Vòng Quay Của Số Phận

Chương 54

/58


Uống xong mấy ly rượu, tầm nhìn của Bách Khải Văn càng lúc càng trở nên mông lung mờ nhạt, trí óc càng lúc càng không được tỉnh táo, đầu váng vất, người có cảm giác choáng váng muốn say. Hình ảnh của mọi người trong bữa tiệc mờ mờ nhạt nhạt, ngả nghiêng theo từng góc quay trong đầu hắn, còn tiếng cười và giọng của họ lại giống như những tiếng vang vọng về từ xa xăm. Là do tác dụng của loại rượu quá mạnh, hay là…. ?

Bách Khải Văn bóp trán, đặt mạnh đáy ly thủy tinh xuống mặt bàn gỗ, tiếng ồn của âm nhạc và do mọi người chung quanh tạo ra khiến hắn khó chịu. Nhận ra tình hình không ổn, Bách Khải Văn quyết định ra về.

Hắn loạng choạng vừa cố gắng len lỏi qua từng người, vừa cố gắng đi cho thật thẳng, trí óc của hắn càng lúc càng mơ hồ, còn đầu hắn lại đảo điên giống như một kẻ cuồng loạn đang nhảy trên sân khấu của một vũ trường nào đó, mí mắt nặng dần, ngay vào lúc này, hắn muốn kiếm tìm một cái giường nào đó để ngủ. Ý nghĩ này khiến cho hắn sợ hãi. Tuy không phải là một kẻ nghiện rượu nặng, cũng không có được tửu lượng cao, thế nhưng, hắn không thể say đến mức phải cố gắng mới đi được chỉ sau khi uống có mấy ly rượu. Nhất định trong chuyện này có vấn đề, hắn đã bị bỏ thứ gì đó trong rượu.

Bách Khải Văn nới lỏng cổ áo khoác, và nới lỏng cà vạt, cố gắng đi thật nhanh, cố gắng ra đến cổng, và trèo lên xe hơi của mình, chỉ có như thế, hắn mới có cảm giác an toàn.

Bách Khải Văn loạng choạng đi được ra đến sân vườn của khách sạn, cả khu vườn chìm trong ánh sáng nhấp nhánh của những chiếc bóng làm bằng thủy tinh, những chùm sáng xanh, đỏ, tím, vàng….đầy đủ sắc màu, có thể quyến rũ và làm mê mệt bất cứ ai. Bách Khải Văn mắt nhắm mắt mở, tầm nhìn càng lúc càng hạn hẹp, hắn sắp chống đỡ không nổi.

Đúng vào lúc ấy, có một bàn tay mát lạnh đặt lên vai hắn. Theo phản xạ, Bách Khải Văn dùng một thế đòn của người Nhật, hai tay nắm lấy tay của kẻ kia muốn quật ngã kẻ kia xuống đất. Nhưng sức lực của hắn đã bị thứ thuốc mà kẻ nào đó bỏ vào ly rượu, đã hút cạn sức lực của hắn. Bách Khải Văn trượt tay, thở hổn hển, cơ thể càng lúc càng nóng.

Bách Khải Văn nghe thấy có tiếng cười khẽ của kẻ đứng phía sau lưng hắn. Là giọng của một cô gái và giọng nói này rất quen thuộc, đây là ý nghĩ duy nhất của hắn trước khi rơi vào màn đêm tăm tối.

Bách Khải Văn lăn ra đất, nhanh chóng được hai người đàn ông trong trang phục nhân viên của khách sạn dìu đi. Mọi người chung quanh khi nhìn thấy cảnh Bách Khải Văn nhắm mắt, người yếu ớt để cho hai người đàn ông lực lưỡng khoác vào vai, dìu đi, chân gần như nhấc bổng trên mặt đất, đều cho rằng Bách Khải Văn bị say rượu và nhân viên khách sạn đang dìu hắn ra xe, không hề biết rằng hắn bị người ta đưa vào bẫy, và tính mạng của hắn đang gặp nguy hiểm.

Dáo dác tìm Bách Khải Văn khắp nơi mà không thấy, linh cảm có chuyện chẳng lành, Thu Trang gần như lao ra khỏi hội trường tổ chức tiệc, chạy nhanh ra tiền sảnh, vừa chạy vừa hốt hoảng tìm hình bóng của Bách Khải Văn khắp nơi. Thu Trang chạy nhanh trên sân vườn của khách sạn, khi chạy gần ra đến cổng, Thu Trang thấy một người đàn ông có vóc dáng rất giống Bách Khải Văn đang được hai người đàn ông trong trang phục của nhân viên khách sạn dìu lên một chiếc xe tắc xi, đi bên cạnh họ là cô gái mặc váy màu vàng, nếu Thu Trang nhớ không lần thì tên của cô ta là Thu Hương.

Thu Trang nghĩ nhanh, lạ nhỉ, anh Văn uống rượu đâu có nhiều đâu mà cần phải nhờ người khác dìu mình ra xe, hơn nữa, anh ấy có xe ô tô riêng mà, sao anh ấy không bảo hai người kia dìu mình vào trong xe ô tô riêng để cho tài xế chở về nhà ?

Ý nghĩ này lập tức nâng cao lòng cảnh giác cao độ của Thu Trang. Nhớ lại những gì mà người người phụ nữ tên Thu Hương kia đã nói trong phòng vệ sĩ nữ, Thu Trang càng nghi ngờ động cơ tốt bụng của cô ta hơn.

Hai người đàn ông lực lưỡng trong trang phục nhân viên phục vụ của khách sạn, sau khi dìu Bách Khải Văn vào một chiếc xe tắc xi có màu danh dương, cả hai trao đổi mấy câu với Thu Hương, sau đó, họ mở cửa cho cô ta trèo lên.

Lòng Thu Trang nóng như lửa đốt, chỉ sợ Bách Khải Văn bị người đàn bà xấu xa và bỉ ổi kia hại. Mặc kệ hắn có nguyện ý lên giường và thiết lập một mối quan hệ theo kiểu tình nhân với cô ta không, Thu Trang quyết định phải ngăn chặn lại kế hoạch ti tiện của cô ta.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh hơi thở và nhịp đập cuồng loạn trong trái tim mình, Thu Trang giả vờ bình thản tiến ra cổng khách sạn như một vị khách muốn ra về khi buổi tiệc sắp kết thúc.

Thu Trang đi lướt qua hai người đàn ông, hai kẻ đó liếc mắt nhìn Thu Trang.

Thu Trang chột dạ, giật thót người, lo sợ bọn họ biết được tâm tư của mình.

Thu Trang lảng tránh ánh mắt nhìn săm soi của họ, giả vờ nhoẻn miệng cười tươi.

_Phiền hai anh có thể cho em biết mấy giờ rồi, được không ?

Thu Trang là một tiểu thư có nét mềm mại và dịu dàng đáng yêu của một gia đình danh giá, giọng nói lại trong trẻo và thanh thoát, vì thế ngay lập tức đánh tan lòng nghi ngờ của hai người đàn ông, họ cho rằng Thu Trang đích thực là một vị khách của chủ nhân bữa tiệc (mà sự thật thì đúng là như vậy)

Một trong hai người trả lời.

_Gần 11 giờ rồi.

Thu Trang che miệng, cười duyên.

_Thôi chết, em đã đi lỡ giờ rồi. Cảm ơn hai anh nhiều.

Nói xong, Thu Trang quay người bước đi, những bước chân nhịp nhàng và duyên dáng.

Hai người đàn ông kia đứng nhìn theo.

