VÒNG TRÒN

Chương 18 - Chương 17

/70


Chẳng mấy chốc đã tới ngày giao thừa hôm nay, hai đứa nhỏ Phương Chính và Nguyên Bảo vẫn tiếp diễn tình trạng như mọi ngày. Có lúc Hạ Hi Tuyền rất tức giận, thật muốn gọi điện thoại nói cho Phương Minh Vĩ, nhanh nhanh mang hai đứa bé xui xẻo nhà mấy người này đi cho tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai đứa bé xui xẻo này là mình sinh ra đấy!

Vì vậy, buổi sáng hôm giao thừa tình trạng lại bắt đầu.

Phương Chính, Phương Nguyên Nguyên, hai đứa tụi con lập tức thay quần áo trên người xuống cho mẹ! Hạ Hi Tuyền một tay chống nạnh, một ngón tay kia chỉ vào Phương Chính và Phương Nguyên kêu.

Mẹ, không phải mẹ đã nói Tết thì được mặc quần áo mới sao? Phương Chính cãi lại.

Mẹ nói khi nào thì mặc, nói là hôm nay sao, hả? Mỗi ngày không gây ra chuyện gì, thì các con không vui sao?!

Hôm nay là Tết, con muốn mặc. Phương Chính nói xong thì nhảy xuống giường.

Phương Chính, nếu con dám ra ngoài, mẹ sẽ đưa con về thành phố C ngay lập tức. Hạ Hi Tuyền hoàn toàn không có sự tỉnh táo ngày thường, gần như là nhảy dựng lên hét.

Vì vậy Phương Chính không dám di chuyển, nhưng vẫn cứng cổ đứng ở đó, hai mẹ con đều tỏa ra mùi tức giận nồng nặc, chẳng qua Hạ Hi Tuyền cứng rắn hơn một chút. Nhìn mẹ và anh trai ở trước mặt, Nguyên Bảo thu hồi nước mắt quanh hốc mắt, mẹ thật hung dữ, có thể đánh người hay không đây?

Diệp Uyển Tâm đẩy cửa ra thì phát hiện không khí trong phòng ngủ bất thường, nhìn quần áo mặc trên người hai đứa trẻ là hiểu, nên đuổi Hạ Hi Tuyền đi ra ngoài. Kéo tay cháu ngoại mình, tới bên cạnh ghế salon ngồi xuống, bắt đầu hóa giải mâu thuẫn: Phương Chính, sao hôm nay lại mặc quần áo mặc của ngày mai vậy? Diệp Uyển Tâm ôn tồn hỏi.

Bởi vì hôm nay là Tết. Phương Chính trả lời chuyện đương nhiên.

Hôm nay Tết là không sai, nhưng quần áo này là để ngày mai mặc.

Tại sao vậy chứ? Bà ngoại! Phương Nguyên không nhịn được hỏi.

Bởi vì, mai là mồng một tháng giêng, là bước sang một năm mới, mà năm mới thì đương nhiên là phải mặc quần áo mới đi chúc mừng! Các con suy nghĩ một chút xem bà ngoại nói có đúng hay không! Diệp Uyển Tâm khẽ vuốt gương mặt hai đứa nhỏ.

Nguyên Bảo gãi gãi gương mặt, trong đầu xoay chuyển, hình như là thế, nhưng vẫn không xác định hỏi một câu: Thật sao?

Diệp Uyển Tâm thu hết biểu cảm của hai đứa trẻ vào trong mắt, nhưng cũng không trả lời, chỉ nhìn Phương Chính.

Phương Chính liền nghĩ ra: Tết Nguyên Đán chính là ngày đầu tiên của năm mới. Nói xong vẫn còn rất không tin tưởng liếc mắt nhìn bà ngoại mình.

Ôm Phương Chính và Nguyên Bảo vào: Tết là ngày đầu tiên của năm mới là không sai, nhưng đó là chung trên toàn thế giới, quy định không giống nhau, mà giao thừa lại là từ tổ tông của chúng ta truyền lại, nếu không tại sao Nguyên Đán gọi Tết chứ!

Mấy câu nói của Diệp Uyển Tâm làm hai đứa bé chẳng nói được một câu nào, im lặng hồi lâu, Phương Chính đàng hoàng nhận lỗi: Con đi thay quần áo ra, Nguyên Bảo, em cũng thay đi. Nguyên Bảo từ trước đến giờ đều là anh trai nói gì thì chính là cái đó, dĩ nhiên gật đầu nói ‘Vâng’.

Còn gì nữa không? Diệp Uyển Tâm trầm giọng hỏi.

Con không nên to tiếng với mẹ, sau khi thay quần áo xong con sẽ dẫn em gái đi xin lỗi mẹ.

