Hồ Tứ thường rất hay nằm mơ. Nàng thường bị trưởng lão mắng là hay nằm mộng ban ngày (1).
Trưởng lão nhìn nàng lúc nào cũng thở dài, bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép a. Những tiểu hồ ly khác đều cần cù chăm chỉ, nỗ lực học pháp thuật.
Chỉ có mỗi Hồ Tứ, rảnh rỗi là lại ngủ hoặc có thức cũng dở trò quậy phá, khiến cho Đồ Sơn tộc gà bay chó sủa không lúc nào yên.
Cả tộc Đồ Sơn thấy nàng như thấy tiểu khắc tinh, sợ hãi không dám dây vào.
Bất quá, bởi vì Hồ Tứ không có pháp lực gì nên “tội ác” cũng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn như đập vỡ một vài thứ đồ, lén lấy bảo ngọc, cướp trang sức của người khác.
Kết quả “hậu chiến” của nàng là bị mẫu thân véo lấy cái tai nhỏ, nhấc nàng đem tới nhà người ta nhận lỗi.
Nhưng mẫu thân của Hồ Tứ đâu ngờ, đem nàng đi thỉnh tội với họ chẳng khác nào “nâng cấp” năng lực quậy phá của nàng.
Cứ mỗi lần đi “thỉnh tội”, Hồ Tứ đều lén lút quay trở lại nhà đó, đập phá hết tất cả những thứ gì quý giá mà nàng nhìn thấy.
Từ đó về sau, cho dù nàng làm hỏng hay lấy thứ gì, người ta cũng không dám để nàng “thỉnh tội” nữa.
Hậu quả của nó thật đáng sợ hơn trước nha.
Chỉ trong một khắc, nàng còn đang đứng trên thuyền hoa tinh sảo, đối mặt với yêu tinh đáng sợ kia.
Một giây sau, Hồ Tứ lại thấy mình ở một nơi xa lạ, không biết là phương trời nào hết.
Xung quanh nàng, chỉ có lớp sương mù dày đặc, ngoài ra không thấy gì cả.
Hồ Tứ đưa tay về phía trước sờ soạng, nhưng cũng vô ích.
Bởi vì không nhìn thấy, Hồ Tứ có dùng cách nào cũng không thăm dò được, nàng cố gắng áp chế tinh thần để bình tĩnh lại.
Vẫn tiếp tục đưa tay dò đường, chỉ một phút không để ý, đôi chân bước hụt vào khoảng không. Nàng mất thăng bằng ngã thẳng xuống dưới bậc thang sâu hun hút.
Ba!
Lăn tới bậc thang cuối cùng, đầu Hồ Tứ rơi xuống một dòng nước âm ấm.
Lỗ mũi bị sặc nước, nàng cố gắng đứng dậy ho khan mấy tiếng.
Cảm thấy hơi thở của mình đã lưu thông, Hồ Tứ mới ngẩng đầu lên nhìn nơi vừa mới rơi xuống.
Núi đá ngổn ngang, sơn linh hiểm trở.
Lúc này, lớp sương mù đã mỏng dần, nàng có thể nhìn thấy mọi cảnh vật.
Dưới chân ngọn núi này có một dòng ôn tuyền (2) bao quanh, không có người đi lại nơi này.
Thì ra dòng suối đó chính là nơi mà nàng vừa rơi xuống. Hồ Tứ men theo một con đường hẹp dài từ từ đi về phía trước.
Trên tay tiếp xúc với lớp rêu xanh trên vách núi, trơn bóng, ẩm ướt.
Cảm giác này thực sự rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức dường như nàng đã từng gắn bó với nó, nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ ra đoạn kí ức đó.
Hồ Tứ không thèm nghĩ nữa, nàng đi theo bản năng hướng về phía trước. Chẳng biết đi được bao lâu, bỗng trước mắt có một luồng bạch quang lóa mắt, khiến nàng không thể nhìn thấy gì nữa.
Phải mất khá lâu mắt mới thích ứng trở lại, Hồ Tứ phát hiện trước mặt đã không còn con đường đá lúc trước. Thay vào đó là một bích động, có một tấm Bạch Ngọc ở trong đó, bên cạnh có một cái hồ nhỏ.