Thu Trang biết họ đang quan sát mình, vì thế, đi không nhanh cũng không chậm, tiếp tục đóng giả là một quý cô của mình. Ra đến cổng, Thu Trang vẫy tay bắt một chiếc xe tắc xi. Khi đã ngồi yên trên xe, Thu Trang thu lại nụ cười của mình, khuôn mặt trở nên trầm trọng, ánh mắt trở nên thâm trầm.

_Anh mau đuổi theo chiếc xe tắc xi phía trước. Chỉ cần anh đuổi kịp được họ, tôi sẽ trả anh gấp đôi tiền ! – Thu Trang nôn nóng hối thúc tài xế.

Nghe Thu Trang nói sẽ trả mình gấp đôi tiền, tài xế xe tắc xi gật đầu hài lòng, đồng ý thỏa thuận với Thu Trang.

_Được, tôi sẽ đuổi theo chiếc xe tắc xi kia.

Tài xế xe tắc xi rồ ga, phóng đi với tốc độ tên bắn.

Thu Trang ngồi trên xe, mặt tái mét vì sợ, trái tim đập nhanh hơn mức độ bình thường, lần đầu tiên trong đời, một cô gái có tính cách nóng nảy như Trương Phi có một cuộc phiêu lưu khó quên, tự dấn thân vào trong nguy hiểm.

Chiếc xe tắc xi đầu tiên chạy bon bon trên đường, đi không quá nhanh cũng không quá chậm, chạy với tốc độ của một chiếc xe tắc xi chở khách bình thường, có lẽ Thu Hương không muốn quá nhiều người chú ý đến mình, cũng không muốn bị cảnh sát giao thông bắt, nếu không, kế hoạch của cô ta sẽ bị lộ tẩy, và lúc đó, cô ta sẽ phải đối mặt với nhà tù.

Thay vì chạy vào một trong khách sạn nào đó trong thành phố, chiếc xe chạy theo hướng về vùng ngoại ô. Thu Trang càng lúc càng ngạc nhiên, càng không hiểu được mục đích và động cơ của cô ta. Rõ ràng cô ta nói sẽ tìm đủ mọi cách để tán tỉnh và lên giường với anh Văn kia mà ? Bây giờ anh ấy đang say rượu, tại sao cô ta không đưa anh ấy vào trong khách sạn, mà lại đưa anh ấy về vùng ngoại ô ? Được hay, cô ta định đưa anh ấy về nhà của cô ta, mà cũng có thể như thế lắm ?

Chiếc xe vẫn chạy bon bon trên đường, dừng lại trước mấy trụ điểm đèn giao thông, quẹo trái, quẹo phải mấy lần, chưa từng tấp vào bất cứ một cái căn nhà nào. Đến khi Thu Trang tưởng rằng đây là một cuộc rượt đuổi vô bổ và tốn thời gian, thì chiếc xe tắc xi phía trước rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.

Thu Trang vội hét bảo tài xế xe tắc xi.

_Dừng lại ! Dừng lại ! Đừng đi theo họ nữa !

Thu Trang sợ lộ, nên mới hét bảo tài xế tắc xi không cần đi theo họ nữa. Trong con hẻm kia chỉ có duy nhất một căn nhà gỗ, chiếc xe ô tô màu xanh dương đang đậu trước cổng. Thu Trang đã lờ mờ đoán được mục đích và âm mưu của người đàn bà tên Thu Hương kia, cô ta đưa Bách Khải Văn về đây, tuyệt đối không có ý tốt, cô ta đang định hại anh ấy.

_Cô có muốn đi vào theo họ không, hay là muốn ngồi đợi ở đây ? – Tài xế xe tắc xi hiếu kì hỏi Thu Trang.

_Tôi sẽ đi vào trong theo họ.

Mặc dù hơi sợ, nhưng Thu Trang nói một cách quả quyết.

Thu Trang mở bóp, lấy tiền trả cho anh tài xế, sau đó mở cửa bước xuống.

_Cô gái ! – Anh tài xế nói với theo – Anh không hiểu vì sao em lại muốn đuổi theo chiếc xe tắc xi kia, nhưng theo anh thấy em tốt nhất không nên theo vào trong đó thì hơn. Em đang tự dấn thân vào nguy hiểm đấy.

Thu Trang cảm kích.

_Cảm ơn anh nhiều. À ! Tiện thể anh có thể làm cho em một việc được không ? Phiền anh gọi điện báo cho cảnh sát, nói rằng đang có một vụ bắt cóc và giam giữ người trái phép.

_Được, anh sẽ gọi ngay.

Anh tài xế tốt bụng mở điện thoại di động, bấm mã số của cảnh sát, sau đó anh ta run giọng nói lại những gì mà Thu Trang vừa mới yêu cầu anh ta làm.

Thu Trang nhanh chóng hòa nhập vào bóng đêm trước mặt, cũng may, buổi tối hôm nay Thu Trang mặc một chiếc váy màu xanh dương, không phải là màu trắng thuần túy như mọi hôm, việc này giúp ích cho Thu Trang giấu hình bóng của mình trong bóng tối rất nhiều.

Thu Trang mon men, đi sát người vào bờ tường, nấp sau một thùng rác khá to, hé cái đầu nhỏ, hai cặp mắt trong sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe tắc xi đậu im lìm trong bóng tối.

Đột nhiên, cánh cửa xe ô tô được mở ra, một người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng bước xuống, anh ta khom người, xốc nách, lôi thân thể mềm nhũn của Bách Khải Văn xuống đất, tiếp theo là Thu Hương.

Thu Trang bịt chặt miệng, trân trối nhìn bọn họ không chớp mắt, trong lòng không ngừng run lên. Bọn kia định làm gì anh Bách Khải Văn ? Chúng không định giết chết anh ấy đấy chứ ? Trong đầu của Thu Trang chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bọn kia đang âm mưu bắt cóc Bách Khải Văn để tống tiền anh ấy ?

Thu Trang phỉ nhổ vào lòng dạ đen tối của bọn người xấu. Thu Trang rất ghét những kẻ muốn ăn nhưng không chịu làm, chỉ biết dùng mưu tính kế, sống trên mồ hôi và nước mắt của người khác.

Người đàn ông lực lưỡng lôi xềnh xệch thân hình Bách Khải Văn dưới đất, Thu Hương đi bên cạnh, thỉnh thoảng cô ta chửu lên một câu thật tô tục, khinh bỉ nhìn thân hình thảm hại của Bách Khải Văn.

Thu Trang nghiến răng kêu ken két, môi mím chặt, mắt nổ đom đóm vì cáu và vì hận. Thu Trang không hiểu vì sao mình lại cáu, mình lại hận, thế nhưng, Thu Trang không cho phép bất cứ ai được hại Bách Khải Văn.

Không còn thời gian để lý giải cho những suy nghĩ rối rắm, và những cảm xúc trong lòng mình, khi cánh cửa bị đóng lại một cách thô lỗ, tạo nên một âm thanh chói tai, có thể dọa trẻ em khóc thét vì sợ, và khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai kẻ kia nữa, Thu Trang rời khỏi chỗ nấp, đi khom người, nép sát vào bờ tường, tiến đến gần cánh cửa gỗ. Thu Trang ngưng thần, vênh tai lắng nghe động tĩnh bên trong cánh cửa gỗ. Không nghe thấy âm thanh gì khác lạ như tiếng nói chuyện, tiếng bước chân di chuyển của con người, Thu Trang yên tâm là hai kẻ kia đã đi hẳn vào trong nhà.

Mình phải làm sao đây, nên kiên nhẫn đứng chờ cảnh sát đến, hay là nên đi vào trong kia để khám phá và tìm cách cứu anh Bách Khải Văn ?

