Bình thường con gà mái là sinh vật mềm yếu. Gà trống tới thời kỳ động đực, dù gà mái không muốn vẫn cưỡng ép được. Khác hẳn vẻ oai vệ của gà trống, gà mái lầm lũi đi kiếm ăn trong một góc vườn.
Nhưng cũng con gà mái hiền lành đó, khi có con bỗng nhiên xù lông, xù cánh. Nó sẵn sàng tấn công những con thú dữ, to hơn nó để bảo vệ đàn con nhỏ của mình.
Từ ngày mang thai, Tiểu Tuyết luôn cố gắng giữ gìn cẩn thận. Tô đại phu cho cô uống thuốc để chữa trị căn bệnh mụt mủ kia một cách chậm rãi. Tiểu Tuyết thường cố gắng không rời khỏi phòng củi. Cô cũng có một ít khả năng may vá, công việc vá áo cho các nha hoàn trong phủ cũng không tốn nhiều sức lực, Tiểu Tuyết có thể làm được.
Trong phủ đang nô nức chuẩn bị mừng Tết nguyên đán nên chuyện về Tiểu Tuyết dần như bị quên lãng. Thắm thoát đã gần một tháng trôi qua.
Cái thai lớn lên từng ngày. Để che mắt mọi người, cô quấn một lớp vải dày ngang bụng. Đứa bé chưa được hai tháng đã phải chịu khổ. Nhưng Tiểu Tuyết biết làm sao được. Cô không muốn xa con…Không muốn con ra đời đã không thấy mặt mẹ mình.
Đứa trẻ sau thời gian yên lành bắt đầu hành hạ Tiểu Tuyết. Cô nôn ói liên tục. Đến khi trong bụng trống rỗng, chỉ còn toàn nước, vẫn cứ nôn khan.
Đinh Hồng lại đến tìm Tiểu Tuyết. Vẻ mặt tiều tụy, thân thể đầy những mụt ghẻ của cô làm cô ta dường như vui lắm. Giờ Tiểu Tuyết không khác gì một con chó ghẻ bên đường, sự ganh tỵ ngày nào dường như được gỡ bỏ, Đinh Hồng hất hàm:
-Xuống chẻ củi đi. Nghe nói mày hết bệnh rồi.
Cái thai vẫn chưa ổn định mà công việc chẻ củi lại nặng nhọc khiến Tiểu Tuyết vô cùng lo lắng. Nhưng cô không thể làm gì khác, đành gật đầu:
-Dạ!
-Đi nhanh lên. Chẻ xong đám củi dưới nhà thì đi xách nước suối về cho mợ cả tắm. Nước suối trong núi mới sạch, biết không?
Đằng sau núi quả là có một con suối rất trong. Lúc trước Tiểu Tuyết hay mang quần áo vào trong đó giặt. Việc xách nước cũng từng làm. Nhưng mấy hôm nay trời mưa, đá trong suối nhất định rất trơn, nếu lỡ vấp ngã thì…
-Để tôi đi cho -Tiểu Na vừa từ nhà bếp ra, nghe chuyện vội vã xen vào- Để chị Tiểu Tuyết ở nhà cho heo ăn. Chị ấy…
-Đó là lệnh của mợ cả. Mày đừng có nhiều lời.
Cô ta quay lưng đi thẳng. Tiểu Na nhìn vào bụng Tiểu Tuyết đầy lo lắng. Đường đó người khỏe mạnh còn khó tránh việc vấp ngã, nói gì Tiểu Tuyết lại đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
-Chị Tiểu Tuyết…
-Ừ -Tiểu Tuyết bỗng ngẩng lên- Em giúp giùm chị hôm nay thôi. Em xách nước giùm chị…Chị…
-Chị…chị định làm gì?
-Chị…chị đi tìm đại thiếu gia.
Hiện giờ người duy nhất có quyền lực trong nhà có thể giúp đỡ Tiểu Tuyết chỉ có đại thiếu gia. Anh ta đã hứa…Tiểu Tuyết bây giờ không khác gì con gà mái mẹ. Cô sẵn sàng liều mọi thứ để bảo vệ con mình.
