Lúc này cho dù là hải quân cũng đã quên đi rất nhiều sợ hãi lúc trước, lúc này chỉ còn lại lựa giận là nhiều, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn phát huy ra mười thành chiến lực.
Nhưng bảy tám thành vẫn làm được, hơn nữa nhìn bên mình số lượng nhiều hơn đối phương gấp mười lần trở lên, làm cho những hải quân binh sĩ này niềm tin càng lớn.
Cho dù đánh không lại, thì lấy thịt đè cũng có thể đè chết đối phương a, đây chính là suy nghĩ trong lòng của hải quân binh sĩ lúc này.
Hơn nữa đây cũng là chiến thuật theo thói quen của hải quân, dù sao hải quân không có gì ngoài nhiều người.
“ Aokiji rút lui đi, hải quân nếu tiếp tục tổn thất nữa thì có chút không ổn a!”: Lâm cũng không vội ra lệnh công kích, mà trước tiên lớn giọng bắt chuyện với Aokiji.
Đang nghiêm túc tích súc sức lực, thì đột nhiên nghe Lâm nói chuyện với mình, sắc mặt Aokiji lập tức đen lại, Aokiji chuẩn bị không để ý tới Lâm, nhưng sau khi nghĩ lại cũng lên tiếng nói.
“ hải quân có rút lui hay không cũng không phải ngươi nói là được, hơn nữa hải quân không sợ chiến, chúng ta không sợ hi sinh, chức trách của hải quân là bảo vệ bình an cho thế giới khỏi những thế lực tội ác như các ngươi!”
Nghe Aokiji trả lời như vậy, đầu tiên Lâm hơi sửng sốt một chút, trong tâm cảm thán quả nhiên hải quân đều là mặt dầy a.
Đến cả người như Aokiji cũng mặt dầy không kém gì da trâu, có điều Lâm có thể cảm nhận được thông qua câu nói của Aokiji, sĩ khí của hải quân binh sĩ lại tăng cao một chút.
Sau đó thì Lâm xì cười nói: “ đừng có thiếp vàng lên mặt mình như vậy, chúng ta từ khi tới Grand Line đến giờ, chưa từng tổn thương qua một người bình dân nào, tổ chức bọn ta tiêu diệt hải tặc xung quanh vùng biển này còn nhiều hơn hải quân rất nhiều, như vậy cũng tính chúng ta là ác nhân a, vậy hải quân các ngươi bảo vệ là ai?, là những hải tặc bị chúng ta tiêu diệt kia a?”
Nghe Lâm phản bác, Aokiji sắc mặt càng đen hơn, muốn thử phản bác một câu, nhưng cuối cùng lại nghẹn một hơi không nói thành lời.
Bởi vì Lâm nói là sự thực, từ khi Lâm cùng tổ chức của hắn suất hiện, quả thực chỉ có cứu giúp bình dân chứ chưa từng tổn thương qua bình dân nào.
Hơn nữa hải tặc mấy tháng này ở Grand Line này vì có sự xuất hiện của Lâm mà giảm nhân số rất nhiều, mặc dù Lâm chỉ thủ ở một cửa vào của Grand Line.
Còn mấy cửa khác nữa, nhưng một cửa này Lâm cùng tổ chức của hắn tiêu diệt hầu như hơn 90% hải tặc tiến vào, quả thực là tiêu diệt hải tặc còn nhiều hơn hải quân.
Đây là sự thực, rất nhiều hải quân binh sĩ ở bản bộ đều biết thông tin này, dù sao Lâm cùng tổ chức của hắn hành động lớn như vậy làm sao có thể dấu diếm người khác được.
Hơn nữa báo chí mỗi tuần đều sẽ đăng một tin tức về Đảo Cá Voi, lần này hải quân tấn công Lâm, ngoài mặt hoàn toàn là không có lý do làm như vậy.
Như vậy mặt ngoài tổ chức của Lâm còn xem như một trận doanh với hải quân mới đúng, đằng này hải quân lại năm lần bảy lượt làm khó dễ Lâm cùng tổ chức của hắn.
Đây cũng là một chuyện mà trong lòng các binh sĩ hải quân vẫn đang nghi vấn, có điều ngại mệnh lệnh của thượng cấp, cho nên chưa có một hải quân nào dám mở miệng hỏi thăm lý do cả.
“ đừng nói nhiều nữa, tới đánh đi!”: Aokiji cảm giác mình có chút đuối lý, nhưng vì những hải quân đã hi sinh ngày hôm nay, lúc này hắn càng không thể nào dừng lại được nữa.