Thì ra luồng sáng lúc nãy là từ bạch ngọc phát ra. Chẳng qua đã không còn chói mắt như trước, ánh sáng dường như đã trở nên nhu hòa bao bọc lấy nàng.
Yên tĩnh.
Giờ phút này trong lòng Hồ Tứ chỉ có cảm giác như vậy.
Tìm một tảng đá trơn nhẵn ngồi xuống, bỗng có một cơn gió mang theo mùi hương nhàn nhạt u lan thổi tới:
- Tỷ tỷ!
Hồ Tứ quay đầu lại. Chỉ thấy một hồng y nữ tử đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng rất thân mật, ngồi xổm xuống bên người, nói:
- Tỷ tỷ, ta không nỡ để người rời đi nha!
Hồ Tứ nâng tầm mắt lên nhìn nét mặt thanh mảnh của người mới tới.
Nhưng chỉ tiếc dung nhan của tiểu nữ tử kia đã bị một tấm lụa mỏng như cánh ve che mất, chỉ để lộ đôi mắt đen tròn to lay láy.
Bên trong đôi mắt đó có cô đơn, có đau thương, có buồn bã.
Sự ưu thương nhàn nhạt trong đôi mắt đó tựa hồ tác động đến tâm trạng của Hồ Tứ. Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc hồng y nữ tử kia:
- Không nên khổ sở, tiểu hài nhi. Đây là thiên mệnh, là số mệnh của ta. Ngươi hẳn nên cao hứng cho ta mới đúng. Chỉ cần qua cửa ải này, ta đã có thể lên trời, thoát khỏi lốt thú.
Hồ Tứ bất giác trả lời, cứ như đây là lời nàng muốn nói với đứa nhỏ vậy.
- Nhưng mà, cửa ải này không thể vượt qua, không thể hoàn thành. Tỷ tỷ, ngươi cùng người trong thiên hạ đều là kẻ địch, ngươi sẽ bị người trong thiên hạ ganh ghét, phỉ nhổ. Không nên đi!
Hông y nữ tử khóc nức nở, nước mắt dần dần thấm đẫm tay áo của Hồ Tứ. Trên nóc động, một giọt nước khẽ khàng rơi xuống mặt hồ, tạo nên từng đợt sóng rung động.
- Đáp ứng ta, tỷ tỷ. Lúc này không nên rời khỏi, không nên đi!
- Nhưng đây là một cơ hội tốt, nên ta không thể đáp ứng.
- Nếu như người cố ý rời đi, vậy hãy ở thêm một lúc nữa. Lần sau gặp lại, cũng không biết là năm nào tháng nào.
Nhìn cảnh vật xung quanh, không chút do dự, Hồ Tứ thản nhiên gật đầu.
- Được rồi.
Cảm nhận được làn gió mát thổi vào trong động, Hồ Tứ trong lòng chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy. Có cảm giác như nàng đã từng ở nơi này rất lâu, giống như nàng luôn luôn ở tại nơi này.
Đêm tĩnh lặng, nguyệt trải nhân gian.
**
Phan Ngọc đi dạo đến đêm khuya mới trở lại quán trọ. Vốn định trực tiếp trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng bước chân không khỏi tự giác tiêu sái đi tới trước cửa phòng Hồ Tứ, giơ tay gõ cửa.
- Đã ngủ chưa, Tứ Nhi?
Không thấy tiếng người đáp trả, Phan Ngọc liền áp tai lên cửa cố gắng nghe ngóng.
Bên trong phòng không có chút động tĩnh gì.
Lại gõ gõ, thanh âm đề cao lên chút.
- Tứ Nhi!
Ba!
Cửa phòng va đập mạnh vào tường. Phan Ngọc một bước phi thân bay tới bên giường.
Trên giường trừ chăn đệm ngổn ngang ra, không có bóng người nào hết.
Cửa sổ mở lớn, gió đêm ôn nhu thổi vào trong phòng.
Ánh mắt chợt lóe, Phan Ngọc phi thân từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Cơn gió lành lạnh thổi tới, Phan Ngọc dùng sức hít vào một hơi.
