Phong Linh bị hệ thống liên tiếp nêu lên thông báo hiện tại còn đang sửng sốt,ngay cả lời chào của Isa cũng không đế ý,thế nhưng thông báo của hệ thống vẫn chưa dừng lại:
“...... Bởi nguyên nhân chưa biết, Kiếm cổ nhận ngươi làm chủ. Ngươi thành công mở ra “Thiên Mệnh" chung cực nhiệm vụ -- Thiên Mệnh,danh vọng +100.”
Phong Linh miệng mở ra hoàn toàn có thể bỏ vào một đầu lợn sữa,hắn cảm thấy mình vận khí không phải tốt một cách bình thường,hệ thống thưởng cho một chuỗi dài,nào huyết thống,nào chức nghiệp,nào kĩ năng,còn một thanh kiếm cổ vs một quả trứng sủng vật.Việc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giống như khắp thiên hạ chỗ tốt đều tập trung đến trên người mình.
“Có hay không tiến vào trò chơi.”
“Tiến vào!” Sáng tạo nhân vật thế mà lãng phí hơn hai mươi phút,bình tĩnh lại tâm tình của mình, Phong Linh trả lời hệ thống.
Một đạo bạch quang hiện lên, Phong Linh giáng sinh tại tân thủ thôn.
“Hoan nghênh người chơi Phong Linh tiến vào số 9999 tân thủ thôn,sau 10 cấp có thể rời đi tân thủ thôn để đến các thành thị tiến hành chuyển chức, chúc ngài chơi vui vẻ"
Không kịp thưởng thức cảnh sắc chung quanh , Phong Linh vội vàng gọi ra balo của mình,hệ thống tặng không thanh kiếm cổ cùng quả trứng,mỗi khi nhớ tới hắn nhiệt huyết lại sôi trào.
Nhìn vào balo,một thanh kiếm màu đen cũ kĩ nằm ngay một góc,trên thân kiếm có hoa văn rất lạ,nhưng rất phối hợp.Phong Linh kích động hai tay run run cầm lấy thanh kiếm,vội vàng nhìn một chút kiếm cổ thuộc tính:
Kiếm cổ: Phẩm chất không rõ, yêu cầu: Vô, hiệu quả: Công kích 1
Điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi, đây là Kiếm cổ,nhìn uy thế như vậy,thế nhưng ngay cả tân thủ đoản kiếm cũng không bằng.Tâm tình hưng phấn của Phong Linh bị một chậu nước lạnh miểu sát,cảm giác tựa như đêm động phòng đang hưng phấn thì nàng nói "anh có ngại đèn đỏ không?"
Sau khi phát tiết tâm tình được một lúc,hắn lại nhìn quả trứng sủng vật trong balo,lấy ra cầm lên xem xét:
Trứng sủng vật thần bí: chủng loại: không rõ,chỉ có thể ấp nhờ máu của Thiên Mệnh giả.
Hồi hộp xen lẫn chờ mong,hắn chạy đi tìm một chỗ vắng để ấp.Sau khi tìm được chỗ an toàn,hắn mặc niệm "máu",một giọt máu xuất hiện trên đầu ngón tay,hắn cẩn thận nhỏ lên quả trứng.
Mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng,sau 5 phút,sự chờ đợi của hắn cũng được đền đáp,quả trứng từ từ nứt ra,sau đó hóa thành bị phấn,trước mắt hắn hiện ra một tiểu cô bé.Phải dùng từ "tiểu" bởi vì cô bé này thật sự quá nhỏ.Thân cao khoảng hai mươi phân,mái tóc dài ngang vai,khuôn mặt nhỏ nhắn,xinh xắn,tinh mỹ và dễ thuơng,sau lưng là một đôi cánh bướm nhỏ màu hồng.Cái đáng chết đó là cô bé không mặc quần áo,tuy nhìn vào,tối đa nàng chỉ khoảng 13,14 tuổi nhưng những thứ nào nên nhô đã nhô,nên cong đã cong,nên vểnh cũng đã vểnh khiến người nào đó thú tính sôi trào.