-Chị Tiểu Tuyết à…Đại thiếu gia không làm gì được đâu -Tiểu Na hoảng hốt- Còn đại phu nhân và lão gia nữa. Đại thiếu gia…
Cô muốn nói đại thiếu gia rất là mềm yếu, khó có khả năng giúp chị. Thiếu gia còn phải sợ lão gia, sợ đại phu nhân mà. Nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Tuyết, dường như cô quyết tâm rất lớn. Quyết tâm để liều.
-Chị…
-Đại thiếu gia sẽ giúp chị. Nhất định sẽ giúp chị!
Người đàn ông ấy không làm vì một lời hứa. Nhưng anh ta sẽ làm vì một bí mật. Tiểu Tuyết từng thấy đại thiếu gia và một người đàn ông ôm nhau trong hậu viện. Đây là bí mật mà thiếu gia chắc không muốn ai biết. Tiểu Tuyết vốn cũng không muốn xen vào chuyện của chủ. Song, tình thế này cô chỉ còn biết vịn vào đó…Đại thiếu gia muốn che giấu nhất định sẽ giúp cô. Cô phải bảo vệ đứa bé này. Con của Tiểu Tuyết. Đứa bé chỉ thuộc về cô thôi.
…-Đại thiếu gia! Người giúp Tiểu Tuyết với…Chỉ có người mới giúp Tiểu Tuyết được mà thôi.
Kỷ Luân vô cùng bối rối. Không phải anh ta không muốn giúp…Mà là lực bất tòng tâm:
-Tôi cũng muốn giúp em lắm…nhưng mà…
-Tôi không muốn mất đứa bé này -Tiểu Tuyết run giọng- Đây là con của tôi. Tôi van thiếu gia, tìm cách giúp tôi. Tôi muốn tự mình sinh con và nuôi dưỡng nó…Tôi chỉ mong cuộc sống yên ổn bên gia đình mình thôi. Tôi van xin thiếu gia mà…
-Nhưng mà…
-Thiếu gia không thể cả đời cứ “nhưng..mà” như vậy được -Tiểu Tuyết nhẹ giọng- Thiếu gia xem như thương xót mẹ con tôi cũng được hay là…hay là trả nợ cho tôi cũng được. Tôi mang thai rồi. Bản thân tôi có thể chịu được bao nhiêu hành hạ. Nhưng con tôi thì không thể. Thiếu gia…Nếu tôi mất con, chuyện của thiếu gia mọi người cũng sẽ biết hết. Tôi không ôm bí mật này mà chết một mình đâu.
Con gà mái mẹ đã xù bộ lông của nó. Tuy biết việc làm này có thể là dại dột.Song Tiểu Tuyết không còn cách nào khác cả. Con phải được sống, phải được ra đời trong vòng tay của mẹ mình.
….Tiểu Tuyết trở về phòng củi trong tâm trạng lơ lửng. Tay cô vẫn còn run rẩy. Có vẻ là vì lần đầu tiên uy hiếp kẻ khác chăng?
Trước phòng củi đèn đuốc sáng trưng. Có rất nhiều người đang đợi Tiểu Tuyết. Trong lòng cô tràn ngập dự cảm không lành.
Một người thong thả bước ra. Đó là Mộ Bích, theo sau là Đinh Hồng. Vừa thấy Tiểu Tuyết, cô ta đã hét lên:
-Bắt lấy nó…Mau lên!
Tiểu Tuyết bị hai người đàn ông khống chế, lôi đến trước mặt Mộ Bích. Đinh Hồng tiến tới, vả lia lịa lên mặt cô, the thé:
-Đúng là to gan. Đã bị như vậy mà còn dám ăn cắp trang sức của mợ cả. Lại là đồ quý nhất nữa. Đồ vô liêm sỉ, vô ơn…
Trên tay Mộ Bích là sợi dây chuyền ngọc trai mà cô ta vừa bảo là tìm được trong phòng củi. Tiểu Tuyết đúng là có dòng máu hồ ly tinh trong người. Tình trạng thân thể như vậy mà dám chạy đến van xin sự thương hại của Kỷ Luân. Thứ đàn bà này quả là không tha được.
