Có tiếng chuông xuyên qua màn đêm từ xa vọng lại. Đã đến giờ giới nghiêm, nhưng phải còn rất lâu nữa mới có thể về đến Sung Kyun Kwan. Yoon Hee nghe nói, nếu để lính tuần bắt gặp trong giờ giới nghiêm sẽ bị họ dùng dùi cui đánh cho vỡ đầu. Có khi còn bị lôi về nhốt lại đại lao nữa. Nghĩ tới chuyện phải chịu nhốt chung trong ngục tối với toàn tù nhân nam, Yoon Hee thấy lạnh hết sống lưng. Bước trên con đường im lặng như tờ, Yoon Hee cảm thấy sợ lính tuần còn hơn cả sợ ma.
Để tránh bị lính tuần bắt gặp, Yoon Hee chạy sát vào bờ tường, hai chân run lập cập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Ai đó!”
Nghe thấy tiếng quát bất ngờ, chân Yoon Hee như mềm nhũn ra, cô ngồi phịch ngay xuống đất. Khó khăn lắm mới quay được đầu lại nhìn thì thấy hai viên lính tuần đang chạy về phía cô. Yoon Hee rất muốn bỏ chạy, nhưng hai chân không tài nào đứng dậy nổi, cuối cùng cô chỉ biết ngồi im một chỗ đợi hai viên lính tuần vây lấy mình.
“Đã đến giờ giới nghiêm rồi mà ngươi còn làm gì ở đây?”
Yoon Hee đã đinh ninh rằng sẽ bị đập dùi cui vào gáy, nên khi được hỏi như vậy cô rất bất ngờ. Có vẻ như hai viên lính tuần cũng thấy chàng thư sinh đang thần hồn nát thần tính ngồi bệt dưới đất này rất buồn cười.
“Xin các huynh tha cho tôi một lần này thôi. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ trong lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan nên mới phải lang thang giờ này.”
“Khoan đã, vừa rồi huynh mới nhắc đến Sung Kyun Kwan phải không?”
Đột nhiên hai tên lính tuần thay đổi cách nói chuyện làm Yoon Hee cảm thấy kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn họ:
“Vâng. Tôi vừa mới nhập trai Sung Kyun Kwan hôm nay. Chuyện là...”
Không đợi Yoon Hee viện thêm lý do dài dòng, hai viên lính tuần đã tươi cười nói:
“Nếu vậy huynh phải nói ngay từ đầu chứ! Chúng tôi vẫn hay đùa với nhau rằng, sau giờ giới nghiêm thì hoàng thượng có thể bắt, nhưng tuyệt đối không được động đến nho sinh Sung Kyun Kwan mà. Tuy nhiên để cho đúng thủ tục, huynh làm ơn cho chúng tôi xem qua hiệu bài.”
Câu nói đùa này bắt nguồn từ việc chê cười một số quan phủ thời tiên hoàng Yeong Jo, lấy danh nghĩa cấm thông hành giờ giới nghiêm, bắt các nho sinh Sung Kyun Kwan, cuối cùng bị phạt tội giáng chức. Yoon Hee dần dần làm chủ được đôi chân của mình, cô đứng dậy lấy hiệu bài ra cho hai viên lính tuần kiểm tra. Họ xác nhận qua loa rồi đưa trả lại cô, nói:
“Dạo này xảy ra nhiều chuyện phức tạp lộn xộn, nên chúng tôi sẽ đưa huynh về trước Phán thôn. Không phải có ý giám sát gì huynh đâu!”
Yoon Hee vội vàng gật đầu. Đi một mình giữa đêm khuya quả thật rất đáng sợ, lời đề nghị này vừa rất hay rất hợp ý cô. Thời hạn thực hiện nhiệm vụ đặt ra không phải giờ giới nghiêm mà đến tận canh ba, chắc chắn là do các bậc tiền bối đã tính toán từ trước. Có khi nào họ biết rõ nho sinh mới sẽ bị lính tuần đuổi bắt nên mới lên kế hoạch đẩy cô đến tận Da-dong? Yoon Hee bất giác lo lắng vì đoạn đường phía trước chưa biết chừng vẫn còn nhiều cạm bẫy đang chờ đợi cô.
Đi được một đoạn, họ gặp một đoạn đám quan binh gồm một viên quan chỉ huy và hai mươi binh sĩ đi tuần. Hai viên lính tuần dừng lại báo cáo đầu đuôi mọi chuyện cho quan chỉ huy xong, lại tiếp tục hộ tống Yoon Hee đi về phía Phán thôn. Yoon Hee đi giữa hai người, đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Khi nãy huynh nói dạo này xảy ra nhiều chuyện lộn xộn, là chuyện gì vậy?”
“Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm. Có một gã từa tựa như Hong Gil Dong[7] đang làm đau đầu đám lính tuần chúng tôi thôi.”
[7] Hong Gil Dong: một nhân vật nghĩa tặc giúp dân diệt ác trong tiểu thuyết cổ của Hàn Quốc, tương tự Robin Hood.
“Như Hong Gil Dong? Là một tên nghĩa tặc à?”
“Ha ha ha, cũng không hẳn. Hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện nên chúng tôi gọi như vậy thôi. Hắn thường xuất hiện vào nửa đêm, dán bích thư khắp các phủ quan và cửa nhà các vị đại thần, sau đó thì biến mất.”
“Bích thư? Lẽ nào có nội dung phản động?”
“Thực ra cũng không phải là bích thư phản động nên càng làm chúng tôi khó xử. Nội dung không nói về hoàng thượng, mà động chạm đến các quan đại thần... Lính tuần chúng tôi không rành về khoản này lắm, nhưng người ta nói rằng gã này rất có tài văn chương.”
Hai viên lính tuần có vẻ rất thích thú trước chủ đề này, nhưng vì đối phương là nho sinh Sung Kyun Kwan nên họ cũng có vẻ cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn.
Đến đầu Phán thôn, hai viên lính tuần dừng lại nói:
“Đúng ra chúng tôi phải đưa huynh về đến Sung Kyun Kwan an toàn, nhưng Phán thôn là vùng tự trị, quan quân chúng tôi không được phép tiến sâu vào hơn nữa. Vậy mong huynh bảo trọng.”
Nói xong họ quay lưng đi thẳng. Phán thôn tuy nằm trong Tứ đại môn nhưng là một thế giới hoàn toàn cách biệt, nguyên nhân có lẽ vì ngôi làng này được hình thành để phục vụ cho Sung Kyun Kwan. Ở đây giờ giới nghiêm không có hiệu lực, nên có rất nhiều tên tội phạm lợi dụng đặc điểm tự trị này lén lút chọn đây làm nơi trú ngụ. Đoạn đường từ Phán thôn về Sung Kyun Kwan chính là thử thách cuối cùng mà các nho sinh tiền bối dành cho tân nho sinh. Trên suốt quãng đường, Yoon Hee không lúc nào không nơm nớp lo sợ, cô vừa đi vừa dáo dác nhìn những người xung quanh, may sao không phát hiện có ai khả nghi. Chỉ thỉnh thoảng thấy vài nho sinh trọ ở Phán thôn đi ngang qua. Các quán rượu nơi góc đường đều đã treo đèn nên đường đi cũng không đến nỗi tối om như Yoon Hee nghĩ.
Dưới ánh trăng, Sung Kyun Kwan dần hiện ra trước mắt Yoon Hee. Vậy là cuối cùng cô đã có thể bảo toàn thân phận của mình và kết thúc lễ Tân bảng một cách thuận lợi. Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc ấy, lại cảm giác có người lững thững đi ngay sau lưng mình. Ban đầu cô nghĩ chỉ là người qua đường, nhưng người đó vẫn tiếp tục bám theo cô. Yoon Hee đã ra khỏi Phán thôn, nên người đang đi sau cô chắc chắn không phải là dân ở đó. Thật kỳ lạ. Không lẽ là một tên trộm đang lẩn trốn ở Phán thôn? Yoon Hee muốn vùng thoát khỏi kẻ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ và lính tuần này, cô nắm chặt tay, chuẩn bị bỏ chạy.
