Mặt trời di chuyển về tây, thiên không chậm rãi biến thành đen, thuyền hoa bắt đầu thắp đèn lồng, , ánh sáng sắc màu phản chiếu huyền huyền ảo ảo trên mặt hồ.
Một chiếc thuyền hoa vừa phải lại gần bến tàu, trên bến tàu sớm đã chuẩn bị xe ngựa, xe ngựa tinh xảo, toa xe khắc họa tinh mỹ, nền xanh thêu hoa cúc vàng, dây kết đỏ sậm cùng bảo châu chói lọi, ở trong gió đêm nhẹ nhàng lắc lư, còn có âm thanh thanh thúy của chuông bạc.
Ngồi vị trí xa phu là một thiếu niên hắc y, mày kiếm mắt phượng, vẻ mặt hàn băng, giống như một thanh kiếm bén nhọn che giấu trong đêm đen.
Mục Thanh Lê ôm bạch Điêu Nhi từ thuyền hoa đi ra, cùng bốn người Xuân Hạ Thu Đông tiến lên xe ngựa, thanh âm truyền ra: “Đường Thủ, về nhà.”
“Vâng.” Đường Thủ vung mã tiên, con ngựa ngửa đầu chạy.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt –” Bánh xe chậm rãi lăn trên đường, bên tai mơ hồ truyền đến nghị luận dân chúng:
“Kia không phải xe ngựa của đại tiểu thư phủ Bình Khang Hầu sao? Qua mấy ngày nữa nàng sẽ cùng Thái Tử thành thân, như thế nào còn ra ngoài.”
“Nữ tử đợi gả, không hảo hảo ở trong nhà, lại nửa đêm ra đường, thật sự không có quy củ.”
“Mục đại tiểu thư xem ra vẫn không đổi được tính tình ham chơi, sau này cùng Thái Tử thành thân, sợ là gây ra chuyện mất mặt.”
Bên trong xe ngựa Mục Thanh Lê không thèm để ý, trong nhà đợi gả? Nữ nhân sắp thành hôn ở trong nhà mới tốt sao? Cầm một viên thuốc đặt ở bên miệng bạch Điêu Nhi, bạch Điêu Nhi nhất thời vui mừng kêu lên, há mồm đem viên thuốc nuốt vào.
Bạch điêu thông linh, bách độc bất xâm, thích dược vật, bất kể là hảo dược hay là độc dược, cho gì cũng không cự tuyệt.
“Hu –” Bên ngoài truyền đến âm thanh bình tĩnh của Đường Thủ, xe ngựa vốn đi chậm, lúc này đây đột nhiên dừng lại cũng không có bao nhiêu chấn động. Chỉ nghe thấy âm thanh Đường Thủ lạnh lùng nói: “Ngươi là người nào, vì sao chặn đường.”
“Van cầu ngươi, liền liền, cứu ta!” Thanh âm nho nhỏ, kích động đáng thương, có chút cao thấp biện bạch. “Van cầu ngươi, van cầu ngươi! Cứu ta!”
Đường Thủ nhất thời không có thanh âm, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng rống giận của nam giới: “Con ranh! Dám can đảm chạy, nhanh chút bắt lấy nàng cho ta!”
“A –! Công tử, công tử, cứu cứu ta! Coi như để cho ta làm nô vì ta cũng không oán, van cầu ngươi!”
“…… Tiểu thư.” âm thanh Đường Thủ có chút chần chừ.
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên một chút tò mò, hướng bên người bốn người nói: “Đi xuống xem xem.”
Màn xe kéo ra, Mục Thanh Lê từ giữa bốn người Xuân Hạ Thu Đông đi ra. Chung quanh dân chúng đã sớm vây xem không ít, sắc trời hơi ám chỉ nhìn thấy làn váy màu lam nhạt, bạch Điêu Nhi trong lòng, tứ mĩ hộ vệ, đi về hướng thân ảnh nho nhỏ run run đang quỳ phía trước.
Người này giống như con thú nhỏ bị chấn kinh cuộn thành một đoàn, tóc đen tuy hỗn độn, nhưng mềm mại lại sáng bóng mà người bình thường không thể so sánh được. Nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hướng Mục Thanh Lê, ánh mắt trong veo sáng ngời, đột nhiên một trận ngớ ra, lăng lăng nhìn nàng.
Khuôn mặt khéo léo, thủy sắc mông lung ánh mắt tinh thuần không mang theo một chút tạp sắc, đuôi mắt lại mang theo trời sinh mị, môi đỏ bừng như hoa hồng nở rộ. Rất đẹp, đẹp không tả nổi. Mỹ nhân khuynh thành lại đáng thương như vậy, khó trách Đường Thủ cũng sẽ nhất thời mềm lòng.
Lúc này một đám nam tử rốt cục chạy tới nơi này, vừa mới muốn mắng to người trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy Mục Thanh Lê, lập tức đình chỉ lời nói, quay đầu đối Mục Thanh Lê vẻ mặt a dua nói: “Nguyên lai là Mục gia đại tiểu thư, Mục đại tiểu thư vì sao ở chỗ này, chẳng lẽ là tiểu tiện nhân này trêu chọc ngài? Ta đến đem nàng ta trở về sẽ nghiêm khắc xử trí!” Quay đầu đối người bên cạnh, vội vàng nói: “Còn không đem tiện nhân chọc giận Mục đại tiểu thư này mang về?!”
Mục Thanh Lê cười lạnh, ngón tay bắn ra, bốn đạo cổ khí đánh trúng bốn người đang muốn động thủ, một đạo cổ khí khác nặng hơn đánh trúng miệng nam tử đang nói chuyện kia, một cái răng cửa đã bị đánh bay. “Ngươi chớ có cùng một đám kia đến giở thủ đoạn đùa giỡn ta.”
Nam tử kinh hoảng thất sắc, hắn như thế nào lại quên mất vị này chính là chủ tử hoàn toàn không phân rõ phải trái. “Phanh” Quỳ xuống đất, dập đầu lạy: “Mục đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, là tiểu nhân sai.” Nói xong, hai tay “Ba ba ba” bắt đầu vả miệng chính mình.
Đối loại hộ viện của thanh lâu có ý đồ bắt nạt kẻ yếu này không có gì hảo cảm. Mục Thanh Lê nhìn thoáng qua mỹ nhân khuynh thành, cũng không nhiều hứng thú liền đi.
“Tiểu thư, tiểu thư không cần đi!” Tiểu nhân trên mặt đất kinh hoảng gào to, quỳ lết đi, bắt lấy làn váy Mục Thanh Lê, ngửa đầu khóc kêu lên: “Tiểu thư, cầu ngươi cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, chỉ cầu ngươi đừng để ta bị bọn họ mang đi, cầu ngươi! Ngươi đại phát từ bi đi!”
“Ngại quá, ta không có tâm từ bi nhiều lắm.” Mục Thanh Lê nhìn tay nàng, trắng nõn thon dài, vừa thấy liền biết không là tay người thường.
“Tiểu thư, không cần! Van cầu ngươi, van cầu ngươi!” Tiểu nhân sắc mặt đại biến, bắt quần áo của nàng, sạch sẽ hứng trọn lấy dập đầu mạnh mẽ, không đến hai cái liền đầu rơi máu chảy.
Mục Thanh Lê nhìn nàng ta yên lặng không nói gì, bất vi sở động, người chung quanh cũng đã nghị luận:
“Nghiệp chướng ah nghiệp chướng, người ta đều đã nhờ như vậy, thế nhưng hoàn toàn thờ ơ!”
“Nàng rốt cuộc tâm địa gì, chẳng lẽ là tảng đá làm thành sao”
“Ai, rất đáng thương. Mục Thanh Lê này sao lại không hề động đậy, thật sự là làm cho người ta xem thường.”
Lời của bọn họ cũng không dám nói quá khó nghe, ai cũng biết nàng là trưởng nữ Bình Khang Hầu, ngoại công là trấn quốc tướng quân, mà thêm mấy ngày nữa chính là Thái Tử phi, lại về sau nói không chừng chính là hoàng hậu, một quốc gia chi mẫu của Đông Tống, nữ nhân tôn quý nhất cả nước, ai dám nói nàng?
Mục Thanh Lê ánh mắt nhìn mọi người chung quanh, ngửa đầu hừ cười một tiếng, thuận miệng nói: “Các ngươi đều nói như vậy, thế cũng tốt, tâm của ta là tảng đá làm, của các ngươi là ấm áp, người này liền để các ngươi cứu, các ngươi sẽ không phải không cứu chứ?”
Chung quanh đột nhiên im lặng, không ít người trốn tránh ánh mắt Mục Thanh Lê, những lời này của nàng đâm trúng sự dối trá của bọn họ. Những người này chính là như vậy, so với ai khác nói đều dễ nghe, nhưng muốn bọn họ thật sự làm, cũng không thấy được một người làm.
“Khụ khụ, nếu Mục đại tiểu thư không cứu, không bằng để cho ta đến đi?” Một đạo âm thanh hùng hậu truyền đến, chỉ thấy trong đám người một nam tử trung niên mập mạp đang nhìn hướng bên này, y phục phú quý, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt cho thấy do miệt mài quá nhiều. Hơn nữa lúc này bộ dáng muốn lại không dám tùy ý tiến lên, lại có vẻ a dua cựa kỳ bỉ ổi.
Thân thể nàng ta co rụt lại, bàn tay nắm chặt vạt áo Mục Thanh Lê, trong mắt đều là cầu xin cùng kinh sợ.
Mục Thanh Lê cười nói: “Có người cứu ngươi, ngươi còn muốn ta cứu?”
“Tiểu thư……" nàng ta cắn môi, gắt gao ôm lấy thân thể lạnh run.
Xuân Hạ Thu ba người đều có chút không hiểu nhìn Mục Thanh Lê, tuy rằng các nàng đều biết tính tình Mục Thanh Lê thực lãnh đạm, đối với người xa lạ thường không quá để ý, nhưng cũng không hoàn toàn bất vi sở động đối với một nữ nhân đáng thương như vậy, còn đả kích tâm linh của nàng như vậy. Chỉ có trong mắt Mai Đông có chút đăm chiêu, nhìn nữ nhân kia là có chút nghi hoặc.
“Buông tay.“ Mục Thanh Lê một cước không nặng không nhẹ đá văng nữ nhân kia, xem nàng té trên mặt đất, máu tươi trên trán ứa ra, hai mắt đẫm lệ mông lung thật sự làm cho người ta cảm thấy không đành lòng. Ánh mắt đánh giá vài lần trên người nàng ta, lại nhìn đại hán cùng trung niên mập mạp chung quanh như hổ rình mồi kia, đối đám đại hán thanh lâu âm thanh lạnh lùng nói: ” Người này ta muốn, cút về nói trực tiếp cùng cấp trên các ngươi là được.“ Về phần trả thù lao? Coi như hết, có bản lĩnh thì tìm nàng lấy.
Lại nhìn về hướng trung niên mập mạp kia một cái, lại nói: “Ở Dương thành tốt nhất không nên xuất hiện vụ án cường đạo không tốt gì, dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử.” Nói xong, không để ý trung niên mập mạp mặt đột nhiên trắng bệch, xoay người trở về xe ngựa.
Xuân Hạ Thu Đông bốn người cũng đi lên theo, Mục Thanh Lê nói:“Đi thôi.”
Đường Thủ cũng biết coi như nàng đã cứu nàng ta một mạng, liền vung roi, không để ý đám người kia nữa trực tiếp đánh xe mà đi.
Không lâu sau, bên trong xe ngựa Noãn Thu đem cửa sổ xe đóng lại, hướng Mục Thanh Lê nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người nọ còn theo ở phía sau.”
“Không cần xen vào.” Mục Thanh Lê không thèm để ý nói.
Noãn Thu cũng sẽ không nhiều lời. Được một lát, Hàn Xuân bên ngoài thoạt nhìn lãnh tình, trong lòng ngược lại là nhiệt tình nhất mở miệng hỏi: “Tiểu thư, nếu có thể cứu, vì sao không cứu?”
Mục Thanh Lê nghiêng mắt thấy không chỉ là nàng, mà trong mắt Noãn Thu cùng Liên Hạ đều đồng dạng nghi hoặc. “Ta không có nhiều lòng tốt như vậy. Ta đã để cho nàng thoát khỏi ma chưởng không phải sao? Chỉ cần nàng tùy ý đều có thể tìm công việc, vì sao cố tình muốn theo ta?”
Noãn Thu lắc đầu cười nói: “Bình Khang Hầu tỳ nữ đãi ngộ tốt nhất.”
“Xì.” Mục Thanh Lê bật cười, lắc đầu không nói lời nào.
Mai Đông mỉm cười: “Tiểu thư cảm thấy nàng ta có chút vấn đề đi? Phòng hoạn (đề phòng tai nạn, chuyện xấu = phòng cháy hơn chữa cháy) chưa xảy ra luôn tốt, hơn nữa cho dù nàng ta không có vấn đề, cũng không nhất thiết phải đi theo tiểu thư mới có thể sống sót, cho nên tiểu thư mới có thể không để ý nữa.”
Xuân Hạ Thu ba người nghe vậy đều nhìn về phía Mai Đông, không cần hỏi nữa, xem như đã chấp nhận Mục Thanh Lê, đều sáng tỏ cả.
Trên đường đá xanh lá khô, dưới chân dẫm nát phát ra tiếng lào xào. Hành lang chạm khắc, trong hồ đàn cá chép bơi lội như gấm như hoa.
Mục Thanh Lê một đường đi đến tiền thính, thị nữ ngay cửa nói: “Kiến quá đại tiểu thư.” Mục Thanh Lê gật đầu, bước qua cửa, bên trong trên bàn cơm Mục Thắng cùng La Kình Thiên hai người đang ngồi ở cùng nhau, nhìn thấy nàng đi đến, Mục Thắng nói trước: “Lại đây ăn cơm.”
“Ân.” Mục Thanh Lê đáp ứng, ngồi giữa hai người, thị nữ nhanh chóng đưa chén đũa tới.
La Kình Thiên nhận thấy nàng ăn uống bình thường, hỏi: “Nghe hạ nhân nói, một nữ tử quỳ ở ngoài cửa, đã muốn quỳ suốt hai ngày hai đêm, chuyện này cùng ngươi có quan hệ gì?”
“Không có gì, nàng muốn quỳ thì quỳ đi, mệt mỏi tự nhiên sẽ đi thôi.” Mục Thanh Lê gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của hắn.
La Kình Thiên nhất thời cười mị. Vẫn là Tiểu Lê Nhi ngoan, còn biết ngoại công thích ăn cá.
Buổi trưa trong ngày, mặc dù là thu, nhưng ở Đông Tống hạ nóng, đông lạnh, mùa thu thì thời tiết lúc lạnh lúc nóng.
Ngoài cửa phủ Bình Khang Hầu một thân hình gầy yếu quỳ gối nơi đó, quần áo đơn bạc, sợi tóc đen rối tung, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc, miệng đã bị gió làm khô nứt nẻ, cũng không giảm tư sắc của nàng, ngược lại càng làm thêm vẻ yếu đuối điềm đạm đáng yêu.
“Vị cô nương này, uống nước đi.” hộ vệ trông cửa thật sự nhìn không nổi nữa, bưng một chén nước sạch đưa tới trước mặt nàng ta.
“Cám ơn.” đôi mắt nàng vừa nhấc, giọng nói cám ơn êm ái, nở một nụ cười thiện ý. Đưa tay nhận nước, uống xong hoàn trả lại cho hắn, đã thấy vẻ mặt thị vệ đỏ bừng, đôi mắt có chút dại ra.
“Hộ vệ đại ca?” Nàng nhẹ nhàng cúi mi, có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hộ vệ bừng tỉnh, đồng tử lập tức có chút bối rối nhìn chung quanh, ấp úng nói: “Không, không cần cảm ơn.” Tiếp nhận chén ngay lập tức đáy lòng lại không muốn trở lại chỗ cũ.
“Kẽo kẹt” Đại môn mở ra, Mục Vân Tâm một thân váy màu xanh nhạt đi ra, bên cạnh nàng có hai phấn y thị nữ, trên tay hai người đều bưng một chậu nước, trong đó nước sạch tràn đầy.
“Hừ! Đây là con ranh* mà đại tỷ tỷ cứu trở về?” Mục Vân Tâm mắt lạnh nhìn chằm chằm nữ tử, một bước đi đến, tức giận nói: “Ngẩng đầu lên, cho bổn tiểu thư nhìn xem, món hàng từ thanh lâu ra này cái dạng gì.”
Trên mặt đất nữ tử bất động, thân thể nhẹ nhàng run run.
Mục Vân Tâm trừng mắt: “Bổn tiểu thư cùng ngươi nói chuyện, không nghe phải không!?” Một cước đá trúng thắt lưng của nàng, đã làm nàng nghiêng một bên, ngẩng đầu mãnh lệt nhìn về phía Mục Vân Tâm. Đôi mắt tràn đầy kiên trì lại quật cường.
Mục Vân Tâm đột nhiên nhìn rõ ràng khuôn mặt quốc sắc thiên hương này, cũng không khỏi ngẩn ngơ, sau đó thần sắc chợt lóe một tia ghen tị. Liếc mắt, âm dương quái khí châm chọc: “Ai u, quả nhiên không hổ là xuất thân thanh lâu, bộ dạng thật đúng là xinh đẹp! Hừ! Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi quỳ gối nơi này làm ô uế cánh cửa Bình Khang Hầu phủ ta sao?”
Nữ tử sắc mặt hơi hơi bạch, không thể tin nhìn Mục Vân Tâm, run run nói: “Ngươi…… Ngươi làm sao có thể nói như thế!” Nàng làm sao cũng không nghĩ đến một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi có thể nói ra những lời chói tai như vậy.
“Hừ! Ta nói thì như thế nào?” Mục Vân Tâm trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên thần sắc chuyển động, cười hì hì nói: “Ngươi còn không biết đi, đại tỷ tỷ nói không thích ngươi quỳ gối nơi này, cho nên bảo ta đến giáo huấn ngươi, ngươi muốn trách thì trách đại tỷ tỷ đi, cũng không nên trách ta a! Ta cũng không có cách nào khác, lệnh của đại tỷ tỷ, ta không dám không làm.”
Nữ tử trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Mục Vân Tâm đắc ý dào dạt, ngẩng đầu lên, đối hai người bên cạnh nói: “Thiêm Hương, còn không hắt nước, xem nàng ta một thân dơ bẩn, không gột rửa sạch sẽ, làm sao có thể quỳ gối trước cửa chúng ta.”
“Dạ.” Hai thị nữ nhất tề gật đầu. Không chút do dự đưa chậu nước trong tay hướng trên người nữ tử đổ xuống.
“A –” Nữ tử quá sợ hãi, tránh không kịp, toàn thân bị nước làm cho ẩm ướt. Vốn là quần áo đơn bạc giờ toàn bộ dán hết trên người, đem dáng người tuyệt vời đều lộ ra.
“Hừ hừ!” Mục Vân Tâm càng cười, ánh mắt đánh giá ở trên người nàng ta, sau đó lại nhìn đến trước ngực nàng bằng phẳng, không khỏi hiện lên nghi hoặc, “Ngươi…… Ngươi như thế nào, so với ta còn……” Còn chưa có nói xong, nhất thời sắc mặt đỏ lên bừng bừng.
Nữ tử nghe được nàng chưa nói dứt lời, ánh mắt hướng trước ngực của mình, trong mắt lại hiện lên kinh hoàng, rũ mắt xuống trong đó thâm hàm lợi hại. Hai tay toàn bộ che chắn trước ngực, hai vai run rẩy, có thể nghe thấy tiếng khóc âm âm như tiếng nhạc.
“Uy, ngươi có thể nghe rõ rồi chứ, việc này không phải ta muốn làm. Đều do đại tỷ tỷ của ta phân phó, không phải ta sai.” Mục Vân Tâm nhắc lại, xoay người trở vào cũng không quay đầu lại.
Đã là mùa thu, nữ tử vốn ăn mặc đơn bạc nay lại bị ướt nước, hơn nữa chung quanh gió lạnh, không sinh bệnh chỉ sợ cũng không có khả năng. Hai gã thủ vệ đứng trông cửa thấy, trong lòng tuy không tàn nhẫn, nhưng là cũng bất lực.
Thủ vệ đưa nước cho nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vị cô nương này, ta thấy ngươi vẫn là thôi đi. Đại tiểu thư xem ra sẽ không thu nhận ngươi, còn không bằng chính mình đi tìm một con đường khác, cần gì ở trong này chịu khổ, chịu bực cùng khuất nhục này.”
