Xung quanh vẫn là một không gian mờ ảo, một kiếm này đến rất bất ngờ, chẳng qua Diệp Trần không bởi vì xung quanh chỉ toàn là thi thể mà thả lỏng cảnh giác. Lúc mũi kiếm đâm đến, Diệp Trần hơi nghiêng người tránh thoát một kiếm này, sau đó thân thể nhanh chóng nhảy về phía sau.
Đúng lúc hắn vừa nhảy lùi về sau, mũi kiếm liền chuyển từ đâm sang quét ngang, một thân kiếm đỏ rực quét ngang trước ngực hắn.
Diệp Trần liền cử động pháp trượng, muốn xử lý người vừa đến, cũng nhìn thấy người vừa đánh lén hắn hai kiếm là một mỹ nữ bộ ngực cực lớn đang đứng im cầm kiếm dò xét hắn.
- Quả nhiên là chuyện tốt do ngươi làm.
Hàng lông mày Nhất Thế Yêu Nhiêu giương lên, giọng nói lạnh lùng.
Người vừa đến này là Nhất thế Yêu Nhiêu, nàng ở phía trên đỉnh của ngọn cậy, trước khi nhận nhiệm vụ có cầm theo một quyền truyền tống cấp tốc xuống gốc Aba Đạt đại thụ, để đề phòng nguy hiểm. Không ngờ là thật sự phải sử dụng nó, trong lúc khoảnh khắc Aba Đạt đại thụ bị tiêu biến đã kịp kích hoạt thành công quyển trục để trốn thoát, có thể nói chính là người chơi duy nhất trên ngọn cây Aba Đạt còn sống sót.
Mà vừa đến mặt đất, Nhất Thế Yêu Nhiên liền lao về phía không gian người thủ hộ di tích, kết quả là thấy được Diệp Trần. Sau đó không do dự mà phát động công kích, chẳng qua hai kiếm công kích liên tục đều bị Diệp Trần tránh né thành công.
- Như thế nào, mỹ nữ à, có vẻ như chúng ta không hề quen biết nha a.
Diệp Trần nhìn mỹ nữ có vòng một cực phẩm trước mắt mà kinh ngạc, theo hắn quan sát được, trên người nữ nhân này có ít nhất bảy kiện trang bị hoàng kim, thanh kiếm trên tay này cũng chính là hoàng kim Liệt Diễm kiếm thuộc tính Hỏa.
Quan trọng nhất là, nữ nhân này bên ngoài lộ ra vẻ cực kỳ bá đạo, tự tin làm hắn có một loại cảm giác cực kỳ khó đối phó. Người này chỉ sợ không chỉ có một thân trang bị cực phẩm, kỹ thuật và ý thức chỉ sợ cũng rất cao.
- Không biết ! Chẳng qua hai trăm người dưới tay ta, vốn có khả năng cướp được di tích thủ hộ giả đều bị người tiêu diệt!
- Khụ , mỹ nhân, nếu không có chứng cớ thì đừng ăn nói lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng nha!
Diệp Trần nghiêm mặt, việc này dù có đánh chết hắn cũng không nhân nha, vạn nhất mỹ nữ này đem lời nói truyền về, hắn chắc chắn sẽ rất rất thảm .
Mọi người đoán là hắn làm là một chuyện, có chứng cớ hay không thì lại là chuyện khác.
- Hừ ! Lời nói của ta chính là chứng cớ.
Chẳng qua lời Nhất Thế Yêu Nhiêu nói ra cũng khiến Diệp Trần không nhịn được mà đổ môi hôi đầy người, nữ nhân này quả thực là bá đạo .
- Vậy thì cũng không cần nhiều lời, nhìn xem nắm tay của hai chúng ta ai lớn hơn đi!
Diệp Trần vươn vai, nếu đem nữ nhân bá đạo này dẫm nát dưới chân, nhất định sẽ rất sảng khoái.
- Ngươi rất lợi hại, chẳng qua một thân trang bị trên người lại là rác rưởi. Cho dù có một vài kỹ năng lợi hại, cũng không thay đổi được sự yếu ớt của thực vật sư giai đoạn đầu, nếu động thủ, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại ta.
Nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu lại không hề vội vã ra tay, chỉ híp mắt nhìn Diệp Trần.
- A, vậy ý của ngươi là ?
