Editor: Cogau
Sau khi sắp xếp xong xuôi ở nhà họ Phương, một mình Hạ Hi Tuyền trở về nhà họ Diệp.
Nếu như nói nhà họ Phương đối với Hạ Hi Tuyền là xa lạ, thì lần nữa đi vào nhà họ Diệp này, Hạ Hi Tuyền lại có một loại cảm giác dường như đã thân thuộc mấy đời. Nhà họ Diệp đối với cô mà nói cũng là nửa gia đình. Lúc nhỏ, Hạ Hi Tuyền ở đây đến ba tuổi mới về nhà họ Hạ, hôm nay quay lại lần nữa thời gian đã trôi qua mười mấy năm, chính mình cũng là mẹ của hai đứa con rồi đấy.
Đến đón Hạ Hi Tuyền là Đào Ánh Ngọc: Tiểu Hi, sao không đưa tụi nhỏ đi vậy? Đào Ánh Ngọc cười hỏi.
Hôm nay ngồi máy bay mệt, lúc em đi ra thì hai đứa đã ngủ rồi. Hạ Hi Tuyền giải thích.
Ừ . . . trẻ con là như vậy đấy, chị nghe cô nói hai đứa đều rất nghe lời, thật tốt! Thằng con trai nhà chị kia á, nếu một ngày không đánh thì nó đè đầu cưỡi cổ mình ấy. Đào Ánh Ngọc đau đầu nói với Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền cười cười: Hai đứa con nhà em cũng không ngoan như vậy đâu, hôm qua Phương Chính đá banh còn đá trúng đầu chú nó đấy! Có lẽ đều là người làm mẹ, con hai người cũng sàn sàn nhau, cho nên dọc đường đi Hạ Hi Tuyền và Đào Ánh Ngọc nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp.
Tưởng Lệ Bình vẫn ở nhà chờ Hạ Hi Tuyền, thấy Hạ Hi Tuyền và Đào Ánh Ngọc vào, vẫn cố nhìn phía sau các cô. Hạ Hi Tuyền cười, biết bà đang nhìn xem hai đứa cháu có tới cùng hay không: Mợ đừng nhìn nữa, chỉ có một mình con thôi.
Tưởng Lệ Bình thất vọng nhìn Hạ Hi Tuyền: Cái con bé này, sao tới lại không đưa tụi nhỏ tới vậy? Mợ còn chưa từng gặp tụi nó đấy!
Mợ! Hình như mợ thấy con tới thì không vui . . . Hạ Hi Tuyền cố ý xị mặt xuống, nói.
Nói bậy, mợ nào có nhìn thấy con mà không vui, nhưng mợ nói cho con biết, hiện tại nhà họ Hạ cũng chỉ có một mình con có thể vào nhà họ Diệp thôi đấy! Tưởng Lệ Bình nghiêm túc nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn vẻ mặt của Tưởng Lệ Bình, thầm thở dài, xem ra còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ, lúc này liền hỏi: Mợ, mẹ con đâu ạ?
Ở trên lầu ấy, chính là phòng của con trước kia đó. Tưởng Lệ Bình nói.
Hạ Hi Tuyền không nhịn được nước mắt rớt xuống, cảm động nói: Mợ! Đã bao năm rồi mà mợ vẫn còn giữ sao?
Con bé ngốc này, khóc cái gì! Đối với cậu mợ, con chẳng khác nào con gái ruột cả. Dù sao thì con cũng là do mợ nuôi lớn. Tưởng Lệ Bình đau lòng lau khô nước mắt giúp Hạ Hi Tuyền, nói: Được rồi, đừng buồn nữa. Con đi xem mẹ con đi.
Mợ! Ông ngoại định thế nào ạ? Hạ Hi Tuyền lo lắng hỏi, Diệp Uyển Vân là con gái út nhà họ Diệp, từ người lớn tới người nhỏ nhà họ Diệp đều yêu thương cưng chiều bà. Ban đầu biết con gái gặp chuyện không may thì ông cụ cầm súng định bắn cho Hạ Thiên Minh một phát, nhưng sau nhờ có Hạ Hi Tuyền và Hạ Hi Thần van xin mới thôi, nhưng đến tận bây giờ cũng không cho Hạ Thiên Minh tới nhà. Hồi xưa, trước khi đi, Hạ Hi Tuyền sợ ông ngoại sẽ làm khó Hạ Thiên Minh nên đã tới gặp ông ngoại một lần, cho nên sau khi cô đi thì ông cụ mới không nói gì. Mặc dù mấy cậu vẫn qua lại với nhà họ Hạ, thế nhưng ông ngoại Diệp cũng lơ đi, bởi vì dù sao cháu ngoại vẫn còn ở nhà họ Hạ.