Hơi rượu lúc này đã bị thanh tẩy chút ít, nhưng ngọn lửa trong lòng hắn lại đang cháy dữ dội. Mặt mày nhăn lại, âm thầm nghiến răng.
Lần này mà bắt được Hồ Tứ, nhất định phải giáo huấn nàng một trận.
Thiên sư cùng yêu tinh lập huyết khế, vào thời khắc đó, hai người có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, thậm chí cả suy nghĩ, cảm tình đều có thể cảm nhận được.
Chỉ là Phan Ngọc quá phúc hắc, Hồ Tứ lại vô cùng lười biếng.
Hai người nhìn nhau liền không thấy vừa mắt, vì vậy, Phan Ngọc thường không dùng đến khả năng này.
Mà lúc này, hắn phải dùng tới phép thuật đó may ra mới tìm được Hồ Tứ.
Phan Ngọc cũng không hiểu, vào thời khắc nàng đánh mình một cái tát, vì sao hắn còn muốn tự mình đi tìm tiểu phiền toái đó chứ?
Lắc lắc đầu, đem ý niệm trong đầu áp chế xuống, nhắm mắt niệm pháp quyết.
Bên hồ, liễu xanh rủ xuống mặt nước, chỉ có mấy chiếc thuyền nhỏ đậu ở gần bờ.
Hôm nay không phải là ngày rằm, vì vậy du khách rất thưa thớt. Chỉ có mấy kẻ say rượu đang đi siêu vẹo qua lại, trong miệng ồn ồn ào ào nói những điều mơ hồ gì đó.
Phan Ngọc đi lại bên hồ vài vòng cũng không phát hiện cái gì hết.
Cảm ứng về Hồ Tứ tới bên mạn hồ, sau đó giống như hơi thở bị chặt đứt, vô tung vô ảnh mà biến mất.
Lo lắng tăng dần lên, dần dần Phan Ngọc cũng mất đi tính kiên nhẫn.
Hắn lo sợ Hồ Tứ đã gặp phải nguy hiểm rồi chăng?
Tuy rằng nàng là hồ ly, nhưng là tiểu hồ ly ngu ngốc a.
Phan Ngọc không ngừng cố gắng tự an ủi chính mình.
Nếu nàng xảy ra chuyện thật, Phan Ngọc cũng tự cảm thấy không nên nhìn mặt mình nữa.
Ngay cả thủ hạ cũng không bảo vệ được, làm sao có thể đứng trong giới giang hồ – thiên sư nữa.
Phan Ngọc thở dài. Hắn nhớ tới bản lãnh bốc quẻ bói của sư phụ.
Phan Ngọc học pháp thuật rất nhanh, nhưng đối với thuật bói toán thì dường như không hứng thú nên rất lười tập. Mà lúc này, hắn không ngừng cảm thấy hối hận.
Đây là lần đầu tiên Phan Ngọc thấy hối hận như vậy.
Dứt bỏ tạp niệm trong đầu, Phan Ngọc lần nữa niệm pháp quyết, cố gắng tìm Hồ Tứ.
Phải biết rằng, máu của hắn ở trong cơ thể nàng, nếu nàng có chuyện, hắn nhất định cảm nhận được.
Đột nhiên, Phan Ngọc cả người chấn động, khí huyết trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn. Thân mình lảo đảo lui về sau mấy bước, đụng phải gốc cây liễu ở phía sau. Ho khan mấy tiếng, mãi mới có thể thuận khí trở lại.
Phan Ngọc kinh ngạc phát hiện, hắn dò xét mấy lần nhưng đều bị vật gì đó cản trở. Nhưng nhờ có vậy, hắn mới có thể xác định nơi Hồ Tứ đang ở, mặc dù tương đối mơ hồ.
Ầm!
Bọt nước rẽ sóng bắn lên quần áo của Phan Ngọc, hắn cũng không thèm để ý.
Trong lòng chợt nghĩ, chẳng biết bao lâu rồi không ngự phong mà đi?
Lần trước là từ khi nào nhỉ?
Hơi hơi nhắm mắt lại, gió trong hồ lành lạnh thổi trên gương mặt hắn.
Phan Ngọc nhớ tới sư huynh Thường Mục của y. Trước kia ở trên núi học nghệ, hai người thường xuyên vụng trộm rủ nhau đi uống rượu. Phan Ngọc là tiểu sư đệ, Thường Mục là nhị sư huynh.