Diệp Trần chợt nổi hứng thú quan sát mỹ nhân trước mặt. Lời nói của Nhất Thế Yêu Nhiêu quả thực rất đúng, thực vật sư giai đoạn đầu quả thực rất yếu khó có thể thay đổi đươc, chỉ có thể học vài cái kỹ năng kết hợp với nhau, thực vật sư mới có thể chính thức trở nên mạnh mẽ.
Lúc này Diệp Trần thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, là bởi vì hắn có ý thức cùng kỹ thuật hơn người, hơn nữa lại có vĩnh hằng chi thạch. Còn những người chơi khác, cho dù học xong hết kỹ năng như hắn, cũng không thể nào giống với hắn lúc này được.
Lấy ví dụ như Lưu Liên Tạc Đạn Thụ của hắn, kỹ năng này thật ra là một kỹ năng dùng để luyện cấp, lúc PK, lúc đánh lén nhiều người thì có lẽ sẽ tạo ra một chút tác dụng, mà theo như hắn biết thì cao thủ đẳng cấp cao sẽ quang minh chính đại mà chiến đấu, đến lúc đó tác dụng sẽ vô cùng nhỏ bé. Địch nhân có thể sử dụng vô số biện pháp thoát khỏi công kích từ Lưu Liên Tạc Đạn Thụ, dù có bị đánh trúng thì cũng không bị trúng quá nhiều.
- Chuyện quá khứ thôi bỏ qua hết, nếu truy cứu trách nhiệm thì cũng chẳng có ý nghĩa. Ngươi hãy theo tỷ tỷ đi ! Nhất Thế Yêu Nhiêu ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là nhiều ! Kỹ thuật của ngươi cũng không tệ lắm, theo tỷ tỷ lăn lộn, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi ! Sớm hay muộn thỉ tỷ tỷ cũng sẽ đánh hạ được một mảnh giang sơn trong trò chơi này, đến lúc đó nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!
Nhất Thế Yêu Nhiêu hăng hái, lời nói rất nghiêm túc. Nghe xong lời này, Diệp Trần cũng phải ngẩn người.
- Ha ha ha …Khụ khụ, không được… Đây là chuyện cười buồn cười nhất thế kỷ này mà ta nghe được!
Sau khi ngẩn người một lúc, Diệp Trần liền ôm bụng cười ha ha, cười đến mức nước mắt cũng chợt trào ra ngoài.
- Có gì vui đáng để cười chứ ? Muốn đánh hạ một mảnh giang sơn trong cái trò chơi này lại đáng cười đến vậy sao ?
Nhất Thế Yêu Nhiêu lạnh lùng hỏi.
- Không, ta cười không phải là việc này… Uhm, tóm lại là ta không thể đáp ứng ngươi.
Diệp Trần cũng đã ngưng cười, nghiêm túc trả lời Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Vì sao ?
Hai hàng lông mày của Nhất Thế Yêu Nhiêu một lần nữa dựng lên.
- Mục tiêu của ta và ngươi đều giống nhau, đều là đánh hạ một mảnh giang sơn trong trò chơi này!
- Chỉ bằng vào sức của mình ngươi ?
Nhất Thế Yêu Nhiêu tiến lên trước một bước, mắt lóe sáng, nhìn trang bị rác rưởi trên người Diệp Trần.
- Đúng, chỉ bằng sức mình ta !
Diệp Trần cũng tiến lên trước một bước, ưỡn lưng vỗ ngực nói !
- Hừ ! Ngươi vừa nói vậy, ta càng muốn thu phục ngươi !
Hai bồng ngực Nhất Thế Yêu Nhiêu càng vươn cao, thực sự sinh ra hứng thú vô cùng với người trước mặt.
- Nghe ta nói này, Yêu Nhiêu mỹ nữ, ngươi nhiều tiền như thế, như vậy cứ trực tiếp đi thu mua Long Chiến là được, trong nháy mắt là có thể đánh hạ được một mảnh giang sơn, làm sao phải tốn sức vì một thực vật sư nho nhỏ như ta, lãng phí biết bao nhiêu thời gian chứ !
Diệp Trần cười khổ nói, nữ nhân này quả thực là không nói đạo lý mà.
- Tiền nhiều cũng không phải dùng như thế, hơn nữa làm như vậy thì làm gì còn ý nghĩa nữa !