Thu Trang là một cô gái nóng tính, làm việc gì cũng dựa theo cảm tính của mình, ít khi nào để ý đến hậu quả. Muốn bắt Thu Trang chờ đợi, nếu thế thì nên dùng một sợi dây cột Thu Trang vào trong một gốc cây nào đó.

Thu Trang ngắm địa thế của căn nhà. Tường bao loan khá cao, muốn trèo lên bờ tường bao loan, Thu Trang tính toán phải chạy lấy đà, nhảy bật lên một vận động viên nhảy sào.

Vốn tự hào là một cô gái dám nghĩ dám làm, lại khỏe mạnh, Thu Trang liền thực hiện ngay theo những tính toán trong đầu.

Thu Trang đi giật lùi, mắt trừng trừng nhìn bức tường bao loan cao cao trước mặt. Một…hai….ba… Thu Trang bắt đầu chạy, tốc độ dần dần tăng cao, khi còn cách tường bao loan hơn chục centimet, Thu Trang nhún chân, tung mình lên cao, hai tay dơ lên, cố bám vào thành tường bao loan. Lần thứ nhất thất bại, Thu Trang thử lại lần thứ hai, đến lần thứ tư khi đã thấm mệt, mồ hôi đầm đìa, tưởng mình không thể vượt qua nổi bức tường kia, cuối cùng Thu Trang cũng đã thành công bám được vào bờ tường và trèo lên.

Ngồi trên bờ tường bao loan, Thu Trang đưa tay quẹt mồ hôi trán, mắt nhìn xuyên qua bóng đêm, quan sát căn nhà gỗ đang chìm trong ánh sáng đèn điện sáng trắng. Thật kì lạ ! Bọn kia không sợ chết hay sao mà táo tợn bắt cóc anh Bách Khải Văn, rồi đưa về đây trước mặt nhiều người như thế ?

Từ trong nhà, một người đàn ông có vóc dáng và trang phục của tài xế xe tắc xi mà Thu Trang trông thấy lúc nãy, đang rảo bước nhanh trên sân. Tiến đến cánh cửa gỗ, anh ta mở mạnh sang một bên, bước hẳn ra ngoài, sau đó nổ máy, rồ ga phóng đi.

Trong nhà lúc này chỉ còn người phụ nữ tên Thu Hương kia.

Thu Trang quỳ hai đầu gối trên bờ tường bao loan, một tay vươn ra xa nắm lấy ngọn của một cành cây non, một tay bám chắc vào bờ tường cho khỏi ngã. Khi đã nắm được ngọn cây rồi, Thu Trang uyển chuyển dồn sức nặng của cơ thể sang thân cây, rồi trèo xuống. Nói về leo trèo này, so với chị em Thy Dung, chỉ có hơn chứ không có kém, họ là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Thế nhưng, không ai nói cho Thu Trang biết, bên cạnh gốc cây có một cái hố bùn. Thu Trang tụt được gần xuống đất, hai tay nắm lấy thân cây,váy bị cào rách đôi chỗ, nhưng không hề gì, Thu Trang vẫn mỉm cười sung sướng vì đã thành công xâm nhập được vào hang ổ của kẻ thù, chỉ là, vừa bước được hai bước, Thu Trang hẫng người, ngã sấp mặt xuống vũng bùn trước mặt.

Thu Trang khóc không ra nước mắt, rất muốn ngửa cổ lên trời, thét lên một tiếng thật to và phẫn nộ. Vì sao con phải chịu đựng tất cả những xui xẻo, và liên tiếp gặp phải những chuyện không may thế này ? Con là người tốt, con đang cố cứu người, lẽ ra Ông Trời phải giúp con làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, có lý nào……?

Thu Trang bị mùi bùn khiến cho ho sặc sụa, lăn lộn mấy vòng trong vũng bùn mới đứng lên được. Thật là họa vô đơn chí !

Đúng ngay vào lúc đó, từ trong nhà có một con chó béc giê có thân to như một con bò mộng mới sinh, hung dữ chạy từ trong nhà ra sân, nó sủa lên những tiếng ồm ồm như sấm, tiếng sủa của nó đã phá vỡ đi sự yên tĩnh của căn nhà.

Thu Trang luống cuống, tay chân trở nên thừa thãi, sắc mặt đại biến. Nếu bị con chó kia cắn, không kể đến bệnh dại, tính mạng của Thu Trang sẽ giống như sợi chỉ treo mành chuông khi bị cả chó cắn lẫn bị chủ nhân của nó bắt.

Một ý nghĩ táo bạo và kinh dị vửa nảy ra trong đầu của Thu Trang, nén nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm và cơn buồn nôn trong cổ họng, Thu Trang lăn trở lại vũng bùn.

Tiếng sủa của con chó đã khiến Thu Hương có tật giật mình, cô ta lập tức sai hai người đàn ông đi ta ngoài sân vườn kiểm tra xem có ai đột nhập vào trong căn nhà gỗ không ?

Do ngoài sân vườn khá tối, không đủ ánh sáng, Thu Trang bị bùn đen nhuộm bẩn toàn thân, đang nằm im trong vũng bùn, mặc dù con chó béc giê không ngừng sủa loạn lên, thế nhưng, mùi bùn đã che giấu đi mùi cơ thể của Thu Trang, khiến con chó không thể phát hiện được vị trí chính xác của Thu Trang, còn hai tên đàn ông kia cũng không chú ý đến cái kẻ đang nằm dưới vũng bùn đen ngòm cạnh gốc cây kia. Khi bọn chúng đi ngang qua gốc cây, chúng có ngó nghiêng xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Chúng chửu lên mấy câu thật thô tục, tức giận vì khi không bị con chó béc giê dọa cho một trận, chúng liền dùng chân đá mạnh vào người con chó, khiến con chó kêu lên ăng ẳng và bỏ chạy.

Tiếng nói của Thu Hương vọng ra từ trong nhà.

_Có thấy ai không ?

_Chẳng có ai cả.

_Hai người phải đề cao cảnh giác, đêm nay tôi không muốn xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.

_Cô chủ yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận.

Nằm dưới vũng bùn, Thu Trang khiếp sợ nghĩ thầm, mình cứ tưởng trong nhà chỉ còn lại một mình Thu Hương, không ngờ còn có thêm hai tên đàn ông nữa, xem ra mình đã coi thường tâm cơ của cô ta rồi.

Chờ cho hai tên đàn ông kia đi xa, và con chó béc giê không còn sủa nữa, Thu Trang lóp ngóp bò từ trong vũng bùn lên bờ. Cả người Thu Trang không có chỗ nào là không bị bùn nhuộm đen. Thu Trang ghê tởm, rất muốn nôn, nhưng phải cố nén.

Sau đêm nay, khi nào về được đến nhà, mình sẽ mua mấy chục lọ dầu thơm để tắm, sẽ tắm thật lâu, sẽ dành nguyên cả ngày để tắm. Bách Khải Văn chết tiệt ! Món nợ này tôi nhất định sẽ tính với anh.

Nhận ra bùn có thể giúp mình dễ che giấu thân phận hơn, Thu Trang thôi không còn oán trách số phận không may của mình nữa. Lần mò trong bóng tối, khom người đi trên cỏ ướt, vừa đi vừa nhón gót chân, vừa căng thẳng quan sát và lắng nghe động tĩnh chung quanh, Thu Trang tiến đến được gần căn nhà gỗ.

Đèn điện trong nhà rất sáng, bình thường sẽ không ai nghĩ rằng trong nhà đang giam giữ người, chỉ nghĩ đơn giản chủ nhân của căn nhà này có thói quen thức khuya thôi.