Nữ tử lạnh rung lắc lắc, cúi đầu, âm thanh trầm thấp truyền ra: “Không…… Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, ta nói rồi dù làm nô tì, làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp tiểu thư, đi theo bên người tiểu thư. Làm sao có thể nói đi là đi.”
Nghe được lời của nàng, hai vị thủ vệ lại không đành lòng, đối với việc nàng trọng tình trọng nghĩa trong lòng còn có bội phục.
Thái dương dần dần xuống núi, bóng đêm bao trùm, ánh trăng mờ nhạt.
Ngoài cửa phủ Bình Khang Hầu cũng treo đèn lồng lên, chiếu sáng nữ tử đau khổ đáng thương đang quỳ.
“Ngô.” Nữ tử một tiếng kêu rên, đột nhiên nghiêng về một phía.
Thị vệ gác cửa vẫn chú ý nàng nhất thời hoảng sợ, hai người đều vội vàng tiến đến, muốn đỡ lại cảm thấy như vậy là đường đột, liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng chỉ có thể đứng ở một bên, một người lo lắng hỏi: “Ngươi…… Ngươi có khỏe không? Nếu không thì đi tìm đại phu, không cần tiếp tục quỳ.”
Nữ tử hai gò má đỏ bừng như đang bệnh, hai mắt ngập nước, thỉnh thoảng có nước mắt từ trong đó chảy ra. Bộ dáng này làm cho hai người nhìn đến ngây người, nhịn không được thương tiếc đau lòng tràn đầy, hoàn toàn đem dục vọng chèn ép đi xuống.
Nữ tử thấp giọng suy yếu nói: “Thủ vệ đại ca, van cầu ngươi! Giúp ta thông tri đại tiểu thư một tiếng, liền, mời nàng tới gặp ta … ta có … ta có chuyện muốn cùng nàng nói, không chừng nàng có hứng thú … van cầu ngươi.” Nói xong, trong mắt của nàng tất cả đều là nước mắt tràn ra.
Thủ vệ kia phút chốc bị tiếng khóc làm mềm nhũn, mạnh mẽ đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ đem lời của ngươi nói, cho dù là cầu xin cũng đem đại tiểu thư cầu đến!” Nói xong hắn bỏ chạy, hướng trong phủ phóng đi.
Một thủ vệ khác thấy nàng thân thể lạnh run, bóng đêm lạnh lẽo. Thở dài một hơi liền cởi áo khoác chính mình, khoác lên trên thân thể của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi dùng đi, chớ để bị cảm lạnh.”
“Cám ơn.” Nữ tử cúi đầu nói lời cảm tạ, ánh mắt trong veo đầy cảm kích. Bị ánh mắt này nhìn đến hộ vệ sắc mặt đỏ lên, đáy lòng có áy náy. Mất đi tín nhiệm nàng như vậy, nàng vừa mới vẫn còn đối với hắn có vọng tưởng.
Lúc này trong Lê viện.
Mục Thanh Lê đã khoác áo ngoài, sắc mặt không tốt nhìn thị vệ này xâm nhập vào trong sân. Chỉ thấy hắn hai đầu gối quỳ xuống đất, vẻ mặt cương nghị nói: “Đại tiểu thư, nô tài biết nô tài vừa rồi đắc tội, chỉ là van cầu đại tiểu thư đi ra ngoài nhìn xem vị cô nương kia một cái đi. Vị kia cô nương cũng sớm bệnh đến hôn mê, cầu ngươi, đại tiểu thư!”
Mục Thanh Lê kinh ngạc liếc hắn một cái, đơn thuần hỏi: “Ngươi biết nàng?”
“Không, không biết.” Thủ vệ lắc đầu, lập tức lại lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư, vị kia cô nương thật sự không được. Nàng nói chỉ cầu đại tiểu thư đi ra ngoài nhìn nàng một cái, nàng có chuyện muốn cùng đại tiểu thư nói, nói đại tiểu thư sẽ có hứng thú. Đại tiểu thư, ngươi phải đi nhìn xem nàng đi! Nô tài cầu ngài!”
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên dị sắc, chuyện tình ta sẽ có hứng thú? Nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh gì, lại khiến cho thủ vệ này mạo hiểm đắc tội dĩ hạ phạm thượng (đại khái kẻ dưới mạo phạm người trên) cũng muốn cầu chính mình đi gặp nàng ta một mặt, chỉ bằng dung mạo? Không có khả năng! Nếu là như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ khi dễ, sẽ không che chở như thế này.
Quả nhiên không phải người thường, cũng thật phiền toái. Chỉ là chuyện có hứng thú kia, nàng ta lại vì sao khẳng định như vậy?
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, cầu ngài!” Thủ vệ gào to.
Mục Thanh Lê nhíu mi nói: “Ngươi còn dám lớn tiếng, muốn làm ầm ỹ tất cả mọi người.”
Thủ vệ nhất thời câm miệng, tuy rằng hắn thật nghĩ giúp vị cô nương kia, nhưng không ngờ hoàn toàn quên đi chính mình, nếu Hầu gia cùng tướng quân bị làm ồn, chỉ sợ tính mạng của hắn không lo, trách phạt e là cũng không phải ít.
“Đi thôi. Bản thân ta muốn nhìn nàng có thể nói ra chuyện gì làm cho ta cảm thấy hứng thú.” Mục Thanh Lê lãnh đạm nói, để Noãn Thu giúp nàng khoác thêm một áo choàng cẩm trù sau đó bước đi ra ngoài.
Thủ vệ nghe vậy, trên mặt vui vẻ còn có may mắn, vội vàng theo sau.
……
“Kẽo kẹt –”
Đại môn đỏ màu nước sơn chậm rãi mở ra, nữ tử ngay tại cửa hai tay nắm vạt áo ướt đẫm, trong lòng nhất thời kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn phía trước chờ đợi, một cái nhìn cũng làm cho nàng hoàn toàn ngây người.
Thiếu nữ đi ra kia, áo choàng gấm có mũ màu trắng, đem thân hình xinh xắn lanh lợi của nàng bao bọc trong đó, tóc dài đen chưa buộc, rối tung vén ở hai tai cho sau đầu, dưới ánh trăng cùng đèn đuốc mờ ảo, càng có vẻ mềm mại trơn bóng, thanh nhã mang vài phần khí chất xuất trần.
Nàng chân thành đi tới, có thể thấy được tóc đen bị gió thổi nhẹ, mềm mại lướt, làm cho người ta có một loại cảm giác bay bay. Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn không có một chút phấn trang điểm, đôi mắt đẹp nhìn quanh, môi đỏ mọng cười yếu ớt, trên đầu vai bạch Điêu Nhi buồn ngủ đang tựa vào cổ của nàng, và làm cho nàng tăng thêm một phần đáng yêu thanh tú.
Nàng đẹp, không chỉ đẹp, cơ hồ làm cho người ta tìm không được tỳ vết nào, như bảo vật đẹp nhất trong các loại bảo vật, chỉ có thể khinh nã khinh phóng**, luyến tiếc sợ làm nàng bị thương.
Cái nhìn này, trong nháy mắt hình như có cái gì đó phát sinh ở trong lòng nữ tử, có chút hoảng hốt lại có chút rối loạn, tỉnh tỉnh mê mê.
Mọi người nói nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nữ tử chính mình cũng biết. Nhưng mà lúc này cùng người trước mắt so sánh với, lại cảm thấy cái gì cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Lúc mới gặp Mục Thanh Lê, bởi vì quá hỗn loạn, nàng cũng không có thật sự nhìn, ai ngờ nàng ta lại xinh đẹp như thế?
Nữ tử mạnh mẽ gục đầu xuống, đáy lòng bình phục bối rối. Đầu vai lạnh run, cắn môi.
Mục Thanh Lê kinh ngạc nhìn thấy y phục ẩm ướt trên người nàng, đây là làm sao vậy? Quay đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua thủ vệ. Thủ vệ này thông minh, khom người báo: “Buổi trưa hôm nay, tam tiểu thư nói là lĩnh mệnh đại tiểu thư, trút lên người cô nương hai bồn nước lạnh.”
Mục Thanh Lê gật đầu, cũng không xem xét giải thích. Vài bước đi đến bên người nữ tử, đánh giá nàng ta vài lần, phát hiện bộ dáng nàng ta lạnh run như vậy xác thực làm cho người ta thương tiếc, nếu lại nâng khuôn mặt kia lên, cơ hồ không ai có thể chống lại đi?
Y sinh nhát gan (= thầy thuốc nhát gan, câu này là sao???? O__o), trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi không phải nói có chuyện làm cho ta cảm thấy hứng thú muốn nói với ta sao?” Dừng một chút, nhìn nữ tử rốt cục ngẩng đầu, đây là một khuôn mặt làm cho bách hoa thất sắc, ánh mắt tinh khiết giống như nai con, đuôi lông mày lại trời sinh mang mị, giống như hoa đào nở rộ, hỏi nam tử trong thiên hạ có mấy ai có thể chống lại đôi mắt hàm lệ mông lung (đôi mắt đa tình ướt át) như vậy? Khóe môi chậm rãi gợi lên, ánh mắt lãnh đạm tương phản khuôn mặt tươi cười: “Nếu ta không có hứng thú, ngươi có biết hậu quả đánh thức ta ngủ ra sao?”
Thân thể nữ tử run run một chút, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng kinh sợ nói: “Tiểu thư, là người đã cứu mạng ta, mạng của ta đã sớm là của người. Nhưng ta cũng hy vọng tiểu thư có thể thật tình với ta, không cần đem ta tùy tiện tặng người khác, hoặc là đùa bỡn, van cầu tiểu thư.”
“Ngươi trước tiên vẫn là nói về chuyện tình làm cho ta cảm thấy hứng thú đi.” Mục Thanh Lê cũng không kiên trì.
Nữ tử cắn môi đau khổ nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn không có một chút buông lỏng. Chỉ có nhụt chí đưa tay hướng Mục Thanh Lê, muốn bắt được tay nàng.
“Ngươi làm cái gì!” Hàn Xuân một kiếm trong chớp mắt liền chắn trước mặt của nàng, mắt xếch lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ tử. Tiểu thư cùng Mai Đông đều đoán nữ tử này có vấn đề, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ tử này tới gần tiểu thư.
Nữ tử bị một kiếm này của nàng sợ tới mức cả người ngã ra, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt đầy hoảng sợ ủy khuất.
Mục Thanh Lê khoát tay, cười nói: “Hàn Xuân, không có việc gì, thu hồi kiếm đi.”
Hàn Xuân nghe được Mục Thanh Lê mở miệng, chỉ có lạnh lùng quét mắt nữ tử một cái, đem kiếm thu lại.
Mục Thanh Lê thân thủ hướng nữ tử, “Ngươi muốn tay ta làm gì?”
Nữ tử nhìn chằm chằm tay nàng, đây là một đôi tay không có tỳ vết nào, trắng noãn mượt mà, mím môi đem tay nàng nắm trong tay, nhất thời cảm giác còn muốn mềm mại hơn so với tưởng tượng trong lòng. Hai gò má nữ tử hiện lên hồng nhạt, ánh mắt hơi hơi nhấc, làm như có chút kinh hoảng lại thẹn thùng nhìn nàng một cái, mắt giống như chim phượng giương cánh mà bay, mị hoặc vô song.
Mục Thanh Lê trong mắt cũng chỉ là thản nhiên nháy mắt hiện lên kinh diễm. Nàng vốn là tâm tư bình tĩnh, hơn nữa từng cùng Quân Vinh Giác ít giống như phàm nhân như vậy rung động, thật sự ít có người có thể lại làm cho nàng ngây ngốc mà nhìn ngắm.
Đây là, nữ tử hơi hơi híp mắt, nắm tay Mục Thanh Lê hướng tóc mai trên đỉnh đầu chính mình. Trên mặt nàng sắc hồng cũng càng nhiều thêm, trong mắt không rõ là nước mắt hay là gì khác.
Mục Thanh Lê nghi hoặc nương theo động tác của nàng, trong tóc nàng có cái gì? Nhưng mà ngay sau đó nàng liền đụng đến hai chỗ nhô ra. Gồ lên! Thật là gồ lên! Mục Thanh Lê trong mắt mặt hiện lên kinh dị, bàn tay không khỏi vuốt ve, không cần xem, gồ lên này khiến cho trong óc nàng tự nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, mượt mà nhòn nhọn, hình dáng có chút xoắn ốc, giống như ác ma trong phim ảnh.
“Ân…… Ngô.” Nữ tử thân thể mềm nhũn, trong miệng tràn ra thanh âm nam tử toàn thân tê dại. Ánh mắt cầu xin Mục Thanh Lê, tựa như đang nói không cần làm như vậy.
Mục Thanh Lê ánh mắt kinh ngạc cùng ngạc nhiên càng nhiều hơn, chẳng lẽ này là chỗ mẫn cảm của nàng? Không khỏi rất quái dị, đây rốt cuộc là đột biến gien, hay là? Nàng không khỏi nghĩ đến cánh tay chính mình có tứ hồn băng tinh, thứ này cũng không phải nhân loại bình thường nên có đi?
“Hàn Xuân, Noãn Thu.” Mục Thanh Lê nghiêng đầu gọi hai người, sau đó âm thanh đối với hai người thủ vệ có chút khác biệt lạnh lùng nói: “Các ngươi, tránh xa một chút.”
“Dạ.” Hai người tuy rằng tò mò, nhưng là cũng không dám chọc tức Mục Thanh Lê.
Hàn Xuân cùng Noãn Thu hai người theo mệnh lệnh Mục Thanh Lê, liền tiến lên bên cạnh nàng ta. Nữ tử kinh sợ nhìn hai người, che đầu không nghĩ để cho hai người xem. Mục Thanh Lê một phen ngăn tay nàng, “Không cần lộn xộn.” Sau đó liền đẩy tóc mai của nàng ra, chứng kiến trọn vẹn hai cái sừng nho nhỏ từ đỉnh đầu nàng ta. Quả nhiên giống nàng đã tưởng tượng không sai biệt lắm, sừng nhỏ này màu đỏ sậm, cong dạng xoắn ốc, chiều dài này nếu không nàng tết tóc mai, chỉ sợ sẽ có chút lộ ra.
“Cái……” Noãn Thu ánh mắt mạnh trợn to, thiếu chút nữa thốt ra kinh hô trong lòng, vừa vặn ngừng lại.
“Nhận thức?” Mục Thanh Lê nghiêng đầu nhìn nàng.
Noãn Thu gật gật đầu, thần sắc Hàn Xuân tựa hồ cũng cùng nàng không sai biệt lắm, trong ánh mắt mặt đều kinh hãi còn có một chút sát ý.
“Nhận thức là tốt rồi.” Mục Thanh Lê buông tóc mai nữ tử, ánh mắt cùng nàng ta kinh loạn lại chờ đợi đối diện nhau, trong lòng suy tư một phen, híp mắt nở nụ cười: “Theo ta đi thôi.”
Thản nhiên cười, bách mị sinh.
Nữ tử nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt ngẩn ngơ liền hiện lên kinh hỉ, nói không ngớt: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!”
Nhìn thấy nữ tử đi theo Mục Thanh Lê, trong mắt Hàn Xuân hiện lên lãnh sâm (lãnh =lạnh, sâm =tối tăm, dày đặc). Noãn Thu khẽ kéo góc áo của nàng, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đều có quyết định của chính mình.”
Hàn Xuân mím môi gật đầu, tay nắm cây kiếm trên thắt lưng cũng chậm chậm buông ra.
Trong Lê viện.
Liên Hạ cùng Mai Đông cũng đang chờ tại nơi đây, thấy mấy người Mục Thanh Lê trở về, Liên Hạ tươi cười chào đón, nhìn Mục Thanh Lê trên đầu ướt át thì biết nàng không có đội mũ. Mục Thanh Lê hướng nàng cười, sau đó lại nhìn lướt qua nữ tử đi theo sau, nói: “Chuẩn bị nước ấm cùng quần áo, cho nàng tắm rửa.”
Liên Hạ kinh ngạc liếc nhìn mắt nàng kia một cái, biết nàng ta chính là thanh lâu nữ tử quỳ gối ở cửa nọ. Gật đầu liền dẫn nữ tử rời đi, nhóm người Mục Thanh Lê cũng tiến vào trong phòng ngồi.
Một lát sau, lúc Liên Hạ trở lại, còn bưng thêm một mâm cao điểm (bánh ngọt/bánh điểm tâm), chè (đây là chè ngọt, không phải trà), đặt ở trên bàn, mỉm cười nói: “Tiểu thư ráng chờ thêm một chút đi*.” (câu này mình nhờ papa dịch giùm ^_^)
Ban đêm ở phủ Bình Khang Hầu trù phòng (nhà bếp) thường chuẩn bị sẵn bữa khuya, vì sợ chủ tử giữa đêm không thoải mái, đột nhiên muốn dùng bữa ăn khuya. Để tránh tốn nhiều thời gian, cho nên sớm đã có chuẩn bị. Dù sao Bình Khang Hầu phủ có tiền, nho nhỏ thế này cũng không đáng kể, nếu chủ tử không ăn, liền tiện nghi cho hạ nhân của trù phòng.
Cho nên nói, hạ nhân của Bình Khang Hầu phủ đãi ngộ tốt, thật sự rất tốt.
Mục Thanh Lê hướng nàng gật đầu cười tán thưởng, đưa tay cầm một khối điểm tâm, hỏi Noãn Thu: “Nói đi, người nọ rốt cuộc là?”
Noãn Thu nhìn nhìn ba người khác, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng đáp: “Người nọ là người ma tộc***.” Lời này không chỉ nói cho Mục Thanh Lê nghe, cũng là nói cho Liên Hạ cùng Mai Đông nghe.
***Tử ma tộc: Người ma tộc: Tử đây vừa là con cái (chỉ con trai), vừa là người, lại chỉ những người đàn ông có học thức, là mỹ từ để chỉ nam giới thời xưa.
Liên Hạ và Mai Đông nghe vậy, sắc mặt cả kinh.
Người ma tộc?
Mục Thanh Lê vẻ mặt nghi hoặc, đó là cái gì? Một quần tộc (kiểu như quần thể, sống thành đàn)? “Nói tiếp.”
Noãn Thu nhìn về phía Mai Đông, Mai Đông mỉm cười tiến lên một bước, mở lời với Mục Thanh Lê: “Tiểu thư, vẫn để nô tỳ nói đi.”
Mục Thanh Lê gật đầu, ai nói đều giống nhau.
Mai Đông đầu tiên là nói với Noãn Thu: “Đi lấy cấm điển (ngăn cấm + từ điển) ra đây.” Noãn Thu gật đầu liền đi ra ngoài, Mục Thanh Lê cũng không ngăn cản, nhìn Mai Đông thập phần hứng thú. Ma tộc, cấm điển? Xem ra lúc này đây nàng tựa hồ tìm được một thứ không phải là người. Mà, nếu không phải người này tìm đến, nàng có thể cũng chưa biết là có việc này, ít nhất sẽ không biết sớm như vậy.
Mai Đông này mới bắt đầu giải thích: “Chuyện này, vốn là không tính nói cho tiểu thư sớm như vậy, thậm chí có thể cả đời cũng không nói cho tiểu thư, nhưng nếu tiểu thư hỏi, hơn nữa lúc này một người thuộc ma tộc hiện ở trong này, không thể không nói.” Thấy thần sắc Mục Thanh Lê như bình thường, Mai Đông thầm nghĩ nếu tiểu thư vẫn giống lúc trước, chỉ sợ các nàng thà rằng đem kẻ ma tộc kia giết, cũng sẽ không nói cho tiểu thư. Nhưng mà tiểu thư bây giờ, tự mình đã có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
“Người ma tộc bị người bình thường gọi là ác ma, chỉ biết là một loại ma quỷ đáng sợ sẽ mang đến khủng bố cùng vận rủi. Nhưng mà trên thực tế, bọn họ chỉ là một loại người khác mà thôi, cũng là địch nhân của chúng ta.” Nói tới đây, Mai Đông sắc mặt trầm trọng, thận trọng nói: “Bọn họ sinh hoạt tại địa phương cực bắc, bị bốn vị thần cường giả bày ra kết giới phong ấn, không thể tiến vào khu vực nhân loại chúng ta. Nhưng mà thời gian đi qua, không biết người ma tộc tìm được biện pháp gì, tựa hồ thỉnh thoảng một hai người có thể ra vào, nhưng cũng chỉ là một hai người mà thôi, sẽ có người đánh chết bọn họ, không để cho bọn họ tiến vào trong nhân loại chúng ta. Về phần một vị tiểu thư mang về này, nô tỳ cũng không biết rốt cuộc là thế nào trốn ra được.”
