Chiều tối, sau khi tắm rửa, ăn một chút thức ăn cho ấm bụng. Thy Dung nói dối là muốn đi dạo bộ cho khuây khỏa. Ban đầu, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt không đồng ý để cho Thy Dung đi. Nhưng thấy Thy Dung nài nỉ mãi. Cuối cùng cả hai phải gật đầu để cho Thy Dung đi ra ngoài, với điều kiện không được đi đâu quá xa và phải đi dưới sự bảo vệ của một vệ sĩ.
Thy Dung mặc dù bất mãn, không thích bị người khác giám sát cuộc sống của mình. Nhưng vì thực sự có việc cần phải đi ngoài, cũng hiểu lý do vì sao bố mẹ phải làm thế. Thy Dung đã chấp nhận yêu cầu này của họ.
Người vệ sĩ được cử đi theo bảo vệ Thy Dung là một người đàn ông hơn 20 tuổi, vóc dáng cao lớn, toàn thân mặc đồ đen. Đã quá quen thuộc với cuộc sống bấp bênh, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Thy Dung im lặng đi bên cạnh anh ta.
Vừa đi Thy Dung vừa tính toán, nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta. Nếu để anh ta lẽo đẽo đi theo cùng, Thy Dung sẽ khó bề mà thực hiện được kế hoạch của mình.
Thoáng thấy bóng dáng của Trần Hoàng Anh trên vỉa hè cạnh nhà. Một tia sáng lóe lên trong đầu óc thông minh của Thy Dung.
Thy Dung nhẹ giọng bảo anh vệ sĩ:
_Anh có thể đi gọi cho tôi một chiếc xe tắc xi được chứ ? Tôi muốn đi tắc xi.
Anh vệ sĩ gật đầu, đáp:
_Được. Cô chờ tôi một chút.
Nói xong, anh ta tiến ra lòng đường, dơ cánh tay, vẫy gọi xe tắc xi.
Tận dụng cơ hội có một không hai. Thy Dung nhanh chân chạy lại gần Trần Hoàng Anh.
_Mau chở tôi đi – Thy Dung hối thúc Trần Hoàng Anh.
Trần Hoàng Anh đưa mũ bảo hiểm cho Thy Dung. Gạt chân chống xe. Nổ máy. Phóng vọt đi trong vòng chưa đầy 20 giây.
Lúc anh vệ sĩ chạy tới nơi, cũng là lúc chiếc xe mô tô phân khối lớn hòa vào dòng người đông đúc trên đường.
Thy Dung không kịp đội mũ bảo hiểm. Trần Hoàng Anh đã phóng vụt xe đi. Thành ra vẫn cầm trên tay. Nếu Thy Dung không phải là một cô gái giỏi võ, có tinh thần cứng rắn, sợ rằng đã sớm ngã lộn vó xuống đất và khóc thét vì tốc độ phóng xe như tên lửa của Trần Hoàng Anh.
_Anh có biết là anh đang chở một cô gái bị thương ở cánh tay phải không hả ? – Thy Dung hét to, cố át đi tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Trần Hoàng Anh không mấy quan tâm đến vấn đề đó. Hắn bình thản trả lời:
_Cô cũng đâu phải là con gái.
_Đi xe chậm lại. Nếu không, anh đừng trách tôi ra tay độc ác.
Trần Hoàng Anh giảm tốc độ. Hắn giảm tốc độ không phải sợ bị Thy Dung đánh. Hắn là đang nghĩ đến cánh tay đau của Thy Dung.
Thy Dung cũng hiểu điều ấy, nên không chấp nhặt hắn.
_Chúng ta đi đâu đây ?
_Tôi tưởng cô biết, chúng ta đang đi đâu ? – Trần Hoàng Anh hỏi vặn lại Thy Dung.
Thy Dung cười nhạt:
_Bây giờ tôi mới thấy hâm mộ con bé Hoài Thương. Không hiểu trong thời gian hai người hẹn hò, con bé đã bị anh hành hạ thảm hại thế nào.
Nghe Thy Dung nhắc đến Hoài Thương. Trần Hoàng Anh nổi cáu:
_Cô im miệng đi. Đừng bao giờ chọc ngoáy đến nỗi đau trong lòng tôi nữa. Nếu không chính tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô đi bộ về nhà.
_Anh đừng nổi nóng. Tôi chỉ cố kiếm chủ đề để nói chuyện với anh thôi. Ngoài chủ đề về con bé Hoài Thương ra. Tôi không thấy có bất cứ điều gì để trao đổi với anh cả.
Trần Hoàng Anh im lặng. Khuôn mặt đăm chiêu. Bộ dạng buồn bã, không vui.
Thy Dung có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi và buồn chán của hắn.
_Tôi xin lỗi. Nếu tôi có vô tình nhắc đến nỗi đau trong lòng anh. Tôi rất mừng cho em gái tôi. Tôi mong khi tìm được con bé, đưa được nó bình an trở về nhà. Anh sẽ đối xử thật tốt và yêu nó thật lòng.
_Cô không nhắc nhở tôi. Tôi cũng sẽ yêu cô ấy bằng tất cả tình yêu và trái tim mình. Lúc đầu khi mới gặp cô ấy, tôi không nhận ra tình cảm thật trong lòng mình. Khi biết cô ấy bị bắt cóc, tôi mới thực sự hiểu rõ được tình cảm trong lòng mình.
Thy Dung rơi lệ. Từng giọt từng giọt theo gió bay đi. Thy Dung đã biết ai là chủ nhân của số tài khoản mà gia đình vừa mới chuyển một số tiền lớn vào đó. Biết được người đó là ai, Thy Dung chưa kịp nở một nụ cười vui mừng và chiến thắng, đã đau đớn đến thắt ruột gan, trái tim đang nhỏ những giọt máu màu hồng tươi. Tình yêu của Thy Dung bị vắt khô kiệt như một quả cam không còn nước, bị héo rũ như một bông hoa bị phơi nắng quá lâu.
Thy Dung đã đánh mất tất cả. Thy Dung không còn dám tin tưởng bất cứ một ai nữa. Ngay cả chính bản thân mình, Thy Dung cũng nghi ngờ và không tin tưởng. Mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi niềm tin vào con người, cũng có nghĩa là đã không còn gì nữa.
Thy Dung rất muốn hận người đó, căm ghét người đó thật nhiều. Muốn trả thù người đó đã phá tan nát gia đình của mình. Nhưng tình yêu mà Thy Dung dành cho người đó lớn hơn lòng hận thù. Nói một cách khác, Thy Dung không bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ hận thù người ấy, mà chỉ có yêu và yêu thôi.
Thy Dung đã tự trách và dằn vặt chính mình rất nhiều. Tự trách mình ngu ngốc và dại khờ, khi mù quáng chạy theo một mối tình tuyệt vọng, không có tương lai.
_ Hoàng Thy Dung. Cô đang nghĩ gì thế ?
Thy Dung giật mình. Vội thu hồi lại dòng suy nghĩ đi hoang của mình.
_ Không nghĩ gì cả. Còn anh ?
_Mấy ngày gần đây. Tôi đã đi thám thính khắp nơi. Nhưng vẫn thu được một thông tin hữu ích nào cả.
_Anh đừng vội nản chí. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra được manh mối có liên quan đến tên bắt cóc kia thôi.
Cả người Thy Dung đều co giật. Từng cơn địa chấn nhỏ xuất phát từ tim, dần lan đến toàn thân. Thy Dung biết nói dối là không tốt. Che giấu cho tên bắt cóc kia lại càng không nên. Thy Dung nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ rơi. Bóng qua trong quá khứ càng lúc càng nặng thêm.
Thy Dung đang cầu xin người thân trong nhà. Cầu xin Hoài Thương. Cầu xin Trần Hoàng Anh hãy hiểu cho nỗi khổ của mình. Thy Dung tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không để cho chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Thy Dung sẽ cố gắng kết thúc tất cả. Chỉ là….xin hãy cho Thy Dung thêm một chút thời gian. Thy Dung còn có nhiều điểm nghi vấn cần làm sảng tỏ, trước khi kết luật người ấy có đúng là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả vụ này không ? Thy Dung không làm sao mà tin được. Một con người chí lý chí tình. Thấu hiểu đạo lý. Sống mẫu mực như thế lại rắp tâm hại gia đình mình.
_ Trần Hoàng Anh. Cho tôi xuống đây.
Đang đi. Trần Hoàng Anh đột ngột dừng xe lại. Bánh xe ma sát mạnh xuống lòng đường, tạo ra những tia lửa điện và âm thanh “két” nghe chói tai.
Thy Dung đổ rạp người về phía trước. Bị động chạm mạnh vào vết thương trên vai phải. Thy Dung đau đớn kêu lên một tiếng. Trán lấm tấm mồ hôi.
_ Hoàng Thy Dung. Cô muốn chết đúng không ? – Trần Hoàng Anh nổi cáu, quay lại quát Thy Dung.
Thy Dung run run trèo xuống xe mô tô. Bực mình đối đáp lại:
_Có anh muốn chết thì có. Tôi tưởng anh là một tay đua siêu hạng. Không ngờ chỉ có một câu nói bất ngờ của tôi, cũng khiến anh luống cuống phanh gấp xe, suýt chút nữa thì tông vào vỉa hè.
Nếu không vì nghĩ Thy Dung là con gái, đang bị thương. Trần Hoàng Anh đã rất muốn đánh Thy Dung một trận nên thân.
_Cô bảo tôi chở cô đi đến đây, chỉ vì cô thích đi dạo thôi sao ?
Thy Dung cười buồn:
_Tôi xin lỗi anh. Nếu tôi lại khiến anh thất vọng và phiền lòng. Nhưng đúng là tôi nhờ anh đưa tôi đến đây vì tôi muốn đi dạo một chút cho đầu óc khuây khỏa. Mấy ngày gần đây, tôi gần như phát điên lên.
_Cô có bị điên không ? – Trần Hoàng Anh cao giọng, quát to – Cô đang bị thương nặng, thì nên ở nhà mà nghỉ ngơi đi chứ ? Hơn nữa, kẻ giết cô vẫn còn đang luẩn quẩn trong bóng tối. Cô đi dạo bộ một mình trên vỉa hè là muốn mời họ đến giết cô một cách triệt để sao ?
Thy Dung nhìn Trần Hoàng Anh. Khi mới gặp Trần Hoàng Anh, Thy Dung cho rằng Trần Hoàng Anh là một kẻ khó ưa. Một tên công tử bột, cậy gia đình mình giàu có, và đẹp trai để bắt nạt và ra oai với kẻ khác. Nhưng về sau này, càng tiếp xúc với hắn. Thy Dung đã nhận ra được nhiều tính cách tốt của hắn. Trần Hoàng Anh là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Hắn là một chàng trai sống có nghĩa khí và chân thành.
_Cảm ơn anh – Thy Dung xúc động nói – Tôi sẽ cẩn thận. Anh đi đi.
Trần Hoàng Anh bực bội nhìn Thy Dung.
Thy Dung nhún vai, gượng nở một nụ cười. Chân rảo bước trên vỉa hè. Đường phố chìm trong ánh đèn điện sáng trăng của bóng điện cao áp. Chìm trong ánh đèn điện lấp lánh, nhiều màu sắc của những cửa hiệu gần vỉa hè. Trên vỉa hè, người đi qua người đi lại tấp nập. Cuộc sống sôi động, tràn đầy sinh khí. Trong lòng đường, những chiếc xe ô tô, xe tắc xi, xe máy nối đuôi nhau thành một đường thẳng tắp.
Thy Dung bị cuộc sống vội vã xung quanh cuốn hút. Dần quên mất đi nỗi đau đang đầy ắp trong lòng mình. Cuộc sống vẫn thế, vẫn nhộn nhịp. Những tiếng cười nói, đùa nhau, tiếng bước chân chạy rình rịch vẫn không ngừng nghỉ suốt ngày đêm. Thời gian vẫn trôi qua đi. Mặc ai có buồn đau, ai có sầu khổ. Không một thứ gì ngừng lại để chờ đón mình cả.
Đi giữa dòng người hối hả, vội vã. Thy Dung thấy mình cô đơn, lạc lõng. Có cảm giác chỉ còn một mình mình tồn tại, mọi thứ chung quanh đều đã biến mất, lui vào dĩ vãng xa xăm, mờ mịt.
Nước mắt trên má lăn tròn. Thy Dung khóc trong lặng thầm. Sờ lên trái tim mình. Thy Dung lắng nghe những tiếng đập yếu ớt. Nhịp đập thật khẽ. Phải chăm chú lắng nghe kỹ lắm, Thy Dung mới cảm nhận được mình vẫn còn đang sống, đang tồn tại.
Thy Dung bước đi, đi mãi, đi đến khi đứng giữa ngã ba đường. Ba con đường trước mặt, con đường nào cũng rực rỡ ánh đèn, cũng dài thẳng tắp. Thy Dung không biết nên chọn con đường nào, giống hệt như mối tình không có đoạn kết của mình.
Thy Dung thò vào trong túi quần. Lôi ra một đồng tiền xu. Trong ánh sáng đèn điện, đồng tiền xu màu trắng bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một mặt chữ. Một mặt hình. Thy Dung búng ngón tay, tung đồng xu lên cao.
Thy Dung ngước mắt. Nhìn đồng xu tung bổng lên cao. Đồng xu xoay tròn. Nằm lăn lốc trên mặt đất. Sau khi tạo thành một vũ điệu, đồng xu dừng lại.
Thy Dung ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay cầm lấy đồng xu. Năm ngón tay xòe ra. Thy Dung hồi hộp mở to mắt để nhìn cho thật kỹ. Đồng xu có mặt hình. Vậy là….