Thu Trang núp sau một chậu cây cảnh, căng mắt nhìn vào cánh cửa gỗ, tập trung cao độ lắng nghe những âm thanh vọng ra từ trong căn nhà.

Bách Khải Văn bị trói quặt hai tay về phía sau, hai cổ chân cũng bị trói, cả thân hình bị cột chặt vào một chiếc ghế làm bằng thép rắn chắc.

Một chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt Bách Khải Văn, đang nửa mơ nửa tỉnh vì bị cho uống thuốc mê, hắn giật mình, cố gắng mở cặp mắt nặng trĩu của mình ra.

Một chậu nước lạnh nữa lại hất thẳng vào mặt Bách Khải Văn.

Lần này, thần trí của Bách Khải Văn tỉnh táo lại được đôi chút.

Không quá khó để nhận ra tình trạng thê thảm của bản thân mình. Bộ vét màu trắng bị ướt sũng nước, hơi lạnh đang ngấm vào trong da thịt, mái tóc ướt nhẹp đang bết vào trán, nước đang rỏ tong tong xuống cổ và vai.

Thu Hương ngồi trên một ghế tương tự với chiếc ghế mà Bách Khải Văn đang bị trói, cô ta ngồi giữa phòng, chiếc váy màu vàng vẫn chưa thay ra, trên môi cô ta đang phì phèo một điếu thuốc, vắt chân chữ ngũ, các ngồi của cô ta lả lơi và gợi tình như những ả giang hồ.

Bách Khải Văn vô cùng giận giữ và căm hận khi biết người đàn bà khốn kiếp kia chính là kẻ đã bỏ thuốc mê vào ly rượu của hắn, cho người bắt cóc và đưa hắn về đây. Thế nhưng, hắn đã nén chặt những cảm xúc đó vào tận trong đáy lòng, càng gặp phải nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh, càng lạnh lùng, càng tỏ ra ngạo mạn và khinh đời. Chết ư ? Hừ ! Hắn đâu có phải là một kẻ sợ chết. Để có được địa vị như ngày hôm nay, hắn đã phải hy sinh đi nhiều thứ, phải chịu đựng và vượt qua những thử thách mà một người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện tương tự như thế này, không phải là lần đầu tiên hắn phải trải qua.

_ Bách Khải Văn ! Anh đã tỉnh ?

Thu Hương thả khói, những làn khói trắng khi bay ra ngoài không khí tạo thành những vòng tròn như những đường soắn ốc.

Cô ta là một kẻ lõi đời và là một kẻ nghiện thuốc lá nặng. Một người bình thường khi mới tập thành hút thuốc không thể làm được như cô ta.

Bách Khải Văn dựa nửa thân hình ra sau ghế, hỏi một cách khinh bỉ.

_Cô là ai ? Bắt tôi về đây nhằm mục đích gì, muốn tống tiền, hay là muốn trả thù ?

_Cả hai.

Ngón trỏ của cô ta đập nhẹ vào thân thuốc lá, tàn thuốc bay trong gió.

_Cô muốn vừa tống tiền tôi, vừa muốn trả thù ? – Bách Khải Văn cười nhạt – Nếu tôi nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên, tôi và cô gặp nhau, chẳng lẽ cô trả thù thay cho người nhà ?

_Anh không cần biết tôi trả thù cho ai, chỉ cần anh dùng tiền mua lại cái mạng của anh và thực hiện theo vài yêu cầu của tôi, tôi sẽ thả cho anh về. Nếu không….

Cô ta cười lạnh.

_Nếu không, anh chuẩn bị tinh thần mà chịu cảnh sống cũng không được, chết cũng chẳng xong đi.

Bách Khải Văn bật cười cuồng dại.

_Thu Hương – nếu đó là tên của cô ! Cô có biết cô đang đe dọa ai không ? Tôi không dám tự hào tôi là một kẻ tài giỏi hay lắm tiền, thế nhưng, tôi ghét nhất là bị người khác khống chế, bắt phải làm theo ý của kẻ khác. Sau vụ việc này, cô có giỏi thì hãy chạy trốn cho xa, đừng để tôi bắt được, nếu để tôi mà tóm dược cô, mỗi ngày tôi sẽ dùng những phương thức khác nhau để trả thù cô.

Thu Hương thoáng rùng mình ớn lạnh, đôi mắt của người đàn ông kia hoàn toàn lạnh giá và sắc bén tựa như lưỡi của một con dao mỏng đang đục khoét vào tận trong xương cốt của người khác.

Thu Hương phất tay, một người đàn ông chìa trước mặt Bách Khải Văn một cây bút, và một tờ séc.

_Hãy kí tên chấp nhận chuyển số tiền mà tôi đã ghi sẵn trên tấm séc, tôi sẽ thả cho anh đi.

Bách Khải Văn liếc mắt nhìn dãy số ghi tên tấm séc.

_Không ngờ, mạng của tôi lại được mua bằng một số tiền lớn như thế ! Thật đáng giá !– Bách Khải Văn cười mai mỉa.

_ Bách Khải Văn ! Biết điều thì hãy kí đi, để đỡ chịu nỗi đau về thể xác.

_Có mánh khóe gì thì giở hết ra đi, để xem tôi chịu đựng được bao lâu. Chưa bị gì cả, mà bắt tôi phải phun tiền cho các người, tôi e rằng đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan đâu – Bách Khải Văn hài hước trả lời.

_Rượu mừng không muốn uống lại thích uống rượu phạt, tôi sẽ cho anh được toại nguyện – Thu Hương nói ra kẽ răng nghiến chặt.

Hai người đàn ông cao to lực lưỡng như một võ sĩ, cơ bắt cuồn cuộn, khuôn mặt dữ dằn và bặm trợn, tiến lại gần Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn thờ ơ nhìn bọn họ, thậm chí hắn còn cười cợt.

_Món quà đặc biệt mà cô dành tặng cho tôi đây sao ? Thế mà tôi cứ tưởng cô tìm cách tiếp cận và làm quen với tôi vì muốn lên giường với tôi chứ ?

Thu Hương đã bị Bách Khải Văn chọc giận đến tức điên lên. Cô ta nện mạnh gót giày xuống nền gạch, tiến đến gần Bách Khải Văn. Cô ta dang thẳng tay, tát mạnh vào mặt Bách Khải Văn.

Mặt Bách Khải Văn lệch sang một bên, hằn in năm ngón tay của cô ta.

_ Bách Khải Văn ! Anh chỉ là một kẻ hạ tiện, một kẻ như anh tưởng rằng có thể động đến được gót ngón chân của tôi sao ?

Cái tát của cô ta khá mạnh, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe mép của Bách Khải Văn.

Lần đầu tiên trong đời, hắn mới bị con gái tát thẳng vào mặt !

Bách Khải Văn đọc được ánh mắt giận dữ và căm hờn trong mắt của cô ta. Bách Khải Văn hiểu cô ta cũng căm hận và thù ghét mình. Cô ta căm hận hắn vì điều gì, trả thù hắn vì ai, hắn vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

Hai người đàn ông cao to lực lượng liên tiếp đấm đá vào người Bách Khải Văn. Bây giờ, Bách Khải Văn chẳng khác gì những bao cát cho họ tập luyện, chỉ là họ đánh hết sức mình, đánh thật mạnh như thể muốn nghiền nát và giết chết hắn.

Thu Hương bàng quang đứng một chỗ, trừng trừng nhìn Bách Khải Văn không chớp mắt.