Lúc này Noãn Thu cầm một quyển sách bìa đen đi vào, Mai Đông gật gật đầu với nàng, Noãn Thu đã đem sách đưa tới trước mặt Mục Thanh Lê, Mai Đông nói: “Những gì tiểu thư muốn biết đều ở bên trong, nô tỳ sẽ không nhiều lời. Nếu tiểu thư còn nghi vấn gì nô tỳ tự nhiên giải đáp.”
Mục Thanh Lê gật đầu, cầm lấy sách trên bàn liền mở ra bắt đầu xem.
Người ma tộc, nghe đồn lúc trước ẩn cư ở một chỗ thế ngoại đào nguyên, không người biết được.
Người ma tộc lúc nhỏ cùng người không khác, chỉ là trên đầu có hai sừng, lỗ tai hơi nhọn, nam tuấn nữ mĩ, trời sinh thân thể nhẹ nhàng, cao thủ luyện kiếm.
Mỗi người ma tộc nhập thế (ra đời- xuất hiện trên trần thế), đều được loài người hâm mộ, trở thành kẻ mà người đời tranh đoạt. Nhưng một lần, một tên ma tộc bị chia lìa với toàn tộc, dẫn tới việc nơi ẩn cư bị phát hiện, sau đó liền xảy ra đại chiến lần đầu tiên của ma tộc với nhân loại.
Trong đại chiến đó, ma tộc chiến bại. Trong một đoạn lịch sử. Từng trở thành cấm sủng mà loài người hoan hỷ yêu nhất, quý tộc vì có ma tộc làm cấm sủng mà kiêu ngạo.
Sau đó không lâu, ma tộc xuất hiện một vị ma chủ, dẫn dắt toàn bộ người ma tộc cùng nhân loại xuất hiện trận đại chiến thứ hai. Và lần này, ma tộc dù thua, nhân loại cũng không tốt lắm, cuối cùng tộc trưởng của tứ đại gia tộc thủ giới đưa bọn họ vào kết giới phong ấn tại trong đó, không thể ra được.
Ma tộc trong mắt loài người dần dần phai nhạt đi, truyền lưu ở trên đại lục cũng chỉ là hình tượng ác ma.
Lặng lẽ đem một ít nội dung trọng yếu xem xong, Mục Thanh Lê sâu kín thở dài. Đây là được làm vua thua làm giặc, người ma tộc có sai sao? Bọn họ vốn cũng chỉ là sinh ở chốn thế ngoại đào nguyên, đáng tiếc trên đời có kẻ tham lam mỹ mạo, một khi bị phát hiện chính là tai nạn.
Và loại này không phải tộc của ta thì tư tưởng tất khác nhau, đó là nhận thức đã xâm nhập vào tâm huyết của loài người! Người ma tộc thật sự cùng nhân loại bất đồng, hơn nữa thiên phú rất tốt, lại là một tộc sống quây quần, làm cho người ta cảm thấy mang đến nguy cơ, khẳng định sẽ trở thành địch nhân.
Buông sách bìa đen xuống, thoải mái tựa vào trên ghế, cười nhìn bốn người trước mắt, sóng mắt lưu chuyển, hỏi: “Thứ này … ma tộc gì đó, hẳn là không phải người bình thường có thể biết, các ngươi làm sao có thể có?”
Mai Đông nhẹ giọng đáp: “Là tướng quân cấp cho.”
Mục Thanh Lê gật gật đầu, liền cười nói muốn ăn bữa khuya, không hỏi thêm một câu.
Xuân Hạ Thu cả ba người vẻ mặt đều sửng sốt, ngay cả Mai Đông cũng có chút nghi hoặc. Chuyện như vậy, người bình thường không phải thích hỏi đến cùng sao? Nhưng mà các nàng làm sao biết, Mục Thanh Lê chỉ là do lười hỏi, trong lòng có thể hiểu đại khái là được.
“Đại tiểu thư, cô nương đến đây.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm tỳ nữ.
Mục Thanh Lê cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cho nàng ta tiến vào.”
“Kẽo kẹt –” Cửa gỗ khắc hoa của sương phòng chậm rãi đẩy ra, con ngươi lưu chuyển như sóng nước mùa xuân, trên đầu rời rạc tóc mai. Khuôn mặt như ngọc yêu kiều mềm mại, má lúm đồng tiền, môi đỏ như chu đan (son đỏ), một cái nhăn mày một nụ cười cũng động lòng người, giống như mẫu đơn màu trắng, tinh khiết lại mị hoặc.
Thật không hổ là người ma tộc, nếu cả bộ tộc đều là dung tư bực này, khó trách sẽ tạo tai ương ngập đầu.
Nữ tử vừa mới vào cửa, có chút khẩn trương khi thấy ánh mắt bốn người, đối với Mục Thanh Lê bên cạnh bàn liền quỳ lạy xuống, vừa tôn kính lại sợ hãi kêu lên: “Lạc Du bái kiến tiểu thư.”
Mục Thanh Lê nghiêng đầu xem nàng, chậm rãi nói: “Ngươi biết thân phận của mình sao?”
Lạc Du vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, “Thân phận?”
“Không biết?” Mục Thanh Lê híp mắt mỉm cười, đem một khối điểm tâm đút cho Điêu Nhi ăn không nhanh không chậm nói: “Vậy ngươi vì sao cho ta sờ sừng trên đầu, cho ta xem, còn nói ta sẽ có hứng thú.”
Lạc Du thấp giọng nói: “Do Lạc Du nhận thấy, tiểu thư là nữ tử như vậy, đối với chuyện tình không biết đều có hứng thú mới đúng.” Nói xong nàng sắc mặt chua sót lại tự giễu, kinh sợ: “Ta cũng không biết mình vì sao lớn lên thành cái dạng này, nhưng cha ta nói, tuyệt đối không thể tùy tiện cho người khác xem. Mạng của ta là do tiểu thư cứu, vì để ở lại bên người tiểu thư, ta, ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
Mục Thanh Lê ánh mắt chớp động, đánh giá trên mặt nàng ta, nói: “Lấy bản thân của ngươi, đi nơi nào cũng có thể, vì sao cố tình muốn đi theo ta?”
Lạc Du liên tục lắc đầu, run run nói: “Không giống như vậy, ta biết, nếu ta tùy tiện nương nhờ vào người khác, chỉ biết là sẽ bị chà đạp. Tiểu thư chẳng những đã cứu ta, hơn nữa lại là nữ tử tôn quý nhất Đông Tống quốc, đi theo bên người tiểu thư mới là an toàn nhất.”
Những lời nghe như nịnh hót này của nàng ta, nhưng cũng là sự thật. Trong mắt mọi người ở Đông Tống quốc, Mục Thanh Lê quả là nữ tử tôn quý nhất Đông Tống quốc. Trưởng nữ Bình Khang Hầu, ngoại tôn nữ được trấn quốc tướng quân thương yêu nhất, không bao lâu nữa sẽ trở thành Thái Tử phi, về sau chính là hoàng hậu Đông Tống quốc, nữ tử nào tôn quý được so với nàng?
“Ha ha, cũng là ngươi thông minh.” Mục Thanh Lê cười hì hì nói, đột nhiên sắc mặt ngừng lại một chút. “Ba” Một chưởng thật mạnh chụp trên bàn gỗ đàn, giận dữ lạnh lùng nói: “Nhưng mà ngươi không nên dối gạt ta, ngươi là một nam nhân, còn sợ bị ai chà đạp?”
Âm hưởng tiếng vang làm cho cả sương phòng càng yên tĩnh, âm thanh Mục Thanh Lê lại càng vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người cả kinh, Xuân Hạ Thu Đông nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, hắn là nam? Nam!?
Lạc Du sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt vạt áo của mình. Hắn phạm sai lầm sao? Khi nào thì bị nhìn ra? Hắn hiểu rõ ràng dung mạo chính mình, hoàn toàn là nữ tử, lại thêm kỹ xảo biểu diễn cùng hành vi động tác của hắn, tuyệt đối sẽ không bị nhận ra mới đúng! Nàng rốt cuộc là làm sao thấy được?
“Đông” tức khắc dập đầu thật mạnh trên mặt đất, âm thanh Lạc Du run run từ dưới truyền đến: “Tiểu thư thứ tội! Lạc Du không phải là cố ý lừa gạt tiểu thư, chính là ta trời sinh khác người thường, nếu không buộc tóc mai nữ tử, sẽ bị phát hiện, nên chỉ có cách ngụy trang thành nữ tử! Hơn nữa…… Hơn nữa……” Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa bi ai nói: “Chính bởi vì như thế, nếu bị người ham dung mạo ta phát hiện ta là nam tử, chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận. Thậm chí cũng có thể như cũ không buông tha ta, tra tấn như vậy, ta thật sự không thể chịu đựng được.”
Nói xong, hắn liền đứng yên bất động, không dám ngẩng đầu, không dám nói chuyện, trong lòng khẩn trương.
Sau một lúc im lặng, Mục Thanh Lê mới nói chậm rãi: “Nếu như vậy, ngươi không sợ ta đùa bỡn ngươi? Đem bộ dáng khác thường của ngươi cho người ta xem?”
Lạc Du hoảng sợ ngẩng đầu, bên trong đôi mắt mặt tràn đầy không thể tin. Nhìn thấy Mục Thanh Lê bất vi sở động, hắn chua sót cười, suy sụp nói: “Nếu thật là như thế, coi như là mệnh của ta đi. Dù sao ta vốn là đã người chết, may mắn được tiểu thư cứu, ta mới sống đến bây giờ, nếu nơi này của tiểu thư không phải chỗ dung thân của ta, như vậy ta cũng không thể nói gì hơn.”
Cái trán hắn máu màu đỏ tươi chảy qua mắt, hắn như không có biến hóa, nhưng giờ khắc này các nàng không thể không biết hắn là nữ tử. Tuy rằng tuyệt mỹ, mặc nữ trang, nhưng không có nửa phần nữ khí, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn.
Nghe hắn nói này lời, nói cách khác lúc trước ở trên đường Mục Thanh Lê không cứu hắn, hắn sẽ chết? Hoặc là sẽ tự tìm đến cái chết?
Mục Thanh Lê cắn điểm tâm, cao thấp đánh giá hắn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc cùng với hứng thú.
Lạc Du đối diện nàng, ánh mắt trong sáng mà thản nhiên.
Được một lúc, Mục Thanh Lê đứng lên, phủi phủi những mảnh điểm tâm còn dính trong tay, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười lại không mang ý cười:
“Nếu đã như vậy, ngươi về sau ở bên người ta đi.”
Lạc Du đầu tiên là ngẩn ra, bị kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) đột nhiên này làm cho choáng váng, lập tức cuống quít dập đầu, mừng rỡ nói: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.”
“Noãn Thu, tìm cho hắn một chỗ ở.” Dừng một chút, lại đối Lạc Du nói: “Đúng rồi, về sau ngươi vẫn làm nữ tử đi.”
“Vâng.” Noãn Thu và Lạc Du hai người đồng thời đáp, sau đó dưới sự dẫn dắt của Noãn Thu rời đi ra ngoài.
Mục Thanh Lê cũng cất bước về chỗ ở của mình, Xuân Hạ Đông ba người tự nhiên theo kịp, Liên Hạ vừa đi vừa nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, vì sao phải lưu hắn lại?”
Bóng đêm như nước, vạn vật vắng vẻ. Mục Thanh Lê cười chúm chím: “Nếu nghi ngờ, cho dù là thật hay giả, lưu lại chỗ mà chính mình quản được ngược lại mới tốt.”
Sáng sớm mặt trời ló dạng, phát ra thứ ánh sáng vàng óng ánh nơi xa xa phía chân trời. Trong Lê viện đã sớm có người tụ tập, truyền đến âm thanh không còn là tranh luận, thậm chí có dấu hiệu càng ngày càng kịch liệt.
Trong chăn gấm, một bàn tay mạnh mẽ kéo xuống, Mục Thanh Lê thần sắc không tốt từ trong đó đưa đầu ra, mang giầy vào, tiện tay lấy áo khoác choàng lên trên vai rồi đi ra ngoài.
Giờ khắc này cửa sương phòng đã mở ra, Liên Hạ vội vàng tiến vào, nhìn thấy ánh mắt Mục Thanh Lê không kiên nhẫn, sắc mặt chợt lóe “quả nhiên là thế” thần sắc. “Tiểu thư, người đã tỉnh.” Mục Thanh Lê thích ngủ cho đến lúc tự tỉnh, điểm này Xuân Hạ Thu Đông đều biết rõ, nhưng giấc ngủ nàng lại không sâu, một chút thanh âm liền dễ dàng làm nàng bừng tỉnh. Hôm nay âm thanh bên ngoài này hiển nhiên quá lớn.
Mục Thanh Lê tiếp nhận khăn nóng nàng đưa qua, tùy ý lau mặt một chút, liền đi ra, không nhịn được: “Bên ngoài sao lại thế này?”
Liên Hạ thấy bộ dáng nàng tức giận, đáy mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Nguyên là cẩm tú phường (chuyên may mặc) làm đã tốt giá y (đồ cưới) muốn hôm nay cho tiểu thư thử xem xem, Lam tiểu thiếp cùng Phó cơ, còn có Đường mama đều đã đến đây. Ta nghĩ tiểu thư còn đang ngủ, đã để cho bọn họ chờ ở thiên điện, ai biết tam tiểu thư tự mình lại tìm Lạc Du nói chuyện, đến lúc này lời qua tiếng lại****, hiện tại đang ở hướng nam.”
Mục Thanh Lê gật đầu, đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa, một đám người đang đứng lố nhố. Thật sự là gồm Xuân Thu Đông, Lạc Du, Đường mama, cùng mẫu nữ Lam Tú Ngọc hai người, mẫu nữ Phó Hiểu Yên hai người, còn có một phu nhân quý khí đứng gần đấy, sau lưng nàng là hai nữ tử, mỗi người đều bưng một hộp gấm.
Nếu Lạc Du thật sự là nữ tử, với một màn này trước mắt, rõ là tuồng kịch lớn chỉ toàn nữ tử. Toàn bộ đều tụ tập trong này, già trẻ lớn bé đều có.
“Lê Nhi.” Lam Tú Ngọc gọi nhỏ một tiếng, chân thành tiến đến, thân thủ muốn chạm vào vạt áo nàng, ôn thanh dặn dò: “Ngươi làm sao vậy? Ngay cả tóc cũng không buộc đã đi ra. Quần áo cũng không mặc tốt, nếu cảm lạnh làm sao bây giờ? Mau, theo nương…… A!”
“Ba” gạt nàng ta ra không lưu tình chút nào, Mục Thanh Lê không kiên nhẫn đảo qua một lượt, âm thanh lạnh lùng: “Lam di, ta gọi là ngươi một tiếng di là cho ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ, luôn tự xưng nương trước mặt ta. Còn có lần sau, ta không ngại bảo ta cha vị trí tiểu thiếp cũng không cho ngươi làm, đến lúc đó đã có thể không phải Lam di, nhị thập Lam cơ.”
Lam Tú Ngọc còn không có chú ý bàn tay mình đỏ bừng, nghe được lời nói kế tiếp nàng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt chợt lóe kinh hoảng cùng phẫn hận. Tiểu tiện nhân này không biết xấu hổ, hảo tâm của ta đều bị sói ăn, chẳng những không cảm kích, còn uy hiếp ta như thế? Nghĩ là nghĩ vậy, nàng ta cũng không dám nhiều lời. Nếu nàng thật sự đi tìm Mục Thắng nói gì đó, lấy thân phận hiện tại của Mục Thanh Lê, chưa chắc Mục Thắng không nghe lời của nàng, hơn nữa có lão gia hỏa chấn quốc tướng quân kia.
Nhìn thấy Lam Tú Ngọc kinh ngạc, Phó Hiểu Yên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, đứng im lặng.
Mục Thanh Lê từng bước một đi xuống, đảo mắt qua Mục Tử Vi, mẫu nữ Phó Hiểu Yên hai người một cái, bực bội trực tiếp nói: “Toàn bộ đứng ở chỗ này làm cái gì? Lê viện ta không có có cái gì ngon chiêu đãi các ngươi, nên đi đều rời đi cho ta, sáng sớm không có việc gì làm lại muốn kiếm chuyện, có tinh lực như vậy thì đi tìm thau nước lạnh, làm thanh tỉnh đầu du mộc ***** của mình một chút đi!?
*****榆木 Du mộc: cây du, gỗ rất chắc, dùng để chế tạo khí cụ hoặc kiến trúc (trích Từ điển Hán Việt) – Tương tự câu óc bã đậu bên mình, ý chỉ nói mãi không thông/hiểu trong trường hợp này.
Những lời này nói không chút khách khí, Xuân Hạ Thu Đông cũng đã quen rồi, đối với người không thích, cho tới bây giờ Mục Thanh Lê vốn không có hoà nhã gì, hơn nữa hôm nay các nàng còn làm cho nàng tỉnh ngủ.
Lạc Du hơi hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, hiển nhiên là đối với vẻ điêu ngoa lại bá đạo thế này của Mục Thanh Lê, có chút kinh ngạc. Nhưng mà phản ứng kế tiếp của mọi người lại càng làm cho hắn thêm kinh ngạc, bởi vì bị Mục Thanh Lê giáo huấn một phen vô lý như vậy, mọi người thế nhưng không có một chút phản bác.
Mục Tử Vi hung hăng cắn răng, nhìn Mục Thanh Lê lại nhìn Lạc Du, đáy mắt đều là hận ý và tính kế.
Phó Hiểu Yên nhẹ giọng tủm tỉm nói: “Đại tiểu thư giáo huấn rất phải. Thiếp thân chính là muốn đến xem đại tiểu thư mặc giá y, không nghĩ tới đã quấy rầy đại tiểu thư. Đây là lỗi thiếp thân, quả thực thất lễ với đại tiểu thư, thiếp thân nên rời đi.“ Liền kéo Mục Vân Tâm chuẩn bị rời đi.
Mục Thanh Lê giương mắt nhìn nàng một cái, Phó Hiểu Yên này nàng rất ít gặp, bởi vì Phó Hiểu Yên thật sự biết điều, ở trong phủ cũng ít đi lại, tính toán số lần gặp qua, tính cả lần này cũng mới hai lần. Đối lời nói của nàng ta, Mục Thanh Lê cũng gật gật đầu, bởi vì cái gọi là không đưa tay đánh người đang cười với mình, Phó Hiểu Yên này vốn cùng nàng không có gì qua lại.
“Nương, làm sao có thể cứ như vậy đi rồi!” Mục Vân Tâm vùng vẫy trong tay của Phó Hiểu Yên, trong lúc Phó Hiểu Yên biến sắc, một tay chỉ vào Lạc Du, liền đối Mục Thanh Lê lớn tiếng nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc có biết đức hạnh nữ tử hay không? Sắp sửa xuất giá, lại mang thanh lâu nữ tử về, còn giữ làm thị nữ bên người, không chỉ đã đánh mất thể diện Bình Khang Hầu phủ chúng ta, mà cũng làm cho hoàng gia mất hết thể diện! Hay là ngươi là muốn học tập thanh lâu các nàng kia, mê hoặc…… Ngô ngô!”
Phó Hiểu Yên một tay che miệng nàng ta, kéo Mục Vân Tâm liền hướng Mục Thanh Lê quỳ xuống, vội vàng khẩn thiết nói: “Đại tiểu thư, Tâm Nhi chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện, lời này cũng là vô tâm, thỉnh đại tiểu thư thứ tội! Tha Tâm Nhi đi!” Nàng đã sớm nghe nói qua chuyện Mục Thanh Lê khi dễ Mục Vân Tâm, khi đó nghe còn có chút căm phẫn nhưng cũng đành nhịn xuống, chỉ là kêu Mục Vân Tâm về sau tránh đụng chạm Mục Thanh Lê một ít là được. Lúc này lại nghe Mục Vân Tâm nói nói một phen, cuối cùng hiểu được trong chuyện này cũng có phần nguyên nhân của Mục Vân Tâm.
“Ngô ngô, ngô ngô!” Mục Vân Tâm không cam lòng lắc đầu, lập tức liếc mắt một cái đột nhiên nhìn thấy thần sắc Mục Thanh Lê cười lạnh. Trong lòng chấn động mạnh, một cỗ cảm xúc sợ hãi tràn ngập trong đầu của nàng.