Thy Dung bật khóc. Trước lúc tung đồng xu. Thy Dung đã làm một ván cược. Nếu đồng xu hiện lên mặt chữ, Thy Dung sẽ chọn Trác Phi Dương. Còn nếu đồng xu hiện lên mặt hình, Thy Dung sẽ chọn Bách Khải Văn.
Kết quả…. Thy Dung siết chặt đồng xu trong tay. Góc cạnh mài mạnh vào gan bàn tay. Nước mắt mỗi lúc một tuôn ra nhiều hơn. Thy Dung thấy mình thật ngốc, vô cùng ngốc. Nếu số phận của một con người được quyết định bởi một đồng xu. Phải chăng Thy Dung nên thuận theo nó ?
Thy Dung tức giận với chính mình, tức giận ông Trời luôn đối xử bất công với người tốt. Thy Dung ném đồng xu ra xa. Đồng xu bay vút đi, biến mất trong bóng tối.
Thy Dung chạy ra gần giữa lòng đường, dơ tay, vẫy gọi một chiếc xe tắc xi.
Một chiếc xe tắc xi phóng vụt qua. Hai chiếc. Ba chiếc. Đến chiếc thứ tư mới dừng lại bên cạnh Thy Dung.
Thy Dung run rẩy mở cửa xe, loạng choạng trèo vào trong.
_Làm ơn đưa tôi đến số 12 A, đường Cửu Long.
Chiếc xe tắc xi chuyển bánh. Con đường dần dần bị bỏ lại phía sau.
Thy Dung rất muốn chạy trốn số phận của chính mình. Không muốn đối diện với sự thật mà mình vừa mới khám phá ra. Nhưng có thể chạy được đi đâu. Sớm hay muộn cũng phải đối diện với nó. Thy Dung có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Trác Phi Dương. Muốn hỏi hắn vì sao lại làm như thế ? Vì sao có thể tàn nhẫn hủy hoại đi hạnh phúc của một gia đình ?
Thy Dung luôn cho rằng Trác Phi Dương yêu sâu đậm mẹ mình. Hắn sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho gia đình riêng của mẹ. Nhưng Thy Dung đã nhầm. Càng yêu sâu đậm, càng hận thù nhiều hơn. Để rồi khi lòng thù hận bùng nổ như một ngọn núi lửa phun trào dung nham. Con người ta sẽ đánh mất đi lý trí của mình. Sẽ mù quáng vâng lệnh phần ác quỷ ẩn giấu sâu bên trong mỗi người.
Đến nhà Trác Phi Dương. Thy Dung trả tiền tắc xi, rồi mở cửa xe bước xuống.
Chín giờ tối. Căn biệt thự chìm trong ánh sáng trong suốt như pha lê. Đài phun nước thỉnh thoảng bắn lên những dòng nước mát. Thy Dung liên tưởng đài phun nước kia là một đài hoa sen đang xòe ra những cánh tay của mình.
Thy Dung đứng ngoài cổng, mắt đăm đăm nhìn quang cảnh khu vườn qua chấn song sắt. Đã đến được nơi mà mình muốn đến. Nhưng Thy Dung không hề có cảm giác vui. Chỉ có cảm giác thống khổ và buồn đau. Mất đi niềm tin và tình yêu của cuộc đời mình, cũng chính là lúc Thy Dung nhận ra thế giới xung quanh mình toàn một màu đen ảm đạm và âm u.
Thy Dung chần chừ. Tự đấu tranh tâm lý dữ dội. Tự dằn vặt chính mình. Để rồi, từng chút từng chút một cái khí thế hùng hổ khi đến đây của Thy Dung đã bị ăn mòn. Sau cùng chỉ còn lại một mặc cảm tự ti, không thể vực dậy nổi.
Thy Dung hèn nhát không dám đối diện với sự thật. Cũng không có dũng khí hỏi thẳng Trác Phi Dương. Thy Dung đã hiểu ra mình chỉ là một cô gái yếu đuối và nhu nhược mà thôi. Là một kẻ si tình đáng thương.
Đúng vào lúc, Thy Dung định xoay người bỏ đi. Cánh cổng sắt đóng im ỉm, bật mở. Ông quản gia thò đầu ra ngoài.
Thy Dung giật nảy, choáng váng sợ hãi, vô thức lùi xa sau mấy bước.
Nhận ra người ra mở cổng không phải là Trác Phi Dương. Tâm trạng hoảng loạn của Thy Dung dịu xuống một chút.
Thy Dung cố gắng giữ cho mình không run rẩy.
_Chào…chào bác….
_Cô là…
Ông quản gia nheo mắt nhìn Thy Dung. Trong một khoảnh khắc, ông nhận ra Thy Dung là ai. Thy Dung chính là cô gái đã ngủ qua đêm trong phòng ngủ trên lầu hai của cậu chủ. Chẳng những thế cô gái này còn có khuôn mặt và vóc dáng giống hệt cô Thư Phàm – mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu chủ.
_Cô đến đây tìm cậu chủ ?
Ông quản gia mở rộng cánh cổng sắt, như muốn chào đón Thy Dung vào trong nhà.
Thy Dung cúi đầu. Vì quá hồi hộp và hoảng hốt, vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi, trái tim đập rộn rã trong lồng ngực.
_Cháu…cháu…
Gặp hay không gặp ? Thy Dung cũng không biết nữa. Chỉ biết bản thân mình không ổn rồi. “Chỉ nói vài câu với ông quản gia, cũng không thể nói gãy gọn. Mình làm sao có thể đối diện với Trác Phi Dương ?”
_Cậu chủ đã đi vắng. Vài ngày cậu chủ mới về nhà. Cô có muốn nhắn gì cho cậu chủ không ?
Ông quản gia thương hại nhìn Thy Dung. Thấy Thy Dung hồi hộp đến nỗi ăn nói lắp bắp. Ông liền tốt bụng giải vây cho Thy Dung.
Thy Dung ngẩng đầu nhìn ông quản gia. Kinh ngạc hỏi:
_Chủ…chủ tịch đã đi vắng rồi sao ? Bác…bác có biết chủ tịch đi đâu rồi không ạ ?
_Cháu tìm chủ tịch có việc gì không, mà hỏi kĩ như thế ?
Ông quản gia không muốn gây khó dễ. Ông chỉ tò mò muốn biết Thy Dung tìm cậu chủ làm gì ?
_Cháu có việc rất quan trọng muốn gặp riêng chủ tịch.
Thy Dung mặt hơi ửng đỏ. Phải nói úp úp mở mở mối quan hệ giữa mình và Trác Phi Dương với người khác, khiến một cô gái không biết thẹn là gì như Thy Dung, cũng phải ngượng ngùng.
_Cậu ấy đến tòa lâu đài trên đảo hoang rồi. Nếu cô muốn liên lạc với cậu ấy, cô nên dùng điện thoại di động.
_Cháu…cháu đã gọi nhưng chủ tịch không có bắt máy.
Thy Dung nghẹn ngào sắp khóc. Run run dùng tay quẹt lệ trên khóe mắt.
Theo con mắt quan sát của ông quản gia. Cô gái nhỏ này là đang buồn và thất vọng vì cậu chủ không chịu liên lạc lại, nên mới tìm đến tận đây.
Nếu Trác Phi Dương tìm được tình yêu mới cho mình, ông quản gia cũng rất vui. Vì thế, ông cười một cách thấu hiểu, nói:
_Cô đừng trách cậu chủ. Lúc rời khỏi nhà, cậu ấy quên điện thoại di động trong phòng riêng. Có lẽ vì thế, cô không thể liên lạc được với cậu ấy.
Thy Dung mắt lấp lánh niềm vui. Ngọn lửa tình yêu vừa mới bị bóng tối dập tắt lại cháy lên âm ỉ.
_Thật không hả bác ? Chủ…chủ tịch bỏ quên điện thoại ở nhà thật sao ?
Ông quản gia bật cười. Thấy Thy Dung là một cô gái thật đáng yêu và dễ thương.
_Đúng. Cậu chủ đã bỏ quên điện thoại di động ở nhà.
_Nếu thế cháu làm sao liên lạc được với chủ tịch ? – Thy Dung tiu nghỉu hỏi ông quản gia.
_ Không liên lạc được bằng điện thoại di động thì liên lạc bằng điện thoại bàn, hay số của điện thoại di động khác. Cậu chủ luôn có hai chiếc điện thoại di động cơ mà.
Thy Dung bần thần cả người. Nước mắt vừa mới ngưng, lại tiếp tục rơi. Thì ra là thế ! Thy Dung cay đắng hiểu rằng mình chỉ là người trong công việc của hắn mà thôi. Còn nhớ trước kia. Nếu không phải vì mình không phải là tài xế riêng của hắn, có lẽ ngay cả số điện thoại hắn cũng không cho mình.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu, không vui của Thy Dung. Ông quản gia quan tâm hỏi:
_Cháu có số điện thoại kia của cậu chủ không ?
Cõi lòng tan nát. Thy Dung không còn muốn nghe thêm một câu gì nữa. Thy Dung đột ngột xoay người, bỏ chạy thật nhanh.
Ông quản gia sửng sốt. Gọi với lại:
_Này cháu !
Thy Dung không quay đầu lại. Hổn hển chạy đi. Nước mắt lăn dài theo từng nhịp bước chân. Buồn khổ, cay đắng trong lòng tựa như sóng trào. Chúng quặn thắt tạo thành những vòng xoắn ốc. Thy Dung thấy trước mắt mình tối xầm, không nhìn thấy được gì. Thy Dung loạng choạng. Người lả dần. Thy Dung ngã phịch xuống nền đất lạnh.
Ông quản gia hốt hoảng. Vội vàng chạy lại gần Thy Dung.
Ông cúi xuống. Chạm nhẹ vào vai Thy Dung:
_Này cháu ! Cháu không sao chứ ?
Không nghe thấy Thy Dung trả lời. Ông quản gia lại nôn nóng hỏi tiếp:
_Này cháu ! Cháu có nghe thấy bác nói gì không ?
Thy Dung vẫn im lặng. Bầu không khí xung quanh chỉ có tiếng hít thở đều đặn của ông quản gia và tiếng thở yếu ớt của Thy Dung.
Ông gia biết có chuyện chẳng lành. Không dám chần chờ thêm nữa. Ông bế Thy Dung lên. Mặc dù đã gần 50 tuổi. Nhưng trông ông còn khỏe mạnh như thanh niên trai tráng. Gần nửa cuộc đời trong quân ngũ đã rèn luyện nên đức tính kiên cường của ông.
Biết Thy Dung là cô gái quan trọng đặc biệt đối với Trác Phi Dương. Ông quản gia bế Thy Dung vào trong nhà.
Ông hét bảo một cô giúp việc gọi điện cho bác sĩ riêng. Còn ông, sau khi bế Thy Dung vào trong phòng ngủ của Trác Phi Dương. Đã tiến đến chiếc bàn gỗ. Nhấc điện thoại bàn, quay số, gọi điện cho Trác Phi Dương.
Ông linh cảm. Nếu ông không gọi điện báo một tiếng với Trác Phi Dương. Ông sẽ hối hận suốt đời. Vì không muốn phạm phải sai lầm, ông làm theo tiếng nói của con tim mình.
o-0-o
Trác Phi Dương một mình dùng bữa tối. Hắn dành mấy tiếng đồng hồ đứng từ trên ban công lầu hai nhìn xuống mặt biển phía dưới. Trong đầu tái hiện từng mảnh kí ức rời rạc trong quá khứ. Hắn nhớ. Thư Phàm đã tròng dây vào song sắn trên ban công, tìm cách đi từ đây xuống dưới mặt biển phía dưới. Nhớ lại kỉ niệm lần đó, Trác Phi Dương không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang, cắt ngang dòng hồi tưởng của Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương cau mày, cực kì không vui khi đang đi nghỉ ngơi lại bị chuông điện thoại làm việc đúng vào lúc hắn muốn yên tĩnh một mình.
Tuy không vui là thế, hắn vẫn nhận cuộc gọi. Tất cả những người từng làm việc cho hắn. Trong đó, thân nhất là ông quản gia và Tuấn Nam đều hiểu hắn là một người nguyên tắc. Nếu họ gọi cho hắn vào giờ này, chứng tỏ công ty và trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó cần hắn ra mặt giải quyết.
Trác Phi Dương mở điện thoại di động. Trên màn hình hiện lên số điện thoại bàn ở nhà riêng.
_Cậu chủ.
Ông quản gia đã làm việc cho hắn hơn 20 năm. Ông là người hiểu hơn ai hết tính cách của hắn.
_Có chuyện gì không chú ?
Biết tính hắn không thích nói dài dòng. Ông quản gia nói tóm gọn, đi thẳng vào vấn đề chính.
_Cậu chủ. Có một cô gái đến tìm cậu. Cô ấy bị ngất, hiện giờ tôi đã cho gọi bác sĩ và để cô ấy nằm tạm trong phòng riêng của của cậu chủ.
Trác Phi Dương gần buông rơi điện thoại di động. Không cần ông quản gia nói cô gái ấy là ai, tên là gì. Hắn cũng biết chắc chắn, cô gái ấy là Thy Dung.
_Cô…cô ấy bị ngất ? – Giọng Trác Phi Dương run lên. Hắn không còn bình tĩnh được nữa rồi – Bác sĩ bảo sao ? Tình hình của cô ấy thế nào rồi ? Có nghiêm trọng lắm không ?
Lần đầu tiên trong đời, ông quản gia mới thấy Trác Phi Dương nói nhiều và kích động như thế.
