"Ngọc Nhã, ta......"
Nhìn vẻ mặt đẫm lệ của Lăng Ngọc Nhã, trong con ngươi mang đầy lệ thủy*, cái miệng nhỏ nhắn mang đầy vẻ ủy khuất, khiến ta cảm thấy yêu thương vô cùng.
"Ngọc Nhã, ta......"
Ta nhanh chóng đi tới, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã vẫn không ngừng rời lệ, căn bản không thèm để ý tới ta.
"Ngọc Nhã, ngươi đừng khóc, ta không phải phát hỏa đối với ngươi, ta chỉ là.... chỉ là..."
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại."
Lăng Ngọc Nhã mắng ta một tiếng, vẫn không thèm tiếp nhận khăn giấy ta đưa, cứ để lệ thủy tùy ý chảy xuống, phảng phất như tố cáo sự ủy khuất của ta gây ra cho nàng.
"Ngọc Nhã, là ta không đúng. Ta thật sự không phải phát hỏa đối với ngươi."
"Lâm Phong, ngươi thật sự là vô sỉ, chính mình không có có năng lực, lại còn phát hỏa đối với Ngọc Nhã." Ta tự trách chính mình, trong lòng ngập tràn hối hận.
Ta làm sao vậy, điên rồi sao, tại sao lại làm ra chuyện này.
"Ngọc Nhã, ta xin lỗi."
Nhìn Lăng Ngọc Nhã khóc như lê hoa đái vũ, ta càng thêm yêu thương, lại càng không khỏi tự trách chính mình, rốt cuộc không đành lòng nhìn nàng thương tâm thêm nữa, tự tay dùng khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên mặt nàng.
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại, ngươi khi dễ ta, ngươi khiến ta thương tâm."
"Ô ô ô."
"Lâm Phong, ngươi là đại bại hoại... đại bại hoại...."
"Ngươi tại sao lại độc ác như vậy? Tại sao? Tại sao?"
Ta vừa mới giúp nàng lau nước mắt, Lăng Ngọc Nhã đột nhiên lớn tiếng mắng ta, đứng dậy ôm lấy ta, mắng to vài câu, rồi lại khóc lớn, nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đánh ta, trong miệng thì không ngừng mắng, phảng phất như vô cùng ủy khuất.
"Ngọc Nhã....."
Nhìn Lăng Ngọc Nhã đang khóc trong ngực ta, khát vọng bây lâu nay trong lòng ta trỗi dậy, chậm rãi vươn tay ra, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.
"Đại bại hoại, làm ta thương tâm như vậy, ngươi là đồ hư hỏng."
"Ngọc Nhã......"
Ta đã mất khống chế, thời gian dài yêu thầm nàng đã khiến ta mất đi khống chế, ta để nàng ỷ ôi trong ngực mình, hít thở mùi thơm của cơ thể nàng, đôi tay gắt gao ôm lấy nàng, cảm giác được ngọc thể mềm mại của nàng.
Nếu không phải vì biết là không thể, ta bây giờ thật sự muốn giữ lấy nàng mãi mãi.
Sau hồi lâu, Lăng Ngọc Nhã chậm rãi dừng khóc, vặn vẹo vài cái trong ngực ta, mới phát hiện mình đang ở trong lồng ngực của nam nhân đã làm nàng khóc.
Lăng Ngọc Nhã mặc dù rất thích cảm giác này, nhưng mà vì sự ngượng ngùng của nữ hài tử, nàng liền nhanh chóng buông ta ra, nhẹ nhàng tránh khỏi lồng ngực ta, vẻ mặt ửng hồng, cúi đầu ngồi xuống.
"Đẹp quá."
Lăng Ngọc Nhã sau khi khóc xong, vẻ mặt có chút mệt mỏi, khuôn mặt vương lệ lộ chút xấu hổ, lộ ra một bộ dáng mê người, khiến cho ta vô cùng yêu thương.
Ta thật sự muốn ôm nàng thật chặt, cảm thụ sự mềm mại của nàng, nói với nàng những nời yêu thương, biểu đạt một phen yêu thương nồng nàn.
Ta si ngốc nhìn Lăng Ngọc Nhã, đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của riêng ta, bởi vì ta căn bản không biết suy nghĩ trong long nàng,nhưng ta biết, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân ta.
Ta trở lại chỗ ngồi, nhìn Lăng Ngọc Nhã, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, nhớ tới Tuyết nhi, nghĩ đến Lăng Ngọc Nhã, trong tim ta cảm thấy rất buồn, hai người chúng ta lại lâm vào trầm mặc.
"Lâm Phong......"
Lăng Ngọc Nhã rốt cục phá vỡ trầm mặc, trong lòng càng thêm oán giận nam nhân này, chẳng những để cho nàng thương tâm, lại còn đối với nàng như vậy, bây giờ vừa, lại không chịu nói xin lỗi.
Nếu đặt ở người khác, nàng liền nói cho Kỳ Tiểu Giai để nàng đem hắn "chém".
Nhưng mà ngoại trừ nam nhân này, có ai có thể khi dễ nàng, có ai có thể làm nàng thương tâm, có ai có thể làm nàng đau lòng!
Chính là nam nhân này lại là khắc tinh của nàng, trước mặt nam nhân này nàng không có chút kiêu ngạo nào, không có tự tôn, nàng bất dĩ nghĩ.