"Nga ... Y ha ha ha ha ha ha ha ha! Ta rốt cục tự do , rốt cục tự do , nga !"
Phong Linh vĩnh viễn đều sẽ không quên cái âm thanh non nớt,ngọt ngào dễ nghe rồi lại xấc láo làm người khác phải che lại tai mình.Cũng vì vậy,chủ nhân của thanh âm này và hắn dây dưa cả cuộc đời, khiến hắn yêu không thể yêu lại,rồi lại hận không thể không đặt dưới thân đánh đòn.
Phong Linh mắt trừng lớn, biểu hiện như nhìn thấy quỷ .Cho dù ai thấy một cô bé xuất hiện kèm theo âm thanh ngông cuồng cũng chỉ có hai biểu hiện— một là trợn mắt há mồm, một loại khác là suy nghĩ xem mình có phải đang trong mộng hay không.
"Y nha nha, chủ nhân, ta là MiMi, Ta là trên đời này đáng yêu nhất,trên đời này ngoan nhất tiểu la lỵ MiMi chủ nhân tên gọi là gì vậy? A! Chủ nhân không cần nói cho ta biết, thông minh nhất tiểu la lỵ đã đóan được,chủ nhân tên gọi là Phong Linh, Nga , tên thật kì cục."Cô bé với một thân thể khéo léo,ở trên không trung làm một cái ưu nhã xoay người, phảng phất như hướng tới Phong Linh biểu diễn ra thân thể khả ái. Thân thể của nàng rất nhỏ, khi nhìn kỹ,khả ái khuôn mặt cùng hoàn mỹ thân thể không mang theo một tia tỳ vết nào, không nhiễm một tia phàm trần. Tư thái tinh tế, hai bàn chân hướng xuống đất, từ bắp chân đến đầu ngón chân da non mịn Như Tuyết, bờ mông tròn lẳn,bộ ngực nhô cao,săn chắc........hình như hơi quá đà.
Mimi......Tên của ngươi mới kỳ cục! Phong Linh ở trong lòng hung hăng nói . Sau đó hỏi lại:
"Ngươi là ai!có đúng là sủng vật của ta không,ta chưa nghe đến sủng vật nào như ngươi hết ?"
Hắn cũng đã dùng nhìn qua nhưng không có thông tin nào đáp lại.
"A A A, ta đã nói qua rồi mà,ta la MiMi , trên thế giới đáng yêu nhất cùg ngoan nhất tiểu la lỵ MiMi."
Cô bé vỗ đôi cánh nhở,bay đến gần Phong Linh khiến ai đó phụt máu mũi,sau đó chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi:
"Chủ nhân, có thể cho ta ăn chocolate được không?"
" Ngươi trước hết có thể mặc quần áo không"hắn vừa che mũi vừa hỏi.Sau khi nhìn thấy cô bé huyễn hóa ra bộ quần áo mặc trên người hắn hỏi lại:
"Ngươi biết chocolate là gì sao?"
"Không biết,nhưng ta có nghe chị ta nói,chủ nhân nếu muốn cởi bỏ phong ấn của kiếm cổ thì phải cho ta chocolate"
Ngạc nhiên trước lời nói của MiMi cùng tò mò với bà "chị",nhưng hơn hết là sướng như điên khi nghe MiMi nói về việc có thể cởi bỏ phong ấn Kiếm cổ.Hắn liền nói:
"Hiện giờ ta không mang theo chocolate,sau nay ta cho ngươi gấp đôi được không,nói cho ta biết trước đi MiMi"
Có lẽ cũng chỉ có Chúa mới biết làm thế nào để kiếm được chocolate trong "Thiên Mệnh".MiMi nghe thấy "gấp đôi" mắt sáng ngời nhìn Phong Linh,gật đầu lia lịa nói
"Chủ nhân chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên là được mà,thật đần quá đi,nhớ gấp đôi đó nha"
Nghe thấy thế,hắn liền lấy thanh kiếm,nhỏ máu vào,bỏ qua cả câu chê bai của MiMi,hiện giờ thanh kiếm chiếm giữ cả tâm tư hắn
“...... Bởi nguyên nhân chưa biết, Kiếm cổ nhận ngươi làm chủ. Ngươi thành công mở ra “Thiên Mệnh" chung cực nhiệm vụ -- Thiên Mệnh,danh vọng +100.”
