Lâm Minh đột nhiên nói khoảng ba tháng tới một năm nữa liền phá trận khiến cho không chỉ Thần Miểu Thiên Tôn sửng sốt mà đển cả Tiểu Ma Tiên cũng giật mình há miệng:
- Lâm Minh, ngươi nói là muốn phá trận sao? Đừng có giỡn như thế chứ.
- Ừm, có sáu bảy thành nắm chắc.
Lâm Minh cũng không có xác định được, bởi nhiều chuyện hắn cũng chưa biết được rõ.
- Ngươi cũng đừng true chọc ta, ta chỉ muốn ở nơi này sống mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm, giờ ngươi lại nói là có thể ra ngoài được là sao?
Dù Tiểu Ma Tiên rất có lòng tin đối với Lâm Minh, thế nhưng cũng cảm giác chuyện Lâm Minh có thể nhìn thấu được bố trí của chủ nhân Tu La lộ là chuyện không thể tin được.
Nếu như là Tiểu Ma Tiên lúc trước kia mà để cho nàng ta ở lại nơi này, cái địa phương mà đâu đâu cũng chỉ có xương cốt này tới khoảng mấy trăm năm thì Tiểu Ma Tiên hẳn là phải sụp đổ, chỉ là hiện giờ có Lâm Minh ở cùng cho nên nàng mới không có cẩm giác quá ư là nhàm chán.
- Ngươi cũng hiểu bản thân đang nói gì chứ, đây là thần thú mộ, có thể chính là Thái Cô đại trận mà Tu La lộ chủ nhân lưu lại, đó là nhân vật của mười tỷ năm trước, hiện giờ sống hay chết cũng không ai biết được, thần thú mộ này hội tụ mấy trăm thi thể của Thần thú, một đại thủ bút như vậy mà chỉ là quân cờ để cho Tu La lộ chủ nhân bố trí mà thôi. Còn về mục đích của hắn là gì thì ta cũng không đoán ra được, nhưng có thể thấy trận này cơ hồ không thể bị phá, huống chi ta cũng bỏ ra vạn năm thời gian nghiên cứu, cuối cùng cũng không thấy có chút đầu mối nào…
Thần Miểu Thiên Tôn nói nhiều như vậy thực sự là khiến cho khí lực tiêu hao, thanh âm có chút suy yếu.
- Tiền bối là sợ ta lĩnh ngộ sai lầm sao?
Lâm Minh hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Thần Miểu Thiên Tôn.
- Đúng… Nay linh hồn lực của ta cũng tiêu hao quá nhiều, không thể truyền âm được… ta muốn ngươi hiểu, Tu La lộ chủ nhân ít nhất phải là tu vi Chân Thần đỉnh phong, thậm chí đạt tới cảnh giới mà chúng ta không thể nào biết được. Ngươi chỉ dùng bảy năm đã nói có thể phá được trận, thực sự khiến cho người khác khó có thể tin được. Ta chỉ lo là ngươi tính sai, từ lúc bắt đầu tìm hiểu đã lầm đường lạc lối, nếu như mà lĩnh ngộ sai để rồi khi tiến vào thần thú mộ sinh ra sai lầm thì chính là tự mình hại mình rôi.
Thần Miểu Thiên Tôn nói tới đây thì không còn gì nữa, mà Tử Tinh trước mặt hắn cũng đã bị máu nhuộm cho thành màu ngân bạc, tựa như là thủy ngân vậy.
Thấy được đám máu tươi màu bạc này, Lâm Minh thở dài trong lòng, hắn ôm quyền nói:
- Tiền bối xin nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần phải truyền âm nữa, vãn bối sẽ cẩn thận hành sự.
Nghe Lâm Minh trả lời thì Thần Miểu Thiên Tôn cũng chỉ còn lắc đầu, trong lòng khẽ thất vọng, bởi hắn hiểu đây có nghĩa là Lâm Minh không chịu nghe lời hắn khuyên bảo.
Dù cho là thiên tài võ giả thì cũng phải đi đường vòng trên một số phương diện, thí sinh thông minh đến đâu thì cũng có lúc trả lời sai.
Theo đạo lý đó thì thiên tài trận pháp sư thì trong lúc phá trận cũng sẽ gặp sai lầm.
