Aokiji cũng đem hứa hẹn cùng một chút phân tích của mình nói ra, hơn nữa hắn cũng miêu tả chi tiết về trận đấu giữa hắn và Lâm.
“ ồ, Haki bá vương a, quả thật người sở hữu loại tư chất này thì rất khó chiêu mộ vào hải quân chúng ta, Garp có lẽ là một trường hợp đặc biệt rồi, không quan hệ người như vậy có chiêu mộ thành công cũng rất khó điều khiển, hơn nữa đối phương còn là tuổi trẻ nóng tính càng khó quản lý hơn, chỉ cần bọn họ không gây phiền toái cho chúng ta trong khoảng thời gian tới là được, hải quân hiện tại còn có chuyện càng quan trọng hơn chuẩn bị, quả thật không có dư lực cùng đối phương giao thủ, hơn nữa cũng không tiện làm lớn, hấp dẫn quá nhiều ánh mắt tới, như vậy cứ theo ý định của ngươi đi, trước cứ bỏ qua cho đám người này một thời gian, còn lại ngươi cũng nên mau chóng giải quyết mấy nhiệm vụ kia đi, khi trở về tổng bộ còn có vài việc quan trọng cần ngươi đích thân đi làm a”
Sengoku nghe Aokiji nói, thì trầm mặc trong chốc lát, hắn cũng nhận đồng ý kiến của Aokiji, quả thật hải quân lúc này không đủ lực để quản quá nhiều thế lực.
Nhất là thế lực này có thể cho là một cái Chuẩn Tứ Hoàng thế lực rồi, bởi vậy nếu dùng quá nhiều chiến lực đại chiến cùng đối phương trong thời điểm nhạy cảm này không ổn chút nào.
Lúc này Sengoku càng bất đắc dĩ, hải quân trước đó bị chính phủ thế giới yêu cầu cắt giảm quân số, làm cho hiện tại hắn cần người cũng không có bao nhiêu quân điều động.
Trong lòng lóe lên một tia bất mãn hết sức, quả thực chức vị Nguyên Soái này của hắn nhìn như phong quang, nhưng làm bất cứ điều gì cũng bị cản trở rất lớn.
Có rất nhiều kế hoạch của hắn trình lên đều bị chính phủ thế giới cùng Ngũ Lão Tinh bác bỏ, thậm chí vì lo sợ hải quân quá lớn mạnh mà liên tục cắt giảm quân phí, quân số.
Thậm chí quá đáng hơn còn đào chân tường hải quân bọn họ, phải biết mấy chục năm này chính phủ thế giới điều đi từ hải quân rất nhiều thiên tài.
Làm cho mấy năm gần đây thế hệ hải quân tiếp theo có chút xuất hiện hiện tượng đứt gảy rồi, một giới không bằng một giới.
Dù biết vậy Sengoku cũng hết cách, hắn bị hạn chế quá lớn, dù sao mệnh mạch của hải quân vẫn bị thế giới chính phủ cùng Thiên Long Nhân nắm trong tay.
Bởi vậy hắn chỉ có thể nhịn xuống bất mãn trong lòng thôi, Sengoku yếu ớt thở dài, sau đó thì thu thập lại tâm tình tiếp tục nói.
“ trước cứ như vậy đi, ngươi cần mau chóng trở về tổng bộ a, Aokiji”
“ được rồi Nguyên Soái, ai thật muốn ngủ một giấc a”: Aokiji than vãn, sau đó thì cúp điện thoải trùng, còn Sengoku nghe được hắn nói, thì trên trán hắc tuyến hiện lên.
Và cũng cùng lúc đó, những người được các thế lực lớn cử tới quan sát trận chiến này, bọn họ đều lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đem kết quả truyền trở về đại bản doanh.
Tứ Hoàng thế lực, thế giới ngầm thế lực, quân cách mạng thế lực, thậm chí là thợ săn hải tặc thế lực cũng có phái người đến.
Mà quan trọng nhất thì một số tòa báo lớn cũng rất chú ý việc này, bởi vậy khi tin tức từ nơi này truyền vế các phương thế lực, thì gây nên động tĩnh không nhỏ chút nào.
Các tòa báo thì lập tức vì tin tức này soạn một bài báo chất lượng cho ngày mai, hơn nữa còn là tin tức đầu đề, được bọn họ chuẩn bị miêu tả vượt qua hai trang báo.