Trong khi đó, Thu Trang nấp sau một gốc cây cảnh một lúc lâu. Ban đầu, Thu Trang không nghe được âm thanh gì cả, thế nhưng, chỉ một lát sau đó, Thu Trang nghe thấy có tiếng cười cuồng dại của Bách Khải Văn, phát hiện này khiến Thu Trang giật bắn người, vừa mừng vừa sợ, Thu Trang vội di chuyển thân hình theo tiếng cười của Bách Khải Văn.

Căn nhà được xây dựng theo kiến trúc của Nhật, tức là cả khu đất lấy căn nhà gỗ làm trung tâm, xung quanh là một khu vườn rậm rạp và âm u, nhờ thế Thu Trang có thể tìm được nhiều chỗ để ẩn núp.

Lần theo tiếng cười, tiếng đánh nhau, Thu Trang áp sát đến căn phòng cuối cùng của căn nhà gỗ. Biết Bách Khải Văn đang bị chúng đánh, Thu Trang đã rơi lệ, lòng đau như cắt, cắn chặt môi đến trắng bệch. Thu Trang không phát hiện ra mình đang khóc, nước mắt đang rửa trôi một phần nhỏ bùn trên mặt.

Thu Trang rất muốn xông vào cứu Bách Khải Văn, thế nhưng, lại e sức mình yếu, sợ mình chẳng những không cứu được hắn, lại còn hại chính bản thân mình rơi vào vòng nguy hiểm.

Trong lúc Thu Trang còn đang phân vân, do dự không biết nên làm gì, con chó béc giê giống như hung thần ác sát nhảy chồm lên người Thu Trang, miệng gừ gừ, trong bóng tối hàm răng sắc nhọn của nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, còn đôi mắt của nó lại chẳng khác gì một vị thần chết đang chuẩn bị hút lấy linh hồn của người sống.

Mình hôm nay khó mà toàn mạng ra khỏi đây rồi ! Con chó béc giê này đáng sợ quá !

Sắc mặt Thu Trang không còn một giọt máu, cả thân hình đều cứng cờ, mắt trợn tròn nhìn con chó béc giê, sợ hãi đến nỗi không thể kêu lên đến lấy một tiếng.

Thu Trang lắp ba lắp bắp.

_Ngài chó đại…đại nhân à, ngài…ngài có thể tha cho tôi được không ? Ngài….ngài thấy đấy, số của tôi đã cực kì xui xẻo rồi, tôi không có ý định hại ngài, cũng không muốn lấy cắp thứ gì của chủ nhân ngài cả, tôi vào đây chỉ vì muốn cứu người thôi.

Con chó vẫn nhìn Thu Trang bằng đôi mắt khát máu, miệng vẫn gầm gừ không ngớt.

Nghe Thu Trang nói thì có vẻ điên rồ và hơi dở người, thế nhưng, Thu Trang thấy hình như con chó có thể nghe hiểu được những gì mà mình ( ít ra thì Thu Trang cũng cảm thấy thế).

Nhận thấy con chó mặc dù có bộ dạng đáng sợ nhưng không cắn mình, trong lòng Thu Trang reo lên một tiếng, mạnh dạn nói tiếp.

_Ngài chó đại nhân ! Nếu ngài thả cho tôi đi, tôi nhất định sẽ hậu tạ ngài bằng một khúc xương.

Tròng mắt của con chó thoáng xao động.

Thừa thắng xông lên, Thu Trang run run chìa tay về phía trước, biểu hiện thành ý.

_Ngài chó đại nhân, ngài thả cho tôi đi, ngoài hậu tạ ngài bằng một khúc xương, tôi sẽ cho ngài ăn thịt gà, thịt bò, thịt lợn…. Nói chung những gì mà ngài thích ăn, tôi nhất định sẽ mua cho ngài.

Thu Trang nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô, mắt không dám di chuyển ra chỗ khác, rất sợ con chó đổi ý sẽ cắn chết mình.

Đột nhiên, con chó đi giật lùi, quắp đuôi, sủa lên mấy tiếng, rồi chạy mất.

Diễn biến bất ngờ và không lường trước được này khiến Thu Trang trợn tròn mắt, không dám tin.

_Chẳng lẽ con chó thật sự hiểu được những gì mà mình nói sao ? – Thu Trang thì thào, lẩm bẩm trong miệng.

Ngay vào lúc Thu Trang đang chơi vơi trong trạng thái nửa hư nửa thực, tiếng thở phì phì của một con rắn lọt vào tai.

Thu Trang run cầm cập như cầy xấy, run rẩy ngước mắt nhìn một con chăn khá to đang bò trên thân một ngọn cây. Có thể cả đời Thu Trang cũng chưa từng sợ hãi và khiếp đảm như thế này.

Thu Trang nghi ngờ không biết có phải vì do trông thấy con chăn nên con chó béc giê mới cắp đuôi bỏ chạy không ? Đúng ! Chỉ có nguyên nhân này thôi ! Chứ một con chó như nó thì làm sao hiểu được mình nói gì ? Mình đúng là một con nhỏ ngu ngốc và đần độn mà.

Thu Trang không ngừng oán trách và mắng thầm mình. Cả thân người đều đông cứng, ngay cả động cũng không dám động, mắt kinh hoàng nhìn con chăn kia không chớp.

Cả người Thu Trang bị bùn bao phủ, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt và mấy vệt dài trên má do nước mắt rửa trôi.

Con chăn bò trên thân cây, nó vòng từ dưới lên trên, cái lưỡi xẻ rãnh ở giữa của nó không ngừng phun ra những tiềng phì phì nghe rợn tóc gáy. Được một cái là con chăn này không có độc, thế nhưng, nếu bị nó quấn trúng thì vẫn cứ chết như thường.

Đây là một gia đình quái dị, toàn nuôi những con vật khủng khiếp !

Đến khi thân hình của con chăn bò sang một cành cây khác, thân hình cứng đờ của Thu Trang mới thả lỏng, sức chịu đựng trong cơ thể đã cạn kiệt từ lâu.

Thân thể Bách Khải Văn bị bập dập nhiều chỗ, hứng chịu vô số những cú đấm và những cú đá mang sức nặng ngàn cân của hai tên võ sĩ. Hắn sắp chịu đựng không nổi !

Thu Trang bò lên sàn nhà, hai tay bịt chặt miệng, áp tai vào cửa sổ, lắng nghe những tiếng âm thanh do những cú ra đòn ác liệt và độc ác của hai tên võ sĩ kia gây ra.

_ Bách Khải Văn ! – Tiếng của Thu Hương – Thế nào, anh có chịu kí tên vào tờ séc này không ?

Mặt Bách Khải Văn đã bị đánh đến biến dạng, tuy phải hứng chịu nỗi đau đớn về thể xác là vậy, nụ cười mang vẻ ngạo mạn và khinh đời vẫn không giảm trên môi hắn.

_Thu Hương ! Tôi đã nói với cô rồi ! Chưa chơi đủ, tôi sẽ không chịu đầu hàng sớm như thế.

Khuôn mặt Thu Hương trở nên sắt lại, đông cứng và lạnh lẽo như băng đá.

_Nếu anh muốn sống nửa đời còn lại trên xe lăn, thì cứ việc. Ra tay mạnh vào, đánh anh ta cho đến khi nào anh ta không còn chịu đựng được nữa và phải kí vào tờ séc kia thì thôi.

Cô ta giao việc tra tấn Bách Khải Văn cho hai tên võ sĩ, còn bản thân cô ta quay về giường ngủ.

Thu Trang nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ta trên sàn nhà phía bên kia của căn nhà gỗ. Thu Trang đang núp sau hông nhà.