Một khi lĩnh ngộ sai lầm thì tự nhiên kết quả suy diễn cũng là sai lầm.
Dù sao thì não người cũng không phải là thiên đạo quy tắc, ai có thể đám bảo minh đúng trăm phần trăm được chứ.
Thấy bóng lung của Lâm Minh biến mất, trong lòng Thần Miểu Thiên Tôn chỉ còn cười khổ, hắn cũng không hi vọng Lâm Minh cứ thế mà chết đi, bởi cố gắng của hắn cuối cùng cũng vứt đi
Trở về bên vách núi kia, Lâm Minh cũng không có chậm trễ một phút nào, trực tiếp ngồi xuống nhập định, bắt đầu tìm hiểu đạo văn bên trong đế ngọc. Thời gian gần đây, hồn lực của Lâm Minh càng thêm lớn mạnh, hớn suy diễn càng thêm sáng thực, khoảng cách tới mức tìm hiểu thấu đáo cũng không còn xa nữa rồi,
Một tháng, hai tháng, ba tháng....
Gần đây lm cũng không quay lại chỗ của Thần Miểu Thiên Tôn để học tập tu thần chi pháp, hiệngi ờ hắn vẫn không hề nhúc nhích vì bản thân đã tiến vào trạng thái vong ngã rồi.
- Tam thập tam thiên đại đạo mênh mông, ta truy tìm cực hạn võ đạo, cho dù là ba mươi ba ức năm, đạp biến tam thập tam thiên, trùng tu ba mươi ba thế, cả đời thiên tôn, cả đời phong thần, truy tìm thiên đạo ý chí.
Trong đầu Lâm Minh xuất hiện Tu La Thiên Thư tổng cương khá là nhiều lần.
Tổng cương này chỉ có mấy trăm chữ, nhưng lại bao hàm hướng tu luyện cùng ý chí của chủ nhân Tu La lộ, bên trong đó cũng ẩn hàm cả đạo lý của Thần thú mộ.
Tu La Thiên Thư tổng cương, còn có đế ngọc, đã giúp cho Lâm Minh chỉ dùng bảy năm thời gian liền có thể tìm ra được tinh túy của thần thú mộ.
- Tam Thập Tam Thiên, ba mươi ba thế…
Lâm Minh chậm rãi đọc lại từng chữ một, trong đâu hắn bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh mang, cả trậndđồ của thần thú mộ tựa như cùng trùng lại với đường vân bên trong đế ngọc…
- Đại trận thần thú mộ chia ra làm ba mươi ba bộ phận, mỗi một phần đều ẩn chứa huyền cơ, cùng với ba mươi ba thiên đạo mà hợp thành, ở trong khu vực trung ương của thần thú mộ còn có ba chỗ trống, chẳng lẽ Tu La lộ chủ nhân muốn để hậu nhân bổ khuyết chỗ thiếu này hay sao?
Trong đầu Lâm Minh hiện lên đủ mọi ý niệm, hắn cảm thấy bản thân mình đã nắm được một thứ khá mới, vố rằng hắn cho rằng có thể đã ngộ ra đưuọc đại trận của thần thú mộ, tiếp theo có thể tiến thêm một bước nữa!
- Ba tháng, có lẽ không đủ a…
Lâm Minh khẽ nói trong lòng, bất tri bất giác hắn đã đi vào trong trạng thái vong ngã kỳ ảo, trong đầu hắn ngoại trừ thần thú mộ đại trận ra thì chẳng còn gì, đến thời gian bên ngoài hắn cũng quên mất luôn.
Đây cũng gần như là một trạng thái đốn ngộ, đối với nhiều võ giả mà nói, cơ hồ chỉ là có thể ngộ mà không thể cầu, với ngộ tính siêu phàm cỡ Lâm Minh, lại có linh hồn lực cường đại ủng hộ thì có thể đi vào được trạng thái này là chuyện bình thường, bảy năm qua hắn vẫn luôn đi vào trong trạng thái đốn ngộ, như phật tong võ giả thường nói đó là vô pháp vô niệm.
Tháng thứ tư….
