Vừa đi tới cửa liền thấy một thân ảnh cao lớn, chỉ đứng mà dương quang toả ra bốn phương, La Kình Thiên vẫn mặc bố y màu xám lúc sáng nay, sau lưng đeo thanh kiếm kiếm to, từng bước từng bước uy nghi mà tiêu sái tiến đến, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Mục Thắng và Mục Thanh Lê.
Mục Thắng mỉm cười hành lễ nói: “Tham kiến tướng quân.”
Tất cả mọi người không dám có một chút sơ suất, cung kính hành lễ: “Tham kiến tướng quân.” Toàn bộ đều khom người, cũng chỉ có một mình Mục Thanh Lê vẫn đứng nên có vẻ phá lệ bắt mắt.
Ánh mắt La Kình Thiên vốn còn nghiêm túc khi dừng ở trên người nàng nhất thời trở nên từ ái, còn có thêm vài phần ngạc nhiên và xấu hổ. Hắn nhớ tới một màn lúc sáng kia, chỉ sợ ấn tượng to lớn trong lòng Tiểu Lê Nhi sẽ suy giảm.
Mục Thanh Lê cảm thấy ngoại công này thật sự đáng yêu, vài bước chân chạy đến trước mặt hắn, kéo kéo tay hắn ngửa đầu cười nói: “Ngoại công!”
“Ân, ân, ngoan!” Một tiếng ngoại công kêu cũng thật ngọt a. La Kình Thiên lập tức cười híp mắt, một thân khí thế hừng hực đều tiêu tán không còn một mảnh, hoàn toàn thành hình tượng lão gia tử (ông lão/ngoại) bình thường, thoả mãn giống như đứa nhỏ được ăn mật đường.
Ngẫm lại Tiểu Lê Nhi lúc trước làm sao cười đến sáng sủa đến thế? Còn có thể thân cận với mình, kêu ngoại công còn ngọt như vậy. Tốt, thật sự quá tốt!
La Kình Thiên một tay vuốt đầu Mục Thanh Lê, một bên đồng ý đối Mục Thắng cao hứng nói: “Ân, không sai, xem ra ngươi mấy ngày nay đem Tiểu Lê Nhi dạy tốt lắm.”
Mục Thắng dở khóc dở cười. Làm sao là hắn dạy a, là quỷ nha đầu này chính mình mất trí nhớ liền biến thành như vậy. Bất quá làm cho vị này cao hứng mới là tốt nhất. Theo ý của hắn, Mục Thắng liền cười: “Nhạc phụ nói đùa.”
“Nói đùa? Ta làm sao nói đùa! Ta nói đều là thật sự!” La Kình Thiên trừng mắt, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
“Xì.” Mục Thanh Lê buồn cười, đối với vẻ mặt xấu hổ của Mục Thắng nháy mắt mấy cái. Lão cha, ngươi cũng có một ngày này a.
Mục Thắng trừng mắt lại với nàng một cái.
Mục Thanh Lê bắt lấy tay La Kình Thiên, giải trừ lúng túng cho Mục Thắng: “Ngoại công, còn đứng làm cái gì a? Hôm nay cha chuẩn bị rất nhiều ăn ngon, chúng ta vào đi thôi?”
“Hảo, hảo, nghe theo Tiểu Lê Nhi, đều nghe theo Tiểu Lê Nhi.” La Kình Thiên tuỳ ý nàng kéo đi, ánh mắt đều đã khép lại không kẻ hở.
Vừa dời đi, nhóm người Mục Tử Vi nhất thời buông thỏng cung kính. Nhưng mà thời điểm La Kình Thiên đi ngang qua Mục Tử Vi cước bộ mạnh mẽ dừng một chút, đôi mắt như mãnh sư bắn nhìn về phía mẫu tử Mục Tử Vi. Nhìn mặt hai người nhất thời trắng bệch, La Kình Thiên cái mũi hừ ra một hơi, lãnh liệt nói:“Mục Thắng, nữ nhi này, ngươi cũng nên dạy cho tốt vào.”
“Ta hiểu, nhạc phụ.” Mục Thăng Bình tĩnh đáp. Chuyện tình Mục Tử Vi lần này xác thực làm quá mức, nếu nàng không là của nữ nhi hắn, thi thể đã sớm không biết đi nơi nào.
La Kình Thiên thu hồi ánh mắt, kéo Mục Thanh Lê đi về phía tiền thính.
Mục Thắng nhìn về nhóm người phía này, nói một tiếng:“Giải tán.” Rồi cũng theo La Kình Thiên đi về tiền thính.