Mặt Nhất Thế Yêu Nhiêu khẽ trắng, liếc nhìn Diệp Trần
- Không nhiều lời nữa, chúng ta hãy đánh một trận, nếu ngươi thắng chuyện trước mặt sẽ bỏ qua, ngươi thua thì sau này phải theo ta.
- Tốt ! Ra tay đi!
Tuy rằng gặp gỡ nữ nhân này chẳng bao lâu, nhưng Diệp Trần biết dù cho hắn có đáp ứng hay không thì nữ nhân này cũng ra tay, nếu như không có cách hòa bình thì thà rằng đáp ứng rõ ràng.
Nói hết lời, Diệp Trần liền hạ xuống một khỏa hạt giống Phù Bình thảo, tốc độ lập tức tăng lên ! Thân hình Diệp Trần lập tức lui về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với Nhất Thế Yêu Nhiêu tìm kiếm cơ hội ra tay.
Nhưng trên tay của Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng xuất hiện một ma pháp quyển trục, bàn tay vừa bóp, quyển trục trong tay đã bị bóp nát, tốc độ cũng lập tức tăng lên. Hơn nữa tốc độ này xem ra còn lớn hơn nhiều so với Diệp Trần.
- DKM ! Thật là một chiến sĩ nhân dân tệ( dùng tiền đập vào người) không hơn không kém mà !
Diệp Trần liếc mắt đã nhìn ra giá trị của quyển trục ma pháp tốc độ là hơn hai trăm kim tệ, nữ nhân này chưa chính thức ra tay mà đã tiêu hết hai trăm kim tệ !
Chức nghiệp của Nhất Thế Yêu Nhiêu là chiến sĩ, tốc độ vốn so với thực vật sư đã nhanh hơn, mà lại thêm một trang bị hoàng kim cực phẩm, sử dụng thêm tốc độ quyển trục, tốc độ so với Diệp Trần rõ ràng là nhanh hơn một chút, không được bao lâu Diệp Trần nhất định bị nàng đuổi kịp.
- Khô Nuy Chi Quang !
Thấy vậy, Diệp Trần không hề do dự, một đạo Khô Nuy Chi Quang nhắm hướng Nhất Thế Yêu Nhiêu lao đến.
Nhất Thế Yêu Nhiêu tuy rằng muốn né tránh, nhưng mà vẫn chậm một bước, bị Diệp Trần đánh trúng.
- Hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa ! Công Kích Phán Định !
Sau khi tạo thành thương tổn thành công cho Nhất Thế Yêu Nhiêu, Diệp Trần nhanh chóng trồng một gốc hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa, hơn nữa còn phát lệnh cho nó tiến hành công kích.
Hơn nữa, vị trí mà Diệp Trần gieo trồng Hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa là sau lưng của Nhất Thế Yêu Nhiêu. Như vậy Nhất Thế Yêu Nhiêu đang di chuyển ở tốc độ cao, hắn gieo trồng thực vật như vậy, nếu muốn tránh thoát khỏi phạm vi công kích của Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa cũng là chậm một bước.
Hệ thống thông báo : Điều kiện thứ nhất của Công Kích Phán Định : Đã tạo thành thương tổn với địch nhân… Thông qua kiểm tra!
Hệ thống thông báo : Điều kiện thứ hai của Công Kích Phán Định : Địch nhân ở trong phạm vi khống chế…Thông qua kiểm tra !
Hệ thống thông báo : Gieo xúc xắc may mắn !
Vài thông báo quen thuộc vang lên, mỹ nhân hoa trơn mắt quỷ dị, ném khô lâu xúc xắc !
- Hoa Ảnh Sát ! Vận khí cũng được a!
Khô lâu xúc xắc lăn dài trên mặt đất, lúc dừng lại, mặt bên trên hiện ra là “ Hoa Ảnh Sát”
Đóa hoa màu đen trên tay mỹ nhân hoa hiện ra hai thay đao ngắn, hóa thành hai đạo ảo ảnh màu đen, nhắm về Nhất Thế Yêu Nhiêu lao đến !
Lúc ánh sáng màu đen của Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa xuất hiện, Nhất Thế Yêu Nhiêu đang di chuyển đã ngừng lại, xoay người nhìn động tác của mỹ nhân hoa.