_Bác sĩ vẫn chưa đến. Sắc mặt của cô ấy kém lắm. Vết thương trên vai bị chảy máu. Sợ rằng, tôi phải đưa cô ấy vào bệnh viện.
_Chú làm ơn thay cháu chăm sóc cho cô ấy thật cẩn thận. Cháu sẽ bay về đất liền trong thời gian sớm nhất.
Ông quản gia ngạc nhiên đến nỗi không thốt nổi một câu, ù ù cạc cạc gật đầu trước những lời dặn dò của Trác Phi Dương. Khi điện thoại đã cúp rồi, ông vẫn còn ngơ ngác, cầm điện thoại trên tay như một kẻ mất hồn.
_Cậu chủ đã yêu cô gái kia rồi sao ?
Ông quản gia đặt điện thoại xuống bàn. Liếc mắt nhìn hình nằm ngủ của Thy Dung trên giường.
Trong khi đó, Trác Phi Dương đút vội điện thoại vào trong túi quần. Do tâm trạng không được vui, lúc đi máy bay riêng đến đảo, Trác Phi Dương dành nguyên cả một ngày ngồi trên thuyền ngắm mặt biển xanh lơ và khu rừng xanh bạt ngàn trước mặt. Va ly quần áo vì thế vẫn còn chưa được móc trên giá treo trong tủ. Cầm va ly quần áo. Theo một con đường dẫn lên sân thượng của tòa lâu đài. Chiếc máy bay tư nhân màu trắng nằm im lìm trong bóng tối.
Trác Phi Dương mở cửa máy bay. Xách va ly quần áo vào trong. Vốn là một người biết lái cả máy bay và xe ô tô. Trác Phi Dương từng dùng máy bay cá nhân đi gần như khắp nơi trên thế giới. Nhà giàu đôi khi cũng có cái lợi của nó. Ví dụ như lúc này, hắn có thể dùng máy bay để bay về nhà ngay lập tức. Thy Dung bị ngất xỉu trong nhà hắn. Hắn không thể tuyệt tình coi như không biết gì. Bỏ đi là hắn, mà quay về cũng là hắn. Hắn tự nhận mình là một kẻ mâu thuẫn. Nhưng nếu có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn không còn muốn sống trong nuối tiếc và hối hận nữa.
Một lát sau, chiếc máy bay cất cánh trên bầu trời. Trác Phi Dương đang gần chạm tới hạnh phúc và tình yêu của cuộc đời mình.
Một lát sau, bác sĩ đến. Cô giúp việc đưa ông ta đi lên lầu, vào trong phòng ngủ của Trác Phi Dương. Bác sĩ Trương là bác sĩ riêng của gia đình nhà họ Trác. Mỗi khi thành viên trong gia đình bị bệnh đều cho người gọi ông đến khám. Ông đã làm việc cho gia đình nhà họ Trác hơn 20 năm nay.
Bác sĩ Trương tưởng giống như mọi lần. Người bị bệnh là Trác Phi Dương hoặc cháu trai hoặc em gái của hắn. Nhưng đến khi trông thấy một cô gái trẻ nằm trên giường của Trác Phi Dương. Khuôn mặt trắng xanh. Vết thương trên vai đang rỉ máu. Ông bác sĩ kinh ngạc. Đứng ngơ ngác giữa phòng.
Ông quản gia giục ông bác sĩ:
_Kìa bác sĩ ! Còn không mau đến khám cho cô gái đi.
Bác sĩ Trương hoàn hồn. Vội vàng tiến lại gần giường. Ông tạm thời gạt bỏ thắc mắc của mình sang một bên. Mở cặp tạp đựng dụng cụ y tế. Lấy ống nghe, máy đo nhịp tim. Ông bác sĩ bắt đầu tiền hành khám bệnh cho Thy Dung.
Biết nguyên nhân vì sao Thy Dung lại bị ngất xỉu. Ông bác sĩ yêu cầu người làm trong nhà mang cho ông một chậu nước ấm. Nhờ một cô giúp việc cởi áo khoác ngoài của Thy Dung. Sau đó rửa sạch vết thương, bôi thuốc và quấn băng vòng qua vai.
Gần một tiếng sau đó, ông bác sĩ thu dọn dụng cụ y tế. Đút vào trong cặp táp.
_Bác sĩ. Tình hình của cô ấy thế nào rồi ? Có cần phải đưa cô ấy vào trong bệnh viện không ? – Ông quản gia băn khoăn hỏi.
_Tình hình cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị mất máu khá nhiều. Cơ thể bị suy nhược. Hơn nữa, có lẽ trong thời gian gần đây do gặp phải cú sốc về tinh thần, thành ra cô ấy mới bị ngất xỉu. Chỉ cần cô ấy được nghỉ ngơi, được chăm sóc và bồi bổ tốt. Cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục lại được sức khỏe. Tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy rồi. Nếu tình hình của cô ấy không ổn, thì gọi điện báo ngay cho tôi biết. Sáng ngày mai, tôi sẽ quay lại đây khám lại cho cô ấy.
_Cảm ơn bác sĩ.
Ông quản gia tiễn ông bác sĩ ra đến tận cổng.
Ông bác sĩ thắc mắc muốn hỏi cô gái kia có quan hệ gì với Trác Phi Dương. Nhưng thấy đây là việc riêng của Trác Phi Dương, lại thôi không dám hỏi nữa. Ông bác sĩ sợ ông quản gia coi mình là một kẻ tọc mạch.
Ông bác sĩ vừa ra về. Trác Phi Dương về đến nhà bằng máy bay tư nhân.
Ông quản gia đón hắn trước sân.
Câu đầu tiên mà hắn hỏi khi thấy mặt ông quản gia là:
_ Thy Dung thế nào rồi ? Cô ấy ổn chứ ?
Ông quản gia thành thật đáp:
_Bác sĩ nói tình hình của cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị suy nhược cơ thể, thần kinh bị tổn thương. Bác sĩ dặn cần phải để cho cô ấy được nghỉ ngơi, được chăm sóc bồi bổ.
Trác Phi Dương đưa va ly quần áo cho ông quản gia. Còn hắn đi như bay lên tầng thứ hai.
Ông quản nheo mắt nhìn theo. Trên môi ông nở một nụ cười ấm áp.
Trác Phi Dương nôn nóng mở cửa phòng ngủ. Chân rảo bước vào trong phòng. Nhìn Thy Dung ngủ mê mệt trên giường. Vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi. Gò má nhợt nhạt, hao gầy. Mí mắt run run. Lòng hắn đau đớn như sát muối. Vào giây phút này, hắn không còn để cho khoảng cách tuổi tác, rào cản ngăn cách của hai thế hệ ảnh hưởng đến mặc cảm tự ti trong suy nghĩ của hắn nữa. Hắn chỉ biết Thy Dung đang bị bệnh, cần hắn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc. Nếu hắn bỏ đi, không ngó ngàng gì đến Thy Dung. Cũng chính là hắn có tội.
Trác Phi Dương ngồi xuống mép giường. Vươn tay. Run run nắm nhẹ lấy bàn tay mảnh khảnh, lạnh giá của Thy Dung. Nắm lấy tay Thy Dung. Hơi lạnh truyền qua lòng bàn tay hắn khiến hắn có cảm giác Thy Dung không hề tồn tại, Thy Dung đang dần bỏ hắn đi.
Trác Phi Dương siết chặt tay. Nắm chặt lấy tay Thy Dung trong lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi của mình. Hắn đang lo sợ, đang sợ hãi thật sự sẽ mất đi Thy Dung. Nếu có thể, hắn nguyện làm tất cả để điều khủng khiếp này sẽ không bao giờ xảy ra.
_ Thy Dung…. Thy Dung.....
Trác Phi Dương thì thầm gọi tên Thy Dung. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng.
Trong giấc mơ, Thy Dung nghe thấy tiếng gọi của Trác Phi Dương vọng về từ xa xăm. Giọng nói ấy giống như tia sáng mang lại chút niềm tin, sưởi ấm lại cõi lòng băng giá và tan nát của Thy Dung.
Thy Dung khóc trong vô thức. Hai giọt lệ trong suốt lăn dài xuống má.
Trác Phi Dương nhìn hai giọt lệ lăn dài trên gò má nhợt nhạt của Thy Dung. Giật mình thảng thốt. Hắn run run dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má, ngăn dòng lệ không để cho nó lăn dài xuống gối.
Nước mắt thấm ướt trên đầu ngón tay. Một giọt rồi lại một giọt. Thy Dung lặng lẽ khóc. Lệ trên má lặng lẽ rơi. Trác Phi Dương luống cuống dùng tay lau lệ trên má cho Thy Dung. Hắn càng lau lệ trên má rơi lại càng nhiều. Cuối cùng hắn đành bất lực thở dài. Bối rối cào tay vào tóc.
Trác Phi Dương trân trọng, ôm gọn bàn tay nhỏ bé của Thy Dung vào trong lòng bàn tay mình. Đầu cúi xuống thật thấp. Hắn thì thầm nói chuyện với Thy Dung.
_ Thy Dung. Cô nói đi. Cô muốn tôi phải làm gì đây ? Tôi đã có ý định từ bỏ, đã cố gắng buông tay cho cô đi. Tại sao cô còn tìm đến đây ? Cô có biết là vì sự xuất hiện của cô trong nhà tôi, đã khiến tôi không thể bỏ đi được, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ thấy cô bị ốm đau mà không lo ? Bây giờ dù cô có đuổi tôi đi, đã trở thành vô dụng. Còn nhớ trước kia, là cô tỏ tình với tôi trước. Cô nói cô thích tôi, muốn tiến xa hơn nữa với tôi. Ban đầu, vì tôi nghĩ tôi lớn gần gấp ba cô. Tôi đã cố tình lảng tránh tình cảm của chính mình. Nhưng đến khi gặp lại cô, chính tôi lại ép cô phải hẹn hò với tôi, ép cô phải ở bên cạnh tôi. Tôi biết tôi là một con người mâu thuẫn. Là một người không có chính kiến trong tình yêu. Tôi làm tất cả điều đó, vì tôi thật lòng thích cô. Tình cảm đã chuyền dần từ thích sang yêu sâu đậm lúc nào không hay. Tôi không còn coi cô là người thế thân của Thư Phàm nữa. Nếu cô chỉ đơn giản là một người thay thế cô ấy, tôi đã không hốt hoảng lo sợ, không sợ hãi khi thấy cô gặp phải nguy hiểm. Sẽ không đớn đau và ghen tuông mỗi khi thấy cô thân mật với một chàng trai khác.
Trác Phi Dương cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Thy Dung.
_ Hoàng Thy Dung. Cô nghe cho rõ đây. Tôi yêu cô. Tôi thật lòng yêu cô. Yêu rất chân thành. Dù cô lựa chọn tôi hay Bách Khải Văn, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô. Tôi không còn muốn trông thấy cô buồn khổ và khóc lóc nữa. Tôi muốn thấy cô sống vui vẻ và hay cười như trước kia. Bây giờ tôi đã nhận ra niềm hạnh phúc của người mình yêu, cũng chính là niềm hạnh phúc của riêng mình. Tôi đã già rồi. Nếu có thể, tôi cũng muốn được sở hữu cô. Nhưng nếu tôi ích kỉ làm thế, tôi sẽ chôn vùi tuổi thanh xuân của cô.
Trác Phi Dương đau khổ. Đôi mắt hắn nhòa lệ. Hốc mắt đỏ hoe. Thân hình run rẩy. Hắn rất muốn khóc. Nhưng lại cố kìm nén. Hắn không cho phép bản thân mình yếu đuối, quỵ lụy van xin tình yêu của Thy Dung. Vì yêu Thy Dung, hắn sẽ cầu chúc cho Thy Dung được sống hạnh phúc. Hắn không nhẫn tâm hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của Thy Dung.
o-0-o
Sau khi nhận được tin của vệ sĩ báo Thy Dung đã được một chàng trai lạ mặt chở đi bằng xe mô tô phân khối lớn. Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách. Tự hỏi không biết hiện giờ con gái đang ở đâu. Theo những gì mà anh vệ sĩ miêu tả. Cả hai đoán người chở Thy Dung đi là Trần Hoàng Anh.
Mấy ngày gần đây. Hầu như ngày nào Trần Hoàng Anh cũng tìm đến gặp Thy Dung. Dần đần người trong nhà cũng biết được trước kia Hoài Thương và Trần Hoàng Anh từng hẹn hò với nhau. Nghe đâu con bé Hoài Thương đã thích công tử của nhà họ Trần.
Việc Trần Hoàng Anh quan tâm lo lắng đến sự mất tích của Hoài Thương đã lấy được sự đồng cảm của gia đình nhà họ Hoàng. Họ dần coi Trần Hoàng Anh là một người bạn của gia đình.
Vì đã biết Thy Dung đi cùng với Trần Hoàng Anh. Bạch Thư Phàm đã hỏi Khánh Sơn số điện thoại của Trần Hoàng Anh.
Một lát sau, Thư Phàm nghe thấy dấu hiệu bắt máy của Trần Hoàng Anh.
_A lô ! Xin hỏi ai đấy ?
_Chào cháu. Cô là Thư Phàm – mẹ của Thy Dung.
_Chào cô. Có gọi điện cho cháu chắc có điều gì muốn hỏi ?
_Tối nay cháu đã chở Thy Dung đi đúng không ?
_Vâng. Cháu chở cô ấy đi một đoạn. Sau đó cô ấy đòi xuống đi dạo.
_Cháu có biết hiện giờ con bé đang ở đâu không ? – Thư Phàm không nhịn được lo lắng hỏi.