La Kình Thiên đến phủ dùng cơm, chỉ có Mục Thắng và Mục Thanh Lê có tư cách cùng hắn ngồi cùng bàn.
Mục Tử Vi thân thể lạnh run, là do từng đợt tức giận cùng từng đợt sợ hãi kéo đến thay nhau, lôi kéo bàn tay Lam Tú Ngọc cắn răng nói: “Nương……”
Lam Tú Ngọc sắc mặt cũng không tốt, nhìn lại bộ dáng nữ nhi đang khó chịu, an ủi vỗ về tay nàng, ôn nhu nói: “Không quan hệ, mấy ngày này ngươi ngoan ngoãn chút, đến tĩnh phòng hảo hảo đợi đi, dù thế nào tướng quân cũng sẽ không để ý đến chúng ta.”
“Ta đã biết, nương.” Mục Tử Vi gật gật đầu, miệng đã bị cắn nát.
……
Ánh nắng chói chang, đã dùng xong ngọ thiện, La Kình Thiên trực tiếp gọi Mục Thanh Lê đi, Mục Thắng cũng không có ngăn cản, nhìn theo bọn họ đi xong mới bắt đầu làm chuyện của mình.
Đi đến hoa viên phủ Bình Khang Hầu, Mục Thanh Lê thận trọng phát hiện ra La Kình Thiên vài lần muốn mở miệng nói, lại thôi, bộ dáng nghẹn khuất thật sự thú vị. Mỉm cười, trong lòng nàng biết rõ hắn muốn nói cái gì, cho nên đi theo hắn đến nơi luyện võ, chủ động mở miệng nói: “Ngoại công, ông muốn nói cùng con về chuyện con khiêu chiến An Vương?”
La Kình Thiên vốn là đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, vừa nghe lời này liền thốt suy nghĩ trong lòng: “Tiểu Lê Nhi, ngươi nếu muốn từ hôn chỉ cần cùng ngoại công nói là được, sao lại chọn phương thức đánh nhau, còn lập ra chuyện đánh cuộc như vậy. Lâm tiểu tử kia cũng dám khi dễ ngươi, ngoại công giúp ngươi đòi lại, chuyện khiêu chiến này cho qua, có chuyện gì ngoại công gánh cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
“Ngoại công!” Mục Thanh Lê cước bộ ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng La Kình Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngoại công, khiêu chiến này là do con khơi ra, con phải làm được, nếu lúc này thoái nhượng, mới chân chính làm cho con chịu ủy khuất. Nói thế nào, ngoại công cũng chỉ vì lo lắng cho con mà thôi. Nếu con cam đoan nhất định có thể thắng Quân Vinh Lâm, ngoại công sẽ không ngăn cản đúng không?”
La Kình Thiên không ngờ nàng nói thế nên ngẩn ra, cũng hiểu được nàng nói là có đạo lý, gật gật đầu.
Vừa vặn đến nơi luyện võ, Mục Thanh Lê chạy vài bước vào giữa sân, rút ra một thanh kiếm nhắm ngay La Kình Thiên, ngửa đầu mỉm cười: “Nếu là như thế này, ngoại công, người xuất thực lực của con phẩm kiếm vương cùng con đánh một hồi, nếu con thua, con nghe của ngườii nói, nếu người thua, người sẽ không ngăn cản con thế nào?”
La Kình Thiên nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, nói như đùa! Cho dù hắn xuất ra thực lực tam phẩm kiếm vương cũng tuyệt đối lợi hại hơn so với tam phẩm kiếm vương bình thường nhiều lắm, Tiểu Lê Nhi sao có thể đối phó được? Vừa chuẩn bị cự tuyệt đã thấy đến khí thế Mục Thanh Lê bỗng biến đổi, nghiêm nghị mà bình tĩnh, làm cho lời nói hắn đến yết hầu phải ngừng lại, trợn to mắt nhìn nàng, tràn ngập không thể tin.
Này…… Đây là…… Tiểu Lê Nhi!?
La Kình Thiên trong nháy mắt khiếp sợ, hoàn hồn rồi lại mừng như điên. Tiểu Lê Nhi thật không hổ là của cháu gái hắn, khí thế này thế nào không đồng nhất.
“Ha ha ha! Tiểu Lê Nhi, làm cho ngoại công hảo hảo xem ngươi có phải thật sự có chút bản lĩnh.” La Kình Thiên xuất một chiêu, một thanh kiếm rơi vào trong của bàn tay hắn.