Y đối với Phan Ngọc hết sức ân cần, nuông chiều.
Nghĩ tới việc này, Phan Ngọc không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ ngọc bội ở trong lòng.
Ở trên mặt của ngọc bội có linh lực của Thường Mục, vẫn chưa vì chủ nhân chết mà biến mất. Ngọc bội này nhắc nhở hắn, đừng phạm sai lầm giống như sư huynh.
Phan Ngọc nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt hồ, giống như một chiếc lông vũ khẽ khàng rơi trên mặt thuyền.
Thuyền hoa cực kì tinh xảo, lồng đèn màu đỏ đung đưa trong gió, rèm cửa màu phấn hồng, cửa trên khoang thuyền lộ ra ánh sáng trong suốt như thủy tinh.
Roẹt!
Phan Ngọc đẩy mạnh tầm rèm ra, tùy tiện cất bước vào trong khoang thuyền.
Vừa tiến vào trong, một mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi. Phan Ngọc nín nhịn không được, rùng mình một cái, quay đầu đi hắt xì liên tục.
- Quá môn (3) là khách, mời vào!
Lời nói mềm nhẵn như tơ lụa kia khẽ truyền tới, thanh âm như vương vấn trong lòng người nghe. Phan ngọc lộ ra gương mặt hiểu ý mỉm cười đáp lễ, hắn hiển nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cây đàn tỳ bà được đặt trên chiếc bàn gỗ màu đen, bên trong thắp một ngọn đèn lung linh mờ ảo.
Giai nhân đưa lưng về phía cửa khoang.
Tóc dài đen nhánh trải dài quá ngang lưng, nổi bật với chiếc áo của nàng – hắc bạch phân minh.
Tay áo bồng bềnh, mềm mại như nước. Quần hồng để lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng như ngọc, tựa như được điêu khắc vậy.
Gân xanh trên da thịt như ẩn như hiện, làm cho người khác không nhịn được muốn yêu thương nàng thật tốt.
Giai nhân vẫn không xoay người lại, vẫn đưa lưng về phía Phan Ngọc.
Bất quá, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên. Bởi vì, Phan Ngọc tay đã nắm lấy đôi chân của nàng, bàn tay vuốt ve nâng niu, tựa như đối đãi với người mình yêu.
Động tác hết sức ôn nhu, sợ làm mĩ nhân hoảng sợ.
- Công tử, làm sao người có thể đối xử với ta như người nhà vậy?
Thân thể mềm nhũn, yếu ớt tựa vào trong ngực Phan Ngọc. Đầu đặt trên vai hắn, thanh âm kiều mỵ tựa như đang làm nũng vậy.
Phan Ngọc khẽ cười một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng lên.
Dung nhan chôn giấu dưới mái tóc đó thật khiến cho người ta khó quên được.
Phong tình vô hạn, thu ba lưu chuyển, nụ cười của nàng thật giống như một loại rượu làm say lòng người.
- Công tử, vì sao người nhìn ta như vậy?
Nhuyễn ngọc ôn hương nhẹ cọ trong ngực Phan Ngọc, khóe môi ẩn chứa một tia lạnh nhạt.
- Mỹ nhân, ngươi tên là gì?
Phan Ngọc xoa nhẹ cằm của nàng, từ tốn lại gần sát mặt nàng. Động tác vô cùng chuẩn xác, giống như một công tử phong lưu có hạng nhìn thấy mỹ nữ độc nhất vô nhị.
Bàn tay trắng nõn khẽ đẩy Phan Ngọc ra.
Đảo mắt một cái, nữ nhân kia đã ở phía xa. Tay nàng chạm vào cây tỳ bà kia, một chuỗi âm nhạn réo rắt vang lên.
Giai nhân nghiêng đầu cười một tiếng, sắc mặt hồng hào, thâm tình vạn ý nói:
- Tiểu nữ tên là Ngọc Tỳ Bà.
[Chú thích:
(1)Nằm mộng ban ngày: ý nói là Hồ Tứ rất hay mơ mộng.
(2)Ôn tuyền: suối nước nóng.