Tháng thứ năm…
Lâm Minh tựa như là hóa đá, cứ ngồi im trên vách đá không hề nhúc nhích chút nào, trên người của hắn đã phủ một tầng bụi nhỏ.
Cứ như thế, qua đi nửa năm, kỳ hạn ngắn nhất ba tháng của Lâm Minh đã qua rồi, trong nửa năm này, Thần Miểu Thiên Tôn cũng không nói gì, luôn luôn ngủ say bên trong Tử Tinh.
Hắn chỉ có thể thở dài, Lâm Minh thực sự là cố chấp, võ giả đúng là cần có cái tâm cố chấp, nhưng chấp nhất đến mức này thực là quá hiếm thấy.
Ngày thứ mười của tháng thứ sáu, Lâm Minh đang tinh tọa đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn một phần thần thú mộ kia, rồi trong mắt hắn khẽ hiện tinh mang sáng chói.
- Lâm Minh!
Tiểu Ma Tiên ngồi bên cạnh liền bị kinh động, thấy Lâm Minh mở mắt ra thì trong lòng nàng càng vui vẻ hơn:
- Ngươi cũng đã tỉnh rồi, lần này ngươi tĩnh tọa quá lâu, làm ta cứ tưởng ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rôi.
Tiểu Ma Tiên thấy hai mắt Lâm Minh hữu thần, trừ vẻ mệt mỏi thì cũng không hề có chút biểu hiện nào của việc tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới buông lỏng được tâm tình.
- Không có việc gì là tốt rồi, cũng đừng ép bản thân quá, nơi này là trận pháp của Tu La lộ chủ nhân, ngươi đã có dũng khí tìm hiểu nó là được rồi, ta lúc trước cũng xem một chút, thực là không hiểu một chút nào.
Qua năm tháng mà Tiểu Ma Tiên thấy Lâm Minh vẫn luôn tiêu hao tâm lực để tìm hiểu thần thú mộ, cảm giác có chút đau lòng, bất tri bất giác, Lâm Minh ở trong lòng Tiểu Ma Tiên đã chiếm cứ một vị trí:
- Nghỉ ngơi chút đi, chờ ngày mai khôi phục lại, chúng ta lại tới chỗ Thần Miểu Thiên Tôn tiền bối tu luyện.
Thấy Lâm Minh mãi mà không nói một lời nào, Tiểu Ma Tiên khẽ cong miệng lên:
- Này, ta nói nhiều như thế, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?
Tiểu Ma Tiên vừa dứt lời thì Lâm Minh đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy cánh tay mềm mại của nàng.
- Lâm Minh, ngươi…
Tiểu Ma Tiên ngẩn ngơ, cũng không biết hắn muốn gì, trong bảy năm này, hai người đã cầm tay nhâu vô số lần, chỉ là đều có nguyên nhân chứ trong lúc rảnh rỗi hai ngườik hông hề có chút tiếp xúc nào.
- Ngươi tin ta không?
Lâm Minh đột nhiên nói, âm thanh vô cùng trịnh trọng.
- Ta đương nhiên tin ngươi.
Tiểu Ma Tiên không biết tại sao Lâm Minh lại hỏi một câu không đầu không cuối như vậy.
- Ta muốn xông vào thần thú mộ, chính thức tiến tới tận cùng của nó, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?
Lâm Minh vừa nói vừa nhìn vào mắt Tiểu Ma Tiên, thanh âm chậm rãi, tựa như nhả từng chữ một vậy.
Tiểu Ma Tiên kinh ngạc:
- Tiếnv ào thần thú mộ? ngươi… hiểu rồi?
- Ta có chin thành nắm chắc.
Lâm Minh tự tin nói, hắn cũng dự lưu một số tình huống. Tựa như là ma tính triều tịch xảy ra chẳng hặn.
Tiểu Ma Tiên che cái miệng nhỏ, nàng biết rằng Lâm Minh sẽ không bao giờ nói lung tung, chỉ là tình huống bây giờ, hắn thực sự hiểu được hay là sao đây
Nàng cảm thấy Lâm Minh hiện giờ có chút điên cuồng, bởi đôi mắt hắn nhìn nàng đầy ánh sánmg rực rỡ.
