Thượng
Hắn ở võng phối năm thứ tư, hào hùng nói: “Em sẽ trụ lại!”
Khi ấy, Thiểm Thiểm nói với hắn như vầy: “Chờ em đến năm thứ bảy lại nói những lời này đi.”
Bây giờ chính là năm thứ bảy, hắn vẫn còn ở. Chẳng qua là, công việc, trọng tâm cuộc sống di chuyển, thời gian ở võng phối ít đi rất nhiều.
Hắn là người chủ nghĩa hoàn mỹ, đối đãi với bản thân luôn so với người khác nghiêm khắc hơn. Hoặc không làm, còn làm thì phải làm đến mức tốt nhất, cho dù là võng phối hay học tập cả công việc cũng muốn như thế.
Ngày xưa khi về đến nhà hắn sẽ xem kịch, suy nghĩ về nhân vật. Không biết sau này vì sao, hắn không thích xem nguyên tác nữa, không thích suy nghĩ về nhân vật nữa, phải để biên kịch cưỡng bức hắn thêm ngữ khí, dùng cái gọi là diễn kỹ hình thức hóa nhân vật. Cho dù như vậy, sau khi kịch ra vẫn được ca ngợi, này làm cho hắn không còn thích dụng tâm đi diễn dịch.
Phối âm trở nên tẻ nhạt vô vị, thiếu hụt niềm vui, dần dần, hắn về đến nhà đã không muốn lên xem kịch.
Hắn hồi tưởng lại thời sơ trung đến võng phối —— Luyện Trung văn, hồng khí tiểu thụ.
Bây giờ trung văn đã luyện như diễn viên ***g tiếng chuyên nghiệp, phát thảo tiểu thụ của hắn không ba ngàn cũng có ba trăm, tựa hồ viên mãn rồi, võng phối to lớn, đã không còn lý do để hắn quyến luyến?!
“Ca không thích.”
Weibo mấy chữ ngắn ngủn dẫn phát vô số liên tưởng, người hâm mộ thì tranh luận giữ lại… Đến nay weibo hắn là CV có nhiều bình luận nhất, chuyển phát cũng rất nhiều. Một năm trước, hắn dừng truyền bá « Nắm bắt thanh âm », khi đó liền tiết lộ bởi vì công việc, không còn tinh lực để làm MC « Nắm bắt thanh âm » nữa, sau đó hắn lại tiết lộ không nhận kịch mới, sau đó nữa… Chính là bây giờ.
Những chuyện này không khỏi làm cho người hâm mộ liên tưởng, mà bọn họ nghĩ cũng không sai, Phong Tranh chính là đã mệt mỏi, không muốn phối âm nữa. Võng phối này mang cho hắn rất nhiều hư vinh, nhưng trong hiện thực hắn không có người yêu, tốt xấu gì cũng có vô số tiểu thụ theo đuổi, vì vậy lên mạng cũng có người theo đuổi thật ra không gì lạ.
“Lại uống Coca-cola?”
“Lại là câu này? Không còn câu nào khác sao? ” Phong Tranh khiêu mi, mỉm cười hướng người bên cạnh nói, “Đại thúc.”
“…”
Nam nhân ba mươi mốt, Nam Bác từ nhận vẫn còn ở tuổi hoàng kim, lại bị thanh niên nhỏ hơn mình mười tuổi gọi là đại thúc, Nam Bác nói không nên lời.
Phong Tranh cùng với quán bar này có thể gọi là hậu cung của hắn. Người bên trong cũng hiểu được, có một người gọi là Thẩm Hoài tự xưng tiểu công sẽ cùng tiểu thụ vui vẻ uống một ly, uống cả đêm dài. Xung quanh hắn luôn vây quanh một vòng tiểu thụ, một nhóm lại đến một nhóm thay đi.
Có người hình dung cho cảnh tượng này là: Một đám yêu nghiệt ở trong động bàn tơ khai hội.
Phong Tranh là người sợ tịch mịch, hắn thích tìm người nói chuyện phiếm, lại tự xưng tiểu công, chỉ là không 419, cũng không nói tình nói ái, chỉ dựa vào tướng mạo đã hấp dẫn không ít nương thụ hùng thụ đại thúc…
Giống như Nam Bác chẳng qua là một trong số các đại thúc theo hắn, nếu như y không phải là cấp trên của mình, Phong Tranh tuyệt đối không cười với y.