(3)Quá môn là khách: khách qua đường cũng là khách.]
Trưởng lão nhìn nàng lúc nào cũng thở dài, bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép a. Những tiểu hồ ly khác đều cần cù chăm chỉ, nỗ lực học pháp thuật.
Chỉ có mỗi Hồ Tứ, rảnh rỗi là lại ngủ hoặc có thức cũng dở trò quậy phá, khiến cho Đồ Sơn tộc gà bay chó sủa không lúc nào yên.
Cả tộc Đồ Sơn thấy nàng như thấy tiểu khắc tinh, sợ hãi không dám dây vào.
Bất quá, bởi vì Hồ Tứ không có pháp lực gì nên “tội ác” cũng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn như đập vỡ một vài thứ đồ, lén lấy bảo ngọc, cướp trang sức của người khác.
Kết quả “hậu chiến” của nàng là bị mẫu thân véo lấy cái tai nhỏ, nhấc nàng đem tới nhà người ta nhận lỗi.
Nhưng mẫu thân của Hồ Tứ đâu ngờ, đem nàng đi thỉnh tội với họ chẳng khác nào “nâng cấp” năng lực quậy phá của nàng.
Cứ mỗi lần đi “thỉnh tội”, Hồ Tứ đều lén lút quay trở lại nhà đó, đập phá hết tất cả những thứ gì quý giá mà nàng nhìn thấy.
Từ đó về sau, cho dù nàng làm hỏng hay lấy thứ gì, người ta cũng không dám để nàng “thỉnh tội” nữa.
Hậu quả của nó thật đáng sợ hơn trước nha.
Chỉ trong một khắc, nàng còn đang đứng trên thuyền hoa tinh sảo, đối mặt với yêu tinh đáng sợ kia.
Một giây sau, Hồ Tứ lại thấy mình ở một nơi xa lạ, không biết là phương trời nào hết.
Xung quanh nàng, chỉ có lớp sương mù dày đặc, ngoài ra không thấy gì cả.
Hồ Tứ đưa tay về phía trước sờ soạng, nhưng cũng vô ích.
Bởi vì không nhìn thấy, Hồ Tứ có dùng cách nào cũng không thăm dò được, nàng cố gắng áp chế tinh thần để bình tĩnh lại.
Vẫn tiếp tục đưa tay dò đường, chỉ một phút không để ý, đôi chân bước hụt vào khoảng không. Nàng mất thăng bằng ngã thẳng xuống dưới bậc thang sâu hun hút.
Ba!
Lăn tới bậc thang cuối cùng, đầu Hồ Tứ rơi xuống một dòng nước âm ấm.
Lỗ mũi bị sặc nước, nàng cố gắng đứng dậy ho khan mấy tiếng.
Cảm thấy hơi thở của mình đã lưu thông, Hồ Tứ mới ngẩng đầu lên nhìn nơi vừa mới rơi xuống.
Núi đá ngổn ngang, sơn linh hiểm trở.
Lúc này, lớp sương mù đã mỏng dần, nàng có thể nhìn thấy mọi cảnh vật.
Dưới chân ngọn núi này có một dòng ôn tuyền (2) bao quanh, không có người đi lại nơi này.
Thì ra dòng suối đó chính là nơi mà nàng vừa rơi xuống. Hồ Tứ men theo một con đường hẹp dài từ từ đi về phía trước.
Trên tay tiếp xúc với lớp rêu xanh trên vách núi, trơn bóng, ẩm ướt.
Cảm giác này thực sự rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức dường như nàng đã từng gắn bó với nó, nhưng dù có cố gắng như thế nào cũng không thể nhớ ra đoạn kí ức đó.
Hồ Tứ không thèm nghĩ nữa, nàng đi theo bản năng hướng về phía trước. Chẳng biết đi được bao lâu, bỗng trước mắt có một luồng bạch quang lóa mắt, khiến nàng không thể nhìn thấy gì nữa.
Phải mất khá lâu mắt mới thích ứng trở lại, Hồ Tứ phát hiện trước mặt đã không còn con đường đá lúc trước. Thay vào đó là một bích động, có một tấm Bạch Ngọc ở trong đó, bên cạnh có một cái hồ nhỏ.
