Dù sao bọn hắn nắm giữ hòn đảo này thời gian còn quá ngắn, dù hầu như tất cả người dân trên đảo đều rất tán thành sự có mặt của bọn hắn.
Nhưng thực sự là căn cơ vẫn còn chưa đủ vững chắc, niềm tin dựng lên trong thời gian dài, chứ chỉ trong thời gian ngắn niềm tin đem lại không cao.
Còn phải bỏ ra một chút thời gian kinh doanh mới được, có điều những dự tính ban đầu hiện tại hoàn toàn dùng không được.
Phòng Vệ Quân hoàn toàn không có cơ hội ra sân, trước đó dự tính để Phòng Vệ Quân cùng hải quân giao thủ một lần.
Tăng thêm cho bọn họ kinh nghiệm cùng lòng tin, nhất là lòng tin, để bọn họ biết.
Trải qua tổ chức đại lực bồi dưỡng, thì mỗi người bọn hắn đều không kém một binh sĩ thiện chiến của tổng bộ hải quân.
Hơn nữa lúc này còn có số lớn thành viên của tổ chức còn chờ trên đảo đây, mỗi người đều rất chờ mong cùng hải quân một trận chiến a.
Trước đó khi điều động bọn họ từ đại bản doanh tới, thì mỗi người đều rất háo hức.
Mỗi thành viên đầu chuẩn bị thể hiện một phen, có điều hiện tại sự chuẩn bị này hoàn toàn không dùng được.
Lâm nghĩ tới điều này thì trong lòng cười khổ, hắn quả thực là không dự đoán được sự việc phát triển tới mức này, quả thực là thuận lợi ngoài ý muốn.
Ban đầu chỉ dự định tập kích hải quân một chút, tận lực giảm bớt binh lực của hải quân, tạo cho bọn họ chút phiền toái thôi.
Nhưng không ngờ tới, kế hoạch lần này phải nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở phía Lâm bên này, thậm chí lúc này Lâm còn hoài nghi hắn có phải con tư sinh của nữ thần may mắn hay không a.
“ tác giả trịnh trọng trả lời Lâm: nữ thần may mắn không phải mẹ ngươi, bởi vì tác giả là lão ba ngươi còn đang truy nàng đâu!”
Aokiji gặp Lâm không tiếp tục nói nữa, thì hắn mới lên tiếng: “ hi vọng những lời ngươi nói đều là thật, thực ra hải quân cũng chưa từng nghĩ cùng các ngươi là địch, bọn ta cũng có nổi khổ của riêng mình a, nhưng tình thế bắt ép nên không thể không cùng các ngươi đại chiến!”
Nghe Aokiji nói thì trong lòng Lâm coi thường lẩm bẩm: “ Hừ, tin các ngươi mới có quỷ, nếu không phải hiện tại không làm gì được bọn ta, thì các ngươi cũng không nói như vậy a!”
Có điều trong lòng thì lẩm bẩm như vậy, nhưng Lâm cũng không nói ra, dù sao hôm nay hắn đã chiếm tiện nghi quá nhiều, chừa cho hải quân chút mặt mũi vẫn nên.
Aokiji cũng không để ý Lâm có tin lời mình hay không, hiện tại hắn cũng không muốn cùng Lâm dây dưa nhiều nữa, lần này trách nhiệm của hắn rất lớn.
Nhưng tiếp sau đối phó vẫn là để cho Nguyên Soái đau đầu đi, có điều lần này tổn thất như vậy cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Aokiji cũng biết một ít kế hoạch của Nguyên Soái thời gian tới, lần này hải quân thua có chút thảm, một khi bị người biết, thì lúc đó sự chú ý tới hải quân so với trước đây sẽ giảm nhiều.
Lúc đó kế hoạch của Nguyên Soái có khi sẽ càng tốt hơn thực hiện, có điều lần này cũng làm cho hải quân tổn thất rất lớn, Aokiji cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của Nguyên Soái.
Lâm lúc này trong lòng cũng có suy nghĩ lo lắng cho hải quân, hắn lo lắng lần này hải quân tổn thất lớn như vậy, thì sẽ không còn muốn tổ chức một cái cuộc chiến thượng đỉnh nữa.