Diệp Uyển Tâm hài lòng gật đầu, ý bảo bọn chúng đi thay quần áo, đứa bé năm tuổi đã sớm học được cách tự mình mặc quần áo, cho dù thân thể không khỏe, Hạ Hi Tuyền cũng vẫn không nuông chiều, việc có thể làm đều để chúng tự mình làm.

Sau khi Phương Chính thay xong quần áo thì dắt em gái tới xin lỗi Hạ Hi Tuyền: Mẹ, thật xin lỗi, con không nên to tiếng với mẹ.

Hạ Hi Tuyền sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa: Mẹ cũng xin lỗi, mẹ không nên lớn tiếng như vậy, đi rửa mặt đi, sau đó ăn sáng. Nhìn bóng lưng hai đứa bé, Hạ Hi Tuyền có chút đau lòng, sau khi từ phòng đi ra, cô liền hối hận, trẻ con đều có tâm lý đối đầu, nếu càng la chúng, thì chúng lại càng làm trái lời mình, huống chi Phương Chính không phải là đứa trẻ không biết phân rõ phải trái. Aizz, chẳng lẽ là bởi vì ‘đại di mụ’ tới!?

Buổi trưa Lý Hạ Thu gọi điện thoại tới, Hạ Hi Tuyền nói chuyện buổi sáng và chuyện mấy ngày trước đã xảy ra với cô ấy, Lý Hạ Thu cười ha hả: Hạ Hi Tuyền, chị phải cẩn thận đấy, sau này con trai của chị mà có vợ khẳng định cũng sẽ đối xử với chị như vậy.

Cút! Hạ Hi Tuyền giận.

Ha ha, nói đùa thôi, ba tuổi đã thấy già, Phương Chính từ nhỏ đã che chở em gái của nó, còn đánh nhau chưa bao giờ thua, căn cứ vào hai điều này, về sau tuyệt đối yêu gia đình yêu vợ con, ha ha ha, nhưng khó thấy được tính tình chị nóng nảy như vậy, em thấy không phải nguyên nhân đại di mụ tới, mà có lẽ là mấy ngày nay Phương Minh Vĩ chưa gọi điện thoại cho chị đi, ha ha ha . . . Lý Hạ Thu ôm điện thoại nằm trên giường cười rất tùy ý.

Em đừng ở đây nói bậy, cẩn thận chị mang tên em khắc lên tấm bia đấy.

Biến, gần sang năm mới mà rủa em, được rồi, không phải chính chị là người rõ ràng nhất sao, thế nhé, Tổng giám đốc Lưu của chúng ta lại gọi điện thoại tới thúc giục, hôm nay em đến chỗ anh ta, bye bye, nói cho hai đứa nhà chị biết, năm mới, dì Tiểu Hạ của chúng sẽ mang theo bao tiền lì xì đến thăm chúng.

Ừ, được.

Cúp điện thoại, Hạ Hi Tuyền vuốt mặt mình, thật chẳng lẽ là vì anh ấy không gọi điện thoại ư, nhưng trừ cuộc điện thoại đêm hôm đó ra, thật sự là một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn của Phương Minh Vĩ cũng không có.

Buổi tối, sau khi ăn cơm tất niên, phát bao lì xì cho Phương Chính và Nguyên Bảo, thì dắt chúng ra ngoài xem pháo hoa. Bọn nhỏ tụ tập chơi cùng một chỗ, tự nhiên muốn chơi một ít pháo hoa, Phương Chính và Nguyên Bảo nhìn thấy thèm, nhìn mẹ mình một cách mong chờ, Hạ Hi Tuyền thấy buồn cười, vung tay lên, để cho chúng tự đi chơi.

Khi Phương Minh Vĩ gọi tới, Phương Chính và Nguyên Bảo chơi đùa đang lúc vui, Hạ Hi Tuyền đứng xa xa nhìn, nghe thấy điện thoại di động kêu, là Phương Minh Vĩ gọi tới, thật kỳ, tâm tình phiền não cả một buổi chiều lúc này lại hồi phục ngay được!

Mấy ngày nay Phương Minh Vĩ rất bận, gần cuối năm, vừa đón tiếp lãnh đạo tới động viên, lại vừa phải động viên những tân binh nhớ nhà, phòng ngừa bọn họ xảy ra sơ xuất gì.