Ý của ông ngoại con là để cho họ ly hôn. Tưởng Lệ Bình khổ sở nói.
Vậy ông ngoại đâu?
Ở phòng sách ấy.
Hạ Hi Tuyền đứng dậy: Con đi xem ông thế nào ạ.
Tưởng Lệ Bình gật đầu, Hạ Hi Tuyền liền đứng dậy tới phòng sách.
Cửa phòng sách không đóng, Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng đi vào, ông cụ Diệp đang luyện thư pháp, Hạ Hi Tuyền đi vào hình như ông không nghe thấy, vẫn tự nhiên viết.
Mãi lâu mới nhìn Hạ Hi Tuyền đứng bên cạnh, lườm cô một cái nhưng cũng không nói chuyện.
Hạ Hi Tuyền nhìn ông cụ Diệp tóc đã hoa râm, trong lòng sót xa, lập tức liền run giọng gọi: Ông ngoại, Tiểu Hi tới thăm ông . . .
Hừ . . . ta còn tưởng rằng con không nhớ cửa nhà ta mở hướng nào nữa chứ! Ông cụ Diệp tức giận nói.
Sẽ không . . . con sẽ không quên!
Vậy sao bao nhiêu năm nay con cũng không về, chuyện mẹ con con cũng gạt chúng ta, con nhóc này, con có biết vì chuyện của mẹ con, ông chết cũng không nhắm được mắt hay không? Ông cụ Diệp dùng sức đấm lên cái bàn, sau đó lại nói: Cũng may, Tiểu Vân nhà ta còn sống!
Ông ngoại! Xin lỗi ông. Hạ Hi
Sau khi sắp xếp xong xuôi ở nhà họ Phương, một mình Hạ Hi Tuyền trở về nhà họ Diệp.
Nếu như nói nhà họ Phương đối với Hạ Hi Tuyền là xa lạ, thì lần nữa đi vào nhà họ Diệp này, Hạ Hi Tuyền lại có một loại cảm giác dường như đã thân thuộc mấy đời. Nhà họ Diệp đối với cô mà nói cũng là nửa gia đình. Lúc nhỏ, Hạ Hi Tuyền ở đây đến ba tuổi mới về nhà họ Hạ, hôm nay quay lại lần nữa thời gian đã trôi qua mười mấy năm, chính mình cũng là mẹ của hai đứa con rồi đấy.
Đến đón Hạ Hi Tuyền là Đào Ánh Ngọc: Tiểu Hi, sao không đưa tụi nhỏ đi vậy? Đào Ánh Ngọc cười hỏi.
Hôm nay ngồi máy bay mệt, lúc em đi ra thì hai đứa đã ngủ rồi. Hạ Hi Tuyền giải thích.
Ừ . . . trẻ con là như vậy đấy, chị nghe cô nói hai đứa đều rất nghe lời, thật tốt! Thằng con trai nhà chị kia á, nếu một ngày không đánh thì nó đè đầu cưỡi cổ mình ấy. Đào Ánh Ngọc đau đầu nói với Hạ Hi Tuyền.
Hạ Hi Tuyền cười cười: Hai đứa con nhà em cũng không ngoan như vậy đâu, hôm qua Phương Chính đá banh còn đá trúng đầu chú nó đấy! Có lẽ đều là người làm mẹ, con hai người cũng sàn sàn nhau, cho nên dọc đường đi Hạ Hi Tuyền và Đào Ánh Ngọc nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp.
Tưởng Lệ Bình vẫn ở nhà chờ Hạ Hi Tuyền, thấy Hạ Hi Tuyền và Đào Ánh Ngọc vào, vẫn cố nhìn phía sau các cô. Hạ Hi Tuyền cười, biết bà đang nhìn xem hai đứa cháu có tới cùng hay không: Mợ đừng nhìn nữa, chỉ có một mình con thôi.
