Hoàng Tuấn Kiệt lấy xe ô tô, phóng như bay về biệt thự. Vào lúc này, tâm trí của hắn tràn ngập tức giận và phẫn nộ. Hắn đã hiểu được lý do vì sao Trác Phi Dương lại làm như thế. Trác Phi Dương đang muốn đòi lại công bằng cho bản thân hắn và cho Thư Phàm. Thư Phàm là người con gái mà cả hắn và Trác Phi Dương đều yêu. Nếu cô ấy xẩy ra chuyện gì, cả hắn và Trác Phi Dương đều đau buồn và không thể sống yên được. Nhớ lại những gì mà Thư Phàm phải trải qua hơn nửa tháng khi sống trong rừng, trái tim hắn lại quặn thắt vì đau, cơn ác mộng kinh hoàng ấy một lần nữa lại quay về. Hắn vẫn luôn cho rằng Thư Phàm và Trác Phi Dương là do bọn buôn lậu, sống ngoài vòng pháp luật đuổi giết, muốn giết hai người để bịt đầu mối, thế nhưng, điều hắn không ngờ được là, kẻ đứng ra tất cả lại là ông Gia Huy – bố của hắn, người bố mà hắn vừa hận lại vừa thương.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết phải đối mặt với ông Gia Huy như thế nào, nên trách mắng, nên nguyền rủa ông hay là nên bỏ qua và tha thứ ?
Thật may là Thư Phàm vẫn còn sống ! Thật may là hắn và cô ấy đã lấy được nhau ! Thật may là cả hai đã có được hai đứa con gái xinh xắn, thông minh lanh lợi và đáng yêu ! Thật may là hơn 18 năm qua, hắn và cô ấy vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau ! Thật may là cả nhà hắn ai cũng bình an và khỏe mạnh !
Hắn nên tha thứ cho bố hắn đi đúng không ? Bố hắn cũng đã già rồi. Vả lại, chuyện trong quá khứ đã xảy ra cách đây quá lâu. Từ đó đến nay, ông Gia Huy thôi không còn làm việc xấu nữa, cũng thôi không còn gây ra bất cứ tổn thương gì cho hắn nữa. Ông ấy đã trở thành một người cha gương mẫu, một người ông hết lòng thương yêu mấy đứa cháu của mình.
Quá khứ đã trôi qua, hiện tại và tương lai mới là quan trọng. Biết sai mà sửa mới đáng trân trọng và mới đáng làm người. Mỗi người đều có cơ hội để làm lại cuộc đời. Căn bệnh suy tim cũng chính là cái giá quá đắt mà ông Gia Huy phải trả giá cho những sai lầm và tội ác mà ông đã gây ra trong quá khứ rồi. Ông Trời rất công bằng, không ai làm điều ác mà được sống yên lành khi về cuối đời cả, ai cũng phải trả giá hết.
Trên đường lái xe trở về nhà, Hoàng Tuấn Kiệt đã bình tâm hơn nhiều. Hắn không còn hầm hầm giận dữ và có cảm giác muốn giết người nữa. Hắn đã dần tha thứ cho bố hắn, muốn nói chuyện thẳng thắn với ông ấy.
Thư Phàm ngồi trên xe của Vũ Gia Minh, cả hai im lặng không ai lên tiếng nói câu gì.
Vũ Gia Minh không ngờ trong việc này lại có quá nhiều tình tiết lắt léo như thế. Ban đầu mọi người ngỡ tưởng kẻ thù của gia đình là một nhân vật sống ở một nơi xa xôi nào đó, không thể tưởng tượng được là kẻ đầu têu là Trác Phi Dương, sau đó đến Diễm My – cháu gái họ xa của ông Hoàng. Quan hệ nhân quả tuần hoàn là một cái vòng luẩn quẩn không bao giờ dứt, nếu ai cũng sống vì thù hận, thế giới này sẽ không có một ngày yên bình, con người sẽ sống không cần đến tình thân ái của đồng loại nữa. Vì thế khi sống trên đời này phải biết vị tha, biết nhường nhịn, đôi khi cũng phải biết đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho mình.
_ Thư Phàm ! Cô có hận ông Gia Huy không ?
Vũ Gia Minh đột ngột lên tiếng, cắt ngang bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt trong xe.
_Nếu nói rằng tôi không hận ông ấy, là tôi nói dối. Còn nếu nói tôi hận ông ấy đến mức muốn giết chết ông ấy là nói sai.
_Cô nói như vậy nghĩa là sao, cô hận hay không hận ông ấy ? – Vũ Gia Minh hơi mỉm cười trước lý luận của Thư Phàm.
_Có nghĩa là tôi vừa hận lại vừa thương hại cho ông ấy. Trước kia, ông ấy có thể là một người đàn ông quyền lực, hô mưa gọi gió, làm nhiều việc sai lầm, thế nhưng bây giờ, ông ấy chỉ là ông của các con tôi, và là bố chồng của tôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác.
Vũ Gia Minh giật mình, quay sang nhìn nụ cười trên môi Thư Phàm.
_ Thư Phàm ! Cô….
Vũ Gia Minh thấy khâm phục Thư Phàm. Nếu phải là một người phụ nữ khác, có lẽ họ đã làm to mọi chuyện lên, sẽ yêu cầu Hoàng Tuấn Kiệt cắt đứt quan hệ với ông Gia Huy, sẽ xúi giục con cháu trong nhà chống lại ông ấy. Thế nhưng, Thư Phàm thì lại khác, cô ấy biết trân trọng cuộc sống hiện tại, hiểu sâu sắc được lòng bị tha, hiểu được ý nghĩa của cụm từ “tha thứ”
_Tôi hy vọng đây sẽ là sóng gió cuối cùng mà gia đình cô phải trải qua – Vũ Gia Minh cười, chân thành nói.
_Cảm ơn chú.
Thư Phàm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây màu hồng nhạt, làn gió mát dịu nhẹ, cuộc sống xô bồ và tấp nập. 18 năm trước hay 18 năm sau vẫn vậy, cuộc sống không có gì thay đổi, chỉ thay đổi có chăng là lòng của con người.
o-0-o
Hoàng Tuấn Kiệt và mọi người vừa lao ra khỏi nhà. Chuông điện thoại bàn trong phòng khách reo vang. Người bắt máy là Dì Lý.
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, cô ta yêu cầu đích thân ông Gia Huy nghe máy. Dì Lý đã từ chối không thích nghe giọng nói trịch thượng, ra vẻ ta đây của người phụ nữ kia, hai nữa, cô ta lại không khai báo tên tuổi, bà thấy mình không có nghĩa vụ phải đi thông báo với ông Gia Huy đang nghỉ ngơi trong phòng một tiếng. Vả lại, một người bị bệnh suy tim như ông Gia Huy cần được nghỉ ngơi và yên tĩnh tuyệt đối.
Dì Lý dập máy chỉ sau câu nói thứ hai. Người phụ nữ kia điên tiết lại gọi điện quấy rối thêm lần nữa. Dì Lý nổi giận liền quát mắng cô ta một trận, sau đó dập máy thật mạnh xuống rãnh đặt ống nghe. Không nản chí, cô ta lại gọi điện đến lần thứ ba, Dì Lý hết chịu nổi rồi, liền tút luôn phích cắm dây điện thoại bàn. Thế là, cô ta hết gọi.
