Ngày hôm sau, Hạ Hi Tuyền bị con gái mình đánh thức, Nguyên Bảo và Phương Chính được Phương Minh Vĩ tới nhà họ Phương gần đó đón từ sáng sớm.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Nguyên Bảo liền đến tìm chỗ Hạ Hi Tuyền, thấy mẹ không có ở đó, đang chuẩn bị khóc thì Phương Minh Vĩ đến.
Ba! Không thấy mẹ đâu! Nguyên Bảo ấm ức nhào tới.
Phương Minh Vĩ bế con gái lên, cười nói: Sao mà sáng sớm đã muốn khóc nhè vậy? Mẹ ở chỗ khác, ăn sáng đi rồi ba dẫn con đi tìm mẹ, được không?
Nguyên Bảo gật đầu, Phương Minh Vĩ bế cô bé đi ăn sáng.
Ăn sáng xong, Mã Anh mặc kín cho hai đứa cháu rồi mới để cho Phương Minh Vĩ đưa đi. Trước khi đi, Phương Chính đã không muốn quàng khăn rồi, vừa lên xe là cởi nó ra ngay. Phương Minh Vĩ nhìn thấy buồn cười, liền quay đầu lại nói: Con trai, quàng khăn lên đi, nếu không lúc xuống xe sẽ lạnh đấy.
Không cần . . . khó coi chết đi được! Phương Chính nhìn con vịt nhỏ in trên khăn quàng cổ, không vui nói.
Phương Minh Vĩ nhìn thấy hết vẻ không vừa ý của con trai ở trong kính chiếu hậu, cười cười: Cứ quàng tạm đi, rồi ba sẽ dẫn con đi mua một cái mới, ha?
Phương Chính đành đồng ý, bỗng như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Minh Vĩ, hỏi: Ba, ba có tiền không? Hình như cậu nhớ, sau lần mẹ thu giữ ví của ba đó, vẫn chưa trả lại cho ba!
Phương Minh Vĩ bị con mình hỏi khó, quả thật trên người anh chỉ còn hơn một trăm nghìn thôi, thẻ ATM đều ở trong ví hết, lần trước bị Hạ Hi Tuyền thu lại chưa trả cho anh.
Thấy vẻ mặt ba bất thường, Nguyên Bảo lập tức lấy từ trong túi nhỏ của mình ra mười mấy tờ tiền, đưa cho Phương Minh Vĩ đang ngồi bên ghế lái, nghiêm túc nói: Ba! Nguyên Bảo có tiền, Nguyên Bảo cho ba nè.
Trong nháy mắt, Phương Minh Vĩ bị con gái mình làm cho cảm động, quả nhiên con gái là chiếc áo bông nhỏ yêu quý của ba, Phương Minh Vĩ cảm động cười: Nguyên Bảo thật biết nghe lời nha! Ba có tiền, con cất tiền đi, rồi nói mẹ giữ giúp con được không?
Ah, được ạ! Nguyên Bảo nói xong thì cũng đem tiền để vào trong chiếc túi nhỏ của mình.
Phương Chính và Nguyên Bảo vừa vào nhà đã hỏi: Mẹ con đâu rồi?
Mẹ . . . Phương Minh Vĩ vừa nhìn vào trong nhà, vừa nói: còn đang ngủ đấy!
Nguyên Bảo chạy ầm ầm đến trước phòng ngủ, mở cửa ghé đầu nhìn vào, quả nhiên mẹ còn đang ngủ đấy. Nguyên Bảo nhào tới, bóp mũi mẹ, sau đó nói: Mẹ là con heo lười . . . con heo lười . . . mau thức dậy!
Hạ Hi Tuyền đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy mình không thở được, mở mắt ra nhìn, hóa ra là con gái yêu đang quấy rối. Hạ Hi Tuyền lật người, cảm nhận giữa hai chân đau nhức, nhớ tới chuyện mà Phương Minh
Buổi sáng sau khi thức dậy, Nguyên Bảo liền đến tìm chỗ Hạ Hi Tuyền, thấy mẹ không có ở đó, đang chuẩn bị khóc thì Phương Minh Vĩ đến.
Ba! Không thấy mẹ đâu! Nguyên Bảo ấm ức nhào tới.
Phương Minh Vĩ bế con gái lên, cười nói: Sao mà sáng sớm đã muốn khóc nhè vậy? Mẹ ở chỗ khác, ăn sáng đi rồi ba dẫn con đi tìm mẹ, được không?
Nguyên Bảo gật đầu, Phương Minh Vĩ bế cô bé đi ăn sáng.
Ăn sáng xong, Mã Anh mặc kín cho hai đứa cháu rồi mới để cho Phương Minh Vĩ đưa đi. Trước khi đi, Phương Chính đã không muốn quàng khăn rồi, vừa lên xe là cởi nó ra ngay. Phương Minh Vĩ nhìn thấy buồn cười, liền quay đầu lại nói: Con trai, quàng khăn lên đi, nếu không lúc xuống xe sẽ lạnh đấy.
Không cần . . . khó coi chết đi được! Phương Chính nhìn con vịt nhỏ in trên khăn quàng cổ, không vui nói.
Phương Minh Vĩ nhìn thấy hết vẻ không vừa ý của con trai ở trong kính chiếu hậu, cười cười: Cứ quàng tạm đi, rồi ba sẽ dẫn con đi mua một cái mới, ha?
Phương Chính đành đồng ý, bỗng như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Minh Vĩ, hỏi: Ba, ba có tiền không? Hình như cậu nhớ, sau lần mẹ thu giữ ví của ba đó, vẫn chưa trả lại cho ba!
Phương Minh Vĩ bị con mình hỏi khó, quả thật trên người anh chỉ còn hơn một trăm nghìn thôi, thẻ ATM đều ở trong ví hết, lần trước bị Hạ Hi Tuyền thu lại chưa trả cho anh.
Thấy vẻ mặt ba bất thường, Nguyên Bảo lập tức lấy từ trong túi nhỏ của mình ra mười mấy tờ tiền, đưa cho Phương Minh Vĩ đang ngồi bên ghế lái, nghiêm túc nói: Ba! Nguyên Bảo có tiền, Nguyên Bảo cho ba nè.
Trong nháy mắt, Phương Minh Vĩ bị con gái mình làm cho cảm động, quả nhiên con gái là chiếc áo bông nhỏ yêu quý của ba, Phương Minh Vĩ cảm động cười: Nguyên Bảo thật biết nghe lời nha! Ba có tiền, con cất tiền đi, rồi nói mẹ giữ giúp con được không?
Ah, được ạ! Nguyên Bảo nói xong thì cũng đem tiền để vào trong chiếc túi nhỏ của mình.
Phương Chính và Nguyên Bảo vừa vào nhà đã hỏi: Mẹ con đâu rồi?
Mẹ . . . Phương Minh Vĩ vừa nhìn vào trong nhà, vừa nói: còn đang ngủ đấy!
Nguyên Bảo chạy ầm ầm đến trước phòng ngủ, mở cửa ghé đầu nhìn vào, quả nhiên mẹ còn đang ngủ đấy. Nguyên Bảo nhào tới, bóp mũi mẹ, sau đó nói: Mẹ là con heo lười . . . con heo lười . . . mau thức dậy!
Hạ Hi Tuyền đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm thấy mình không thở được, mở mắt ra nhìn, hóa ra là con gái yêu đang quấy rối. Hạ Hi Tuyền lật người, cảm nhận giữa hai chân đau nhức, nhớ tới chuyện mà Phương Minh
/70
|