Dốc hết sức bình sinh, Yoon Hee bắt đầu chạy. Trước mặt đã là Sung Kyun Kwan. Chỉ cần trai bộc mở cánh cửa kia ra là có thể cắt đuôi kẻ đeo bám kỳ lạ này. Băng qua cầu Phán Thuỷ, Yoon Hee chạy đến Đông Tam Môn, dùng cả hai nắm đấm, gấp gáp đập cửa. Nhưng bên trong không hề có tiếng trả lời.
“Mở cửa! Mau mở cửa ra!”
Bóng người kỳ lạ càng lúc càng tiến gần Yoon Hee. Cô cố trấn an mình rằng có thể người đó cũng là nho sinh Sung Kyun Kwan, nhưng rồi cái bóng in rõ mồn một lên cánh cửa, không nón, không mũ chụp đầu, mà chỉ có búi tóc trống không. Không thể nào là nho sinh Sung Kyun Kwan. Nếu vậy thì...
“Này, ngươi tưởng mình là hoàng thượng sao?”
Câu nói của người lạ làm Yoon Hee giật nảy. Giọng gã tuy có chút gai góc, nhưng không hề giống kẻ lưu manh. Yoon Hee sực nhận ra, cánh cửa mà cô ra sức đập nãy giờ là cửa giữa của Đông Tam môn, là cửa riêng dành cho hoàng thượng, bình thường vẫn được khoá chặt. Vậy nên dù Yoon Hee có cố đập thế nào, cánh cửa vẫn không hề suy suyển, mà có khi cô còn mắc thêm tội bất kính. Yoon Hee rùng mình, vội tránh xa khỏi cánh cửa. Cái bóng người lạ đứng sau cô hất hàm chỉ sang cánh cửa bên phải rõ ràng chỉ đang khép hờ. Lấy hết dũng khí, Yoon Hee quyết định quay lại nhìn phía sau.
Người đứng sau lưng cô, ngoại trừ trên đầu không đội nón, còn đâu quần áo trên người đều là quần áo quý tộc. Nhưng nghiêm túc mà nói, trông bộ dạng gã cũng chẳng thể coi là quý tộc cho được. Chiếc áo dài khoác ngoài mở bung, dây lưng xộc xệch như thể sẽ tuột ra bất cứ lúc nào, thậm chí ngay eo còn giắt lủng lẳng một bình rượu. Thế nhưng Yoon Hee lại cảm thấy kiểu ăn vận quái dị, vóc người cao lớn này rất quen, rõ ràng cô đã nhìn thấy ở đâu. Trong ánh sáng mù mờ, lại sấp bóng nên Yoon Hee không thể trông rõ khuôn mặt người đối diện, duy có chiếc cằm rắn rỏi ấy là không thể lẫn đi đâu được. Người lạ cũng nhìn Yoon Hee chăm chú, đoạn mỉm cười nói:
“Tên tiểu tử ngươi vẫn đẹp như ngày nào.”
Vẫn đẹp như ngày nào? Yoon Hee sực nhớ ra người đang đứng trước mặt mình. Vào mùa hè năm ngoái, khi Yoon Hee bị đám giành chỗ hành hung, gã chính là vị quý tộc kỳ lạ đã cứu mạng cô. Từ cánh cửa bên phải, một trai bộc mở cửa bước ra.
“Ơ? Kiệt Ngao công tử cũng về tới rồi à?”
Kiệt Ngao? Yoon Hee chết đứng, như thể vừa bị dùi cui đập vào đầu. Kiệt Ngao thờ ơ phẩy áo bước vào trong. Trai bộc hỏi với theo:
“Nón của công tử đâu rồi?”
“Trả tiền rượu rồi.”
Gã chỉ trả lời cụt ngủn như thế rồi bỏ đi. Yoon Hee thoáng nhìn thấy vết máu dưới vạt áo khoác ngoài đang bay phất phơ của gã. Nhìn kỹ lại thì hình như máu đang chảy từ nơi bàn toạ xuống ống quần bên phải, nhưng đã được vạt áo khoác ngoài khéo léo che đi. Hay gã vừa đi đánh nhau ở đâu về? Phải dùng chung một phòng với kẻ như vậy, Yoon Hee cảm thấy tương lai của mình mờ mịt quá đỗi. Trai bộc đứng cạnh cô nãy giờ lên tiếng bắt chuyện:
“Công tử đã quay về lành lặn. Công tử thực hiện nhiệm vụ trong mật chỉ suôn sẻ cả chứ?”
“Cũng tàm tạm. Giờ tôi chỉ cần quay lại Tây trai là được phải không?”
Trai bộc vừa đóng cửa vừa trả lời cô:
“Vâng, đúng vậy.”
“Những người khác thế nào rồi?”
“Bọn họ về cả rồi. Công tử là người cuối cùng đấy.”
Vậy có nghĩa là Sun Joon cũng đã về. Ý nghĩ chàng đã thực hiện xong nhiệm vụ trong mật chỉ khiến trái tim cô thắt lại. Nhưng mặt khác cô lại nghĩ, chưa biết chừng chàng không giải được mật chỉ ấy cũng nên.
Đám đông vẫn tụ tập ở Tây trai. Họ vừa chờ nho sinh cuối cùng quay lại, vừa vui vẻ ăn uống với nhau. Yoon Hee vất vả lắm mới trở về được nơi này, trông thấy cảnh tượng trước mặt, cô cảm thấy chán ghét vô cùng. Người bất ngờ nhất trước sự xuất hiện của Yoon Hee chính là Yong Ha. Hắn không thể rời mắt khỏi cô, trong đầu rối tung không biết bao nhiêu suy nghĩ.
Yoon Hee không hề biết Yong Ha đang dõi theo mình, cô vội vàng chạy lại đứng cạnh Sun Joon. Chàng vẫn bình tĩnh không khác gì lúc họ chia tay. Sun Joon vui vẻ chào cô trước:
“Cậu về rồi à? Tôi đang lo đây.”
“Vâng, huynh trở lại đây sớm lắm à?”
“Tôi cũng mới về đến thôi.”
Yoon Hee giật mình, cô nín thở hỏi:
“Vậy... vậy là huynh hoàn thành được nhiệm vụ rồi à?”
Sun Joon cười thật tươi như thể chàng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất suôn sẻ.
“Không, tôi đã không giải được mật chỉ.”
Yoon Hee định nở một nụ cười mừng rỡ nhưng đã vội nghiêm mặt lại.
“Vậy thì lớn chuyện rồi. Giờ huynh định thế nào?”
“Còn thế nào được nữa, đành chịu dầm nước một lát thôi chứ sao, chắc cũng không đến nỗi. Cậu thì sao?”
“Tôi đã cố giải và thực hiện cho xong nhiệm vụ rồi mới về, chỉ không biết...”
Yong Ha đã không nhìn thấy ánh mắt tình cảm mà Yoon Hee dành cho Sun Joon. Hắn đã nghĩ đứa con gái cải trang nho sinh ấy không thể nào quay lại nơi này. Hắn càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc cô ta dựa vào cái gì mà dám quay lại đây.
Ngoài Yoon Hee và Sun Joon, những nho sinh khác đều đã được kiểm tra xác nhận nhiệm vụ của mình. Sau khi những nho sinh tiền bối ổn định trên hiên để bắt đầu kiểm tra hai người cuối cùng, trai bộc hô lớn:
“Mời Lee Sun Joon bước lên báo cáo!”
Sun Joon bước lên vài bước, ngẩng cao đầu nói:
“Tôi không giải được mật chỉ nên đã quay về.”
Thái độ điềm tĩnh đường hoàng của chàng khiến đám nho sinh tiền bối đều mất hứng. Nếu đã không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng phải tỏ ra khúm núm nịnh nọt một chút mới thú vị chứ. Tây Chưởng nghị miễn cưỡng hỏi:
“Vậy ngươi đã sẵn sàng chịu phạt chưa?”
“Vâng, đã sẵn sàng rồi.”
“Khoan đã!”