Mục Thanh Lê thấy hắn đã nghiêm túc liền nở nụ cười, nghênh diện cười nói: “Ngoại công cũng nên cẩn thận, không thì thua rất thảm.”
Đã sớm biết hai người đi vào nơi này, mọi người đang luyện trong võ trường đều tự giác tránh ra, vừa lúc nghe đến những lời của Mục Thanh Lê, nhất thời cảm thấy không thể tin được. Đối thủ của nàng là trấn quốc tướng quân, nàng dám nói hắn không cẩn thận, thua rất thảm? Cho dù điên cuồng cũng không thể điên cuồng như nàng.
Mục Thanh Lê híp mắt, không còn kiểu lười nhác bình thường, một đôi con ngươi bình tĩnh như núi cao đầm sâu (thâm sơn hàn đàm), mĩ băng thanh liễm diễm. Dưới chân dùng một chút sức, huơ kiếm hướng La Kình Thiên đánh tới.
La Kình Thiên sắc mặt cũng nghiêm lại. Vừa ra tay như có hay không. Chỉ cần theo khí thế là có thể nhìn ra Mục Thanh Lê có bao nhiêu bản lĩnh. Lúc này xem nàng lại đánh tới đây, lại kinh ngạc nói không nên lời. Tiểu Lê Nhi vừa ra tay, cư nhiên không có một chút sơ hở.
“Xoẹt keng chát –”
Kiếm hai người không ngừng va chạm vào nhau, hiện lên tia lửa, những người tránh xem chung quanh cơ hồ nghĩ đến mình bị hoa mắt.
Đại tiểu thư cùng trấn quốc tướng quân như thế nào giống như càng đánh càng có lực? Hơn nữa đại tiểu thư làm sao có thể không rơi xuống thế hạ phong? Thậm chí thời điểm vừa mới bắt đầu, trấn quốc tướng quân thiếu chút nữa bị thương, hiện tại càng đánh càng làm cho người ta cảm thấy mạo hiểm.
“Ha ha ha, đến đây!” La Kình Thiên một tiếng gầm nhẹ, lại không buông tha bất kì điểm nào, bất tri bất giác liền cả ‘Thế’ đều phát ra.
Mục Thanh Lê bình tĩnh, tuỳ theo cách tấn công mà đáp trả lại. Đối thế giới này vũ lực cũng hiểu biết càng nhiều, nơi này cũng không thật sự vô dụng như vậy, biểu hiện ngoại công ngoài kinh nghiệm thì chiêu thức cũng không kém, nhưng thân pháp có kém chút.
“Chát” hai kiếm lại va nhau, Mục Thanh Lê đột nhiên cảm thấy lực đạo trên thân kiếm có chút lớn, dùng sức mạnh khống chế sức mạnh, trong lúc đó lôi kéo liền hóa giải lực đạo La Kình Thiên. Thừa dịp La Kình Thiên ngẩn ra, một kiếm giơ tại ngực hắn.
Bụi bậm bay bay, toàn trường yên tĩnh không tiếng động, mọi người toàn bộ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Thắng!? Đại tiểu thư thế nhưng…… thế nhưng thắng đại tướng quân!?
“Ân?” La Kình Thiên kinh nghi nhìn kiếm của nàng, thu lại kiếm thế của mình.
Thắng bại đã rõ, Mục Thanh Lê đưa tay quẳng kiếm nhập vào chỗ để binh khí, nhíu mày hỏi: “Ngoại công, lấy bản lĩnh của ta như vậy, có đủ đánh Quân Vinh Lâm hay không?”
La Kình Thiên không trả lời câu hỏi của nàng, lợi hại quay người đảo qua chung quanh đang xem, sẵng giọng nói: “Chuyện hôm nay, nếu là dám truyền ra……”
“Xoát” mọi người toàn bộ quỳ trên mặt đất, liên thanh nói: “Chúng ta đều biết.”
La Kình Thiên thế này mới gật đầu, từ ái vuốt ve đầu Mục Thanh Lê, cười nói: “Tiểu Lê Nhi có bản lĩnh, cần phải hảo hảo cùng ngoại công nói a.” Tuy nói hắn dùng thực lực không đến ba thành, nhưng có thể đánh thắng thì cũng không thể khinh thường. Lôi tay nhỏ bé của nàng bước đi, đi ngang qua chỗ để binh khí đem kiếm thả vào.