Thì ra luồng sáng lúc nãy là từ bạch ngọc phát ra. Chẳng qua đã không còn chói mắt như trước, ánh sáng dường như đã trở nên nhu hòa bao bọc lấy nàng.
Yên tĩnh.
Giờ phút này trong lòng Hồ Tứ chỉ có cảm giác như vậy.
Tìm một tảng đá trơn nhẵn ngồi xuống, bỗng có một cơn gió mang theo mùi hương nhàn nhạt u lan thổi tới:
- Tỷ tỷ!
Hồ Tứ quay đầu lại. Chỉ thấy một hồng y nữ tử đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng rất thân mật, ngồi xổm xuống bên người, nói:
- Tỷ tỷ, ta không nỡ để người rời đi nha!
Hồ Tứ nâng tầm mắt lên nhìn nét mặt thanh mảnh của người mới tới.
Nhưng chỉ tiếc dung nhan của tiểu nữ tử kia đã bị một tấm lụa mỏng như cánh ve che mất, chỉ để lộ đôi mắt đen tròn to lay láy.
Bên trong đôi mắt đó có cô đơn, có đau thương, có buồn bã.
Sự ưu thương nhàn nhạt trong đôi mắt đó tựa hồ tác động đến tâm trạng của Hồ Tứ. Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc hồng y nữ tử kia:
- Không nên khổ sở, tiểu hài nhi. Đây là thiên mệnh, là số mệnh của ta. Ngươi hẳn nên cao hứng cho ta mới đúng. Chỉ cần qua cửa ải này, ta đã có thể lên trời, thoát khỏi lốt thú.
Hồ Tứ bất giác trả lời, cứ như đây là lời nàng muốn nói với đứa nhỏ vậy.
- Nhưng mà, cửa ải này không thể vượt qua, không thể hoàn thành. Tỷ tỷ, ngươi cùng người trong thiên hạ đều là kẻ địch, ngươi sẽ bị người trong thiên hạ ganh ghét, phỉ nhổ. Không nên đi!
Hông y nữ tử khóc nức nở, nước mắt dần dần thấm đẫm tay áo của Hồ Tứ. Trên nóc động, một giọt nước khẽ khàng rơi xuống mặt hồ, tạo nên từng đợt sóng rung động.
- Đáp ứng ta, tỷ tỷ. Lúc này không nên rời khỏi, không nên đi!
- Nhưng đây là một cơ hội tốt, nên ta không thể đáp ứng.
- Nếu như người cố ý rời đi, vậy hãy ở thêm một lúc nữa. Lần sau gặp lại, cũng không biết là năm nào tháng nào.
Nhìn cảnh vật xung quanh, không chút do dự, Hồ Tứ thản nhiên gật đầu.
- Được rồi.
Cảm nhận được làn gió mát thổi vào trong động, Hồ Tứ trong lòng chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy. Có cảm giác như nàng đã từng ở nơi này rất lâu, giống như nàng luôn luôn ở tại nơi này.
Đêm tĩnh lặng, nguyệt trải nhân gian.
**
Phan Ngọc đi dạo đến đêm khuya mới trở lại quán trọ. Vốn định trực tiếp trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng bước chân không khỏi tự giác tiêu sái đi tới trước cửa phòng Hồ Tứ, giơ tay gõ cửa.
- Đã ngủ chưa, Tứ Nhi?
Không thấy tiếng người đáp trả, Phan Ngọc liền áp tai lên cửa cố gắng nghe ngóng.
Bên trong phòng không có chút động tĩnh gì.
Lại gõ gõ, thanh âm đề cao lên chút.
- Tứ Nhi!
Ba!
Cửa phòng va đập mạnh vào tường. Phan Ngọc một bước phi thân bay tới bên giường.
Trên giường trừ chăn đệm ngổn ngang ra, không có bóng người nào hết.
Cửa sổ mở lớn, gió đêm ôn nhu thổi vào trong phòng.
Ánh mắt chợt lóe, Phan Ngọc phi thân từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Cơn gió lành lạnh thổi tới, Phan Ngọc dùng sức hít vào một hơi.
Hơi rượu lúc này đã bị thanh tẩy chút ít, nhưng ngọn lửa trong lòng hắn lại đang cháy dữ dội. Mặt mày nhăn lại, âm thầm nghiến răng.
