Diệp Trần khoanh chân ngồi trên mặt đất, Nhất Thế Yêu Nhiêu đi tới trước mặt Diệp Trần thì dừng lại. Dưới làn váy đen là đôi chân dài thon thả, nàng ngồi trên đùi hắn, hai tay nàng ôm lấy cổ Diệp Trần, hai vú cao ngất gần như muốn đặt trên mặt hắn.
- Người đẹp, đây là nàng đang đùa với lửa đó!
Diệp Trần cười khổ nói.
Khoảng cách gần như thế này, cho dù nàng có mặc váy ngủ trong suốt, thì hắn cũng có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên người nàng.
- Phải không?
Nhất Thế Yêu Nhiêu quyến rũ cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Diệp Trần. Lúc đó, một cái lưỡi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng tiến vào trong miệng hắn.
Tuy rằng không rõ vì sao Nhất Thế Yêu Nhiêu lại hành động như vậy, bất quá người đẹp đưa tới cửa như vậy không hưởng thì phí, Diệp Trần không khách khí chủ động quấn lấy lưỡi của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Khác với Tử Cảm Lãm, đầu lưỡi Nhất Thế Yêu Nhiêu linh hoạt hơn và đầy tính khiêu khích. Hai người một hồi khẩu chiến, có chút chưa hết tận hứng.
Hai tay Diệp Trần cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Thân thể mềm mại của Nhất Thế Yêu Nhiêu khẽ run lên. Nàng cho rằng gã Diệp Trần này rút cục vẫn ham muốn thân thể nàng, chỉ là đột nhiên Diệp Trần dùng sức đẩy một chút, hai người liền tách nhau ra.
- Người đẹp, lần này dừng lại đây thôi!
Diệp Trần tuyệt không giống đùa giỡn nói.
- Vì cái gì?
Nhất Thế Yêu Nhiêu ngẩn người ra, một lúc sau kì quái hỏi.
- Ngươi rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, ta cũng không muốn rước lấy phiền toái!
Diệp Trần khẽ thở dài một cái, hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhất Thế Yêu Nhiêu, rõ ràng thấy được thân thể nàng khẽ kháng cự. Chần chừ một chút, Diệp Trần áp chế sự kích động trong lòng, kéo giãn khoảng cách hai người.
- Hắc hắc, ngươi thật có ý tứ này sao. Vốn ta dự định đợi cho hai tay ngươi tiến thêm một chút nữa thì ta sẽ cắn đứt đầu lưỡi ngươi rồi đập cho ngươi một trận! (>.< hỏi sao không thốn!)
- Chúng ta vốn không có thù oán gì mà?
Diệp Trần nghe xong, toát mồ hôi lạnh.
Trong trò chơi, khi hai người tình lữ đùa giỡn treo ghẹo nhau, hệ thống sẽ giúp cảm giác của họ đạt được hiệu quả thực tế nhất. Nếu thực sự bị cắn thì thực tại cảm giác chắc chắn không kém là bao nhiêu.
Nghĩ tới đầu lưỡi bị người khác toàn lực cắn một cái, Diệp Trần trong lòng mổ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tuy rằng cảm giác này trên thực tế không biết thân thể hiện tại có tạo ra tổn thương thực sự hay không nhưng không cẩn thận có khi tạo ra ám ảnh tâm lý không chừng.
- Không có đại cừu gì cả, chỉ là những điều ngươi vừa nói ta không thích nghe!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cười dài nói, bất quá Diệp Trần cảm thấy nàng tuyệt đối không phải là đang cười.
- Nói cái gì … khụ, ta bảo hay là ngươi đi về trước rồi nói sau có được không?
Diệp Trần đã hoàn toàn không có tâm tư cùng nữ nhân này thân mật, phải nhanh chóng cho nàng ra rời khỏi nơi đây rồi tính sau.
- Ta ngoại trừ chán ghét thiếu nợ người khác ra thì ghét nhất là có người nói ta không làm được!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng không để ý đến Diệp Trần, vẫn ngồi lên hai chân hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn cũng không có ý tứ buông ra, lạnh lùng nói.
- Khụ, người khác nói gì thì ngươi có thể mặc kệ họ, ngươi tự biết mình không phải vậy là được rồi, người khác thấy thế nào căn bản là không quan trọng!
Diệp Trần cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại như vậy.
