Bởi vì bị cánh cửa ngăn cản, căn bản không nhìn ra tình huống khảo hạch của Lâm Minh, chuyện này khiến nội tâm của Tần Dật bất an, hắn cầm chén trà lại buông ra, rất chú ý thời gian.
Một giờ rưỡi...
Tuy vẽ phù văn tam phẩm thần văn phù khó hơn nhị phẩm thần văn phù một chút, nhưng mà thời gian không kéo dài quá dài, một giờ ruỡi có lẽ hoàn thành quá trình chủ thể.
Sau chủ thể kế tiếp chính là quá trình dung hợp khó nhất.
Đây mới là mấu chốt của vẽ tam phẩm thần văn phù!
- Tiểu tử này, sẽ không phải thật thành công chứ?
Tiết lão thì thào nói ra, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
- Không được, ta phải xem tình huống...
...
Lúc này trong cánh cửa đá Lâm Minh đang vẽ tới điểm mấu chốt nhất, hắn lựa chọn một loại đơn giản nhất trong tam phẩm thần văn phù.
Hắn muốn thông qua khảo hạch tam phẩm Thần Văn Sư cũng không có mười phần nắm chắc, chọn thần văn phù đơn giản nhất thì nắm chắc đương nhiên càng lớn hơn một chút.
Từng đạo phù văn thật nhỏ xinh đẹp hiện ra dưới ngòi bút của Lâm Minh, lúc này Lâm Minh hết sức chăm chú, trán đổ mồ hôi.
Cách hắn không xa lão giả áo trắng và mấy giám khảo khác đang nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Minh.
Khi thần văn phù chủ thể của Lâm Minh càng tiếp cận thành công, mấy người bọn họ đều ngừng thở, trình tự kế tiếp chính là mấu chốt! Không cẩn thận là thất bại toàn bộ.
Đúng vào lúc này, tại áo bào trắng trưởng lão bên tai, vang lên một đạo chân nguyên truyền âm, là Tiết lão âm thanh, hắn yêu cầu áo bào trắng trưởng lão đem Lâm Minh khảo hạch ghi chép hình chiếu đi ra.
Đối với võ giả Hồn tộc mà nói dùng linh hồn lực tạo ra hình chiếu không khó, hơn nữa không chút ánh hưởng tới quá trình khảo hạch của Lâm Minh.
Lão giả áo trắng đáp ứng một tiếng, lấy một Thủy Tinh Cầu sao chép toàn bộ quá trình Lâm Minh vẽ tam phẩm thần văn phù lại. Dùng linh hồn lực hình chiếu hiển hiện ra ngoài.
Thời điểm hình chiếu hình thành, tất cả mọi người trong phòng đứng lên, Tiết lão đầu, Tô lão đầu hai mắt lập loè tinh mang, Tần Dật sắc mặt âm trầm. Trong hình ảnh thì Lâm Minh đã hoàn thành vẽ chủ thể.
Hắn lấy ra một thần chi phù văn cấp Bích Hồn, kế tiếp chính là bước thứ ba dung nhập pháp tắc.
Từ tam phẩm thần văn phù đến lục phẩm thần văn phù đều dùng thần chi phù văn cấp Bích Hồn, nhưng mà cấp Bích Hồn cũng có loại tốt và xấu.
Hiện tại Lâm Minh lấy thần chi phù văn cấp Bích Hồn là loại tương đối thấp.
Tay phải nhẹ nhàng run lên, phù văn Bích Hồn phân giải thành pháp tắc Tu La Thiên Đạo.
Những đường vân này dưới sự không chế của Lâm Minh không ngừng dung hợp vào trong thần văn phù.
Quá trình dung hợp Tu La Thiên Đạo không thể có chút sai lầm, sai lầm sẽ phá hư hệ thống thần văn phù, động tác của Lâm Minh giống như đang khiêu vũ, không cẩn thận là thua cả bàn.
- Lão sư, hắn có thể thành công không?
Bên cạnh Tiết lão. Mộng Dao thất thần hỏi.
Tiết lão trịnh trọng nói ra:
- Bước thứ ba là dung hợp, là quá trình khó nhất của tam phẩm thần văn phù, hắn mới bắt đầu, còn phải chờ thêm nửa giờ nữa mới biết. Trong đó không có chút sai lầm nào mới khó khăn.
- Bước thứ ba mới vừa bắt đầu, đằng sau còn sớm, hiên tại tới bước này ta cũng làm được.
Bên cạnh Tiết lão, Tần Dật trầm giọng nói.
Hắn ngược lại không có khoác lác, Lâm Minh hiện tại hoàn thành vẽ chủ thể, Tần Dật trạng thái tốt xác thực cũng có thể hoàn thành.
Nhưng mà dung hợp thì Tần Dật nhiều nhất hoàn thành một nửa mà thôi, quá trình thứ ba này càng về sau càng khó, mà hết lần này tới lần khác linh hồn lực tiêu hao cũng lợi hại, kết quả cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn qua thần văn phủ sụp đổ.