“Có tâm sự? Em cười rất gượng.”
“Thế giới của người trẻ tuổi đại thúc anh lại không hiểu, quan tâm làm gì.”
Nam Bác không có gì cười cười: “Không nhìn thấy Thiểm Thiểm, tịch mịch?”
“Quản chuyện của anh.”
“Nhớ thì đi gặp hắn.”
“Đại thúc, anh rất phiền. Ca hiện đang làm việc quan trọng, không có thời gian.”
“Nhưng em nói, một tháng không gặp hắn đã nhớ, trước kia em mỗi tháng đều đi gặp hắn.”
“Ừ, ca dừng lại rồi, anh hài lòng không?”
“…”
Phong Tranh bóp nghiến lon, thuận tay ném vào thùng rác: “Anh thật phiền.” Mỗi lần cũng là Nam Bác theo hắn đến cuối cùng, đưa hắn về nhà, có thuận máy xay gió không trả lời không đáp, nhưng miệng vẫn không khách khí, “Về nhà đi, ca không muốn phải nhìn anh nữa.”
“Đại thúc, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi đối với lão nam nhân không hứng thú, anh không già, nhưng so với tôi hơn 10 tuổi, được sao? Tôi đối đại thúc thụ không hứng thú a không hứng thú, anh thay mục tiêu đi.”
“Đừng tăng lương, tôi đâu có ép buộc đại thúc làm thụ. Anh tăng lương cho tôi tôi cũng không muốn.”
“Em say.”
“Ca chỉ uống cola. ” Phong Tranh mở cửa sổ xe, gió lạnh về đêm lùa vào, “Tôi vẫn rất tĩnh táo, tôi tìm không được chỗ hấp dẫn của anh.”
Bất luận ở phương diện nào, Nam Bác cũng không phải là loại hình hắn thích.
Tuổi tác. Hắn thích xấp xỉ.
Vóc người. Hắn thích thon dài.
Khí chất. Hắn thích băng sơn trong trẻo lạnh lùng.
Thanh âm. Hắn thích thanh thanh thuận tai.
Bất luận một điểm nào, hắn đều sẽ não bổ ra Kim Hạ, nam thần của hắn.
Hắn đúng là đặc biệt tả theo Kim Hạ, trên bàn làm việc của hắn là hình hắn và Kim Hạ chụp chung. Thích anh ấy thật nhiều năm, cho dù bây giờ không còn nhiệt tình như lúc đó, hắn vẫn có thói quen mỗi ngày ngắm một chút, ý *** anh ấy một chút…
Cuối tuần, muốn đi gặp Thiểm Thiểm.
Hạ quyết tâm, Phong Tranh sung mãn nhiệt tình. Nam Bác đi tới phía sau hắn, lên tiếng: “Em là nhân viên công ty duy nhất không bao giờ phạm lỗi. ” Trừ thỉnh thoảng ngẩn người thất thần, Phong Tranh là nhân viên y hài lòng đến cực điểm. Nhớ lại Kim Hạ từng hấp dẫn y, tiểu tử kia đi làm có chút lười biếng, mặc dù không bỏ lở công việc, nhưng dựa vào lương tâm nói, Nam Bác không thích tác phong nhân viên như vậy.
“Nhưng tôi có một cấp trên cả ngày lười biếng.”
Miệng Phong Tranh không lúc nào không nói chết người, Nam Bác buồn cười: “Cùng nhau ăn cơm trưa?”
“Được.”
Trước kia mời Kim Hạ mặt hắn luôn không đổi sắc, vài lần sau Nam Bác liền hứng thú. Kim Hạ cùng Phong Tranh có chất đặc biệt tương tự, nhưng căn bản là hai người. Nam Bác biết bọn họ là hoàn toàn không giống nhau, chẳng qua là nhịn không được mà so sánh.
Mà Phong Tranh, căn bản sẽ không so sánh y và Kim Hạ.
Thiểm Thiểm của hắn duy nhất, không cách nào thay thế được.
Bọn họ đi vào một nhà nhà hàng có ba tiểu thụ xinh đẹp, Phong Tranh đặc biệt thích trêu chọc bọn họ. Nam Bác mỗi ngày vây xem Phong Tranh trêu chọc, hôm nay không nhịn được lắm mồm: “Kỹ năng nói hoa ngày càng hay.”