Khi Hoàng Tuấn Kiệt ùa vào nhà như một cơn lốc. Dì Lý liền tố khổ một tràng thật dài với hắn, bực bội kể cho hắn nghe vụ gọi điện thoại quấy rối của một cô gái trẻ, có giọng nói lanh lảnh, và điệu cười hết sức quái lạ.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình hoảng hốt, có linh cảm người phụ nữ vừa mới cố tình muốn gọi điện cho ông Gia Huy kia là Diễm My – cháu gái họ xa với ông Hoàng. Mục đích của cô ta không chỉ gửi xấp tài liệu kia muốn phá vỡ mối quan hệ của nhà họ Trác và nhà họ Hoàng, muốn mọi người nghi kị và căm ghét lẫn nhau, cô ta còn muốn dùng những lời lẽ kích động và sắc nhọn để hạ nhục ông Gia Huy, nhằm khiến ông Gia Huy vì ăn năn hối hận, sẽ tự dày vò chính bản thân mình, và không thể chống đỡ được căn bệnh tim của mình, sẽ bị đột quỵ thêm một lần nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt càng nghĩ càng thấy sợ, tình thương mà hắn dành cho ông Gia Huy nhiều hơn lòng hận thù. Nếu bố hắn chết đi, cũng không trả lại được cho hắn những gì mà ông ấy thiếu của hắn, cũng không khiến hắn vui hơn, mà chỉ khiến hắn sống trong đau khổ và buồn phiền. Hắn muốn bố hắn sống, vì chỉ có sống, ông ấy mới tiếp tục trả cho hắn những gì mà ông ấy nợ hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt lao lên lầu. Thân hình hắn vừa khuất sau dãy hàng lang, Vũ Gia Minh và Thư Phàm về đến nơi.
Thư Phàm hấp tấp hỏi Dì Lý.
_Dì Lý ! Dì có thấy chồng cháu đâu không ?
Dì Lý ngạc nhiên không hiểu hôm nay con cháu trong nhà họ Hoàng đã gặp phải chuyện gì mà thần sắc của họ lại trầm trọng như thế kia ?
_ Dì Lý ! Sao Dì không trả lời cháu đi ? – Thư Phàm sốt ruột.
Dì Lý chỉ kịp nói câu: “Chồng cháu vừa về đến nhà và chạy lên lầu gặp bố chồng cháu rồi.”, Thư Phàm và Vũ Gia Minh vội chạy lên theo.
Dì Lý tròn xoe mắt nhìn theo, càng lúc càng không hiểu gì cả.
Hoàng Tuấn Kiệt không gõ cửa phòng, mà đẩy cửa, đi thẳng vào trong.
Ông Gia Huy đang ngồi sau bàn làm việc, ông đang cặm cụi viết điều gì đó trên mặt giấy.
Thấy con trai đẩy cửa bước vào, ông ngẩng mặt lên nhìn.
Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ông Gia Huy im lặng mất một lúc, sau đó mới lên tiếng.
_Tuấn Kiệt ! Con đã biết được sự thật rồi đúng không ? Chiều tối nay con đến đây tìm bố vì muốn bố nói cho con biết lý do vì sao bố lại làm như thế đúng không ?
Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng.
_Bố không cần giải thích, cũng không cần phải nói gì cả. Con và tất cả mọi người đều đã biết hết sự thật rồi. Điều con muốn hỏi bố là khi ra lệnh đuổi giết cô ấy, bố có từng hối hận và chần chờ trong suy nghĩ không, hay là bố quyết định tất cả mọi chuyện chỉ trong vòng có mấy tích tắc ?
Ông Gia Huy rất bình thản và bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét và chất chứa phiền muộn của con trai.
_Con bảo bố phải như thế nào đây, nên nói là bố hối hận, bố phải ăn năn suy nghĩ rất nhiều lần, hay là bố tuyệt tình không một chút do dự đã hạ lệnh đuổi giết Thư Phàm ?
Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt nắm tay, nghiến răng quát nhỏ.
_Con đến đây để nghe bố trả lời câu hỏi của con, không phải để nghe bố chất vấn lại con. Bố có biết là con từng căm hận bố nhiều như thế nào không ? Con căm hận bố nhiều đến nỗi, con không còn muốn trông thấy mặt bố, và có bất cứ thứ gì có liên quan đến bố nữa.
Ông Gia Huy nhắm mắt lại, khóe môi ông run run, sắc mặt của ông tím tái.
_Thế nhưng, bố là bố của con, con vẫn luôn khát khao có được tình thương của bố, muốn được sống trong một gia đình đầm ấm, trong vòng tay yêu thương của cả bố lẫn mẹ. Vì bố, con đã bị mất đi những người con yêu quý, trong đó có mẹ con. Vì bố con đã đánh mất đi tuổi thơ của mình. Con đã từng tha thứ và bỏ qua cho bố, học cách trở thành một người con có hiếu, một người cha gương mẫu và hết lòng yêu thương hai đứa con gái của mình – Hoàng Tuấn Kiệt gào lên – Thế nhưng, hôm nay, thêm một lần nữa, bố lại dùng dao đâm sâu vào vết thương ngỡ tưởng đã liền sẹo của con. Thư Phàm là người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời con. Khi bố ra lệnh đuổi giết đến cô ấy, bố có từng nghĩ đến con không, hay là bố chỉ quan tâm đến số tiền mà bố kiếm được trong những phi vụ làm ăn bất hợp pháp, và đến cái lòng dạ độc ác ẩn dấu sâu bên trong con người bố thôi ?
Ông Gia Huy im lặng, lẳng lặng lắng nghe những lời chỉ trích và phun trào tức giận của Hoàng Tuấn Kiệt. Ông đang bị con cháu coi khinh và căm ghét ! Ông đáng bị như thế ! Ngay cả bản thân ông cũng không thể tha thứ cho chính mình.
_ Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh thôi đi ! – Thư Phàm quát Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt và ông Gia Huy giật mình, nhìn Thư Phàm và Vũ Gia Minh mở cửa, bước vào phòng.
Ông Gia Huy không dám nhìn vào mắt Thư Phàm, ông thấy hổ thẹn với lương tâm mình. Mặc dù ông là người đã ra lệnh đuổi giết Thư Phàm, thế nhưng, Thư Phàm đã mấy lần cứu tính mạng của ông, là một người con dâu ngoan hiền và tốt nết.
Thư Phàm tiến lại gần Hoàng Tuấn Kiệt, nắm lấy tay hắn.
_Anh Kiệt ! Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi, không nên truy cứu làm gì nữa – Thư Phàm động viên hắn – Chẳng phải em vẫn còn sống bình an và khỏe mạnh đây sao ? Chẳng phải chúng ta vẫn lấy được nhau, sinh ra và nuôi lớn được hai cô con gái xinh đẹp và khỏe mạnh sao ? Em không trách bố anh, cũng không hận ai cả.
Hoàng Tuấn Kiệt xúc động, mắt đỏ hoe.
_ Thư Phàm ! Anh xin lỗi ! Tất cả là lỗi của anh !
Thư Phàm vòng tay ôm lấy ngang người Hoàng Tuấn Kiệt, tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Vũ Gia Minh đứng bên cạnh, đôi mắt hắn cũng đục ngàu, sống mũi cay cay.
Thư Phàm quay sang nhìn vào đôi mắt nhăn nheo già nua của ông Gia Huy, nói thật chân thành.