-Đánh hay lắm. Cứ đánh…Ta còn mất đôi bông tai lục bảo nữa. Đánh cho đến khi nào nó khai ra là giấu ở đâu.
Những cái tát tai liên tục lên mặt, bản thân Tiểu Tuyết có thể chịu được, vì đó chỉ đơn thuần là cái đau thể xác. Nhưng cô không thể nào để yên cho Mộ Bích sai người đánh đập khắp trên người mình được. Cái thai chưa được 2 tháng tuổi, còn rất yếu ớt. Tiểu Tuyết nhất định phải bảo vệ con mình.
-Mợ cả nói tôi lấy bông tai lục bảo và dây chuyền ngọc trai của mợ cả. Vào lúc nào tôi lấy chúng? Tôi đã lấy bằng cách nào?
-Mày…
Không biết bằng sức mạnh nào mà Tiểu Tuyết đã vùng dậy được. Cô nhìn Mộ Bích, Đinh Hồng -đôi mắt nhuốm đầy sự bi thương nhưng lại không có một giọt nước mắt nào.
-Mày…mày giỏi lắm. Mày…
Đinh Hồng định nhào tới. Tiểu Tuyết lùi lại phía sau. Con thú khi bị dồn vào đường cùng sẽ cắn lại tìm đường thoát. Huống gì là con người, ý chí sinh tồn mạnh mẽ thế nào.
-Mợ cả chắc còn nhớ, khi tôi đến phòng mợ, mợ đã làm gì với tôi.- Tiểu Tuyết mím chặt môi -Một người bị xức Tán hoa cao lên vết thương, mình mẩy như bị hàng ngàn con sâu đục khoét. Tôi còn tâm trí, còn tham lam mà lấy mớ đồ quý giá của mợ sao? Những thứ đó có giúp tôi thoát hành hạ, khỏi chết không hả mợ cả?
Gia nhân trong nhà kéo tới càng lúc càng đông. Ngày Tết sắp đến nên một số gia nhân từ nhà tổ cũng được cử đến phụ giúp.Kỷ lão gia muốn có vài hành động xoa dịu Kỷ Hùng sau chuyện tày trời của Kỷ Hiểu Minh. Nhìn thấy họ trong đám gia nhân đang tò mò quan sát, Tiểu Tuyết không khỏi có chút phân vân…Bàn tay vô thức xoa lên bụng…Con ơi, mẹ phải làm gì? Phải làm gì để bảo vệ con đây?
Mẹ không đủ sức…Mợ cả đang giận tím mặt. Bây giờ dù không thể mang chuyện lấy cắp đồ mà hại mẹ thì cô ta vẫn có muôn ngàn cách khác. Sự hành hạ có thể…có thể sẽ bứt con ra khỏi mẹ. Mẹ…
Tiểu Tuyết lại xoa bụng thêm lần nữa. Lần này cô hít thật sâu, quyết định nói ra sự thật trong lòng:
-Bây giờ tôi đang mang thai. Là con của Kỷ thiếu gia bên nhà tổ. Nếu mợ cả khăng khăng là tôi có tội muốn xử lý tôi cũng không sao cả…Chỉ cần mợ đừng làm tổn thương tới đứa bé…Vậy là được rồi…
Câu nói của Tiểu Tuyết như tiếng sâm giữa trời quang đãng…Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Mộ Bích chết sững bởi tình huống trước mắt. Mấy người hầu từ nhà tổ sau phút kinh ngạc vội bảo nhau:
-Mau về báo với lão gia…Báo với lão gia nhanh lên!
Cũng trong lúc đó, bên nhà tổ, căn phòng giam Kỷ Hiểu Minh mở rộng. Hiểu Minh đón nhận tin từ Kỷ Luân với giọng run run:
-Anh cả…Anh mới nói gì? Anh vừa mới nói gì?