Trong mắt Mục Thanh Lê ôn nhu hiện lên, yêu thương nàng như vậy, người nhà xem an toàn nàng đứng đầu, nàng còn cầu cái gì xa? Gật gật đầu, chiều theo cao hứng của hắn cười nói: “Dạ.”
Mục Thắng mỉm cười hành lễ nói: “Tham kiến tướng quân.”
Tất cả mọi người không dám có một chút sơ suất, cung kính hành lễ: “Tham kiến tướng quân.” Toàn bộ đều khom người, cũng chỉ có một mình Mục Thanh Lê vẫn đứng nên có vẻ phá lệ bắt mắt.
Ánh mắt La Kình Thiên vốn còn nghiêm túc khi dừng ở trên người nàng nhất thời trở nên từ ái, còn có thêm vài phần ngạc nhiên và xấu hổ. Hắn nhớ tới một màn lúc sáng kia, chỉ sợ ấn tượng to lớn trong lòng Tiểu Lê Nhi sẽ suy giảm.
Mục Thanh Lê cảm thấy ngoại công này thật sự đáng yêu, vài bước chân chạy đến trước mặt hắn, kéo kéo tay hắn ngửa đầu cười nói: “Ngoại công!”
“Ân, ân, ngoan!” Một tiếng ngoại công kêu cũng thật ngọt a. La Kình Thiên lập tức cười híp mắt, một thân khí thế hừng hực đều tiêu tán không còn một mảnh, hoàn toàn thành hình tượng lão gia tử (ông lão/ngoại) bình thường, thoả mãn giống như đứa nhỏ được ăn mật đường.
Ngẫm lại Tiểu Lê Nhi lúc trước làm sao cười đến sáng sủa đến thế? Còn có thể thân cận với mình, kêu ngoại công còn ngọt như vậy. Tốt, thật sự quá tốt!
La Kình Thiên một tay vuốt đầu Mục Thanh Lê, một bên đồng ý đối Mục Thắng cao hứng nói: “Ân, không sai, xem ra ngươi mấy ngày nay đem Tiểu Lê Nhi dạy tốt lắm.”
Mục Thắng dở khóc dở cười. Làm sao là hắn dạy a, là quỷ nha đầu này chính mình mất trí nhớ liền biến thành như vậy. Bất quá làm cho vị này cao hứng mới là tốt nhất. Theo ý của hắn, Mục Thắng liền cười: “Nhạc phụ nói đùa.”
“Nói đùa? Ta làm sao nói đùa! Ta nói đều là thật sự!” La Kình Thiên trừng mắt, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc.
“Xì.” Mục Thanh Lê buồn cười, đối với vẻ mặt xấu hổ của Mục Thắng nháy mắt mấy cái. Lão cha, ngươi cũng có một ngày này a.
Mục Thắng trừng mắt lại với nàng một cái.
Mục Thanh Lê bắt lấy tay La Kình Thiên, giải trừ lúng túng cho Mục Thắng: “Ngoại công, còn đứng làm cái gì a? Hôm nay cha chuẩn bị rất nhiều ăn ngon, chúng ta vào đi thôi?”
“Hảo, hảo, nghe theo Tiểu Lê Nhi, đều nghe theo Tiểu Lê Nhi.” La Kình Thiên tuỳ ý nàng kéo đi, ánh mắt đều đã khép lại không kẻ hở.
Vừa dời đi, nhóm người Mục Tử Vi nhất thời buông thỏng cung kính. Nhưng mà thời điểm La Kình Thiên đi ngang qua Mục Tử Vi cước bộ mạnh mẽ dừng một chút, đôi mắt như mãnh sư bắn nhìn về phía mẫu tử Mục Tử Vi. Nhìn mặt hai người nhất thời trắng bệch, La Kình Thiên cái mũi hừ ra một hơi, lãnh liệt nói:“Mục Thắng, nữ nhi này, ngươi cũng nên dạy cho tốt vào.”
“Ta hiểu, nhạc phụ.” Mục Thăng Bình tĩnh đáp. Chuyện tình Mục Tử Vi lần này xác thực làm quá mức, nếu nàng không là của nữ nhi hắn, thi thể đã sớm không biết đi nơi nào.
La Kình Thiên thu hồi ánh mắt, kéo Mục Thanh Lê đi về phía tiền thính.
Mục Thắng nhìn về nhóm người phía này, nói một tiếng:“Giải tán.” Rồi cũng theo La Kình Thiên đi về tiền thính.
La Kình Thiên đến phủ dùng cơm, chỉ có Mục Thắng và Mục Thanh Lê có tư cách cùng hắn ngồi cùng bàn.
