Lâm Tiểu Đông nghe được Vương Nghĩa Cao nói như vậy, trong lòng lập tức giận lên:
- Móa, Minh ca, theo chân bọn hắn nói lời vô dụng làm gì, cùng lắm thì liều mạng, Lâm gia Thanh Tang Thành chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, xem bọn hắn dám thế nào!
Lâm Tiểu Đông biết rõ hôm nay là bị đánh chắt rồi, chỉ có thể trông nom việc chuyển gia tộc ra, hi vọng bọn hắn có thể kiêng kị thoáng một phát. Thụ chút ít nỗi khổ da thịt không sao, nhưng mà nếu bị đánh tàn phế, cái kia đối với Võ Giả mà nói, hậu quả thật là nghiêm trọng, mặc dù có dược thảo quý hiếm, cũng không nhất định có thể khôi phục trạng thái dĩ vãng.
- Lâm gia Thanh Tang Thành? Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ kiêng kị Lâm gia các ngươi, Lâm Minh, ngươi rốt cuộc là tự mình động thủ, hãy để cho ta động thủ?
- Ngươi thử động thủ xem ah! Đến ah, cho rằng ta sợ ngươi sao?
Lâm Tiểu Đông tiến tới một bước, một tay gắt gao cầm chặt chuôi kiếm, kỳ thật trong lòng của hắn rất sợ, bất quá hắn lại thuộc về cái loại con vịt đun sôi còn mạnh miệng, trong nội tâm sợ đến phải chết, nhưng mà mặt mũi nam nhân này không thể ném đi!
Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông lại, nhìn Vương Nghĩa Cao nói:
- Vừa rồi ngươi nói là yêu cầu của ngươi? Tốt, chỉ cần ngươi ở trong quyết đấu võ đạo thắng ta, ta có thể nghe ngươi xử trí.
- Minh ca, ngươi...
Lâm Tiểu Đông nóng nảy, tuy tin tưởng ngày sau Lâm Minh tất có thành tựu, nhưng mà giai đoạn hiện tại hắn chỉ có Luyện Thể kỳ nhất trọng, vô luận như thế nào cũng đánh không lại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể nhị trọng, hắn sợ Lâm Minh thua sẽ thật sự bị đánh gãy gân tay gân chân.
Lâm Minh nói:
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
- Võ đạo quyết đấu? Ngươi cũng xứng quyết đấu cùng ta?
Vương Nghĩa Cao không nghĩ tới Lâm Minh sẽ đưa ra yêu cầu này, ở Thiên Vận Quốc, bình thường quan phủ sẽ không tham gia Võ Giả tranh đấu, bởi vì căn bản quản không được.
Võ Giả mâu thuẫn thường thường lấy phương thức võ đạo quyết đấu, chỉ cần song phương đồng ý, hơn nữa ước định tốt thắng thua, như vậy về sau sẽ không truy cứu mâu thuẫn nữa, dù sao đối với Võ Giả mà nói, danh dự là thập phần trọng yếu.
Thực lực Vương Nghĩa Cao cao hơn Lâm Minh một cấp, đương nhiên sẽ không cho là mình thất bại, hắn chỉ là cảm thấy dùng thực lực địa vị của mình, cùng Lâm Minh tiến hành võ đạo quyết đấu rất mất thân phận.
Lâm Minh nói:
- Không có xứng hay không xứng, chỉ có dám hay không dám.
- Ngươi nói ta không dám? Cái này thật sự là năm nay ta nghe qua chuyện buồn cười nhất, rất tốt, ngươi đã không biết sống chết, ta đây thành toàn ngươi!
Lâm Minh nói:
- Tốt, chúng ta đi quảng trường.
Hẻm nhỏ quá vắng vẻ, không có người vây xem, Lâm Minh sợ Vương Nghĩa Cao lật lọng, mà ở trước mặt nhiều người, dù da mặt Vương Nghĩa Cao dày cũng không có biện pháp chống chế, trừ khi về sau hắn không muốn lăn lộn ở Thiên Vận Thành.