- Ngươi không phải là ta, sao ngươi có thể hiểu được cơ chứ. Ngươi làm sao biết được khi từ nhỏ đến lớn bị người ta nói như vậy thì sẽ có cảm giác gì chứ!
Nhất Thế Yêu Nhiêu lạnh lùng nói, có thể thấy được quá khứ của nàng có rất nhiều đau đớn ủy khuât, nước mắt nàng tuôn như mưa.
Nhất Thế Yêu Nhiêu nói xong, Diệp Trần nhận ra giọng nàng chợt thay đổi. Ngẩng đầu lên thấy nàng nước mắt ràn rụa, mà hắn kém nhất là xử trí những tình huống như thế này, lập tức luống cuống tay chân.
- Ai, sao nàng lại khóc như vậy, nàng rất hữu dụng, rất hữu dụng mà…
Diệp Trần tuy an ủi nàng nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu không cảm nhận được một chút an ủi nào. Vốn nàng cũng chỉ khóc lóc một chút mà thôi giờ không nhịn được òa khóc trên vai Diệp Trần.
Thầy Nhất Thế Yêu Nhiêu òa khóc trên vai mình, Diệp Trần nhất thời không biết làm gì nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Hắn biết ngoài thực tại có khả năng Nhất Thế Yêu Nhiêu đã chịu rất nhiều uỷ khuất hơn nữa lại không có người bầu bạn tâm sự nên tâm trạng dồn nén ở trong lòng, lúc này mới không nhịn được mà phát tiết trước mặt một kẻ xa lạ như hắn. Chỉ có điều khóc như vậy cũng giúp nàng thoải mái được một chút.
Im lặng, hắn để nàng tùy ý nhào vào mình mà khóc cho thỏa thích.
Nhớ lại Nhất Thế Yêu Nhiêu trước kia cường thế thế nào, Diệp Trần không thể tưởng tượng được nữ nhân này lại có lúc yếu đuối như vây. Từ lúc gặp mặt đến giờ chỉ nàng mạnh mẽ như vậy, chắc cũng chỉ để bảo vệ bản thân mà thôi.
Nhất Thế Yêu Nhiêu òa khóc, hơn mười phút sau mới dần dần ngừng lại.
- Cám ơn.
Nàng ghé vào vai Diệp Trần hồi lâu lau khô nước mắt mới ngẩng đầu lên.
Diệp Trần nhìn nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã khóc trên vai mình kia mà không khỏi ngần ngơ.
Khuôn mặt đỏ bùng, thẹn thùng vô hạn, cùng với một Nhất Thế Yêu Nhiêu mạnh mẽ cường thế quả thực là hai mặt đối lập. Nhất Thế Yêu Nhiêu trước mặt giống như con chim nhỏ bé nép vào người hắn, càng hiện rõ vẻ đẹp mê người.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Nhất Thế Yêu Nhiêu trừng mắt nhìn Diệp Trần, chỉ là càng tăng thêm vẻ đáng yêu của nàng trong mắt hắn.
- Hiện tại nàng dễ nhìn hơn trước rất nhiều.
Diệp Trần thật lòng tán thưởng nói. Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe xong không nhịn được đỏ mặt.
- Kỳ thật … hiện tại chúng ta có thể tiếp tục …
Nhất Thế Yêu Nhiêu xấu hổ nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Diệp Trần hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, tim hắn nhảy dựng lên.
Nói thật, hiện tại hắn đã bị bộ dạng đáng yêu của Nhất Thế Yêu Nhiêu đả động.
- Dù sao về sau cũng bị gả cho một gã không biết mặt, chi bằng bây giờ cùng ngươi có một hồi ức đẹp cũng không tệ.
Nếu là nữ tử khác có lẽ đã muốn đập chết Diệp Trần rồi, nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu không giống họ, lời nàng nói ra lúc này chính là tiếng lòng của mình.
Sau đó không đợi Diệp Trần phản ứng, nàng hôn lên môi hắn.
Hai đầu lưỡi gắt gao quấn lấy nhau, không rõ là do Nhất Thế Yêu Nhiêu vừa mới khóc xong hay do Diệp Trần đã động tâm mà trong người Diệp Trần đã dâng lên một trận ham muốn.
Hai người hôn nhau mãnh liệt. Nhất Thế Yêu Nhiêu rất nhanh phát ra tiếng rên khẽ. Diệp Trần bừng tỉnh, hai tay cũng không nhàn rỗi lập tức đưa xuống dưới váy Nhất Thế Yêu Nhiêu lần đi vào. Lúc này váy ngủ của Nhất Thế Yêu Nhiêu đã hoàn toàn được cởi ra,bàn tay hắn chạm vào thân thể nóng bỏng của Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhanh chóng xâm chiếm cặp tuyết lê săn chắc.