Đột nhiên Yong Ha la lớn, tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn hắn ta. Mục đích ban đầu của Yong Ha không chỉ đơn giản là để phạt tân nho sinh. Vậy nên hắn không muốn Sun Joon trí trá qua cửa dễ dàng như vậy.
“Người như cậu nhất định sẽ cố hết sức giải cho ra mật chỉ. Thế cậu đã thử đến nhà Binh phán chưa?”
“Thậm chí tôi còn không nghĩ được đến đó nữa là.”
Yoon Hee nghiêng đầu suy nghĩ. Rõ ràng lúc chia tay, chàng đã nói sẽ đến nhà Binh phán kia mà. Sao giờ lại nói là không nghĩ đến chuyện đó, chuyện này thật khó hiểu. Yong Ha cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi tiếp:
“Vậy cậu đã làm gì mà đến tận bây giờ mới quay về?”
“Tôi cứ loay hoay suy nghĩ để giải mật chỉ, nhưng hết thời gian quy định, không còn cách nào nên đành quay về thôi.”
Yong Ha thôi không hỏi nữa. Một phần vì hắn cảm thấy cuộc đối thoại này sẽ chẳng thể đi đến đâu, một phần vì hắn ghét cảm giác ánh mắt sắc của Sun Joon chĩa thẳng vào mình. Sau khi Sun Joon bước lui lại chỗ cũ, trai bộc tiếp tục hô:
“Mời Kim Yoon Sik bước lên báo cáo!”
Yoon Hee bước lên phía trước đầy vẻ tự tin. Cô chậm rãi lấy từ trong tay áo chiếc váy lót của Điêu Thuyền. Nhìn thấy đáp án của mật chỉ, Yong Ha bất ngờ đến nỗi đứng phắt dậy. Yoon Hee nói:
“Đây là chiếc váy lót của Điêu Thuyền, kỹ nữ của Mẫu Đơn các.”
Tất cả các nho sinh có mặt đều hết sức ngạc nhiên, thi nhau bàn luận xôn xao. Không ai trong số họ nghĩ rằng tên tân nho sinh mặt mũi như con gái ấy lại có thể mang chiếc váy lót lụa của Điêu Thuyền về. Người thì nghĩ rằng thứ Yoon Hee mang về chỉ là chiếc váy lót của một cô gái nào đó, kẻ lại cho rằng cô đã lén lấy cắp của Điêu Thuyền. Trai bộc nhận lấy chiếc váy, đem đến trước hiên cho các nho sinh xem. Yong Ha tiến lại gần để xác minh xem đó có đúng là đồ của Điêu Thuyền hay không. Ngay khi chiếc váy lót vừa được trải ra, tất cả các nho sinh khác đều nhất loạt ngẩng lên nhìn Yong Ha, còn hắn thì nhìn Yoon Hee với ánh mắt kinh ngạc.
“Có đúng là của Điêu Thuyền không?”
Yong Ha vẫn không rời mắt khỏi Yoon Hee, trả lời câu hỏi của Tây Chưởng nghị:
“Vâng. Có thêu hình đoá hoa mẫu đơn năm cánh màu đỏ, chiếc váy lót này chính là của Điêu Thuyền. Hơn nữa, nếu không phải Điêu Thuyền thì không thể vẽ lên chiếc váy lót này đâu.”
“Ở đây còn có chữ nữa này. Là ai đã nói đêm ngắn không bằng đêm dài. Không có đêm dài nào có thể sánh được với đêm nay ngắn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Hơ hơ, thật là!”
Nếu như đây đúng là của Điêu Thuyền, thì chuyện này còn đáng ngạc nhiên hơn nữa. Bức tranh vẽ trên chiếc váy, đặc biệt là ý nghĩa hai dòng chữ đề dưới bức tranh... chứng tỏ chiếc váy lót này không phải do lấy cắp, cũng không phải do cầu xin mà có được. Chiếc váy lót này là món quà Điêu Thuyền gửi tặng riêng cho công tử Kim Yoon Sik, món quà đáp lễ cho một đêm quá đỗi tuyệt vời. Không phải vô tình mà Điêu Thuyền viết ra những lời ấy, hẳn nàng muốn khẳng định rằng khả năng trên giường của tên tiểu tử lại cái này giỏi hơn tất cả những gì đàn ông nàng đã gặp qua.
Hết thảy đám nho sinh cũ mới đều đổ dồn ánh mắt vào phần giữa thân Yoon Hee. Rốt cuộc tên nhóc đó đã làm gì, mà được chính Điêu Thuyền chứ không phải bất kỳ kỹ nữ nào khác viết tặng dòng chữ ấy? Những dấu môi đỏ trên khắp hai má và quần áo của Yoon Hee càng khiến họ suy đoán lung tung. Không ai biết chuyện này bắt nguồn từ trò đùa của Yong Ha, nên lại càng nhốn nháo hơn. Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, tên nhóc tân nho sinh vừa mới đây thôi chẳng khác gì đàn bà, giờ lại ra dáng đàn ông hơn bất kỳ ai trong số họ. Thật đáng ghen tị!
Yoon Hee vẫn không hay biết vì sao họ lại nhìn cô như vậy. Cảm giác kỳ lạ, cô quay sang nhìn Sun Joon như để dò hỏi lý do, nhưng ngay chính chàng cũng đang nhìn cô với vẻ mặt “không ngờ cậu hoành tráng thế”. Yoon Hee cảm thấy rối tinh rối mù, như thể chỉ mỗi mình cô bị biến thành kẻ ngốc ở đây.
Song trong số những người có mặt ở Tây trai lúc này, người rối bời nhất không phải Yoon Hee, mà là Yong Ha. “Vậy không phải cậu ta là con gái sao? Trên đời lại có thể có tên con trai đẹp thế ư? Hay là do bà mụ say nên nặn nhầm?” Trong đầu hắn hỗn độn, chồng chéo đủ loại suy nghĩ. Yong Ha vốn rất tin vào khả năng nhìn người của mình, nhưng giờ hắn bàng hoàng đến nỗi niềm tin ấy đã bắt đầu có đôi chút lung lay. Hắn chỉ muốn chạy ngay đến Mẫu Đơn các để xác minh sự thật, nhưng xem ra chuyện này rất khó. Bởi bắt đầu từ ngày mai, hắn phải học giờ Kinh quốc đại điển của ông thầy hắc ám, tiến sĩ Yu. Yong Ha có lười biếng đến cỡ nào cũng không dám cả gan bỏ tiết của tiến sĩ Yu.
Mặc cho Yong Ha suy nghĩ đến tận đẩu đâu, buổi lễ Tân bảng đã khép lại bằng thắng lợi của Yoon Hee. Cô được chỉ định là Ám hành ngự sử xuất sắc nhất, và được thực hiện một nguyện vọng của bản thân. Yoon Hee không quan tâm đến điều đó, việc đầu tiên cô làm là nhẹ nhàng gấp chiếc váy lót của Điêu Thuyền lại rồi cất đi. Chỉ đơn giản vì cô không muốn thứ đó bị đem ra làm trò đùa cho cả đám đàn ông. Nhưng hành động này của Yoon Hee lại càng khiến những nho sinh khác khẳng định thêm mối quan hệ gần gũi giữa cô và Điêu Thuyền. Trong số các tân nho sinh mới nhập trai, chỉ mình Sun Joon là sẽ phải chịu phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Yong Ha vẫn chưa hết nghi ngờ, lại vặn hỏi lần nữa:
“Lee Sun Joon! Ta không biết cậu tài giỏi thế nào, nhưng ở đây cậu cũng chỉ là tân nho sinh mà thôi. Vì vậy phải cho chúng ta thấy là cậu đã nỗ lực, dù chỉ một chút, để giải cho được câu đố của các tiền bối chứ. Nếu cậu nhận mình có đến nhà Binh phán, chúng tôi sẽ giảm bớt hình phạt cho.”
“Tôi thậm chí còn không ra khỏi Phán thôn nữa là.”
“Nói vậy cậu thấy đám tiền bối bọn ta nực cười lắm sao?”
“Không phải vậy. Là do tôi ngu ngốc thôi.”
