(Tống Thụy đây là tên học viện ah)
Mờ sáng tinh mơ.
Mục Thanh Lê đi đến tiền thính dùng bữa sáng, làm như không nhìn mẫu tử Mục Tử Vi, chỉ hướng Mục Thắng xin muốn đi đến trường.
Mục Thắng không suy nghĩ nhiều, đáp ứng ngay.
Lam Tú Ngọc nghe vậy ôn nhã mỉm cười, bên cạnh gắp cho Mục Thanh Lê một cọng rau thả vào trong bát nàng, nhìn Mục Thắng ôn nhu cười nói: “Hầu gia, Lê Nhi nay đột nhiên muốn đi học, chỉ sợ người cũng không có chuẩn bị tốt xe ngựa. Nếu như vậy, để cho nàng cùng Vi Nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa đi đến trường đi?”
Mục Thắng cũng không đáp, Mục Thanh Lê chỉ nheo mắt lại cười nói: “Như vậy sao? Một khi đã như vậy, xe ngựa của Tử Vi để cho ta dùng thì được rồi, chuẩn bị lại xe khác cho nàng , ta sẽ không để ý đâu.”
Mục Tử Vi dừng đũa một chút, ngẩng đầu ôn nhu cười nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi chẳng lẽ còn giận muội muội sao? Muội muội biết sai lầm rồi, cùng ngươi xin lỗi, chúng ta vẫn là giống như ngày xưa nhau không tốt sao?”
“Một chiếc xe ngựa thật chật chội, ta với Noãn Thu các nàng cùng nhau ngồi vừa mới đủ, hơn nữa còn Đường Thủ, thật sự không còn chỗ cho ngươi. Để cho ngươi một mình ngồi một chiếc xe ngựa không phải càng tốt sao?” Mục Thanh Lê thiện lương lại am hiểu ý nói xong. Đem ngụm cơm cuối cùng ăn rồi buông bát đũa, đứng lên đối Mục Thắng cười nói: “Cha, ta đi ah.”
“Ân, học cho tốt, nếu không thích cứ về nhà.” Mục Thắng ngẩng đầu ôn hòa nói.
“Hắc hắc” Mục Thanh Lê nhịn không được liền cười, còn thật sự gật đầu đáp ứng nói: “Ta hiểu, nếu không thích, ta nhất định trở về.”
Lam Tú Ngọc thấy nàng đi rồi, quay đầu liền hướng Mục Tử Vi kêu lên: “Lê Nhi cũng đi rồi, ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau đuổi theo?”
Mục Tử Vi vội vàng gật đầu, lập tức ngừng ăn buông bát đũa ngay, bước nhanh chạy theo ra ngoài. Đuổi kịp bên người Mục Thanh Lê, kéo tay nàng liền oán giận: “Đại tỷ tỷ, ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì? Đợi Tử Vi chút a.”
Mục Thanh Lê hất tay nàng ra, chỉ cười nói: “Ta cho tới bây giờ không có tính chờ ngươi, không phải đã bảo ngươi tự mình chuẩn bị xe ngựa sao? Ngươi cũng thật là mặt dày thật sự đuổi theo?”
Mục Tử Vi cắn môi nhẫn nhịn tức giận, đáng thương hề hề nói: “Lúc này mới chuẩn bị xe ngựa, muội muội chỉ sợ là đến muộn. Đến lúc đó chắc là bị phạt, đại tỷ tỷ cho muội muội cùng đi đi.”
Mục Thanh Lê cười ha ha, vui vẻ nói:“Chẳng lẽ ngươi không thấy được chính là ta muốn ngươi đi muộn, khiến cho ngươi bị phạt sao?” Nói xong cũng không để ý sắc mặt nàng kịch biến, hướng bên người Noãn Thu cùng Hàn Xuân hai người nói: “Đi, lên xe.”
Noãn Thu hai người theo nàng lên xe ngựa, sau đó Mục Thanh Lê ló đầu ra màn xe, nhìn Đường Thủ còn đang đứng ở một bên kêu lên: “Còn đứng làm cái gì? Ngươi tính đuổi theo xe ngựa?”
Đường Thủ gật đầu, im lặng lướt qua Mục Tử Vi, ngồi trên vị trí xa phu, vung mã tiên liền điều khiển xe rời đi.
Mục Tử Vi sắc mặt thay đổi, trong lòng tức giận hung hăng dậm chân cắn răng mắng: Tiện nhân!