Lần này mà bắt được Hồ Tứ, nhất định phải giáo huấn nàng một trận.
Thiên sư cùng yêu tinh lập huyết khế, vào thời khắc đó, hai người có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, thậm chí cả suy nghĩ, cảm tình đều có thể cảm nhận được.
Chỉ là Phan Ngọc quá phúc hắc, Hồ Tứ lại vô cùng lười biếng.
Hai người nhìn nhau liền không thấy vừa mắt, vì vậy, Phan Ngọc thường không dùng đến khả năng này.
Mà lúc này, hắn phải dùng tới phép thuật đó may ra mới tìm được Hồ Tứ.
Phan Ngọc cũng không hiểu, vào thời khắc nàng đánh mình một cái tát, vì sao hắn còn muốn tự mình đi tìm tiểu phiền toái đó chứ?
Lắc lắc đầu, đem ý niệm trong đầu áp chế xuống, nhắm mắt niệm pháp quyết.
Bên hồ, liễu xanh rủ xuống mặt nước, chỉ có mấy chiếc thuyền nhỏ đậu ở gần bờ.
Hôm nay không phải là ngày rằm, vì vậy du khách rất thưa thớt. Chỉ có mấy kẻ say rượu đang đi siêu vẹo qua lại, trong miệng ồn ồn ào ào nói những điều mơ hồ gì đó.
Phan Ngọc đi lại bên hồ vài vòng cũng không phát hiện cái gì hết.
Cảm ứng về Hồ Tứ tới bên mạn hồ, sau đó giống như hơi thở bị chặt đứt, vô tung vô ảnh mà biến mất.
Lo lắng tăng dần lên, dần dần Phan Ngọc cũng mất đi tính kiên nhẫn.
Hắn lo sợ Hồ Tứ đã gặp phải nguy hiểm rồi chăng?
Tuy rằng nàng là hồ ly, nhưng là tiểu hồ ly ngu ngốc a.
Phan Ngọc không ngừng cố gắng tự an ủi chính mình.
Nếu nàng xảy ra chuyện thật, Phan Ngọc cũng tự cảm thấy không nên nhìn mặt mình nữa.
Ngay cả thủ hạ cũng không bảo vệ được, làm sao có thể đứng trong giới giang hồ – thiên sư nữa.
Phan Ngọc thở dài. Hắn nhớ tới bản lãnh bốc quẻ bói của sư phụ.
Phan Ngọc học pháp thuật rất nhanh, nhưng đối với thuật bói toán thì dường như không hứng thú nên rất lười tập. Mà lúc này, hắn không ngừng cảm thấy hối hận.
Đây là lần đầu tiên Phan Ngọc thấy hối hận như vậy.
Dứt bỏ tạp niệm trong đầu, Phan Ngọc lần nữa niệm pháp quyết, cố gắng tìm Hồ Tứ.
Phải biết rằng, máu của hắn ở trong cơ thể nàng, nếu nàng có chuyện, hắn nhất định cảm nhận được.
Đột nhiên, Phan Ngọc cả người chấn động, khí huyết trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn. Thân mình lảo đảo lui về sau mấy bước, đụng phải gốc cây liễu ở phía sau. Ho khan mấy tiếng, mãi mới có thể thuận khí trở lại.
Phan Ngọc kinh ngạc phát hiện, hắn dò xét mấy lần nhưng đều bị vật gì đó cản trở. Nhưng nhờ có vậy, hắn mới có thể xác định nơi Hồ Tứ đang ở, mặc dù tương đối mơ hồ.
Ầm!
Bọt nước rẽ sóng bắn lên quần áo của Phan Ngọc, hắn cũng không thèm để ý.
Trong lòng chợt nghĩ, chẳng biết bao lâu rồi không ngự phong mà đi?
Lần trước là từ khi nào nhỉ?
Hơi hơi nhắm mắt lại, gió trong hồ lành lạnh thổi trên gương mặt hắn.
Phan Ngọc nhớ tới sư huynh Thường Mục của y. Trước kia ở trên núi học nghệ, hai người thường xuyên vụng trộm rủ nhau đi uống rượu. Phan Ngọc là tiểu sư đệ, Thường Mục là nhị sư huynh.