“Phó cơ, cầu tình đã đủ, cho tới bây giờ ta là người không có nhiều độ lượng.” Mục Thanh Lê vốn thấy Phó Hiểu Yên thức thời, muốn để cho các nàng đi thì cứ đi, đỡ phải phiền toái. Có điều Mục Vân Tâm này cố tình sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nghe Liên Hạ vừa mới nói, ngay từ bắt đầu khắc khẩu này chính là nàng ta công khai lên án Lạc Du là thanh lâu nữ tử mà ra.
Không chú ý mẫu nử Phó Hiểu Yên thần sắc kinh sợ, nghiêng đầu đối Lạc Du vẫn im lặng đứng thẳng hỏi: “Nghe nói ngày hôm qua nàng ta cho người dùng hai chậu nước hắt ngươi?”
Lạc Du ngẩn người, gật gật đầu.
Mục Thanh Lê nhìn bốn phía chung quanh, không thấy tỳ nữ, mỉm cười nói: “Xem ra hai tỳ nữ kia không ở đây, nếu như vậy, toàn bộ đắc tội liền để một mình chủ tử gánh.” Vẫy tay một cái, nói với Liên Hạ: “Phân phó người đem sáu chậu nước đá đến!”
“Dạ.” Liên Hạ lĩnh mệnh, phân phó người đi làm.
Một lệnh này đi ra, tất cả mọi người đều biết Mục Thanh Lê muốn làm cái gì. Phó Hiểu Yên vốn là người không có gì hậu thuẫn, mấy năm nay cũng nhìn thấu một số việc ở Bình Khang Hầu phủ, cho nên thường ở trong viện không ra, đối với Mục Vân Tâm cũng chỉ là dạy vài câu liền thôi cũng không quản chuyện của nàng, thầm nghĩ để nàng vui vẻ tự tại (nàng đây là MVT nha). Ai biết, chính bởi vì tâm tư này của nàng, ngược lại làm cho Mục Vân Tâm không kiêng nể gì, làm nhiều việc sai mà nàng không biết như vậy.
“Đại tiểu thư, Tâm Nhi chỉ là đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, đều là tỳ nữ giựt giây mới có thể làm như vậy, người muốn trừng phạt tỳ nữ kia, thiếp thân liền gọi người tìm đến, cùng chịu khổ vì Tâm Nhi.” Phó Hiểu Yên van cầu, nhưng những lời này vào trong tai Mục Thanh Lê lại không có tác dụng gì, thậm chí một chút hảo cảm vừa mới có đối với nàng ta cũng tiêu tan hết.
Thấy Mục Thanh Lê bất vi sở động, đã muốn có sáu tỳ nữ bưng chậu nước hướng bên này đi tới. Trong lòng nàng quýnh lên, làm sao nhẫn tâm nhìn nữ nhi âu yếm ở trước mặt mình chịu khổ. Nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp, liền thốt ra: “Đại tiểu thư, Tâm Nhi nói như thế nào là thứ xuất muội muội của người, tuy rằng không cùng nương, nhưng cũng là đồng phụ, nhất mạch tương truyền, vì một thanh lâu nữ tử dơ bẩn, cứ như vậy đối đãi muội muội chính mình, nói thế nào được? Ngươi liền……”
“Câm mồm!” Mục Thanh Lê một tiếng lãnh xích đã đem lời của nàng cắt đứt, từng chữ từng chữ bình tĩnh nói: “Đừng nói là thanh lâu nữ tử, cho dù là khất cái (ăn mày/ăn xin) ven đường, chỉ cần là người của Mục Thanh Lê ta, các ngươi không thể chạm vào!”
Lãnh nhãn đảo qua mấy người đang sững sờ, lạnh lùng nói: “Cho nên về sau đừng có mà không việc gì lại đến tìm ta gây sự, lại càng không nên vọng tưởng đụng đến người của ta dù chỉ cọng lông tơ, đây là lần cuối!” Vừa dứt lời, ánh mắt kia vô tình hay cố ý lại nhìn Lạc Du một cái.
Thời điểm Lạc Du hắn minh bạch, lại thấy Mục Thanh Lê hình như căn bản không có nhìn qua chính mình. Phía sau, sáu tỳ nữ cũng bưng chậu nước tới. Thật bên trong là nước đá.
Mục Thanh Lê lãnh đạm hỏi: “Phó cơ, ngươi không đi, là muốn cùng Mục Vân Tâm chịu phạt sao?”
Phó Hiểu Yên cắn chặt răng, trong lòng đè nén, lại bất đắc dĩ, cuối cùng thở một hơi, cười khổ: “Tâm Nhi như thế, cũng có trách nhiệm của ta.”
Mục Thanh Lê gật đầu nói: “Lạc Du, hắt!”
Bởi vì Lạc Du chậm chạp chưa ra tay. Mục Thanh Lê đưa mắt nhìn qua, nhìn hắn một hồi, tiếp theo mỉm cười: “Ngươi không hắt, là tính muốn ta tự mình động thủ? Ta đây cho ngươi cơ hội trút giận.”
Mặc dù nàng đang cười, nhưng Lạc Du lại cảm thấy giật mình. Thật sâu hít một hơi, lắc đầu mím môi nói: “Không, nô tỳ có thể.” Thân thủ tiếp nhận chậu nước đá từ tỳ nữ liền hướng trên đầu mẫu nữ Phó Hiểu Yên xối xuống.
Bị bệnh do trúng nước, tuy trên người cũng ê ẩm, nhưng tuyệt đối không khó chịu bằng nước lạnh như băng này.
Hết một chậu, tỳ nữ tự nhiên đưa lên chậu thứ hai, Lạc Du cũng tự giác bưng lên, hướng trên người hai người đổ xuống.
Liên tục sáu chậu nước đá toàn bộ xối xong, hai người cũng không dám có chút phản kháng, lạnh run đứng lên. Tại kia phó*6 quý phụ nhân thu hết một màn này trong mắt, cũng có chút đồng tình, nhưng cũng chỉ là đồng tình mà thôi, ngược lại nàng đối với lời Mục Thanh Lê vừa nói kia càng thêm lưu tâm thích thú một ít.
Lạc Du thối lui một bên, hướng Mục Thanh Lê thấp giọng nói: “Tiểu thư, nước đã hắt xong rồi.”
Mục Thanh Lê gật đầu, quay đầu xem Lam Tú Ngọc cùng Mục Tử Vi vui sướng khi người gặp họa này, trực tiếp đuổi khách: “Xem cũng xem đủ rồi, trừng phạt cũng xong rồi, các ngươi đều đi đi.”
Lam Tú Ngọc nhịn bất mãn trong lòng xuống, lại tỏ ra vẻ tươi cười nói: “Nếu Lê Nhi không thích Lam di nhìn bộ dáng ngươi mặc giá y, Lam di liền đi.” Nói xong liền không chút do dự đi ra ngoài. Tới gần Mục Tử Vi liền nhìn nàng ta một cái, Mục Tử Vi tự nhiên đi theo sau, nhưng vẻ mặt không còn thân thiết như trước đây.
Trên mặt đất Phó Hiểu Yên dìu Mục Vân Tâm đang run lẩy bẩy đứng lên, một thân chật vật nói với Mục Thanh Lê: “Đại tiểu thư, không biết thiếp thân cùng tiểu nữ cũng có thể đi chưa?”
“Đi đi.”
“Tạ đại tiểu thư.” Phó Hiểu Yên liền xoay người mang Mục Vân Tâm vội vàng rời đi.
Lạc Du yên lặng nhìn, tuy nói các nàng tự mình chọc Mục Thanh Lê trước, nhưng mà bị trừng phạt như thế, cuối cùng lại còn nói lời cảm tạ? Mục Thanh Lê này rốt cuộc có bản lĩnh gì? Hoàn toàn chỉ dựa vào sự sủng ái trong nhà thôi sao?
Người cũng đã đi hết. Lúc này, phú quý phu nhân của cẩm tú phường chầm chậm đi tới, đối Mục Thanh Lê làm một nghi thức xã giao, mỉm cười nói: “Ra mắt Mục đại tiểu thư, ta là lão bản (người đứng đầu/người làm chủ) của cẩm tú phường, đặc biệt đưa tới giá y cho Mục đại tiểu thư.” Nhìn nhìn trang phục lúc này của Mục Thanh Lê, lại nói: “Có cần ta chờ ở phòng sau một lúc hay không?”
Mục Thanh Lê lắc đầu thản nhiên hít thở một hơi, đem khó chịu trong lòng tán đi, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là thử y phục, vừa vặn ta cũng không có mặc bao nhiêu, cứ như vậy đi.” Xoay người đi đến phía sương phòng, đồng thời nói với Lạc Du: “Lạc Du, trông cửa.”
“Dạ” Lạc Du tự biết chính mình là nam tử, đương nhiên không thể đi theo vào.
Bên trong gian phòng.
Phú quý phu nhân cẩm tú phường phân phó hai thiếu nữ phía sau mở hộp gấm trong tay ra, trong đó đúng là giá y đỏ thẫm. Đông Tống quốc giá y coi trọng phóng khoáng xinh đẹp, hơn nữa lại là giá y của hoàng gia, lại càng hoa lệ mà không kém trang nghiêm, tơ vàng để thêu phượng, đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió), không chỗ nào không tinh tế.
Phú quý phu nhân đích thân vì Mục Thanh Lê cầm y phục cởi ra, sau đó lại thật cẩn thận đem giá y theo trình tự mặc vào cho Mục Thanh Lê, động tác thuần thục nhẹ nhàng.
Mục Thanh Lê mặc cho nàng làm việc, phối hợp nâng tay nghiêng đầu, buông mắt tùy ý hỏi: “Không biết phu nhân xưng hô thế nào?”
“Ta gọi tú nương, đại tiểu thư có thể gọi ta như thế.” Phú quý phu nhân mỉm cười đáp, nụ cười của nàng ôn nhu mà cao quý, lại không có cảm giác a dua.
“Tú nương.” Mục Thanh Lê gật gật đầu, nhìn y liêu (vật liệu may mặc) trên người thêu tinh xảo, đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, hỏi: “Giá y này sẽ không phải là do tú nương ngươi thêu a?”
Tú nương ha ha cười, gật đầu cười vui vẻ: “Bêu xấu.”
Mục Thanh Lê lắc đầu, cái này gọi là bêu xấu, những cái thêu khác trên đời này thì tính cái gì? Thêu khéo tay vậy, chỉ sợ châm kĩ (kĩ thuật dùng kim/châm, dùng luôn trong trường hợp tiêm chích a~^^) của nàng thật sự tuyệt đỉnh. Làm cho Mục Thanh Lê không khỏi nghĩ tới sư nương từng nói qua một loại công phu, châm.
Không biết tú nương này có biết hay không, trong thiên hạ năng nhân dị sĩ (người tài như siêu nhân =)) và quái dị) chỗ nào cũng có, không biết chừng đang ẩn thân bên cạnh ngươi, ngươi còn không biết.
Giá y rườm rà, chồng tới chồng lui mặc tới mấy tầng mới hoàn thành. Liên Hạ đã sớm đưa đến một gương cao ngang người đặt ở trước mặt Mục Thanh Lê, để cho nàng có thể thấy rõ chính mình.
Mục Thanh Lê lúc lắc ống tay áo rộng thùng thình, giương mắt nhìn chính mình trong gương.
Quần dài đỏ chấm đất, thêm một đai lưng đỏ thắm, thêu đầy hoa văn, phượng bay sặc sỡ, lại được khảm một khối mĩ ngọc tốt nhất trên đai gấm, bên hông trái đính có một ngọc bội thượng đẳng bằng lưu ly, trang trọng lại thêm quyến rũ hòa nhã. Quỳnh tư hoa mạo, tần thủ nga mi, thần thanh cốt tú (tạm hiểu là: mặt như hoa quỳnh, trán vuông mà đẹp, từ xương đến khí chất), một đầu tóc rối tung, nguyên bản khuôn mặt vốn thanh lệ bởi vì mặc y phục đỏ rực này tuy còn ngây ngô non nớt nhưng đã hiện ra ti ti vũ mị, phong tư trác tuyệt (nhẹ nhàng quyến rũ, phong thái hơn người), khiến nam tử đột nhiên lạc mất hồn phách. Mà làm người khác khó quên nhất cũng là đôi thủy mâu xán lạn tinh quang kia.
“Ha ha, đẹp! Đại tiểu thư thật sự là thiên sinh lệ chất.” Tú nương tán thưởng thật tình, trong tay đang cầm hộp bằng ngọc, trong đó là một tầng đỏ bừng. Tú nương mỉm cười, nói: ‘‘Trang điểm thế này tất nhiên là hiện tại khó có thể tô vẽ thêm, nhưng điểm này cũng là không thể thiếu.” Nói xong, ngón tay chấm chấm vào trong hộp bằng ngọc kia, lại ấn trên mi tâm của Mục Thanh Lê.
Một chút màu son, hiện ra mi tâm.
Giống như họa long điểm tình*7, hết thảy rất sống động, càng làm khuôn mặt Mục Thanh Lê vốn trắng nõn mềm mại như thắp sáng, tất cả thêm một phần sức sống.
Tú nương trong mắt yêu thích, đem hộp gấm đưa cho thị nữ bên người, đối Mục Thanh Lê cười nói: “Đại tiểu thư, có vừa lòng?“
Mục Thanh Lê ha ha cười, gật đầu nói: “Đương nhiên vừa lòng, bản lĩnh tú nương quả thực thiên hạ vô song.“
“Thiên hạ vô song? Ha ha ha, vậy ngoại công cũng muốn nhìn, rốt cuộc là thiên hạ vô song ra sao!” Một đạo nồng hậu thanh âm đột nhiên từ ngoài cửa vọng đến, La Kình Thiên chính thức đến đây.
Tú nương chậm rãi thối lui sang một bên, hành lễ với La Kình Thiên đang đi vào, nhẹ giọng nói: “Tham kiến trấn quốc tướng quân.”
“Ân.” La Kình Thiên tùy ý gật đầu một cái, vừa vào cửa ánh mắt liền hoàn toàn dừng ở trên người Mục Thanh Lê, Mục Thắng cũng đồng dạng như thế. Trong mắt hai người đều hiện ra tán thưởng kinh diễm, La Kình Thiên đột nhiên thất sắc, giống đứa nhỏ cáu kỉnh không được tự nhiên nói: “Sớm như vậy thành hôn làm cái gì, về sau cơ hội muốn được gặp Tiểu Lê Nhi lại càng ít đi.”
Ở đây mấy người đều nhịn không được gợi lên khóe miệng, cũng không dám cười ra tiếng.
Mục Thanh Lê biết La Kình Thiên thật yêu thương nàng, vài bước đi lên, kéo tay hắn cười nói: “Ngoại công, người đang nói cái gì a? Cho dù ta gả vẫn là nữ ngoại tôn của người, hơn nữa phủ Thái Tử lại không xa nơi này, như vậy mỗi ngày muốn gặp cũng không vấn đề gì.”
La Kình Thiên bị nàng nói mấy câu liền nở nụ cười, đại chưởng sờ đầu của nàng, nét mặt nghiêm túc nói: “Nói cái gì, nữ tử xuất giá, hiện tại lại gả hoàng gia, há lại để ngươi muốn làm gì thì làm cái đó sao. Tiểu Lê Nhi thông minh, mọi sự nhớ phải cẩn thận, dù sao gả rồi sẽ không cách nào giống như trước vậy sự tình gì đều có ngoại công giúp đỡ. Nếu Thái Tử đối với ngươi tốt, dĩ nhiên là tốt, nếu Thái Tử……”
“Ngoại công!” Mục Thanh Lê một tiếng gọi to cắt ngang lời hắn, thấy thần sắc hắn lo lắng lại không đành lòng, đôi mắt hơi híp, oán giận nói: “làm sao người so với Đường mama còn nhiều lời hơn.”
“Khụ.” Một bên Đường mama không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
La Kình Thiên cứng đờ, dở khóc dở cười, đối Mục Thanh Lê chính là bất mãn: “Ngoại công đây là quan tâm ngươi, ngươi nói cái gì. ”
“Ha ha, Thái Tử khẳng định sẽ thương yêu ta, cho dù hắn không thương ta, ta chính mình cũng sẽ thương mình, ngoại công không tin bản sự của ta sao?” Mục Thanh Lê phe phẩy tay hắn. Tiểu bạch điêu nhi lại nhảy lên đầu vai của nàng, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm La Kình Thiên.
La Kình Thiên nhìn bạch điêu này, trong lòng than nhỏ. Người ngoài đều nói Thái Tử yêu thương Tiểu Lê Nhi, đưa tới bạch điêu, nhưng hắn vẫn không thể không có chút lo lắng, tuy rằng hắn từng gặp qua Thái Tử tuy có vài lần, nhưng cũng nhìn ra được vài phần tính nết của hắn ta. Có thể làm cho hắn ta thật tình đối đãi, chỉ sợ đã ít lại càng ít đi. Nếu Tiểu Lê Nhi thật sự được hắn ta yêu thích thì tốt, nhưng bọn họ mới gặp qua một lần, làm thế nào mà người ta đưa đến lễ vật quý giá như vậy?
Nhưng, nếu Tiểu Lê Nhi thực thích Thái Tử, mặc kệ Thái Tử thích hay không thích, lại nói bệnh của hắn, vạn nhất ngày nào đó chết đi, như vậy đối với Tiểu Lê Nhi mà nói không công bằng cỡ nào?
Trong lòng đang trải qua rối loạn, sắc mặt La Kình Thiên cũng nhất biến tái biến (đổi tới đổi lui), thẳng đến khi Mục Thanh Lê mở lời: “Ngoại công, người sẽ không phải đang nhớ lão bà đã mất mà tưởng tượng đấy chứ? Đây… ta không phải nói trúng rối sao?”
La Kình Thiên sắc mặt lại cứng đờ, thầm mắng chính mình thế nào lại suy nghĩ lung tung như vậy, lúc trước khi Vô Hà xuất giá đã như thế, nay Tiểu Lê Nhi xuất giá lại cũng như vậy. Vội vàng lắc đầu, thô thanh nói: “Không có, ngoại công chính là nghĩ giá y này của Tiểu Lê Nhi thật sự không tồi, nên thưởng!” Hắn thật ra nhớ rõ lúc trước cũng bị Vô Hà cười cợt, lần này làm sao có thể để cho Tiểu Lê Nhi cũng xem thấp hắn?
Cho dù ai đều nhìn ra hắn cố giả bộ, nhưng tự nhiên cũng không ai nói ra. Tú nương nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Trấn quốc tướng quân nói đùa, có thể vì đại tiểu thư chế tác giá y cũng đã là vinh hạnh cẩm tú phường ta, sao có thể còn muốn được thưởng cho.”
La Kình Thiên thuận miệng đáp: “Ta nói thưởng thì thưởng, Mục Thắng, còn không thưởng?”
Mục Thắng bất đắc dĩ, nói với người bên cạnh: “Còn không đi khố phòng lấy hai ngàn lượng bạc đến?”
“Dạ.” Người nọ lập tức lĩnh mệnh đi.
Tú nương cũng không nói thêm gì nữa, ai cũng biết trấn quốc tướng quân tính tình cổ quái một chút. Thưởng bạc cho nàng đối với Mục Thắng mà nói, cũng không tính là cái gì. Chỉ là một tình thế, một trường hợp mà thôi.
Mục Thanh Lê lúc này nói: “Giá y đã thử qua, bộ dạng này tuy thật tốt. Nhưng cha, ngoại công, các người đi ra ngoài trước đi, ta muốn thay y phục.”
Nhìn Mục Thanh Lê trong bộ giá y này, La Kình Thiên cùng Mục Thắng hai người cũng cảm thấy không tệ, thuận lời của nàng bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lạc Du cung kính cúi đầu, La Kình Thiên đi ngang qua bên người hắn, cước bộ hơi dừng một chút, trong mắt chợt lóe thâm duệ (thâm sâu + nhuệ khí/sắc bén), không ai chú ý.
Lạc Du trong lòng vụng trộm thầm thở ra một hơi, đột nhiên hai mắt co rút, đơn giản là bên tai của hắn truyền đến một câu:
“Nếu Tiểu Lê Nhi muốn lưu ngươi lại, tốt tốt hầu hạ nàng.”
Lạc Du trong lòng biết đây là âm thanh La Kình Thiên, sắc mặt vừa buông thỏng trở nên trắng, mồ hôi đầy trán.
Kiếm tôn, quả nhiên không hổ là kiếm tôn.