Trong xe ngựa.
Mục Thanh Lê từ Noãn Thu mà biết được, nơi này là một thế giới lấy kiếm vi tôn, thân thể tu luyện tự nhiên liền cùng Trung Quốc nội lực không sai biệt lắm, kiếm giả tổng cộng có bảy cấp bậc. Theo thứ tự từ thấp đến cao gồm: Kiếm sĩ, Kiếm Sư, Đại kiếm sư, Kiếm vương, Kiếm tôn, Kiếm đế, Kiếm Thần. Trong mỗi cấp bậc lại được chia làm thất phẩm.
Kiếm quyết cũng chia cấp bậc, từ thấp đến cao là: Phàm phẩm, Địa phẩm, Thiên phẩm, Tuyệt sát, Huyền bí, Thần kỹ.
Mục Thanh Lê kinh dị hỏi: “An Vương vậy lại chính là kiếm vương?”
Noãn Thu phát hiện khi nàng nói đến An Vương thì thần sắc không có một chút biến hóa, trong lòng không khỏi cảm thán có lẽ tiểu thư thật sự ngay cả mối tình si đối An Vương cũng quên, kết quả như vậy mới là tốt nhất. Trong lòng không khỏi cao hứng, ôn nhu mỉm cười, hồi đáp: “Đúng vậy, An Vương nổi danh thiên tài Đông Tống quốc , nay mới mười tám tuổi đã là tam phẩm kiếm vương.”
Mục Thanh Lê khinh thường không chút che giấu, cười nhạt: “Hắn như vậy mà cũng là kiếm vương, nền tảng không tốt, kiếm thuật cứng nhắc, nếu chân chính chém giết, một chiêu đã chết.”
Noãn Thu hai người nghe xong lời này có chút không được tự nhiên, nhìn Mục Thanh Lê ánh mắt có chút quỷ dị.
Mục Thanh Lê mạc danh kỳ diệu nói:“ Ánh mắt các ngươi như vậy là ý tứ gì?”
Noãn Thu ho nhẹ một tiếng, lắc đầu cười: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy lời tiểu thư nói rất đúng rất có đạo lý.”
Mục Thanh Lê làm sao đoán không ra biến hóa như vậy của nàng, nàng ta đại khái nghĩ là lúc trước Mục Thanh Lê đối với kiếm thuật thật không biết gì cả. Vẫn không thèm để ý cười, hỏi: “Hiện tại cấp bậc ta là gì?”
Noãn Thu nhẹ giọng nói: “Tiểu thư tự nhiên là ngũ phẩm đại kiếm sư……”
Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe kinh ngạv, lấy tính cách Mục Thanh Lê lúc trước, mười bốn tuổi có ngũ phẩm đại kiếm sư tự nhiên thật sự có chút quái dị, như vậy tính ra, nàng coi như là một thiên tài không nhỏ.
Noãn Thu trong mắt chợt lóe tia khó xử, bất đắc dĩ tiếp tục: “Nhưng mà tiểu thư đối kiếm thuật có chút bài xích, cho nên chỉ tới nhất phẩm Kiếm Sư tiêu chuẩn. Nếu thực chiến…… nhất phẩm kiếm sĩ cũng đánh không lại.”
Mục Thanh Lê nghe cảm thấy quỷ dị, khóe miệng có chút run rẩy: “Nhất phẩm kiếm sĩ đều đánh không lại? Cho dù là khảm (kiểu như chặt, bổ, đẵn, đốn), lấy ngũ phẩm đại kiếm sư, cũng có thể trực tiếp đem người đánh bay đi?”
Noãn Thu mắt giật giật, nhẹ giọng: “Tiểu thư không thích thấy máu, gặp người cầm kiếm muốn đánh nhau cả người liền vô lực.”
Không thích thấy máu? Một trận đánh nhau cả người liền vô lực?
Mục Thanh Lê hoàn toàn không nói gì. Tính tình này không khỏi rất vô dụng, có tư chất thiên tài, nhưng không có tính cách thiên tài, này không phải rõ ràng làm cho người ta ghen tị khi dễ sao?
Noãn Thu thấy thần sắc nàng ảm đạm, không khỏi an ủi: “Tiểu thư không nên khổ sở, tiểu thư nếu thật sự vượt qua hết thảy này, tất sẽ trở thành người có thể so sánh với kiếm tôn, như vậy trở thành đại tướng quân.”