Trong phương diện này Diệp Trần tuy rằng không sành sỏi nhưng không phải cái gì cũng không biết. Hai tay lướt nhẹ, khẽ nhào nặn cặp tuyết lê, thân thể nàng không thành thật mà run lên từng hồi.
Quan trong nhất là lúc này kiều đồn nàng đang đè lên tiểu đệ muốn thức dậy của hắn, chà qua chà lại làm Diệp Trần sinh ra từng đợt khoái cảm khác thường.
Quả thật là kích thích quá mức kịch liệt, Diệp Trần thực sự không nhịn được muốn bạo phát( chiến luôn ).Hắn quay người lại, đẩy Nhất Thế Yêu Nhiêu đặt dưới thân, bàn tay nhẹ nhàng hướng quần lót màu đen của nàng, nơi lá chắn cuối cùng đó.
Tay vừa động, quần lót Nhất Thế Yêu Nhiêu đã tuột xuống một nửa thì lúc này Diệp Trần mạnh mẽ ngừng lại.
- Làm sao vậy? Đừng…. dừng lại !
Diệp Trần bất động, Nhất Thế Yêu Nhiêu duỗi tay ra như muốn kéo quần hắn.
- Không, không được, bây giờ không tiện!
Diệp Trần cười khổ, nhấc tay ngăn trở động tác của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Không tiện?
Nhất Thế Yêu Nhiêu có chút bừng tỉnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Diệp Trần,
- Bên cạnh ngươi có nữ nhân?
- Có …
Diệp Trần đang muốn trả lời có hai tiểu cô nương, hiện tại hắn thực sự không tiện làm việc này.
Nhưng lúc này Nhất Thế Yêu Nhiêu vô cùng phẫn nộ từ trên mặt đất đứng dậy, xoát một tiếng mặc vào bộ trang bị :
- Hỗn đản, ngươi đi tìm chết đi! Cả đời ngươi sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu!
Dứt lời, không chờ Diệp Trần có phản ứng, Nhất Thế Yêu Nhiêu tựa như cơn gió chợt biến mất sau rừng cây.
- Người đẹp, đây là nàng đang đùa với lửa đó!
Diệp Trần cười khổ nói.
Khoảng cách gần như thế này, cho dù nàng có mặc váy ngủ trong suốt, thì hắn cũng có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên người nàng.
- Phải không?
Nhất Thế Yêu Nhiêu quyến rũ cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Diệp Trần. Lúc đó, một cái lưỡi mềm mại ấm áp nhẹ nhàng tiến vào trong miệng hắn.
Tuy rằng không rõ vì sao Nhất Thế Yêu Nhiêu lại hành động như vậy, bất quá người đẹp đưa tới cửa như vậy không hưởng thì phí, Diệp Trần không khách khí chủ động quấn lấy lưỡi của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Khác với Tử Cảm Lãm, đầu lưỡi Nhất Thế Yêu Nhiêu linh hoạt hơn và đầy tính khiêu khích. Hai người một hồi khẩu chiến, có chút chưa hết tận hứng.
Hai tay Diệp Trần cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Thân thể mềm mại của Nhất Thế Yêu Nhiêu khẽ run lên. Nàng cho rằng gã Diệp Trần này rút cục vẫn ham muốn thân thể nàng, chỉ là đột nhiên Diệp Trần dùng sức đẩy một chút, hai người liền tách nhau ra.
- Người đẹp, lần này dừng lại đây thôi!
Diệp Trần tuyệt không giống đùa giỡn nói.
- Vì cái gì?
Nhất Thế Yêu Nhiêu ngẩn người ra, một lúc sau kì quái hỏi.
- Ngươi rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, ta cũng không muốn rước lấy phiền toái!
Diệp Trần khẽ thở dài một cái, hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhất Thế Yêu Nhiêu, rõ ràng thấy được thân thể nàng khẽ kháng cự. Chần chừ một chút, Diệp Trần áp chế sự kích động trong lòng, kéo giãn khoảng cách hai người.
- Hắc hắc, ngươi thật có ý tứ này sao. Vốn ta dự định đợi cho hai tay ngươi tiến thêm một chút nữa thì ta sẽ cắn đứt đầu lưỡi ngươi rồi đập cho ngươi một trận! (>.< hỏi sao không thốn!)