Một chiếc thuyền hoa vừa phải lại gần bến tàu, trên bến tàu sớm đã chuẩn bị xe ngựa, xe ngựa tinh xảo, toa xe khắc họa tinh mỹ, nền xanh thêu hoa cúc vàng, dây kết đỏ sậm cùng bảo châu chói lọi, ở trong gió đêm nhẹ nhàng lắc lư, còn có âm thanh thanh thúy của chuông bạc.
Ngồi vị trí xa phu là một thiếu niên hắc y, mày kiếm mắt phượng, vẻ mặt hàn băng, giống như một thanh kiếm bén nhọn che giấu trong đêm đen.
Mục Thanh Lê ôm bạch Điêu Nhi từ thuyền hoa đi ra, cùng bốn người Xuân Hạ Thu Đông tiến lên xe ngựa, thanh âm truyền ra: “Đường Thủ, về nhà.”
“Vâng.” Đường Thủ vung mã tiên, con ngựa ngửa đầu chạy.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt –” Bánh xe chậm rãi lăn trên đường, bên tai mơ hồ truyền đến nghị luận dân chúng:
“Kia không phải xe ngựa của đại tiểu thư phủ Bình Khang Hầu sao? Qua mấy ngày nữa nàng sẽ cùng Thái Tử thành thân, như thế nào còn ra ngoài.”
“Nữ tử đợi gả, không hảo hảo ở trong nhà, lại nửa đêm ra đường, thật sự không có quy củ.”
“Mục đại tiểu thư xem ra vẫn không đổi được tính tình ham chơi, sau này cùng Thái Tử thành thân, sợ là gây ra chuyện mất mặt.”
Bên trong xe ngựa Mục Thanh Lê không thèm để ý, trong nhà đợi gả? Nữ nhân sắp thành hôn ở trong nhà mới tốt sao? Cầm một viên thuốc đặt ở bên miệng bạch Điêu Nhi, bạch Điêu Nhi nhất thời vui mừng kêu lên, há mồm đem viên thuốc nuốt vào.
Bạch điêu thông linh, bách độc bất xâm, thích dược vật, bất kể là hảo dược hay là độc dược, cho gì cũng không cự tuyệt.
“Hu –” Bên ngoài truyền đến âm thanh bình tĩnh của Đường Thủ, xe ngựa vốn đi chậm, lúc này đây đột nhiên dừng lại cũng không có bao nhiêu chấn động. Chỉ nghe thấy âm thanh Đường Thủ lạnh lùng nói: “Ngươi là người nào, vì sao chặn đường.”
“Van cầu ngươi, liền liền, cứu ta!” Thanh âm nho nhỏ, kích động đáng thương, có chút cao thấp biện bạch. “Van cầu ngươi, van cầu ngươi! Cứu ta!”
Đường Thủ nhất thời không có thanh âm, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng rống giận của nam giới: “Con ranh! Dám can đảm chạy, nhanh chút bắt lấy nàng cho ta!”
“A –! Công tử, công tử, cứu cứu ta! Coi như để cho ta làm nô vì ta cũng không oán, van cầu ngươi!”
“…… Tiểu thư.” âm thanh Đường Thủ có chút chần chừ.
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên một chút tò mò, hướng bên người bốn người nói: “Đi xuống xem xem.”
Màn xe kéo ra, Mục Thanh Lê từ giữa bốn người Xuân Hạ Thu Đông đi ra. Chung quanh dân chúng đã sớm vây xem không ít, sắc trời hơi ám chỉ nhìn thấy làn váy màu lam nhạt, bạch Điêu Nhi trong lòng, tứ mĩ hộ vệ, đi về hướng thân ảnh nho nhỏ run run đang quỳ phía trước.
Người này giống như con thú nhỏ bị chấn kinh cuộn thành một đoàn, tóc đen tuy hỗn độn, nhưng mềm mại lại sáng bóng mà người bình thường không thể so sánh được. Nàng ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung hướng Mục Thanh Lê, ánh mắt trong veo sáng ngời, đột nhiên một trận ngớ ra, lăng lăng nhìn nàng.
Khuôn mặt khéo léo, thủy sắc mông lung ánh mắt tinh thuần không mang theo một chút tạp sắc, đuôi mắt lại mang theo trời sinh mị, môi đỏ bừng như hoa hồng nở rộ. Rất đẹp, đẹp không tả nổi. Mỹ nhân khuynh thành lại đáng thương như vậy, khó trách Đường Thủ cũng sẽ nhất thời mềm lòng.
Lúc này một đám nam tử rốt cục chạy tới nơi này, vừa mới muốn mắng to người trên mặt đất, đột nhiên nhìn thấy Mục Thanh Lê, lập tức đình chỉ lời nói, quay đầu đối Mục Thanh Lê vẻ mặt a dua nói: “Nguyên lai là Mục gia đại tiểu thư, Mục đại tiểu thư vì sao ở chỗ này, chẳng lẽ là tiểu tiện nhân này trêu chọc ngài? Ta đến đem nàng ta trở về sẽ nghiêm khắc xử trí!” Quay đầu đối người bên cạnh, vội vàng nói: “Còn không đem tiện nhân chọc giận Mục đại tiểu thư này mang về?!”
Mục Thanh Lê cười lạnh, ngón tay bắn ra, bốn đạo cổ khí đánh trúng bốn người đang muốn động thủ, một đạo cổ khí khác nặng hơn đánh trúng miệng nam tử đang nói chuyện kia, một cái răng cửa đã bị đánh bay. “Ngươi chớ có cùng một đám kia đến giở thủ đoạn đùa giỡn ta.”
Nam tử kinh hoảng thất sắc, hắn như thế nào lại quên mất vị này chính là chủ tử hoàn toàn không phân rõ phải trái. “Phanh” Quỳ xuống đất, dập đầu lạy: “Mục đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, là tiểu nhân sai.” Nói xong, hai tay “Ba ba ba” bắt đầu vả miệng chính mình.
Đối loại hộ viện của thanh lâu có ý đồ bắt nạt kẻ yếu này không có gì hảo cảm. Mục Thanh Lê nhìn thoáng qua mỹ nhân khuynh thành, cũng không nhiều hứng thú liền đi.
“Tiểu thư, tiểu thư không cần đi!” Tiểu nhân trên mặt đất kinh hoảng gào to, quỳ lết đi, bắt lấy làn váy Mục Thanh Lê, ngửa đầu khóc kêu lên: “Tiểu thư, cầu ngươi cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, chỉ cầu ngươi đừng để ta bị bọn họ mang đi, cầu ngươi! Ngươi đại phát từ bi đi!”
“Ngại quá, ta không có tâm từ bi nhiều lắm.” Mục Thanh Lê nhìn tay nàng, trắng nõn thon dài, vừa thấy liền biết không là tay người thường.
“Tiểu thư, không cần! Van cầu ngươi, van cầu ngươi!” Tiểu nhân sắc mặt đại biến, bắt quần áo của nàng, sạch sẽ hứng trọn lấy dập đầu mạnh mẽ, không đến hai cái liền đầu rơi máu chảy.
Mục Thanh Lê nhìn nàng ta yên lặng không nói gì, bất vi sở động, người chung quanh cũng đã nghị luận:
“Nghiệp chướng ah nghiệp chướng, người ta đều đã nhờ như vậy, thế nhưng hoàn toàn thờ ơ!”
“Nàng rốt cuộc tâm địa gì, chẳng lẽ là tảng đá làm thành sao”
“Ai, rất đáng thương. Mục Thanh Lê này sao lại không hề động đậy, thật sự là làm cho người ta xem thường.”
Lời của bọn họ cũng không dám nói quá khó nghe, ai cũng biết nàng là trưởng nữ Bình Khang Hầu, ngoại công là trấn quốc tướng quân, mà thêm mấy ngày nữa chính là Thái Tử phi, lại về sau nói không chừng chính là hoàng hậu, một quốc gia chi mẫu của Đông Tống, nữ nhân tôn quý nhất cả nước, ai dám nói nàng?
Mục Thanh Lê ánh mắt nhìn mọi người chung quanh, ngửa đầu hừ cười một tiếng, thuận miệng nói: “Các ngươi đều nói như vậy, thế cũng tốt, tâm của ta là tảng đá làm, của các ngươi là ấm áp, người này liền để các ngươi cứu, các ngươi sẽ không phải không cứu chứ?”
Chung quanh đột nhiên im lặng, không ít người trốn tránh ánh mắt Mục Thanh Lê, những lời này của nàng đâm trúng sự dối trá của bọn họ. Những người này chính là như vậy, so với ai khác nói đều dễ nghe, nhưng muốn bọn họ thật sự làm, cũng không thấy được một người làm.
“Khụ khụ, nếu Mục đại tiểu thư không cứu, không bằng để cho ta đến đi?” Một đạo âm thanh hùng hậu truyền đến, chỉ thấy trong đám người một nam tử trung niên mập mạp đang nhìn hướng bên này, y phục phú quý, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt cho thấy do miệt mài quá nhiều. Hơn nữa lúc này bộ dáng muốn lại không dám tùy ý tiến lên, lại có vẻ a dua cựa kỳ bỉ ổi.
Thân thể nàng ta co rụt lại, bàn tay nắm chặt vạt áo Mục Thanh Lê, trong mắt đều là cầu xin cùng kinh sợ.
Mục Thanh Lê cười nói: “Có người cứu ngươi, ngươi còn muốn ta cứu?”
“Tiểu thư……" nàng ta cắn môi, gắt gao ôm lấy thân thể lạnh run.
Xuân Hạ Thu ba người đều có chút không hiểu nhìn Mục Thanh Lê, tuy rằng các nàng đều biết tính tình Mục Thanh Lê thực lãnh đạm, đối với người xa lạ thường không quá để ý, nhưng cũng không hoàn toàn bất vi sở động đối với một nữ nhân đáng thương như vậy, còn đả kích tâm linh của nàng như vậy. Chỉ có trong mắt Mai Đông có chút đăm chiêu, nhìn nữ nhân kia là có chút nghi hoặc.
“Buông tay.“ Mục Thanh Lê một cước không nặng không nhẹ đá văng nữ nhân kia, xem nàng té trên mặt đất, máu tươi trên trán ứa ra, hai mắt đẫm lệ mông lung thật sự làm cho người ta cảm thấy không đành lòng. Ánh mắt đánh giá vài lần trên người nàng ta, lại nhìn đại hán cùng trung niên mập mạp chung quanh như hổ rình mồi kia, đối đám đại hán thanh lâu âm thanh lạnh lùng nói: ” Người này ta muốn, cút về nói trực tiếp cùng cấp trên các ngươi là được.“ Về phần trả thù lao? Coi như hết, có bản lĩnh thì tìm nàng lấy.
Lại nhìn về hướng trung niên mập mạp kia một cái, lại nói: “Ở Dương thành tốt nhất không nên xuất hiện vụ án cường đạo không tốt gì, dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử.” Nói xong, không để ý trung niên mập mạp mặt đột nhiên trắng bệch, xoay người trở về xe ngựa.
Xuân Hạ Thu Đông bốn người cũng đi lên theo, Mục Thanh Lê nói:“Đi thôi.”
Đường Thủ cũng biết coi như nàng đã cứu nàng ta một mạng, liền vung roi, không để ý đám người kia nữa trực tiếp đánh xe mà đi.
Không lâu sau, bên trong xe ngựa Noãn Thu đem cửa sổ xe đóng lại, hướng Mục Thanh Lê nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người nọ còn theo ở phía sau.”
“Không cần xen vào.” Mục Thanh Lê không thèm để ý nói.
Noãn Thu cũng sẽ không nhiều lời. Được một lát, Hàn Xuân bên ngoài thoạt nhìn lãnh tình, trong lòng ngược lại là nhiệt tình nhất mở miệng hỏi: “Tiểu thư, nếu có thể cứu, vì sao không cứu?”
Mục Thanh Lê nghiêng mắt thấy không chỉ là nàng, mà trong mắt Noãn Thu cùng Liên Hạ đều đồng dạng nghi hoặc. “Ta không có nhiều lòng tốt như vậy. Ta đã để cho nàng thoát khỏi ma chưởng không phải sao? Chỉ cần nàng tùy ý đều có thể tìm công việc, vì sao cố tình muốn theo ta?”
Noãn Thu lắc đầu cười nói: “Bình Khang Hầu tỳ nữ đãi ngộ tốt nhất.”
“Xì.” Mục Thanh Lê bật cười, lắc đầu không nói lời nào.
Mai Đông mỉm cười: “Tiểu thư cảm thấy nàng ta có chút vấn đề đi? Phòng hoạn (đề phòng tai nạn, chuyện xấu = phòng cháy hơn chữa cháy) chưa xảy ra luôn tốt, hơn nữa cho dù nàng ta không có vấn đề, cũng không nhất thiết phải đi theo tiểu thư mới có thể sống sót, cho nên tiểu thư mới có thể không để ý nữa.”
Xuân Hạ Thu ba người nghe vậy đều nhìn về phía Mai Đông, không cần hỏi nữa, xem như đã chấp nhận Mục Thanh Lê, đều sáng tỏ cả.
Trên đường đá xanh lá khô, dưới chân dẫm nát phát ra tiếng lào xào. Hành lang chạm khắc, trong hồ đàn cá chép bơi lội như gấm như hoa.
Mục Thanh Lê một đường đi đến tiền thính, thị nữ ngay cửa nói: “Kiến quá đại tiểu thư.” Mục Thanh Lê gật đầu, bước qua cửa, bên trong trên bàn cơm Mục Thắng cùng La Kình Thiên hai người đang ngồi ở cùng nhau, nhìn thấy nàng đi đến, Mục Thắng nói trước: “Lại đây ăn cơm.”
“Ân.” Mục Thanh Lê đáp ứng, ngồi giữa hai người, thị nữ nhanh chóng đưa chén đũa tới.
La Kình Thiên nhận thấy nàng ăn uống bình thường, hỏi: “Nghe hạ nhân nói, một nữ tử quỳ ở ngoài cửa, đã muốn quỳ suốt hai ngày hai đêm, chuyện này cùng ngươi có quan hệ gì?”
“Không có gì, nàng muốn quỳ thì quỳ đi, mệt mỏi tự nhiên sẽ đi thôi.” Mục Thanh Lê gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của hắn.
La Kình Thiên nhất thời cười mị. Vẫn là Tiểu Lê Nhi ngoan, còn biết ngoại công thích ăn cá.
Buổi trưa trong ngày, mặc dù là thu, nhưng ở Đông Tống hạ nóng, đông lạnh, mùa thu thì thời tiết lúc lạnh lúc nóng.
Ngoài cửa phủ Bình Khang Hầu một thân hình gầy yếu quỳ gối nơi đó, quần áo đơn bạc, sợi tóc đen rối tung, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc, miệng đã bị gió làm khô nứt nẻ, cũng không giảm tư sắc của nàng, ngược lại càng làm thêm vẻ yếu đuối điềm đạm đáng yêu.
“Vị cô nương này, uống nước đi.” hộ vệ trông cửa thật sự nhìn không nổi nữa, bưng một chén nước sạch đưa tới trước mặt nàng ta.
“Cám ơn.” đôi mắt nàng vừa nhấc, giọng nói cám ơn êm ái, nở một nụ cười thiện ý. Đưa tay nhận nước, uống xong hoàn trả lại cho hắn, đã thấy vẻ mặt thị vệ đỏ bừng, đôi mắt có chút dại ra.
“Hộ vệ đại ca?” Nàng nhẹ nhàng cúi mi, có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hộ vệ bừng tỉnh, đồng tử lập tức có chút bối rối nhìn chung quanh, ấp úng nói: “Không, không cần cảm ơn.” Tiếp nhận chén ngay lập tức đáy lòng lại không muốn trở lại chỗ cũ.
“Kẽo kẹt” Đại môn mở ra, Mục Vân Tâm một thân váy màu xanh nhạt đi ra, bên cạnh nàng có hai phấn y thị nữ, trên tay hai người đều bưng một chậu nước, trong đó nước sạch tràn đầy.
“Hừ! Đây là con ranh* mà đại tỷ tỷ cứu trở về?” Mục Vân Tâm mắt lạnh nhìn chằm chằm nữ tử, một bước đi đến, tức giận nói: “Ngẩng đầu lên, cho bổn tiểu thư nhìn xem, món hàng từ thanh lâu ra này cái dạng gì.”
Trên mặt đất nữ tử bất động, thân thể nhẹ nhàng run run.
Mục Vân Tâm trừng mắt: “Bổn tiểu thư cùng ngươi nói chuyện, không nghe phải không!?” Một cước đá trúng thắt lưng của nàng, đã làm nàng nghiêng một bên, ngẩng đầu mãnh lệt nhìn về phía Mục Vân Tâm. Đôi mắt tràn đầy kiên trì lại quật cường.
Mục Vân Tâm đột nhiên nhìn rõ ràng khuôn mặt quốc sắc thiên hương này, cũng không khỏi ngẩn ngơ, sau đó thần sắc chợt lóe một tia ghen tị. Liếc mắt, âm dương quái khí châm chọc: “Ai u, quả nhiên không hổ là xuất thân thanh lâu, bộ dạng thật đúng là xinh đẹp! Hừ! Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi quỳ gối nơi này làm ô uế cánh cửa Bình Khang Hầu phủ ta sao?”
Nữ tử sắc mặt hơi hơi bạch, không thể tin nhìn Mục Vân Tâm, run run nói: “Ngươi…… Ngươi làm sao có thể nói như thế!” Nàng làm sao cũng không nghĩ đến một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi có thể nói ra những lời chói tai như vậy.
“Hừ! Ta nói thì như thế nào?” Mục Vân Tâm trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên thần sắc chuyển động, cười hì hì nói: “Ngươi còn không biết đi, đại tỷ tỷ nói không thích ngươi quỳ gối nơi này, cho nên bảo ta đến giáo huấn ngươi, ngươi muốn trách thì trách đại tỷ tỷ đi, cũng không nên trách ta a! Ta cũng không có cách nào khác, lệnh của đại tỷ tỷ, ta không dám không làm.”
Nữ tử trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Mục Vân Tâm đắc ý dào dạt, ngẩng đầu lên, đối hai người bên cạnh nói: “Thiêm Hương, còn không hắt nước, xem nàng ta một thân dơ bẩn, không gột rửa sạch sẽ, làm sao có thể quỳ gối trước cửa chúng ta.”
“Dạ.” Hai thị nữ nhất tề gật đầu. Không chút do dự đưa chậu nước trong tay hướng trên người nữ tử đổ xuống.
“A –” Nữ tử quá sợ hãi, tránh không kịp, toàn thân bị nước làm cho ẩm ướt. Vốn là quần áo đơn bạc giờ toàn bộ dán hết trên người, đem dáng người tuyệt vời đều lộ ra.
“Hừ hừ!” Mục Vân Tâm càng cười, ánh mắt đánh giá ở trên người nàng ta, sau đó lại nhìn đến trước ngực nàng bằng phẳng, không khỏi hiện lên nghi hoặc, “Ngươi…… Ngươi như thế nào, so với ta còn……” Còn chưa có nói xong, nhất thời sắc mặt đỏ lên bừng bừng.
Nữ tử nghe được nàng chưa nói dứt lời, ánh mắt hướng trước ngực của mình, trong mắt lại hiện lên kinh hoàng, rũ mắt xuống trong đó thâm hàm lợi hại. Hai tay toàn bộ che chắn trước ngực, hai vai run rẩy, có thể nghe thấy tiếng khóc âm âm như tiếng nhạc.
“Uy, ngươi có thể nghe rõ rồi chứ, việc này không phải ta muốn làm. Đều do đại tỷ tỷ của ta phân phó, không phải ta sai.” Mục Vân Tâm nhắc lại, xoay người trở vào cũng không quay đầu lại.
Đã là mùa thu, nữ tử vốn ăn mặc đơn bạc nay lại bị ướt nước, hơn nữa chung quanh gió lạnh, không sinh bệnh chỉ sợ cũng không có khả năng. Hai gã thủ vệ đứng trông cửa thấy, trong lòng tuy không tàn nhẫn, nhưng là cũng bất lực.
Thủ vệ đưa nước cho nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vị cô nương này, ta thấy ngươi vẫn là thôi đi. Đại tiểu thư xem ra sẽ không thu nhận ngươi, còn không bằng chính mình đi tìm một con đường khác, cần gì ở trong này chịu khổ, chịu bực cùng khuất nhục này.”