-Tiểu Tuyết có thai rồi -Kỷ Luân thở dài- Cô ấy nhờ anh giúp. Anh không biết làm sao nên mới đến gặp em. Hiểu Minh à….Chỉ có em…Em…
Đêm đó dẫn đến sự thành hình của đứa bé. Sợi dây tình thân vừa được kết nối, bất ngờ, đột ngột, khiến Kỷ Hiểu Minh cũng cảm thấy choáng váng. Song, đi kèm đó là bao nhiêu áy náy lẫn ràng buộc về trách nhiệm. Hiểu Minh vụt dậy, thật nhanh:
-Đi thôi.
-Đi đâu?
-Đến nhà anh…Mau lên!
Hiểu Minh vừa dợm bước là hai tráng đinh khỏe mạnh chặn ngay trước lối đi. Họ cúi đầu lễ phép nhưng giọng nói không hề có vẻ nhượng bộ:
-Thiếu gia…Lão gia đã dặn…
-Tránh xa đi -Kỷ Hiểu Minh quắc mắt- Nhanh lên!
-Thiếu gia…Cậu đừng làm chúng tôi khó xử. Cậu…
Phía đại viện bỗng xôn xao tiếng người. Kỷ lão gia tay chống gậy bịt vàng, cạnh bên là quản gia bước theo dìu đỡ. Thấy Hiểu Minh và Kỷ Luân, ông hắng giọng:
-Đi với ta. Bên kia vừa có tin báo, con bé đó đã mang thai rồi.
Ông không quan tâm đến con bé đó. Điều ông quan tâm duy nhất là giọt máu của Kỷ gia. Bất kể là con của Kỷ Luân hay Kỷ Hiểu Minh, nó cũng là dòng giống Kỷ gia, là đứa cháu được chờ đợi bao lâu nay.
Kỷ Hiểu Minh bước đến dìu ông nội. Giọt máu trong bụng Tiểu Tuyết…Sự ràng buộc càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Trong lòng anh đã có quyết định. Dù đau lòng, dù trái tim vẫn còn nhói lên từng cơn khi nhớ đến sự đau khổ của Mỹ Anh trong đêm oan nghiệt đó…Nhưng đành vậy, xin lỗi em… Tôi không thể bỏ rơi một người vì tôi mà còn đau đớn hơn em.
Nhưng cũng con gà mái hiền lành đó, khi có con bỗng nhiên xù lông, xù cánh. Nó sẵn sàng tấn công những con thú dữ, to hơn nó để bảo vệ đàn con nhỏ của mình.
Từ ngày mang thai, Tiểu Tuyết luôn cố gắng giữ gìn cẩn thận. Tô đại phu cho cô uống thuốc để chữa trị căn bệnh mụt mủ kia một cách chậm rãi. Tiểu Tuyết thường cố gắng không rời khỏi phòng củi. Cô cũng có một ít khả năng may vá, công việc vá áo cho các nha hoàn trong phủ cũng không tốn nhiều sức lực, Tiểu Tuyết có thể làm được.
Trong phủ đang nô nức chuẩn bị mừng Tết nguyên đán nên chuyện về Tiểu Tuyết dần như bị quên lãng. Thắm thoát đã gần một tháng trôi qua.
Cái thai lớn lên từng ngày. Để che mắt mọi người, cô quấn một lớp vải dày ngang bụng. Đứa bé chưa được hai tháng đã phải chịu khổ. Nhưng Tiểu Tuyết biết làm sao được. Cô không muốn xa con…Không muốn con ra đời đã không thấy mặt mẹ mình.
Đứa trẻ sau thời gian yên lành bắt đầu hành hạ Tiểu Tuyết. Cô nôn ói liên tục. Đến khi trong bụng trống rỗng, chỉ còn toàn nước, vẫn cứ nôn khan.
Đinh Hồng lại đến tìm Tiểu Tuyết. Vẻ mặt tiều tụy, thân thể đầy những mụt ghẻ của cô làm cô ta dường như vui lắm. Giờ Tiểu Tuyết không khác gì một con chó ghẻ bên đường, sự ganh tỵ ngày nào dường như được gỡ bỏ, Đinh Hồng hất hàm:
-Xuống chẻ củi đi. Nghe nói mày hết bệnh rồi.