_Bố ! Con muốn từ nay về sau người thân trong nhà chúng ta không giấu giếm nhau bất cứ điều gì cả. Con mặc kệ trong quá khứ bố đã làm những gì, con chỉ biết hiện tại bố là người bố chồng mà con coi như cha ruột, là người ông kính yêu của mấy đứa cháu. Con hy vọng bố sẽ không phụ lòng mong mỏi của chúng con.
Ông Gia Huy sững người, đôi mắt già nua của cô có hai dòng lệ nóng. Ông thật sự rất cảm động….cảm động và biết ơn Thư Phàm. Chính Thư Phàm đã có công kéo các thành viên trong gia đình xích lại gần nhau, sống một cách chan hòa và yêu thương nhau như hiện giờ. Ông thấy mình thật may mắn khi có được một người con dâu hiểu chuyện và tốt bụng như Thư Phàm.
o-0-o
Qua chuyện đó, tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng, nhà họ Trác và nhà họ Vũ không còn khoảng cách và e dè nhau như trước nữa. Quá khứ đen tối của ông Gia Huy đã được làm sáng tỏ, giữa công và tội, giữa tha thứ và căm hận, con cháu trong nhà đã chọn công và tha thứ cho ông Gia Huy. Bây giờ, ông sống trong vòng tay yêu thương và kính trọng của con cháu. Mối quan hệ giữa Thy Dung và Trác Phi Dương càng ngày càng tốt đẹp và gắn bó, cả hai dự định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng, trước khi Thu Trang, Khánh Sơn và Hoài Thương bay sang Anh nhập học.
Kế hoạch chia rẽ không thành công như mong đợi, người đàn bà kia đã bị lâm vào đường cùng, cô ta không còn mánh khóe và thủ đoạn nào nữa, ngoài làm liều.
Để bảo vệ an toàn cho bản thân mình và đứa bé, Thy Dung hiếm khi đi ra ngoài mà không có sự bảo vệ của hai vệ sĩ. Thy Dung không còn là cô gái thích bay nhảy, nay đây mai đó, mà đã trở thành một người phụ nữ chính chắn, đặt sự an toàn của đứa bé mà mình đang mang thai trong bụng lên hàng đầu. Thy Dung không muốn mình phải sống trong hối hận và dằn vặt, đứa bé là kết tinh của tình yêu giữa mình và Trác Phi Dương, Thy Dung tuyệt đối không thể để cho đứa bé xảy ra chuyện gì. Chừng nào mà Diễm My vẫn còn chưa bị bắt, chừng đó Thy Dung còn cẩn thận và dè chừng trong việc đi lại. Vả lại, dạo này Thy Dung cũng khá mệt mỏi, không thích đi ra ngoài nhiều, chỉ thích dành cả ngày bên cạnh Trác Phi Dương, cùng hắn đi dạo bộ, cùng nhau đọc sách, đứng bên ngoài cánh cửa kính phòng vật lý trị liệu để theo dõi quá trình tập luyện và động viện hắn, mong hắn sớm vượt qua giai đoạn thử thách và cam go này.
Trần Hoàng Anh và Hoài Thương quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng ngày cưới với Trác Phi Dương và Thy Dung, có nghĩa là cả hai cũng sẽ chụp ảnh cưới và đeo nhẫn cho nhau như những cặp vợ chồng khác.
Gần một tuần nay, Khánh Sơn đang rời vào tình trạng khổ sở vì thất tình. Tường Vy đã phát hiện ra được thân phận thật sự của hắn, cũng đồng nghĩa với việc, cô ấy biết hắn đã nói dối hắn nhiều chuyện, từ việc hắn là con của một ông chủ lớn, là cháu trai của viện trưởng bệnh viện Phúc Thọ, đến một nghệ sĩ piano nổi tiếng, là thiên tài âm ngạc mà nhiều người ngưỡng mộ. Cô ấy giận va không muốn gặp mặt hắn, không phải vì cô ấy không thích và không có tình cảm với hắn, mà là do cô ấy thấy tự ti, sợ mình không xứng với hắn. Hơn nữa, cô ấy còn mắc căn bệnh trầm cảm và u uất. Một cô gái không có gì như cô ấy liệu có xứng với một chàng trai toàn diện như Khánh Sơn ?
Khánh Sơn là một chàng trai đa tình, có thể dùng miệng lưỡi cùng tài năng và diện mạo bề ngoài làm đảo điên trái tim của bất kì cô gái nào, thế nhưng, khi tìm được một cô gái khiến cho mình thật lòng rung động và muốn yêu thương, thì lại ngu ngơ, không biết phải làm cách nào để cho cô ấy nguôi giận và tha thứ cho mình. Bây giờ, hắn chẳng khác gì một thằng nhóc choai choai mới biết yêu lần đầu tiên.
Trong lúc chán nản và buồn khổ, Khánh Sơn đã tìm đến Thy Dung để cầu xin sự trợ giúp.
Ban đầu, Thy Dung rất ngạc nhiên và sửng sốt không dám tin một công tử hào hoa như Khánh Sơn lại không biết phải xử trí như thế nào với tình huống của cuộc đời mình, thế nhưng sau đó, nhận ra lần này Khánh Sơn thật sự chân thành trong chuyện tình cảm, Thy Dung đã sốt sắng và nhiệt tình giúp Khánh Sơn, bằng cách chủ động tìm đến gặp Tường Vy.
Tường Vy là một cô gái khá rụt rè và ít nói, cũng không thích gặp người lạ. Thy Dung phải dùng đến mánh khóe mới hẹn gặp được Tường Vy.
Tường Vy tiếp Thy Dung trong phòng bệnh của mình. Cô ấy nhìn Thy Dung bằng con mắt đề phòng và dò xét.
Thy Dung mỉm cười thân thiện.
_Xin chào. Chị là chị gái họ của Khánh Sơn ! Chắc là em cũng đã biết viện trưởng của bệnh viện Phúc Thọ này là mẹ ruột của chị rồi.
Nghe Thy Dung nhắc đến Khánh Sơn, cô ấy có vẻ hơi buồn và không vui.
_Anh…anh ấy bảo chị đến đây ?
Thy Dung gật đầu thừa nhận, nụ cười dễ mến vẫn giữ trên môi.
_Đúng thế. Là cậu ta bảo chị đến đây để thương thuyết với em.
Sự thẳng thắn của Thy Dung đã đánh tan lòng nghi ngờ và phòng bị của Tường Vy, cô ấy nói chuyện cởi mở hơi trước.
_Chị..chị về bảo anh ấy là em và anh ấy không còn gì để nói với nhau nữa cả.
Thy Dung chuyển sang ngồi bên cạnh Thy Dung, vừa rụt rè nắm lấy tay vừa để ý đến sắc mặt của cô ấy.
Tường Vy hơi sợ vì sự chủ động của Thy Dung, nhưng thấy Thy Dung không có ác ý, lại để yên cho Thy Dung nắm lấy tay mình.
Bước đầu đã thành công, Thy Dung rất mừng, vội chuyển sang bước thứ hai.
Thy Dung bắt đầu kể cho Tường Vy nghe những mẩu chuyện vui về hồi còn bé của Khánh Sơn, về những vụ tai nạn nhỏ mà Khánh Sơn đã gặp phải, về những trường hợp dở khóc dở cười mà hắn đã trải qua.
Dần dần nụ cười xuất hiện trên môi Tường Vy, ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm vui.