Nữ tử lạnh rung lắc lắc, cúi đầu, âm thanh trầm thấp truyền ra: “Không…… Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta, ta nói rồi dù làm nô tì, làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp tiểu thư, đi theo bên người tiểu thư. Làm sao có thể nói đi là đi.”
Nghe được lời của nàng, hai vị thủ vệ lại không đành lòng, đối với việc nàng trọng tình trọng nghĩa trong lòng còn có bội phục.
Thái dương dần dần xuống núi, bóng đêm bao trùm, ánh trăng mờ nhạt.
Ngoài cửa phủ Bình Khang Hầu cũng treo đèn lồng lên, chiếu sáng nữ tử đau khổ đáng thương đang quỳ.
“Ngô.” Nữ tử một tiếng kêu rên, đột nhiên nghiêng về một phía.
Thị vệ gác cửa vẫn chú ý nàng nhất thời hoảng sợ, hai người đều vội vàng tiến đến, muốn đỡ lại cảm thấy như vậy là đường đột, liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng chỉ có thể đứng ở một bên, một người lo lắng hỏi: “Ngươi…… Ngươi có khỏe không? Nếu không thì đi tìm đại phu, không cần tiếp tục quỳ.”
Nữ tử hai gò má đỏ bừng như đang bệnh, hai mắt ngập nước, thỉnh thoảng có nước mắt từ trong đó chảy ra. Bộ dáng này làm cho hai người nhìn đến ngây người, nhịn không được thương tiếc đau lòng tràn đầy, hoàn toàn đem dục vọng chèn ép đi xuống.
Nữ tử thấp giọng suy yếu nói: “Thủ vệ đại ca, van cầu ngươi! Giúp ta thông tri đại tiểu thư một tiếng, liền, mời nàng tới gặp ta … ta có … ta có chuyện muốn cùng nàng nói, không chừng nàng có hứng thú … van cầu ngươi.” Nói xong, trong mắt của nàng tất cả đều là nước mắt tràn ra.
Thủ vệ kia phút chốc bị tiếng khóc làm mềm nhũn, mạnh mẽ đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ đem lời của ngươi nói, cho dù là cầu xin cũng đem đại tiểu thư cầu đến!” Nói xong hắn bỏ chạy, hướng trong phủ phóng đi.
Một thủ vệ khác thấy nàng thân thể lạnh run, bóng đêm lạnh lẽo. Thở dài một hơi liền cởi áo khoác chính mình, khoác lên trên thân thể của nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi dùng đi, chớ để bị cảm lạnh.”
“Cám ơn.” Nữ tử cúi đầu nói lời cảm tạ, ánh mắt trong veo đầy cảm kích. Bị ánh mắt này nhìn đến hộ vệ sắc mặt đỏ lên, đáy lòng có áy náy. Mất đi tín nhiệm nàng như vậy, nàng vừa mới vẫn còn đối với hắn có vọng tưởng.
Lúc này trong Lê viện.
Mục Thanh Lê đã khoác áo ngoài, sắc mặt không tốt nhìn thị vệ này xâm nhập vào trong sân. Chỉ thấy hắn hai đầu gối quỳ xuống đất, vẻ mặt cương nghị nói: “Đại tiểu thư, nô tài biết nô tài vừa rồi đắc tội, chỉ là van cầu đại tiểu thư đi ra ngoài nhìn xem vị cô nương kia một cái đi. Vị kia cô nương cũng sớm bệnh đến hôn mê, cầu ngươi, đại tiểu thư!”
Mục Thanh Lê kinh ngạc liếc hắn một cái, đơn thuần hỏi: “Ngươi biết nàng?”
“Không, không biết.” Thủ vệ lắc đầu, lập tức lại lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư, vị kia cô nương thật sự không được. Nàng nói chỉ cầu đại tiểu thư đi ra ngoài nhìn nàng một cái, nàng có chuyện muốn cùng đại tiểu thư nói, nói đại tiểu thư sẽ có hứng thú. Đại tiểu thư, ngươi phải đi nhìn xem nàng đi! Nô tài cầu ngài!”
Mục Thanh Lê trong mắt hiện lên dị sắc, chuyện tình ta sẽ có hứng thú? Nàng ta rốt cuộc có bản lĩnh gì, lại khiến cho thủ vệ này mạo hiểm đắc tội dĩ hạ phạm thượng (đại khái kẻ dưới mạo phạm người trên) cũng muốn cầu chính mình đi gặp nàng ta một mặt, chỉ bằng dung mạo? Không có khả năng! Nếu là như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ khi dễ, sẽ không che chở như thế này.
Quả nhiên không phải người thường, cũng thật phiền toái. Chỉ là chuyện có hứng thú kia, nàng ta lại vì sao khẳng định như vậy?
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, cầu ngài!” Thủ vệ gào to.
Mục Thanh Lê nhíu mi nói: “Ngươi còn dám lớn tiếng, muốn làm ầm ỹ tất cả mọi người.”
Thủ vệ nhất thời câm miệng, tuy rằng hắn thật nghĩ giúp vị cô nương kia, nhưng không ngờ hoàn toàn quên đi chính mình, nếu Hầu gia cùng tướng quân bị làm ồn, chỉ sợ tính mạng của hắn không lo, trách phạt e là cũng không phải ít.
“Đi thôi. Bản thân ta muốn nhìn nàng có thể nói ra chuyện gì làm cho ta cảm thấy hứng thú.” Mục Thanh Lê lãnh đạm nói, để Noãn Thu giúp nàng khoác thêm một áo choàng cẩm trù sau đó bước đi ra ngoài.
Thủ vệ nghe vậy, trên mặt vui vẻ còn có may mắn, vội vàng theo sau.
……
“Kẽo kẹt –”
Đại môn đỏ màu nước sơn chậm rãi mở ra, nữ tử ngay tại cửa hai tay nắm vạt áo ướt đẫm, trong lòng nhất thời kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn phía trước chờ đợi, một cái nhìn cũng làm cho nàng hoàn toàn ngây người.
Thiếu nữ đi ra kia, áo choàng gấm có mũ màu trắng, đem thân hình xinh xắn lanh lợi của nàng bao bọc trong đó, tóc dài đen chưa buộc, rối tung vén ở hai tai cho sau đầu, dưới ánh trăng cùng đèn đuốc mờ ảo, càng có vẻ mềm mại trơn bóng, thanh nhã mang vài phần khí chất xuất trần.
Nàng chân thành đi tới, có thể thấy được tóc đen bị gió thổi nhẹ, mềm mại lướt, làm cho người ta có một loại cảm giác bay bay. Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn không có một chút phấn trang điểm, đôi mắt đẹp nhìn quanh, môi đỏ mọng cười yếu ớt, trên đầu vai bạch Điêu Nhi buồn ngủ đang tựa vào cổ của nàng, và làm cho nàng tăng thêm một phần đáng yêu thanh tú.
Nàng đẹp, không chỉ đẹp, cơ hồ làm cho người ta tìm không được tỳ vết nào, như bảo vật đẹp nhất trong các loại bảo vật, chỉ có thể khinh nã khinh phóng**, luyến tiếc sợ làm nàng bị thương.
Cái nhìn này, trong nháy mắt hình như có cái gì đó phát sinh ở trong lòng nữ tử, có chút hoảng hốt lại có chút rối loạn, tỉnh tỉnh mê mê.
Mọi người nói nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nữ tử chính mình cũng biết. Nhưng mà lúc này cùng người trước mắt so sánh với, lại cảm thấy cái gì cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Lúc mới gặp Mục Thanh Lê, bởi vì quá hỗn loạn, nàng cũng không có thật sự nhìn, ai ngờ nàng ta lại xinh đẹp như thế?
Nữ tử mạnh mẽ gục đầu xuống, đáy lòng bình phục bối rối. Đầu vai lạnh run, cắn môi.
Mục Thanh Lê kinh ngạc nhìn thấy y phục ẩm ướt trên người nàng, đây là làm sao vậy? Quay đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua thủ vệ. Thủ vệ này thông minh, khom người báo: “Buổi trưa hôm nay, tam tiểu thư nói là lĩnh mệnh đại tiểu thư, trút lên người cô nương hai bồn nước lạnh.”
Mục Thanh Lê gật đầu, cũng không xem xét giải thích. Vài bước đi đến bên người nữ tử, đánh giá nàng ta vài lần, phát hiện bộ dáng nàng ta lạnh run như vậy xác thực làm cho người ta thương tiếc, nếu lại nâng khuôn mặt kia lên, cơ hồ không ai có thể chống lại đi?
Y sinh nhát gan (= thầy thuốc nhát gan, câu này là sao???? O__o), trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi không phải nói có chuyện làm cho ta cảm thấy hứng thú muốn nói với ta sao?” Dừng một chút, nhìn nữ tử rốt cục ngẩng đầu, đây là một khuôn mặt làm cho bách hoa thất sắc, ánh mắt tinh khiết giống như nai con, đuôi lông mày lại trời sinh mang mị, giống như hoa đào nở rộ, hỏi nam tử trong thiên hạ có mấy ai có thể chống lại đôi mắt hàm lệ mông lung (đôi mắt đa tình ướt át) như vậy? Khóe môi chậm rãi gợi lên, ánh mắt lãnh đạm tương phản khuôn mặt tươi cười: “Nếu ta không có hứng thú, ngươi có biết hậu quả đánh thức ta ngủ ra sao?”
Thân thể nữ tử run run một chút, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng kinh sợ nói: “Tiểu thư, là người đã cứu mạng ta, mạng của ta đã sớm là của người. Nhưng ta cũng hy vọng tiểu thư có thể thật tình với ta, không cần đem ta tùy tiện tặng người khác, hoặc là đùa bỡn, van cầu tiểu thư.”
“Ngươi trước tiên vẫn là nói về chuyện tình làm cho ta cảm thấy hứng thú đi.” Mục Thanh Lê cũng không kiên trì.
Nữ tử cắn môi đau khổ nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn không có một chút buông lỏng. Chỉ có nhụt chí đưa tay hướng Mục Thanh Lê, muốn bắt được tay nàng.
“Ngươi làm cái gì!” Hàn Xuân một kiếm trong chớp mắt liền chắn trước mặt của nàng, mắt xếch lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ tử. Tiểu thư cùng Mai Đông đều đoán nữ tử này có vấn đề, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ tử này tới gần tiểu thư.
Nữ tử bị một kiếm này của nàng sợ tới mức cả người ngã ra, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt đầy hoảng sợ ủy khuất.
Mục Thanh Lê khoát tay, cười nói: “Hàn Xuân, không có việc gì, thu hồi kiếm đi.”
Hàn Xuân nghe được Mục Thanh Lê mở miệng, chỉ có lạnh lùng quét mắt nữ tử một cái, đem kiếm thu lại.
Mục Thanh Lê thân thủ hướng nữ tử, “Ngươi muốn tay ta làm gì?”
Nữ tử nhìn chằm chằm tay nàng, đây là một đôi tay không có tỳ vết nào, trắng noãn mượt mà, mím môi đem tay nàng nắm trong tay, nhất thời cảm giác còn muốn mềm mại hơn so với tưởng tượng trong lòng. Hai gò má nữ tử hiện lên hồng nhạt, ánh mắt hơi hơi nhấc, làm như có chút kinh hoảng lại thẹn thùng nhìn nàng một cái, mắt giống như chim phượng giương cánh mà bay, mị hoặc vô song.
Mục Thanh Lê trong mắt cũng chỉ là thản nhiên nháy mắt hiện lên kinh diễm. Nàng vốn là tâm tư bình tĩnh, hơn nữa từng cùng Quân Vinh Giác ít giống như phàm nhân như vậy rung động, thật sự ít có người có thể lại làm cho nàng ngây ngốc mà nhìn ngắm.
Đây là, nữ tử hơi hơi híp mắt, nắm tay Mục Thanh Lê hướng tóc mai trên đỉnh đầu chính mình. Trên mặt nàng sắc hồng cũng càng nhiều thêm, trong mắt không rõ là nước mắt hay là gì khác.
Mục Thanh Lê nghi hoặc nương theo động tác của nàng, trong tóc nàng có cái gì? Nhưng mà ngay sau đó nàng liền đụng đến hai chỗ nhô ra. Gồ lên! Thật là gồ lên! Mục Thanh Lê trong mắt mặt hiện lên kinh dị, bàn tay không khỏi vuốt ve, không cần xem, gồ lên này khiến cho trong óc nàng tự nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, mượt mà nhòn nhọn, hình dáng có chút xoắn ốc, giống như ác ma trong phim ảnh.
“Ân…… Ngô.” Nữ tử thân thể mềm nhũn, trong miệng tràn ra thanh âm nam tử toàn thân tê dại. Ánh mắt cầu xin Mục Thanh Lê, tựa như đang nói không cần làm như vậy.
Mục Thanh Lê ánh mắt kinh ngạc cùng ngạc nhiên càng nhiều hơn, chẳng lẽ này là chỗ mẫn cảm của nàng? Không khỏi rất quái dị, đây rốt cuộc là đột biến gien, hay là? Nàng không khỏi nghĩ đến cánh tay chính mình có tứ hồn băng tinh, thứ này cũng không phải nhân loại bình thường nên có đi?
“Hàn Xuân, Noãn Thu.” Mục Thanh Lê nghiêng đầu gọi hai người, sau đó âm thanh đối với hai người thủ vệ có chút khác biệt lạnh lùng nói: “Các ngươi, tránh xa một chút.”
“Dạ.” Hai người tuy rằng tò mò, nhưng là cũng không dám chọc tức Mục Thanh Lê.
Hàn Xuân cùng Noãn Thu hai người theo mệnh lệnh Mục Thanh Lê, liền tiến lên bên cạnh nàng ta. Nữ tử kinh sợ nhìn hai người, che đầu không nghĩ để cho hai người xem. Mục Thanh Lê một phen ngăn tay nàng, “Không cần lộn xộn.” Sau đó liền đẩy tóc mai của nàng ra, chứng kiến trọn vẹn hai cái sừng nho nhỏ từ đỉnh đầu nàng ta. Quả nhiên giống nàng đã tưởng tượng không sai biệt lắm, sừng nhỏ này màu đỏ sậm, cong dạng xoắn ốc, chiều dài này nếu không nàng tết tóc mai, chỉ sợ sẽ có chút lộ ra.
“Cái……” Noãn Thu ánh mắt mạnh trợn to, thiếu chút nữa thốt ra kinh hô trong lòng, vừa vặn ngừng lại.
“Nhận thức?” Mục Thanh Lê nghiêng đầu nhìn nàng.
Noãn Thu gật gật đầu, thần sắc Hàn Xuân tựa hồ cũng cùng nàng không sai biệt lắm, trong ánh mắt mặt đều kinh hãi còn có một chút sát ý.
“Nhận thức là tốt rồi.” Mục Thanh Lê buông tóc mai nữ tử, ánh mắt cùng nàng ta kinh loạn lại chờ đợi đối diện nhau, trong lòng suy tư một phen, híp mắt nở nụ cười: “Theo ta đi thôi.”
Thản nhiên cười, bách mị sinh.
Nữ tử nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt ngẩn ngơ liền hiện lên kinh hỉ, nói không ngớt: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư!”
Nhìn thấy nữ tử đi theo Mục Thanh Lê, trong mắt Hàn Xuân hiện lên lãnh sâm (lãnh =lạnh, sâm =tối tăm, dày đặc). Noãn Thu khẽ kéo góc áo của nàng, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư đều có quyết định của chính mình.”
Hàn Xuân mím môi gật đầu, tay nắm cây kiếm trên thắt lưng cũng chậm chậm buông ra.
Trong Lê viện.
Liên Hạ cùng Mai Đông cũng đang chờ tại nơi đây, thấy mấy người Mục Thanh Lê trở về, Liên Hạ tươi cười chào đón, nhìn Mục Thanh Lê trên đầu ướt át thì biết nàng không có đội mũ. Mục Thanh Lê hướng nàng cười, sau đó lại nhìn lướt qua nữ tử đi theo sau, nói: “Chuẩn bị nước ấm cùng quần áo, cho nàng tắm rửa.”
Liên Hạ kinh ngạc liếc nhìn mắt nàng kia một cái, biết nàng ta chính là thanh lâu nữ tử quỳ gối ở cửa nọ. Gật đầu liền dẫn nữ tử rời đi, nhóm người Mục Thanh Lê cũng tiến vào trong phòng ngồi.
Một lát sau, lúc Liên Hạ trở lại, còn bưng thêm một mâm cao điểm (bánh ngọt/bánh điểm tâm), chè (đây là chè ngọt, không phải trà), đặt ở trên bàn, mỉm cười nói: “Tiểu thư ráng chờ thêm một chút đi*.” (câu này mình nhờ papa dịch giùm ^_^)
Ban đêm ở phủ Bình Khang Hầu trù phòng (nhà bếp) thường chuẩn bị sẵn bữa khuya, vì sợ chủ tử giữa đêm không thoải mái, đột nhiên muốn dùng bữa ăn khuya. Để tránh tốn nhiều thời gian, cho nên sớm đã có chuẩn bị. Dù sao Bình Khang Hầu phủ có tiền, nho nhỏ thế này cũng không đáng kể, nếu chủ tử không ăn, liền tiện nghi cho hạ nhân của trù phòng.
Cho nên nói, hạ nhân của Bình Khang Hầu phủ đãi ngộ tốt, thật sự rất tốt.
Mục Thanh Lê hướng nàng gật đầu cười tán thưởng, đưa tay cầm một khối điểm tâm, hỏi Noãn Thu: “Nói đi, người nọ rốt cuộc là?”
Noãn Thu nhìn nhìn ba người khác, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng đáp: “Người nọ là người ma tộc***.” Lời này không chỉ nói cho Mục Thanh Lê nghe, cũng là nói cho Liên Hạ cùng Mai Đông nghe.
***Tử ma tộc: Người ma tộc: Tử đây vừa là con cái (chỉ con trai), vừa là người, lại chỉ những người đàn ông có học thức, là mỹ từ để chỉ nam giới thời xưa.
Liên Hạ và Mai Đông nghe vậy, sắc mặt cả kinh.
Người ma tộc?
Mục Thanh Lê vẻ mặt nghi hoặc, đó là cái gì? Một quần tộc (kiểu như quần thể, sống thành đàn)? “Nói tiếp.”
Noãn Thu nhìn về phía Mai Đông, Mai Đông mỉm cười tiến lên một bước, mở lời với Mục Thanh Lê: “Tiểu thư, vẫn để nô tỳ nói đi.”
Mục Thanh Lê gật đầu, ai nói đều giống nhau.
Mai Đông đầu tiên là nói với Noãn Thu: “Đi lấy cấm điển (ngăn cấm + từ điển) ra đây.” Noãn Thu gật đầu liền đi ra ngoài, Mục Thanh Lê cũng không ngăn cản, nhìn Mai Đông thập phần hứng thú. Ma tộc, cấm điển? Xem ra lúc này đây nàng tựa hồ tìm được một thứ không phải là người. Mà, nếu không phải người này tìm đến, nàng có thể cũng chưa biết là có việc này, ít nhất sẽ không biết sớm như vậy.
Mai Đông này mới bắt đầu giải thích: “Chuyện này, vốn là không tính nói cho tiểu thư sớm như vậy, thậm chí có thể cả đời cũng không nói cho tiểu thư, nhưng nếu tiểu thư hỏi, hơn nữa lúc này một người thuộc ma tộc hiện ở trong này, không thể không nói.” Thấy thần sắc Mục Thanh Lê như bình thường, Mai Đông thầm nghĩ nếu tiểu thư vẫn giống lúc trước, chỉ sợ các nàng thà rằng đem kẻ ma tộc kia giết, cũng sẽ không nói cho tiểu thư. Nhưng mà tiểu thư bây giờ, tự mình đã có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
“Người ma tộc bị người bình thường gọi là ác ma, chỉ biết là một loại ma quỷ đáng sợ sẽ mang đến khủng bố cùng vận rủi. Nhưng mà trên thực tế, bọn họ chỉ là một loại người khác mà thôi, cũng là địch nhân của chúng ta.” Nói tới đây, Mai Đông sắc mặt trầm trọng, thận trọng nói: “Bọn họ sinh hoạt tại địa phương cực bắc, bị bốn vị thần cường giả bày ra kết giới phong ấn, không thể tiến vào khu vực nhân loại chúng ta. Nhưng mà thời gian đi qua, không biết người ma tộc tìm được biện pháp gì, tựa hồ thỉnh thoảng một hai người có thể ra vào, nhưng cũng chỉ là một hai người mà thôi, sẽ có người đánh chết bọn họ, không để cho bọn họ tiến vào trong nhân loại chúng ta. Về phần một vị tiểu thư mang về này, nô tỳ cũng không biết rốt cuộc là thế nào trốn ra được.”