Cái thai vẫn chưa ổn định mà công việc chẻ củi lại nặng nhọc khiến Tiểu Tuyết vô cùng lo lắng. Nhưng cô không thể làm gì khác, đành gật đầu:
-Dạ!
-Đi nhanh lên. Chẻ xong đám củi dưới nhà thì đi xách nước suối về cho mợ cả tắm. Nước suối trong núi mới sạch, biết không?
Đằng sau núi quả là có một con suối rất trong. Lúc trước Tiểu Tuyết hay mang quần áo vào trong đó giặt. Việc xách nước cũng từng làm. Nhưng mấy hôm nay trời mưa, đá trong suối nhất định rất trơn, nếu lỡ vấp ngã thì…
-Để tôi đi cho -Tiểu Na vừa từ nhà bếp ra, nghe chuyện vội vã xen vào- Để chị Tiểu Tuyết ở nhà cho heo ăn. Chị ấy…
-Đó là lệnh của mợ cả. Mày đừng có nhiều lời.
Cô ta quay lưng đi thẳng. Tiểu Na nhìn vào bụng Tiểu Tuyết đầy lo lắng. Đường đó người khỏe mạnh còn khó tránh việc vấp ngã, nói gì Tiểu Tuyết lại đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
-Chị Tiểu Tuyết…
-Ừ -Tiểu Tuyết bỗng ngẩng lên- Em giúp giùm chị hôm nay thôi. Em xách nước giùm chị…Chị…
-Chị…chị định làm gì?
-Chị…chị đi tìm đại thiếu gia.
Hiện giờ người duy nhất có quyền lực trong nhà có thể giúp đỡ Tiểu Tuyết chỉ có đại thiếu gia. Anh ta đã hứa…Tiểu Tuyết bây giờ không khác gì con gà mái mẹ. Cô sẵn sàng liều mọi thứ để bảo vệ con mình.
-Chị Tiểu Tuyết à…Đại thiếu gia không làm gì được đâu -Tiểu Na hoảng hốt- Còn đại phu nhân và lão gia nữa. Đại thiếu gia…
Cô muốn nói đại thiếu gia rất là mềm yếu, khó có khả năng giúp chị. Thiếu gia còn phải sợ lão gia, sợ đại phu nhân mà. Nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Tuyết, dường như cô quyết tâm rất lớn. Quyết tâm để liều.
-Chị…
-Đại thiếu gia sẽ giúp chị. Nhất định sẽ giúp chị!
Người đàn ông ấy không làm vì một lời hứa. Nhưng anh ta sẽ làm vì một bí mật. Tiểu Tuyết từng thấy đại thiếu gia và một người đàn ông ôm nhau trong hậu viện. Đây là bí mật mà thiếu gia chắc không muốn ai biết. Tiểu Tuyết vốn cũng không muốn xen vào chuyện của chủ. Song, tình thế này cô chỉ còn biết vịn vào đó…Đại thiếu gia muốn che giấu nhất định sẽ giúp cô. Cô phải bảo vệ đứa bé này. Con của Tiểu Tuyết. Đứa bé chỉ thuộc về cô thôi.
…-Đại thiếu gia! Người giúp Tiểu Tuyết với…Chỉ có người mới giúp Tiểu Tuyết được mà thôi.
Kỷ Luân vô cùng bối rối. Không phải anh ta không muốn giúp…Mà là lực bất tòng tâm:
-Tôi cũng muốn giúp em lắm…nhưng mà…
-Tôi không muốn mất đứa bé này -Tiểu Tuyết run giọng- Đây là con của tôi. Tôi van thiếu gia, tìm cách giúp tôi. Tôi muốn tự mình sinh con và nuôi dưỡng nó…Tôi chỉ mong cuộc sống yên ổn bên gia đình mình thôi. Tôi van xin thiếu gia mà…
-Nhưng mà…
-Thiếu gia không thể cả đời cứ “nhưng..mà” như vậy được -Tiểu Tuyết nhẹ giọng- Thiếu gia xem như thương xót mẹ con tôi cũng được hay là…hay là trả nợ cho tôi cũng được. Tôi mang thai rồi. Bản thân tôi có thể chịu được bao nhiêu hành hạ. Nhưng con tôi thì không thể. Thiếu gia…Nếu tôi mất con, chuyện của thiếu gia mọi người cũng sẽ biết hết. Tôi không ôm bí mật này mà chết một mình đâu.