Bởi vậy nói xông một câu này, Aokiji cũng không muốn cùng Lâm nói nhiều cái gì, hắn ra lệnh tấn công, sau đó làm gương dẫn đầu công kích trước, mục tiêu không ai khác chính là Lâm.
Cùng lúc đó sau lưng của Aokiji cũng đi theo hai bóng người, hai người chính là hai vị lão tướng quân đến đây phụ trợ Aokiji hợp lực đối phó với Lâm.
“ Vũ Trang - Băng Kiếm – Chim Băng!”: lập tức trong cơ thể lực lượng tích súc từ lâu bộc phát, tay phải Aokiji chế tạo một thanh băng kiếm, tay phải thì phóng xuất ra một con chim băng khổng lồ bay thẳng tới Lâm.
Hai vị lão tướng quân phía sau cũng theo sát Aokiji, hiện tại còn chưa tới gần Lâm, bọn họ cũng chưa cần ra chiêu, đợi khi nào đến gần Lâm, tìm cơ hội bao vây Lâm là được.
Dù sao Aokiji vẫn là chủ công, hai người chỉ lấy phụ trợ là chính, Lâm thấy Aokiji xông lên trước nhất, thì thần sắc cũng bắt đầu nghiêm túc, tay của hắn đã đặt vào chuôi của Ám từ lâu.
Sức mạnh của cơ thể cũng đã được tích xúc thì trước rồi, khi Lâm thấy một con chim băng khổng lồ phóng tới vị trí của mình, thì hắn cũng lập tức rút kiếm.
“ Vũ Trang - Chấn Thiên Kiếm!”: một đạo trảm kích khổng lồ màu đen từ lưỡi kiếm phóng ra, với tốc độ cực nhanh lao tới đón đầu chim băng khổng lồ kia.
Ầm … Ầm … Ầm!
Oanh... Oanh... Oanh!
Hai đại chiêu va chạm giữa không trung, xung kích tàn phá khu vực xung quanh, hai vị lão tướng quân theo sau Aokiji cũng bị chút ảnh hưởng tới.
Nhưng hai người không hổ là cường giả Chuẩn Đại Tướng cấp, chỉ hơi bị ảnh hưởng một chút thôi, bị ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là những hải quân theo lệnh tấn công của Aokiji đằng sau.
Nhưng bảy tám thành vẫn làm được, hơn nữa nhìn bên mình số lượng nhiều hơn đối phương gấp mười lần trở lên, làm cho những hải quân binh sĩ này niềm tin càng lớn.
Cho dù đánh không lại, thì lấy thịt đè cũng có thể đè chết đối phương a, đây chính là suy nghĩ trong lòng của hải quân binh sĩ lúc này.
Hơn nữa đây cũng là chiến thuật theo thói quen của hải quân, dù sao hải quân không có gì ngoài nhiều người.
“ Aokiji rút lui đi, hải quân nếu tiếp tục tổn thất nữa thì có chút không ổn a!”: Lâm cũng không vội ra lệnh công kích, mà trước tiên lớn giọng bắt chuyện với Aokiji.
Đang nghiêm túc tích súc sức lực, thì đột nhiên nghe Lâm nói chuyện với mình, sắc mặt Aokiji lập tức đen lại, Aokiji chuẩn bị không để ý tới Lâm, nhưng sau khi nghĩ lại cũng lên tiếng nói.
“ hải quân có rút lui hay không cũng không phải ngươi nói là được, hơn nữa hải quân không sợ chiến, chúng ta không sợ hi sinh, chức trách của hải quân là bảo vệ bình an cho thế giới khỏi những thế lực tội ác như các ngươi!”
Nghe Aokiji trả lời như vậy, đầu tiên Lâm hơi sửng sốt một chút, trong tâm cảm thán quả nhiên hải quân đều là mặt dầy a.
Đến cả người như Aokiji cũng mặt dầy không kém gì da trâu, có điều Lâm có thể cảm nhận được thông qua câu nói của Aokiji, sĩ khí của hải quân binh sĩ lại tăng cao một chút.
Sau đó thì Lâm xì cười nói: “ đừng có thiếp vàng lên mặt mình như vậy, chúng ta từ khi tới Grand Line đến giờ, chưa từng tổn thương qua một người bình dân nào, tổ chức bọn ta tiêu diệt hải tặc xung quanh vùng biển này còn nhiều hơn hải quân rất nhiều, như vậy cũng tính chúng ta là ác nhân a, vậy hải quân các ngươi bảo vệ là ai?, là những hải tặc bị chúng ta tiêu diệt kia a?”