Lúc này Noãn Thu cầm một quyển sách bìa đen đi vào, Mai Đông gật gật đầu với nàng, Noãn Thu đã đem sách đưa tới trước mặt Mục Thanh Lê, Mai Đông nói: “Những gì tiểu thư muốn biết đều ở bên trong, nô tỳ sẽ không nhiều lời. Nếu tiểu thư còn nghi vấn gì nô tỳ tự nhiên giải đáp.”
Mục Thanh Lê gật đầu, cầm lấy sách trên bàn liền mở ra bắt đầu xem.
Người ma tộc, nghe đồn lúc trước ẩn cư ở một chỗ thế ngoại đào nguyên, không người biết được.
Người ma tộc lúc nhỏ cùng người không khác, chỉ là trên đầu có hai sừng, lỗ tai hơi nhọn, nam tuấn nữ mĩ, trời sinh thân thể nhẹ nhàng, cao thủ luyện kiếm.
Mỗi người ma tộc nhập thế (ra đời- xuất hiện trên trần thế), đều được loài người hâm mộ, trở thành kẻ mà người đời tranh đoạt. Nhưng một lần, một tên ma tộc bị chia lìa với toàn tộc, dẫn tới việc nơi ẩn cư bị phát hiện, sau đó liền xảy ra đại chiến lần đầu tiên của ma tộc với nhân loại.
Trong đại chiến đó, ma tộc chiến bại. Trong một đoạn lịch sử. Từng trở thành cấm sủng mà loài người hoan hỷ yêu nhất, quý tộc vì có ma tộc làm cấm sủng mà kiêu ngạo.
Sau đó không lâu, ma tộc xuất hiện một vị ma chủ, dẫn dắt toàn bộ người ma tộc cùng nhân loại xuất hiện trận đại chiến thứ hai. Và lần này, ma tộc dù thua, nhân loại cũng không tốt lắm, cuối cùng tộc trưởng của tứ đại gia tộc thủ giới đưa bọn họ vào kết giới phong ấn tại trong đó, không thể ra được.
Ma tộc trong mắt loài người dần dần phai nhạt đi, truyền lưu ở trên đại lục cũng chỉ là hình tượng ác ma.
Lặng lẽ đem một ít nội dung trọng yếu xem xong, Mục Thanh Lê sâu kín thở dài. Đây là được làm vua thua làm giặc, người ma tộc có sai sao? Bọn họ vốn cũng chỉ là sinh ở chốn thế ngoại đào nguyên, đáng tiếc trên đời có kẻ tham lam mỹ mạo, một khi bị phát hiện chính là tai nạn.
Và loại này không phải tộc của ta thì tư tưởng tất khác nhau, đó là nhận thức đã xâm nhập vào tâm huyết của loài người! Người ma tộc thật sự cùng nhân loại bất đồng, hơn nữa thiên phú rất tốt, lại là một tộc sống quây quần, làm cho người ta cảm thấy mang đến nguy cơ, khẳng định sẽ trở thành địch nhân.
Buông sách bìa đen xuống, thoải mái tựa vào trên ghế, cười nhìn bốn người trước mắt, sóng mắt lưu chuyển, hỏi: “Thứ này … ma tộc gì đó, hẳn là không phải người bình thường có thể biết, các ngươi làm sao có thể có?”
Mai Đông nhẹ giọng đáp: “Là tướng quân cấp cho.”
Mục Thanh Lê gật gật đầu, liền cười nói muốn ăn bữa khuya, không hỏi thêm một câu.
Xuân Hạ Thu cả ba người vẻ mặt đều sửng sốt, ngay cả Mai Đông cũng có chút nghi hoặc. Chuyện như vậy, người bình thường không phải thích hỏi đến cùng sao? Nhưng mà các nàng làm sao biết, Mục Thanh Lê chỉ là do lười hỏi, trong lòng có thể hiểu đại khái là được.
“Đại tiểu thư, cô nương đến đây.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm tỳ nữ.
Mục Thanh Lê cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cho nàng ta tiến vào.”
“Kẽo kẹt –” Cửa gỗ khắc hoa của sương phòng chậm rãi đẩy ra, con ngươi lưu chuyển như sóng nước mùa xuân, trên đầu rời rạc tóc mai. Khuôn mặt như ngọc yêu kiều mềm mại, má lúm đồng tiền, môi đỏ như chu đan (son đỏ), một cái nhăn mày một nụ cười cũng động lòng người, giống như mẫu đơn màu trắng, tinh khiết lại mị hoặc.
Thật không hổ là người ma tộc, nếu cả bộ tộc đều là dung tư bực này, khó trách sẽ tạo tai ương ngập đầu.
Nữ tử vừa mới vào cửa, có chút khẩn trương khi thấy ánh mắt bốn người, đối với Mục Thanh Lê bên cạnh bàn liền quỳ lạy xuống, vừa tôn kính lại sợ hãi kêu lên: “Lạc Du bái kiến tiểu thư.”
Mục Thanh Lê nghiêng đầu xem nàng, chậm rãi nói: “Ngươi biết thân phận của mình sao?”
Lạc Du vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, “Thân phận?”
“Không biết?” Mục Thanh Lê híp mắt mỉm cười, đem một khối điểm tâm đút cho Điêu Nhi ăn không nhanh không chậm nói: “Vậy ngươi vì sao cho ta sờ sừng trên đầu, cho ta xem, còn nói ta sẽ có hứng thú.”
Lạc Du thấp giọng nói: “Do Lạc Du nhận thấy, tiểu thư là nữ tử như vậy, đối với chuyện tình không biết đều có hứng thú mới đúng.” Nói xong nàng sắc mặt chua sót lại tự giễu, kinh sợ: “Ta cũng không biết mình vì sao lớn lên thành cái dạng này, nhưng cha ta nói, tuyệt đối không thể tùy tiện cho người khác xem. Mạng của ta là do tiểu thư cứu, vì để ở lại bên người tiểu thư, ta, ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
Mục Thanh Lê ánh mắt chớp động, đánh giá trên mặt nàng ta, nói: “Lấy bản thân của ngươi, đi nơi nào cũng có thể, vì sao cố tình muốn đi theo ta?”
Lạc Du liên tục lắc đầu, run run nói: “Không giống như vậy, ta biết, nếu ta tùy tiện nương nhờ vào người khác, chỉ biết là sẽ bị chà đạp. Tiểu thư chẳng những đã cứu ta, hơn nữa lại là nữ tử tôn quý nhất Đông Tống quốc, đi theo bên người tiểu thư mới là an toàn nhất.”
Những lời nghe như nịnh hót này của nàng ta, nhưng cũng là sự thật. Trong mắt mọi người ở Đông Tống quốc, Mục Thanh Lê quả là nữ tử tôn quý nhất Đông Tống quốc. Trưởng nữ Bình Khang Hầu, ngoại tôn nữ được trấn quốc tướng quân thương yêu nhất, không bao lâu nữa sẽ trở thành Thái Tử phi, về sau chính là hoàng hậu Đông Tống quốc, nữ tử nào tôn quý được so với nàng?
“Ha ha, cũng là ngươi thông minh.” Mục Thanh Lê cười hì hì nói, đột nhiên sắc mặt ngừng lại một chút. “Ba” Một chưởng thật mạnh chụp trên bàn gỗ đàn, giận dữ lạnh lùng nói: “Nhưng mà ngươi không nên dối gạt ta, ngươi là một nam nhân, còn sợ bị ai chà đạp?”
Âm hưởng tiếng vang làm cho cả sương phòng càng yên tĩnh, âm thanh Mục Thanh Lê lại càng vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người cả kinh, Xuân Hạ Thu Đông nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, hắn là nam? Nam!?
Lạc Du sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm chặt vạt áo của mình. Hắn phạm sai lầm sao? Khi nào thì bị nhìn ra? Hắn hiểu rõ ràng dung mạo chính mình, hoàn toàn là nữ tử, lại thêm kỹ xảo biểu diễn cùng hành vi động tác của hắn, tuyệt đối sẽ không bị nhận ra mới đúng! Nàng rốt cuộc là làm sao thấy được?
“Đông” tức khắc dập đầu thật mạnh trên mặt đất, âm thanh Lạc Du run run từ dưới truyền đến: “Tiểu thư thứ tội! Lạc Du không phải là cố ý lừa gạt tiểu thư, chính là ta trời sinh khác người thường, nếu không buộc tóc mai nữ tử, sẽ bị phát hiện, nên chỉ có cách ngụy trang thành nữ tử! Hơn nữa…… Hơn nữa……” Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa bi ai nói: “Chính bởi vì như thế, nếu bị người ham dung mạo ta phát hiện ta là nam tử, chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận. Thậm chí cũng có thể như cũ không buông tha ta, tra tấn như vậy, ta thật sự không thể chịu đựng được.”
Nói xong, hắn liền đứng yên bất động, không dám ngẩng đầu, không dám nói chuyện, trong lòng khẩn trương.
Sau một lúc im lặng, Mục Thanh Lê mới nói chậm rãi: “Nếu như vậy, ngươi không sợ ta đùa bỡn ngươi? Đem bộ dáng khác thường của ngươi cho người ta xem?”
Lạc Du hoảng sợ ngẩng đầu, bên trong đôi mắt mặt tràn đầy không thể tin. Nhìn thấy Mục Thanh Lê bất vi sở động, hắn chua sót cười, suy sụp nói: “Nếu thật là như thế, coi như là mệnh của ta đi. Dù sao ta vốn là đã người chết, may mắn được tiểu thư cứu, ta mới sống đến bây giờ, nếu nơi này của tiểu thư không phải chỗ dung thân của ta, như vậy ta cũng không thể nói gì hơn.”
Cái trán hắn máu màu đỏ tươi chảy qua mắt, hắn như không có biến hóa, nhưng giờ khắc này các nàng không thể không biết hắn là nữ tử. Tuy rằng tuyệt mỹ, mặc nữ trang, nhưng không có nửa phần nữ khí, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn.
Nghe hắn nói này lời, nói cách khác lúc trước ở trên đường Mục Thanh Lê không cứu hắn, hắn sẽ chết? Hoặc là sẽ tự tìm đến cái chết?
Mục Thanh Lê cắn điểm tâm, cao thấp đánh giá hắn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc cùng với hứng thú.
Lạc Du đối diện nàng, ánh mắt trong sáng mà thản nhiên.
Được một lúc, Mục Thanh Lê đứng lên, phủi phủi những mảnh điểm tâm còn dính trong tay, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười lại không mang ý cười:
“Nếu đã như vậy, ngươi về sau ở bên người ta đi.”
Lạc Du đầu tiên là ngẩn ra, bị kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) đột nhiên này làm cho choáng váng, lập tức cuống quít dập đầu, mừng rỡ nói: “Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.”
“Noãn Thu, tìm cho hắn một chỗ ở.” Dừng một chút, lại đối Lạc Du nói: “Đúng rồi, về sau ngươi vẫn làm nữ tử đi.”
“Vâng.” Noãn Thu và Lạc Du hai người đồng thời đáp, sau đó dưới sự dẫn dắt của Noãn Thu rời đi ra ngoài.
Mục Thanh Lê cũng cất bước về chỗ ở của mình, Xuân Hạ Đông ba người tự nhiên theo kịp, Liên Hạ vừa đi vừa nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, vì sao phải lưu hắn lại?”
Bóng đêm như nước, vạn vật vắng vẻ. Mục Thanh Lê cười chúm chím: “Nếu nghi ngờ, cho dù là thật hay giả, lưu lại chỗ mà chính mình quản được ngược lại mới tốt.”
Sáng sớm mặt trời ló dạng, phát ra thứ ánh sáng vàng óng ánh nơi xa xa phía chân trời. Trong Lê viện đã sớm có người tụ tập, truyền đến âm thanh không còn là tranh luận, thậm chí có dấu hiệu càng ngày càng kịch liệt.
Trong chăn gấm, một bàn tay mạnh mẽ kéo xuống, Mục Thanh Lê thần sắc không tốt từ trong đó đưa đầu ra, mang giầy vào, tiện tay lấy áo khoác choàng lên trên vai rồi đi ra ngoài.
Giờ khắc này cửa sương phòng đã mở ra, Liên Hạ vội vàng tiến vào, nhìn thấy ánh mắt Mục Thanh Lê không kiên nhẫn, sắc mặt chợt lóe “quả nhiên là thế” thần sắc. “Tiểu thư, người đã tỉnh.” Mục Thanh Lê thích ngủ cho đến lúc tự tỉnh, điểm này Xuân Hạ Thu Đông đều biết rõ, nhưng giấc ngủ nàng lại không sâu, một chút thanh âm liền dễ dàng làm nàng bừng tỉnh. Hôm nay âm thanh bên ngoài này hiển nhiên quá lớn.
Mục Thanh Lê tiếp nhận khăn nóng nàng đưa qua, tùy ý lau mặt một chút, liền đi ra, không nhịn được: “Bên ngoài sao lại thế này?”
Liên Hạ thấy bộ dáng nàng tức giận, đáy mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Nguyên là cẩm tú phường (chuyên may mặc) làm đã tốt giá y (đồ cưới) muốn hôm nay cho tiểu thư thử xem xem, Lam tiểu thiếp cùng Phó cơ, còn có Đường mama đều đã đến đây. Ta nghĩ tiểu thư còn đang ngủ, đã để cho bọn họ chờ ở thiên điện, ai biết tam tiểu thư tự mình lại tìm Lạc Du nói chuyện, đến lúc này lời qua tiếng lại****, hiện tại đang ở hướng nam.”
Mục Thanh Lê gật đầu, đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa, một đám người đang đứng lố nhố. Thật sự là gồm Xuân Thu Đông, Lạc Du, Đường mama, cùng mẫu nữ Lam Tú Ngọc hai người, mẫu nữ Phó Hiểu Yên hai người, còn có một phu nhân quý khí đứng gần đấy, sau lưng nàng là hai nữ tử, mỗi người đều bưng một hộp gấm.
Nếu Lạc Du thật sự là nữ tử, với một màn này trước mắt, rõ là tuồng kịch lớn chỉ toàn nữ tử. Toàn bộ đều tụ tập trong này, già trẻ lớn bé đều có.
“Lê Nhi.” Lam Tú Ngọc gọi nhỏ một tiếng, chân thành tiến đến, thân thủ muốn chạm vào vạt áo nàng, ôn thanh dặn dò: “Ngươi làm sao vậy? Ngay cả tóc cũng không buộc đã đi ra. Quần áo cũng không mặc tốt, nếu cảm lạnh làm sao bây giờ? Mau, theo nương…… A!”
“Ba” gạt nàng ta ra không lưu tình chút nào, Mục Thanh Lê không kiên nhẫn đảo qua một lượt, âm thanh lạnh lùng: “Lam di, ta gọi là ngươi một tiếng di là cho ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ, luôn tự xưng nương trước mặt ta. Còn có lần sau, ta không ngại bảo ta cha vị trí tiểu thiếp cũng không cho ngươi làm, đến lúc đó đã có thể không phải Lam di, nhị thập Lam cơ.”
Lam Tú Ngọc còn không có chú ý bàn tay mình đỏ bừng, nghe được lời nói kế tiếp nàng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt chợt lóe kinh hoảng cùng phẫn hận. Tiểu tiện nhân này không biết xấu hổ, hảo tâm của ta đều bị sói ăn, chẳng những không cảm kích, còn uy hiếp ta như thế? Nghĩ là nghĩ vậy, nàng ta cũng không dám nhiều lời. Nếu nàng thật sự đi tìm Mục Thắng nói gì đó, lấy thân phận hiện tại của Mục Thanh Lê, chưa chắc Mục Thắng không nghe lời của nàng, hơn nữa có lão gia hỏa chấn quốc tướng quân kia.
Nhìn thấy Lam Tú Ngọc kinh ngạc, Phó Hiểu Yên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, đứng im lặng.
Mục Thanh Lê từng bước một đi xuống, đảo mắt qua Mục Tử Vi, mẫu nữ Phó Hiểu Yên hai người một cái, bực bội trực tiếp nói: “Toàn bộ đứng ở chỗ này làm cái gì? Lê viện ta không có có cái gì ngon chiêu đãi các ngươi, nên đi đều rời đi cho ta, sáng sớm không có việc gì làm lại muốn kiếm chuyện, có tinh lực như vậy thì đi tìm thau nước lạnh, làm thanh tỉnh đầu du mộc ***** của mình một chút đi!?
*****榆木 Du mộc: cây du, gỗ rất chắc, dùng để chế tạo khí cụ hoặc kiến trúc (trích Từ điển Hán Việt) – Tương tự câu óc bã đậu bên mình, ý chỉ nói mãi không thông/hiểu trong trường hợp này.
Những lời này nói không chút khách khí, Xuân Hạ Thu Đông cũng đã quen rồi, đối với người không thích, cho tới bây giờ Mục Thanh Lê vốn không có hoà nhã gì, hơn nữa hôm nay các nàng còn làm cho nàng tỉnh ngủ.
Lạc Du hơi hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, hiển nhiên là đối với vẻ điêu ngoa lại bá đạo thế này của Mục Thanh Lê, có chút kinh ngạc. Nhưng mà phản ứng kế tiếp của mọi người lại càng làm cho hắn thêm kinh ngạc, bởi vì bị Mục Thanh Lê giáo huấn một phen vô lý như vậy, mọi người thế nhưng không có một chút phản bác.
Mục Tử Vi hung hăng cắn răng, nhìn Mục Thanh Lê lại nhìn Lạc Du, đáy mắt đều là hận ý và tính kế.
Phó Hiểu Yên nhẹ giọng tủm tỉm nói: “Đại tiểu thư giáo huấn rất phải. Thiếp thân chính là muốn đến xem đại tiểu thư mặc giá y, không nghĩ tới đã quấy rầy đại tiểu thư. Đây là lỗi thiếp thân, quả thực thất lễ với đại tiểu thư, thiếp thân nên rời đi.“ Liền kéo Mục Vân Tâm chuẩn bị rời đi.
Mục Thanh Lê giương mắt nhìn nàng một cái, Phó Hiểu Yên này nàng rất ít gặp, bởi vì Phó Hiểu Yên thật sự biết điều, ở trong phủ cũng ít đi lại, tính toán số lần gặp qua, tính cả lần này cũng mới hai lần. Đối lời nói của nàng ta, Mục Thanh Lê cũng gật gật đầu, bởi vì cái gọi là không đưa tay đánh người đang cười với mình, Phó Hiểu Yên này vốn cùng nàng không có gì qua lại.
“Nương, làm sao có thể cứ như vậy đi rồi!” Mục Vân Tâm vùng vẫy trong tay của Phó Hiểu Yên, trong lúc Phó Hiểu Yên biến sắc, một tay chỉ vào Lạc Du, liền đối Mục Thanh Lê lớn tiếng nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc có biết đức hạnh nữ tử hay không? Sắp sửa xuất giá, lại mang thanh lâu nữ tử về, còn giữ làm thị nữ bên người, không chỉ đã đánh mất thể diện Bình Khang Hầu phủ chúng ta, mà cũng làm cho hoàng gia mất hết thể diện! Hay là ngươi là muốn học tập thanh lâu các nàng kia, mê hoặc…… Ngô ngô!”
Phó Hiểu Yên một tay che miệng nàng ta, kéo Mục Vân Tâm liền hướng Mục Thanh Lê quỳ xuống, vội vàng khẩn thiết nói: “Đại tiểu thư, Tâm Nhi chỉ là một đứa nhỏ, không hiểu chuyện, lời này cũng là vô tâm, thỉnh đại tiểu thư thứ tội! Tha Tâm Nhi đi!” Nàng đã sớm nghe nói qua chuyện Mục Thanh Lê khi dễ Mục Vân Tâm, khi đó nghe còn có chút căm phẫn nhưng cũng đành nhịn xuống, chỉ là kêu Mục Vân Tâm về sau tránh đụng chạm Mục Thanh Lê một ít là được. Lúc này lại nghe Mục Vân Tâm nói nói một phen, cuối cùng hiểu được trong chuyện này cũng có phần nguyên nhân của Mục Vân Tâm.
“Ngô ngô, ngô ngô!” Mục Vân Tâm không cam lòng lắc đầu, lập tức liếc mắt một cái đột nhiên nhìn thấy thần sắc Mục Thanh Lê cười lạnh. Trong lòng chấn động mạnh, một cỗ cảm xúc sợ hãi tràn ngập trong đầu của nàng.