_Cháu cũng không biết nữa. Từ lúc chia tay cô ấy ở con đường Tân Cảng. Cháu lái xe đi ngay lập tức, nên không biết cô ấy đi đâu.
Thư Phàm thất vọng, ỉu xìu ngồi dựa ra sau ghế. Mệt mỏi bảo Trần Hoàng Anh:
_Cảm ơn cháu. Nếu cháu biết tin tức gì của Thy Dung, làm ơn gọi điện lại cho cô.
_Cháu hiểu. Cháu nhất định sẽ làm thế.
Thư Phàm cúp máy. Thẫn thờ ngồi trên ghế sa lông. Thật lâu cũng không muốn nói gì.
_ Thư Phàm. Em đừng lo lắng. Con bé Thy Dung sẽ không sao đâu.
_Em cũng hy vọng con bé không xảy ra chuyện gì. Nếu không….
Thư Phàm rơi lệ. Mười ngón tay đan cài vào nhau. Biến cố trong gia đình xảy ra dồn dập. Có nhiều lúc Thy Dung muốn buông xuôi tất cả. Muốn từ bỏ hết mọi thứ. Muốn dắt díu người thân trong nhà bỏ đi đến một đất nước xa lạ để sinh sống. Nhưng tình thương dành cho con cái, tình yêu dành cho chồng, niềm tin vào cuộc sống đã chiến thắng tất cả. Thư Phàm không cho phép bản thân mình được buông xuôi, không cho phép mình được từ bỏ bất cứ thứ gì. Mọi thứ mà gia đình nhà họ Hoàng có được như ngày hôm nay, đều được tạo dựng bằng máu và nước mắt. Thư Phàm tự dăn dạy bản thân mình phải biết quý trọng những gì đang có.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm vợ vào lòng. Hắn lặng im không nói. Vì biết vào giây phút này, nói gì cũng vô dụng. Cần phải dùng hành động để chứng minh.
o-0-o
Mười một giờ đêm. Bách Khải Văn một mình lái xe đến trước cổng nhà họ Hoàng. Hắn ngồi im trên ghế xe, không nhúc nhích. Mắt nhìn vào khoảng bóng tối trước mặt. Hắn đến đây vì muốn tìm gặp Thy Dung. Muốn gọi điện bảo Thy Dung ra cổng. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn đã từ bỏ ý định ban đầu của mình.
Bách Khải Văn ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Hắn ngồi rất lâu. Ngồi đến hơn 12 giờ đêm.
Nhìn thấy hình bóng người không ngừng di chuyển trong bóng đêm. Bách Khải Văn cau mày. Dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Hắn đoán gia đình nhà họ Hoàng lại phát sinh ra biến cố mới.
Đúng vào lúc đó, điện thoại đặt trên đầu xe đổ chuông.
Bách Khải Văn thu hồi tầm nhìn. Vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đi động màu xám.
Bấm nút xanh trên màn hình. Mắt chăm chú quan sát những hình bóng di chuyển trước cánh cổng sắt của nhà họ Hoàng. Hắn lạnh lùng lên tiếng:
_Nói đi.
_Ông chủ. Tối nay cô Thy Dung đã đi ra ngoài. Cô ấy đến nhà Trác Phi Dương.
Bách Khải Văn siết chặt nắm đấm. Môi mím chặt. Đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo.
_Cô ấy đến đó lúc mấy giờ ?
_Độ khoảng hơn chín giờ.
_Tại sao bây giờ mới báo cáo ? – Trác Phi Dương tức giận, quát hỏi.
_Xin lỗi ông chủ. Do gặp phải sự cố nên bây giờ tôi mới gọi điện cho ông chủ được.
_ Không nên lập lại sai lầm này thêm một lần nữa. Nếu không, hậu quả thế nào, cậu hãy tự hiểu lấy.
_Vâng. Tôi đã biết, thưa ông chủ.
Bách Khải Văn tức giận cúp máy. Thô bạo ném điện thoại xuống ghế xe. Hắn đã ngồi chờ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ như một thằng ngố. Trong khi đó, Thy Dung và Trác Phi Dương đang vui vẻ với nhau.
Trong cuộc chiến tranh giành tình cảm này. Xem ra, hắn phải dùng những biện pháp mạnh hơn. Không thể tiếp tục khoan nhượng nữa. Vốn là một người biết dùng thủ đoạn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn người con gái hắn yêu xà vào vòng tay của một người đàn ông khác.
_ Trác Phi Dương. Anh đừng có trách tôi dùng thủ đoạn với anh. Tất cả đều là do tự chuốc lấy.
Bách Khải Văn phóng vụt xe đi. Hắn nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể đấm vỡ mặt Trác Phi Dương.
o-0-o
Thy Dung ngủ một giấc đến hơn bảy giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Đầu Thy Dung rất đau. Đau như búa bổ. Mí mắt nặng trĩu. Cơ thể có cảm giác bị ai đánh cho một trận nhừ tử. Tất cả các khớp xương trong cơ thể đều mềm nhũn. Tay chân đau nhức. Nhất là vai phải.
Thy Dung mở mắt. Mông lung nhìn trần nhà treo một chùm đèn màu trắng. Nhìn những bức tranh sơn dầu đắt tiền treo trên tường. Nhìn cánh cửa kính đang phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Khẽ rên lên một tiếng. Thần trí mờ mịt một mảnh. Thy Dung không biết mình đang ở đâu. Tay vô thức sớ vào bộ quần áo mặc trên người. Thấy mình đã được ai đó thay cho một bộ quần áo mới. Vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận. Thy Dung giật mình hoảng hốt. Vội chống tay xuống nệm, định nhỏm ngồi dậy.
Tay có cảm giác ai đó đang nắm chặt lấy. Thy Dung kinh sợ, nghiêng đầu sang nhìn. Tầm mắt di chuyển từ mái tóc đến tràn dần xuống sống mũi, đến môi. Nhận ra được người con trai đang ngủ nửa nằm nửa gồi cạnh mép giường, nắm tay mình suốt cả đêm hôm qua là ai. Thy Dung ngây ngẩn cả người. Nhìn hình ảnh ngủ say của Trác Phi Dương không chớp mắt.
“Hắn…hắn sao lại ở đây ? Chẳng phải tối hôm qua bác quản gia nói hắn đã bay đến đảo hoang rồi sao ? Còn nữa. Rõ ràng mình nhớ mình đã bị ngất xỉu ngoài đường cơ mà ?”
Thy Dung ngượng chín người khi nghĩ cả đêm hôm qua Trác Phi Dương đã nhìn ngắm mình ngủ. Không cần phải đoán, Thy Dung cũng biết mình đang nằm trên giường ngủ của Trác Phi Dương. Và đây là phòng riêng của hắn.
Mật ngọt tình yêu chưa kịp đến. Đau khổ và chua xót đã lấp đầy. Nước mắt trên má Thy Dung lăn dài. Bây giờ Thy Dung và Trác Phi Dương đã thuộc hai chiến tuyến đối lập nhau. Thy Dung luôn lo sợ Trác Phi Dương phát hiện ra mình là ai. Vì phải che giấu thân phận thật sự của mình, Thy Dung đã khổ sở biết bao. Có nhiều khi giật mình thức giấc vì gặp ác mộng. Ở bên cạnh hắn cũng không được trọn vẹn, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, đề cao cảnh giác. Yêu đương như thế liệu có mang lại một chút lạc thú nào đó ?
Thy Dung đang chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ miên man, ngơ ngác ngắm nhìn Trác Phi Dương say ngủ. Trác Phi Dương đột nhiên mở mắt, ngước nhìn Thy Dung.
Bốn mắt giao nhau. Hô hấp không khỏi ngưng trệ. Không gian và thời gian như ngừng cả lại. Thy Dung giật nảy người. Vội rụt tay lại. Xê dịch thân hình. Muốn tránh Trác Phi Dương xa ra một chút.
Trác Phi Dương chưa lấy lại được lý trí của mình. Không nhận ra hành động chống đối ngầm của Thy Dung.
_Cô thấy trong người thế nào ? Đã thấy khá hơn chưa ?
Thy Dung bật khóc. Trách Trác Phi Dương quá giỏi đóng kịch. Nếu hắn đã biết hết tất cả sự thật, tại sao không nói thẳng ra, cần gì phải giả vờ không biết gì ?
Trác Phi Dương đã nhận ra thái độ khác thường của Thy Dung.
Hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay Thy Dung. Nhưng lại rụt rè không dám, sợ sẽ phá hỏng giấc mơ đẹp đẽ này.
_ Thy Dung. Tại sao cô không nói gì cả ? Cô đang giận tôi sao ?
Lòng Thy Dung quặn thắt. Nước mắt làm mặn đắng bờ môi. Tối qua khi tìm đến đây, Thy Dung có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Trác Phi Dương. Nhưng đến khi gặp hắn rồi. Thy Dung lại không có dũng khí hỏi hắn, không thể cất nổi nên lời. Ngay vào lúc này, Thy Dung muốn chạy trốn khỏi hiện thức, muốn quên hết tất cả. Thy Dung ước, giá mà mình vẫn không biết gì thì hay biết mấy. Nếu thế, mình vẫn là một cô gái vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Thy Dung run rẩy chống tay xuống nệm, loạng choạng bước xuống. Thy Dung rùng mình vì sàn nhà lạnh giá.
Thy Dung đi lướt qua Trác Phi Dương. Muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Phải chọn giữa đối mặt với sự thật tàn khốc, Thy Dung thà chọn tạm thời chạy trốn còn hơn đục khoét sâu thêm vào trái tim bị tổn thương nặng nề của mình.
Thy Dung nắm lấy núm khóa cửa. Chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài.
Trác Phi Dương cào tay vào mớ tóc rối. Ba bước biền thành bốn bước. Hai tay chống vào cánh cửa gỗ. Thân hình ép sát Thy Dung vào giữa. Hắn bực mình hỏi.
_ Hoàng Thy Dung. Thái độ lạnh lùng xa cách của cô sáng nay là thế nào ? Cô muốn tôi xin lỗi cô sao ? Nếu cô không hài lòng ở điểm nào, thì cô cứ nói thẳng ra. Đừng cư xử như một đứa trẻ con hay hờn dỗi.
Thy Dung nhắm mắt. Lệ tuôn ra như mưa.
“Ồ ! Thì ra tất cả là lỗi của mình. Mình là một đứa trẻ con hay dỗi, hay hờn giận. Còn hắn là một người lớn trưởng thành. Hắn chẳng làm sai gì cả.”
Thy Dung cay đắng nở một nụ cười. Quyết tâm nhanh chóng rời khỏi đây càng lúc càng cao.
Thy Dung dùng hết sức lực, cố mở cánh cửa gỗ. Trác Phi Dương ôm lấy Thy Dung từ phía sau. Hắn buồn khổ hỏi:
_ Thy Dung. Cô đừng tỏ ra xa cách với tôi nữa có được không ? Cô bất mãn chuyện gì thì nói thẳng ra đi. Tôi không muốn cô giấu tôi.
Vòng tay ấm áp của Trác Phi Dương đã khiến cơ thể đông cứng của Thy Dung muốn tan ra thành nước, muốn ngấm sâu xuống lòng đất, vĩnh viễn biến mất, không bao giờ còn xuất hiện trên thế gian.
Phải ! Nếu có thể biến mất. Thy Dung sẽ không có một chút hối hận. Dù là nhỏ nhất.
_ Trác Phi Dương. Buông tôi ra. Tôi muốn về nhà.
Nước mắt rơi rớt xuống cánh tay Trác Phi Dương. Từng giọt từng giọt. Tiếng lệ rơi tí tách, nghe như tiếng đàn sầu vắng trong đêm khuya thanh tĩnh.
Vòng tay của Trác Phi Dương nới lỏng dần dần. Trác Phi Dương buông thõng tay. Tuy đứng gần kề với Thy Dung, nhưng lại xa vắng quá. Xa quá đến nỗi dù có vươn tay cũng không thể với tới được. Tâm một khi đã lạnh. Có dùng cách nào cũng không thể sưởi ấm.
Môi run run. Thy Dung cắn chặt môi. Cắn đến môi đến trắng bệch. Nuốt tiếng nấc nghẹn vào tận sâu trong đáy lòng. Thy Dung không muốn khóc trước mặt Trác Phi Dương.
Thy Dung hít một hơi thật sâu. Cố lấy hết dũng khí và cam đảm. Xoay một vòng khóa. Chân Thy Dung dợm bước đi.
Trác Phi Dương vò tóc, tức tối chửu lên một câu: “Chết tiệt…”
Hắn bất thình lình nhấc bổng Thy Dung lên, xoay Thy Dung đối diện với mình.
Thy Dung mở to mắt. Chưa kịp nói được một câu gì. Đôi môi đã bị bịt kín bằng một nụ hôn.
Đầu Trác Phi Dương cúi thấp. Hai tay ôm lấy má Thy Dung. Môi tham lam tàn phá và càn quét trong miệng Thy Dung. Hắn không thể để cho Thy Dung cứ thế mà đi, ra về trong giận hờn, mà hắn không hiểu nguyên nhân vì đâu. Hắn muốn biết vì sao Thy Dung lại giận hắn. Phải chăng là do hắn đã bỏ đi không một lời giải thích ?
Thy Dung dần nhắm mắt lại. Nước mắt giống như những hạt mưa xuân đang tưới mát cho tâm hồn đau khổ của Thy Dung. Nụ hôn mang theo ngọt ngào của đam mê, mang theo vị mặn của muối biển, mang theo những chua xót chưa kịp giải bày.