Ánh mắt nàng giao với cặp mắt kia của Lâm Minh, bốn mắt nhìn nhau, nàng hít một hơi rồi nói:
- Ta đi theo ngươi.
- Lâm Minh, ngươi nói là muốn phá trận sao? Đừng có giỡn như thế chứ.
- Ừm, có sáu bảy thành nắm chắc.
Lâm Minh cũng không có xác định được, bởi nhiều chuyện hắn cũng chưa biết được rõ.
- Ngươi cũng đừng true chọc ta, ta chỉ muốn ở nơi này sống mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm, giờ ngươi lại nói là có thể ra ngoài được là sao?
Dù Tiểu Ma Tiên rất có lòng tin đối với Lâm Minh, thế nhưng cũng cảm giác chuyện Lâm Minh có thể nhìn thấu được bố trí của chủ nhân Tu La lộ là chuyện không thể tin được.
Nếu như là Tiểu Ma Tiên lúc trước kia mà để cho nàng ta ở lại nơi này, cái địa phương mà đâu đâu cũng chỉ có xương cốt này tới khoảng mấy trăm năm thì Tiểu Ma Tiên hẳn là phải sụp đổ, chỉ là hiện giờ có Lâm Minh ở cùng cho nên nàng mới không có cẩm giác quá ư là nhàm chán.
- Ngươi cũng hiểu bản thân đang nói gì chứ, đây là thần thú mộ, có thể chính là Thái Cô đại trận mà Tu La lộ chủ nhân lưu lại, đó là nhân vật của mười tỷ năm trước, hiện giờ sống hay chết cũng không ai biết được, thần thú mộ này hội tụ mấy trăm thi thể của Thần thú, một đại thủ bút như vậy mà chỉ là quân cờ để cho Tu La lộ chủ nhân bố trí mà thôi. Còn về mục đích của hắn là gì thì ta cũng không đoán ra được, nhưng có thể thấy trận này cơ hồ không thể bị phá, huống chi ta cũng bỏ ra vạn năm thời gian nghiên cứu, cuối cùng cũng không thấy có chút đầu mối nào…
Thần Miểu Thiên Tôn nói nhiều như vậy thực sự là khiến cho khí lực tiêu hao, thanh âm có chút suy yếu.
- Tiền bối là sợ ta lĩnh ngộ sai lầm sao?
Lâm Minh hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Thần Miểu Thiên Tôn.
- Đúng… Nay linh hồn lực của ta cũng tiêu hao quá nhiều, không thể truyền âm được… ta muốn ngươi hiểu, Tu La lộ chủ nhân ít nhất phải là tu vi Chân Thần đỉnh phong, thậm chí đạt tới cảnh giới mà chúng ta không thể nào biết được. Ngươi chỉ dùng bảy năm đã nói có thể phá được trận, thực sự khiến cho người khác khó có thể tin được. Ta chỉ lo là ngươi tính sai, từ lúc bắt đầu tìm hiểu đã lầm đường lạc lối, nếu như mà lĩnh ngộ sai để rồi khi tiến vào thần thú mộ sinh ra sai lầm thì chính là tự mình hại mình rôi.
Thần Miểu Thiên Tôn nói tới đây thì không còn gì nữa, mà Tử Tinh trước mặt hắn cũng đã bị máu nhuộm cho thành màu ngân bạc, tựa như là thủy ngân vậy.
Thấy được đám máu tươi màu bạc này, Lâm Minh thở dài trong lòng, hắn ôm quyền nói:
- Tiền bối xin nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần phải truyền âm nữa, vãn bối sẽ cẩn thận hành sự.
Nghe Lâm Minh trả lời thì Thần Miểu Thiên Tôn cũng chỉ còn lắc đầu, trong lòng khẽ thất vọng, bởi hắn hiểu đây có nghĩa là Lâm Minh không chịu nghe lời hắn khuyên bảo.
Dù cho là thiên tài võ giả thì cũng phải đi đường vòng trên một số phương diện, thí sinh thông minh đến đâu thì cũng có lúc trả lời sai.
Theo đạo lý đó thì thiên tài trận pháp sư thì trong lúc phá trận cũng sẽ gặp sai lầm.
Một khi lĩnh ngộ sai lầm thì tự nhiên kết quả suy diễn cũng là sai lầm.