Tưởng Lệ Bình thất vọng nhìn Hạ Hi Tuyền: Cái con bé này, sao tới lại không đưa tụi nhỏ tới vậy? Mợ còn chưa từng gặp tụi nó đấy!
Mợ! Hình như mợ thấy con tới thì không vui . . . Hạ Hi Tuyền cố ý xị mặt xuống, nói.
Nói bậy, mợ nào có nhìn thấy con mà không vui, nhưng mợ nói cho con biết, hiện tại nhà họ Hạ cũng chỉ có một mình con có thể vào nhà họ Diệp thôi đấy! Tưởng Lệ Bình nghiêm túc nói.
Hạ Hi Tuyền nhìn vẻ mặt của Tưởng Lệ Bình, thầm thở dài, xem ra còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ, lúc này liền hỏi: Mợ, mẹ con đâu ạ?
Ở trên lầu ấy, chính là phòng của con trước kia đó. Tưởng Lệ Bình nói.
Hạ Hi Tuyền không nhịn được nước mắt rớt xuống, cảm động nói: Mợ! Đã bao năm rồi mà mợ vẫn còn giữ sao?
Con bé ngốc này, khóc cái gì! Đối với cậu mợ, con chẳng khác nào con gái ruột cả. Dù sao thì con cũng là do mợ nuôi lớn. Tưởng Lệ Bình đau lòng lau khô nước mắt giúp Hạ Hi Tuyền, nói: Được rồi, đừng buồn nữa. Con đi xem mẹ con đi.
Mợ! Ông ngoại định thế nào ạ? Hạ Hi Tuyền lo lắng hỏi, Diệp Uyển Vân là con gái út nhà họ Diệp, từ người lớn tới người nhỏ nhà họ Diệp đều yêu thương cưng chiều bà. Ban đầu biết con gái gặp chuyện không may thì ông cụ cầm súng định bắn cho Hạ Thiên Minh một phát, nhưng sau nhờ có Hạ Hi Tuyền và Hạ Hi Thần van xin mới thôi, nhưng đến tận bây giờ cũng không cho Hạ Thiên Minh tới nhà. Hồi xưa, trước khi đi, Hạ Hi Tuyền sợ ông ngoại sẽ làm khó Hạ Thiên Minh nên đã tới gặp ông ngoại một lần, cho nên sau khi cô đi thì ông cụ mới không nói gì. Mặc dù mấy cậu vẫn qua lại với nhà họ Hạ, thế nhưng ông ngoại Diệp cũng lơ đi, bởi vì dù sao cháu ngoại vẫn còn ở nhà họ Hạ.
Ý của ông ngoại con là để cho họ ly hôn. Tưởng Lệ Bình khổ sở nói.
Vậy ông ngoại đâu?
Ở phòng sách ấy.
Hạ Hi Tuyền đứng dậy: Con đi xem ông thế nào ạ.
Tưởng Lệ Bình gật đầu, Hạ Hi Tuyền liền đứng dậy tới phòng sách.
Cửa phòng sách không đóng, Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng đi vào, ông cụ Diệp đang luyện thư pháp, Hạ Hi Tuyền đi vào hình như ông không nghe thấy, vẫn tự nhiên viết.
Mãi lâu mới nhìn Hạ Hi Tuyền đứng bên cạnh, lườm cô một cái nhưng cũng không nói chuyện.
Hạ Hi Tuyền nhìn ông cụ Diệp tóc đã hoa râm, trong lòng sót xa, lập tức liền run giọng gọi: Ông ngoại, Tiểu Hi tới thăm ông . . .
Hừ . . . ta còn tưởng rằng con không nhớ cửa nhà ta mở hướng nào nữa chứ! Ông cụ Diệp tức giận nói.
Sẽ không . . . con sẽ không quên!
Vậy sao bao nhiêu năm nay con cũng không về, chuyện mẹ con con cũng gạt chúng ta, con nhóc này, con có biết vì chuyện của mẹ con, ông chết cũng không nhắm được mắt hay không? Ông cụ Diệp dùng sức đấm lên cái bàn, sau đó lại nói: Cũng may, Tiểu Vân nhà ta còn sống!
Ông ngoại! Xin lỗi ông. Hạ Hi
/70
|