“Phó cơ, cầu tình đã đủ, cho tới bây giờ ta là người không có nhiều độ lượng.” Mục Thanh Lê vốn thấy Phó Hiểu Yên thức thời, muốn để cho các nàng đi thì cứ đi, đỡ phải phiền toái. Có điều Mục Vân Tâm này cố tình sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nghe Liên Hạ vừa mới nói, ngay từ bắt đầu khắc khẩu này chính là nàng ta công khai lên án Lạc Du là thanh lâu nữ tử mà ra.
Không chú ý mẫu nử Phó Hiểu Yên thần sắc kinh sợ, nghiêng đầu đối Lạc Du vẫn im lặng đứng thẳng hỏi: “Nghe nói ngày hôm qua nàng ta cho người dùng hai chậu nước hắt ngươi?”
Lạc Du ngẩn người, gật gật đầu.
Mục Thanh Lê nhìn bốn phía chung quanh, không thấy tỳ nữ, mỉm cười nói: “Xem ra hai tỳ nữ kia không ở đây, nếu như vậy, toàn bộ đắc tội liền để một mình chủ tử gánh.” Vẫy tay một cái, nói với Liên Hạ: “Phân phó người đem sáu chậu nước đá đến!”
“Dạ.” Liên Hạ lĩnh mệnh, phân phó người đi làm.
Một lệnh này đi ra, tất cả mọi người đều biết Mục Thanh Lê muốn làm cái gì. Phó Hiểu Yên vốn là người không có gì hậu thuẫn, mấy năm nay cũng nhìn thấu một số việc ở Bình Khang Hầu phủ, cho nên thường ở trong viện không ra, đối với Mục Vân Tâm cũng chỉ là dạy vài câu liền thôi cũng không quản chuyện của nàng, thầm nghĩ để nàng vui vẻ tự tại (nàng đây là MVT nha). Ai biết, chính bởi vì tâm tư này của nàng, ngược lại làm cho Mục Vân Tâm không kiêng nể gì, làm nhiều việc sai mà nàng không biết như vậy.
“Đại tiểu thư, Tâm Nhi chỉ là đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, đều là tỳ nữ giựt giây mới có thể làm như vậy, người muốn trừng phạt tỳ nữ kia, thiếp thân liền gọi người tìm đến, cùng chịu khổ vì Tâm Nhi.” Phó Hiểu Yên van cầu, nhưng những lời này vào trong tai Mục Thanh Lê lại không có tác dụng gì, thậm chí một chút hảo cảm vừa mới có đối với nàng ta cũng tiêu tan hết.
Thấy Mục Thanh Lê bất vi sở động, đã muốn có sáu tỳ nữ bưng chậu nước hướng bên này đi tới. Trong lòng nàng quýnh lên, làm sao nhẫn tâm nhìn nữ nhi âu yếm ở trước mặt mình chịu khổ. Nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp, liền thốt ra: “Đại tiểu thư, Tâm Nhi nói như thế nào là thứ xuất muội muội của người, tuy rằng không cùng nương, nhưng cũng là đồng phụ, nhất mạch tương truyền, vì một thanh lâu nữ tử dơ bẩn, cứ như vậy đối đãi muội muội chính mình, nói thế nào được? Ngươi liền……”
“Câm mồm!” Mục Thanh Lê một tiếng lãnh xích đã đem lời của nàng cắt đứt, từng chữ từng chữ bình tĩnh nói: “Đừng nói là thanh lâu nữ tử, cho dù là khất cái (ăn mày/ăn xin) ven đường, chỉ cần là người của Mục Thanh Lê ta, các ngươi không thể chạm vào!”
Lãnh nhãn đảo qua mấy người đang sững sờ, lạnh lùng nói: “Cho nên về sau đừng có mà không việc gì lại đến tìm ta gây sự, lại càng không nên vọng tưởng đụng đến người của ta dù chỉ cọng lông tơ, đây là lần cuối!” Vừa dứt lời, ánh mắt kia vô tình hay cố ý lại nhìn Lạc Du một cái.
Thời điểm Lạc Du hắn minh bạch, lại thấy Mục Thanh Lê hình như căn bản không có nhìn qua chính mình. Phía sau, sáu tỳ nữ cũng bưng chậu nước tới. Thật bên trong là nước đá.
Mục Thanh Lê lãnh đạm hỏi: “Phó cơ, ngươi không đi, là muốn cùng Mục Vân Tâm chịu phạt sao?”
Phó Hiểu Yên cắn chặt răng, trong lòng đè nén, lại bất đắc dĩ, cuối cùng thở một hơi, cười khổ: “Tâm Nhi như thế, cũng có trách nhiệm của ta.”
Mục Thanh Lê gật đầu nói: “Lạc Du, hắt!”
Bởi vì Lạc Du chậm chạp chưa ra tay. Mục Thanh Lê đưa mắt nhìn qua, nhìn hắn một hồi, tiếp theo mỉm cười: “Ngươi không hắt, là tính muốn ta tự mình động thủ? Ta đây cho ngươi cơ hội trút giận.”
Mặc dù nàng đang cười, nhưng Lạc Du lại cảm thấy giật mình. Thật sâu hít một hơi, lắc đầu mím môi nói: “Không, nô tỳ có thể.” Thân thủ tiếp nhận chậu nước đá từ tỳ nữ liền hướng trên đầu mẫu nữ Phó Hiểu Yên xối xuống.
Bị bệnh do trúng nước, tuy trên người cũng ê ẩm, nhưng tuyệt đối không khó chịu bằng nước lạnh như băng này.
Hết một chậu, tỳ nữ tự nhiên đưa lên chậu thứ hai, Lạc Du cũng tự giác bưng lên, hướng trên người hai người đổ xuống.
Liên tục sáu chậu nước đá toàn bộ xối xong, hai người cũng không dám có chút phản kháng, lạnh run đứng lên. Tại kia phó*6 quý phụ nhân thu hết một màn này trong mắt, cũng có chút đồng tình, nhưng cũng chỉ là đồng tình mà thôi, ngược lại nàng đối với lời Mục Thanh Lê vừa nói kia càng thêm lưu tâm thích thú một ít.
Lạc Du thối lui một bên, hướng Mục Thanh Lê thấp giọng nói: “Tiểu thư, nước đã hắt xong rồi.”
Mục Thanh Lê gật đầu, quay đầu xem Lam Tú Ngọc cùng Mục Tử Vi vui sướng khi người gặp họa này, trực tiếp đuổi khách: “Xem cũng xem đủ rồi, trừng phạt cũng xong rồi, các ngươi đều đi đi.”
Lam Tú Ngọc nhịn bất mãn trong lòng xuống, lại tỏ ra vẻ tươi cười nói: “Nếu Lê Nhi không thích Lam di nhìn bộ dáng ngươi mặc giá y, Lam di liền đi.” Nói xong liền không chút do dự đi ra ngoài. Tới gần Mục Tử Vi liền nhìn nàng ta một cái, Mục Tử Vi tự nhiên đi theo sau, nhưng vẻ mặt không còn thân thiết như trước đây.
Trên mặt đất Phó Hiểu Yên dìu Mục Vân Tâm đang run lẩy bẩy đứng lên, một thân chật vật nói với Mục Thanh Lê: “Đại tiểu thư, không biết thiếp thân cùng tiểu nữ cũng có thể đi chưa?”
“Đi đi.”
“Tạ đại tiểu thư.” Phó Hiểu Yên liền xoay người mang Mục Vân Tâm vội vàng rời đi.
Lạc Du yên lặng nhìn, tuy nói các nàng tự mình chọc Mục Thanh Lê trước, nhưng mà bị trừng phạt như thế, cuối cùng lại còn nói lời cảm tạ? Mục Thanh Lê này rốt cuộc có bản lĩnh gì? Hoàn toàn chỉ dựa vào sự sủng ái trong nhà thôi sao?
Người cũng đã đi hết. Lúc này, phú quý phu nhân của cẩm tú phường chầm chậm đi tới, đối Mục Thanh Lê làm một nghi thức xã giao, mỉm cười nói: “Ra mắt Mục đại tiểu thư, ta là lão bản (người đứng đầu/người làm chủ) của cẩm tú phường, đặc biệt đưa tới giá y cho Mục đại tiểu thư.” Nhìn nhìn trang phục lúc này của Mục Thanh Lê, lại nói: “Có cần ta chờ ở phòng sau một lúc hay không?”
Mục Thanh Lê lắc đầu thản nhiên hít thở một hơi, đem khó chịu trong lòng tán đi, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng là thử y phục, vừa vặn ta cũng không có mặc bao nhiêu, cứ như vậy đi.” Xoay người đi đến phía sương phòng, đồng thời nói với Lạc Du: “Lạc Du, trông cửa.”
“Dạ” Lạc Du tự biết chính mình là nam tử, đương nhiên không thể đi theo vào.
Bên trong gian phòng.
Phú quý phu nhân cẩm tú phường phân phó hai thiếu nữ phía sau mở hộp gấm trong tay ra, trong đó đúng là giá y đỏ thẫm. Đông Tống quốc giá y coi trọng phóng khoáng xinh đẹp, hơn nữa lại là giá y của hoàng gia, lại càng hoa lệ mà không kém trang nghiêm, tơ vàng để thêu phượng, đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió), không chỗ nào không tinh tế.
Phú quý phu nhân đích thân vì Mục Thanh Lê cầm y phục cởi ra, sau đó lại thật cẩn thận đem giá y theo trình tự mặc vào cho Mục Thanh Lê, động tác thuần thục nhẹ nhàng.
Mục Thanh Lê mặc cho nàng làm việc, phối hợp nâng tay nghiêng đầu, buông mắt tùy ý hỏi: “Không biết phu nhân xưng hô thế nào?”
“Ta gọi tú nương, đại tiểu thư có thể gọi ta như thế.” Phú quý phu nhân mỉm cười đáp, nụ cười của nàng ôn nhu mà cao quý, lại không có cảm giác a dua.
“Tú nương.” Mục Thanh Lê gật gật đầu, nhìn y liêu (vật liệu may mặc) trên người thêu tinh xảo, đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, hỏi: “Giá y này sẽ không phải là do tú nương ngươi thêu a?”
Tú nương ha ha cười, gật đầu cười vui vẻ: “Bêu xấu.”
Mục Thanh Lê lắc đầu, cái này gọi là bêu xấu, những cái thêu khác trên đời này thì tính cái gì? Thêu khéo tay vậy, chỉ sợ châm kĩ (kĩ thuật dùng kim/châm, dùng luôn trong trường hợp tiêm chích a~^^) của nàng thật sự tuyệt đỉnh. Làm cho Mục Thanh Lê không khỏi nghĩ tới sư nương từng nói qua một loại công phu, châm.
Không biết tú nương này có biết hay không, trong thiên hạ năng nhân dị sĩ (người tài như siêu nhân =)) và quái dị) chỗ nào cũng có, không biết chừng đang ẩn thân bên cạnh ngươi, ngươi còn không biết.
Giá y rườm rà, chồng tới chồng lui mặc tới mấy tầng mới hoàn thành. Liên Hạ đã sớm đưa đến một gương cao ngang người đặt ở trước mặt Mục Thanh Lê, để cho nàng có thể thấy rõ chính mình.
Mục Thanh Lê lúc lắc ống tay áo rộng thùng thình, giương mắt nhìn chính mình trong gương.
Quần dài đỏ chấm đất, thêm một đai lưng đỏ thắm, thêu đầy hoa văn, phượng bay sặc sỡ, lại được khảm một khối mĩ ngọc tốt nhất trên đai gấm, bên hông trái đính có một ngọc bội thượng đẳng bằng lưu ly, trang trọng lại thêm quyến rũ hòa nhã. Quỳnh tư hoa mạo, tần thủ nga mi, thần thanh cốt tú (tạm hiểu là: mặt như hoa quỳnh, trán vuông mà đẹp, từ xương đến khí chất), một đầu tóc rối tung, nguyên bản khuôn mặt vốn thanh lệ bởi vì mặc y phục đỏ rực này tuy còn ngây ngô non nớt nhưng đã hiện ra ti ti vũ mị, phong tư trác tuyệt (nhẹ nhàng quyến rũ, phong thái hơn người), khiến nam tử đột nhiên lạc mất hồn phách. Mà làm người khác khó quên nhất cũng là đôi thủy mâu xán lạn tinh quang kia.
“Ha ha, đẹp! Đại tiểu thư thật sự là thiên sinh lệ chất.” Tú nương tán thưởng thật tình, trong tay đang cầm hộp bằng ngọc, trong đó là một tầng đỏ bừng. Tú nương mỉm cười, nói: ‘‘Trang điểm thế này tất nhiên là hiện tại khó có thể tô vẽ thêm, nhưng điểm này cũng là không thể thiếu.” Nói xong, ngón tay chấm chấm vào trong hộp bằng ngọc kia, lại ấn trên mi tâm của Mục Thanh Lê.
Một chút màu son, hiện ra mi tâm.
Giống như họa long điểm tình*7, hết thảy rất sống động, càng làm khuôn mặt Mục Thanh Lê vốn trắng nõn mềm mại như thắp sáng, tất cả thêm một phần sức sống.
Tú nương trong mắt yêu thích, đem hộp gấm đưa cho thị nữ bên người, đối Mục Thanh Lê cười nói: “Đại tiểu thư, có vừa lòng?“
Mục Thanh Lê ha ha cười, gật đầu nói: “Đương nhiên vừa lòng, bản lĩnh tú nương quả thực thiên hạ vô song.“
“Thiên hạ vô song? Ha ha ha, vậy ngoại công cũng muốn nhìn, rốt cuộc là thiên hạ vô song ra sao!” Một đạo nồng hậu thanh âm đột nhiên từ ngoài cửa vọng đến, La Kình Thiên chính thức đến đây.
Tú nương chậm rãi thối lui sang một bên, hành lễ với La Kình Thiên đang đi vào, nhẹ giọng nói: “Tham kiến trấn quốc tướng quân.”
“Ân.” La Kình Thiên tùy ý gật đầu một cái, vừa vào cửa ánh mắt liền hoàn toàn dừng ở trên người Mục Thanh Lê, Mục Thắng cũng đồng dạng như thế. Trong mắt hai người đều hiện ra tán thưởng kinh diễm, La Kình Thiên đột nhiên thất sắc, giống đứa nhỏ cáu kỉnh không được tự nhiên nói: “Sớm như vậy thành hôn làm cái gì, về sau cơ hội muốn được gặp Tiểu Lê Nhi lại càng ít đi.”
Ở đây mấy người đều nhịn không được gợi lên khóe miệng, cũng không dám cười ra tiếng.
Mục Thanh Lê biết La Kình Thiên thật yêu thương nàng, vài bước đi lên, kéo tay hắn cười nói: “Ngoại công, người đang nói cái gì a? Cho dù ta gả vẫn là nữ ngoại tôn của người, hơn nữa phủ Thái Tử lại không xa nơi này, như vậy mỗi ngày muốn gặp cũng không vấn đề gì.”
La Kình Thiên bị nàng nói mấy câu liền nở nụ cười, đại chưởng sờ đầu của nàng, nét mặt nghiêm túc nói: “Nói cái gì, nữ tử xuất giá, hiện tại lại gả hoàng gia, há lại để ngươi muốn làm gì thì làm cái đó sao. Tiểu Lê Nhi thông minh, mọi sự nhớ phải cẩn thận, dù sao gả rồi sẽ không cách nào giống như trước vậy sự tình gì đều có ngoại công giúp đỡ. Nếu Thái Tử đối với ngươi tốt, dĩ nhiên là tốt, nếu Thái Tử……”
“Ngoại công!” Mục Thanh Lê một tiếng gọi to cắt ngang lời hắn, thấy thần sắc hắn lo lắng lại không đành lòng, đôi mắt hơi híp, oán giận nói: “làm sao người so với Đường mama còn nhiều lời hơn.”
“Khụ.” Một bên Đường mama không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
La Kình Thiên cứng đờ, dở khóc dở cười, đối Mục Thanh Lê chính là bất mãn: “Ngoại công đây là quan tâm ngươi, ngươi nói cái gì. ”
“Ha ha, Thái Tử khẳng định sẽ thương yêu ta, cho dù hắn không thương ta, ta chính mình cũng sẽ thương mình, ngoại công không tin bản sự của ta sao?” Mục Thanh Lê phe phẩy tay hắn. Tiểu bạch điêu nhi lại nhảy lên đầu vai của nàng, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm La Kình Thiên.
La Kình Thiên nhìn bạch điêu này, trong lòng than nhỏ. Người ngoài đều nói Thái Tử yêu thương Tiểu Lê Nhi, đưa tới bạch điêu, nhưng hắn vẫn không thể không có chút lo lắng, tuy rằng hắn từng gặp qua Thái Tử tuy có vài lần, nhưng cũng nhìn ra được vài phần tính nết của hắn ta. Có thể làm cho hắn ta thật tình đối đãi, chỉ sợ đã ít lại càng ít đi. Nếu Tiểu Lê Nhi thật sự được hắn ta yêu thích thì tốt, nhưng bọn họ mới gặp qua một lần, làm thế nào mà người ta đưa đến lễ vật quý giá như vậy?
Nhưng, nếu Tiểu Lê Nhi thực thích Thái Tử, mặc kệ Thái Tử thích hay không thích, lại nói bệnh của hắn, vạn nhất ngày nào đó chết đi, như vậy đối với Tiểu Lê Nhi mà nói không công bằng cỡ nào?
Trong lòng đang trải qua rối loạn, sắc mặt La Kình Thiên cũng nhất biến tái biến (đổi tới đổi lui), thẳng đến khi Mục Thanh Lê mở lời: “Ngoại công, người sẽ không phải đang nhớ lão bà đã mất mà tưởng tượng đấy chứ? Đây… ta không phải nói trúng rối sao?”
La Kình Thiên sắc mặt lại cứng đờ, thầm mắng chính mình thế nào lại suy nghĩ lung tung như vậy, lúc trước khi Vô Hà xuất giá đã như thế, nay Tiểu Lê Nhi xuất giá lại cũng như vậy. Vội vàng lắc đầu, thô thanh nói: “Không có, ngoại công chính là nghĩ giá y này của Tiểu Lê Nhi thật sự không tồi, nên thưởng!” Hắn thật ra nhớ rõ lúc trước cũng bị Vô Hà cười cợt, lần này làm sao có thể để cho Tiểu Lê Nhi cũng xem thấp hắn?
Cho dù ai đều nhìn ra hắn cố giả bộ, nhưng tự nhiên cũng không ai nói ra. Tú nương nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Trấn quốc tướng quân nói đùa, có thể vì đại tiểu thư chế tác giá y cũng đã là vinh hạnh cẩm tú phường ta, sao có thể còn muốn được thưởng cho.”
La Kình Thiên thuận miệng đáp: “Ta nói thưởng thì thưởng, Mục Thắng, còn không thưởng?”
Mục Thắng bất đắc dĩ, nói với người bên cạnh: “Còn không đi khố phòng lấy hai ngàn lượng bạc đến?”
“Dạ.” Người nọ lập tức lĩnh mệnh đi.
Tú nương cũng không nói thêm gì nữa, ai cũng biết trấn quốc tướng quân tính tình cổ quái một chút. Thưởng bạc cho nàng đối với Mục Thắng mà nói, cũng không tính là cái gì. Chỉ là một tình thế, một trường hợp mà thôi.
Mục Thanh Lê lúc này nói: “Giá y đã thử qua, bộ dạng này tuy thật tốt. Nhưng cha, ngoại công, các người đi ra ngoài trước đi, ta muốn thay y phục.”
Nhìn Mục Thanh Lê trong bộ giá y này, La Kình Thiên cùng Mục Thắng hai người cũng cảm thấy không tệ, thuận lời của nàng bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lạc Du cung kính cúi đầu, La Kình Thiên đi ngang qua bên người hắn, cước bộ hơi dừng một chút, trong mắt chợt lóe thâm duệ (thâm sâu + nhuệ khí/sắc bén), không ai chú ý.
Lạc Du trong lòng vụng trộm thầm thở ra một hơi, đột nhiên hai mắt co rút, đơn giản là bên tai của hắn truyền đến một câu:
“Nếu Tiểu Lê Nhi muốn lưu ngươi lại, tốt tốt hầu hạ nàng.”
Lạc Du trong lòng biết đây là âm thanh La Kình Thiên, sắc mặt vừa buông thỏng trở nên trắng, mồ hôi đầy trán.
Kiếm tôn, quả nhiên không hổ là kiếm tôn.
/53
|