Con gà mái mẹ đã xù bộ lông của nó. Tuy biết việc làm này có thể là dại dột.Song Tiểu Tuyết không còn cách nào khác cả. Con phải được sống, phải được ra đời trong vòng tay của mẹ mình.
….Tiểu Tuyết trở về phòng củi trong tâm trạng lơ lửng. Tay cô vẫn còn run rẩy. Có vẻ là vì lần đầu tiên uy hiếp kẻ khác chăng?
Trước phòng củi đèn đuốc sáng trưng. Có rất nhiều người đang đợi Tiểu Tuyết. Trong lòng cô tràn ngập dự cảm không lành.
Một người thong thả bước ra. Đó là Mộ Bích, theo sau là Đinh Hồng. Vừa thấy Tiểu Tuyết, cô ta đã hét lên:
-Bắt lấy nó…Mau lên!
Tiểu Tuyết bị hai người đàn ông khống chế, lôi đến trước mặt Mộ Bích. Đinh Hồng tiến tới, vả lia lịa lên mặt cô, the thé:
-Đúng là to gan. Đã bị như vậy mà còn dám ăn cắp trang sức của mợ cả. Lại là đồ quý nhất nữa. Đồ vô liêm sỉ, vô ơn…
Trên tay Mộ Bích là sợi dây chuyền ngọc trai mà cô ta vừa bảo là tìm được trong phòng củi. Tiểu Tuyết đúng là có dòng máu hồ ly tinh trong người. Tình trạng thân thể như vậy mà dám chạy đến van xin sự thương hại của Kỷ Luân. Thứ đàn bà này quả là không tha được.
-Đánh hay lắm. Cứ đánh…Ta còn mất đôi bông tai lục bảo nữa. Đánh cho đến khi nào nó khai ra là giấu ở đâu.
Những cái tát tai liên tục lên mặt, bản thân Tiểu Tuyết có thể chịu được, vì đó chỉ đơn thuần là cái đau thể xác. Nhưng cô không thể nào để yên cho Mộ Bích sai người đánh đập khắp trên người mình được. Cái thai chưa được 2 tháng tuổi, còn rất yếu ớt. Tiểu Tuyết nhất định phải bảo vệ con mình.
-Mợ cả nói tôi lấy bông tai lục bảo và dây chuyền ngọc trai của mợ cả. Vào lúc nào tôi lấy chúng? Tôi đã lấy bằng cách nào?
-Mày…
Không biết bằng sức mạnh nào mà Tiểu Tuyết đã vùng dậy được. Cô nhìn Mộ Bích, Đinh Hồng -đôi mắt nhuốm đầy sự bi thương nhưng lại không có một giọt nước mắt nào.
-Mày…mày giỏi lắm. Mày…
Đinh Hồng định nhào tới. Tiểu Tuyết lùi lại phía sau. Con thú khi bị dồn vào đường cùng sẽ cắn lại tìm đường thoát. Huống gì là con người, ý chí sinh tồn mạnh mẽ thế nào.
-Mợ cả chắc còn nhớ, khi tôi đến phòng mợ, mợ đã làm gì với tôi.- Tiểu Tuyết mím chặt môi -Một người bị xức Tán hoa cao lên vết thương, mình mẩy như bị hàng ngàn con sâu đục khoét. Tôi còn tâm trí, còn tham lam mà lấy mớ đồ quý giá của mợ sao? Những thứ đó có giúp tôi thoát hành hạ, khỏi chết không hả mợ cả?