Dù sao thì não người cũng không phải là thiên đạo quy tắc, ai có thể đám bảo minh đúng trăm phần trăm được chứ.
Thấy bóng lung của Lâm Minh biến mất, trong lòng Thần Miểu Thiên Tôn chỉ còn cười khổ, hắn cũng không hi vọng Lâm Minh cứ thế mà chết đi, bởi cố gắng của hắn cuối cùng cũng vứt đi
Trở về bên vách núi kia, Lâm Minh cũng không có chậm trễ một phút nào, trực tiếp ngồi xuống nhập định, bắt đầu tìm hiểu đạo văn bên trong đế ngọc. Thời gian gần đây, hồn lực của Lâm Minh càng thêm lớn mạnh, hớn suy diễn càng thêm sáng thực, khoảng cách tới mức tìm hiểu thấu đáo cũng không còn xa nữa rồi,
Một tháng, hai tháng, ba tháng....
Gần đây lm cũng không quay lại chỗ của Thần Miểu Thiên Tôn để học tập tu thần chi pháp, hiệngi ờ hắn vẫn không hề nhúc nhích vì bản thân đã tiến vào trạng thái vong ngã rồi.
- Tam thập tam thiên đại đạo mênh mông, ta truy tìm cực hạn võ đạo, cho dù là ba mươi ba ức năm, đạp biến tam thập tam thiên, trùng tu ba mươi ba thế, cả đời thiên tôn, cả đời phong thần, truy tìm thiên đạo ý chí.
Trong đầu Lâm Minh xuất hiện Tu La Thiên Thư tổng cương khá là nhiều lần.
Tổng cương này chỉ có mấy trăm chữ, nhưng lại bao hàm hướng tu luyện cùng ý chí của chủ nhân Tu La lộ, bên trong đó cũng ẩn hàm cả đạo lý của Thần thú mộ.
Tu La Thiên Thư tổng cương, còn có đế ngọc, đã giúp cho Lâm Minh chỉ dùng bảy năm thời gian liền có thể tìm ra được tinh túy của thần thú mộ.
- Tam Thập Tam Thiên, ba mươi ba thế…
Lâm Minh chậm rãi đọc lại từng chữ một, trong đâu hắn bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh mang, cả trậndđồ của thần thú mộ tựa như cùng trùng lại với đường vân bên trong đế ngọc…
- Đại trận thần thú mộ chia ra làm ba mươi ba bộ phận, mỗi một phần đều ẩn chứa huyền cơ, cùng với ba mươi ba thiên đạo mà hợp thành, ở trong khu vực trung ương của thần thú mộ còn có ba chỗ trống, chẳng lẽ Tu La lộ chủ nhân muốn để hậu nhân bổ khuyết chỗ thiếu này hay sao?
Trong đầu Lâm Minh hiện lên đủ mọi ý niệm, hắn cảm thấy bản thân mình đã nắm được một thứ khá mới, vố rằng hắn cho rằng có thể đã ngộ ra đưuọc đại trận của thần thú mộ, tiếp theo có thể tiến thêm một bước nữa!
- Ba tháng, có lẽ không đủ a…
Lâm Minh khẽ nói trong lòng, bất tri bất giác hắn đã đi vào trong trạng thái vong ngã kỳ ảo, trong đầu hắn ngoại trừ thần thú mộ đại trận ra thì chẳng còn gì, đến thời gian bên ngoài hắn cũng quên mất luôn.
Đây cũng gần như là một trạng thái đốn ngộ, đối với nhiều võ giả mà nói, cơ hồ chỉ là có thể ngộ mà không thể cầu, với ngộ tính siêu phàm cỡ Lâm Minh, lại có linh hồn lực cường đại ủng hộ thì có thể đi vào được trạng thái này là chuyện bình thường, bảy năm qua hắn vẫn luôn đi vào trong trạng thái đốn ngộ, như phật tong võ giả thường nói đó là vô pháp vô niệm.
Tháng thứ tư….
Tháng thứ năm…
Lâm Minh tựa như là hóa đá, cứ ngồi im trên vách đá không hề nhúc nhích chút nào, trên người của hắn đã phủ một tầng bụi nhỏ.