- Chúng ta vốn không có thù oán gì mà?
Diệp Trần nghe xong, toát mồ hôi lạnh.
Trong trò chơi, khi hai người tình lữ đùa giỡn treo ghẹo nhau, hệ thống sẽ giúp cảm giác của họ đạt được hiệu quả thực tế nhất. Nếu thực sự bị cắn thì thực tại cảm giác chắc chắn không kém là bao nhiêu.
Nghĩ tới đầu lưỡi bị người khác toàn lực cắn một cái, Diệp Trần trong lòng mổ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tuy rằng cảm giác này trên thực tế không biết thân thể hiện tại có tạo ra tổn thương thực sự hay không nhưng không cẩn thận có khi tạo ra ám ảnh tâm lý không chừng.
- Không có đại cừu gì cả, chỉ là những điều ngươi vừa nói ta không thích nghe!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cười dài nói, bất quá Diệp Trần cảm thấy nàng tuyệt đối không phải là đang cười.
- Nói cái gì … khụ, ta bảo hay là ngươi đi về trước rồi nói sau có được không?
Diệp Trần đã hoàn toàn không có tâm tư cùng nữ nhân này thân mật, phải nhanh chóng cho nàng ra rời khỏi nơi đây rồi tính sau.
- Ta ngoại trừ chán ghét thiếu nợ người khác ra thì ghét nhất là có người nói ta không làm được!
Nhất Thế Yêu Nhiêu cũng không để ý đến Diệp Trần, vẫn ngồi lên hai chân hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn cũng không có ý tứ buông ra, lạnh lùng nói.
- Khụ, người khác nói gì thì ngươi có thể mặc kệ họ, ngươi tự biết mình không phải vậy là được rồi, người khác thấy thế nào căn bản là không quan trọng!
Diệp Trần cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại như vậy.
- Ngươi không phải là ta, sao ngươi có thể hiểu được cơ chứ. Ngươi làm sao biết được khi từ nhỏ đến lớn bị người ta nói như vậy thì sẽ có cảm giác gì chứ!
Nhất Thế Yêu Nhiêu lạnh lùng nói, có thể thấy được quá khứ của nàng có rất nhiều đau đớn ủy khuât, nước mắt nàng tuôn như mưa.
Nhất Thế Yêu Nhiêu nói xong, Diệp Trần nhận ra giọng nàng chợt thay đổi. Ngẩng đầu lên thấy nàng nước mắt ràn rụa, mà hắn kém nhất là xử trí những tình huống như thế này, lập tức luống cuống tay chân.
- Ai, sao nàng lại khóc như vậy, nàng rất hữu dụng, rất hữu dụng mà…
Diệp Trần tuy an ủi nàng nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu không cảm nhận được một chút an ủi nào. Vốn nàng cũng chỉ khóc lóc một chút mà thôi giờ không nhịn được òa khóc trên vai Diệp Trần.
Thầy Nhất Thế Yêu Nhiêu òa khóc trên vai mình, Diệp Trần nhất thời không biết làm gì nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Hắn biết ngoài thực tại có khả năng Nhất Thế Yêu Nhiêu đã chịu rất nhiều uỷ khuất hơn nữa lại không có người bầu bạn tâm sự nên tâm trạng dồn nén ở trong lòng, lúc này mới không nhịn được mà phát tiết trước mặt một kẻ xa lạ như hắn. Chỉ có điều khóc như vậy cũng giúp nàng thoải mái được một chút.
Im lặng, hắn để nàng tùy ý nhào vào mình mà khóc cho thỏa thích.
Nhớ lại Nhất Thế Yêu Nhiêu trước kia cường thế thế nào, Diệp Trần không thể tưởng tượng được nữ nhân này lại có lúc yếu đuối như vây. Từ lúc gặp mặt đến giờ chỉ nàng mạnh mẽ như vậy, chắc cũng chỉ để bảo vệ bản thân mà thôi.
Nhất Thế Yêu Nhiêu òa khóc, hơn mười phút sau mới dần dần ngừng lại.
- Cám ơn.
Nàng ghé vào vai Diệp Trần hồi lâu lau khô nước mắt mới ngẩng đầu lên.
Diệp Trần nhìn nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã khóc trên vai mình kia mà không khỏi ngần ngơ.