Những nhát đòn của bọn võ sĩ khi nện mạnh vào người Bách Khải Văn khiến Thu Trang không thể thở được, nước mắt tuôn ra như mưa. Thu Trang quên luôn cả cái lạnh, quên luôn cảm giác ghê tởm do bùn đất mang lại, cũng quên luôn những oán hận và căm ghét trong lòng mình khi nghĩ về Bách Khải Văn, bây giờ, Thu Trang đang chuyển hết những oán hận và căm hờn sang bọn võ sĩ và người đàn bà tên Thu Hương kia.

Mình phải làm gì đây ? Phải làm như thế nào mới cứu được anh Bách Khải Văn, mà không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng ?

Điện trong nhà bỗng dưng phụt tắt, cả khu đất đều chìm trong bóng tối, tiếng đấm đá dứt hẳn, thay vào đó là tiếng chửu rủa thô tục của hai tên võ sĩ và tiếng quát hỏi đầy bất mãn và tức tối của Thu Hương.

Đến lúc vận dụng kiểu đánh du kích rồi !

Thu Trang bò trên sàn nhà như một chú chó bốn chân, phải ấn nấp trong bóng tối gần ba tiếng đồng hồ, nên Thu Trang quen với bóng tối hơn ba người kia. Vả lại, cũng sắp đến ngày rằm, vằng trăng khuyết và những ngôi sao trên trời cũng đủ để Thu Trang nhìn thấy đường.

Tiếng vấp ngã và đỗ vỡ trong phòng vang lên, tiếp theo là tiếng chửu đầy giận dữ và phẫn nộ của hai tên võ sĩ.

Khi Thu Trang lần mò được đến cửa chính của căn phòng thì đụng mặt với Thu Hương.

Mấy vết bùn bị rửa trôi bởi nước mắt trên má, đã được Thu Trang lấy bùn trên thân người xoa đều khắp, thành ra cả cơ thể Thu Trang không có chỗ nào là không đen.

Bất thình lình đụng mặt phải một kẻ đen sì, nhất là trong bóng đêm lại càng giống như một xác chết vừa mới đội mồ sống dậy, dù có là người có thần kinh vững vàng đến đâu cũng bị doạ cho nhảy dựng, huống gì là một kẻ sợ bóng tối như Thu Hương.

Cô ta rú lên một tiếng kinh thiên động đia, ngã bật về phía sau,hai tay chống xuống đất, vừa tuồn người về phía sau, vừa lắp ba lắp bắp.

_Ma….ma….ma…..

Buổi tối hôm nay, Thu Trang gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ kia.

Không ngờ một kẻ có tâm địa xấu xa, có gan bắt cóc và tra tấn người khác lại sợ ma !

Ý nghĩa này vừa lướt qua đầu, Thu Trang cười hắc hắc. Nếu cô ta đã tưởng lầm mình là ma, mình phải lợi dụng cơ hội có một không ai này để dọa cho cô ta một trận sợ đến đứng tim và để trả thù cho anh Bách Khải Văn mới được.

Nghĩ là làm, Thu Trang trợn tròn mắt, hai tay dơ lên cao, mười đầu ngón tay xòe ta như tư thế vồ mồ của một con mèo, còn hàm răng thì lại nhe ra để lộ những chiếc răng sáng bóng. Thu Trang cố ý hạ thấp giọng, âm thanh nhão nhoẹt, vọng về từ dưới ngục, giống hệt mớ đất bùn mà Thu Trang đang mang trên người.

_T..rả…m…ạng….la…ại…cho…. ta …đ…ây….!

Thu Trang lặp lại điệp khúc đáng sợ và rùng rợn đó đến hơn năm lần.

Thu Hương gào thét, sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt, biểu hiện càng lúc càng không phải của một con người mà giống người bị bệnh tâm thần phân liệt hơn.

Tiếng gào thét trong hoảng loạn của cô ta đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông. Yên tâm là Bách Khải Văn đã bị đánh đến tình trạng chết dở sống dở, lo sợ cô ta đã gặp phải chuyện gì đó, họ cùng nhau lao ra khỏi phòng, trên đường đi, không biết đã va đập vào những trước ngại vật có trong phòng, bao nhiêu lần.

Nghe thấy tiếng va đập trong phòng biết hai tên đàn ông kia đang lao ra ngoài, Thu Trang vội chạy đi, tìm một chỗ núp dưới một gốc cây, ngay bên cạnh sàn nhà. Vừa đúng lúc đó, hai tên đàn ông cao to lực lưỡng lần mò ra được đến cửa.

Thu Hương đã bị Thu Trang dọa cho sợ hãi đến tinh thần hoảng loạn, ngồi dựa đầu vào thân nhà, miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm lập lại điệp khúc.

_Ma….ma…ma….

Lợi dụng lúc hai tên võ sĩ lo kiểm tra tình trạng không được bình thường của Thu Hương, Thu Trang len lén trèo lên sàn nhà, đi nhón ngót, lần mò vào trong căn phòng nhốt Bách Khải Văn.

Căn phòng quá tối, nhất thời Thu Trang không nhìn được thứ gì cả, sơ di chuyển sẽ nếu chẳng may va đập vào thứ gì, sẽ tạo ra tiếng động và gây sự chú ý của ba kẻ kia, nên Thu Trang đành phải đứng im trong bóng tối, cố gắng tập trung tinh thần nhìn căn phòng khắp một lượt, chờ cho đến khi nào làm quen được với bóng tối của căn phòng mới dám di chuyển.

Mặc dù bị đánh không nhẹ, nhưng tinh thần của Bách Khải Văn vẫn rất tỉnh táo. Ngồi một mình trong bóng tối, hắn cố gắng tháo bỏ nút thắt buộc cổ tay của mình. Trong túi quần của hắn có một con dao nhíp nhỏ, chỉ cần lấy được con dáo nhíp, hắn sẽ dùng nó để cắt đứt sợi dây trói. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là, bọn khốn kia trói hắn quá chặt, cổ tay của hắn đang bị tím tái vì chỗ đó không thể lưu thông được máu. Nếu bị trói trong tư thế này nhiều ngày, nguy cơ bị cưa bỏ cổ tay và cổ chân là khá cao, có lẽ không cần chúng phải dùng đòn roi với hắn, hắn cũng trở thành một kẻ tàn phế. Ý nghĩ này càng khiến hắn quyết tâm lấy bằng được con dao nhíp nhỏ kia hơn.

Tiếng di chuyển bằng mười đầu ngón chân và mùi bùn tanh tưởi khiến Bách Khải Văn dừng hết tất cả các động tác, trừng trừng nhìn vào bóng tối trước mặt. Xuyên qua khe hở của những tấm ván gỗ, nhờ ánh trăng và những ngôi sao chiếu vào, hắn lờ mờ thấy một khối đen sì đang mò mẫm từng bước tiến về phía hắn.

Lạ thật, cái khối đen sì đang di động kia là ai ? Không phải là ma đấy chứ ? Hay là bọn chúng định mượn kẻ khác giả thần giả quỷ để nhằm hù dọa tinh thần mình ?

Bách Khải Văn nhếch mép, trong lòng cười lạnh. Hắn đang chờ trò chơi tiếp theo của bọn kia.

Thế nhưng, khi cái khố di động đen sì kia cất lên tiếng nói, Bách Khải Văn lại sững người, trợn tròn mắt nhìn vì kinh ngạc và không dám tin.

_Anh Văn ! Anh Văn ! – Thu Trang thì thào gọi nhỏ – Anh vẫn còn tỉnh chứ ? Anh đang ngồi ở chỗ nào ?