“Đừng đem tôi nghĩ giống như anh. ” Phong Tranh hỏi ngược lại, “Ca phong lưu không hạ lưu.”
Nam Bác nói: “Anh không nhìn ra em có bao nhiêu phong lưu, chỉ nhìn ra em là một con cừu nhỏ.”
“Cái anh thấy được chẳng qua là ảo giác.”
“Anh chỉ là khám phá chân tướng.”
Phong Tranh cong khóe miệng lên, cười đến yêu nghiệt: “Anh dù kích thích ca ca cũng sẽ không phá trinh.”
“…”
“Lần đầu của tôi muốn để lại cho… ” Phong Tranh suy nghĩ một chút, “Rất muốn để lại cho Thiểm Thiểm, nhưng nếu như anh ấy không yêu tôi, vậy thì để lại cho người yêu chưa gặp của mình. Cả hai chúng tôi thuộc về nhau.”
Nam Bác biết cách nghĩ về tình yêu của Phong Tranh, chẳng qua là cảm thấy ý nghĩ của hắn rất dị, hơn nữa trong vòng đồng chí này, tình yêu như vậy rất khó tìm. Nếu như hắn kiên trì như vậy, có lẽ hắn có thể đem thân xử nam đến đánh vỡ kỷ lục Guinness.
Nam Bác nói ra ý nghĩ của mình, chỉ thấy đôi môi hồng nhuận của Phong Tranh thần động, phun ra bốn chữ: “Liên quan cái rắm “
“Nam nhân tốt giống như ca không phải ai cũng có đâu? ” Ngồi ở quầy bar, Phong Tranh cắn ống hút một khuôn mặt u buồn.
” Là bởi vì ca yêu cầu quá cao, chỉ cần ca đồng ý em nguyện ý xông pha khói lửa cống hiến hoa cúc cho anh. ” Tiểu thụ một nói.
“Thẩm Hoài ca, em thật rất muốn cùng anh, theo chúng ta, ân? ” Tiểu chịu hai nói.
“Phong Tranh.”
Nam Bác giá đáo, chúng thụ tứ tán, đem chiến trường để lại cho hai người này. Mặc dù hai người đều chưa bày tỏ qua, nhưng rất nhiều người xem bọn họ là một đôi —— Không thấy mỗi lần đều là cùng nhau về nhà sao?
“Đại thúc, anh rất phiền.”
Nghe riết đã quen, Nam Bác nói: “Đón em về nhà.”
“Ca có chân, sẽ tự đi, ca có tiền, sẽ gọi xe, ca có đầu óc, sẽ về nhà.”
Nam Bác a một tiếng, không rời khỏi, y ngồi xuống bên cạnh, gọi một ly Whiskey cùng hắn giải sầu.
Phong Tranh nói: “Thật không hiểu nổi anh, tôi có được vậy thật không? Đáng giá để anh chết quấn lạn đánh? Năm ấy anh theo đuổi Thiểm Thiểm cũng không thấy cứng rắn thế này.”
“Em thích anh theo đuổi Kim Hạ?”
“Ít nhất có thể ngày ngày nhìn thấy Thiểm Thiểm.”
“…”
“Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy hắn hắn cùng ai ở chung lại có quan hệ gì?”
“Đúng vậy, anh nhầm, năm ấy nên cứng rắn hơn.”
“Uống xong, đi thôi, về nhà.”
“Nếu muốn gặp hắn vì sao không tới thành phố S làm việc?”
“Tôi là làm việc không phải là đến đàm tình ái, sẽ không công và tư chẳng phân biệt được.”
“Cảm giác như em đang mắng anh.”
“Anh cũng công và tư chẳng phân biệt được, Thiểm Thiểm nói.”
“Hắn ở sau lưng đánh giá anh như vậy?”
“Anh để ý đánh giá của anh ấy? Trung thực cho anh biết, anh ấy đối với anh không có đánh giá gì, người đi đường mà thôi.”
Nam Bác bật cười, mặc dù đáp án thật sự rất tàn khốc như dự liệu của y, nhưng cũng tiếp nhận rất bình tĩnh: “Anh nhìn ra được, em cùng hắn không giống nhau, em rất nặng tình, đối tình cảm có đam mê, bất luận ái tình hay là hữu tình. Anh nghĩ cho dù không cách nào làm người yêu em cũng có thể làm bằng hữu.”