Gia nhân trong nhà kéo tới càng lúc càng đông. Ngày Tết sắp đến nên một số gia nhân từ nhà tổ cũng được cử đến phụ giúp.Kỷ lão gia muốn có vài hành động xoa dịu Kỷ Hùng sau chuyện tày trời của Kỷ Hiểu Minh. Nhìn thấy họ trong đám gia nhân đang tò mò quan sát, Tiểu Tuyết không khỏi có chút phân vân…Bàn tay vô thức xoa lên bụng…Con ơi, mẹ phải làm gì? Phải làm gì để bảo vệ con đây?
Mẹ không đủ sức…Mợ cả đang giận tím mặt. Bây giờ dù không thể mang chuyện lấy cắp đồ mà hại mẹ thì cô ta vẫn có muôn ngàn cách khác. Sự hành hạ có thể…có thể sẽ bứt con ra khỏi mẹ. Mẹ…
Tiểu Tuyết lại xoa bụng thêm lần nữa. Lần này cô hít thật sâu, quyết định nói ra sự thật trong lòng:
-Bây giờ tôi đang mang thai. Là con của Kỷ thiếu gia bên nhà tổ. Nếu mợ cả khăng khăng là tôi có tội muốn xử lý tôi cũng không sao cả…Chỉ cần mợ đừng làm tổn thương tới đứa bé…Vậy là được rồi…
Câu nói của Tiểu Tuyết như tiếng sâm giữa trời quang đãng…Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Mộ Bích chết sững bởi tình huống trước mắt. Mấy người hầu từ nhà tổ sau phút kinh ngạc vội bảo nhau:
-Mau về báo với lão gia…Báo với lão gia nhanh lên!
Cũng trong lúc đó, bên nhà tổ, căn phòng giam Kỷ Hiểu Minh mở rộng. Hiểu Minh đón nhận tin từ Kỷ Luân với giọng run run:
-Anh cả…Anh mới nói gì? Anh vừa mới nói gì?
-Tiểu Tuyết có thai rồi -Kỷ Luân thở dài- Cô ấy nhờ anh giúp. Anh không biết làm sao nên mới đến gặp em. Hiểu Minh à….Chỉ có em…Em…
Đêm đó dẫn đến sự thành hình của đứa bé. Sợi dây tình thân vừa được kết nối, bất ngờ, đột ngột, khiến Kỷ Hiểu Minh cũng cảm thấy choáng váng. Song, đi kèm đó là bao nhiêu áy náy lẫn ràng buộc về trách nhiệm. Hiểu Minh vụt dậy, thật nhanh:
-Đi thôi.
-Đi đâu?
-Đến nhà anh…Mau lên!
Hiểu Minh vừa dợm bước là hai tráng đinh khỏe mạnh chặn ngay trước lối đi. Họ cúi đầu lễ phép nhưng giọng nói không hề có vẻ nhượng bộ:
-Thiếu gia…Lão gia đã dặn…
-Tránh xa đi -Kỷ Hiểu Minh quắc mắt- Nhanh lên!
-Thiếu gia…Cậu đừng làm chúng tôi khó xử. Cậu…
Phía đại viện bỗng xôn xao tiếng người. Kỷ lão gia tay chống gậy bịt vàng, cạnh bên là quản gia bước theo dìu đỡ. Thấy Hiểu Minh và Kỷ Luân, ông hắng giọng:
-Đi với ta. Bên kia vừa có tin báo, con bé đó đã mang thai rồi.
Ông không quan tâm đến con bé đó. Điều ông quan tâm duy nhất là giọt máu của Kỷ gia. Bất kể là con của Kỷ Luân hay Kỷ Hiểu Minh, nó cũng là dòng giống Kỷ gia, là đứa cháu được chờ đợi bao lâu nay.
Kỷ Hiểu Minh bước đến dìu ông nội. Giọt máu trong bụng Tiểu Tuyết…Sự ràng buộc càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Trong lòng anh đã có quyết định. Dù đau lòng, dù trái tim vẫn còn nhói lên từng cơn khi nhớ đến sự đau khổ của Mỹ Anh trong đêm oan nghiệt đó…Nhưng đành vậy, xin lỗi em… Tôi không thể bỏ rơi một người vì tôi mà còn đau đớn hơn em.
/25
|