Võ Giả luận võ rất được chú ý, trên quảng trường chưa bao giờ khuyết thiếu người xem náo nhiệt, rất nhanh, phụ cận tụ tập hơn mười người, trong đó còn có Võ Giả, chứng kiến hai người kia, người vây xem nghị luận nhao nhao.
- Đây không phải nhi tử của Vương Quân chủ sao?
- Đúng vậy a, thằng này lại muốn khi dễ người rồi, không biết là hài tử nhà ai xui xẻo như vậy.
- Luyện Thể nhất trọng đánh với Luyện Thể nhị trọng, đây không phải nhất định phải thua sao.
- Tiểu tử này xem ra chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng ah, cái tuổi này đã là Luyện Thể nhất trọng đã không tệ rồi, thật đáng tiếc, chỉ sợ sẽ bị đánh cho tàn phế…
...
Vương Nghĩa Cao ở Thiên Vận Thành thanh danh không tốt lắm, đa số người ôm tâm tính đồng tình kẻ yếu, đối với Lâm Minh quăng đi ánh mắt thương hại.
Người càng tụ càng nhiều, Vương Nghĩa Cao có chút khó chịu, dù sao Luyện Thể nhị trọng khi dễ Luyện Thể nhất trọng, đây không phải chuyện vinh quang gì, hơn nữa thân phận đối phương kém hắn nghiêm trọng, hắn không muốn bị người trông thấy thêm nữa, rất mất thân phận!
Vì vậy hắn không kiên nhẫn nói:
- Ngươi còn phải đợi tới khi nào, tranh thủ thời gian so đấu cho xong, sau đó tự phế gân tay gân chân, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.
Lâm Minh thấy người tụ tập không ít, nhìn Vương Nghĩa Cao nói ra:
- Đương nhiên phải đấu, bất quá ta thua mặc ngươi xử trí, như vậy ta thắng thì sao?
Thắng? Hắn còn muốn thắng?
Vương Nghĩa Cao cảm thấy tiểu tử trước mắt này là đầu óc bị lừa đá, vượt cấp chiến đấu có thể thắng đối thủ không phải là không có, nhưng những cái kia đều là thiên tài, hơn nữa có công pháp đỉnh cấp cùng danh sư dạy bảo mới có thể.
Lâm Minh là một tiểu tử nghèo, lấy tới bản công pháp cấp thấp là không tệ rồi, thiên phú bản thân cũng kém, còn nghĩ thắng mình, có phải buổi tối hôm qua không ngủ đủ, hiện tại còn mộng du hay không?
Trên mặt hắn cười trêu tức hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Nếu như ta thắng, ta muốn hai cây Huyết Nhân Sâm bách niên, cộng thêm năm trăm lượng vàng!
Hai gốc Huyết Nhân Sâm bách niên, cộng thêm năm trăm lượng vàng! Người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi, tiểu tử này cũng không phải đèn đã cạn dầu, hai gốc Huyết Nhân Sâm cần ba trăm lượng vàng, cộng chung là tám trăm lượng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, bất quá, phải có mệnh cầm mới được.
- Tám trăm lượng vàng?
Vương Nghĩa Cao hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng xứng? Ngươi cảm thấy tay chân của ngươi giá trị tám trăm lượng vàng sao?
Ở Thiên Vận Quốc, thân phận quý tộc và bình dân hoàn toàn không cùng đằng cấp, cho dù Vương Nghĩa Cao thất thủ đánh chết người, cũng không quá đáng là bị phạt cấm đoán, sau đó bồi thường 100 đến 200 lượng vàng mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Tay chân Võ Giả đối với Võ Giả mà nói là vô giá, nếu ngươi không nguyện ý, ta có thể không lấy vàng, ngươi cũng tự phế gân tay gân chân.
- Móa! Ngươi muốn chết!
Vương Nghĩa Cao nộ quát một tiếng, rút trường kiếm bên hông ra.
Thần sắc Lâm Minh không thay đổi nói:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta?