Thy Dung đã đạt được mục đích của mình, khôn ngoan không hề nhắc đến vụ việc đã xảy ra giữa hai người và cầu mong cô ấy hãy chấp nhận Khánh Sơn, mà chuyển sang kể sơ qua về mối tình của mình và Trác Phi Dương, của Trần Hoàng Anh và Hoài Thương cho cô ấy nghe, đồng thời cũng nói sơ qua về tính cách của các thành viên trong gia đình của mình cho cô ấy biết.
Tường Vy đã xúc động bật khóc khi nghe Thy Dung kể về quãng thời gian mình và Trác Phi Dương phải vượt qua bao nhiêu chông gai và thử thách mới đến được với nhau như hiện giờ.
Nỗi đau, nỗi buồn, niềm vui và niềm hạnh phúc của Thy Dung và Trác Phi Dương đã cuốn hút Tường Vy, cô ấy thôi không còn nghĩ về những khuyết điểm và yếu kém của bản thân mình nữa. Cô ấy nhận ra ai cũng có những mặt tốt, có những ưu điểm của riêng mình, chỉ cần sống có niềm tin, có dũng khí và mạnh mẽ nhìn thẳng vào sự thật, dũng cảm đấu tranh cho tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời mình, nhất định sẽ nắm lấy được những thứ mà mình hằng mong muốn.
Khi Thy Dung tạm biệt Tường Vy và hẹn hôm khác sẽ đến nói chuyện với cô ấy, Thy Dung gặp Khánh Sơn đứng trên hành lang, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt phảng phất u buồn, ánh mắt nhìn về xa xăm, còn dáng vẻ thì lại đăm chiêu suy nghĩ. Khánh Sơn dần lột xác là một người trưởng thành, không còn lông bông giống như trước nữa.
Thy Dung tiến lại gần Khánh Sơn, cười nói.
_Ngày mai thay chị nói gửi lời xin lỗi với cô ấy nhé. Chị tin rằng cô ấy đã tha thứ cho em rồi.
Khánh Sơn quay sang nhìn Thy Dung, vừa mừng vừa sợ.
_Chị nói thật chứ ? Có đúng là cô ấy muốn gặp em không ?
_Thôi nào ! – Thy Dung bật cười – Tôi có bao giờ nói lừa cậu đâu.
Thy Dung đẩy vai hắn.
_Mau vào với cô ấy đi. Nhớ lần này phải thật chân thành, không nên lừa dối cô ấy nữa, không phải lần nào tôi cũng giúp được cậu đâu.
Khánh Sơn mừng rỡ, siết tay Thy Dung thật chặt.
_Cảm ơn chị ! Cảm ơn chị nhiều !
Để tỏ lòng cảm kích, Khánh Sơn còn vòng tay ôm chặt Thy Dung vào lòng, hôn phớt lên má Thy Dung.
Thy Dung đập nhẹ vào vai Khánh Sơn, bực mình bảo.
_ Khánh Sơn ! Cậu đừng hành động một cách quá khích như thế này nữa có được không ? Nếu để cô ấy mà nhìn thấy, cô ấy lại ghen và giận cậu bây giờ.
Thy Dung vừa dứt lời, cả hai giật mình khi nghe có tiếng đồ vật rơi vỡ và tiếng bước chân chạy trên hành lang.
Khánh Sơn hóa đá khi phát hiện ra người con gái ấy là ai. Hắn rối trì vò đầu bứt tóc, và không ngừng sỉ mắng chính mình.
_Mày thật ngu ngốc ! Mày thật đần độn ! Bây giờ thì cô ấy giận mày thật rồi ! Cô ấy sẽ không thèn nói chuyện và muốn nhìn thấy mặt mày nữa.
Thy Dung thở dài.
_Còn không mau đuổi theo người ta đi ! Đứng ở đây than vãn thì có tác dụng gì ?
_Thế nhưng, em biết phải ăn nói và giải thích với cô ấy thế nào bây giờ ? Lẽ nào lại nói chị là chị gái họ của em, nụ hôn ấy chỉ là do nhất thời muốn thể hiện lòng biết ơn và cảm kích thôi sao ? – Khánh Sơn thiểu não trả lời.
_Thì cứ nói sự thật cho cô ấy biết. Chị tin cô ấy sẽ không giận em lâu đâu. Vả lại, đã quen người ta hơn một tháng rồi, em có bao giờ tỏ tình, nói câu “Anh yêu em”, hay “Anh rất thích em” và hôn cô ấy chưa ?
Khánh Sơn sáng mắt nhìn Thy Dung.
Thy Dung phì cười, nói tiếp.
_Tin chị đi, cô gái nào cũng thích được chàng trai mà mình yêu tỏ tình và hôn cô ấy.
Khánh Sơn ôm chầm lấy Thy Dung, lại định hôn lên má Thy Dung để cảm ơn.
Thy Dung dùng hai tay đẩy khuôn mặt đáng ghét của Khánh Sơn ra, gót giày giẵm mạnh lên mu bàn chân hắn.
_ Vũ Khánh Sơn ! Cậu có muốn tôi nổi giận đánh cậu một trận ở đây và khiến cho Tường Vy không bao giờ thèm nhìn mặt cậu nữa không ?
Nghe Thy Dung nhắc đến Tường Vy, Khánh Sơn vội buông Thy Dung ra, xoay người, chạy đi với tốc độ tên bắn.
Thy Dung nheo mắt nhìn theo, vừa lắc đầu ngán ngẩm vừa cười tủm tỉm một mình.
_Em và cậu ta tình tứ nhỉ ?
Thy Dung chột dạ, đông cứng cả người khi nghe thấy giọng nói đượm mùi giấm chua và ghen tuông của Trác Phi Dương.
Chết con rồi ! Anh ấy đã nhìn thấy hết !
Thy Dung không ngừng than khổ trong lòng, cứng nhắc xoay người, nở một nụ cười cầu hòa.
_Anh Dương ! Sao anh lại ra đây ? Em tưởng anh vẫn còn ngủ trong phòng ?
_Nếu không ra đây, anh có thể bắt gặp cảnh cô vợ chưa cưới của mình đang tính tứ ôm hôn một chàng trai khác không ? – Trác Phi Dương nghiến răng, người bốc hỏa, hừ lạnh lên một tiếng.
Thy Dung biết mình là người làm sai trước, liền xà ngay xuống, vòng tay ôm lấy cổ Trác Phi Dương, nịnh nọt bảo.
_Anh Dương ! Anh đừng nổi nóng, như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Vả lại, Khánh Sơn là em họ của em mà, em giúp cậu ấy làm lành với bạn gái, nên cậu ấy mới kích động, không kiểm soát được hành động của mình thôi.
Thy Dung càng giải thích, Trác Phi Dương càng tức giận, càng ghen tuông.
_Nói theo cách của em có nghĩa là anh phải chịu đựng việc này dài dài sao ?
Thy Dung vội lắc đầu, nói ngay.
_Không có. Em tuyệt đối, không để cho trường hợp này xảy ra thêm một lần nào nữa. Em đã cảnh cáo, đánh và trừng phạt cậu ta rồi.
Mặc dù Thy Dung đã hứa hẹn, thế nhưng, Bách Khải Văn vẫn không yên tâm.
Thy Dung kéo đầu Trác Phi Dương xuống thấp, áp trán mình vào trán hắn, mũi chạm vào mũi, môi chạm vào môi, dịu dàng nở một nụ cười.
_Ông xã à ! Anh đừng ghen tuông và nổi nóng nữa có được không ? Con của chúng ta đang cười chê chúng ta trẻ con đấy.
