Editor: Cogau
Sau khi ăn tối xong, mấy người nhà Phương Vị Dân ngồi một lát thì về, chờ họ đi Hạ Hi Tuyền cũng đứng lên định đi.
Hi Tuyền, con chờ chút, ba có chuyện muốn nói với con. Bỗng Phương Vị Quốc đứng lên, nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn ông rồi gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Cùng ba lên phòng làm việc đi! Phương Vị Quốc nói xong đi lên phòng làm việc, Hạ Hi Tuyền đi theo sau ông vào phòng.
Ngồi đi! Phương Vị Quốc mỉm cười nói.
Hạ Hi Tuyền ngồi xuống bên bàn, chờ Phương Vị Quốc lên tiếng.
Vốn là chuyện này, mấy người lớn chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều, nếu có gì quá đáng thì con bỏ qua nhé!
Phương Vị Quốc nói vừa xong, Hạ Hi Tuyền đã biết ông muốn hỏi gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vị Quốc: Không có gì ạ, ba hỏi đi!
Phương Vị Quốc gật đầu: Con và Minh Vĩ định khi nào thì phục hôn? Con xem tụi nhỏ cũng lớn như vậy rồi.
Tạm thời con chưa có dự định gì, giữa tụi con xuất hiện vấn đề khó giải quyết! Hạ Hi Tuyền đắn đo nói.
Phương Vị Quốc hiểu, gật đầu: Vấn đề giữa các con, theo ba thấy chỉ có một, là tụi nhỏ phải không?
Hạ Hi Tuyền có chút kinh ngạc, sao Phương Vị Quốc lại biết chứ, theo tính tình của Phương Minh Vĩ thì tuyệt đối sẽ không nói điều này với ông, chỉ có điều vấn đề giữa bọn họ thì quả thật tụi nhỏ cũng chỉ là một phần trong đó thôi. Vì vậy, Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái.
Con có biết vì sao Minh Vĩ lại chuyển khỏi Đại đội Đặc công không? Phương Vị Quốc hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, cô chưa bao giờ hỏi Phương Minh Vĩ chuyện của đơn vị cả, có thể là bởi vì nhà cậu đều là quân nhân, nên từ nhỏ Hạ Hi Tuyền đã hiểu tính đặc biệt trong công việc của cậu. Nên cho tới bây giờ, đều là Phương Minh Vĩ nói thì cô nghe, không nói thì tuyệt đối cô sẽ không chủ động hỏi.
Phương Vị Quốc thở dài: Ba đoán rằng, cho dù con có hỏi thì nó cũng sẽ không nói với con đâu. Vậy để ba nói cho con biết đi, bởi vì Minh Vĩ bị thương nên mới chuyển. Vết thương không phải rất nghiêm trọng, cũng khỏi rồi, nhưng di chứng để lại thì rất phiền toái. Bác sĩ nói sau này sẽ không có khả năng có con. Thực ra, ba cũng không biết rõ, nhưng khi đó mẹ của nó ép nó kết hôn, Minh Vĩ không đỡ nổi mới nói với ba. Lúc ấy, ba nghe xong, trong lòng không biết bao nhiêu là khó chịu! Nói thật, ba chừng này tuổi, cũng rất mong có đứa cháu trong nhà, lúc đó nghĩ rằng hết rồi chứ! Sau khi mẹ của nó biết, còn bị ốm một trận. Con gái, cám ơn con đã sinh ra hai đứa cháu này, nói thật sự Phương Vị Quốc ba đây cũng coi là có hậu! Phương Vị Quốc nói đến đây còn cười mấy tiếng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Hạ Hi Tuyền thì cũng không cười nổi nữa.
Hạ Hi Tuyền vẫn cắn môi cố nén nước mắt, mũi đỏ bừng, mãi lâu mới bình thường lại một chút, đứng lên nhìn Phương Vị Quốc nói: Cám ơn ba . . . đã nói với con, con . . . con muốn ở đây chờ anh ấy về. Hạ Hi Tuyền nói không còn mạch lạc nữa.
Phương Vị Quốc gật đầu: Vậy con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi!
Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, rồi cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng lên lầu.
Lúc qua phòng khách thì Nguyên Bảo nhìn thấy cô, gọi Mẹ! mà Hạ Hi Tuyền cũng không để ý tới.