Có điều Lâm nghĩ một chút cũng không cho là như vậy, nhìn nhìn, lần này hải quân tổn thất sáu bảy mươi chiếc cở trung quân hạm.
Hải quân binh sĩ chết khoảng bốn vạn người, sĩ quan cấp cũng hao tổn mấy ngàn, nhưng để nói nhiêu đây tổn thất làm lung lay căn cơ của hải quân là điều mơ hão.
Lâm tin rằng nhiêu đây tổn thất đối với hải quân mà nói thì chỉ là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi.
Đừng nhìn mấy chục năm gần đây hải quân thường xuyên bị chính phủ thế giới ép giải trừ số lớn quân bị mà lầm, gốc gác mấy trăm năm hải quân tích trữ không chỉ mặt ngoài thể hiện ra đơn giản như vậy.
Đừng nói lần này chỉ tổn thất chưa tới trăm chiếc cở trung quân hạm, cho dù tổn thất gia tăng gấp năm lần mười lần cũng chưa chắc để hải quân lay động.
Còn về binh sĩ, tổn thất một lần bốn vạn người nhìn có vẻ nhiều, hơn nữa mỗi người còn là hải quân tinh anh của tổng bộ hải quân mà không phải từ phân bộ.
Nhưng theo Lâm những hải quân binh sĩ này chỉ thuộc loại yếu nhất trong hải quân binh sĩ ở tổng bộ thôi, còn sĩ quan tổn thất mấy ngàn, thì cũng không ảnh hưởng bao lớn.
Phải biết mỗi tháng hải quân sẽ vận chuyển máu mới từ các phân bộ bổ xung vào tổng bộ, bọn họ chọn ra những hải quân có thành tích tốt nhất về mọi mặt.
Mỗi chi phân bộ tùy lốn nhỏ mà số binh sĩ được chuyển tới tổng bộ có khác nhau.
Nhưng từ tổng thế tới nói, cho dù là tòa phân bộ nhỏ nhất, thì mỗi tháng cũng sẽ cống hiến trên dưới mười binh sĩ hải quân trở lên.
Và khi vận chuyển tới tổng bộ hải quân, thì những lính mới này sẽ có vài tháng huấn luyện, sau đó mới đưa vào sử dụng.
Nhưng thực sự là căn cơ vẫn còn chưa đủ vững chắc, niềm tin dựng lên trong thời gian dài, chứ chỉ trong thời gian ngắn niềm tin đem lại không cao.
Còn phải bỏ ra một chút thời gian kinh doanh mới được, có điều những dự tính ban đầu hiện tại hoàn toàn dùng không được.
Phòng Vệ Quân hoàn toàn không có cơ hội ra sân, trước đó dự tính để Phòng Vệ Quân cùng hải quân giao thủ một lần.
Tăng thêm cho bọn họ kinh nghiệm cùng lòng tin, nhất là lòng tin, để bọn họ biết.
Trải qua tổ chức đại lực bồi dưỡng, thì mỗi người bọn hắn đều không kém một binh sĩ thiện chiến của tổng bộ hải quân.
Hơn nữa lúc này còn có số lớn thành viên của tổ chức còn chờ trên đảo đây, mỗi người đều rất chờ mong cùng hải quân một trận chiến a.
Trước đó khi điều động bọn họ từ đại bản doanh tới, thì mỗi người đều rất háo hức.
Mỗi thành viên đầu chuẩn bị thể hiện một phen, có điều hiện tại sự chuẩn bị này hoàn toàn không dùng được.
Lâm nghĩ tới điều này thì trong lòng cười khổ, hắn quả thực là không dự đoán được sự việc phát triển tới mức này, quả thực là thuận lợi ngoài ý muốn.
Ban đầu chỉ dự định tập kích hải quân một chút, tận lực giảm bớt binh lực của hải quân, tạo cho bọn họ chút phiền toái thôi.
Nhưng không ngờ tới, kế hoạch lần này phải nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở phía Lâm bên này, thậm chí lúc này Lâm còn hoài nghi hắn có phải con tư sinh của nữ thần may mắn hay không a.
“ tác giả trịnh trọng trả lời Lâm: nữ thần may mắn không phải mẹ ngươi, bởi vì tác giả là lão ba ngươi còn đang truy nàng đâu!”
