Editor: Cogau
Phương Chính nhìn anh chằm chằm hồi lâu, giống như đang xác định chuyện gì đó. Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng nói chuyện cùng cậu bé thì lúc này Phương Chính lên tiếng trước: Chú là Phương Minh Vĩ?!
Phương Minh Vĩ cảm giác thần kinh mình bỗng chốc rối loạn, bởi vì cậu con trai anh dùng câu khẳng định! Còn nữa, sao thằng bé lại to gan đến vậy, lại dám gọi thẳng tên của anh, Phương Minh Vĩ đang suy nghĩ, anh chưa bao giờ tiếp xúc với đứa bé nào lớn như vậy, tụi nhỏ bây giờ cũng gọi thẳng tên tuổi cha mẹ hay sao chứ?
Sau đó gật đầu một cái: Đúng vậy, chú là Phương Minh Vĩ!
Phương Chính gật đầu một cái, ngay sau đó thì bật cười, rồi một lát sau mặt lại xị xuống.
Phương Minh Vĩ sờ cái đầu nhỏ con trai hỏi: Phương Chính gặp ba không vui sao?
Phương Chính khổ sở lắc đầu một cái: Ba . . . Nguyên Bảo bị bệnh rồi, nếu em ấy nhìn thấy ba sẽ rất vui mừng đấy!
Phương Minh Vĩ chậm rãi bế con trai lên: Em sẽ gặp!
Phương Chính gật đầu một cái, chợt nhớ tới mẹ qua thăm em gái, liền quay đầu lại nhìn xem Hạ Hi Tuyền đã quay lại chưa.
Hạ Hi Tuyền vẫn ở phía sau nhìn hai ba con, thấy Phương Chính quay đầu lại, biết là cậu bé đang tìm cô, vội vàng tiến đến.
Mẹ! Ba tới rồi . . . Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lúc này Phương Chính trông có vẻ thật vui mừng.
Hạ Hi Tuyền thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé, trong lòng đầy tràn áy náy, có lẽ thật sự là cô sai rồi, Phương Minh Vĩ là một người cha tốt, mà hai đứa trẻ cũng cần một người cha. Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái với con trai, xoa đầu của cậu bé.
Phương Minh Vĩ đưa hộp giữ nhiệt tới cho Hạ Hi Tuyền: Đây là cháo gà, đổ ra ăn chung cùng Phương Chính!
Phương Chính, có muốn ăn cháo gà không? Hạ Hi Tuyền hỏi con trai. Phương Chính lập tức gật đầu, Hạ Hi Tuyền xách hộp giữ tới phòng nghỉ bên cạnh, cho con trai ăn.
Phương Chính đã lâu không cho người lớn ôm, thế mà lần này lại ngoan ngoãn để Phương Minh Vĩ ôm, ngay cả lúc ăn cháo cũng ngồi trên đùi Phương Minh Vĩ.
Phương Chính ăn cháo gà xong, mới chợt nhớ tới: Mẹ, mẹ cũng ăn đi . . .
Hạ Hi Tuyền cười cười, lắc đầu một cái, đậy nắp hộp giữ nhiệt lại. Đưa tay đón Phương Chính, bế cậu bé lên giường đi ngủ.
Gần 11 giờ, Phương Chính ăn xong thì ngủ thiếp ngay, Phương Minh Vĩ vẫn ở bên nhìn không lên tiếng. Chờ cậu bé ngủ say, Hạ Hi Tuyền đắp kín chăn cho cậu bé, ra hiệu bảo Phương Minh Vĩ ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra, thì ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Hạ Hi Tuyền vẫn cúi đầu, mãi lâu sau, mới nhỏ giọng: Thật xin lỗi!
Phương Minh Vĩ nhìn
Phương Chính nhìn anh chằm chằm hồi lâu, giống như đang xác định chuyện gì đó. Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng nói chuyện cùng cậu bé thì lúc này Phương Chính lên tiếng trước: Chú là Phương Minh Vĩ?!
Phương Minh Vĩ cảm giác thần kinh mình bỗng chốc rối loạn, bởi vì cậu con trai anh dùng câu khẳng định! Còn nữa, sao thằng bé lại to gan đến vậy, lại dám gọi thẳng tên của anh, Phương Minh Vĩ đang suy nghĩ, anh chưa bao giờ tiếp xúc với đứa bé nào lớn như vậy, tụi nhỏ bây giờ cũng gọi thẳng tên tuổi cha mẹ hay sao chứ?
Sau đó gật đầu một cái: Đúng vậy, chú là Phương Minh Vĩ!
Phương Chính gật đầu một cái, ngay sau đó thì bật cười, rồi một lát sau mặt lại xị xuống.
Phương Minh Vĩ sờ cái đầu nhỏ con trai hỏi: Phương Chính gặp ba không vui sao?
Phương Chính khổ sở lắc đầu một cái: Ba . . . Nguyên Bảo bị bệnh rồi, nếu em ấy nhìn thấy ba sẽ rất vui mừng đấy!
Phương Minh Vĩ chậm rãi bế con trai lên: Em sẽ gặp!
Phương Chính gật đầu một cái, chợt nhớ tới mẹ qua thăm em gái, liền quay đầu lại nhìn xem Hạ Hi Tuyền đã quay lại chưa.
Hạ Hi Tuyền vẫn ở phía sau nhìn hai ba con, thấy Phương Chính quay đầu lại, biết là cậu bé đang tìm cô, vội vàng tiến đến.
Mẹ! Ba tới rồi . . . Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lúc này Phương Chính trông có vẻ thật vui mừng.
Hạ Hi Tuyền thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé, trong lòng đầy tràn áy náy, có lẽ thật sự là cô sai rồi, Phương Minh Vĩ là một người cha tốt, mà hai đứa trẻ cũng cần một người cha. Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái với con trai, xoa đầu của cậu bé.
Phương Minh Vĩ đưa hộp giữ nhiệt tới cho Hạ Hi Tuyền: Đây là cháo gà, đổ ra ăn chung cùng Phương Chính!
Phương Chính, có muốn ăn cháo gà không? Hạ Hi Tuyền hỏi con trai. Phương Chính lập tức gật đầu, Hạ Hi Tuyền xách hộp giữ tới phòng nghỉ bên cạnh, cho con trai ăn.
Phương Chính đã lâu không cho người lớn ôm, thế mà lần này lại ngoan ngoãn để Phương Minh Vĩ ôm, ngay cả lúc ăn cháo cũng ngồi trên đùi Phương Minh Vĩ.
Phương Chính ăn cháo gà xong, mới chợt nhớ tới: Mẹ, mẹ cũng ăn đi . . .
Hạ Hi Tuyền cười cười, lắc đầu một cái, đậy nắp hộp giữ nhiệt lại. Đưa tay đón Phương Chính, bế cậu bé lên giường đi ngủ.
Gần 11 giờ, Phương Chính ăn xong thì ngủ thiếp ngay, Phương Minh Vĩ vẫn ở bên nhìn không lên tiếng. Chờ cậu bé ngủ say, Hạ Hi Tuyền đắp kín chăn cho cậu bé, ra hiệu bảo Phương Minh Vĩ ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra, thì ngồi xuống ghế ngoài hành lang, Hạ Hi Tuyền vẫn cúi đầu, mãi lâu sau, mới nhỏ giọng: Thật xin lỗi!
Phương Minh Vĩ nhìn
/70
|