Mục Thanh Lê cười ha ha, thấy đáy mắt Noãn Thu tự tin, trong lòng khẽ rung động chợt nghĩ đến cái bớt quỷ dị kia, chẳng lẽ chuyện này và bớt kia còn có quan hệ? Trong đôi thủy mâu như ngọc lưu ly chợt hiện lên khinh cuồng tinh quang, Mục Thanh Lê cong môi cười nhạtnói: “Đó là khẳng định.”
Nếu không có bớt kia, nàng cũng không có tự tin này, bởi vì nàng là Mục Thanh Lê. Là đệ nhất thiên tài của Thục Sơn kiếm phái, đem toàn bộ Trung Quốc võ cổ kiếm thuật dung nhập thân Mục Thanh Lê này. Sư phó từng nói qua, nàng là kiếm giả trời sinh, chỉ cần một cái cơ hội, liền có thể đột phá, trở thành người trong lịch sử Thục Sơn kiếm phái.
Đáng tiếc, hết thảy đều tan biến ngay trong tay người mà nàng tín nhiệm nhất.
Lúc này, tại thế giới kiếm thuật vi tôn, nàng có nhiều thời gian cùng kinh nghiệm hơn đi đột phá.
Noãn Thu cùng Hàn Xuân nhìn Mục Thanh Lê lúc này, đột nhiên cảm thấy chói mắt, không phải tuyệt mỹ dung nhan kia, mà là toàn thân cao thấp phát ra tự nhiên ý vị, làm cho người ta không khỏi tin phục. Cặp ngọc lưu ly màu đen kia, lóng lánh sáng rọi chước như đào yêu*, hết sức chói chang, trên môi như cánh hoa thản nhiên tươi cười, thong dong tuyệt mỹ.
桃夭 Đào yêu : chỉ việc hôn nhân chính đáng, hay dùng để gọi người con gái đi lấy chồng, miêu tả vẻ đẹp rực rở
“Tiểu thư thật sự thay đổi.” Hàn Xuân đột nhiên nói.
Mục Thanh Lê quay đầu hướng nàng cười, nói: “Thay đổi không tốt sao?”
Hàn Xuân trầm mặc một hồi, cuối cùng toát ra một chữ:“Tốt”
Mục Thanh Lê vừa lòng gật đầu.
Mờ sáng tinh mơ.
Mục Thanh Lê đi đến tiền thính dùng bữa sáng, làm như không nhìn mẫu tử Mục Tử Vi, chỉ hướng Mục Thắng xin muốn đi đến trường.
Mục Thắng không suy nghĩ nhiều, đáp ứng ngay.
Lam Tú Ngọc nghe vậy ôn nhã mỉm cười, bên cạnh gắp cho Mục Thanh Lê một cọng rau thả vào trong bát nàng, nhìn Mục Thắng ôn nhu cười nói: “Hầu gia, Lê Nhi nay đột nhiên muốn đi học, chỉ sợ người cũng không có chuẩn bị tốt xe ngựa. Nếu như vậy, để cho nàng cùng Vi Nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa đi đến trường đi?”
Mục Thắng cũng không đáp, Mục Thanh Lê chỉ nheo mắt lại cười nói: “Như vậy sao? Một khi đã như vậy, xe ngựa của Tử Vi để cho ta dùng thì được rồi, chuẩn bị lại xe khác cho nàng , ta sẽ không để ý đâu.”
Mục Tử Vi dừng đũa một chút, ngẩng đầu ôn nhu cười nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi chẳng lẽ còn giận muội muội sao? Muội muội biết sai lầm rồi, cùng ngươi xin lỗi, chúng ta vẫn là giống như ngày xưa nhau không tốt sao?”
“Một chiếc xe ngựa thật chật chội, ta với Noãn Thu các nàng cùng nhau ngồi vừa mới đủ, hơn nữa còn Đường Thủ, thật sự không còn chỗ cho ngươi. Để cho ngươi một mình ngồi một chiếc xe ngựa không phải càng tốt sao?” Mục Thanh Lê thiện lương lại am hiểu ý nói xong. Đem ngụm cơm cuối cùng ăn rồi buông bát đũa, đứng lên đối Mục Thắng cười nói: “Cha, ta đi ah.”
“Ân, học cho tốt, nếu không thích cứ về nhà.” Mục Thắng ngẩng đầu ôn hòa nói.
“Hắc hắc” Mục Thanh Lê nhịn không được liền cười, còn thật sự gật đầu đáp ứng nói: “Ta hiểu, nếu không thích, ta nhất định trở về.”