Tây Chưởng nghị bước lên phía trước, ngăn Yong Ha đang định hỏi tiếp. Hắn ta cũng là người phái Lão luận như Sun Joon, nên thực ra không hề muốn chàng phải chịu phạt chút nào, chẳng còn cách nào khác đành uể oải lên tiếng:
“Lôi Lee Sun Joon ra ngoài Sung Kyun Kwan!”
Mấy trai bộc túm lại vây lấy Sun Joon, rồi lôi chàng ra ngoài như áp giải một tên tội phạm. Đám nho sinh lũ lượt kéo theo thưởng lãm, Yoon Hee cũng vì lo lắng mà đi theo.
Cô không thể hiểu được Sun Joon đang nghĩ gì. Dù gì họ cũng không thể xác minh lại, chỉ cần chàng nói dối rằng mình đã đến nhà Binh phán là được mà. Cô đã chia tay chàng ngay lối vào Phán thôn. Cô còn nhìn thấy chàng đi về phía Bắc thôn. Cô cũng có thể làm chứng cho chàng kia mà. Rốt cuộc vì lý do gì chàng lại khăng khăng nói mình không hề rời khỏi Phán thôn? Không lẽ chàng sợ con gái Binh phán sẽ bị người ta bêu tiếng xấu? Chàng sợ rằng nếu nói mình đã đến đó thì không biết người ta sẽ đồn đại thế nào? Nhưng nếu nói vậy, nghĩa là Sun Joon đã giải được câu đố về cô gái và đoá hoa phù dung ấy rồi sao? Để bảo vệ nàng ấy nên chàng mới giả vờ như không biết? Cho dù có bị cởi hết quần áo quẳng vào thùng phân chàng cũng không màng?
Đến cầu Phán Thuỷ, Tây Chưởng nghị bước ra và nói:
“Mấy trai bộc các ngươi đã phải nhịn tiểu từ nãy đến giờ, bọng đái chắc sắp vỡ ra cả rồi. Tất cả hãy bước lên đây chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Sun Joon khẽ nhíu đôi lông mày rậm. Yoon Hee cũng giật mình. Thì ra hình phạt không chỉ đơn giản là bị ném xuống con suối Phán Thuỷ cạn nước. Người chịu phạt sẽ bị đẩy xuống nước trong lúc mấy trai bộc đứng nơi đầu nguồn tiểu tiện. Mà mấy trai bộc ấy là ai? Chẳng phải là những kẻ giúp việc trong Sung Kyun Kwan sao? Phải ngâm mình trong nước tiểu của họ là nỗi nhục vô cùng lớn đối với những người mang danh quý tộc. Nhưng Sun Joon vẫn tuân theo nguyên tắc, trước khi những người khác phải ép buộc, chàng đã tự động cởi nón ra. Yoon Hee không thể đứng yên nhìn chuyện này xảy ra. Cô không muốn Sun Joon phải chịu nỗi nhục ấy, và cũng không muốn chính mắt mình chứng kiến cảnh chàng chịu nhục. Cô cố hét lên thật lớn:
“Khoan đã, tôi có điều muốn nói!”
Tất cả đều chuyển sự chú ý về phía cô. Yoon Hee vội vàng nói thật nhanh:
“Các huynh đã nói sẽ thực hiện một nguyện vọng của tôi đúng không?”
“Phải. Nhưng chuyện đó tính sau, để xong phần hình phạt này đã...”
“Tôi muốn sử dụng nguyện vọng đó ngay bây giờ. Mong các huynh hãy xoá bỏ hình phạt của Lee Sun Joon.”
Cặp mắt như mất đi ánh sáng lúc nãy của Yong Ha lại bừng lên đầy hứng thú. Hắn dùng quạt che miệng, quan sát nhất cử nhất động của Yoon Hee. Sun Joon quay lại dịu dàng nói với cô:
“Cậu không cần phải làm vậy đâu. Nguyện vọng đó cứ để sau này nhỡ khi cần dùng đến.”
“Bây giờ tôi dùng nó cho huynh, sau này tôi sẽ xin huynh một nguyện vọng khác. Tôi nghĩ như thế còn có lợi hơn nhiều.”
Tất cả các nho sinh đều cho rằng Yoon Hee đã tính toán quá cao tay. Đề đạt nguyện vọng với những tiền bối không quyền không thế bọn họ đâu bằng với Lee Sun Joon, con trai của người đứng đầu Lão luận. Mức độ nguyện vọng có thể thực hiện đương nhiên là khác hẳn nhau. Họ đều trầm trồ tên nhóc trông ẻo lả như con gái ấy mà lại có đầu óc tinh ranh đến không ngờ. Sau khi bàn bạc, các nho sinh tiền bối quay sang nói với Yoon Hee và Sun Joon:
“Không có quy định cấm những nguyện vọng như vậy, nên cứ làm thế đi. Lee Sun Joon đồng ý chứ?”
“Vâng.”
Đám nho sinh vừa quay trở vào Sung Kyun Kwan vừa kêu ca tự dưng phải tất tả chạy ra đây làm gì không biết. Mấy trai bộc cũng hớt hơ hớt hải chạy vào thật nhanh để giải quyết vấn đề mà họ phải nhịn từ nãy đến giờ. Chỉ còn lại Yoon Hee và Sun Joon. À không, còn cả ánh mắt của Yong Ha đang dõi theo hai người họ nữa. Sun Joon đội lại nón lên đầu, cất tiếng hỏi:
“Cậu sử dụng nguyện vọng như vậy có ổn không? Sẽ không hối hận chứ?”
“Có sao đâu, tôi đã nói sau này nhất định sẽ bắt huynh thực hiện nguyện vọng của tôi mà. Thật đó. Tôi cũng tham lam lắm, nên nhất định sẽ xin huynh một thứ gì đó thật lớn.”
Chàng bật cười, rồi cùng Yoon Hee trở vào Sung Kyun Kwan. Vừa đi Sun Joon vừa nói:
“Tôi sẽ chờ xem nguyện vọng của cậu là gì. Mà tôi cũng phải đánh giá lại cậu mới được. Khác hẳn với vẻ bề ngoài...”
“Cái gì cơ?”
Sun Joon nhìn Yoon Hee với vẻ “cùng là đàn ông với nhau, biết rồi sao còn phải hỏi”. Nhưng Yoon Hee lại không phải là đàn ông, nên cô chỉ ngây ngô cười đáp lại. Được các tiền bối thực hiện nguyện vọng thì cũng thích thật. Nhưng chỉ mới nghĩ đến chuyện được Sun Joon lắng nghe nguyện vọng thôi cũng đã đủ khiến cô xuyến xao rồi. Như chợt nhớ ra điều gì, Yoon Hee lên tiếng:
“À, huynh không thắc mắc về đáp án mật chỉ của mình sao?”
“Chuyện cũng qua rồi mà...”
Yoon Hee mặc chàng không muốn bàn đến chuyện đó, tiếp tục nói như để thăm dò:
“Đoá phù dung trong đó là ý chỉ người con gái đẹp.”
“À à...”
Sun Joon gật gù ra vẻ như bây giờ mới hiểu, nhưng Yoon Hee thì cảm thấy rợn hết da gà. Rõ ràng chàng đã biết câu trả lời. Dù có cải trang nam, nhưng cô vẫn còn trực giác của phụ nữ. Yoon Hee cảm thấy sợ, cô cắn chặt môi, không nói gì nữa. Từ sâu tận đáy lòng, cô cầu mong rằng Sun Joon chưa gặp được đoá phù dung kia.
Bỗng Tây Chưởng nghị đi cùng ba người nữa xuất hiện, chắn giữa đường đi của Sun Joon và Yoon Hee. Bọn họ đều là người phái Lão luận đang sống trong Tây trai. Họ làm lơ Yoon Hee, quay sang thân thiện chào Sun Joon rồi kéo chàng ra một góc. Sun Joon và họ trao đồi điều gì đó với nhau. Trông họ có vẻ không hài lòng với việc chàng chuyển vào sống ở Đông trai.