Bàn tay hết nắm rồi lại thả. Cuối cùng Thy Dung đón nhận nụ hôn của Trác Phi Dương.
Thy Dung mặc dù bất mãn, không thích bị người khác giám sát cuộc sống của mình. Nhưng vì thực sự có việc cần phải đi ngoài, cũng hiểu lý do vì sao bố mẹ phải làm thế. Thy Dung đã chấp nhận yêu cầu này của họ.
Người vệ sĩ được cử đi theo bảo vệ Thy Dung là một người đàn ông hơn 20 tuổi, vóc dáng cao lớn, toàn thân mặc đồ đen. Đã quá quen thuộc với cuộc sống bấp bênh, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Thy Dung im lặng đi bên cạnh anh ta.
Vừa đi Thy Dung vừa tính toán, nghĩ cách thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta. Nếu để anh ta lẽo đẽo đi theo cùng, Thy Dung sẽ khó bề mà thực hiện được kế hoạch của mình.
Thoáng thấy bóng dáng của Trần Hoàng Anh trên vỉa hè cạnh nhà. Một tia sáng lóe lên trong đầu óc thông minh của Thy Dung.
Thy Dung nhẹ giọng bảo anh vệ sĩ:
_Anh có thể đi gọi cho tôi một chiếc xe tắc xi được chứ ? Tôi muốn đi tắc xi.
Anh vệ sĩ gật đầu, đáp:
_Được. Cô chờ tôi một chút.
Nói xong, anh ta tiến ra lòng đường, dơ cánh tay, vẫy gọi xe tắc xi.
Tận dụng cơ hội có một không hai. Thy Dung nhanh chân chạy lại gần Trần Hoàng Anh.
_Mau chở tôi đi – Thy Dung hối thúc Trần Hoàng Anh.
Trần Hoàng Anh đưa mũ bảo hiểm cho Thy Dung. Gạt chân chống xe. Nổ máy. Phóng vọt đi trong vòng chưa đầy 20 giây.
Lúc anh vệ sĩ chạy tới nơi, cũng là lúc chiếc xe mô tô phân khối lớn hòa vào dòng người đông đúc trên đường.
Thy Dung không kịp đội mũ bảo hiểm. Trần Hoàng Anh đã phóng vụt xe đi. Thành ra vẫn cầm trên tay. Nếu Thy Dung không phải là một cô gái giỏi võ, có tinh thần cứng rắn, sợ rằng đã sớm ngã lộn vó xuống đất và khóc thét vì tốc độ phóng xe như tên lửa của Trần Hoàng Anh.
_Anh có biết là anh đang chở một cô gái bị thương ở cánh tay phải không hả ? – Thy Dung hét to, cố át đi tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Trần Hoàng Anh không mấy quan tâm đến vấn đề đó. Hắn bình thản trả lời:
_Cô cũng đâu phải là con gái.
_Đi xe chậm lại. Nếu không, anh đừng trách tôi ra tay độc ác.
Trần Hoàng Anh giảm tốc độ. Hắn giảm tốc độ không phải sợ bị Thy Dung đánh. Hắn là đang nghĩ đến cánh tay đau của Thy Dung.
Thy Dung cũng hiểu điều ấy, nên không chấp nhặt hắn.
_Chúng ta đi đâu đây ?
_Tôi tưởng cô biết, chúng ta đang đi đâu ? – Trần Hoàng Anh hỏi vặn lại Thy Dung.
Thy Dung cười nhạt:
_Bây giờ tôi mới thấy hâm mộ con bé Hoài Thương. Không hiểu trong thời gian hai người hẹn hò, con bé đã bị anh hành hạ thảm hại thế nào.
Nghe Thy Dung nhắc đến Hoài Thương. Trần Hoàng Anh nổi cáu:
_Cô im miệng đi. Đừng bao giờ chọc ngoáy đến nỗi đau trong lòng tôi nữa. Nếu không chính tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô đi bộ về nhà.
_Anh đừng nổi nóng. Tôi chỉ cố kiếm chủ đề để nói chuyện với anh thôi. Ngoài chủ đề về con bé Hoài Thương ra. Tôi không thấy có bất cứ điều gì để trao đổi với anh cả.
Trần Hoàng Anh im lặng. Khuôn mặt đăm chiêu. Bộ dạng buồn bã, không vui.
Thy Dung có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi và buồn chán của hắn.
_Tôi xin lỗi. Nếu tôi có vô tình nhắc đến nỗi đau trong lòng anh. Tôi rất mừng cho em gái tôi. Tôi mong khi tìm được con bé, đưa được nó bình an trở về nhà. Anh sẽ đối xử thật tốt và yêu nó thật lòng.
_Cô không nhắc nhở tôi. Tôi cũng sẽ yêu cô ấy bằng tất cả tình yêu và trái tim mình. Lúc đầu khi mới gặp cô ấy, tôi không nhận ra tình cảm thật trong lòng mình. Khi biết cô ấy bị bắt cóc, tôi mới thực sự hiểu rõ được tình cảm trong lòng mình.
Thy Dung rơi lệ. Từng giọt từng giọt theo gió bay đi. Thy Dung đã biết ai là chủ nhân của số tài khoản mà gia đình vừa mới chuyển một số tiền lớn vào đó. Biết được người đó là ai, Thy Dung chưa kịp nở một nụ cười vui mừng và chiến thắng, đã đau đớn đến thắt ruột gan, trái tim đang nhỏ những giọt máu màu hồng tươi. Tình yêu của Thy Dung bị vắt khô kiệt như một quả cam không còn nước, bị héo rũ như một bông hoa bị phơi nắng quá lâu.
Thy Dung đã đánh mất tất cả. Thy Dung không còn dám tin tưởng bất cứ một ai nữa. Ngay cả chính bản thân mình, Thy Dung cũng nghi ngờ và không tin tưởng. Mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi niềm tin vào con người, cũng có nghĩa là đã không còn gì nữa.
Thy Dung rất muốn hận người đó, căm ghét người đó thật nhiều. Muốn trả thù người đó đã phá tan nát gia đình của mình. Nhưng tình yêu mà Thy Dung dành cho người đó lớn hơn lòng hận thù. Nói một cách khác, Thy Dung không bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ hận thù người ấy, mà chỉ có yêu và yêu thôi.
Thy Dung đã tự trách và dằn vặt chính mình rất nhiều. Tự trách mình ngu ngốc và dại khờ, khi mù quáng chạy theo một mối tình tuyệt vọng, không có tương lai.
_ Hoàng Thy Dung. Cô đang nghĩ gì thế ?
Thy Dung giật mình. Vội thu hồi lại dòng suy nghĩ đi hoang của mình.
_ Không nghĩ gì cả. Còn anh ?
_Mấy ngày gần đây. Tôi đã đi thám thính khắp nơi. Nhưng vẫn thu được một thông tin hữu ích nào cả.
_Anh đừng vội nản chí. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra được manh mối có liên quan đến tên bắt cóc kia thôi.
Cả người Thy Dung đều co giật. Từng cơn địa chấn nhỏ xuất phát từ tim, dần lan đến toàn thân. Thy Dung biết nói dối là không tốt. Che giấu cho tên bắt cóc kia lại càng không nên. Thy Dung nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ rơi. Bóng qua trong quá khứ càng lúc càng nặng thêm.
Thy Dung đang cầu xin người thân trong nhà. Cầu xin Hoài Thương. Cầu xin Trần Hoàng Anh hãy hiểu cho nỗi khổ của mình. Thy Dung tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không để cho chuyện này tiếp tục diễn ra nữa. Thy Dung sẽ cố gắng kết thúc tất cả. Chỉ là….xin hãy cho Thy Dung thêm một chút thời gian. Thy Dung còn có nhiều điểm nghi vấn cần làm sảng tỏ, trước khi kết luật người ấy có đúng là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả vụ này không ? Thy Dung không làm sao mà tin được. Một con người chí lý chí tình. Thấu hiểu đạo lý. Sống mẫu mực như thế lại rắp tâm hại gia đình mình.
_ Trần Hoàng Anh. Cho tôi xuống đây.
Đang đi. Trần Hoàng Anh đột ngột dừng xe lại. Bánh xe ma sát mạnh xuống lòng đường, tạo ra những tia lửa điện và âm thanh “két” nghe chói tai.
Thy Dung đổ rạp người về phía trước. Bị động chạm mạnh vào vết thương trên vai phải. Thy Dung đau đớn kêu lên một tiếng. Trán lấm tấm mồ hôi.
_ Hoàng Thy Dung. Cô muốn chết đúng không ? – Trần Hoàng Anh nổi cáu, quay lại quát Thy Dung.
Thy Dung run run trèo xuống xe mô tô. Bực mình đối đáp lại:
_Có anh muốn chết thì có. Tôi tưởng anh là một tay đua siêu hạng. Không ngờ chỉ có một câu nói bất ngờ của tôi, cũng khiến anh luống cuống phanh gấp xe, suýt chút nữa thì tông vào vỉa hè.
Nếu không vì nghĩ Thy Dung là con gái, đang bị thương. Trần Hoàng Anh đã rất muốn đánh Thy Dung một trận nên thân.
_Cô bảo tôi chở cô đi đến đây, chỉ vì cô thích đi dạo thôi sao ?
Thy Dung cười buồn:
_Tôi xin lỗi anh. Nếu tôi lại khiến anh thất vọng và phiền lòng. Nhưng đúng là tôi nhờ anh đưa tôi đến đây vì tôi muốn đi dạo một chút cho đầu óc khuây khỏa. Mấy ngày gần đây, tôi gần như phát điên lên.
_Cô có bị điên không ? – Trần Hoàng Anh cao giọng, quát to – Cô đang bị thương nặng, thì nên ở nhà mà nghỉ ngơi đi chứ ? Hơn nữa, kẻ giết cô vẫn còn đang luẩn quẩn trong bóng tối. Cô đi dạo bộ một mình trên vỉa hè là muốn mời họ đến giết cô một cách triệt để sao ?
Thy Dung nhìn Trần Hoàng Anh. Khi mới gặp Trần Hoàng Anh, Thy Dung cho rằng Trần Hoàng Anh là một kẻ khó ưa. Một tên công tử bột, cậy gia đình mình giàu có, và đẹp trai để bắt nạt và ra oai với kẻ khác. Nhưng về sau này, càng tiếp xúc với hắn. Thy Dung đã nhận ra được nhiều tính cách tốt của hắn. Trần Hoàng Anh là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Hắn là một chàng trai sống có nghĩa khí và chân thành.
_Cảm ơn anh – Thy Dung xúc động nói – Tôi sẽ cẩn thận. Anh đi đi.
Trần Hoàng Anh bực bội nhìn Thy Dung.
Thy Dung nhún vai, gượng nở một nụ cười. Chân rảo bước trên vỉa hè. Đường phố chìm trong ánh đèn điện sáng trăng của bóng điện cao áp. Chìm trong ánh đèn điện lấp lánh, nhiều màu sắc của những cửa hiệu gần vỉa hè. Trên vỉa hè, người đi qua người đi lại tấp nập. Cuộc sống sôi động, tràn đầy sinh khí. Trong lòng đường, những chiếc xe ô tô, xe tắc xi, xe máy nối đuôi nhau thành một đường thẳng tắp.
Thy Dung bị cuộc sống vội vã xung quanh cuốn hút. Dần quên mất đi nỗi đau đang đầy ắp trong lòng mình. Cuộc sống vẫn thế, vẫn nhộn nhịp. Những tiếng cười nói, đùa nhau, tiếng bước chân chạy rình rịch vẫn không ngừng nghỉ suốt ngày đêm. Thời gian vẫn trôi qua đi. Mặc ai có buồn đau, ai có sầu khổ. Không một thứ gì ngừng lại để chờ đón mình cả.
Đi giữa dòng người hối hả, vội vã. Thy Dung thấy mình cô đơn, lạc lõng. Có cảm giác chỉ còn một mình mình tồn tại, mọi thứ chung quanh đều đã biến mất, lui vào dĩ vãng xa xăm, mờ mịt.
Nước mắt trên má lăn tròn. Thy Dung khóc trong lặng thầm. Sờ lên trái tim mình. Thy Dung lắng nghe những tiếng đập yếu ớt. Nhịp đập thật khẽ. Phải chăm chú lắng nghe kỹ lắm, Thy Dung mới cảm nhận được mình vẫn còn đang sống, đang tồn tại.
Thy Dung bước đi, đi mãi, đi đến khi đứng giữa ngã ba đường. Ba con đường trước mặt, con đường nào cũng rực rỡ ánh đèn, cũng dài thẳng tắp. Thy Dung không biết nên chọn con đường nào, giống hệt như mối tình không có đoạn kết của mình.
Thy Dung thò vào trong túi quần. Lôi ra một đồng tiền xu. Trong ánh sáng đèn điện, đồng tiền xu màu trắng bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Một mặt chữ. Một mặt hình. Thy Dung búng ngón tay, tung đồng xu lên cao.
Thy Dung ngước mắt. Nhìn đồng xu tung bổng lên cao. Đồng xu xoay tròn. Nằm lăn lốc trên mặt đất. Sau khi tạo thành một vũ điệu, đồng xu dừng lại.
Thy Dung ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay cầm lấy đồng xu. Năm ngón tay xòe ra. Thy Dung hồi hộp mở to mắt để nhìn cho thật kỹ. Đồng xu có mặt hình. Vậy là….
Thy Dung bật khóc. Trước lúc tung đồng xu. Thy Dung đã làm một ván cược. Nếu đồng xu hiện lên mặt chữ, Thy Dung sẽ chọn Trác Phi Dương. Còn nếu đồng xu hiện lên mặt hình, Thy Dung sẽ chọn Bách Khải Văn.