Lam Tú Ngọc thấy nàng đi rồi, quay đầu liền hướng Mục Tử Vi kêu lên: “Lê Nhi cũng đi rồi, ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau đuổi theo?”
Mục Tử Vi vội vàng gật đầu, lập tức ngừng ăn buông bát đũa ngay, bước nhanh chạy theo ra ngoài. Đuổi kịp bên người Mục Thanh Lê, kéo tay nàng liền oán giận: “Đại tỷ tỷ, ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì? Đợi Tử Vi chút a.”
Mục Thanh Lê hất tay nàng ra, chỉ cười nói: “Ta cho tới bây giờ không có tính chờ ngươi, không phải đã bảo ngươi tự mình chuẩn bị xe ngựa sao? Ngươi cũng thật là mặt dày thật sự đuổi theo?”
Mục Tử Vi cắn môi nhẫn nhịn tức giận, đáng thương hề hề nói: “Lúc này mới chuẩn bị xe ngựa, muội muội chỉ sợ là đến muộn. Đến lúc đó chắc là bị phạt, đại tỷ tỷ cho muội muội cùng đi đi.”
Mục Thanh Lê cười ha ha, vui vẻ nói:“Chẳng lẽ ngươi không thấy được chính là ta muốn ngươi đi muộn, khiến cho ngươi bị phạt sao?” Nói xong cũng không để ý sắc mặt nàng kịch biến, hướng bên người Noãn Thu cùng Hàn Xuân hai người nói: “Đi, lên xe.”
Noãn Thu hai người theo nàng lên xe ngựa, sau đó Mục Thanh Lê ló đầu ra màn xe, nhìn Đường Thủ còn đang đứng ở một bên kêu lên: “Còn đứng làm cái gì? Ngươi tính đuổi theo xe ngựa?”
Đường Thủ gật đầu, im lặng lướt qua Mục Tử Vi, ngồi trên vị trí xa phu, vung mã tiên liền điều khiển xe rời đi.
Mục Tử Vi sắc mặt thay đổi, trong lòng tức giận hung hăng dậm chân cắn răng mắng: Tiện nhân!
Trong xe ngựa.
Mục Thanh Lê từ Noãn Thu mà biết được, nơi này là một thế giới lấy kiếm vi tôn, thân thể tu luyện tự nhiên liền cùng Trung Quốc nội lực không sai biệt lắm, kiếm giả tổng cộng có bảy cấp bậc. Theo thứ tự từ thấp đến cao gồm: Kiếm sĩ, Kiếm Sư, Đại kiếm sư, Kiếm vương, Kiếm tôn, Kiếm đế, Kiếm Thần. Trong mỗi cấp bậc lại được chia làm thất phẩm.
Kiếm quyết cũng chia cấp bậc, từ thấp đến cao là: Phàm phẩm, Địa phẩm, Thiên phẩm, Tuyệt sát, Huyền bí, Thần kỹ.
Mục Thanh Lê kinh dị hỏi: “An Vương vậy lại chính là kiếm vương?”
Noãn Thu phát hiện khi nàng nói đến An Vương thì thần sắc không có một chút biến hóa, trong lòng không khỏi cảm thán có lẽ tiểu thư thật sự ngay cả mối tình si đối An Vương cũng quên, kết quả như vậy mới là tốt nhất. Trong lòng không khỏi cao hứng, ôn nhu mỉm cười, hồi đáp: “Đúng vậy, An Vương nổi danh thiên tài Đông Tống quốc , nay mới mười tám tuổi đã là tam phẩm kiếm vương.”
Mục Thanh Lê khinh thường không chút che giấu, cười nhạt: “Hắn như vậy mà cũng là kiếm vương, nền tảng không tốt, kiếm thuật cứng nhắc, nếu chân chính chém giết, một chiêu đã chết.”
Noãn Thu hai người nghe xong lời này có chút không được tự nhiên, nhìn Mục Thanh Lê ánh mắt có chút quỷ dị.
Mục Thanh Lê mạc danh kỳ diệu nói:“ Ánh mắt các ngươi như vậy là ý tứ gì?”
Noãn Thu ho nhẹ một tiếng, lắc đầu cười: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy lời tiểu thư nói rất đúng rất có đạo lý.”