Yoon Hee ngây người nhìn theo Sun Joon hồi lâu rồi vụt quay đi, chạy thẳng một mạch về Đông trai. Cô vẫn biết chàng là người phái Lão luận. Nhưng chỉ đến tận lúc này, khi nhìn thấy chàng đứng nói chuyện với những người cùng phái, cô mới nhận ra khoảng cách giữa chàng và cô.
Để tránh bị lính tuần bắt gặp, Yoon Hee chạy sát vào bờ tường, hai chân run lập cập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Ai đó!”
Nghe thấy tiếng quát bất ngờ, chân Yoon Hee như mềm nhũn ra, cô ngồi phịch ngay xuống đất. Khó khăn lắm mới quay được đầu lại nhìn thì thấy hai viên lính tuần đang chạy về phía cô. Yoon Hee rất muốn bỏ chạy, nhưng hai chân không tài nào đứng dậy nổi, cuối cùng cô chỉ biết ngồi im một chỗ đợi hai viên lính tuần vây lấy mình.
“Đã đến giờ giới nghiêm rồi mà ngươi còn làm gì ở đây?”
Yoon Hee đã đinh ninh rằng sẽ bị đập dùi cui vào gáy, nên khi được hỏi như vậy cô rất bất ngờ. Có vẻ như hai viên lính tuần cũng thấy chàng thư sinh đang thần hồn nát thần tính ngồi bệt dưới đất này rất buồn cười.
“Xin các huynh tha cho tôi một lần này thôi. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ trong lễ Tân bảng của Sung Kyun Kwan nên mới phải lang thang giờ này.”
“Khoan đã, vừa rồi huynh mới nhắc đến Sung Kyun Kwan phải không?”
Đột nhiên hai tên lính tuần thay đổi cách nói chuyện làm Yoon Hee cảm thấy kỳ lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn họ:
“Vâng. Tôi vừa mới nhập trai Sung Kyun Kwan hôm nay. Chuyện là...”
Không đợi Yoon Hee viện thêm lý do dài dòng, hai viên lính tuần đã tươi cười nói:
“Nếu vậy huynh phải nói ngay từ đầu chứ! Chúng tôi vẫn hay đùa với nhau rằng, sau giờ giới nghiêm thì hoàng thượng có thể bắt, nhưng tuyệt đối không được động đến nho sinh Sung Kyun Kwan mà. Tuy nhiên để cho đúng thủ tục, huynh làm ơn cho chúng tôi xem qua hiệu bài.”
Câu nói đùa này bắt nguồn từ việc chê cười một số quan phủ thời tiên hoàng Yeong Jo, lấy danh nghĩa cấm thông hành giờ giới nghiêm, bắt các nho sinh Sung Kyun Kwan, cuối cùng bị phạt tội giáng chức. Yoon Hee dần dần làm chủ được đôi chân của mình, cô đứng dậy lấy hiệu bài ra cho hai viên lính tuần kiểm tra. Họ xác nhận qua loa rồi đưa trả lại cô, nói:
“Dạo này xảy ra nhiều chuyện phức tạp lộn xộn, nên chúng tôi sẽ đưa huynh về trước Phán thôn. Không phải có ý giám sát gì huynh đâu!”
Yoon Hee vội vàng gật đầu. Đi một mình giữa đêm khuya quả thật rất đáng sợ, lời đề nghị này vừa rất hay rất hợp ý cô. Thời hạn thực hiện nhiệm vụ đặt ra không phải giờ giới nghiêm mà đến tận canh ba, chắc chắn là do các bậc tiền bối đã tính toán từ trước. Có khi nào họ biết rõ nho sinh mới sẽ bị lính tuần đuổi bắt nên mới lên kế hoạch đẩy cô đến tận Da-dong? Yoon Hee bất giác lo lắng vì đoạn đường phía trước chưa biết chừng vẫn còn nhiều cạm bẫy đang chờ đợi cô.
Đi được một đoạn, họ gặp một đoạn đám quan binh gồm một viên quan chỉ huy và hai mươi binh sĩ đi tuần. Hai viên lính tuần dừng lại báo cáo đầu đuôi mọi chuyện cho quan chỉ huy xong, lại tiếp tục hộ tống Yoon Hee đi về phía Phán thôn. Yoon Hee đi giữa hai người, đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Khi nãy huynh nói dạo này xảy ra nhiều chuyện lộn xộn, là chuyện gì vậy?”
“Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm. Có một gã từa tựa như Hong Gil Dong[7] đang làm đau đầu đám lính tuần chúng tôi thôi.”
[7] Hong Gil Dong: một nhân vật nghĩa tặc giúp dân diệt ác trong tiểu thuyết cổ của Hàn Quốc, tương tự Robin Hood.
“Như Hong Gil Dong? Là một tên nghĩa tặc à?”
“Ha ha ha, cũng không hẳn. Hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện nên chúng tôi gọi như vậy thôi. Hắn thường xuất hiện vào nửa đêm, dán bích thư khắp các phủ quan và cửa nhà các vị đại thần, sau đó thì biến mất.”
“Bích thư? Lẽ nào có nội dung phản động?”
“Thực ra cũng không phải là bích thư phản động nên càng làm chúng tôi khó xử. Nội dung không nói về hoàng thượng, mà động chạm đến các quan đại thần... Lính tuần chúng tôi không rành về khoản này lắm, nhưng người ta nói rằng gã này rất có tài văn chương.”
Hai viên lính tuần có vẻ rất thích thú trước chủ đề này, nhưng vì đối phương là nho sinh Sung Kyun Kwan nên họ cũng có vẻ cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn.
Đến đầu Phán thôn, hai viên lính tuần dừng lại nói:
“Đúng ra chúng tôi phải đưa huynh về đến Sung Kyun Kwan an toàn, nhưng Phán thôn là vùng tự trị, quan quân chúng tôi không được phép tiến sâu vào hơn nữa. Vậy mong huynh bảo trọng.”
Nói xong họ quay lưng đi thẳng. Phán thôn tuy nằm trong Tứ đại môn nhưng là một thế giới hoàn toàn cách biệt, nguyên nhân có lẽ vì ngôi làng này được hình thành để phục vụ cho Sung Kyun Kwan. Ở đây giờ giới nghiêm không có hiệu lực, nên có rất nhiều tên tội phạm lợi dụng đặc điểm tự trị này lén lút chọn đây làm nơi trú ngụ. Đoạn đường từ Phán thôn về Sung Kyun Kwan chính là thử thách cuối cùng mà các nho sinh tiền bối dành cho tân nho sinh. Trên suốt quãng đường, Yoon Hee không lúc nào không nơm nớp lo sợ, cô vừa đi vừa dáo dác nhìn những người xung quanh, may sao không phát hiện có ai khả nghi. Chỉ thỉnh thoảng thấy vài nho sinh trọ ở Phán thôn đi ngang qua. Các quán rượu nơi góc đường đều đã treo đèn nên đường đi cũng không đến nỗi tối om như Yoon Hee nghĩ.
Dưới ánh trăng, Sung Kyun Kwan dần hiện ra trước mắt Yoon Hee. Vậy là cuối cùng cô đã có thể bảo toàn thân phận của mình và kết thúc lễ Tân bảng một cách thuận lợi. Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc ấy, lại cảm giác có người lững thững đi ngay sau lưng mình. Ban đầu cô nghĩ chỉ là người qua đường, nhưng người đó vẫn tiếp tục bám theo cô. Yoon Hee đã ra khỏi Phán thôn, nên người đang đi sau cô chắc chắn không phải là dân ở đó. Thật kỳ lạ. Không lẽ là một tên trộm đang lẩn trốn ở Phán thôn? Yoon Hee muốn vùng thoát khỏi kẻ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ và lính tuần này, cô nắm chặt tay, chuẩn bị bỏ chạy.
Dốc hết sức bình sinh, Yoon Hee bắt đầu chạy. Trước mặt đã là Sung Kyun Kwan. Chỉ cần trai bộc mở cánh cửa kia ra là có thể cắt đuôi kẻ đeo bám kỳ lạ này. Băng qua cầu Phán Thuỷ, Yoon Hee chạy đến Đông Tam Môn, dùng cả hai nắm đấm, gấp gáp đập cửa. Nhưng bên trong không hề có tiếng trả lời.