- Móa, Minh ca, theo chân bọn hắn nói lời vô dụng làm gì, cùng lắm thì liều mạng, Lâm gia Thanh Tang Thành chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, xem bọn hắn dám thế nào!
Lâm Tiểu Đông biết rõ hôm nay là bị đánh chắt rồi, chỉ có thể trông nom việc chuyển gia tộc ra, hi vọng bọn hắn có thể kiêng kị thoáng một phát. Thụ chút ít nỗi khổ da thịt không sao, nhưng mà nếu bị đánh tàn phế, cái kia đối với Võ Giả mà nói, hậu quả thật là nghiêm trọng, mặc dù có dược thảo quý hiếm, cũng không nhất định có thể khôi phục trạng thái dĩ vãng.
- Lâm gia Thanh Tang Thành? Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ kiêng kị Lâm gia các ngươi, Lâm Minh, ngươi rốt cuộc là tự mình động thủ, hãy để cho ta động thủ?
- Ngươi thử động thủ xem ah! Đến ah, cho rằng ta sợ ngươi sao?
Lâm Tiểu Đông tiến tới một bước, một tay gắt gao cầm chặt chuôi kiếm, kỳ thật trong lòng của hắn rất sợ, bất quá hắn lại thuộc về cái loại con vịt đun sôi còn mạnh miệng, trong nội tâm sợ đến phải chết, nhưng mà mặt mũi nam nhân này không thể ném đi!
Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông lại, nhìn Vương Nghĩa Cao nói:
- Vừa rồi ngươi nói là yêu cầu của ngươi? Tốt, chỉ cần ngươi ở trong quyết đấu võ đạo thắng ta, ta có thể nghe ngươi xử trí.
- Minh ca, ngươi...
Lâm Tiểu Đông nóng nảy, tuy tin tưởng ngày sau Lâm Minh tất có thành tựu, nhưng mà giai đoạn hiện tại hắn chỉ có Luyện Thể kỳ nhất trọng, vô luận như thế nào cũng đánh không lại Vương Nghĩa Cao Luyện Thể nhị trọng, hắn sợ Lâm Minh thua sẽ thật sự bị đánh gãy gân tay gân chân.
Lâm Minh nói:
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
- Võ đạo quyết đấu? Ngươi cũng xứng quyết đấu cùng ta?
Vương Nghĩa Cao không nghĩ tới Lâm Minh sẽ đưa ra yêu cầu này, ở Thiên Vận Quốc, bình thường quan phủ sẽ không tham gia Võ Giả tranh đấu, bởi vì căn bản quản không được.
Võ Giả mâu thuẫn thường thường lấy phương thức võ đạo quyết đấu, chỉ cần song phương đồng ý, hơn nữa ước định tốt thắng thua, như vậy về sau sẽ không truy cứu mâu thuẫn nữa, dù sao đối với Võ Giả mà nói, danh dự là thập phần trọng yếu.
Thực lực Vương Nghĩa Cao cao hơn Lâm Minh một cấp, đương nhiên sẽ không cho là mình thất bại, hắn chỉ là cảm thấy dùng thực lực địa vị của mình, cùng Lâm Minh tiến hành võ đạo quyết đấu rất mất thân phận.
Lâm Minh nói:
- Không có xứng hay không xứng, chỉ có dám hay không dám.
- Ngươi nói ta không dám? Cái này thật sự là năm nay ta nghe qua chuyện buồn cười nhất, rất tốt, ngươi đã không biết sống chết, ta đây thành toàn ngươi!
Lâm Minh nói:
- Tốt, chúng ta đi quảng trường.
Hẻm nhỏ quá vắng vẻ, không có người vây xem, Lâm Minh sợ Vương Nghĩa Cao lật lọng, mà ở trước mặt nhiều người, dù da mặt Vương Nghĩa Cao dày cũng không có biện pháp chống chế, trừ khi về sau hắn không muốn lăn lộn ở Thiên Vận Thành.