Kết quả…. Thy Dung siết chặt đồng xu trong tay. Góc cạnh mài mạnh vào gan bàn tay. Nước mắt mỗi lúc một tuôn ra nhiều hơn. Thy Dung thấy mình thật ngốc, vô cùng ngốc. Nếu số phận của một con người được quyết định bởi một đồng xu. Phải chăng Thy Dung nên thuận theo nó ?
Thy Dung tức giận với chính mình, tức giận ông Trời luôn đối xử bất công với người tốt. Thy Dung ném đồng xu ra xa. Đồng xu bay vút đi, biến mất trong bóng tối.
Thy Dung chạy ra gần giữa lòng đường, dơ tay, vẫy gọi một chiếc xe tắc xi.
Một chiếc xe tắc xi phóng vụt qua. Hai chiếc. Ba chiếc. Đến chiếc thứ tư mới dừng lại bên cạnh Thy Dung.
Thy Dung run rẩy mở cửa xe, loạng choạng trèo vào trong.
_Làm ơn đưa tôi đến số 12 A, đường Cửu Long.
Chiếc xe tắc xi chuyển bánh. Con đường dần dần bị bỏ lại phía sau.
Thy Dung rất muốn chạy trốn số phận của chính mình. Không muốn đối diện với sự thật mà mình vừa mới khám phá ra. Nhưng có thể chạy được đi đâu. Sớm hay muộn cũng phải đối diện với nó. Thy Dung có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Trác Phi Dương. Muốn hỏi hắn vì sao lại làm như thế ? Vì sao có thể tàn nhẫn hủy hoại đi hạnh phúc của một gia đình ?
Thy Dung luôn cho rằng Trác Phi Dương yêu sâu đậm mẹ mình. Hắn sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho gia đình riêng của mẹ. Nhưng Thy Dung đã nhầm. Càng yêu sâu đậm, càng hận thù nhiều hơn. Để rồi khi lòng thù hận bùng nổ như một ngọn núi lửa phun trào dung nham. Con người ta sẽ đánh mất đi lý trí của mình. Sẽ mù quáng vâng lệnh phần ác quỷ ẩn giấu sâu bên trong mỗi người.
Đến nhà Trác Phi Dương. Thy Dung trả tiền tắc xi, rồi mở cửa xe bước xuống.
Chín giờ tối. Căn biệt thự chìm trong ánh sáng trong suốt như pha lê. Đài phun nước thỉnh thoảng bắn lên những dòng nước mát. Thy Dung liên tưởng đài phun nước kia là một đài hoa sen đang xòe ra những cánh tay của mình.
Thy Dung đứng ngoài cổng, mắt đăm đăm nhìn quang cảnh khu vườn qua chấn song sắt. Đã đến được nơi mà mình muốn đến. Nhưng Thy Dung không hề có cảm giác vui. Chỉ có cảm giác thống khổ và buồn đau. Mất đi niềm tin và tình yêu của cuộc đời mình, cũng chính là lúc Thy Dung nhận ra thế giới xung quanh mình toàn một màu đen ảm đạm và âm u.
Thy Dung chần chừ. Tự đấu tranh tâm lý dữ dội. Tự dằn vặt chính mình. Để rồi, từng chút từng chút một cái khí thế hùng hổ khi đến đây của Thy Dung đã bị ăn mòn. Sau cùng chỉ còn lại một mặc cảm tự ti, không thể vực dậy nổi.
Thy Dung hèn nhát không dám đối diện với sự thật. Cũng không có dũng khí hỏi thẳng Trác Phi Dương. Thy Dung đã hiểu ra mình chỉ là một cô gái yếu đuối và nhu nhược mà thôi. Là một kẻ si tình đáng thương.
Đúng vào lúc, Thy Dung định xoay người bỏ đi. Cánh cổng sắt đóng im ỉm, bật mở. Ông quản gia thò đầu ra ngoài.
Thy Dung giật nảy, choáng váng sợ hãi, vô thức lùi xa sau mấy bước.
Nhận ra người ra mở cổng không phải là Trác Phi Dương. Tâm trạng hoảng loạn của Thy Dung dịu xuống một chút.
Thy Dung cố gắng giữ cho mình không run rẩy.
_Chào…chào bác….
_Cô là…
Ông quản gia nheo mắt nhìn Thy Dung. Trong một khoảnh khắc, ông nhận ra Thy Dung là ai. Thy Dung chính là cô gái đã ngủ qua đêm trong phòng ngủ trên lầu hai của cậu chủ. Chẳng những thế cô gái này còn có khuôn mặt và vóc dáng giống hệt cô Thư Phàm – mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu chủ.
_Cô đến đây tìm cậu chủ ?
Ông quản gia mở rộng cánh cổng sắt, như muốn chào đón Thy Dung vào trong nhà.
Thy Dung cúi đầu. Vì quá hồi hộp và hoảng hốt, vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi, trái tim đập rộn rã trong lồng ngực.
_Cháu…cháu…
Gặp hay không gặp ? Thy Dung cũng không biết nữa. Chỉ biết bản thân mình không ổn rồi. “Chỉ nói vài câu với ông quản gia, cũng không thể nói gãy gọn. Mình làm sao có thể đối diện với Trác Phi Dương ?”
_Cậu chủ đã đi vắng. Vài ngày cậu chủ mới về nhà. Cô có muốn nhắn gì cho cậu chủ không ?
Ông quản gia thương hại nhìn Thy Dung. Thấy Thy Dung hồi hộp đến nỗi ăn nói lắp bắp. Ông liền tốt bụng giải vây cho Thy Dung.
Thy Dung ngẩng đầu nhìn ông quản gia. Kinh ngạc hỏi:
_Chủ…chủ tịch đã đi vắng rồi sao ? Bác…bác có biết chủ tịch đi đâu rồi không ạ ?
_Cháu tìm chủ tịch có việc gì không, mà hỏi kĩ như thế ?
Ông quản gia không muốn gây khó dễ. Ông chỉ tò mò muốn biết Thy Dung tìm cậu chủ làm gì ?
_Cháu có việc rất quan trọng muốn gặp riêng chủ tịch.
Thy Dung mặt hơi ửng đỏ. Phải nói úp úp mở mở mối quan hệ giữa mình và Trác Phi Dương với người khác, khiến một cô gái không biết thẹn là gì như Thy Dung, cũng phải ngượng ngùng.
_Cậu ấy đến tòa lâu đài trên đảo hoang rồi. Nếu cô muốn liên lạc với cậu ấy, cô nên dùng điện thoại di động.
_Cháu…cháu đã gọi nhưng chủ tịch không có bắt máy.
Thy Dung nghẹn ngào sắp khóc. Run run dùng tay quẹt lệ trên khóe mắt.
Theo con mắt quan sát của ông quản gia. Cô gái nhỏ này là đang buồn và thất vọng vì cậu chủ không chịu liên lạc lại, nên mới tìm đến tận đây.
Nếu Trác Phi Dương tìm được tình yêu mới cho mình, ông quản gia cũng rất vui. Vì thế, ông cười một cách thấu hiểu, nói:
_Cô đừng trách cậu chủ. Lúc rời khỏi nhà, cậu ấy quên điện thoại di động trong phòng riêng. Có lẽ vì thế, cô không thể liên lạc được với cậu ấy.
Thy Dung mắt lấp lánh niềm vui. Ngọn lửa tình yêu vừa mới bị bóng tối dập tắt lại cháy lên âm ỉ.
_Thật không hả bác ? Chủ…chủ tịch bỏ quên điện thoại ở nhà thật sao ?
Ông quản gia bật cười. Thấy Thy Dung là một cô gái thật đáng yêu và dễ thương.
_Đúng. Cậu chủ đã bỏ quên điện thoại di động ở nhà.
_Nếu thế cháu làm sao liên lạc được với chủ tịch ? – Thy Dung tiu nghỉu hỏi ông quản gia.
_ Không liên lạc được bằng điện thoại di động thì liên lạc bằng điện thoại bàn, hay số của điện thoại di động khác. Cậu chủ luôn có hai chiếc điện thoại di động cơ mà.
Thy Dung bần thần cả người. Nước mắt vừa mới ngưng, lại tiếp tục rơi. Thì ra là thế ! Thy Dung cay đắng hiểu rằng mình chỉ là người trong công việc của hắn mà thôi. Còn nhớ trước kia. Nếu không phải vì mình không phải là tài xế riêng của hắn, có lẽ ngay cả số điện thoại hắn cũng không cho mình.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu, không vui của Thy Dung. Ông quản gia quan tâm hỏi:
_Cháu có số điện thoại kia của cậu chủ không ?
Cõi lòng tan nát. Thy Dung không còn muốn nghe thêm một câu gì nữa. Thy Dung đột ngột xoay người, bỏ chạy thật nhanh.
Ông quản gia sửng sốt. Gọi với lại:
_Này cháu !
Thy Dung không quay đầu lại. Hổn hển chạy đi. Nước mắt lăn dài theo từng nhịp bước chân. Buồn khổ, cay đắng trong lòng tựa như sóng trào. Chúng quặn thắt tạo thành những vòng xoắn ốc. Thy Dung thấy trước mắt mình tối xầm, không nhìn thấy được gì. Thy Dung loạng choạng. Người lả dần. Thy Dung ngã phịch xuống nền đất lạnh.
Ông quản gia hốt hoảng. Vội vàng chạy lại gần Thy Dung.
Ông cúi xuống. Chạm nhẹ vào vai Thy Dung:
_Này cháu ! Cháu không sao chứ ?
Không nghe thấy Thy Dung trả lời. Ông quản gia lại nôn nóng hỏi tiếp:
_Này cháu ! Cháu có nghe thấy bác nói gì không ?
Thy Dung vẫn im lặng. Bầu không khí xung quanh chỉ có tiếng hít thở đều đặn của ông quản gia và tiếng thở yếu ớt của Thy Dung.
Ông gia biết có chuyện chẳng lành. Không dám chần chờ thêm nữa. Ông bế Thy Dung lên. Mặc dù đã gần 50 tuổi. Nhưng trông ông còn khỏe mạnh như thanh niên trai tráng. Gần nửa cuộc đời trong quân ngũ đã rèn luyện nên đức tính kiên cường của ông.
Biết Thy Dung là cô gái quan trọng đặc biệt đối với Trác Phi Dương. Ông quản gia bế Thy Dung vào trong nhà.
Ông hét bảo một cô giúp việc gọi điện cho bác sĩ riêng. Còn ông, sau khi bế Thy Dung vào trong phòng ngủ của Trác Phi Dương. Đã tiến đến chiếc bàn gỗ. Nhấc điện thoại bàn, quay số, gọi điện cho Trác Phi Dương.
Ông linh cảm. Nếu ông không gọi điện báo một tiếng với Trác Phi Dương. Ông sẽ hối hận suốt đời. Vì không muốn phạm phải sai lầm, ông làm theo tiếng nói của con tim mình.
o-0-o
Trác Phi Dương một mình dùng bữa tối. Hắn dành mấy tiếng đồng hồ đứng từ trên ban công lầu hai nhìn xuống mặt biển phía dưới. Trong đầu tái hiện từng mảnh kí ức rời rạc trong quá khứ. Hắn nhớ. Thư Phàm đã tròng dây vào song sắn trên ban công, tìm cách đi từ đây xuống dưới mặt biển phía dưới. Nhớ lại kỉ niệm lần đó, Trác Phi Dương không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang, cắt ngang dòng hồi tưởng của Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương cau mày, cực kì không vui khi đang đi nghỉ ngơi lại bị chuông điện thoại làm việc đúng vào lúc hắn muốn yên tĩnh một mình.
Tuy không vui là thế, hắn vẫn nhận cuộc gọi. Tất cả những người từng làm việc cho hắn. Trong đó, thân nhất là ông quản gia và Tuấn Nam đều hiểu hắn là một người nguyên tắc. Nếu họ gọi cho hắn vào giờ này, chứng tỏ công ty và trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó cần hắn ra mặt giải quyết.
Trác Phi Dương mở điện thoại di động. Trên màn hình hiện lên số điện thoại bàn ở nhà riêng.
_Cậu chủ.
Ông quản gia đã làm việc cho hắn hơn 20 năm. Ông là người hiểu hơn ai hết tính cách của hắn.
_Có chuyện gì không chú ?
Biết tính hắn không thích nói dài dòng. Ông quản gia nói tóm gọn, đi thẳng vào vấn đề chính.
_Cậu chủ. Có một cô gái đến tìm cậu. Cô ấy bị ngất, hiện giờ tôi đã cho gọi bác sĩ và để cô ấy nằm tạm trong phòng riêng của của cậu chủ.
Trác Phi Dương gần buông rơi điện thoại di động. Không cần ông quản gia nói cô gái ấy là ai, tên là gì. Hắn cũng biết chắc chắn, cô gái ấy là Thy Dung.
_Cô…cô ấy bị ngất ? – Giọng Trác Phi Dương run lên. Hắn không còn bình tĩnh được nữa rồi – Bác sĩ bảo sao ? Tình hình của cô ấy thế nào rồi ? Có nghiêm trọng lắm không ?
Lần đầu tiên trong đời, ông quản gia mới thấy Trác Phi Dương nói nhiều và kích động như thế.
_Bác sĩ vẫn chưa đến. Sắc mặt của cô ấy kém lắm. Vết thương trên vai bị chảy máu. Sợ rằng, tôi phải đưa cô ấy vào bệnh viện.