Mặc dù bốn vị Tứ Hoàng chỉ nghe thoáng qua, hoặc có thoáng coi trọng một chút, để người dưới trướng thoáng chú ý tổ chức của Lâm.
Và chú ý bản thân Lâm một chút rồi thôi, nhưng cán bộ dưới trướng bọn họ thì khác, bọn họ người mạnh nhất cũng chỉ có thể đánh ngang với một đại tướng trong thời gian ngắn thôi.
Mà Lâm còn trẻ như vậy đã có thể đánh ngang tay với Aokiji, thì quả thật nên làm cho bọn họ tăng cao độ coi trọng rồi, Tứ Hoàng băng hải tặc bọn hắn.
Chiến đấu với tam đại tướng rất nhiều lần, cho nên bọn họ hiểu rõ độ cường hãn của ba người này như thế nào.
Bởi vậy nghe được có một người tuổi trẻ như vậy, mà đánh ngang tay với Aokiji, vẫn làm cho bọn hắn hết sức rung động.
Tin tức càng lan càng rộng, thậm chí một số đại gia tộc ẩn cư ở tứ hải cũng nhận được tin tức, cao tầng của những thế lực này đều hết sức rung động.
Sau đó thì tất cả bọn họ đều nhớ kỹ Lâm cái tên này, cùng với tổ chức của hắn, hơn nữa còn rất kiên kỵ, dù sao một tổ chức có một đại tướng cấp chiến lực, cũng đủ điều kiện trở thành một thế lực lớn rồi.
Nếu nói trên thế giới này, Tứ Hoàng cùng hải quân không ra, thì có lẽ tổ chức của Lâm lớn nhất rồi.
...
Trong lúc những thế lực lớn đang rung động vì tin tức này, thì Lâm cùng tổ chức của hắn đang trên đường trở về Đảo Cá Voi.
“ lần này may mà có thành tựu điểm, nếu không kém chút lật thuyền trong mương rồi, hải quân để mắt đến thật nhanh a, xem ra trước đó hơi xem nhẹ bọn họ rồi, lần này quả thật có chút chuẩn bị không kỹ lưỡng, có lẽ còn phải gia tăng mạnh hơn phát triển bộ tình báo mới được, không thể bị động như vậy nữa”
“ ồ, Haki bá vương a, quả thật người sở hữu loại tư chất này thì rất khó chiêu mộ vào hải quân chúng ta, Garp có lẽ là một trường hợp đặc biệt rồi, không quan hệ người như vậy có chiêu mộ thành công cũng rất khó điều khiển, hơn nữa đối phương còn là tuổi trẻ nóng tính càng khó quản lý hơn, chỉ cần bọn họ không gây phiền toái cho chúng ta trong khoảng thời gian tới là được, hải quân hiện tại còn có chuyện càng quan trọng hơn chuẩn bị, quả thật không có dư lực cùng đối phương giao thủ, hơn nữa cũng không tiện làm lớn, hấp dẫn quá nhiều ánh mắt tới, như vậy cứ theo ý định của ngươi đi, trước cứ bỏ qua cho đám người này một thời gian, còn lại ngươi cũng nên mau chóng giải quyết mấy nhiệm vụ kia đi, khi trở về tổng bộ còn có vài việc quan trọng cần ngươi đích thân đi làm a”
Sengoku nghe Aokiji nói, thì trầm mặc trong chốc lát, hắn cũng nhận đồng ý kiến của Aokiji, quả thật hải quân lúc này không đủ lực để quản quá nhiều thế lực.
Nhất là thế lực này có thể cho là một cái Chuẩn Tứ Hoàng thế lực rồi, bởi vậy nếu dùng quá nhiều chiến lực đại chiến cùng đối phương trong thời điểm nhạy cảm này không ổn chút nào.
Lúc này Sengoku càng bất đắc dĩ, hải quân trước đó bị chính phủ thế giới yêu cầu cắt giảm quân số, làm cho hiện tại hắn cần người cũng không có bao nhiêu quân điều động.
Trong lòng lóe lên một tia bất mãn hết sức, quả thực chức vị Nguyên Soái này của hắn nhìn như phong quang, nhưng làm bất cứ điều gì cũng bị cản trở rất lớn.