Võ Giả luận võ rất được chú ý, trên quảng trường chưa bao giờ khuyết thiếu người xem náo nhiệt, rất nhanh, phụ cận tụ tập hơn mười người, trong đó còn có Võ Giả, chứng kiến hai người kia, người vây xem nghị luận nhao nhao.
- Đây không phải nhi tử của Vương Quân chủ sao?
- Đúng vậy a, thằng này lại muốn khi dễ người rồi, không biết là hài tử nhà ai xui xẻo như vậy.
- Luyện Thể nhất trọng đánh với Luyện Thể nhị trọng, đây không phải nhất định phải thua sao.
- Tiểu tử này xem ra chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng ah, cái tuổi này đã là Luyện Thể nhất trọng đã không tệ rồi, thật đáng tiếc, chỉ sợ sẽ bị đánh cho tàn phế…
...
Vương Nghĩa Cao ở Thiên Vận Thành thanh danh không tốt lắm, đa số người ôm tâm tính đồng tình kẻ yếu, đối với Lâm Minh quăng đi ánh mắt thương hại.
Người càng tụ càng nhiều, Vương Nghĩa Cao có chút khó chịu, dù sao Luyện Thể nhị trọng khi dễ Luyện Thể nhất trọng, đây không phải chuyện vinh quang gì, hơn nữa thân phận đối phương kém hắn nghiêm trọng, hắn không muốn bị người trông thấy thêm nữa, rất mất thân phận!
Vì vậy hắn không kiên nhẫn nói:
- Ngươi còn phải đợi tới khi nào, tranh thủ thời gian so đấu cho xong, sau đó tự phế gân tay gân chân, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta.
Lâm Minh thấy người tụ tập không ít, nhìn Vương Nghĩa Cao nói ra:
- Đương nhiên phải đấu, bất quá ta thua mặc ngươi xử trí, như vậy ta thắng thì sao?
Thắng? Hắn còn muốn thắng?
Vương Nghĩa Cao cảm thấy tiểu tử trước mắt này là đầu óc bị lừa đá, vượt cấp chiến đấu có thể thắng đối thủ không phải là không có, nhưng những cái kia đều là thiên tài, hơn nữa có công pháp đỉnh cấp cùng danh sư dạy bảo mới có thể.
Lâm Minh là một tiểu tử nghèo, lấy tới bản công pháp cấp thấp là không tệ rồi, thiên phú bản thân cũng kém, còn nghĩ thắng mình, có phải buổi tối hôm qua không ngủ đủ, hiện tại còn mộng du hay không?
Trên mặt hắn cười trêu tức hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Nếu như ta thắng, ta muốn hai cây Huyết Nhân Sâm bách niên, cộng thêm năm trăm lượng vàng!
Hai gốc Huyết Nhân Sâm bách niên, cộng thêm năm trăm lượng vàng! Người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi, tiểu tử này cũng không phải đèn đã cạn dầu, hai gốc Huyết Nhân Sâm cần ba trăm lượng vàng, cộng chung là tám trăm lượng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, bất quá, phải có mệnh cầm mới được.
- Tám trăm lượng vàng?
Vương Nghĩa Cao hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng xứng? Ngươi cảm thấy tay chân của ngươi giá trị tám trăm lượng vàng sao?
Ở Thiên Vận Quốc, thân phận quý tộc và bình dân hoàn toàn không cùng đằng cấp, cho dù Vương Nghĩa Cao thất thủ đánh chết người, cũng không quá đáng là bị phạt cấm đoán, sau đó bồi thường 100 đến 200 lượng vàng mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi nói:
- Tay chân Võ Giả đối với Võ Giả mà nói là vô giá, nếu ngươi không nguyện ý, ta có thể không lấy vàng, ngươi cũng tự phế gân tay gân chân.
- Móa! Ngươi muốn chết!
Vương Nghĩa Cao nộ quát một tiếng, rút trường kiếm bên hông ra.
Thần sắc Lâm Minh không thay đổi nói:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta?
/2473
|