Trác Phi Dương hơi đỏ mặt, cảm giác sung sướng và ngất ngây dần thay thế cho những tức giận và ghen tuông trong lòng hắn. Cô vợ tương lai tinh quái và thông minh lanh lợi này luôn biết cách lấy lòng, chiều chuộng và hạ hỏa trong người của hắn, dù hắn có đang giận dữ đến đâu, cũng không thể giận được lâu.
Có được một cô vợ như Thy Dung, Trác Phi Dương hắn không còn mong ước nào hơn nữa !
Hoàng Tuấn Kiệt không biết phải đối mặt với ông Gia Huy như thế nào, nên trách mắng, nên nguyền rủa ông hay là nên bỏ qua và tha thứ ?
Thật may là Thư Phàm vẫn còn sống ! Thật may là hắn và cô ấy đã lấy được nhau ! Thật may là cả hai đã có được hai đứa con gái xinh xắn, thông minh lanh lợi và đáng yêu ! Thật may là hơn 18 năm qua, hắn và cô ấy vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau ! Thật may là cả nhà hắn ai cũng bình an và khỏe mạnh !
Hắn nên tha thứ cho bố hắn đi đúng không ? Bố hắn cũng đã già rồi. Vả lại, chuyện trong quá khứ đã xảy ra cách đây quá lâu. Từ đó đến nay, ông Gia Huy thôi không còn làm việc xấu nữa, cũng thôi không còn gây ra bất cứ tổn thương gì cho hắn nữa. Ông ấy đã trở thành một người cha gương mẫu, một người ông hết lòng thương yêu mấy đứa cháu của mình.
Quá khứ đã trôi qua, hiện tại và tương lai mới là quan trọng. Biết sai mà sửa mới đáng trân trọng và mới đáng làm người. Mỗi người đều có cơ hội để làm lại cuộc đời. Căn bệnh suy tim cũng chính là cái giá quá đắt mà ông Gia Huy phải trả giá cho những sai lầm và tội ác mà ông đã gây ra trong quá khứ rồi. Ông Trời rất công bằng, không ai làm điều ác mà được sống yên lành khi về cuối đời cả, ai cũng phải trả giá hết.
Trên đường lái xe trở về nhà, Hoàng Tuấn Kiệt đã bình tâm hơn nhiều. Hắn không còn hầm hầm giận dữ và có cảm giác muốn giết người nữa. Hắn đã dần tha thứ cho bố hắn, muốn nói chuyện thẳng thắn với ông ấy.
Thư Phàm ngồi trên xe của Vũ Gia Minh, cả hai im lặng không ai lên tiếng nói câu gì.
Vũ Gia Minh không ngờ trong việc này lại có quá nhiều tình tiết lắt léo như thế. Ban đầu mọi người ngỡ tưởng kẻ thù của gia đình là một nhân vật sống ở một nơi xa xôi nào đó, không thể tưởng tượng được là kẻ đầu têu là Trác Phi Dương, sau đó đến Diễm My – cháu gái họ xa của ông Hoàng. Quan hệ nhân quả tuần hoàn là một cái vòng luẩn quẩn không bao giờ dứt, nếu ai cũng sống vì thù hận, thế giới này sẽ không có một ngày yên bình, con người sẽ sống không cần đến tình thân ái của đồng loại nữa. Vì thế khi sống trên đời này phải biết vị tha, biết nhường nhịn, đôi khi cũng phải biết đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho mình.
_ Thư Phàm ! Cô có hận ông Gia Huy không ?
Vũ Gia Minh đột ngột lên tiếng, cắt ngang bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt trong xe.
_Nếu nói rằng tôi không hận ông ấy, là tôi nói dối. Còn nếu nói tôi hận ông ấy đến mức muốn giết chết ông ấy là nói sai.
_Cô nói như vậy nghĩa là sao, cô hận hay không hận ông ấy ? – Vũ Gia Minh hơi mỉm cười trước lý luận của Thư Phàm.
_Có nghĩa là tôi vừa hận lại vừa thương hại cho ông ấy. Trước kia, ông ấy có thể là một người đàn ông quyền lực, hô mưa gọi gió, làm nhiều việc sai lầm, thế nhưng bây giờ, ông ấy chỉ là ông của các con tôi, và là bố chồng của tôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác.
Vũ Gia Minh giật mình, quay sang nhìn nụ cười trên môi Thư Phàm.
_ Thư Phàm ! Cô….
Vũ Gia Minh thấy khâm phục Thư Phàm. Nếu phải là một người phụ nữ khác, có lẽ họ đã làm to mọi chuyện lên, sẽ yêu cầu Hoàng Tuấn Kiệt cắt đứt quan hệ với ông Gia Huy, sẽ xúi giục con cháu trong nhà chống lại ông ấy. Thế nhưng, Thư Phàm thì lại khác, cô ấy biết trân trọng cuộc sống hiện tại, hiểu sâu sắc được lòng bị tha, hiểu được ý nghĩa của cụm từ “tha thứ”
_Tôi hy vọng đây sẽ là sóng gió cuối cùng mà gia đình cô phải trải qua – Vũ Gia Minh cười, chân thành nói.
_Cảm ơn chú.
Thư Phàm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những đám mây màu hồng nhạt, làn gió mát dịu nhẹ, cuộc sống xô bồ và tấp nập. 18 năm trước hay 18 năm sau vẫn vậy, cuộc sống không có gì thay đổi, chỉ thay đổi có chăng là lòng của con người.
o-0-o
Hoàng Tuấn Kiệt và mọi người vừa lao ra khỏi nhà. Chuông điện thoại bàn trong phòng khách reo vang. Người bắt máy là Dì Lý.
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, cô ta yêu cầu đích thân ông Gia Huy nghe máy. Dì Lý đã từ chối không thích nghe giọng nói trịch thượng, ra vẻ ta đây của người phụ nữ kia, hai nữa, cô ta lại không khai báo tên tuổi, bà thấy mình không có nghĩa vụ phải đi thông báo với ông Gia Huy đang nghỉ ngơi trong phòng một tiếng. Vả lại, một người bị bệnh suy tim như ông Gia Huy cần được nghỉ ngơi và yên tĩnh tuyệt đối.
Dì Lý dập máy chỉ sau câu nói thứ hai. Người phụ nữ kia điên tiết lại gọi điện quấy rối thêm lần nữa. Dì Lý nổi giận liền quát mắng cô ta một trận, sau đó dập máy thật mạnh xuống rãnh đặt ống nghe. Không nản chí, cô ta lại gọi điện đến lần thứ ba, Dì Lý hết chịu nổi rồi, liền tút luôn phích cắm dây điện thoại bàn. Thế là, cô ta hết gọi.