Khuôn mặt đỏ bùng, thẹn thùng vô hạn, cùng với một Nhất Thế Yêu Nhiêu mạnh mẽ cường thế quả thực là hai mặt đối lập. Nhất Thế Yêu Nhiêu trước mặt giống như con chim nhỏ bé nép vào người hắn, càng hiện rõ vẻ đẹp mê người.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Nhất Thế Yêu Nhiêu trừng mắt nhìn Diệp Trần, chỉ là càng tăng thêm vẻ đáng yêu của nàng trong mắt hắn.
- Hiện tại nàng dễ nhìn hơn trước rất nhiều.
Diệp Trần thật lòng tán thưởng nói. Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe xong không nhịn được đỏ mặt.
- Kỳ thật … hiện tại chúng ta có thể tiếp tục …
Nhất Thế Yêu Nhiêu xấu hổ nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Diệp Trần hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, tim hắn nhảy dựng lên.
Nói thật, hiện tại hắn đã bị bộ dạng đáng yêu của Nhất Thế Yêu Nhiêu đả động.
- Dù sao về sau cũng bị gả cho một gã không biết mặt, chi bằng bây giờ cùng ngươi có một hồi ức đẹp cũng không tệ.
Nếu là nữ tử khác có lẽ đã muốn đập chết Diệp Trần rồi, nhưng Nhất Thế Yêu Nhiêu không giống họ, lời nàng nói ra lúc này chính là tiếng lòng của mình.
Sau đó không đợi Diệp Trần phản ứng, nàng hôn lên môi hắn.
Hai đầu lưỡi gắt gao quấn lấy nhau, không rõ là do Nhất Thế Yêu Nhiêu vừa mới khóc xong hay do Diệp Trần đã động tâm mà trong người Diệp Trần đã dâng lên một trận ham muốn.
Hai người hôn nhau mãnh liệt. Nhất Thế Yêu Nhiêu rất nhanh phát ra tiếng rên khẽ. Diệp Trần bừng tỉnh, hai tay cũng không nhàn rỗi lập tức đưa xuống dưới váy Nhất Thế Yêu Nhiêu lần đi vào. Lúc này váy ngủ của Nhất Thế Yêu Nhiêu đã hoàn toàn được cởi ra,bàn tay hắn chạm vào thân thể nóng bỏng của Nhất Thế Yêu Nhiêu, nhanh chóng xâm chiếm cặp tuyết lê săn chắc.
Trong phương diện này Diệp Trần tuy rằng không sành sỏi nhưng không phải cái gì cũng không biết. Hai tay lướt nhẹ, khẽ nhào nặn cặp tuyết lê, thân thể nàng không thành thật mà run lên từng hồi.
Quan trong nhất là lúc này kiều đồn nàng đang đè lên tiểu đệ muốn thức dậy của hắn, chà qua chà lại làm Diệp Trần sinh ra từng đợt khoái cảm khác thường.
Quả thật là kích thích quá mức kịch liệt, Diệp Trần thực sự không nhịn được muốn bạo phát( chiến luôn ).Hắn quay người lại, đẩy Nhất Thế Yêu Nhiêu đặt dưới thân, bàn tay nhẹ nhàng hướng quần lót màu đen của nàng, nơi lá chắn cuối cùng đó.
Tay vừa động, quần lót Nhất Thế Yêu Nhiêu đã tuột xuống một nửa thì lúc này Diệp Trần mạnh mẽ ngừng lại.
- Làm sao vậy? Đừng…. dừng lại !
Diệp Trần bất động, Nhất Thế Yêu Nhiêu duỗi tay ra như muốn kéo quần hắn.
- Không, không được, bây giờ không tiện!
Diệp Trần cười khổ, nhấc tay ngăn trở động tác của Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Không tiện?
Nhất Thế Yêu Nhiêu có chút bừng tỉnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Diệp Trần,
- Bên cạnh ngươi có nữ nhân?
- Có …
Diệp Trần đang muốn trả lời có hai tiểu cô nương, hiện tại hắn thực sự không tiện làm việc này.
Nhưng lúc này Nhất Thế Yêu Nhiêu vô cùng phẫn nộ từ trên mặt đất đứng dậy, xoát một tiếng mặc vào bộ trang bị :
- Hỗn đản, ngươi đi tìm chết đi! Cả đời ngươi sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu!
Dứt lời, không chờ Diệp Trần có phản ứng, Nhất Thế Yêu Nhiêu tựa như cơn gió chợt biến mất sau rừng cây.
/170
|