Tổng giám sát Thiết kế Ngụy Sở là một anh chàng Sơn Đông, bình thường tốt nhất trừ làm thiết kế ra thì chính là rượu! Vừa lên bàn mỗi người đã rót đầy vào một ly thủy tinh Siêu to rượu trắng 56° trước!
Aizz, tôi nói trước! Không say không về! Không say không về nha! Nào cạn ly, tôi uống trước! Ngụy Sở nói xong thì cầm ly rượu trắng trong tay ực một hơi cạn sạch!
Những người còn lại cũng đều khí phách cầm ly rượu trắng trong tay ực một hơi cạn, tiếp theo bắt đầu thay nhau mời rượu.
Đã nhiều năm, Hạ Hi Tuyền không tham gia tiệc tùng, cho nên hôm nay những người này đều tăng cường chuốc rượu cho Hạ Hi Tuyền!
Lý Hạ Thu bị hai người khác vốn là hai hậu thuẫn của họ giữ, không cho phép cứu bồ, phải trơ mắt nhìn Hạ Hi Tuyền bị uống rượu. Cuối cùng Lý Hạ Thu bất đắc dĩ nổi giận, đoạt được ly rượu của Hạ Hi Tuyền thì Hạ Hi Tuyền đã say chuếnh choáng rồi.
Mà những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, đã có hai người gục xuống! Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền tiếp tục liều mạng cùng bọn họ.
Lý Hạ Thu chống chọi chẳng được mấy phút, Hạ Hi Tuyền thừa dịp không ai để ý nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh, thuận tiện tỉnh rượu. Sau mới nghĩ, nên nhắn cho Từ Kiếm Phong một tin.
Sau khi quay lại lại tiếp tục cụng ly, mặc dù có mấy năm Hạ Hi Tuyền không uống rượu, nhưng tửu lượng không kém chút nào so với trước kia nha!
Sau khi Từ Kiếm Phong vào phòng thì nhìn thấy cảnh tượng thế này: trên bàn khắp nơi đều là bình rượu trắng và chai bia, người cả bàn chỉ còn hai người là Hạ Hi Tuyền cùng với anh chàng Sơn Đông Ngụy Sở còn chưa gục, hai người cầm bình rượu ở đó nhớ lại chuyện cũ! Nói đến lúc kích động lại cụng ly, Hạ Hi Tuyền uống một hơi gần nửa chai bia. Từ Kiếm Phong nhìn thấy thật đau đầu, đổi ý lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Phương Minh Vĩ, gọi đi.
Hai ngày nay, đúng lúc Phương Minh Vĩ báo cáo công việc ở quân khu, bận rộn tới nỗi chân không chạm đất! Mười một giờ anh vẫn còn nghiên cứu bản đồ quân sự, thấy Từ Kiếm Phong điện thoại tới còn tưởng rằng tìm anh đi uống rượu đấy!
Đã trễ thế này rồi, cậu lại nhậu sao? Phương Minh Vĩ mắt còn nhìn chằm chằm bản đồ tác chiến, không chút để ý, hỏi.
Từ Kiếm Phong cũng không để ý, khẽ cười: Thế nào, ra ngoài uống mấy ly đi, Đoàn Trưởng!
Không rảnh. Phương Minh Vĩ lạnh lùng trả lời.
Vậy thì . . . chậc chậc . . . vậy mình gọi người khác đưa Hạ Hi Tuyền về vậy? Hẹn gặp lại.
Đợi chút . . .! Phương Minh Vĩ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, thuận tiện giơ tay lên vuốt vuốt cổ: Hi Tuyền làm sao vậy? Nói rõ ràng chút coi!
Không phải là cậu bận rộn sao?
Từ Kiếm Phong!
Nhà hàng XX, lầu 5, Phòng Hoa hồng . . . quá thời hạn không . . . Từ Kiếm Phong còn chưa nói hết điện thoại của Phương Minh Vĩ đã cúp! Mẹ kiếp! Có muốn thất đức như vậy không!?!? Từ Kiếm Phong nhìn điện thoại bị cúp, không nhịn được chửi thề!
Lần thứ hai Từ Kiếm Phong trở lại phòng thì chỉ còn sót một mình anh chàng Sơn Đông Ngụy Sở chưa gục thôi!
Chào Tổng giám đốc Từ! Ngụy Sở vừa đứng lên đã nhìn thấy Từ Kiếm Phong rồi, sau đó nhìn quanh một vòng bốn phía, trong lòng không khỏi mắng cha mắng mẹ, toàn bộ đều gục hết: Xin lỗi, Tổng giám đốc Từ, uống tới mức như vậy!
Từ Kiếm Phong biết tình nghĩa giữa bọn họ không đơn giản, tự nhiên cũng sẽ không nói gì, chỉ khoát tay: Đừng, mọi người cũng khó được như vậy, để tôi gọi xe đưa mọi người về!
Ngụy Sở tự nhiên sẽ không cự tuyệt, luôn miệng nói ‘Vâng’, Từ Kiếm Phong gọi nhân viên phục vụ tới đưa từng người từng người họ lên xe. Cuối cùng, Ngụy Sở gọi nhân viên phục vụ đỡ Hạ Hi Tuyền xuống lầu thì Từ Kiếm Phong ngăn lại: Đợi lát nữa sẽ có người đón cô ấy, cậu đi trước đi! Ngụy Sở nhìn Từ Kiếm Phong một cái, liền đi!