Tần Dật là người không nguyện ý nhìn thấy Lâm Minh thành công nhất, hắn thậm chí đang nguyền rủa Lâm Minh nên thất bại trong quá trình dung hợp, thất bại trong gang tấc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một phút đồng hồ, nửa tiếng, động tác của Lâm Minh vẫn đâu vào đấy, không có ai biết Lâm Minh tu luyện Tu La Thiên Thư xong thì hắn lý giải Tu La Thiên Đạo đạt tới mức nào, đối với người khác mà nói bước thứ ba là khó khăn nhất, đối với Lâm Minh mà nói thì nó là bước đơn giản nhất.
Một tấm thần văn phù Lâm Minh chỉ cần hoàn thành chủ thể thì cơ bản không xảy ra vấn đề gì, dung hợp Tu La Thiên Đạo đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.
Nhưng mà hắn không muốn làm quá mức kinh thế hãi tục, mà là tốc độ chậm dần, giống như cố sức hoàn thành.
Trong nháy mắt lại qua nửa canh giờ!
Trong nửa canh giờ này Lâm Minh không có bất kỳ sai lầm nào, hắn làm gì chắc đó nên dung hợp được chín thành.
Thời điể này cho dù là lão giả áo bào trắng hay là Tiết lão, Tô lão đều ngừng thở, bọn họ ý thức được chuyện oanh động sẽ xảy ra, thậm chí có thể nói là sự kiện ghi vào lịch sử sắp ra đời trước mặt bọn họ.
- Chẳng lẽ... Hắn thật có thể thành công...
Tần Dật mí mắt nhảy lên, cảm giác khó tin nổi.
Lại qua một nén nhang, Lâm Minh dung nhập vài đường vân Tu La Thiên Dạo vào trong thần văn phù, một sát na đó cả tấm thần văn phù tỏa ra hào quang sáng ngời.
Tam phẩm thần văn phù, hoàn thành!
Hình ảnh biến mất, lão giả áo trắng bất chấp tiếp tục duy trì hình chiếu, hắn trực tiếp đi kiểm tra thần văn phù của Lâm Minh..
- Không được!
Tiết lão Tô lão đều đứng lên, hai người phản ứng đầu tiên là mở cửa đi vào xem xét kết quả.
Những người khác nhanh chóng đuổi kịp, mắt thấy kỳ tích phát sinh.
- Như thế nào rồi?
Đẩy cửa ra, Tiết lão đầu hỏi.
Mà lúc này linh hồn lưc của lão giả áo bào trắng đang quan sát thần văn phù do Lâm Minh vẽ, hắn tận tâm cảm giác hồi lâu mới đưa thần văn phù qua.
- Chính các ngươi xem đi.
Tiết lão cùng Tô lão đã sớm không thể chờ đợi được.
Bọn họ đoạt lấy thần văn phù, thần niệm chìm vào trong đó, lưu chuyển một vòng thấy rõ tình huống bên trong, hai người đều hít khí lạnh, thần văn phù này hoàn thành, hơn nữa các phương diện xử lý không thể bắt bẻ gì được.
Hai người người hai mặt nhìn nhau, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngơ ngác nhìn qua Lâm Minh thật lâu, Tiết lão đầu đột nhiên cười khổ một tiếng, nói ra:
- Tiểu tử này, ta thật muốn cắt hắn thành miếng mà nghiên cứu đấy.
Một năm trước Tiết lão đầu trong Thần Văn Sư công hội ở chợ giao dịch gặp được Lâm Minh, hắn làm thế nào cũng không ngờ tiểu gia hỏa hắn lười phản ứng tới vào hôm nay làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.
Nghe được Tiết lão đầu nói, trong lòng Lâm Minh không được tự nhiên, cắt miếng ra nghiên cứu?
Hắn biết rõ Tiết lão đầu chỉ nói mà thôi, nhưng mà hắn thế đơn lực bạc, đối với chuyện này đúng là quá mẫn cảm, hắn cũng không dám cam đoan trong Thần Văn Sư công hội có người nào thật sự có suy nghĩ này hay không, cốt linh của mình đúng là quá chói mắt, từ cốt linh mà có được thành tựu như vậy khó tránh khỏi khiến người ta sinh nghi, muốn hảo hảo nghiên cứu một phen.
Nếu như là Giới Vương cái gì, Lâm Minh tự nhiên không sợ, nhưng nếu như Thiên Tôn có hứng thú với hắn thì đây không phải hiện tượng tốt.
- Thằng này rốt cuộc là do thần văn đại sư nào dạy dỗ ra, chẳng lẽ là thất phẩm Thần Văn Sư lánh đời?
Tô lão hồi nhớ lại, cảm giác cả nội Tu La Lộ, hắn không nghĩ ra người nào có khả năng dạy ra Lâm Minh được, đúng là quá biến thái mà.