Nhìn thấy Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa ném ra Hoa Ảnh Sát, thân như ảo ảnh, lao về phía mình, trên mặt Nhất Thế Yêu Nhiêu không hề lộ vẻ sợ hãi mà lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Đúng lúc hắn vừa nhảy lùi về sau, mũi kiếm liền chuyển từ đâm sang quét ngang, một thân kiếm đỏ rực quét ngang trước ngực hắn.
Diệp Trần liền cử động pháp trượng, muốn xử lý người vừa đến, cũng nhìn thấy người vừa đánh lén hắn hai kiếm là một mỹ nữ bộ ngực cực lớn đang đứng im cầm kiếm dò xét hắn.
- Quả nhiên là chuyện tốt do ngươi làm.
Hàng lông mày Nhất Thế Yêu Nhiêu giương lên, giọng nói lạnh lùng.
Người vừa đến này là Nhất thế Yêu Nhiêu, nàng ở phía trên đỉnh của ngọn cậy, trước khi nhận nhiệm vụ có cầm theo một quyền truyền tống cấp tốc xuống gốc Aba Đạt đại thụ, để đề phòng nguy hiểm. Không ngờ là thật sự phải sử dụng nó, trong lúc khoảnh khắc Aba Đạt đại thụ bị tiêu biến đã kịp kích hoạt thành công quyển trục để trốn thoát, có thể nói chính là người chơi duy nhất trên ngọn cây Aba Đạt còn sống sót.
Mà vừa đến mặt đất, Nhất Thế Yêu Nhiên liền lao về phía không gian người thủ hộ di tích, kết quả là thấy được Diệp Trần. Sau đó không do dự mà phát động công kích, chẳng qua hai kiếm công kích liên tục đều bị Diệp Trần tránh né thành công.
- Như thế nào, mỹ nữ à, có vẻ như chúng ta không hề quen biết nha a.
Diệp Trần nhìn mỹ nữ có vòng một cực phẩm trước mắt mà kinh ngạc, theo hắn quan sát được, trên người nữ nhân này có ít nhất bảy kiện trang bị hoàng kim, thanh kiếm trên tay này cũng chính là hoàng kim Liệt Diễm kiếm thuộc tính Hỏa.
Quan trọng nhất là, nữ nhân này bên ngoài lộ ra vẻ cực kỳ bá đạo, tự tin làm hắn có một loại cảm giác cực kỳ khó đối phó. Người này chỉ sợ không chỉ có một thân trang bị cực phẩm, kỹ thuật và ý thức chỉ sợ cũng rất cao.
- Không biết ! Chẳng qua hai trăm người dưới tay ta, vốn có khả năng cướp được di tích thủ hộ giả đều bị người tiêu diệt!
- Khụ , mỹ nhân, nếu không có chứng cớ thì đừng ăn nói lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng nha!
Diệp Trần nghiêm mặt, việc này dù có đánh chết hắn cũng không nhân nha, vạn nhất mỹ nữ này đem lời nói truyền về, hắn chắc chắn sẽ rất rất thảm .
Mọi người đoán là hắn làm là một chuyện, có chứng cớ hay không thì lại là chuyện khác.
- Hừ ! Lời nói của ta chính là chứng cớ.
Chẳng qua lời Nhất Thế Yêu Nhiêu nói ra cũng khiến Diệp Trần không nhịn được mà đổ môi hôi đầy người, nữ nhân này quả thực là bá đạo .
- Vậy thì cũng không cần nhiều lời, nhìn xem nắm tay của hai chúng ta ai lớn hơn đi!
Diệp Trần vươn vai, nếu đem nữ nhân bá đạo này dẫm nát dưới chân, nhất định sẽ rất sảng khoái.
- Ngươi rất lợi hại, chẳng qua một thân trang bị trên người lại là rác rưởi. Cho dù có một vài kỹ năng lợi hại, cũng không thay đổi được sự yếu ớt của thực vật sư giai đoạn đầu, nếu động thủ, chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại ta.
Nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu lại không hề vội vã ra tay, chỉ híp mắt nhìn Diệp Trần.
- A, vậy ý của ngươi là ?
Diệp Trần chợt nổi hứng thú quan sát mỹ nhân trước mặt. Lời nói của Nhất Thế Yêu Nhiêu quả thực rất đúng, thực vật sư giai đoạn đầu quả thực rất yếu khó có thể thay đổi đươc, chỉ có thể học vài cái kỹ năng kết hợp với nhau, thực vật sư mới có thể chính thức trở nên mạnh mẽ.