Mục Tử Vi thân thể lạnh run, là do từng đợt tức giận cùng từng đợt sợ hãi kéo đến thay nhau, lôi kéo bàn tay Lam Tú Ngọc cắn răng nói: “Nương……”
Lam Tú Ngọc sắc mặt cũng không tốt, nhìn lại bộ dáng nữ nhi đang khó chịu, an ủi vỗ về tay nàng, ôn nhu nói: “Không quan hệ, mấy ngày này ngươi ngoan ngoãn chút, đến tĩnh phòng hảo hảo đợi đi, dù thế nào tướng quân cũng sẽ không để ý đến chúng ta.”
“Ta đã biết, nương.” Mục Tử Vi gật gật đầu, miệng đã bị cắn nát.
……
Ánh nắng chói chang, đã dùng xong ngọ thiện, La Kình Thiên trực tiếp gọi Mục Thanh Lê đi, Mục Thắng cũng không có ngăn cản, nhìn theo bọn họ đi xong mới bắt đầu làm chuyện của mình.
Đi đến hoa viên phủ Bình Khang Hầu, Mục Thanh Lê thận trọng phát hiện ra La Kình Thiên vài lần muốn mở miệng nói, lại thôi, bộ dáng nghẹn khuất thật sự thú vị. Mỉm cười, trong lòng nàng biết rõ hắn muốn nói cái gì, cho nên đi theo hắn đến nơi luyện võ, chủ động mở miệng nói: “Ngoại công, ông muốn nói cùng con về chuyện con khiêu chiến An Vương?”
La Kình Thiên vốn là đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, vừa nghe lời này liền thốt suy nghĩ trong lòng: “Tiểu Lê Nhi, ngươi nếu muốn từ hôn chỉ cần cùng ngoại công nói là được, sao lại chọn phương thức đánh nhau, còn lập ra chuyện đánh cuộc như vậy. Lâm tiểu tử kia cũng dám khi dễ ngươi, ngoại công giúp ngươi đòi lại, chuyện khiêu chiến này cho qua, có chuyện gì ngoại công gánh cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
“Ngoại công!” Mục Thanh Lê cước bộ ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng La Kình Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngoại công, khiêu chiến này là do con khơi ra, con phải làm được, nếu lúc này thoái nhượng, mới chân chính làm cho con chịu ủy khuất. Nói thế nào, ngoại công cũng chỉ vì lo lắng cho con mà thôi. Nếu con cam đoan nhất định có thể thắng Quân Vinh Lâm, ngoại công sẽ không ngăn cản đúng không?”
La Kình Thiên không ngờ nàng nói thế nên ngẩn ra, cũng hiểu được nàng nói là có đạo lý, gật gật đầu.
Vừa vặn đến nơi luyện võ, Mục Thanh Lê chạy vài bước vào giữa sân, rút ra một thanh kiếm nhắm ngay La Kình Thiên, ngửa đầu mỉm cười: “Nếu là như thế này, ngoại công, người xuất thực lực của con phẩm kiếm vương cùng con đánh một hồi, nếu con thua, con nghe của ngườii nói, nếu người thua, người sẽ không ngăn cản con thế nào?”
La Kình Thiên nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, nói như đùa! Cho dù hắn xuất ra thực lực tam phẩm kiếm vương cũng tuyệt đối lợi hại hơn so với tam phẩm kiếm vương bình thường nhiều lắm, Tiểu Lê Nhi sao có thể đối phó được? Vừa chuẩn bị cự tuyệt đã thấy đến khí thế Mục Thanh Lê bỗng biến đổi, nghiêm nghị mà bình tĩnh, làm cho lời nói hắn đến yết hầu phải ngừng lại, trợn to mắt nhìn nàng, tràn ngập không thể tin.
Này…… Đây là…… Tiểu Lê Nhi!?
La Kình Thiên trong nháy mắt khiếp sợ, hoàn hồn rồi lại mừng như điên. Tiểu Lê Nhi thật không hổ là của cháu gái hắn, khí thế này thế nào không đồng nhất.
“Ha ha ha! Tiểu Lê Nhi, làm cho ngoại công hảo hảo xem ngươi có phải thật sự có chút bản lĩnh.” La Kình Thiên xuất một chiêu, một thanh kiếm rơi vào trong của bàn tay hắn.
Mục Thanh Lê thấy hắn đã nghiêm túc liền nở nụ cười, nghênh diện cười nói: “Ngoại công cũng nên cẩn thận, không thì thua rất thảm.”