Anh ơi, mẹ sao vậy? Nguyên Bảo hỏi.
Phương Chính lắc đầu một cái, tỏ ý không biết.
Chẳng lẽ đi toilet? Nguyên Bảo ngây thơ hỏi.
Phương Chính gõ đầu một cái Nguyên Bảo, nói: Đần . . . lầu dưới cũng có toilet mà!
Nguyên Bảo nhất quyết không tha: Nhưng lại muốn lên lầu đi, không được sao?
Phương Chính bị cô bé chặn họng chẳng còn lời nào để nói, cắm cúi chơi cờ tiếp, sau đó không kiên nhẫn nói: Em có chơi nữa không, nếu không chơi thì anh đi chơi xe đua của anh?
Nguyên Bảo Hừ . . . một tiếng, tỏ ý chơi tiếp.
Phương Chính cầm quân cờ đập mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn em gái mình: Anh thắng!
Nguyên Bảo thua mắt đỏ bừng, vội vàng bày quân cờ lần nữa: Chơi tiếp . . .
Phương Chính mím môi, tiếp tục chơi cùng cô bé. Một lúc sau, Phương Vị Quốc cũng nhập hội.
Hơn tám giờ tối Phương Minh Vĩ mới về đến nhà. Ở ngoài đã nhìn thấy xe của Hạ Hi Tuyền đậu ở đó, vì vậy khi vào nhà, Phương Minh Vĩ không nhìn thấy Hạ Hi Tuyền thì hỏi ngay: Hi Tuyền đâu ạ?
Mã Anh cười, bưng chén sủi cảo ra cho con trai, lúc đưa cho anh thì nói: Ở trên lầu nghỉ ngơi rồi!
Vâng. Phương Minh Vĩ nhanh nhẹn ăn xong chén sủi cảo, buông chén đũa xuống chuẩn bị đi lên lầu xem Hạ Hi Tuyền thế nào.
Ba! Nguyên Bảo gọi Phương Minh Vĩ lại.
Gì vậy? Phương Minh Vĩ hỏi.
Ba chưa cho con tiền mừng tuổi đâu
Sau khi ăn tối xong, mấy người nhà Phương Vị Dân ngồi một lát thì về, chờ họ đi Hạ Hi Tuyền cũng đứng lên định đi.
Hi Tuyền, con chờ chút, ba có chuyện muốn nói với con. Bỗng Phương Vị Quốc đứng lên, nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn ông rồi gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Cùng ba lên phòng làm việc đi! Phương Vị Quốc nói xong đi lên phòng làm việc, Hạ Hi Tuyền đi theo sau ông vào phòng.
Ngồi đi! Phương Vị Quốc mỉm cười nói.
Hạ Hi Tuyền ngồi xuống bên bàn, chờ Phương Vị Quốc lên tiếng.
Vốn là chuyện này, mấy người lớn chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều, nếu có gì quá đáng thì con bỏ qua nhé!
Phương Vị Quốc nói vừa xong, Hạ Hi Tuyền đã biết ông muốn hỏi gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vị Quốc: Không có gì ạ, ba hỏi đi!
Phương Vị Quốc gật đầu: Con và Minh Vĩ định khi nào thì phục hôn? Con xem tụi nhỏ cũng lớn như vậy rồi.
Tạm thời con chưa có dự định gì, giữa tụi con xuất hiện vấn đề khó giải quyết! Hạ Hi Tuyền đắn đo nói.
Phương Vị Quốc hiểu, gật đầu: Vấn đề giữa các con, theo ba thấy chỉ có một, là tụi nhỏ phải không?
Hạ Hi Tuyền có chút kinh ngạc, sao Phương Vị Quốc lại biết chứ, theo tính tình của Phương Minh Vĩ thì tuyệt đối sẽ không nói điều này với ông, chỉ có điều vấn đề giữa bọn họ thì quả thật tụi nhỏ cũng chỉ là một phần trong đó thôi. Vì vậy, Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái.
Con có biết vì sao Minh Vĩ lại chuyển khỏi Đại đội Đặc công không? Phương Vị Quốc hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, cô chưa bao giờ hỏi Phương Minh Vĩ chuyện của đơn vị cả, có thể là bởi vì nhà cậu đều là quân nhân, nên từ nhỏ Hạ Hi Tuyền đã hiểu tính đặc biệt trong công việc của cậu. Nên cho tới bây giờ, đều là Phương Minh Vĩ nói thì cô nghe, không nói thì tuyệt đối cô sẽ không chủ động hỏi.