Khi Hoàng Tuấn Kiệt ùa vào nhà như một cơn lốc. Dì Lý liền tố khổ một tràng thật dài với hắn, bực bội kể cho hắn nghe vụ gọi điện thoại quấy rối của một cô gái trẻ, có giọng nói lanh lảnh, và điệu cười hết sức quái lạ.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình hoảng hốt, có linh cảm người phụ nữ vừa mới cố tình muốn gọi điện cho ông Gia Huy kia là Diễm My – cháu gái họ xa với ông Hoàng. Mục đích của cô ta không chỉ gửi xấp tài liệu kia muốn phá vỡ mối quan hệ của nhà họ Trác và nhà họ Hoàng, muốn mọi người nghi kị và căm ghét lẫn nhau, cô ta còn muốn dùng những lời lẽ kích động và sắc nhọn để hạ nhục ông Gia Huy, nhằm khiến ông Gia Huy vì ăn năn hối hận, sẽ tự dày vò chính bản thân mình, và không thể chống đỡ được căn bệnh tim của mình, sẽ bị đột quỵ thêm một lần nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt càng nghĩ càng thấy sợ, tình thương mà hắn dành cho ông Gia Huy nhiều hơn lòng hận thù. Nếu bố hắn chết đi, cũng không trả lại được cho hắn những gì mà ông ấy thiếu của hắn, cũng không khiến hắn vui hơn, mà chỉ khiến hắn sống trong đau khổ và buồn phiền. Hắn muốn bố hắn sống, vì chỉ có sống, ông ấy mới tiếp tục trả cho hắn những gì mà ông ấy nợ hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt lao lên lầu. Thân hình hắn vừa khuất sau dãy hàng lang, Vũ Gia Minh và Thư Phàm về đến nơi.
Thư Phàm hấp tấp hỏi Dì Lý.
_Dì Lý ! Dì có thấy chồng cháu đâu không ?
Dì Lý ngạc nhiên không hiểu hôm nay con cháu trong nhà họ Hoàng đã gặp phải chuyện gì mà thần sắc của họ lại trầm trọng như thế kia ?
_ Dì Lý ! Sao Dì không trả lời cháu đi ? – Thư Phàm sốt ruột.
Dì Lý chỉ kịp nói câu: “Chồng cháu vừa về đến nhà và chạy lên lầu gặp bố chồng cháu rồi.”, Thư Phàm và Vũ Gia Minh vội chạy lên theo.
Dì Lý tròn xoe mắt nhìn theo, càng lúc càng không hiểu gì cả.
Hoàng Tuấn Kiệt không gõ cửa phòng, mà đẩy cửa, đi thẳng vào trong.
Ông Gia Huy đang ngồi sau bàn làm việc, ông đang cặm cụi viết điều gì đó trên mặt giấy.
Thấy con trai đẩy cửa bước vào, ông ngẩng mặt lên nhìn.
Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ông Gia Huy im lặng mất một lúc, sau đó mới lên tiếng.
_Tuấn Kiệt ! Con đã biết được sự thật rồi đúng không ? Chiều tối nay con đến đây tìm bố vì muốn bố nói cho con biết lý do vì sao bố lại làm như thế đúng không ?
Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng.
_Bố không cần giải thích, cũng không cần phải nói gì cả. Con và tất cả mọi người đều đã biết hết sự thật rồi. Điều con muốn hỏi bố là khi ra lệnh đuổi giết cô ấy, bố có từng hối hận và chần chờ trong suy nghĩ không, hay là bố quyết định tất cả mọi chuyện chỉ trong vòng có mấy tích tắc ?
Ông Gia Huy rất bình thản và bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét và chất chứa phiền muộn của con trai.
_Con bảo bố phải như thế nào đây, nên nói là bố hối hận, bố phải ăn năn suy nghĩ rất nhiều lần, hay là bố tuyệt tình không một chút do dự đã hạ lệnh đuổi giết Thư Phàm ?
Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt nắm tay, nghiến răng quát nhỏ.
_Con đến đây để nghe bố trả lời câu hỏi của con, không phải để nghe bố chất vấn lại con. Bố có biết là con từng căm hận bố nhiều như thế nào không ? Con căm hận bố nhiều đến nỗi, con không còn muốn trông thấy mặt bố, và có bất cứ thứ gì có liên quan đến bố nữa.
Ông Gia Huy nhắm mắt lại, khóe môi ông run run, sắc mặt của ông tím tái.
_Thế nhưng, bố là bố của con, con vẫn luôn khát khao có được tình thương của bố, muốn được sống trong một gia đình đầm ấm, trong vòng tay yêu thương của cả bố lẫn mẹ. Vì bố, con đã bị mất đi những người con yêu quý, trong đó có mẹ con. Vì bố con đã đánh mất đi tuổi thơ của mình. Con đã từng tha thứ và bỏ qua cho bố, học cách trở thành một người con có hiếu, một người cha gương mẫu và hết lòng yêu thương hai đứa con gái của mình – Hoàng Tuấn Kiệt gào lên – Thế nhưng, hôm nay, thêm một lần nữa, bố lại dùng dao đâm sâu vào vết thương ngỡ tưởng đã liền sẹo của con. Thư Phàm là người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời con. Khi bố ra lệnh đuổi giết đến cô ấy, bố có từng nghĩ đến con không, hay là bố chỉ quan tâm đến số tiền mà bố kiếm được trong những phi vụ làm ăn bất hợp pháp, và đến cái lòng dạ độc ác ẩn dấu sâu bên trong con người bố thôi ?
Ông Gia Huy im lặng, lẳng lặng lắng nghe những lời chỉ trích và phun trào tức giận của Hoàng Tuấn Kiệt. Ông đang bị con cháu coi khinh và căm ghét ! Ông đáng bị như thế ! Ngay cả bản thân ông cũng không thể tha thứ cho chính mình.
_ Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh thôi đi ! – Thư Phàm quát Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt và ông Gia Huy giật mình, nhìn Thư Phàm và Vũ Gia Minh mở cửa, bước vào phòng.
Ông Gia Huy không dám nhìn vào mắt Thư Phàm, ông thấy hổ thẹn với lương tâm mình. Mặc dù ông là người đã ra lệnh đuổi giết Thư Phàm, thế nhưng, Thư Phàm đã mấy lần cứu tính mạng của ông, là một người con dâu ngoan hiền và tốt nết.
Thư Phàm tiến lại gần Hoàng Tuấn Kiệt, nắm lấy tay hắn.
_Anh Kiệt ! Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi, không nên truy cứu làm gì nữa – Thư Phàm động viên hắn – Chẳng phải em vẫn còn sống bình an và khỏe mạnh đây sao ? Chẳng phải chúng ta vẫn lấy được nhau, sinh ra và nuôi lớn được hai cô con gái xinh đẹp và khỏe mạnh sao ? Em không trách bố anh, cũng không hận ai cả.
Hoàng Tuấn Kiệt xúc động, mắt đỏ hoe.
_ Thư Phàm ! Anh xin lỗi ! Tất cả là lỗi của anh !
Thư Phàm vòng tay ôm lấy ngang người Hoàng Tuấn Kiệt, tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Vũ Gia Minh đứng bên cạnh, đôi mắt hắn cũng đục ngàu, sống mũi cay cay.
Thư Phàm quay sang nhìn vào đôi mắt nhăn nheo già nua của ông Gia Huy, nói thật chân thành.
_Bố ! Con muốn từ nay về sau người thân trong nhà chúng ta không giấu giếm nhau bất cứ điều gì cả. Con mặc kệ trong quá khứ bố đã làm những gì, con chỉ biết hiện tại bố là người bố chồng mà con coi như cha ruột, là người ông kính yêu của mấy đứa cháu. Con hy vọng bố sẽ không phụ lòng mong mỏi của chúng con.