Phong Linh miệng mở ra hoàn toàn có thể bỏ vào một đầu lợn sữa,hắn cảm thấy mình vận khí không phải tốt một cách bình thường,hệ thống thưởng cho một chuỗi dài,nào huyết thống,nào chức nghiệp,nào kĩ năng,còn một thanh kiếm cổ vs một quả trứng sủng vật.Việc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giống như khắp thiên hạ chỗ tốt đều tập trung đến trên người mình.
“Có hay không tiến vào trò chơi.”
“Tiến vào!” Sáng tạo nhân vật thế mà lãng phí hơn hai mươi phút,bình tĩnh lại tâm tình của mình, Phong Linh trả lời hệ thống.
Một đạo bạch quang hiện lên, Phong Linh giáng sinh tại tân thủ thôn.
“Hoan nghênh người chơi Phong Linh tiến vào số 9999 tân thủ thôn,sau 10 cấp có thể rời đi tân thủ thôn để đến các thành thị tiến hành chuyển chức, chúc ngài chơi vui vẻ"
Không kịp thưởng thức cảnh sắc chung quanh , Phong Linh vội vàng gọi ra balo của mình,hệ thống tặng không thanh kiếm cổ cùng quả trứng,mỗi khi nhớ tới hắn nhiệt huyết lại sôi trào.
Nhìn vào balo,một thanh kiếm màu đen cũ kĩ nằm ngay một góc,trên thân kiếm có hoa văn rất lạ,nhưng rất phối hợp.Phong Linh kích động hai tay run run cầm lấy thanh kiếm,vội vàng nhìn một chút kiếm cổ thuộc tính:
Kiếm cổ: Phẩm chất không rõ, yêu cầu: Vô, hiệu quả: Công kích 1
Điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi, đây là Kiếm cổ,nhìn uy thế như vậy,thế nhưng ngay cả tân thủ đoản kiếm cũng không bằng.Tâm tình hưng phấn của Phong Linh bị một chậu nước lạnh miểu sát,cảm giác tựa như đêm động phòng đang hưng phấn thì nàng nói "anh có ngại đèn đỏ không?"
Sau khi phát tiết tâm tình được một lúc,hắn lại nhìn quả trứng sủng vật trong balo,lấy ra cầm lên xem xét:
Trứng sủng vật thần bí: chủng loại: không rõ,chỉ có thể ấp nhờ máu của Thiên Mệnh giả.
Hồi hộp xen lẫn chờ mong,hắn chạy đi tìm một chỗ vắng để ấp.Sau khi tìm được chỗ an toàn,hắn mặc niệm "máu",một giọt máu xuất hiện trên đầu ngón tay,hắn cẩn thận nhỏ lên quả trứng.
Mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng,sau 5 phút,sự chờ đợi của hắn cũng được đền đáp,quả trứng từ từ nứt ra,sau đó hóa thành bị phấn,trước mắt hắn hiện ra một tiểu cô bé.Phải dùng từ "tiểu" bởi vì cô bé này thật sự quá nhỏ.Thân cao khoảng hai mươi phân,mái tóc dài ngang vai,khuôn mặt nhỏ nhắn,xinh xắn,tinh mỹ và dễ thuơng,sau lưng là một đôi cánh bướm nhỏ màu hồng.Cái đáng chết đó là cô bé không mặc quần áo,tuy nhìn vào,tối đa nàng chỉ khoảng 13,14 tuổi nhưng những thứ nào nên nhô đã nhô,nên cong đã cong,nên vểnh cũng đã vểnh khiến người nào đó thú tính sôi trào.