“Anh nhầm, Thiểm Thiểm cũng rất trọng tình, ái tình thân tình hữu tình hắn đều là rất nặng, chẳng qua là anh không thuộc về ba loại phạm trù này, mà tôi ở đây là phạm trù hữu tình. Như vậy Thiểm Thiểm mới là Thiểm Thiểm tôi yêu, tôi cũng không biết anh từng thích cái gì của anh ấy, anh đối hắn tuyệt không hiểu rõ, tôi cũng không hiểu anh thích cái gì ở tôi, anh đối tôi cũng không hiểu. Tôi nghĩ anh nhìn về bề ngoài? Thấy mỹ thiếu niên liền tinh trùng thượng não? Nhưng ca cũng không phải là mỹ thiếu niên rồi, chỉ là mỹ thanh niên một quả.”
Nam Bác nhìn hắn, phảng phất ở một lần nữa xem xét người này. Phong Tranh luôn nói thẳng rất đả thương người, nhưng càng như vậy y càng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Y quen hắn đến nay bốn năm, so với thời gian Kim Hạ còn dài hơn. Kim Hạ lần đó có lẽ đúng là nhất thời loạn tình mê, lần này có lẽ là…
Động lòng thật?
Ba mươi lăm tuổi chưa từng chân chính một lần yêu đương, Nam Bác không khỏi cảm thấy bi ai cho nhân sinh của mình. Việc này y đều cảm thấy rất khó khăn, sự nghiệp thành công, kinh nghiệm tình cảm một mảnh nhấp nhô, y luôn thích người không thích y, nhân gian bi kịch.
“Đương nhiên, người theo đuổi ca rất nhiều, không thiếu. Ngủ ngon. ” Phong Tranh chỉnh quần áo, hướng y hôn gió một cái, “Chúc phúc cho anh, thân “
Phong Tranh ca ngâm nga lên lầu, Nam Bác nhìn bóng lưng hắn nhảy lên nhảy xuống, trên người Phong Tranh đặc biệt có hướng khí hoạt bát của người trẻ tuổi, nhìn bóng lưng của hắn thì trông thật là thanh thuần, chỉ là xoay người một cái, liền trở thành yêu nghiệt.
Hắn ở võng phối năm thứ tư, hào hùng nói: “Em sẽ trụ lại!”
Khi ấy, Thiểm Thiểm nói với hắn như vầy: “Chờ em đến năm thứ bảy lại nói những lời này đi.”
Bây giờ chính là năm thứ bảy, hắn vẫn còn ở. Chẳng qua là, công việc, trọng tâm cuộc sống di chuyển, thời gian ở võng phối ít đi rất nhiều.
Hắn là người chủ nghĩa hoàn mỹ, đối đãi với bản thân luôn so với người khác nghiêm khắc hơn. Hoặc không làm, còn làm thì phải làm đến mức tốt nhất, cho dù là võng phối hay học tập cả công việc cũng muốn như thế.
Ngày xưa khi về đến nhà hắn sẽ xem kịch, suy nghĩ về nhân vật. Không biết sau này vì sao, hắn không thích xem nguyên tác nữa, không thích suy nghĩ về nhân vật nữa, phải để biên kịch cưỡng bức hắn thêm ngữ khí, dùng cái gọi là diễn kỹ hình thức hóa nhân vật. Cho dù như vậy, sau khi kịch ra vẫn được ca ngợi, này làm cho hắn không còn thích dụng tâm đi diễn dịch.
Phối âm trở nên tẻ nhạt vô vị, thiếu hụt niềm vui, dần dần, hắn về đến nhà đã không muốn lên xem kịch.
Hắn hồi tưởng lại thời sơ trung đến võng phối —— Luyện Trung văn, hồng khí tiểu thụ.
Bây giờ trung văn đã luyện như diễn viên ***g tiếng chuyên nghiệp, phát thảo tiểu thụ của hắn không ba ngàn cũng có ba trăm, tựa hồ viên mãn rồi, võng phối to lớn, đã không còn lý do để hắn quyến luyến?!
“Ca không thích.”
Weibo mấy chữ ngắn ngủn dẫn phát vô số liên tưởng, người hâm mộ thì tranh luận giữ lại… Đến nay weibo hắn là CV có nhiều bình luận nhất, chuyển phát cũng rất nhiều. Một năm trước, hắn dừng truyền bá « Nắm bắt thanh âm », khi đó liền tiết lộ bởi vì công việc, không còn tinh lực để làm MC « Nắm bắt thanh âm » nữa, sau đó hắn lại tiết lộ không nhận kịch mới, sau đó nữa… Chính là bây giờ.