Ông Gia Huy sững người, đôi mắt già nua của cô có hai dòng lệ nóng. Ông thật sự rất cảm động….cảm động và biết ơn Thư Phàm. Chính Thư Phàm đã có công kéo các thành viên trong gia đình xích lại gần nhau, sống một cách chan hòa và yêu thương nhau như hiện giờ. Ông thấy mình thật may mắn khi có được một người con dâu hiểu chuyện và tốt bụng như Thư Phàm.
o-0-o
Qua chuyện đó, tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng, nhà họ Trác và nhà họ Vũ không còn khoảng cách và e dè nhau như trước nữa. Quá khứ đen tối của ông Gia Huy đã được làm sáng tỏ, giữa công và tội, giữa tha thứ và căm hận, con cháu trong nhà đã chọn công và tha thứ cho ông Gia Huy. Bây giờ, ông sống trong vòng tay yêu thương và kính trọng của con cháu. Mối quan hệ giữa Thy Dung và Trác Phi Dương càng ngày càng tốt đẹp và gắn bó, cả hai dự định tổ chức hôn lễ vào cuối tháng, trước khi Thu Trang, Khánh Sơn và Hoài Thương bay sang Anh nhập học.
Kế hoạch chia rẽ không thành công như mong đợi, người đàn bà kia đã bị lâm vào đường cùng, cô ta không còn mánh khóe và thủ đoạn nào nữa, ngoài làm liều.
Để bảo vệ an toàn cho bản thân mình và đứa bé, Thy Dung hiếm khi đi ra ngoài mà không có sự bảo vệ của hai vệ sĩ. Thy Dung không còn là cô gái thích bay nhảy, nay đây mai đó, mà đã trở thành một người phụ nữ chính chắn, đặt sự an toàn của đứa bé mà mình đang mang thai trong bụng lên hàng đầu. Thy Dung không muốn mình phải sống trong hối hận và dằn vặt, đứa bé là kết tinh của tình yêu giữa mình và Trác Phi Dương, Thy Dung tuyệt đối không thể để cho đứa bé xảy ra chuyện gì. Chừng nào mà Diễm My vẫn còn chưa bị bắt, chừng đó Thy Dung còn cẩn thận và dè chừng trong việc đi lại. Vả lại, dạo này Thy Dung cũng khá mệt mỏi, không thích đi ra ngoài nhiều, chỉ thích dành cả ngày bên cạnh Trác Phi Dương, cùng hắn đi dạo bộ, cùng nhau đọc sách, đứng bên ngoài cánh cửa kính phòng vật lý trị liệu để theo dõi quá trình tập luyện và động viện hắn, mong hắn sớm vượt qua giai đoạn thử thách và cam go này.
Trần Hoàng Anh và Hoài Thương quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng ngày cưới với Trác Phi Dương và Thy Dung, có nghĩa là cả hai cũng sẽ chụp ảnh cưới và đeo nhẫn cho nhau như những cặp vợ chồng khác.
Gần một tuần nay, Khánh Sơn đang rời vào tình trạng khổ sở vì thất tình. Tường Vy đã phát hiện ra được thân phận thật sự của hắn, cũng đồng nghĩa với việc, cô ấy biết hắn đã nói dối hắn nhiều chuyện, từ việc hắn là con của một ông chủ lớn, là cháu trai của viện trưởng bệnh viện Phúc Thọ, đến một nghệ sĩ piano nổi tiếng, là thiên tài âm ngạc mà nhiều người ngưỡng mộ. Cô ấy giận va không muốn gặp mặt hắn, không phải vì cô ấy không thích và không có tình cảm với hắn, mà là do cô ấy thấy tự ti, sợ mình không xứng với hắn. Hơn nữa, cô ấy còn mắc căn bệnh trầm cảm và u uất. Một cô gái không có gì như cô ấy liệu có xứng với một chàng trai toàn diện như Khánh Sơn ?
Khánh Sơn là một chàng trai đa tình, có thể dùng miệng lưỡi cùng tài năng và diện mạo bề ngoài làm đảo điên trái tim của bất kì cô gái nào, thế nhưng, khi tìm được một cô gái khiến cho mình thật lòng rung động và muốn yêu thương, thì lại ngu ngơ, không biết phải làm cách nào để cho cô ấy nguôi giận và tha thứ cho mình. Bây giờ, hắn chẳng khác gì một thằng nhóc choai choai mới biết yêu lần đầu tiên.
Trong lúc chán nản và buồn khổ, Khánh Sơn đã tìm đến Thy Dung để cầu xin sự trợ giúp.
Ban đầu, Thy Dung rất ngạc nhiên và sửng sốt không dám tin một công tử hào hoa như Khánh Sơn lại không biết phải xử trí như thế nào với tình huống của cuộc đời mình, thế nhưng sau đó, nhận ra lần này Khánh Sơn thật sự chân thành trong chuyện tình cảm, Thy Dung đã sốt sắng và nhiệt tình giúp Khánh Sơn, bằng cách chủ động tìm đến gặp Tường Vy.
Tường Vy là một cô gái khá rụt rè và ít nói, cũng không thích gặp người lạ. Thy Dung phải dùng đến mánh khóe mới hẹn gặp được Tường Vy.
Tường Vy tiếp Thy Dung trong phòng bệnh của mình. Cô ấy nhìn Thy Dung bằng con mắt đề phòng và dò xét.
Thy Dung mỉm cười thân thiện.
_Xin chào. Chị là chị gái họ của Khánh Sơn ! Chắc là em cũng đã biết viện trưởng của bệnh viện Phúc Thọ này là mẹ ruột của chị rồi.
Nghe Thy Dung nhắc đến Khánh Sơn, cô ấy có vẻ hơi buồn và không vui.
_Anh…anh ấy bảo chị đến đây ?
Thy Dung gật đầu thừa nhận, nụ cười dễ mến vẫn giữ trên môi.
_Đúng thế. Là cậu ta bảo chị đến đây để thương thuyết với em.
Sự thẳng thắn của Thy Dung đã đánh tan lòng nghi ngờ và phòng bị của Tường Vy, cô ấy nói chuyện cởi mở hơi trước.
_Chị..chị về bảo anh ấy là em và anh ấy không còn gì để nói với nhau nữa cả.
Thy Dung chuyển sang ngồi bên cạnh Thy Dung, vừa rụt rè nắm lấy tay vừa để ý đến sắc mặt của cô ấy.
Tường Vy hơi sợ vì sự chủ động của Thy Dung, nhưng thấy Thy Dung không có ác ý, lại để yên cho Thy Dung nắm lấy tay mình.
Bước đầu đã thành công, Thy Dung rất mừng, vội chuyển sang bước thứ hai.
Thy Dung bắt đầu kể cho Tường Vy nghe những mẩu chuyện vui về hồi còn bé của Khánh Sơn, về những vụ tai nạn nhỏ mà Khánh Sơn đã gặp phải, về những trường hợp dở khóc dở cười mà hắn đã trải qua.
Dần dần nụ cười xuất hiện trên môi Tường Vy, ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm vui.
Thy Dung đã đạt được mục đích của mình, khôn ngoan không hề nhắc đến vụ việc đã xảy ra giữa hai người và cầu mong cô ấy hãy chấp nhận Khánh Sơn, mà chuyển sang kể sơ qua về mối tình của mình và Trác Phi Dương, của Trần Hoàng Anh và Hoài Thương cho cô ấy nghe, đồng thời cũng nói sơ qua về tính cách của các thành viên trong gia đình của mình cho cô ấy biết.
Tường Vy đã xúc động bật khóc khi nghe Thy Dung kể về quãng thời gian mình và Trác Phi Dương phải vượt qua bao nhiêu chông gai và thử thách mới đến được với nhau như hiện giờ.