Mục Thanh Lê làm sao đoán không ra biến hóa như vậy của nàng, nàng ta đại khái nghĩ là lúc trước Mục Thanh Lê đối với kiếm thuật thật không biết gì cả. Vẫn không thèm để ý cười, hỏi: “Hiện tại cấp bậc ta là gì?”
Noãn Thu nhẹ giọng nói: “Tiểu thư tự nhiên là ngũ phẩm đại kiếm sư……”
Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe kinh ngạv, lấy tính cách Mục Thanh Lê lúc trước, mười bốn tuổi có ngũ phẩm đại kiếm sư tự nhiên thật sự có chút quái dị, như vậy tính ra, nàng coi như là một thiên tài không nhỏ.
Noãn Thu trong mắt chợt lóe tia khó xử, bất đắc dĩ tiếp tục: “Nhưng mà tiểu thư đối kiếm thuật có chút bài xích, cho nên chỉ tới nhất phẩm Kiếm Sư tiêu chuẩn. Nếu thực chiến…… nhất phẩm kiếm sĩ cũng đánh không lại.”
Mục Thanh Lê nghe cảm thấy quỷ dị, khóe miệng có chút run rẩy: “Nhất phẩm kiếm sĩ đều đánh không lại? Cho dù là khảm (kiểu như chặt, bổ, đẵn, đốn), lấy ngũ phẩm đại kiếm sư, cũng có thể trực tiếp đem người đánh bay đi?”
Noãn Thu mắt giật giật, nhẹ giọng: “Tiểu thư không thích thấy máu, gặp người cầm kiếm muốn đánh nhau cả người liền vô lực.”
Không thích thấy máu? Một trận đánh nhau cả người liền vô lực?
Mục Thanh Lê hoàn toàn không nói gì. Tính tình này không khỏi rất vô dụng, có tư chất thiên tài, nhưng không có tính cách thiên tài, này không phải rõ ràng làm cho người ta ghen tị khi dễ sao?
Noãn Thu thấy thần sắc nàng ảm đạm, không khỏi an ủi: “Tiểu thư không nên khổ sở, tiểu thư nếu thật sự vượt qua hết thảy này, tất sẽ trở thành người có thể so sánh với kiếm tôn, như vậy trở thành đại tướng quân.”
Mục Thanh Lê cười ha ha, thấy đáy mắt Noãn Thu tự tin, trong lòng khẽ rung động chợt nghĩ đến cái bớt quỷ dị kia, chẳng lẽ chuyện này và bớt kia còn có quan hệ? Trong đôi thủy mâu như ngọc lưu ly chợt hiện lên khinh cuồng tinh quang, Mục Thanh Lê cong môi cười nhạtnói: “Đó là khẳng định.”
Nếu không có bớt kia, nàng cũng không có tự tin này, bởi vì nàng là Mục Thanh Lê. Là đệ nhất thiên tài của Thục Sơn kiếm phái, đem toàn bộ Trung Quốc võ cổ kiếm thuật dung nhập thân Mục Thanh Lê này. Sư phó từng nói qua, nàng là kiếm giả trời sinh, chỉ cần một cái cơ hội, liền có thể đột phá, trở thành người trong lịch sử Thục Sơn kiếm phái.
Đáng tiếc, hết thảy đều tan biến ngay trong tay người mà nàng tín nhiệm nhất.
Lúc này, tại thế giới kiếm thuật vi tôn, nàng có nhiều thời gian cùng kinh nghiệm hơn đi đột phá.
Noãn Thu cùng Hàn Xuân nhìn Mục Thanh Lê lúc này, đột nhiên cảm thấy chói mắt, không phải tuyệt mỹ dung nhan kia, mà là toàn thân cao thấp phát ra tự nhiên ý vị, làm cho người ta không khỏi tin phục. Cặp ngọc lưu ly màu đen kia, lóng lánh sáng rọi chước như đào yêu*, hết sức chói chang, trên môi như cánh hoa thản nhiên tươi cười, thong dong tuyệt mỹ.
桃夭 Đào yêu : chỉ việc hôn nhân chính đáng, hay dùng để gọi người con gái đi lấy chồng, miêu tả vẻ đẹp rực rở
“Tiểu thư thật sự thay đổi.” Hàn Xuân đột nhiên nói.
Mục Thanh Lê quay đầu hướng nàng cười, nói: “Thay đổi không tốt sao?”
Hàn Xuân trầm mặc một hồi, cuối cùng toát ra một chữ:“Tốt”
Mục Thanh Lê vừa lòng gật đầu.
/53
|