"Nga ... Y ha ha ha ha ha ha ha ha! Ta rốt cục tự do , rốt cục tự do , nga !"
Phong Linh vĩnh viễn đều sẽ không quên cái âm thanh non nớt,ngọt ngào dễ nghe rồi lại xấc láo làm người khác phải che lại tai mình.Cũng vì vậy,chủ nhân của thanh âm này và hắn dây dưa cả cuộc đời, khiến hắn yêu không thể yêu lại,rồi lại hận không thể không đặt dưới thân đánh đòn.
Phong Linh mắt trừng lớn, biểu hiện như nhìn thấy quỷ .Cho dù ai thấy một cô bé xuất hiện kèm theo âm thanh ngông cuồng cũng chỉ có hai biểu hiện— một là trợn mắt há mồm, một loại khác là suy nghĩ xem mình có phải đang trong mộng hay không.
"Y nha nha, chủ nhân, ta là MiMi, Ta là trên đời này đáng yêu nhất,trên đời này ngoan nhất tiểu la lỵ MiMi chủ nhân tên gọi là gì vậy? A! Chủ nhân không cần nói cho ta biết, thông minh nhất tiểu la lỵ đã đóan được,chủ nhân tên gọi là Phong Linh, Nga , tên thật kì cục."Cô bé với một thân thể khéo léo,ở trên không trung làm một cái ưu nhã xoay người, phảng phất như hướng tới Phong Linh biểu diễn ra thân thể khả ái. Thân thể của nàng rất nhỏ, khi nhìn kỹ,khả ái khuôn mặt cùng hoàn mỹ thân thể không mang theo một tia tỳ vết nào, không nhiễm một tia phàm trần. Tư thái tinh tế, hai bàn chân hướng xuống đất, từ bắp chân đến đầu ngón chân da non mịn Như Tuyết, bờ mông tròn lẳn,bộ ngực nhô cao,săn chắc........hình như hơi quá đà.
Mimi......Tên của ngươi mới kỳ cục! Phong Linh ở trong lòng hung hăng nói . Sau đó hỏi lại:
"Ngươi là ai!có đúng là sủng vật của ta không,ta chưa nghe đến sủng vật nào như ngươi hết ?"
Hắn cũng đã dùng
"A A A, ta đã nói qua rồi mà,ta la MiMi , trên thế giới đáng yêu nhất cùg ngoan nhất tiểu la lỵ MiMi."
Cô bé vỗ đôi cánh nhở,bay đến gần Phong Linh khiến ai đó phụt máu mũi,sau đó chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi:
"Chủ nhân, có thể cho ta ăn chocolate được không?"
" Ngươi trước hết có thể mặc quần áo không"hắn vừa che mũi vừa hỏi.Sau khi nhìn thấy cô bé huyễn hóa ra bộ quần áo mặc trên người hắn hỏi lại:
"Ngươi biết chocolate là gì sao?"
"Không biết,nhưng ta có nghe chị ta nói,chủ nhân nếu muốn cởi bỏ phong ấn của kiếm cổ thì phải cho ta chocolate"
Ngạc nhiên trước lời nói của MiMi cùng tò mò với bà "chị",nhưng hơn hết là sướng như điên khi nghe MiMi nói về việc có thể cởi bỏ phong ấn Kiếm cổ.Hắn liền nói:
"Hiện giờ ta không mang theo chocolate,sau nay ta cho ngươi gấp đôi được không,nói cho ta biết trước đi MiMi"
Có lẽ cũng chỉ có Chúa mới biết làm thế nào để kiếm được chocolate trong "Thiên Mệnh".MiMi nghe thấy "gấp đôi" mắt sáng ngời nhìn Phong Linh,gật đầu lia lịa nói
"Chủ nhân chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên là được mà,thật đần quá đi,nhớ gấp đôi đó nha"
Nghe thấy thế,hắn liền lấy thanh kiếm,nhỏ máu vào,bỏ qua cả câu chê bai của MiMi,hiện giờ thanh kiếm chiếm giữ cả tâm tư hắn
/17
|