Nỗi đau, nỗi buồn, niềm vui và niềm hạnh phúc của Thy Dung và Trác Phi Dương đã cuốn hút Tường Vy, cô ấy thôi không còn nghĩ về những khuyết điểm và yếu kém của bản thân mình nữa. Cô ấy nhận ra ai cũng có những mặt tốt, có những ưu điểm của riêng mình, chỉ cần sống có niềm tin, có dũng khí và mạnh mẽ nhìn thẳng vào sự thật, dũng cảm đấu tranh cho tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời mình, nhất định sẽ nắm lấy được những thứ mà mình hằng mong muốn.
Khi Thy Dung tạm biệt Tường Vy và hẹn hôm khác sẽ đến nói chuyện với cô ấy, Thy Dung gặp Khánh Sơn đứng trên hành lang, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt phảng phất u buồn, ánh mắt nhìn về xa xăm, còn dáng vẻ thì lại đăm chiêu suy nghĩ. Khánh Sơn dần lột xác là một người trưởng thành, không còn lông bông giống như trước nữa.
Thy Dung tiến lại gần Khánh Sơn, cười nói.
_Ngày mai thay chị nói gửi lời xin lỗi với cô ấy nhé. Chị tin rằng cô ấy đã tha thứ cho em rồi.
Khánh Sơn quay sang nhìn Thy Dung, vừa mừng vừa sợ.
_Chị nói thật chứ ? Có đúng là cô ấy muốn gặp em không ?
_Thôi nào ! – Thy Dung bật cười – Tôi có bao giờ nói lừa cậu đâu.
Thy Dung đẩy vai hắn.
_Mau vào với cô ấy đi. Nhớ lần này phải thật chân thành, không nên lừa dối cô ấy nữa, không phải lần nào tôi cũng giúp được cậu đâu.
Khánh Sơn mừng rỡ, siết tay Thy Dung thật chặt.
_Cảm ơn chị ! Cảm ơn chị nhiều !
Để tỏ lòng cảm kích, Khánh Sơn còn vòng tay ôm chặt Thy Dung vào lòng, hôn phớt lên má Thy Dung.
Thy Dung đập nhẹ vào vai Khánh Sơn, bực mình bảo.
_ Khánh Sơn ! Cậu đừng hành động một cách quá khích như thế này nữa có được không ? Nếu để cô ấy mà nhìn thấy, cô ấy lại ghen và giận cậu bây giờ.
Thy Dung vừa dứt lời, cả hai giật mình khi nghe có tiếng đồ vật rơi vỡ và tiếng bước chân chạy trên hành lang.
Khánh Sơn hóa đá khi phát hiện ra người con gái ấy là ai. Hắn rối trì vò đầu bứt tóc, và không ngừng sỉ mắng chính mình.
_Mày thật ngu ngốc ! Mày thật đần độn ! Bây giờ thì cô ấy giận mày thật rồi ! Cô ấy sẽ không thèn nói chuyện và muốn nhìn thấy mặt mày nữa.
Thy Dung thở dài.
_Còn không mau đuổi theo người ta đi ! Đứng ở đây than vãn thì có tác dụng gì ?
_Thế nhưng, em biết phải ăn nói và giải thích với cô ấy thế nào bây giờ ? Lẽ nào lại nói chị là chị gái họ của em, nụ hôn ấy chỉ là do nhất thời muốn thể hiện lòng biết ơn và cảm kích thôi sao ? – Khánh Sơn thiểu não trả lời.
_Thì cứ nói sự thật cho cô ấy biết. Chị tin cô ấy sẽ không giận em lâu đâu. Vả lại, đã quen người ta hơn một tháng rồi, em có bao giờ tỏ tình, nói câu “Anh yêu em”, hay “Anh rất thích em” và hôn cô ấy chưa ?
Khánh Sơn sáng mắt nhìn Thy Dung.
Thy Dung phì cười, nói tiếp.
_Tin chị đi, cô gái nào cũng thích được chàng trai mà mình yêu tỏ tình và hôn cô ấy.
Khánh Sơn ôm chầm lấy Thy Dung, lại định hôn lên má Thy Dung để cảm ơn.
Thy Dung dùng hai tay đẩy khuôn mặt đáng ghét của Khánh Sơn ra, gót giày giẵm mạnh lên mu bàn chân hắn.
_ Vũ Khánh Sơn ! Cậu có muốn tôi nổi giận đánh cậu một trận ở đây và khiến cho Tường Vy không bao giờ thèm nhìn mặt cậu nữa không ?
Nghe Thy Dung nhắc đến Tường Vy, Khánh Sơn vội buông Thy Dung ra, xoay người, chạy đi với tốc độ tên bắn.
Thy Dung nheo mắt nhìn theo, vừa lắc đầu ngán ngẩm vừa cười tủm tỉm một mình.
_Em và cậu ta tình tứ nhỉ ?
Thy Dung chột dạ, đông cứng cả người khi nghe thấy giọng nói đượm mùi giấm chua và ghen tuông của Trác Phi Dương.
Chết con rồi ! Anh ấy đã nhìn thấy hết !
Thy Dung không ngừng than khổ trong lòng, cứng nhắc xoay người, nở một nụ cười cầu hòa.
_Anh Dương ! Sao anh lại ra đây ? Em tưởng anh vẫn còn ngủ trong phòng ?
_Nếu không ra đây, anh có thể bắt gặp cảnh cô vợ chưa cưới của mình đang tính tứ ôm hôn một chàng trai khác không ? – Trác Phi Dương nghiến răng, người bốc hỏa, hừ lạnh lên một tiếng.
Thy Dung biết mình là người làm sai trước, liền xà ngay xuống, vòng tay ôm lấy cổ Trác Phi Dương, nịnh nọt bảo.
_Anh Dương ! Anh đừng nổi nóng, như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Vả lại, Khánh Sơn là em họ của em mà, em giúp cậu ấy làm lành với bạn gái, nên cậu ấy mới kích động, không kiểm soát được hành động của mình thôi.
Thy Dung càng giải thích, Trác Phi Dương càng tức giận, càng ghen tuông.
_Nói theo cách của em có nghĩa là anh phải chịu đựng việc này dài dài sao ?
Thy Dung vội lắc đầu, nói ngay.
_Không có. Em tuyệt đối, không để cho trường hợp này xảy ra thêm một lần nào nữa. Em đã cảnh cáo, đánh và trừng phạt cậu ta rồi.
Mặc dù Thy Dung đã hứa hẹn, thế nhưng, Bách Khải Văn vẫn không yên tâm.
Thy Dung kéo đầu Trác Phi Dương xuống thấp, áp trán mình vào trán hắn, mũi chạm vào mũi, môi chạm vào môi, dịu dàng nở một nụ cười.
_Ông xã à ! Anh đừng ghen tuông và nổi nóng nữa có được không ? Con của chúng ta đang cười chê chúng ta trẻ con đấy.
Trác Phi Dương hơi đỏ mặt, cảm giác sung sướng và ngất ngây dần thay thế cho những tức giận và ghen tuông trong lòng hắn. Cô vợ tương lai tinh quái và thông minh lanh lợi này luôn biết cách lấy lòng, chiều chuộng và hạ hỏa trong người của hắn, dù hắn có đang giận dữ đến đâu, cũng không thể giận được lâu.
Có được một cô vợ như Thy Dung, Trác Phi Dương hắn không còn mong ước nào hơn nữa !
/58
|