“Mở cửa! Mau mở cửa ra!”
Bóng người kỳ lạ càng lúc càng tiến gần Yoon Hee. Cô cố trấn an mình rằng có thể người đó cũng là nho sinh Sung Kyun Kwan, nhưng rồi cái bóng in rõ mồn một lên cánh cửa, không nón, không mũ chụp đầu, mà chỉ có búi tóc trống không. Không thể nào là nho sinh Sung Kyun Kwan. Nếu vậy thì...
“Này, ngươi tưởng mình là hoàng thượng sao?”
Câu nói của người lạ làm Yoon Hee giật nảy. Giọng gã tuy có chút gai góc, nhưng không hề giống kẻ lưu manh. Yoon Hee sực nhận ra, cánh cửa mà cô ra sức đập nãy giờ là cửa giữa của Đông Tam môn, là cửa riêng dành cho hoàng thượng, bình thường vẫn được khoá chặt. Vậy nên dù Yoon Hee có cố đập thế nào, cánh cửa vẫn không hề suy suyển, mà có khi cô còn mắc thêm tội bất kính. Yoon Hee rùng mình, vội tránh xa khỏi cánh cửa. Cái bóng người lạ đứng sau cô hất hàm chỉ sang cánh cửa bên phải rõ ràng chỉ đang khép hờ. Lấy hết dũng khí, Yoon Hee quyết định quay lại nhìn phía sau.
Người đứng sau lưng cô, ngoại trừ trên đầu không đội nón, còn đâu quần áo trên người đều là quần áo quý tộc. Nhưng nghiêm túc mà nói, trông bộ dạng gã cũng chẳng thể coi là quý tộc cho được. Chiếc áo dài khoác ngoài mở bung, dây lưng xộc xệch như thể sẽ tuột ra bất cứ lúc nào, thậm chí ngay eo còn giắt lủng lẳng một bình rượu. Thế nhưng Yoon Hee lại cảm thấy kiểu ăn vận quái dị, vóc người cao lớn này rất quen, rõ ràng cô đã nhìn thấy ở đâu. Trong ánh sáng mù mờ, lại sấp bóng nên Yoon Hee không thể trông rõ khuôn mặt người đối diện, duy có chiếc cằm rắn rỏi ấy là không thể lẫn đi đâu được. Người lạ cũng nhìn Yoon Hee chăm chú, đoạn mỉm cười nói:
“Tên tiểu tử ngươi vẫn đẹp như ngày nào.”
Vẫn đẹp như ngày nào? Yoon Hee sực nhớ ra người đang đứng trước mặt mình. Vào mùa hè năm ngoái, khi Yoon Hee bị đám giành chỗ hành hung, gã chính là vị quý tộc kỳ lạ đã cứu mạng cô. Từ cánh cửa bên phải, một trai bộc mở cửa bước ra.
“Ơ? Kiệt Ngao công tử cũng về tới rồi à?”
Kiệt Ngao? Yoon Hee chết đứng, như thể vừa bị dùi cui đập vào đầu. Kiệt Ngao thờ ơ phẩy áo bước vào trong. Trai bộc hỏi với theo:
“Nón của công tử đâu rồi?”
“Trả tiền rượu rồi.”
Gã chỉ trả lời cụt ngủn như thế rồi bỏ đi. Yoon Hee thoáng nhìn thấy vết máu dưới vạt áo khoác ngoài đang bay phất phơ của gã. Nhìn kỹ lại thì hình như máu đang chảy từ nơi bàn toạ xuống ống quần bên phải, nhưng đã được vạt áo khoác ngoài khéo léo che đi. Hay gã vừa đi đánh nhau ở đâu về? Phải dùng chung một phòng với kẻ như vậy, Yoon Hee cảm thấy tương lai của mình mờ mịt quá đỗi. Trai bộc đứng cạnh cô nãy giờ lên tiếng bắt chuyện:
“Công tử đã quay về lành lặn. Công tử thực hiện nhiệm vụ trong mật chỉ suôn sẻ cả chứ?”
“Cũng tàm tạm. Giờ tôi chỉ cần quay lại Tây trai là được phải không?”
Trai bộc vừa đóng cửa vừa trả lời cô:
“Vâng, đúng vậy.”
“Những người khác thế nào rồi?”
“Bọn họ về cả rồi. Công tử là người cuối cùng đấy.”
Vậy có nghĩa là Sun Joon cũng đã về. Ý nghĩ chàng đã thực hiện xong nhiệm vụ trong mật chỉ khiến trái tim cô thắt lại. Nhưng mặt khác cô lại nghĩ, chưa biết chừng chàng không giải được mật chỉ ấy cũng nên.
Đám đông vẫn tụ tập ở Tây trai. Họ vừa chờ nho sinh cuối cùng quay lại, vừa vui vẻ ăn uống với nhau. Yoon Hee vất vả lắm mới trở về được nơi này, trông thấy cảnh tượng trước mặt, cô cảm thấy chán ghét vô cùng. Người bất ngờ nhất trước sự xuất hiện của Yoon Hee chính là Yong Ha. Hắn không thể rời mắt khỏi cô, trong đầu rối tung không biết bao nhiêu suy nghĩ.
Yoon Hee không hề biết Yong Ha đang dõi theo mình, cô vội vàng chạy lại đứng cạnh Sun Joon. Chàng vẫn bình tĩnh không khác gì lúc họ chia tay. Sun Joon vui vẻ chào cô trước:
“Cậu về rồi à? Tôi đang lo đây.”
“Vâng, huynh trở lại đây sớm lắm à?”
“Tôi cũng mới về đến thôi.”
Yoon Hee giật mình, cô nín thở hỏi:
“Vậy... vậy là huynh hoàn thành được nhiệm vụ rồi à?”
Sun Joon cười thật tươi như thể chàng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rất suôn sẻ.
“Không, tôi đã không giải được mật chỉ.”
Yoon Hee định nở một nụ cười mừng rỡ nhưng đã vội nghiêm mặt lại.
“Vậy thì lớn chuyện rồi. Giờ huynh định thế nào?”
“Còn thế nào được nữa, đành chịu dầm nước một lát thôi chứ sao, chắc cũng không đến nỗi. Cậu thì sao?”
“Tôi đã cố giải và thực hiện cho xong nhiệm vụ rồi mới về, chỉ không biết...”
Yong Ha đã không nhìn thấy ánh mắt tình cảm mà Yoon Hee dành cho Sun Joon. Hắn đã nghĩ đứa con gái cải trang nho sinh ấy không thể nào quay lại nơi này. Hắn càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc cô ta dựa vào cái gì mà dám quay lại đây.
Ngoài Yoon Hee và Sun Joon, những nho sinh khác đều đã được kiểm tra xác nhận nhiệm vụ của mình. Sau khi những nho sinh tiền bối ổn định trên hiên để bắt đầu kiểm tra hai người cuối cùng, trai bộc hô lớn:
“Mời Lee Sun Joon bước lên báo cáo!”
Sun Joon bước lên vài bước, ngẩng cao đầu nói:
“Tôi không giải được mật chỉ nên đã quay về.”
Thái độ điềm tĩnh đường hoàng của chàng khiến đám nho sinh tiền bối đều mất hứng. Nếu đã không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng phải tỏ ra khúm núm nịnh nọt một chút mới thú vị chứ. Tây Chưởng nghị miễn cưỡng hỏi:
“Vậy ngươi đã sẵn sàng chịu phạt chưa?”
“Vâng, đã sẵn sàng rồi.”
“Khoan đã!”
Đột nhiên Yong Ha la lớn, tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn hắn ta. Mục đích ban đầu của Yong Ha không chỉ đơn giản là để phạt tân nho sinh. Vậy nên hắn không muốn Sun Joon trí trá qua cửa dễ dàng như vậy.
“Người như cậu nhất định sẽ cố hết sức giải cho ra mật chỉ. Thế cậu đã thử đến nhà Binh phán chưa?”