Những chuyện này không khỏi làm cho người hâm mộ liên tưởng, mà bọn họ nghĩ cũng không sai, Phong Tranh chính là đã mệt mỏi, không muốn phối âm nữa. Võng phối này mang cho hắn rất nhiều hư vinh, nhưng trong hiện thực hắn không có người yêu, tốt xấu gì cũng có vô số tiểu thụ theo đuổi, vì vậy lên mạng cũng có người theo đuổi thật ra không gì lạ.
“Lại uống Coca-cola?”
“Lại là câu này? Không còn câu nào khác sao? ” Phong Tranh khiêu mi, mỉm cười hướng người bên cạnh nói, “Đại thúc.”
“…”
Nam nhân ba mươi mốt, Nam Bác từ nhận vẫn còn ở tuổi hoàng kim, lại bị thanh niên nhỏ hơn mình mười tuổi gọi là đại thúc, Nam Bác nói không nên lời.
Phong Tranh cùng với quán bar này có thể gọi là hậu cung của hắn. Người bên trong cũng hiểu được, có một người gọi là Thẩm Hoài tự xưng tiểu công sẽ cùng tiểu thụ vui vẻ uống một ly, uống cả đêm dài. Xung quanh hắn luôn vây quanh một vòng tiểu thụ, một nhóm lại đến một nhóm thay đi.
Có người hình dung cho cảnh tượng này là: Một đám yêu nghiệt ở trong động bàn tơ khai hội.
Phong Tranh là người sợ tịch mịch, hắn thích tìm người nói chuyện phiếm, lại tự xưng tiểu công, chỉ là không 419, cũng không nói tình nói ái, chỉ dựa vào tướng mạo đã hấp dẫn không ít nương thụ hùng thụ đại thúc…
Giống như Nam Bác chẳng qua là một trong số các đại thúc theo hắn, nếu như y không phải là cấp trên của mình, Phong Tranh tuyệt đối không cười với y.
“Có tâm sự? Em cười rất gượng.”
“Thế giới của người trẻ tuổi đại thúc anh lại không hiểu, quan tâm làm gì.”
Nam Bác không có gì cười cười: “Không nhìn thấy Thiểm Thiểm, tịch mịch?”
“Quản chuyện của anh.”
“Nhớ thì đi gặp hắn.”
“Đại thúc, anh rất phiền. Ca hiện đang làm việc quan trọng, không có thời gian.”
“Nhưng em nói, một tháng không gặp hắn đã nhớ, trước kia em mỗi tháng đều đi gặp hắn.”
“Ừ, ca dừng lại rồi, anh hài lòng không?”
“…”
Phong Tranh bóp nghiến lon, thuận tay ném vào thùng rác: “Anh thật phiền.” Mỗi lần cũng là Nam Bác theo hắn đến cuối cùng, đưa hắn về nhà, có thuận máy xay gió không trả lời không đáp, nhưng miệng vẫn không khách khí, “Về nhà đi, ca không muốn phải nhìn anh nữa.”
“Đại thúc, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi đối với lão nam nhân không hứng thú, anh không già, nhưng so với tôi hơn 10 tuổi, được sao? Tôi đối đại thúc thụ không hứng thú a không hứng thú, anh thay mục tiêu đi.”
“Đừng tăng lương, tôi đâu có ép buộc đại thúc làm thụ. Anh tăng lương cho tôi tôi cũng không muốn.”
“Em say.”
“Ca chỉ uống cola. ” Phong Tranh mở cửa sổ xe, gió lạnh về đêm lùa vào, “Tôi vẫn rất tĩnh táo, tôi tìm không được chỗ hấp dẫn của anh.”
Bất luận ở phương diện nào, Nam Bác cũng không phải là loại hình hắn thích.
Tuổi tác. Hắn thích xấp xỉ.
Vóc người. Hắn thích thon dài.
Khí chất. Hắn thích băng sơn trong trẻo lạnh lùng.
Thanh âm. Hắn thích thanh thanh thuận tai.
Bất luận một điểm nào, hắn đều sẽ não bổ ra Kim Hạ, nam thần của hắn.