Nghe Lâm phản bác, Aokiji sắc mặt càng đen hơn, muốn thử phản bác một câu, nhưng cuối cùng lại nghẹn một hơi không nói thành lời.
Bởi vì Lâm nói là sự thực, từ khi Lâm cùng tổ chức của hắn suất hiện, quả thực chỉ có cứu giúp bình dân chứ chưa từng tổn thương qua bình dân nào.
Hơn nữa hải tặc mấy tháng này ở Grand Line này vì có sự xuất hiện của Lâm mà giảm nhân số rất nhiều, mặc dù Lâm chỉ thủ ở một cửa vào của Grand Line.
Còn mấy cửa khác nữa, nhưng một cửa này Lâm cùng tổ chức của hắn tiêu diệt hầu như hơn 90% hải tặc tiến vào, quả thực là tiêu diệt hải tặc còn nhiều hơn hải quân.
Đây là sự thực, rất nhiều hải quân binh sĩ ở bản bộ đều biết thông tin này, dù sao Lâm cùng tổ chức của hắn hành động lớn như vậy làm sao có thể dấu diếm người khác được.
Hơn nữa báo chí mỗi tuần đều sẽ đăng một tin tức về Đảo Cá Voi, lần này hải quân tấn công Lâm, ngoài mặt hoàn toàn là không có lý do làm như vậy.
Như vậy mặt ngoài tổ chức của Lâm còn xem như một trận doanh với hải quân mới đúng, đằng này hải quân lại năm lần bảy lượt làm khó dễ Lâm cùng tổ chức của hắn.
Đây cũng là một chuyện mà trong lòng các binh sĩ hải quân vẫn đang nghi vấn, có điều ngại mệnh lệnh của thượng cấp, cho nên chưa có một hải quân nào dám mở miệng hỏi thăm lý do cả.
“ đừng nói nhiều nữa, tới đánh đi!”: Aokiji cảm giác mình có chút đuối lý, nhưng vì những hải quân đã hi sinh ngày hôm nay, lúc này hắn càng không thể nào dừng lại được nữa.
Bởi vậy nói xông một câu này, Aokiji cũng không muốn cùng Lâm nói nhiều cái gì, hắn ra lệnh tấn công, sau đó làm gương dẫn đầu công kích trước, mục tiêu không ai khác chính là Lâm.
Cùng lúc đó sau lưng của Aokiji cũng đi theo hai bóng người, hai người chính là hai vị lão tướng quân đến đây phụ trợ Aokiji hợp lực đối phó với Lâm.
“ Vũ Trang - Băng Kiếm – Chim Băng!”: lập tức trong cơ thể lực lượng tích súc từ lâu bộc phát, tay phải Aokiji chế tạo một thanh băng kiếm, tay phải thì phóng xuất ra một con chim băng khổng lồ bay thẳng tới Lâm.
Hai vị lão tướng quân phía sau cũng theo sát Aokiji, hiện tại còn chưa tới gần Lâm, bọn họ cũng chưa cần ra chiêu, đợi khi nào đến gần Lâm, tìm cơ hội bao vây Lâm là được.
Dù sao Aokiji vẫn là chủ công, hai người chỉ lấy phụ trợ là chính, Lâm thấy Aokiji xông lên trước nhất, thì thần sắc cũng bắt đầu nghiêm túc, tay của hắn đã đặt vào chuôi của Ám từ lâu.
Sức mạnh của cơ thể cũng đã được tích xúc thì trước rồi, khi Lâm thấy một con chim băng khổng lồ phóng tới vị trí của mình, thì hắn cũng lập tức rút kiếm.
“ Vũ Trang - Chấn Thiên Kiếm!”: một đạo trảm kích khổng lồ màu đen từ lưỡi kiếm phóng ra, với tốc độ cực nhanh lao tới đón đầu chim băng khổng lồ kia.
Ầm … Ầm … Ầm!
Oanh... Oanh... Oanh!
Hai đại chiêu va chạm giữa không trung, xung kích tàn phá khu vực xung quanh, hai vị lão tướng quân theo sau Aokiji cũng bị chút ảnh hưởng tới.
Nhưng hai người không hổ là cường giả Chuẩn Đại Tướng cấp, chỉ hơi bị ảnh hưởng một chút thôi, bị ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là những hải quân theo lệnh tấn công của Aokiji đằng sau.
/530
|