_Chú làm ơn thay cháu chăm sóc cho cô ấy thật cẩn thận. Cháu sẽ bay về đất liền trong thời gian sớm nhất.
Ông quản gia ngạc nhiên đến nỗi không thốt nổi một câu, ù ù cạc cạc gật đầu trước những lời dặn dò của Trác Phi Dương. Khi điện thoại đã cúp rồi, ông vẫn còn ngơ ngác, cầm điện thoại trên tay như một kẻ mất hồn.
_Cậu chủ đã yêu cô gái kia rồi sao ?
Ông quản gia đặt điện thoại xuống bàn. Liếc mắt nhìn hình nằm ngủ của Thy Dung trên giường.
Trong khi đó, Trác Phi Dương đút vội điện thoại vào trong túi quần. Do tâm trạng không được vui, lúc đi máy bay riêng đến đảo, Trác Phi Dương dành nguyên cả một ngày ngồi trên thuyền ngắm mặt biển xanh lơ và khu rừng xanh bạt ngàn trước mặt. Va ly quần áo vì thế vẫn còn chưa được móc trên giá treo trong tủ. Cầm va ly quần áo. Theo một con đường dẫn lên sân thượng của tòa lâu đài. Chiếc máy bay tư nhân màu trắng nằm im lìm trong bóng tối.
Trác Phi Dương mở cửa máy bay. Xách va ly quần áo vào trong. Vốn là một người biết lái cả máy bay và xe ô tô. Trác Phi Dương từng dùng máy bay cá nhân đi gần như khắp nơi trên thế giới. Nhà giàu đôi khi cũng có cái lợi của nó. Ví dụ như lúc này, hắn có thể dùng máy bay để bay về nhà ngay lập tức. Thy Dung bị ngất xỉu trong nhà hắn. Hắn không thể tuyệt tình coi như không biết gì. Bỏ đi là hắn, mà quay về cũng là hắn. Hắn tự nhận mình là một kẻ mâu thuẫn. Nhưng nếu có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn không còn muốn sống trong nuối tiếc và hối hận nữa.
Một lát sau, chiếc máy bay cất cánh trên bầu trời. Trác Phi Dương đang gần chạm tới hạnh phúc và tình yêu của cuộc đời mình.
Một lát sau, bác sĩ đến. Cô giúp việc đưa ông ta đi lên lầu, vào trong phòng ngủ của Trác Phi Dương. Bác sĩ Trương là bác sĩ riêng của gia đình nhà họ Trác. Mỗi khi thành viên trong gia đình bị bệnh đều cho người gọi ông đến khám. Ông đã làm việc cho gia đình nhà họ Trác hơn 20 năm nay.
Bác sĩ Trương tưởng giống như mọi lần. Người bị bệnh là Trác Phi Dương hoặc cháu trai hoặc em gái của hắn. Nhưng đến khi trông thấy một cô gái trẻ nằm trên giường của Trác Phi Dương. Khuôn mặt trắng xanh. Vết thương trên vai đang rỉ máu. Ông bác sĩ kinh ngạc. Đứng ngơ ngác giữa phòng.
Ông quản gia giục ông bác sĩ:
_Kìa bác sĩ ! Còn không mau đến khám cho cô gái đi.
Bác sĩ Trương hoàn hồn. Vội vàng tiến lại gần giường. Ông tạm thời gạt bỏ thắc mắc của mình sang một bên. Mở cặp tạp đựng dụng cụ y tế. Lấy ống nghe, máy đo nhịp tim. Ông bác sĩ bắt đầu tiền hành khám bệnh cho Thy Dung.
Biết nguyên nhân vì sao Thy Dung lại bị ngất xỉu. Ông bác sĩ yêu cầu người làm trong nhà mang cho ông một chậu nước ấm. Nhờ một cô giúp việc cởi áo khoác ngoài của Thy Dung. Sau đó rửa sạch vết thương, bôi thuốc và quấn băng vòng qua vai.
Gần một tiếng sau đó, ông bác sĩ thu dọn dụng cụ y tế. Đút vào trong cặp táp.
_Bác sĩ. Tình hình của cô ấy thế nào rồi ? Có cần phải đưa cô ấy vào trong bệnh viện không ? – Ông quản gia băn khoăn hỏi.
_Tình hình cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị mất máu khá nhiều. Cơ thể bị suy nhược. Hơn nữa, có lẽ trong thời gian gần đây do gặp phải cú sốc về tinh thần, thành ra cô ấy mới bị ngất xỉu. Chỉ cần cô ấy được nghỉ ngơi, được chăm sóc và bồi bổ tốt. Cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục lại được sức khỏe. Tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy rồi. Nếu tình hình của cô ấy không ổn, thì gọi điện báo ngay cho tôi biết. Sáng ngày mai, tôi sẽ quay lại đây khám lại cho cô ấy.
_Cảm ơn bác sĩ.
Ông quản gia tiễn ông bác sĩ ra đến tận cổng.
Ông bác sĩ thắc mắc muốn hỏi cô gái kia có quan hệ gì với Trác Phi Dương. Nhưng thấy đây là việc riêng của Trác Phi Dương, lại thôi không dám hỏi nữa. Ông bác sĩ sợ ông quản gia coi mình là một kẻ tọc mạch.
Ông bác sĩ vừa ra về. Trác Phi Dương về đến nhà bằng máy bay tư nhân.
Ông quản gia đón hắn trước sân.
Câu đầu tiên mà hắn hỏi khi thấy mặt ông quản gia là:
_ Thy Dung thế nào rồi ? Cô ấy ổn chứ ?
Ông quản gia thành thật đáp:
_Bác sĩ nói tình hình của cô ấy không nghiêm trọng lắm. Cô ấy bị suy nhược cơ thể, thần kinh bị tổn thương. Bác sĩ dặn cần phải để cho cô ấy được nghỉ ngơi, được chăm sóc bồi bổ.
Trác Phi Dương đưa va ly quần áo cho ông quản gia. Còn hắn đi như bay lên tầng thứ hai.
Ông quản nheo mắt nhìn theo. Trên môi ông nở một nụ cười ấm áp.
Trác Phi Dương nôn nóng mở cửa phòng ngủ. Chân rảo bước vào trong phòng. Nhìn Thy Dung ngủ mê mệt trên giường. Vầng trán thanh tú lấm tấm mồ hôi. Gò má nhợt nhạt, hao gầy. Mí mắt run run. Lòng hắn đau đớn như sát muối. Vào giây phút này, hắn không còn để cho khoảng cách tuổi tác, rào cản ngăn cách của hai thế hệ ảnh hưởng đến mặc cảm tự ti trong suy nghĩ của hắn nữa. Hắn chỉ biết Thy Dung đang bị bệnh, cần hắn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc. Nếu hắn bỏ đi, không ngó ngàng gì đến Thy Dung. Cũng chính là hắn có tội.
Trác Phi Dương ngồi xuống mép giường. Vươn tay. Run run nắm nhẹ lấy bàn tay mảnh khảnh, lạnh giá của Thy Dung. Nắm lấy tay Thy Dung. Hơi lạnh truyền qua lòng bàn tay hắn khiến hắn có cảm giác Thy Dung không hề tồn tại, Thy Dung đang dần bỏ hắn đi.
Trác Phi Dương siết chặt tay. Nắm chặt lấy tay Thy Dung trong lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi của mình. Hắn đang lo sợ, đang sợ hãi thật sự sẽ mất đi Thy Dung. Nếu có thể, hắn nguyện làm tất cả để điều khủng khiếp này sẽ không bao giờ xảy ra.
_ Thy Dung…. Thy Dung.....
Trác Phi Dương thì thầm gọi tên Thy Dung. Giọng hắn nhẹ như gió thoảng.
Trong giấc mơ, Thy Dung nghe thấy tiếng gọi của Trác Phi Dương vọng về từ xa xăm. Giọng nói ấy giống như tia sáng mang lại chút niềm tin, sưởi ấm lại cõi lòng băng giá và tan nát của Thy Dung.
Thy Dung khóc trong vô thức. Hai giọt lệ trong suốt lăn dài xuống má.
Trác Phi Dương nhìn hai giọt lệ lăn dài trên gò má nhợt nhạt của Thy Dung. Giật mình thảng thốt. Hắn run run dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má, ngăn dòng lệ không để cho nó lăn dài xuống gối.
Nước mắt thấm ướt trên đầu ngón tay. Một giọt rồi lại một giọt. Thy Dung lặng lẽ khóc. Lệ trên má lặng lẽ rơi. Trác Phi Dương luống cuống dùng tay lau lệ trên má cho Thy Dung. Hắn càng lau lệ trên má rơi lại càng nhiều. Cuối cùng hắn đành bất lực thở dài. Bối rối cào tay vào tóc.
Trác Phi Dương trân trọng, ôm gọn bàn tay nhỏ bé của Thy Dung vào trong lòng bàn tay mình. Đầu cúi xuống thật thấp. Hắn thì thầm nói chuyện với Thy Dung.
_ Thy Dung. Cô nói đi. Cô muốn tôi phải làm gì đây ? Tôi đã có ý định từ bỏ, đã cố gắng buông tay cho cô đi. Tại sao cô còn tìm đến đây ? Cô có biết là vì sự xuất hiện của cô trong nhà tôi, đã khiến tôi không thể bỏ đi được, cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ thấy cô bị ốm đau mà không lo ? Bây giờ dù cô có đuổi tôi đi, đã trở thành vô dụng. Còn nhớ trước kia, là cô tỏ tình với tôi trước. Cô nói cô thích tôi, muốn tiến xa hơn nữa với tôi. Ban đầu, vì tôi nghĩ tôi lớn gần gấp ba cô. Tôi đã cố tình lảng tránh tình cảm của chính mình. Nhưng đến khi gặp lại cô, chính tôi lại ép cô phải hẹn hò với tôi, ép cô phải ở bên cạnh tôi. Tôi biết tôi là một con người mâu thuẫn. Là một người không có chính kiến trong tình yêu. Tôi làm tất cả điều đó, vì tôi thật lòng thích cô. Tình cảm đã chuyền dần từ thích sang yêu sâu đậm lúc nào không hay. Tôi không còn coi cô là người thế thân của Thư Phàm nữa. Nếu cô chỉ đơn giản là một người thay thế cô ấy, tôi đã không hốt hoảng lo sợ, không sợ hãi khi thấy cô gặp phải nguy hiểm. Sẽ không đớn đau và ghen tuông mỗi khi thấy cô thân mật với một chàng trai khác.
Trác Phi Dương cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Thy Dung.
_ Hoàng Thy Dung. Cô nghe cho rõ đây. Tôi yêu cô. Tôi thật lòng yêu cô. Yêu rất chân thành. Dù cô lựa chọn tôi hay Bách Khải Văn, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô. Tôi không còn muốn trông thấy cô buồn khổ và khóc lóc nữa. Tôi muốn thấy cô sống vui vẻ và hay cười như trước kia. Bây giờ tôi đã nhận ra niềm hạnh phúc của người mình yêu, cũng chính là niềm hạnh phúc của riêng mình. Tôi đã già rồi. Nếu có thể, tôi cũng muốn được sở hữu cô. Nhưng nếu tôi ích kỉ làm thế, tôi sẽ chôn vùi tuổi thanh xuân của cô.
Trác Phi Dương đau khổ. Đôi mắt hắn nhòa lệ. Hốc mắt đỏ hoe. Thân hình run rẩy. Hắn rất muốn khóc. Nhưng lại cố kìm nén. Hắn không cho phép bản thân mình yếu đuối, quỵ lụy van xin tình yêu của Thy Dung. Vì yêu Thy Dung, hắn sẽ cầu chúc cho Thy Dung được sống hạnh phúc. Hắn không nhẫn tâm hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của Thy Dung.
o-0-o
Sau khi nhận được tin của vệ sĩ báo Thy Dung đã được một chàng trai lạ mặt chở đi bằng xe mô tô phân khối lớn. Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách. Tự hỏi không biết hiện giờ con gái đang ở đâu. Theo những gì mà anh vệ sĩ miêu tả. Cả hai đoán người chở Thy Dung đi là Trần Hoàng Anh.
Mấy ngày gần đây. Hầu như ngày nào Trần Hoàng Anh cũng tìm đến gặp Thy Dung. Dần đần người trong nhà cũng biết được trước kia Hoài Thương và Trần Hoàng Anh từng hẹn hò với nhau. Nghe đâu con bé Hoài Thương đã thích công tử của nhà họ Trần.
Việc Trần Hoàng Anh quan tâm lo lắng đến sự mất tích của Hoài Thương đã lấy được sự đồng cảm của gia đình nhà họ Hoàng. Họ dần coi Trần Hoàng Anh là một người bạn của gia đình.
Vì đã biết Thy Dung đi cùng với Trần Hoàng Anh. Bạch Thư Phàm đã hỏi Khánh Sơn số điện thoại của Trần Hoàng Anh.
Một lát sau, Thư Phàm nghe thấy dấu hiệu bắt máy của Trần Hoàng Anh.
_A lô ! Xin hỏi ai đấy ?
_Chào cháu. Cô là Thư Phàm – mẹ của Thy Dung.
_Chào cô. Có gọi điện cho cháu chắc có điều gì muốn hỏi ?
_Tối nay cháu đã chở Thy Dung đi đúng không ?
_Vâng. Cháu chở cô ấy đi một đoạn. Sau đó cô ấy đòi xuống đi dạo.
_Cháu có biết hiện giờ con bé đang ở đâu không ? – Thư Phàm không nhịn được lo lắng hỏi.
_Cháu cũng không biết nữa. Từ lúc chia tay cô ấy ở con đường Tân Cảng. Cháu lái xe đi ngay lập tức, nên không biết cô ấy đi đâu.