Lúc này Diệp Trần thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, là bởi vì hắn có ý thức cùng kỹ thuật hơn người, hơn nữa lại có vĩnh hằng chi thạch. Còn những người chơi khác, cho dù học xong hết kỹ năng như hắn, cũng không thể nào giống với hắn lúc này được.
Lấy ví dụ như Lưu Liên Tạc Đạn Thụ của hắn, kỹ năng này thật ra là một kỹ năng dùng để luyện cấp, lúc PK, lúc đánh lén nhiều người thì có lẽ sẽ tạo ra một chút tác dụng, mà theo như hắn biết thì cao thủ đẳng cấp cao sẽ quang minh chính đại mà chiến đấu, đến lúc đó tác dụng sẽ vô cùng nhỏ bé. Địch nhân có thể sử dụng vô số biện pháp thoát khỏi công kích từ Lưu Liên Tạc Đạn Thụ, dù có bị đánh trúng thì cũng không bị trúng quá nhiều.
- Chuyện quá khứ thôi bỏ qua hết, nếu truy cứu trách nhiệm thì cũng chẳng có ý nghĩa. Ngươi hãy theo tỷ tỷ đi ! Nhất Thế Yêu Nhiêu ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là nhiều ! Kỹ thuật của ngươi cũng không tệ lắm, theo tỷ tỷ lăn lộn, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi ! Sớm hay muộn thỉ tỷ tỷ cũng sẽ đánh hạ được một mảnh giang sơn trong trò chơi này, đến lúc đó nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!
Nhất Thế Yêu Nhiêu hăng hái, lời nói rất nghiêm túc. Nghe xong lời này, Diệp Trần cũng phải ngẩn người.
- Ha ha ha …Khụ khụ, không được… Đây là chuyện cười buồn cười nhất thế kỷ này mà ta nghe được!
Sau khi ngẩn người một lúc, Diệp Trần liền ôm bụng cười ha ha, cười đến mức nước mắt cũng chợt trào ra ngoài.
- Có gì vui đáng để cười chứ ? Muốn đánh hạ một mảnh giang sơn trong cái trò chơi này lại đáng cười đến vậy sao ?
Nhất Thế Yêu Nhiêu lạnh lùng hỏi.
- Không, ta cười không phải là việc này… Uhm, tóm lại là ta không thể đáp ứng ngươi.
Diệp Trần cũng đã ngưng cười, nghiêm túc trả lời Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Vì sao ?
Hai hàng lông mày của Nhất Thế Yêu Nhiêu một lần nữa dựng lên.
- Mục tiêu của ta và ngươi đều giống nhau, đều là đánh hạ một mảnh giang sơn trong trò chơi này!
- Chỉ bằng vào sức của mình ngươi ?
Nhất Thế Yêu Nhiêu tiến lên trước một bước, mắt lóe sáng, nhìn trang bị rác rưởi trên người Diệp Trần.
- Đúng, chỉ bằng sức mình ta !
Diệp Trần cũng tiến lên trước một bước, ưỡn lưng vỗ ngực nói !
- Hừ ! Ngươi vừa nói vậy, ta càng muốn thu phục ngươi !
Hai bồng ngực Nhất Thế Yêu Nhiêu càng vươn cao, thực sự sinh ra hứng thú vô cùng với người trước mặt.
- Nghe ta nói này, Yêu Nhiêu mỹ nữ, ngươi nhiều tiền như thế, như vậy cứ trực tiếp đi thu mua Long Chiến là được, trong nháy mắt là có thể đánh hạ được một mảnh giang sơn, làm sao phải tốn sức vì một thực vật sư nho nhỏ như ta, lãng phí biết bao nhiêu thời gian chứ !
Diệp Trần cười khổ nói, nữ nhân này quả thực là không nói đạo lý mà.
- Tiền nhiều cũng không phải dùng như thế, hơn nữa làm như vậy thì làm gì còn ý nghĩa nữa !
Mặt Nhất Thế Yêu Nhiêu khẽ trắng, liếc nhìn Diệp Trần
- Không nhiều lời nữa, chúng ta hãy đánh một trận, nếu ngươi thắng chuyện trước mặt sẽ bỏ qua, ngươi thua thì sau này phải theo ta.