Có rất nhiều kế hoạch của hắn trình lên đều bị chính phủ thế giới cùng Ngũ Lão Tinh bác bỏ, thậm chí vì lo sợ hải quân quá lớn mạnh mà liên tục cắt giảm quân phí, quân số.
Thậm chí quá đáng hơn còn đào chân tường hải quân bọn họ, phải biết mấy chục năm này chính phủ thế giới điều đi từ hải quân rất nhiều thiên tài.
Làm cho mấy năm gần đây thế hệ hải quân tiếp theo có chút xuất hiện hiện tượng đứt gảy rồi, một giới không bằng một giới.
Dù biết vậy Sengoku cũng hết cách, hắn bị hạn chế quá lớn, dù sao mệnh mạch của hải quân vẫn bị thế giới chính phủ cùng Thiên Long Nhân nắm trong tay.
Bởi vậy hắn chỉ có thể nhịn xuống bất mãn trong lòng thôi, Sengoku yếu ớt thở dài, sau đó thì thu thập lại tâm tình tiếp tục nói.
“ trước cứ như vậy đi, ngươi cần mau chóng trở về tổng bộ a, Aokiji”
“ được rồi Nguyên Soái, ai thật muốn ngủ một giấc a”: Aokiji than vãn, sau đó thì cúp điện thoải trùng, còn Sengoku nghe được hắn nói, thì trên trán hắc tuyến hiện lên.
Và cũng cùng lúc đó, những người được các thế lực lớn cử tới quan sát trận chiến này, bọn họ đều lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đem kết quả truyền trở về đại bản doanh.
Tứ Hoàng thế lực, thế giới ngầm thế lực, quân cách mạng thế lực, thậm chí là thợ săn hải tặc thế lực cũng có phái người đến.
Mà quan trọng nhất thì một số tòa báo lớn cũng rất chú ý việc này, bởi vậy khi tin tức từ nơi này truyền vế các phương thế lực, thì gây nên động tĩnh không nhỏ chút nào.
Các tòa báo thì lập tức vì tin tức này soạn một bài báo chất lượng cho ngày mai, hơn nữa còn là tin tức đầu đề, được bọn họ chuẩn bị miêu tả vượt qua hai trang báo.
Mặc dù bốn vị Tứ Hoàng chỉ nghe thoáng qua, hoặc có thoáng coi trọng một chút, để người dưới trướng thoáng chú ý tổ chức của Lâm.
Và chú ý bản thân Lâm một chút rồi thôi, nhưng cán bộ dưới trướng bọn họ thì khác, bọn họ người mạnh nhất cũng chỉ có thể đánh ngang với một đại tướng trong thời gian ngắn thôi.
Mà Lâm còn trẻ như vậy đã có thể đánh ngang tay với Aokiji, thì quả thật nên làm cho bọn họ tăng cao độ coi trọng rồi, Tứ Hoàng băng hải tặc bọn hắn.
Chiến đấu với tam đại tướng rất nhiều lần, cho nên bọn họ hiểu rõ độ cường hãn của ba người này như thế nào.
Bởi vậy nghe được có một người tuổi trẻ như vậy, mà đánh ngang tay với Aokiji, vẫn làm cho bọn hắn hết sức rung động.
Tin tức càng lan càng rộng, thậm chí một số đại gia tộc ẩn cư ở tứ hải cũng nhận được tin tức, cao tầng của những thế lực này đều hết sức rung động.
Sau đó thì tất cả bọn họ đều nhớ kỹ Lâm cái tên này, cùng với tổ chức của hắn, hơn nữa còn rất kiên kỵ, dù sao một tổ chức có một đại tướng cấp chiến lực, cũng đủ điều kiện trở thành một thế lực lớn rồi.
Nếu nói trên thế giới này, Tứ Hoàng cùng hải quân không ra, thì có lẽ tổ chức của Lâm lớn nhất rồi.
...
Trong lúc những thế lực lớn đang rung động vì tin tức này, thì Lâm cùng tổ chức của hắn đang trên đường trở về Đảo Cá Voi.
“ lần này may mà có thành tựu điểm, nếu không kém chút lật thuyền trong mương rồi, hải quân để mắt đến thật nhanh a, xem ra trước đó hơi xem nhẹ bọn họ rồi, lần này quả thật có chút chuẩn bị không kỹ lưỡng, có lẽ còn phải gia tăng mạnh hơn phát triển bộ tình báo mới được, không thể bị động như vậy nữa”
/530
|