Thư Phàm thất vọng, ỉu xìu ngồi dựa ra sau ghế. Mệt mỏi bảo Trần Hoàng Anh:
_Cảm ơn cháu. Nếu cháu biết tin tức gì của Thy Dung, làm ơn gọi điện lại cho cô.
_Cháu hiểu. Cháu nhất định sẽ làm thế.
Thư Phàm cúp máy. Thẫn thờ ngồi trên ghế sa lông. Thật lâu cũng không muốn nói gì.
_ Thư Phàm. Em đừng lo lắng. Con bé Thy Dung sẽ không sao đâu.
_Em cũng hy vọng con bé không xảy ra chuyện gì. Nếu không….
Thư Phàm rơi lệ. Mười ngón tay đan cài vào nhau. Biến cố trong gia đình xảy ra dồn dập. Có nhiều lúc Thy Dung muốn buông xuôi tất cả. Muốn từ bỏ hết mọi thứ. Muốn dắt díu người thân trong nhà bỏ đi đến một đất nước xa lạ để sinh sống. Nhưng tình thương dành cho con cái, tình yêu dành cho chồng, niềm tin vào cuộc sống đã chiến thắng tất cả. Thư Phàm không cho phép bản thân mình được buông xuôi, không cho phép mình được từ bỏ bất cứ thứ gì. Mọi thứ mà gia đình nhà họ Hoàng có được như ngày hôm nay, đều được tạo dựng bằng máu và nước mắt. Thư Phàm tự dăn dạy bản thân mình phải biết quý trọng những gì đang có.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm vợ vào lòng. Hắn lặng im không nói. Vì biết vào giây phút này, nói gì cũng vô dụng. Cần phải dùng hành động để chứng minh.
o-0-o
Mười một giờ đêm. Bách Khải Văn một mình lái xe đến trước cổng nhà họ Hoàng. Hắn ngồi im trên ghế xe, không nhúc nhích. Mắt nhìn vào khoảng bóng tối trước mặt. Hắn đến đây vì muốn tìm gặp Thy Dung. Muốn gọi điện bảo Thy Dung ra cổng. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn đã từ bỏ ý định ban đầu của mình.
Bách Khải Văn ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Hắn ngồi rất lâu. Ngồi đến hơn 12 giờ đêm.
Nhìn thấy hình bóng người không ngừng di chuyển trong bóng đêm. Bách Khải Văn cau mày. Dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Hắn đoán gia đình nhà họ Hoàng lại phát sinh ra biến cố mới.
Đúng vào lúc đó, điện thoại đặt trên đầu xe đổ chuông.
Bách Khải Văn thu hồi tầm nhìn. Vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đi động màu xám.
Bấm nút xanh trên màn hình. Mắt chăm chú quan sát những hình bóng di chuyển trước cánh cổng sắt của nhà họ Hoàng. Hắn lạnh lùng lên tiếng:
_Nói đi.
_Ông chủ. Tối nay cô Thy Dung đã đi ra ngoài. Cô ấy đến nhà Trác Phi Dương.
Bách Khải Văn siết chặt nắm đấm. Môi mím chặt. Đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo.
_Cô ấy đến đó lúc mấy giờ ?
_Độ khoảng hơn chín giờ.
_Tại sao bây giờ mới báo cáo ? – Trác Phi Dương tức giận, quát hỏi.
_Xin lỗi ông chủ. Do gặp phải sự cố nên bây giờ tôi mới gọi điện cho ông chủ được.
_ Không nên lập lại sai lầm này thêm một lần nữa. Nếu không, hậu quả thế nào, cậu hãy tự hiểu lấy.
_Vâng. Tôi đã biết, thưa ông chủ.
Bách Khải Văn tức giận cúp máy. Thô bạo ném điện thoại xuống ghế xe. Hắn đã ngồi chờ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ như một thằng ngố. Trong khi đó, Thy Dung và Trác Phi Dương đang vui vẻ với nhau.
Trong cuộc chiến tranh giành tình cảm này. Xem ra, hắn phải dùng những biện pháp mạnh hơn. Không thể tiếp tục khoan nhượng nữa. Vốn là một người biết dùng thủ đoạn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn người con gái hắn yêu xà vào vòng tay của một người đàn ông khác.
_ Trác Phi Dương. Anh đừng có trách tôi dùng thủ đoạn với anh. Tất cả đều là do tự chuốc lấy.
Bách Khải Văn phóng vụt xe đi. Hắn nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể đấm vỡ mặt Trác Phi Dương.
o-0-o
Thy Dung ngủ một giấc đến hơn bảy giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Đầu Thy Dung rất đau. Đau như búa bổ. Mí mắt nặng trĩu. Cơ thể có cảm giác bị ai đánh cho một trận nhừ tử. Tất cả các khớp xương trong cơ thể đều mềm nhũn. Tay chân đau nhức. Nhất là vai phải.
Thy Dung mở mắt. Mông lung nhìn trần nhà treo một chùm đèn màu trắng. Nhìn những bức tranh sơn dầu đắt tiền treo trên tường. Nhìn cánh cửa kính đang phản chiếu ánh nắng mặt trời.
Khẽ rên lên một tiếng. Thần trí mờ mịt một mảnh. Thy Dung không biết mình đang ở đâu. Tay vô thức sớ vào bộ quần áo mặc trên người. Thấy mình đã được ai đó thay cho một bộ quần áo mới. Vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận. Thy Dung giật mình hoảng hốt. Vội chống tay xuống nệm, định nhỏm ngồi dậy.
Tay có cảm giác ai đó đang nắm chặt lấy. Thy Dung kinh sợ, nghiêng đầu sang nhìn. Tầm mắt di chuyển từ mái tóc đến tràn dần xuống sống mũi, đến môi. Nhận ra được người con trai đang ngủ nửa nằm nửa gồi cạnh mép giường, nắm tay mình suốt cả đêm hôm qua là ai. Thy Dung ngây ngẩn cả người. Nhìn hình ảnh ngủ say của Trác Phi Dương không chớp mắt.
“Hắn…hắn sao lại ở đây ? Chẳng phải tối hôm qua bác quản gia nói hắn đã bay đến đảo hoang rồi sao ? Còn nữa. Rõ ràng mình nhớ mình đã bị ngất xỉu ngoài đường cơ mà ?”
Thy Dung ngượng chín người khi nghĩ cả đêm hôm qua Trác Phi Dương đã nhìn ngắm mình ngủ. Không cần phải đoán, Thy Dung cũng biết mình đang nằm trên giường ngủ của Trác Phi Dương. Và đây là phòng riêng của hắn.
Mật ngọt tình yêu chưa kịp đến. Đau khổ và chua xót đã lấp đầy. Nước mắt trên má Thy Dung lăn dài. Bây giờ Thy Dung và Trác Phi Dương đã thuộc hai chiến tuyến đối lập nhau. Thy Dung luôn lo sợ Trác Phi Dương phát hiện ra mình là ai. Vì phải che giấu thân phận thật sự của mình, Thy Dung đã khổ sở biết bao. Có nhiều khi giật mình thức giấc vì gặp ác mộng. Ở bên cạnh hắn cũng không được trọn vẹn, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, đề cao cảnh giác. Yêu đương như thế liệu có mang lại một chút lạc thú nào đó ?
Thy Dung đang chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ miên man, ngơ ngác ngắm nhìn Trác Phi Dương say ngủ. Trác Phi Dương đột nhiên mở mắt, ngước nhìn Thy Dung.
Bốn mắt giao nhau. Hô hấp không khỏi ngưng trệ. Không gian và thời gian như ngừng cả lại. Thy Dung giật nảy người. Vội rụt tay lại. Xê dịch thân hình. Muốn tránh Trác Phi Dương xa ra một chút.
Trác Phi Dương chưa lấy lại được lý trí của mình. Không nhận ra hành động chống đối ngầm của Thy Dung.
_Cô thấy trong người thế nào ? Đã thấy khá hơn chưa ?
Thy Dung bật khóc. Trách Trác Phi Dương quá giỏi đóng kịch. Nếu hắn đã biết hết tất cả sự thật, tại sao không nói thẳng ra, cần gì phải giả vờ không biết gì ?
Trác Phi Dương đã nhận ra thái độ khác thường của Thy Dung.
Hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay Thy Dung. Nhưng lại rụt rè không dám, sợ sẽ phá hỏng giấc mơ đẹp đẽ này.
_ Thy Dung. Tại sao cô không nói gì cả ? Cô đang giận tôi sao ?
Lòng Thy Dung quặn thắt. Nước mắt làm mặn đắng bờ môi. Tối qua khi tìm đến đây, Thy Dung có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Trác Phi Dương. Nhưng đến khi gặp hắn rồi. Thy Dung lại không có dũng khí hỏi hắn, không thể cất nổi nên lời. Ngay vào lúc này, Thy Dung muốn chạy trốn khỏi hiện thức, muốn quên hết tất cả. Thy Dung ước, giá mà mình vẫn không biết gì thì hay biết mấy. Nếu thế, mình vẫn là một cô gái vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Thy Dung run rẩy chống tay xuống nệm, loạng choạng bước xuống. Thy Dung rùng mình vì sàn nhà lạnh giá.
Thy Dung đi lướt qua Trác Phi Dương. Muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Phải chọn giữa đối mặt với sự thật tàn khốc, Thy Dung thà chọn tạm thời chạy trốn còn hơn đục khoét sâu thêm vào trái tim bị tổn thương nặng nề của mình.
Thy Dung nắm lấy núm khóa cửa. Chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài.
Trác Phi Dương cào tay vào mớ tóc rối. Ba bước biền thành bốn bước. Hai tay chống vào cánh cửa gỗ. Thân hình ép sát Thy Dung vào giữa. Hắn bực mình hỏi.
_ Hoàng Thy Dung. Thái độ lạnh lùng xa cách của cô sáng nay là thế nào ? Cô muốn tôi xin lỗi cô sao ? Nếu cô không hài lòng ở điểm nào, thì cô cứ nói thẳng ra. Đừng cư xử như một đứa trẻ con hay hờn dỗi.
Thy Dung nhắm mắt. Lệ tuôn ra như mưa.
“Ồ ! Thì ra tất cả là lỗi của mình. Mình là một đứa trẻ con hay dỗi, hay hờn giận. Còn hắn là một người lớn trưởng thành. Hắn chẳng làm sai gì cả.”
Thy Dung cay đắng nở một nụ cười. Quyết tâm nhanh chóng rời khỏi đây càng lúc càng cao.
Thy Dung dùng hết sức lực, cố mở cánh cửa gỗ. Trác Phi Dương ôm lấy Thy Dung từ phía sau. Hắn buồn khổ hỏi:
_ Thy Dung. Cô đừng tỏ ra xa cách với tôi nữa có được không ? Cô bất mãn chuyện gì thì nói thẳng ra đi. Tôi không muốn cô giấu tôi.
Vòng tay ấm áp của Trác Phi Dương đã khiến cơ thể đông cứng của Thy Dung muốn tan ra thành nước, muốn ngấm sâu xuống lòng đất, vĩnh viễn biến mất, không bao giờ còn xuất hiện trên thế gian.
Phải ! Nếu có thể biến mất. Thy Dung sẽ không có một chút hối hận. Dù là nhỏ nhất.
_ Trác Phi Dương. Buông tôi ra. Tôi muốn về nhà.
Nước mắt rơi rớt xuống cánh tay Trác Phi Dương. Từng giọt từng giọt. Tiếng lệ rơi tí tách, nghe như tiếng đàn sầu vắng trong đêm khuya thanh tĩnh.
Vòng tay của Trác Phi Dương nới lỏng dần dần. Trác Phi Dương buông thõng tay. Tuy đứng gần kề với Thy Dung, nhưng lại xa vắng quá. Xa quá đến nỗi dù có vươn tay cũng không thể với tới được. Tâm một khi đã lạnh. Có dùng cách nào cũng không thể sưởi ấm.
Môi run run. Thy Dung cắn chặt môi. Cắn đến môi đến trắng bệch. Nuốt tiếng nấc nghẹn vào tận sâu trong đáy lòng. Thy Dung không muốn khóc trước mặt Trác Phi Dương.
Thy Dung hít một hơi thật sâu. Cố lấy hết dũng khí và cam đảm. Xoay một vòng khóa. Chân Thy Dung dợm bước đi.
Trác Phi Dương vò tóc, tức tối chửu lên một câu: “Chết tiệt…”
Hắn bất thình lình nhấc bổng Thy Dung lên, xoay Thy Dung đối diện với mình.
Thy Dung mở to mắt. Chưa kịp nói được một câu gì. Đôi môi đã bị bịt kín bằng một nụ hôn.
Đầu Trác Phi Dương cúi thấp. Hai tay ôm lấy má Thy Dung. Môi tham lam tàn phá và càn quét trong miệng Thy Dung. Hắn không thể để cho Thy Dung cứ thế mà đi, ra về trong giận hờn, mà hắn không hiểu nguyên nhân vì đâu. Hắn muốn biết vì sao Thy Dung lại giận hắn. Phải chăng là do hắn đã bỏ đi không một lời giải thích ?
Thy Dung dần nhắm mắt lại. Nước mắt giống như những hạt mưa xuân đang tưới mát cho tâm hồn đau khổ của Thy Dung. Nụ hôn mang theo ngọt ngào của đam mê, mang theo vị mặn của muối biển, mang theo những chua xót chưa kịp giải bày.
Bàn tay hết nắm rồi lại thả. Cuối cùng Thy Dung đón nhận nụ hôn của Trác Phi Dương.
/58
|