Aokiji gặp Lâm không tiếp tục nói nữa, thì hắn mới lên tiếng: “ hi vọng những lời ngươi nói đều là thật, thực ra hải quân cũng chưa từng nghĩ cùng các ngươi là địch, bọn ta cũng có nổi khổ của riêng mình a, nhưng tình thế bắt ép nên không thể không cùng các ngươi đại chiến!”
Nghe Aokiji nói thì trong lòng Lâm coi thường lẩm bẩm: “ Hừ, tin các ngươi mới có quỷ, nếu không phải hiện tại không làm gì được bọn ta, thì các ngươi cũng không nói như vậy a!”
Có điều trong lòng thì lẩm bẩm như vậy, nhưng Lâm cũng không nói ra, dù sao hôm nay hắn đã chiếm tiện nghi quá nhiều, chừa cho hải quân chút mặt mũi vẫn nên.
Aokiji cũng không để ý Lâm có tin lời mình hay không, hiện tại hắn cũng không muốn cùng Lâm dây dưa nhiều nữa, lần này trách nhiệm của hắn rất lớn.
Nhưng tiếp sau đối phó vẫn là để cho Nguyên Soái đau đầu đi, có điều lần này tổn thất như vậy cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Aokiji cũng biết một ít kế hoạch của Nguyên Soái thời gian tới, lần này hải quân thua có chút thảm, một khi bị người biết, thì lúc đó sự chú ý tới hải quân so với trước đây sẽ giảm nhiều.
Lúc đó kế hoạch của Nguyên Soái có khi sẽ càng tốt hơn thực hiện, có điều lần này cũng làm cho hải quân tổn thất rất lớn, Aokiji cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của Nguyên Soái.
Lâm lúc này trong lòng cũng có suy nghĩ lo lắng cho hải quân, hắn lo lắng lần này hải quân tổn thất lớn như vậy, thì sẽ không còn muốn tổ chức một cái cuộc chiến thượng đỉnh nữa.
Có điều Lâm nghĩ một chút cũng không cho là như vậy, nhìn nhìn, lần này hải quân tổn thất sáu bảy mươi chiếc cở trung quân hạm.
Hải quân binh sĩ chết khoảng bốn vạn người, sĩ quan cấp cũng hao tổn mấy ngàn, nhưng để nói nhiêu đây tổn thất làm lung lay căn cơ của hải quân là điều mơ hão.
Lâm tin rằng nhiêu đây tổn thất đối với hải quân mà nói thì chỉ là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi.
Đừng nhìn mấy chục năm gần đây hải quân thường xuyên bị chính phủ thế giới ép giải trừ số lớn quân bị mà lầm, gốc gác mấy trăm năm hải quân tích trữ không chỉ mặt ngoài thể hiện ra đơn giản như vậy.
Đừng nói lần này chỉ tổn thất chưa tới trăm chiếc cở trung quân hạm, cho dù tổn thất gia tăng gấp năm lần mười lần cũng chưa chắc để hải quân lay động.
Còn về binh sĩ, tổn thất một lần bốn vạn người nhìn có vẻ nhiều, hơn nữa mỗi người còn là hải quân tinh anh của tổng bộ hải quân mà không phải từ phân bộ.
Nhưng theo Lâm những hải quân binh sĩ này chỉ thuộc loại yếu nhất trong hải quân binh sĩ ở tổng bộ thôi, còn sĩ quan tổn thất mấy ngàn, thì cũng không ảnh hưởng bao lớn.
Phải biết mỗi tháng hải quân sẽ vận chuyển máu mới từ các phân bộ bổ xung vào tổng bộ, bọn họ chọn ra những hải quân có thành tích tốt nhất về mọi mặt.
Mỗi chi phân bộ tùy lốn nhỏ mà số binh sĩ được chuyển tới tổng bộ có khác nhau.
Nhưng từ tổng thế tới nói, cho dù là tòa phân bộ nhỏ nhất, thì mỗi tháng cũng sẽ cống hiến trên dưới mười binh sĩ hải quân trở lên.
Và khi vận chuyển tới tổng bộ hải quân, thì những lính mới này sẽ có vài tháng huấn luyện, sau đó mới đưa vào sử dụng.
/530
|