Hắn nhận ra cái khối di động kia không phải là một con ma, cũng không phải là kẻ địch của hắn. Tuy vậy, để cẩn thận và xác minh kẻ kia là ai, Bách Khải Văn không vội lên tiếng, hắn ngưng thần chờ nghe kẻ kia lên tiếng nói tiếp.

Quả nhiên, cái khối di động đèn sì kia sau khi va chạm vào thành ghế, nhăn nhó kêu đau, sau đó bực tức mắng.

_Đúng là cái số phải gió ! Anh Văn, anh ở chỗ nào, sao không lên tiếng đi, hay là anh bị bọn chúng đánh đến bất tỉnh rồi ?

Giọng nói này sao nghe quen thế nhỉ ?

Những cái tên và hình ảnh không ngừng lướt qua đầu Bách Khải Văn. Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Thy Dung, thế nhưng, hắn bác bỏ ngay, cô ấy hiện giờ đang mang thai, vả lại, đêm khuya thế này cô ấy theo mình đến đây làm gì, nhất định Trác Phi Dương sẽ không để cho ấy mạo hiểm tính mạng như vậy. Người thứ hai mà Bách Khải Văn nghĩ đến là Thu Trang, ý nghĩ này khiến cho hắn chấn động. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới khó nhọc lên tiếng.

_Cô…cô là Thu Trang ?

Bách Khải Văn vừa hy vọng lại vừa không dám vọng tưởng. Hắn chỉ sợ mình đang tự lừa dối chính bản thân mình.

Nghe được tiếng trả lời khàn đục và yếu ớt của Bách Khải Văn, Thu Trang mừng rỡ, vốn định reo lên một tiếng, thế nhưng, hiểu hoàn cảnh của mình và hắn, lại trở thành những thanh âm thì thào.

_Vâng, là tôi đây. Anh đang ngồi ở chỗ nào ?

Tiếng nói này đích thực là của Thu Trang, Bách Khải Văn dù có không muốn tin, không muốn hy vọng và cho rằng mình đang tự huyễn hoặc chính mình cũng không thể được nữa.

_ Thu Trang ! Là cô ? – Bách Khải Văn càng nói càng run – Cô…cô đến đây làm gì ?

_Anh hỏi một câu sao ngu ngốc và thừa thãi như thế ? Tôi mạo hiểm tính mạng vào tận đây, đương nhiên là để cứu anh rồi.

Lỗ tai Bách Khải Văn lùng bùng, trong lòng hắn đang có một cảm giác xúc động khôn nguôi. Sự chân thành trong tính cách và hành động của Thu Trang, khiến Bách Khải Văn rung động.

Thu Trang đã xác định được vị trí của Bách Khải Văn. Vượt qua mấy chướng ngại vật trong phòng, Thu Trang đến được chỗ Bách Khải Văn đang ngồi.

Bách Khải Văn nhăn mũi khi mùi tanh nồng của bùn đât trên cơ thể Thu Trang càng lúc càng nồng đậm.

_ Thu Trang ! Rút cuộc là cô bị ngã ở đâu thế ? Tại sao trên người cô toàn mùi bùn đất thế này ?

_Anh còn nói nữa, nếu không phải tại anh thì tôi đâu có ra nông nỗi này ! – Thu Trang căm tức, chất vấn Bách Khải Văn – Nhưng mà thôi, chuyện đó nói sau, bây giờ tôi phải cứu anh thoát ra khỏi đây đã.

Sự xuất hiện đột ngột, không dự báo trước của Thu Trang tại nơi đây, khiến cho bao nhiêu ý nghĩ đáng sợ và tức tối trong lòng Bách Khải Văn đều tan biến. Hắn nheo mắt nhìn Thu Trang.

_Cô định cứu tôi bằng cách nào ? Đánh bất tỉnh ba người kia, hay là dùng sức mạnh vác tôi ra khỏi đây ?

Thu Trang bặm môi, điên tiết vỗ mạnh một cái vào đầu Bách Khải Văn.

_Bây giờ đã là lúc nào rồi, mà anh vẫn còn đùa được, còn không mau phụ giúp nghĩ cách cùng với tôi đi.

Bách Khải Văn giấu tiếng cười khùng khục trong cổ họng. Hắn thấy Thu Trang càng lúc càng thú vị, rơi vào hoàn cảnh như thế này, phải là những cô gái khác thì đã sớm khóc thét, co giò bỏ chạy và ngất xỉu rồi. Còn Thu Trang thì lại khác, chẳng những không bỏ chạy, còn có tâm tư để đùa giỡn ba người kia và đứng ở đây để đấu khẩu với hắn nữa.

_Trong túi quần của tôi có một con dao nhíp nhỏ, cô lấy nó ra hộ tôi.

Thu Trang khom người, thò tay vào trong túi quần của Bách Khải Văn. Lục lọi một hồi mới lấy ra được một con dao nhíp nhỏ.

Sự đụng chạm của Thu Trang khiến Bách Khải Văn đỏ mặt. Hắn thấy kì lại khi mà hắn đã từng chung đụng với nhiều cô gái, nhưng không có một ai mang lại cho hắn những cảm giác khó lý giải như Thu Trang. Chẳng lẽ đây chính là người phụ nữ định mệnh của cuộc đời mình ?

Hiện giờ không còn nhiều thời gian để nghĩ đến vấn đề tình cảm của cá nhân, Bách Khải Văn ngay lập tức dùng con dao nhíp cưa vòng trói ở cổ tay của mình.

Không may là, đúng vào lúc đó, bóng đèn điện bật sáng, hai tên võ sĩ hùng hổ xông vào phòng, muốn tiếp tục “dạy dỗ” Bách Khải Văn.

Bọn chúng sửng sốt và hơi hoảng sợ khi thấy một hình người đen thui không biết đã đứng bên cạnh Bách Khải Văn từ bao giờ.

Bách Khải Văn và Thu Trang kinh hoàng nhìn vào mắt nhau, tự hiểu rằng nếu không nhanh cưa đứt được sợi dây trói kia, cả hai sẽ cùng nhau chết ở đây.

Bách Khải Văn không lo cho bản thân mình. Hắn chỉ lo cho Thu Trang. Hành động dũng cảm và gan dạ của Thu Trang vào buổi hôm nay, chẳng những khiến hắn cảm kích và mang ơn, mà còn đánh tan đi những u mê và tăm tối trong suy nghĩ của hắn. Hắn quyết định sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ Thu Trang, coi Thu Trang là một người quan trọng trong cuộc đời mình.

Sau gần một phút, bọn chúng mới trấn định được tinh thần. Một trong hai tên nhảy chồm lên, quát hỏi Thu Trang bằng một loạt câu hỏi.

_Con kia ! Mày là ai ? Mày vào đây bằng cách nào ? Mày và tên đàn ông kia có quan hệ gì ?

Vì muốn kéo dài thêm thời gian cho Bách Khải Văn cưa đứt sợi dây trói, Thu Trang giả thần giả quỷ.

_Tôi không biết tôi là ai cả, cũng không hiểu lý do vì sao tôi lại đến đây, chỉ thấy khi mình tỉnh lại thì đã đứng ở đây rồi.

_Con kia ! Mày định lừa ai thế hả ? Có phải mày chính là kẻ đột nhập lúc nãy, do đó con chó béc giê mới sủa nhặng lên không ?

_Oan quá ! – Thu Trang thảm thiết kêu lên – Tôi nói thật sao mấy anh không chịu tin. Ban đêm khi ngủ, tôi thường xuyên mắc bệnh mộng du, có lẽ chính vì thế nên tôi mới đi lạc vào đây.