Phương Vị Quốc thở dài: Ba đoán rằng, cho dù con có hỏi thì nó cũng sẽ không nói với con đâu. Vậy để ba nói cho con biết đi, bởi vì Minh Vĩ bị thương nên mới chuyển. Vết thương không phải rất nghiêm trọng, cũng khỏi rồi, nhưng di chứng để lại thì rất phiền toái. Bác sĩ nói sau này sẽ không có khả năng có con. Thực ra, ba cũng không biết rõ, nhưng khi đó mẹ của nó ép nó kết hôn, Minh Vĩ không đỡ nổi mới nói với ba. Lúc ấy, ba nghe xong, trong lòng không biết bao nhiêu là khó chịu! Nói thật, ba chừng này tuổi, cũng rất mong có đứa cháu trong nhà, lúc đó nghĩ rằng hết rồi chứ! Sau khi mẹ của nó biết, còn bị ốm một trận. Con gái, cám ơn con đã sinh ra hai đứa cháu này, nói thật sự Phương Vị Quốc ba đây cũng coi là có hậu! Phương Vị Quốc nói đến đây còn cười mấy tiếng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Hạ Hi Tuyền thì cũng không cười nổi nữa.
Hạ Hi Tuyền vẫn cắn môi cố nén nước mắt, mũi đỏ bừng, mãi lâu mới bình thường lại một chút, đứng lên nhìn Phương Vị Quốc nói: Cám ơn ba . . . đã nói với con, con . . . con muốn ở đây chờ anh ấy về. Hạ Hi Tuyền nói không còn mạch lạc nữa.
Phương Vị Quốc gật đầu: Vậy con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi!
Hạ Hi Tuyền gật đầu một cái, rồi cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng lên lầu.
Lúc qua phòng khách thì Nguyên Bảo nhìn thấy cô, gọi Mẹ! mà Hạ Hi Tuyền cũng không để ý tới.
Anh ơi, mẹ sao vậy? Nguyên Bảo hỏi.
Phương Chính lắc đầu một cái, tỏ ý không biết.
Chẳng lẽ đi toilet? Nguyên Bảo ngây thơ hỏi.
Phương Chính gõ đầu một cái Nguyên Bảo, nói: Đần . . . lầu dưới cũng có toilet mà!
Nguyên Bảo nhất quyết không tha: Nhưng lại muốn lên lầu đi, không được sao?
Phương Chính bị cô bé chặn họng chẳng còn lời nào để nói, cắm cúi chơi cờ tiếp, sau đó không kiên nhẫn nói: Em có chơi nữa không, nếu không chơi thì anh đi chơi xe đua của anh?
Nguyên Bảo Hừ . . . một tiếng, tỏ ý chơi tiếp.
Phương Chính cầm quân cờ đập mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn em gái mình: Anh thắng!
Nguyên Bảo thua mắt đỏ bừng, vội vàng bày quân cờ lần nữa: Chơi tiếp . . .
Phương Chính mím môi, tiếp tục chơi cùng cô bé. Một lúc sau, Phương Vị Quốc cũng nhập hội.
Hơn tám giờ tối Phương Minh Vĩ mới về đến nhà. Ở ngoài đã nhìn thấy xe của Hạ Hi Tuyền đậu ở đó, vì vậy khi vào nhà, Phương Minh Vĩ không nhìn thấy Hạ Hi Tuyền thì hỏi ngay: Hi Tuyền đâu ạ?
Mã Anh cười, bưng chén sủi cảo ra cho con trai, lúc đưa cho anh thì nói: Ở trên lầu nghỉ ngơi rồi!
Vâng. Phương Minh Vĩ nhanh nhẹn ăn xong chén sủi cảo, buông chén đũa xuống chuẩn bị đi lên lầu xem Hạ Hi Tuyền thế nào.
Ba! Nguyên Bảo gọi Phương Minh Vĩ lại.
Gì vậy? Phương Minh Vĩ hỏi.
Ba chưa cho con tiền mừng tuổi đâu
/70
|