Cứ như thế, qua đi nửa năm, kỳ hạn ngắn nhất ba tháng của Lâm Minh đã qua rồi, trong nửa năm này, Thần Miểu Thiên Tôn cũng không nói gì, luôn luôn ngủ say bên trong Tử Tinh.
Hắn chỉ có thể thở dài, Lâm Minh thực sự là cố chấp, võ giả đúng là cần có cái tâm cố chấp, nhưng chấp nhất đến mức này thực là quá hiếm thấy.
Ngày thứ mười của tháng thứ sáu, Lâm Minh đang tinh tọa đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn một phần thần thú mộ kia, rồi trong mắt hắn khẽ hiện tinh mang sáng chói.
- Lâm Minh!
Tiểu Ma Tiên ngồi bên cạnh liền bị kinh động, thấy Lâm Minh mở mắt ra thì trong lòng nàng càng vui vẻ hơn:
- Ngươi cũng đã tỉnh rồi, lần này ngươi tĩnh tọa quá lâu, làm ta cứ tưởng ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rôi.
Tiểu Ma Tiên thấy hai mắt Lâm Minh hữu thần, trừ vẻ mệt mỏi thì cũng không hề có chút biểu hiện nào của việc tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới buông lỏng được tâm tình.
- Không có việc gì là tốt rồi, cũng đừng ép bản thân quá, nơi này là trận pháp của Tu La lộ chủ nhân, ngươi đã có dũng khí tìm hiểu nó là được rồi, ta lúc trước cũng xem một chút, thực là không hiểu một chút nào.
Qua năm tháng mà Tiểu Ma Tiên thấy Lâm Minh vẫn luôn tiêu hao tâm lực để tìm hiểu thần thú mộ, cảm giác có chút đau lòng, bất tri bất giác, Lâm Minh ở trong lòng Tiểu Ma Tiên đã chiếm cứ một vị trí:
- Nghỉ ngơi chút đi, chờ ngày mai khôi phục lại, chúng ta lại tới chỗ Thần Miểu Thiên Tôn tiền bối tu luyện.
Thấy Lâm Minh mãi mà không nói một lời nào, Tiểu Ma Tiên khẽ cong miệng lên:
- Này, ta nói nhiều như thế, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?
Tiểu Ma Tiên vừa dứt lời thì Lâm Minh đột nhiên đưa tay ra, bắt lấy cánh tay mềm mại của nàng.
- Lâm Minh, ngươi…
Tiểu Ma Tiên ngẩn ngơ, cũng không biết hắn muốn gì, trong bảy năm này, hai người đã cầm tay nhâu vô số lần, chỉ là đều có nguyên nhân chứ trong lúc rảnh rỗi hai ngườik hông hề có chút tiếp xúc nào.
- Ngươi tin ta không?
Lâm Minh đột nhiên nói, âm thanh vô cùng trịnh trọng.
- Ta đương nhiên tin ngươi.
Tiểu Ma Tiên không biết tại sao Lâm Minh lại hỏi một câu không đầu không cuối như vậy.
- Ta muốn xông vào thần thú mộ, chính thức tiến tới tận cùng của nó, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?
Lâm Minh vừa nói vừa nhìn vào mắt Tiểu Ma Tiên, thanh âm chậm rãi, tựa như nhả từng chữ một vậy.
Tiểu Ma Tiên kinh ngạc:
- Tiếnv ào thần thú mộ? ngươi… hiểu rồi?
- Ta có chin thành nắm chắc.
Lâm Minh tự tin nói, hắn cũng dự lưu một số tình huống. Tựa như là ma tính triều tịch xảy ra chẳng hặn.
Tiểu Ma Tiên che cái miệng nhỏ, nàng biết rằng Lâm Minh sẽ không bao giờ nói lung tung, chỉ là tình huống bây giờ, hắn thực sự hiểu được hay là sao đây
Nàng cảm thấy Lâm Minh hiện giờ có chút điên cuồng, bởi đôi mắt hắn nhìn nàng đầy ánh sánmg rực rỡ.
Ánh mắt nàng giao với cặp mắt kia của Lâm Minh, bốn mắt nhìn nhau, nàng hít một hơi rồi nói:
- Ta đi theo ngươi.
/2473
|