Y đối với Phan Ngọc hết sức ân cần, nuông chiều.
Nghĩ tới việc này, Phan Ngọc không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ ngọc bội ở trong lòng.
Ở trên mặt của ngọc bội có linh lực của Thường Mục, vẫn chưa vì chủ nhân chết mà biến mất. Ngọc bội này nhắc nhở hắn, đừng phạm sai lầm giống như sư huynh.
Phan Ngọc nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt hồ, giống như một chiếc lông vũ khẽ khàng rơi trên mặt thuyền.
Thuyền hoa cực kì tinh xảo, lồng đèn màu đỏ đung đưa trong gió, rèm cửa màu phấn hồng, cửa trên khoang thuyền lộ ra ánh sáng trong suốt như thủy tinh.
Roẹt!
Phan Ngọc đẩy mạnh tầm rèm ra, tùy tiện cất bước vào trong khoang thuyền.
Vừa tiến vào trong, một mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi. Phan Ngọc nín nhịn không được, rùng mình một cái, quay đầu đi hắt xì liên tục.
- Quá môn (3) là khách, mời vào!
Lời nói mềm nhẵn như tơ lụa kia khẽ truyền tới, thanh âm như vương vấn trong lòng người nghe. Phan ngọc lộ ra gương mặt hiểu ý mỉm cười đáp lễ, hắn hiển nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cây đàn tỳ bà được đặt trên chiếc bàn gỗ màu đen, bên trong thắp một ngọn đèn lung linh mờ ảo.
Giai nhân đưa lưng về phía cửa khoang.
Tóc dài đen nhánh trải dài quá ngang lưng, nổi bật với chiếc áo của nàng – hắc bạch phân minh.
Tay áo bồng bềnh, mềm mại như nước. Quần hồng để lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng như ngọc, tựa như được điêu khắc vậy.
Gân xanh trên da thịt như ẩn như hiện, làm cho người khác không nhịn được muốn yêu thương nàng thật tốt.
Giai nhân vẫn không xoay người lại, vẫn đưa lưng về phía Phan Ngọc.
Bất quá, thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên. Bởi vì, Phan Ngọc tay đã nắm lấy đôi chân của nàng, bàn tay vuốt ve nâng niu, tựa như đối đãi với người mình yêu.
Động tác hết sức ôn nhu, sợ làm mĩ nhân hoảng sợ.
- Công tử, làm sao người có thể đối xử với ta như người nhà vậy?
Thân thể mềm nhũn, yếu ớt tựa vào trong ngực Phan Ngọc. Đầu đặt trên vai hắn, thanh âm kiều mỵ tựa như đang làm nũng vậy.
Phan Ngọc khẽ cười một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng lên.
Dung nhan chôn giấu dưới mái tóc đó thật khiến cho người ta khó quên được.
Phong tình vô hạn, thu ba lưu chuyển, nụ cười của nàng thật giống như một loại rượu làm say lòng người.
- Công tử, vì sao người nhìn ta như vậy?
Nhuyễn ngọc ôn hương nhẹ cọ trong ngực Phan Ngọc, khóe môi ẩn chứa một tia lạnh nhạt.
- Mỹ nhân, ngươi tên là gì?
Phan Ngọc xoa nhẹ cằm của nàng, từ tốn lại gần sát mặt nàng. Động tác vô cùng chuẩn xác, giống như một công tử phong lưu có hạng nhìn thấy mỹ nữ độc nhất vô nhị.
Bàn tay trắng nõn khẽ đẩy Phan Ngọc ra.
Đảo mắt một cái, nữ nhân kia đã ở phía xa. Tay nàng chạm vào cây tỳ bà kia, một chuỗi âm nhạn réo rắt vang lên.
Giai nhân nghiêng đầu cười một tiếng, sắc mặt hồng hào, thâm tình vạn ý nói:
- Tiểu nữ tên là Ngọc Tỳ Bà.
[Chú thích:
(1)Nằm mộng ban ngày: ý nói là Hồ Tứ rất hay mơ mộng.
(2)Ôn tuyền: suối nước nóng.
(3)Quá môn là khách: khách qua đường cũng là khách.]
/63
|