Một câu chuyện hoang đường và phi thực tế như thế mà cô ấy cũng nghĩ ra được !

Bách Khải Văn vừa cố gắng cưa sợi dây trói, vừa lắc đầu cười thầm, khen ngợi sự nhanh trí và giỏi tùy cơ ứng biến của Thu Trang.

Hai tên võ sĩ gầm lên một tiếng, xông về phía Thu Trang và Bách Khải Văn.

Thu Trang sợ hãi, đứng chôn chân một chỗ, không biết phải làm thế nào, nên bỏ chạy vòng vòng trong căn phòng, hay là nên lấy vũ khí bảo vệ Bách Khải Văn và bảo vệ chính mình.

Đầu mối sợi dây trói bị đứt già nửa, Bách Khải Văn dùng sức, cánh tay gồng lên, ngay lập tức bàn tay hắn được tự do, khi hai tên võ sĩ kia vừa xông đến, Bách Khải Văn ra tay nhanh như chớp, hai quả đấm bay thẳng vào mặt tên võ sĩ, khiến bọn chúng ôm lấy mặt, lùi lại về phía sau.

Thu Trang mừng rỡ, cúi xuống phụ Bách Khải Văn cởi nốt những sợi dây trói còn lại.

Hai tên võ sĩ kia vừa căm tức vừa thấy bất ngờ trước những diễn biến xảy ra quá đột ngột. Chúng đưa mắt nhìn nhau, cùng hô to lên một tiếng đấy khí thế, sử dụng tay chân đấm đá loạn xạ vào người Bách Khải Văn.

Sợ dây chạc đã được gỡ ra khỏi thân thể, Bách Khải Văn đẩy Thu Trang đứng nấp về phía sau lưng mình. Hắn nhấc bổng chiếc ghế phang mạnh vào hai chân bọn chúng.

Bách Khải Văn nhếch mép, cười sắc lạnh.

_Đã đến lúc tao đáp trả lại những gì mà chúng mày gây ra cho tao rồi.

Nếu không bị trói, Bách Khải Văn có thể đánh thắng gần chục tên có giỏi võ, huống hồ, hiện giờ ở đây chỉ có hai tên hạng trung mà thôi.

Bách Khải Văn giải quyết cả hai tên trong vòng chưa đầy 30 phút.

Thu Trang đứng xem mà há hốc mồm, mắt trợn tròn, tự hỏi, mình mạo hiểm tính mạng đến cứu hắn thế này, liệu có quá dư thừa không ?

Bách Khải Văn quay lại nhìn Thu Trang, thấy Thu Trang đang biểu lộ sự kinh ngạc tột độ, hắn nheo mắt cười.

_Thế nào, đã thấy hối hận khi đến cứu tôi rồi sao ?

Thu Trang nghiến răng, mắt nổi lửa.

_ Bách Khải Văn ! Anh im đi ! Anh không nói chuyện, cũng không có ai bảo anh câm.

_Cô…..

Bách Khải Văn tức nghẹn họng, lần nào hắn gặp Thu Trang cũng y như rằng cả hai lại đấu khẩu và tranh cãi nhau.

Cánh cửa phòng bật mở, Thu Hương xông vào như cơn lốc. Cô ta khiếp sợ, khi nhìn thấy cảnh hai tên võ sĩ do cô ta thuê đến đang nằm bất tỉnh trên đất, các tứ chi gần như gãy lìa, còn Bách Khải Văn lại đang ung dung đứng đối diện với một cái khối đen sì sì. Nhìn cái khối đen kia, cô ta lại hận thấu xương khi biết mình bị kẻ kia giả thần giả quỷ dọa mình một trận sợ đến điếng hồn.

Cô ta quá hãi, đến nỗi nói không ra hơi.

_ Bách Khải Văn ! Anh….anh…..

Bách Khải Văn vuốt ve lưỡi dao mỏng trên tay, cười nhợt nhạt như xác chết.

_Thu Hương ! Cô muốn tôi dùng con dao này rạch ở đâu trên thân thể cô, trên mặt, trên ngực….hay là….

Thu Trang chán ghét khi thấy Bách Khải Văn cứ nhìn chằm chằm vào thân thể cô ta.

_Hừ ! Bách Khải Văn ! Anh đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn không chừa được tính lăng nhăng và hám gái của mình.

Thu Trang không nhận thấy giọng nói của mình đượm mùi giấm chua và ghen tuông.

Bách Khải Văn thoáng ngạc nhiên khi phát hiện ra sự thật này. Điều này khiến cho hắn thích thú, muốn tiếp tục trêu đùa Thu Trang.

_Cô không thấy là cô ta rất đẹp sao, vóc dáng chuẩn này, khuôn mặt thon dài, nước da trắng hồng….

Thu Trang tức tối hét lên.

_Sao anh không tả số đo ba vòng của cô ta luôn đi ?

Trong khi Bách Khải Văn và Thu Trang còn mải cãi nhau, Thu Hương đã khôn ngoan rời khỏi phòng, biết mình đã bị lộ tẩy và rơi vào đường cùng, cô ta liền chọn cách chạy trốn.

Thế nhưng, cô ta chỉ chạy được ra đến giữa sân, cảnh sát đã quát cô ta phải đứng lại và dơ tay cao lên đầu.

Cô ta lanh trí, giả vờ run sợ nói.

_Các anh đến thật đúng lúc, mau vào trong kia cứu người, họ đang bị thương nặng lắm, cũng may mà em chạy ra được đến đây.

Đội trưởng đội đặc nhiệm vội hỏi.

_Trong kia có mấy người, ai đang bị thương ?

Một giọng nói trong trẻo va thanh thoát vang lên.

_Bị thương hai người, còn chạy thoát một người.

Cảnh sát kinh ngạc tột độ khi thấy xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn, toàn thân đều nhuộm bùn đen.

Biết mình khó mà sống yên nếu bị cảnh sát bắt nhốt, vì thế, Thu Hương đang định tính đến chuyện chuồn đi.

Thu Trang lại nói tiếp.

_Anh cảnh sát, còn không mau bắt cô ta lại, cô ta chính là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc này.

Nghe Thu Trang nói như thế, một anh cảnh sát lập tức bẻ quặt tay Thu Hương, còng tay cô ta lại.

Thu Hương gào lên.

_Đừng tin cô ta ! Cô ta là đồ nói dối !

Bách Khải Văn cười mỉa.

_Thu Hương ! Nhân chứng và vật chứng đã có đầy đủ cả. Cô vẫn còn già mồm chối tội được nữa sao ?

Hai tên võ sĩ nằm bất tỉnh trên sàn nhà cũng bị cảnh sát cho người khiêng đi. Tình trạng của Bách Khải Văn không nhẹ, vì thế, một chiếc xe cứu thương nhanh chóng được gọi đến.

Cảnh sát lấy lời khai của Thu Trang và Bách Khải Văn. Sau khi đã hoàn thành xong hết thủ tục, thay vì đi theo Bách Khải Văn và cảnh sát về nhà, Thu Trang lại hỏi mượn phòng tắm của Thu Hương, mặc kệ tiềng gào thét và chửu rủa của cô ta, cũng không mấy quan tâm đến ánh mắt nhìn mình như một người lạ ngoài hành tinh, lần đầu tiên đi phi thuyền xuống trái đất, của Bách Khải Văn và mấy anh cảnh sát.

Bách Khải Văn ôm bụng, nén đau, cười sằng sặc.

Mấy anh cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không hiểu mối quan hệ giữa Bách Khải Văn và Thu Trang là gì, mà sao hai người này cư xử với nhau thật quái dị và khác người.


/58

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status