Đã sớm biết hai người đi vào nơi này, mọi người đang luyện trong võ trường đều tự giác tránh ra, vừa lúc nghe đến những lời của Mục Thanh Lê, nhất thời cảm thấy không thể tin được. Đối thủ của nàng là trấn quốc tướng quân, nàng dám nói hắn không cẩn thận, thua rất thảm? Cho dù điên cuồng cũng không thể điên cuồng như nàng.
Mục Thanh Lê híp mắt, không còn kiểu lười nhác bình thường, một đôi con ngươi bình tĩnh như núi cao đầm sâu (thâm sơn hàn đàm), mĩ băng thanh liễm diễm. Dưới chân dùng một chút sức, huơ kiếm hướng La Kình Thiên đánh tới.
La Kình Thiên sắc mặt cũng nghiêm lại. Vừa ra tay như có hay không. Chỉ cần theo khí thế là có thể nhìn ra Mục Thanh Lê có bao nhiêu bản lĩnh. Lúc này xem nàng lại đánh tới đây, lại kinh ngạc nói không nên lời. Tiểu Lê Nhi vừa ra tay, cư nhiên không có một chút sơ hở.
“Xoẹt keng chát –”
Kiếm hai người không ngừng va chạm vào nhau, hiện lên tia lửa, những người tránh xem chung quanh cơ hồ nghĩ đến mình bị hoa mắt.
Đại tiểu thư cùng trấn quốc tướng quân như thế nào giống như càng đánh càng có lực? Hơn nữa đại tiểu thư làm sao có thể không rơi xuống thế hạ phong? Thậm chí thời điểm vừa mới bắt đầu, trấn quốc tướng quân thiếu chút nữa bị thương, hiện tại càng đánh càng làm cho người ta cảm thấy mạo hiểm.
“Ha ha ha, đến đây!” La Kình Thiên một tiếng gầm nhẹ, lại không buông tha bất kì điểm nào, bất tri bất giác liền cả ‘Thế’ đều phát ra.
Mục Thanh Lê bình tĩnh, tuỳ theo cách tấn công mà đáp trả lại. Đối thế giới này vũ lực cũng hiểu biết càng nhiều, nơi này cũng không thật sự vô dụng như vậy, biểu hiện ngoại công ngoài kinh nghiệm thì chiêu thức cũng không kém, nhưng thân pháp có kém chút.
“Chát” hai kiếm lại va nhau, Mục Thanh Lê đột nhiên cảm thấy lực đạo trên thân kiếm có chút lớn, dùng sức mạnh khống chế sức mạnh, trong lúc đó lôi kéo liền hóa giải lực đạo La Kình Thiên. Thừa dịp La Kình Thiên ngẩn ra, một kiếm giơ tại ngực hắn.
Bụi bậm bay bay, toàn trường yên tĩnh không tiếng động, mọi người toàn bộ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Thắng!? Đại tiểu thư thế nhưng…… thế nhưng thắng đại tướng quân!?
“Ân?” La Kình Thiên kinh nghi nhìn kiếm của nàng, thu lại kiếm thế của mình.
Thắng bại đã rõ, Mục Thanh Lê đưa tay quẳng kiếm nhập vào chỗ để binh khí, nhíu mày hỏi: “Ngoại công, lấy bản lĩnh của ta như vậy, có đủ đánh Quân Vinh Lâm hay không?”
La Kình Thiên không trả lời câu hỏi của nàng, lợi hại quay người đảo qua chung quanh đang xem, sẵng giọng nói: “Chuyện hôm nay, nếu là dám truyền ra……”
“Xoát” mọi người toàn bộ quỳ trên mặt đất, liên thanh nói: “Chúng ta đều biết.”
La Kình Thiên thế này mới gật đầu, từ ái vuốt ve đầu Mục Thanh Lê, cười nói: “Tiểu Lê Nhi có bản lĩnh, cần phải hảo hảo cùng ngoại công nói a.” Tuy nói hắn dùng thực lực không đến ba thành, nhưng có thể đánh thắng thì cũng không thể khinh thường. Lôi tay nhỏ bé của nàng bước đi, đi ngang qua chỗ để binh khí đem kiếm thả vào.
Trong mắt Mục Thanh Lê ôn nhu hiện lên, yêu thương nàng như vậy, người nhà xem an toàn nàng đứng đầu, nàng còn cầu cái gì xa? Gật gật đầu, chiều theo cao hứng của hắn cười nói: “Dạ.”
/53
|