Mặc dù rất bận, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có. Chủ yếu là Phương Minh Vĩ muốn xem rốt cuộc Hạ Hi Tuyền có quan tâm hay là không quan tâm anh, mấy ngày nay làm cho Phương Minh Vĩ ngột ngạt, có trời mới biết anh muốn gọi điện thoại cho Hạ Hi Tuyền bao nhiêu. Nhưng điều anh không ngờ chính là, Hạ Hi Tuyền nhẫn tâm như vậy, mấy ngày trôi qua rồi, mà một cuộc điện thoại cũng không có, ngay cả tin nhắn cũng không. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại dienđa`nlêqu’yddo^n.cOm

Năm nay, Phương Minh Vĩ ở lại Đơn vị ăn tết như mọi năm, người đã kết hôn nếu không phải trực ban tự nhiên có thể về nhà ăn tết, nếu phải trực ban mà có vợ thì vợ sẽ tới Đơn vị ăn Tết. Vì vậy, không khí ở Đơn vị cũng rất vui vẻ. Phương Minh Vĩ nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt không khỏi nhớ tới Hạ Hi Tuyền, có lẽ cô cũng ăn tết một mình, không có ai bên cạnh, vậy mà cũng chẳng biết gọi điện thoại cho anh nữa. Phương Minh Vĩ nghĩ tới đó, cảm xúc trong mắt tăng thêm.

Vợ Chính ủy Lý Mân ngồi đối diện chếch với Phương Minh Vĩ, nhìn rất rõ cảm xúc trong mắt anh.

Cho đến lúc điện thoại Phương Minh Vĩ kêu, trong phòng quá ồn nên ra ngoài nghe điện thoại. Phương Minh Vĩ cầm điện thoại, suy nghĩ thật lâu, vẫn nhịn không được đưa điện thoại lên nghe!

Alo!

Phương Minh Vĩ, năm mới vui vẻ. Giọng nói vui vẻ của Hạ Hi Tuyền truyền đến, những khó chịu trong lòng Phương Minh Vĩ lập tức tan thành mây khói.

Năm mới tốt đẹp, Hi Tuyền!

Ăn cơm tất niên chưa? Hạ Hi Tuyền hỏi.

Đang ăn, em thì sao?

Ăn rồi, anh ăn Tết ở đơn vị à? Hạ Hi Tuyền nghe được tiếng các chiến sĩ hoan hô ở bên đó truyền đến. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại dienđ@`nlêqu’yd*n.c0^m

Đúng vậy, mấy năm nay đều ăn tết ở đơn vị.

Trong Doanh trại ăn Tết khẳng định rất vui đi! Hạ Hi Tuyền nhìn không trung hỏi, nói đến buồn cười, mặc dù cô và Phương Minh Vĩ ở chung một chỗ gần 4 năm mà cũng chưa vào Đơn vị. Đối với chỗ làm việc của Phương Minh Vĩ tự nhiên thật tò mò.

Bộ đội là một đại gia đình, nhiều người, nên tự nhiên sẽ náo nhiệt, lần sau em cũng có thể tới cảm nhận một chút. Phương Minh Vĩ thử hỏi.

Hạ Hi Tuyền tự nhiên nghe ra Phương Minh Vĩ đang thử thăm dò, cười nói: Được.

Thật nha, không cho nói lại! Phương Minh Vĩ lòng tràn đầy vui mừng nói.

Có người uống rượu được một nửa thì phát hiện không thấy Đoàn trưởng của mình, lập tức phái người ra ngoài tìm. Lý Mân nháy mắt với chồng mình, Trương Triêu lâm vội vàng nói, tôi đi, tôi đi. Ra ngoài đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ đứng ở đó gọi điện thoại, phát huy sự lớn tiếng của mình, gọi về phía Phương Minh Vĩ đứng: Ông Phương, chuyện gì vậy, nhanh trở lại uống rượu đi. Lý Mân ở trong phòng nghe thế, tức giận dậm chân, đúng là ngu hết biết mà!

Phương Minh Vĩ giơ tay lên ý bảo tới ngay, đương nhiên Hạ Hi Tuyền ở đầu này điện thoại cũng nghe thấy, cười nói: Anh đi nhanh đi!

Ừ, được, mấy ngày nữa, anh sẽ gọi chúc tết em.

Được, chúc anh năm mới vui vẻ trước nha! Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại die~nđa`nlêqu’yđo^n.cOm

Cũng chúc em năm mới vui vẻ, còn nữa, Hi Tuyền, anh nhớ em lắm, hi vọng sang năm chúng ta có thể ăn Tết cùng nhau. Thấy Trương Triêu Lâm đang đi về phía mình, Anh cúp máy đây! Phương Minh Vĩ vội vàng cúp điện thoại, đi về phía Trương Triêu Lâm.

Ôi, sao ông gọi điện thoại lâu thế chứ?

Điện thoại nhà.

A! Trương Triêu Lâm vốn định hỏi có phải bạn gái không, nhưng nghe nói là điện thoại nhà, cho là mẹ Phương, nên lập tức nuốt câu hỏi vào trong.

Hạ Hi Tuyền nhìn điện thoại vội vã bị cúp, nhìn hai đứa con đang chơi vui vẻ ở không xa trước mặt, khẽ nói câu: Sẽ, sang năm người một nhà chúng ta nhất định sẽ ăn Tết cùng nhau.

/70

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status