- Tốt ! Ra tay đi!
Tuy rằng gặp gỡ nữ nhân này chẳng bao lâu, nhưng Diệp Trần biết dù cho hắn có đáp ứng hay không thì nữ nhân này cũng ra tay, nếu như không có cách hòa bình thì thà rằng đáp ứng rõ ràng.
Nói hết lời, Diệp Trần liền hạ xuống một khỏa hạt giống Phù Bình thảo, tốc độ lập tức tăng lên ! Thân hình Diệp Trần lập tức lui về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với Nhất Thế Yêu Nhiêu tìm kiếm cơ hội ra tay.
Nhưng trên tay của Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng xuất hiện một ma pháp quyển trục, bàn tay vừa bóp, quyển trục trong tay đã bị bóp nát, tốc độ cũng lập tức tăng lên. Hơn nữa tốc độ này xem ra còn lớn hơn nhiều so với Diệp Trần.
- DKM ! Thật là một chiến sĩ nhân dân tệ( dùng tiền đập vào người) không hơn không kém mà !
Diệp Trần liếc mắt đã nhìn ra giá trị của quyển trục ma pháp tốc độ là hơn hai trăm kim tệ, nữ nhân này chưa chính thức ra tay mà đã tiêu hết hai trăm kim tệ !
Chức nghiệp của Nhất Thế Yêu Nhiêu là chiến sĩ, tốc độ vốn so với thực vật sư đã nhanh hơn, mà lại thêm một trang bị hoàng kim cực phẩm, sử dụng thêm tốc độ quyển trục, tốc độ so với Diệp Trần rõ ràng là nhanh hơn một chút, không được bao lâu Diệp Trần nhất định bị nàng đuổi kịp.
- Khô Nuy Chi Quang !
Thấy vậy, Diệp Trần không hề do dự, một đạo Khô Nuy Chi Quang nhắm hướng Nhất Thế Yêu Nhiêu lao đến.
Nhất Thế Yêu Nhiêu tuy rằng muốn né tránh, nhưng mà vẫn chậm một bước, bị Diệp Trần đánh trúng.
- Hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa ! Công Kích Phán Định !
Sau khi tạo thành thương tổn thành công cho Nhất Thế Yêu Nhiêu, Diệp Trần nhanh chóng trồng một gốc hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa, hơn nữa còn phát lệnh cho nó tiến hành công kích.
Hơn nữa, vị trí mà Diệp Trần gieo trồng Hạnh Vận Mỹ Nhân Hoa là sau lưng của Nhất Thế Yêu Nhiêu. Như vậy Nhất Thế Yêu Nhiêu đang di chuyển ở tốc độ cao, hắn gieo trồng thực vật như vậy, nếu muốn tránh thoát khỏi phạm vi công kích của Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa cũng là chậm một bước.
Hệ thống thông báo : Điều kiện thứ nhất của Công Kích Phán Định : Đã tạo thành thương tổn với địch nhân… Thông qua kiểm tra!
Hệ thống thông báo : Điều kiện thứ hai của Công Kích Phán Định : Địch nhân ở trong phạm vi khống chế…Thông qua kiểm tra !
Hệ thống thông báo : Gieo xúc xắc may mắn !
Vài thông báo quen thuộc vang lên, mỹ nhân hoa trơn mắt quỷ dị, ném khô lâu xúc xắc !
- Hoa Ảnh Sát ! Vận khí cũng được a!
Khô lâu xúc xắc lăn dài trên mặt đất, lúc dừng lại, mặt bên trên hiện ra là “ Hoa Ảnh Sát”
Đóa hoa màu đen trên tay mỹ nhân hoa hiện ra hai thay đao ngắn, hóa thành hai đạo ảo ảnh màu đen, nhắm về Nhất Thế Yêu Nhiêu lao đến !
Lúc ánh sáng màu đen của Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa xuất hiện, Nhất Thế Yêu Nhiêu đang di chuyển đã ngừng lại, xoay người nhìn động tác của mỹ nhân hoa.
Nhìn thấy Hạnh Vận Mỹ Nhân hoa ném ra Hoa Ảnh Sát, thân như ảo ảnh, lao về phía mình, trên mặt Nhất Thế Yêu Nhiêu không hề lộ vẻ sợ hãi mà lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
/170
|