“Thậm chí tôi còn không nghĩ được đến đó nữa là.”
Yoon Hee nghiêng đầu suy nghĩ. Rõ ràng lúc chia tay, chàng đã nói sẽ đến nhà Binh phán kia mà. Sao giờ lại nói là không nghĩ đến chuyện đó, chuyện này thật khó hiểu. Yong Ha cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi tiếp:
“Vậy cậu đã làm gì mà đến tận bây giờ mới quay về?”
“Tôi cứ loay hoay suy nghĩ để giải mật chỉ, nhưng hết thời gian quy định, không còn cách nào nên đành quay về thôi.”
Yong Ha thôi không hỏi nữa. Một phần vì hắn cảm thấy cuộc đối thoại này sẽ chẳng thể đi đến đâu, một phần vì hắn ghét cảm giác ánh mắt sắc của Sun Joon chĩa thẳng vào mình. Sau khi Sun Joon bước lui lại chỗ cũ, trai bộc tiếp tục hô:
“Mời Kim Yoon Sik bước lên báo cáo!”
Yoon Hee bước lên phía trước đầy vẻ tự tin. Cô chậm rãi lấy từ trong tay áo chiếc váy lót của Điêu Thuyền. Nhìn thấy đáp án của mật chỉ, Yong Ha bất ngờ đến nỗi đứng phắt dậy. Yoon Hee nói:
“Đây là chiếc váy lót của Điêu Thuyền, kỹ nữ của Mẫu Đơn các.”
Tất cả các nho sinh có mặt đều hết sức ngạc nhiên, thi nhau bàn luận xôn xao. Không ai trong số họ nghĩ rằng tên tân nho sinh mặt mũi như con gái ấy lại có thể mang chiếc váy lót lụa của Điêu Thuyền về. Người thì nghĩ rằng thứ Yoon Hee mang về chỉ là chiếc váy lót của một cô gái nào đó, kẻ lại cho rằng cô đã lén lấy cắp của Điêu Thuyền. Trai bộc nhận lấy chiếc váy, đem đến trước hiên cho các nho sinh xem. Yong Ha tiến lại gần để xác minh xem đó có đúng là đồ của Điêu Thuyền hay không. Ngay khi chiếc váy lót vừa được trải ra, tất cả các nho sinh khác đều nhất loạt ngẩng lên nhìn Yong Ha, còn hắn thì nhìn Yoon Hee với ánh mắt kinh ngạc.
“Có đúng là của Điêu Thuyền không?”
Yong Ha vẫn không rời mắt khỏi Yoon Hee, trả lời câu hỏi của Tây Chưởng nghị:
“Vâng. Có thêu hình đoá hoa mẫu đơn năm cánh màu đỏ, chiếc váy lót này chính là của Điêu Thuyền. Hơn nữa, nếu không phải Điêu Thuyền thì không thể vẽ lên chiếc váy lót này đâu.”
“Ở đây còn có chữ nữa này. Là ai đã nói đêm ngắn không bằng đêm dài. Không có đêm dài nào có thể sánh được với đêm nay ngắn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Hơ hơ, thật là!”
Nếu như đây đúng là của Điêu Thuyền, thì chuyện này còn đáng ngạc nhiên hơn nữa. Bức tranh vẽ trên chiếc váy, đặc biệt là ý nghĩa hai dòng chữ đề dưới bức tranh... chứng tỏ chiếc váy lót này không phải do lấy cắp, cũng không phải do cầu xin mà có được. Chiếc váy lót này là món quà Điêu Thuyền gửi tặng riêng cho công tử Kim Yoon Sik, món quà đáp lễ cho một đêm quá đỗi tuyệt vời. Không phải vô tình mà Điêu Thuyền viết ra những lời ấy, hẳn nàng muốn khẳng định rằng khả năng trên giường của tên tiểu tử lại cái này giỏi hơn tất cả những gì đàn ông nàng đã gặp qua.
Hết thảy đám nho sinh cũ mới đều đổ dồn ánh mắt vào phần giữa thân Yoon Hee. Rốt cuộc tên nhóc đó đã làm gì, mà được chính Điêu Thuyền chứ không phải bất kỳ kỹ nữ nào khác viết tặng dòng chữ ấy? Những dấu môi đỏ trên khắp hai má và quần áo của Yoon Hee càng khiến họ suy đoán lung tung. Không ai biết chuyện này bắt nguồn từ trò đùa của Yong Ha, nên lại càng nhốn nháo hơn. Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, tên nhóc tân nho sinh vừa mới đây thôi chẳng khác gì đàn bà, giờ lại ra dáng đàn ông hơn bất kỳ ai trong số họ. Thật đáng ghen tị!
Yoon Hee vẫn không hay biết vì sao họ lại nhìn cô như vậy. Cảm giác kỳ lạ, cô quay sang nhìn Sun Joon như để dò hỏi lý do, nhưng ngay chính chàng cũng đang nhìn cô với vẻ mặt “không ngờ cậu hoành tráng thế”. Yoon Hee cảm thấy rối tinh rối mù, như thể chỉ mỗi mình cô bị biến thành kẻ ngốc ở đây.
Song trong số những người có mặt ở Tây trai lúc này, người rối bời nhất không phải Yoon Hee, mà là Yong Ha. “Vậy không phải cậu ta là con gái sao? Trên đời lại có thể có tên con trai đẹp thế ư? Hay là do bà mụ say nên nặn nhầm?” Trong đầu hắn hỗn độn, chồng chéo đủ loại suy nghĩ. Yong Ha vốn rất tin vào khả năng nhìn người của mình, nhưng giờ hắn bàng hoàng đến nỗi niềm tin ấy đã bắt đầu có đôi chút lung lay. Hắn chỉ muốn chạy ngay đến Mẫu Đơn các để xác minh sự thật, nhưng xem ra chuyện này rất khó. Bởi bắt đầu từ ngày mai, hắn phải học giờ Kinh quốc đại điển của ông thầy hắc ám, tiến sĩ Yu. Yong Ha có lười biếng đến cỡ nào cũng không dám cả gan bỏ tiết của tiến sĩ Yu.
Mặc cho Yong Ha suy nghĩ đến tận đẩu đâu, buổi lễ Tân bảng đã khép lại bằng thắng lợi của Yoon Hee. Cô được chỉ định là Ám hành ngự sử xuất sắc nhất, và được thực hiện một nguyện vọng của bản thân. Yoon Hee không quan tâm đến điều đó, việc đầu tiên cô làm là nhẹ nhàng gấp chiếc váy lót của Điêu Thuyền lại rồi cất đi. Chỉ đơn giản vì cô không muốn thứ đó bị đem ra làm trò đùa cho cả đám đàn ông. Nhưng hành động này của Yoon Hee lại càng khiến những nho sinh khác khẳng định thêm mối quan hệ gần gũi giữa cô và Điêu Thuyền. Trong số các tân nho sinh mới nhập trai, chỉ mình Sun Joon là sẽ phải chịu phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Yong Ha vẫn chưa hết nghi ngờ, lại vặn hỏi lần nữa:
“Lee Sun Joon! Ta không biết cậu tài giỏi thế nào, nhưng ở đây cậu cũng chỉ là tân nho sinh mà thôi. Vì vậy phải cho chúng ta thấy là cậu đã nỗ lực, dù chỉ một chút, để giải cho được câu đố của các tiền bối chứ. Nếu cậu nhận mình có đến nhà Binh phán, chúng tôi sẽ giảm bớt hình phạt cho.”
“Tôi thậm chí còn không ra khỏi Phán thôn nữa là.”
“Nói vậy cậu thấy đám tiền bối bọn ta nực cười lắm sao?”
“Không phải vậy. Là do tôi ngu ngốc thôi.”
Tây Chưởng nghị bước lên phía trước, ngăn Yong Ha đang định hỏi tiếp. Hắn ta cũng là người phái Lão luận như Sun Joon, nên thực ra không hề muốn chàng phải chịu phạt chút nào, chẳng còn cách nào khác đành uể oải lên tiếng:
“Lôi Lee Sun Joon ra ngoài Sung Kyun Kwan!”