Hắn đúng là đặc biệt tả theo Kim Hạ, trên bàn làm việc của hắn là hình hắn và Kim Hạ chụp chung. Thích anh ấy thật nhiều năm, cho dù bây giờ không còn nhiệt tình như lúc đó, hắn vẫn có thói quen mỗi ngày ngắm một chút, ý *** anh ấy một chút…
Cuối tuần, muốn đi gặp Thiểm Thiểm.
Hạ quyết tâm, Phong Tranh sung mãn nhiệt tình. Nam Bác đi tới phía sau hắn, lên tiếng: “Em là nhân viên công ty duy nhất không bao giờ phạm lỗi. ” Trừ thỉnh thoảng ngẩn người thất thần, Phong Tranh là nhân viên y hài lòng đến cực điểm. Nhớ lại Kim Hạ từng hấp dẫn y, tiểu tử kia đi làm có chút lười biếng, mặc dù không bỏ lở công việc, nhưng dựa vào lương tâm nói, Nam Bác không thích tác phong nhân viên như vậy.
“Nhưng tôi có một cấp trên cả ngày lười biếng.”
Miệng Phong Tranh không lúc nào không nói chết người, Nam Bác buồn cười: “Cùng nhau ăn cơm trưa?”
“Được.”
Trước kia mời Kim Hạ mặt hắn luôn không đổi sắc, vài lần sau Nam Bác liền hứng thú. Kim Hạ cùng Phong Tranh có chất đặc biệt tương tự, nhưng căn bản là hai người. Nam Bác biết bọn họ là hoàn toàn không giống nhau, chẳng qua là nhịn không được mà so sánh.
Mà Phong Tranh, căn bản sẽ không so sánh y và Kim Hạ.
Thiểm Thiểm của hắn duy nhất, không cách nào thay thế được.
Bọn họ đi vào một nhà nhà hàng có ba tiểu thụ xinh đẹp, Phong Tranh đặc biệt thích trêu chọc bọn họ. Nam Bác mỗi ngày vây xem Phong Tranh trêu chọc, hôm nay không nhịn được lắm mồm: “Kỹ năng nói hoa ngày càng hay.”
“Đừng đem tôi nghĩ giống như anh. ” Phong Tranh hỏi ngược lại, “Ca phong lưu không hạ lưu.”
Nam Bác nói: “Anh không nhìn ra em có bao nhiêu phong lưu, chỉ nhìn ra em là một con cừu nhỏ.”
“Cái anh thấy được chẳng qua là ảo giác.”
“Anh chỉ là khám phá chân tướng.”
Phong Tranh cong khóe miệng lên, cười đến yêu nghiệt: “Anh dù kích thích ca ca cũng sẽ không phá trinh.”
“…”
“Lần đầu của tôi muốn để lại cho… ” Phong Tranh suy nghĩ một chút, “Rất muốn để lại cho Thiểm Thiểm, nhưng nếu như anh ấy không yêu tôi, vậy thì để lại cho người yêu chưa gặp của mình. Cả hai chúng tôi thuộc về nhau.”
Nam Bác biết cách nghĩ về tình yêu của Phong Tranh, chẳng qua là cảm thấy ý nghĩ của hắn rất dị, hơn nữa trong vòng đồng chí này, tình yêu như vậy rất khó tìm. Nếu như hắn kiên trì như vậy, có lẽ hắn có thể đem thân xử nam đến đánh vỡ kỷ lục Guinness.
Nam Bác nói ra ý nghĩ của mình, chỉ thấy đôi môi hồng nhuận của Phong Tranh thần động, phun ra bốn chữ: “Liên quan cái rắm “
“Nam nhân tốt giống như ca không phải ai cũng có đâu? ” Ngồi ở quầy bar, Phong Tranh cắn ống hút một khuôn mặt u buồn.
” Là bởi vì ca yêu cầu quá cao, chỉ cần ca đồng ý em nguyện ý xông pha khói lửa cống hiến hoa cúc cho anh. ” Tiểu thụ một nói.
“Thẩm Hoài ca, em thật rất muốn cùng anh, theo chúng ta, ân? ” Tiểu chịu hai nói.
“Phong Tranh.”
Nam Bác giá đáo, chúng thụ tứ tán, đem chiến trường để lại cho hai người này. Mặc dù hai người đều chưa bày tỏ qua, nhưng rất nhiều người xem bọn họ là một đôi —— Không thấy mỗi lần đều là cùng nhau về nhà sao?