"Ân. Ngọc Nhã."
Không khí xấu hổ giữa hai người lập tức bị phá vỡ.
"Lâm Phong, ngươi có đúng hay không đã từ chức?"
Vừa gặp phải vấn đề xấu hổ kia, bây giờ trong mắt Lăng Ngọc Nhã, ta sợ rằng đã trở thành một tên vô năng, bất tài.
"Ân, có chuyện gì không."
"Ngươi bây giờ đang làm cái gì? Có...hay là không đi tìm được công việc mới?"
"Ta còn không có đi tìm, chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Chẳng lẻ lại nói là ta đang ở nhà chơi game, chuẩn bị chuyển thành game thủ chuyên ngiệp!
Nhưng mà ta rất quan tâm tới ấn tượng của Lăng Ngọc Nhã đối với mình.
"Nga, ta có người bác mới mở một công ty, đang cần người, ngươi có muốn qua đó giúp không?"
"Ta chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bây giờ không muốn làm cái gì cả."
Lăng Ngọc Nhã muốn giúp ta, nhưng ta khẳng định là sẽ không tiếp nhận, ta là một nam nhân làm sao có thể cần Lăng Ngọc Nhã giúp đỡ, huống hồ lại còn bá phụ của nàng, khẳng định có quan hệ với gia tộc của nàng, ta càng không thể để cho người khác khinh thường mình.
"Lâm Phong, ta biết năng lực của ngươi, ta chỉ là cấp cho ngươi một chỗ để ngươi phát triển, cũng không có ý tứ gì khác."
Lăng Ngọc Nhã là người thông minh, nàng biết được ý nghĩ trong đầu ta, nàng biết nằng lực của ta, căn bản không cần nàng hỗ trợ, nếu ta muốn, ta đều có thể nhẹ nhàng tiến vào 1 trong 100 xí nghiệp lớn nhất trong nước, tuyệt đối đó không phải là điều khó khăn.
"Lâm Phong, công tác này thật sự không tồi, người cứ thử xem."
Lăng Ngọc Nhã biết nam nhân này chủ ý rất kiên định, bất quá, nàng vẫn không ngừng thuyết phục.
"Được rồi, nếu ta cần công việc, đến lúc đó khẳng định sẽ tìm ngươi."
Nhìn thấy thần sắc của Lăng Ngọc Nhã, cùng với hảo ý của nàng, ta không cách nào cự tuyệt, hoặc có thể nói là ta không thể nào cự tuyệt.
Hai người chậm rãi khôi phục bình tĩnh, ăn thêm chút gì đó, rồi đi đến hỏa oa thành.
"Lâm Phong, ngươi làm hướng dẫn viên cho ta đi, ta rời nơi này cũng đã 1 năm rồi."
Cầu còn không được, ta lập tức cùng nàng đi dạo, phảng phất như trở lại trước kia, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác rất hạnh phúc.
Mãi cho đến tối, ta cùng Lăng Ngọc Nhã đến một nhà hàng cảnh sắc không tồi, ăn cơm chiều, sau đó cùng đi về phía trường học.
Là tiểu thư lá ngọc cành vàng của một gia tộc, Lăng Ngọc Nhã vì tiện cho việc học, nàng đã mua một khu việt thự hào hoa rộng khoảng 200 mét vuông, dành cho nàng và Kỳ Tiểu Giai ở.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thật buồn bực, sớm biết vậy ta đã đi chậm lại một chút. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
"Ngọc Nhã, ngươi qua nhiên là đi cùng với sắc lang này ra ngoài...."
Ta đang lưu luyến chuẩn bị tạm biệt Lăng Ngọc Nhã, một thanh âm tức giận bỗng vang lên, một dáng người hỏa bạo xuất hiện trong tầm mắt ta, chắn ở giữa ta và Lăng Ngọc Nhã, không phải Kỳ Tiểu Giai thì còn là ai đây.
"Đại sắc lang, ngươi đến tìm Ngọc Nhã có cái ý đồ gì?"
Kỳ Tiểu Giai nhìn chằm chằm ta, kích động hỏi.
Tim ta bỗng "Phanh phanh" nhảy lên, thân hình hỏa bạo của Kỳ Tiểu Giai vốn khiến người ta vô cùng hâm mộ, rất đầy đặn, lại nhu hòa, còn mang theo vẻ lả lướt, rất hấp dẫn chú ý của nam nhân.
Mà bây giờ, Kỳ Tiểu Giai bởi vì trách vấn ta, không khỏi ưỡn ngực lên, song nhũ ngạo nhân của nàng lập tức xuất hiện trước mắt ta, trí mạng chính là Kỳ Tiểu Giai bởi vì kích động, cặp...cự nhũ kia phảng phất giống như chú thỏ tinh nghịch, nhẹ nhàng nhảy lên, khiến ta hai mắt thất thần, thiếu chút nữa lạc vào trong đó.
Ta cảm giác miệng lưỡi hơi khô nóng, nuốt một ngụm nước miếng, miễn cưỡng ổn định lại tâm thần, nhanh chóng thoát ra khỏi "sự mê hoặc" của kỳ tiểu gia, vô cùng khó khăn dời tầm mắt.
Cũng may Kỳ Tiểu Giai đang tức giận, không có chú ý tới sự thất thố của ta, nếu không tối này ta quả thật là xong đời rồi.
/1273
|