Mấy trai bộc túm lại vây lấy Sun Joon, rồi lôi chàng ra ngoài như áp giải một tên tội phạm. Đám nho sinh lũ lượt kéo theo thưởng lãm, Yoon Hee cũng vì lo lắng mà đi theo.
Cô không thể hiểu được Sun Joon đang nghĩ gì. Dù gì họ cũng không thể xác minh lại, chỉ cần chàng nói dối rằng mình đã đến nhà Binh phán là được mà. Cô đã chia tay chàng ngay lối vào Phán thôn. Cô còn nhìn thấy chàng đi về phía Bắc thôn. Cô cũng có thể làm chứng cho chàng kia mà. Rốt cuộc vì lý do gì chàng lại khăng khăng nói mình không hề rời khỏi Phán thôn? Không lẽ chàng sợ con gái Binh phán sẽ bị người ta bêu tiếng xấu? Chàng sợ rằng nếu nói mình đã đến đó thì không biết người ta sẽ đồn đại thế nào? Nhưng nếu nói vậy, nghĩa là Sun Joon đã giải được câu đố về cô gái và đoá hoa phù dung ấy rồi sao? Để bảo vệ nàng ấy nên chàng mới giả vờ như không biết? Cho dù có bị cởi hết quần áo quẳng vào thùng phân chàng cũng không màng?
Đến cầu Phán Thuỷ, Tây Chưởng nghị bước ra và nói:
“Mấy trai bộc các ngươi đã phải nhịn tiểu từ nãy đến giờ, bọng đái chắc sắp vỡ ra cả rồi. Tất cả hãy bước lên đây chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Sun Joon khẽ nhíu đôi lông mày rậm. Yoon Hee cũng giật mình. Thì ra hình phạt không chỉ đơn giản là bị ném xuống con suối Phán Thuỷ cạn nước. Người chịu phạt sẽ bị đẩy xuống nước trong lúc mấy trai bộc đứng nơi đầu nguồn tiểu tiện. Mà mấy trai bộc ấy là ai? Chẳng phải là những kẻ giúp việc trong Sung Kyun Kwan sao? Phải ngâm mình trong nước tiểu của họ là nỗi nhục vô cùng lớn đối với những người mang danh quý tộc. Nhưng Sun Joon vẫn tuân theo nguyên tắc, trước khi những người khác phải ép buộc, chàng đã tự động cởi nón ra. Yoon Hee không thể đứng yên nhìn chuyện này xảy ra. Cô không muốn Sun Joon phải chịu nỗi nhục ấy, và cũng không muốn chính mắt mình chứng kiến cảnh chàng chịu nhục. Cô cố hét lên thật lớn:
“Khoan đã, tôi có điều muốn nói!”
Tất cả đều chuyển sự chú ý về phía cô. Yoon Hee vội vàng nói thật nhanh:
“Các huynh đã nói sẽ thực hiện một nguyện vọng của tôi đúng không?”
“Phải. Nhưng chuyện đó tính sau, để xong phần hình phạt này đã...”
“Tôi muốn sử dụng nguyện vọng đó ngay bây giờ. Mong các huynh hãy xoá bỏ hình phạt của Lee Sun Joon.”
Cặp mắt như mất đi ánh sáng lúc nãy của Yong Ha lại bừng lên đầy hứng thú. Hắn dùng quạt che miệng, quan sát nhất cử nhất động của Yoon Hee. Sun Joon quay lại dịu dàng nói với cô:
“Cậu không cần phải làm vậy đâu. Nguyện vọng đó cứ để sau này nhỡ khi cần dùng đến.”
“Bây giờ tôi dùng nó cho huynh, sau này tôi sẽ xin huynh một nguyện vọng khác. Tôi nghĩ như thế còn có lợi hơn nhiều.”
Tất cả các nho sinh đều cho rằng Yoon Hee đã tính toán quá cao tay. Đề đạt nguyện vọng với những tiền bối không quyền không thế bọn họ đâu bằng với Lee Sun Joon, con trai của người đứng đầu Lão luận. Mức độ nguyện vọng có thể thực hiện đương nhiên là khác hẳn nhau. Họ đều trầm trồ tên nhóc trông ẻo lả như con gái ấy mà lại có đầu óc tinh ranh đến không ngờ. Sau khi bàn bạc, các nho sinh tiền bối quay sang nói với Yoon Hee và Sun Joon:
“Không có quy định cấm những nguyện vọng như vậy, nên cứ làm thế đi. Lee Sun Joon đồng ý chứ?”
“Vâng.”
Đám nho sinh vừa quay trở vào Sung Kyun Kwan vừa kêu ca tự dưng phải tất tả chạy ra đây làm gì không biết. Mấy trai bộc cũng hớt hơ hớt hải chạy vào thật nhanh để giải quyết vấn đề mà họ phải nhịn từ nãy đến giờ. Chỉ còn lại Yoon Hee và Sun Joon. À không, còn cả ánh mắt của Yong Ha đang dõi theo hai người họ nữa. Sun Joon đội lại nón lên đầu, cất tiếng hỏi:
“Cậu sử dụng nguyện vọng như vậy có ổn không? Sẽ không hối hận chứ?”
“Có sao đâu, tôi đã nói sau này nhất định sẽ bắt huynh thực hiện nguyện vọng của tôi mà. Thật đó. Tôi cũng tham lam lắm, nên nhất định sẽ xin huynh một thứ gì đó thật lớn.”
Chàng bật cười, rồi cùng Yoon Hee trở vào Sung Kyun Kwan. Vừa đi Sun Joon vừa nói:
“Tôi sẽ chờ xem nguyện vọng của cậu là gì. Mà tôi cũng phải đánh giá lại cậu mới được. Khác hẳn với vẻ bề ngoài...”
“Cái gì cơ?”
Sun Joon nhìn Yoon Hee với vẻ “cùng là đàn ông với nhau, biết rồi sao còn phải hỏi”. Nhưng Yoon Hee lại không phải là đàn ông, nên cô chỉ ngây ngô cười đáp lại. Được các tiền bối thực hiện nguyện vọng thì cũng thích thật. Nhưng chỉ mới nghĩ đến chuyện được Sun Joon lắng nghe nguyện vọng thôi cũng đã đủ khiến cô xuyến xao rồi. Như chợt nhớ ra điều gì, Yoon Hee lên tiếng:
“À, huynh không thắc mắc về đáp án mật chỉ của mình sao?”
“Chuyện cũng qua rồi mà...”
Yoon Hee mặc chàng không muốn bàn đến chuyện đó, tiếp tục nói như để thăm dò:
“Đoá phù dung trong đó là ý chỉ người con gái đẹp.”
“À à...”
Sun Joon gật gù ra vẻ như bây giờ mới hiểu, nhưng Yoon Hee thì cảm thấy rợn hết da gà. Rõ ràng chàng đã biết câu trả lời. Dù có cải trang nam, nhưng cô vẫn còn trực giác của phụ nữ. Yoon Hee cảm thấy sợ, cô cắn chặt môi, không nói gì nữa. Từ sâu tận đáy lòng, cô cầu mong rằng Sun Joon chưa gặp được đoá phù dung kia.
Bỗng Tây Chưởng nghị đi cùng ba người nữa xuất hiện, chắn giữa đường đi của Sun Joon và Yoon Hee. Bọn họ đều là người phái Lão luận đang sống trong Tây trai. Họ làm lơ Yoon Hee, quay sang thân thiện chào Sun Joon rồi kéo chàng ra một góc. Sun Joon và họ trao đồi điều gì đó với nhau. Trông họ có vẻ không hài lòng với việc chàng chuyển vào sống ở Đông trai.
Yoon Hee ngây người nhìn theo Sun Joon hồi lâu rồi vụt quay đi, chạy thẳng một mạch về Đông trai. Cô vẫn biết chàng là người phái Lão luận. Nhưng chỉ đến tận lúc này, khi nhìn thấy chàng đứng nói chuyện với những người cùng phái, cô mới nhận ra khoảng cách giữa chàng và cô.
/38
|