“Đại thúc, anh rất phiền.”
Nghe riết đã quen, Nam Bác nói: “Đón em về nhà.”
“Ca có chân, sẽ tự đi, ca có tiền, sẽ gọi xe, ca có đầu óc, sẽ về nhà.”
Nam Bác a một tiếng, không rời khỏi, y ngồi xuống bên cạnh, gọi một ly Whiskey cùng hắn giải sầu.
Phong Tranh nói: “Thật không hiểu nổi anh, tôi có được vậy thật không? Đáng giá để anh chết quấn lạn đánh? Năm ấy anh theo đuổi Thiểm Thiểm cũng không thấy cứng rắn thế này.”
“Em thích anh theo đuổi Kim Hạ?”
“Ít nhất có thể ngày ngày nhìn thấy Thiểm Thiểm.”
“…”
“Chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy hắn hắn cùng ai ở chung lại có quan hệ gì?”
“Đúng vậy, anh nhầm, năm ấy nên cứng rắn hơn.”
“Uống xong, đi thôi, về nhà.”
“Nếu muốn gặp hắn vì sao không tới thành phố S làm việc?”
“Tôi là làm việc không phải là đến đàm tình ái, sẽ không công và tư chẳng phân biệt được.”
“Cảm giác như em đang mắng anh.”
“Anh cũng công và tư chẳng phân biệt được, Thiểm Thiểm nói.”
“Hắn ở sau lưng đánh giá anh như vậy?”
“Anh để ý đánh giá của anh ấy? Trung thực cho anh biết, anh ấy đối với anh không có đánh giá gì, người đi đường mà thôi.”
Nam Bác bật cười, mặc dù đáp án thật sự rất tàn khốc như dự liệu của y, nhưng cũng tiếp nhận rất bình tĩnh: “Anh nhìn ra được, em cùng hắn không giống nhau, em rất nặng tình, đối tình cảm có đam mê, bất luận ái tình hay là hữu tình. Anh nghĩ cho dù không cách nào làm người yêu em cũng có thể làm bằng hữu.”
“Anh nhầm, Thiểm Thiểm cũng rất trọng tình, ái tình thân tình hữu tình hắn đều là rất nặng, chẳng qua là anh không thuộc về ba loại phạm trù này, mà tôi ở đây là phạm trù hữu tình. Như vậy Thiểm Thiểm mới là Thiểm Thiểm tôi yêu, tôi cũng không biết anh từng thích cái gì của anh ấy, anh đối hắn tuyệt không hiểu rõ, tôi cũng không hiểu anh thích cái gì ở tôi, anh đối tôi cũng không hiểu. Tôi nghĩ anh nhìn về bề ngoài? Thấy mỹ thiếu niên liền tinh trùng thượng não? Nhưng ca cũng không phải là mỹ thiếu niên rồi, chỉ là mỹ thanh niên một quả.”
Nam Bác nhìn hắn, phảng phất ở một lần nữa xem xét người này. Phong Tranh luôn nói thẳng rất đả thương người, nhưng càng như vậy y càng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Y quen hắn đến nay bốn năm, so với thời gian Kim Hạ còn dài hơn. Kim Hạ lần đó có lẽ đúng là nhất thời loạn tình mê, lần này có lẽ là…
Động lòng thật?
Ba mươi lăm tuổi chưa từng chân chính một lần yêu đương, Nam Bác không khỏi cảm thấy bi ai cho nhân sinh của mình. Việc này y đều cảm thấy rất khó khăn, sự nghiệp thành công, kinh nghiệm tình cảm một mảnh nhấp nhô, y luôn thích người không thích y, nhân gian bi kịch.
“Đương nhiên, người theo đuổi ca rất nhiều, không thiếu. Ngủ ngon. ” Phong Tranh chỉnh quần áo, hướng y hôn gió một cái, “Chúc phúc cho anh, thân “
Phong Tranh ca ngâm nga lên lầu, Nam Bác nhìn bóng lưng hắn nhảy lên nhảy xuống, trên người Phong Tranh đặc biệt có hướng khí hoạt bát của người trẻ tuổi, nhìn bóng lưng của hắn thì trông thật là thanh thuần, chỉ là xoay người một cái, liền trở thành yêu nghiệt.
/75
|