Phương Minh Vĩ đến đại sảnh nhà hàng thì đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền một mình ngồi ở trên ghế sofa ôm đầu gối, cúi đầu, áo khoác ngoài được một nhân viên phục vụ bên cạnh cầm trên tay.
Phương Minh Vĩ đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ bả vai Hạ Hi Tuyền: Hi Tuyền!
Hạ Hi Tuyền nghe có người gọi cô, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nghiêng đầu hỏi: Gọi tôi phải không?
Vẻ mặt đáng yêu khó có được, làm cho Phương Minh Vĩ nhìn ngây ngẩn cả người, lập tức giống như trở lại ngày hai người kết hôn đó đúng là như vậy, Hạ Hi Tuyền bị những người anh em của Phương Minh Vĩ chuốc say, nhưng khi đó Phương Minh Vĩ cũng bị chuốc say chuếnh choáng!
Phương Minh Vĩ giơ tay lên vuốt ve mặt của Hạ Hi Tuyền: Còn nhớ anh không?
Hạ Hi Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ, thật lâu sau, nở một nụ cười tuyệt mỹ: Phương Minh Vĩ! Nói xong bỗng ngã vào lồng ngực của Phương Minh Vĩ, ngủ thiếp đi.
Phương Minh Vĩ nhìn người phụ nữ trong ngực, tràn đầy nhu tình.
Nếu như Chính ủy Trương Triêu Lâm mà nhìn thấy một màn này thì có lẽ đánh chết anh ta cũng sẽ không tin Phương Minh Vĩ lại có thời khắc như vậy.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đem áo khoác ngoài đưa cho Phương Minh Vĩ, mỉm cười nói: Anh, chào anh! Tổng giám đốc Từ bảo em chuyển lời với anh, hãy chăm sóc thật tốt cho chị ấy!
Phương Minh Vĩ gật đầu cảm ơn, lấy áo khoác ngoài cẩn thận mặc vào cho Hạ Hi Tuyền, rồi bế cô lên!
Trên đường trở về, Phương Minh Vĩ suy xét nhiều lần, vẫn đưa Hạ Hi Tuyền về nhà của họ trước đây. Đặt cô lên trên giường ổn định, Phương Minh Vĩ rót một ly nước mật ong cho Hạ Hi Tuyền, đỡ cô lên, cẩn thận che chở ở trong ngực: Hi Tuyền, há miệng ra.
Hạ Hi Tuyền mở nửa mắt, khẽ mở miệng, Phương Minh Vĩ cẩn thận đút cho cô uống nửa ly nước mật ong xong, lại đỡ cô nằm xuống, vừa định mang cái ly cầm ra rồi lấy giấy khăn nóng đến lau giúp cô một chút, Hạ Hi Tuyền liền túm vạt áo anh lại, Phương Minh Vĩ cho là cô theo thói quen ngủ phải ôm gì đó, định cậy tay của Hạ Hi Tuyền ra.
Nhưng Phương Minh Vĩ vừa đụng đến tay của Hạ Hi Tuyền, lại bị Hạ Hi Tuyền kéo lại thật mạnh!
Hi Tuyền, tỉnh lại đi, em buông anh ra trước, để anh lấy khăn lau cho em. Phương Minh Vĩ dịu dàng dụ dỗ nói.
Hạ Hi Tuyền nhắm hai mắt lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: Không cần . . . không cần. . .
Phương Minh Vĩ cúi người xuống nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: Tại sao?
Dường như Hạ Hi Tuyền cảm thấy Phương Minh Vĩ đến gần, đưa tay ôm chặt thân thể Phương Minh Vĩ! Phương Minh Vĩ cả người run lên, Anh đi rồi, sẽ không trở lại! Hạ Hi Tuyền lẩm bẩm nói, nói xong dùng đầu cọ cọ vào Phương Minh Vĩ. Giọng nói của Hạ Hi Tuyền rất nhỏ, nhưng Phương Minh Vĩ nghe không sót một từ, chỉ mấy từ đơn giản này lại làm cho Phương Minh Vĩ đỏ vành mắt.
Phương Minh Vĩ quay người lại ôm lấy Hạ Hi Tuyền: Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Mà không biết tại sao trong miệng Hạ Hi Tuyền vẫn không ngừng gọi: Phương Minh Vĩ!
Mà Hạ Hi Tuyền gọi một câu, Phương Minh Vĩ liền đáp một câu: Anh đây.
Cứ gọi như vậy gần một tiếng đồng hồ: Phương Minh Vĩ, em muốn ngủ rồi, anh ôm em, đừng đi!
Anh không đi, em ngủ đi!
Vậy anh phải ở bên em.
Được, anh ở bên cạnh em.
Từ đầu tới cuối, mắt của Hạ Hi Tuyền cũng không mở ra. Phương Minh Vĩ cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy, nghĩ lại, người nhung nhớ sáu năm nay, hôm nay đang ở trong lòng mình, chân thật nhưng cũng lại mờ ảo như vậy! Thế nhưng, trong lòng mong mỏi thời gian dừng ở giờ phút này thì tốt rồi, hoặc người đang ở trong lòng mình cứ ngủ yên như vậy, không cần tỉnh lại!
/70
|