Nghe được Tô lão, Tiết lão nói chuyện, Lâm Minh ngược lại cảm động trong lòng, chính mình có lẽ nên giả tạo ra sư phụ cao nhân nào đó đi.
Thần Văn Sư một đường, không có sư phụ dạy thì căn bản không có khả năng tự học thành tài, chính mình tuổi còn trẻ, trên phương diện thần văn thuật có thành tựu như vậy, Lâm Minh nói hắn không có sư phụ, đều không có người nào tin. Phải nói Lâm Minh chẳng những có sư phụ, hơn nữa còn là sư phụ trâu bò mười phần, rất có thể là thất phẩm Thần Văn Sư, cũng chính là Thiên Tôn, thậm chí là ngoài Thiên Tôn!
Người này còn phải mọi cách chiếu cố Lâm Minh, tay cầm tay chỉ việc, như thế hơn nữa Lâm Minh ngộ tính và thiên phú phi phàm mới có thể tạo nên thần thoại như vậy.
Ý thức được điểm này, Lâm Minh cũng nguyện ý biết thời biết thế cho ra sư phụ giả tạo.
Có một sư phụ cường đại, có thể tăng an toàn của mình lên không ít, uy hiếp những người có mưu đồ với mình.
Hiện tại Lâm Minh nói hắn có sư phụ Chân Thần đều sẽ có người tin tưởng, dù sao Lâm Minh cho dù trình độ thần văn thuật hay thực lực đều vượt xa thiên tài của Chân Thần thánh địa!
Một giờ rưỡi...
Tuy vẽ phù văn tam phẩm thần văn phù khó hơn nhị phẩm thần văn phù một chút, nhưng mà thời gian không kéo dài quá dài, một giờ ruỡi có lẽ hoàn thành quá trình chủ thể.
Sau chủ thể kế tiếp chính là quá trình dung hợp khó nhất.
Đây mới là mấu chốt của vẽ tam phẩm thần văn phù!
- Tiểu tử này, sẽ không phải thật thành công chứ?
Tiết lão thì thào nói ra, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
- Không được, ta phải xem tình huống...
...
Lúc này trong cánh cửa đá Lâm Minh đang vẽ tới điểm mấu chốt nhất, hắn lựa chọn một loại đơn giản nhất trong tam phẩm thần văn phù.
Hắn muốn thông qua khảo hạch tam phẩm Thần Văn Sư cũng không có mười phần nắm chắc, chọn thần văn phù đơn giản nhất thì nắm chắc đương nhiên càng lớn hơn một chút.
Từng đạo phù văn thật nhỏ xinh đẹp hiện ra dưới ngòi bút của Lâm Minh, lúc này Lâm Minh hết sức chăm chú, trán đổ mồ hôi.
Cách hắn không xa lão giả áo trắng và mấy giám khảo khác đang nhìn chằm chằm vào động tác của Lâm Minh.
Khi thần văn phù chủ thể của Lâm Minh càng tiếp cận thành công, mấy người bọn họ đều ngừng thở, trình tự kế tiếp chính là mấu chốt! Không cẩn thận là thất bại toàn bộ.
Đúng vào lúc này, tại áo bào trắng trưởng lão bên tai, vang lên một đạo chân nguyên truyền âm, là Tiết lão âm thanh, hắn yêu cầu áo bào trắng trưởng lão đem Lâm Minh khảo hạch ghi chép hình chiếu đi ra.
Đối với võ giả Hồn tộc mà nói dùng linh hồn lực tạo ra hình chiếu không khó, hơn nữa không chút ánh hưởng tới quá trình khảo hạch của Lâm Minh.
Lão giả áo trắng đáp ứng một tiếng, lấy một Thủy Tinh Cầu sao chép toàn bộ quá trình Lâm Minh vẽ tam phẩm thần văn phù lại. Dùng linh hồn lực hình chiếu hiển hiện ra ngoài.
Thời điểm hình chiếu hình thành, tất cả mọi người trong phòng đứng lên, Tiết lão đầu, Tô lão đầu hai mắt lập loè tinh mang, Tần Dật sắc mặt âm trầm. Trong hình ảnh thì Lâm Minh đã hoàn thành vẽ chủ thể.
Hắn lấy ra một thần chi phù văn cấp Bích Hồn, kế tiếp chính là bước thứ ba dung nhập pháp tắc.
Từ tam phẩm thần văn phù đến lục phẩm thần văn phù đều dùng thần chi phù văn cấp Bích Hồn, nhưng mà cấp Bích Hồn cũng có loại tốt và xấu.
Hiện tại Lâm Minh lấy thần chi phù văn cấp Bích Hồn là loại tương đối thấp.
Tay phải nhẹ nhàng run lên, phù văn Bích Hồn phân giải thành pháp tắc Tu La Thiên Đạo.
Những đường vân này dưới sự không chế của Lâm Minh không ngừng dung hợp vào trong thần văn phù.
Quá trình dung hợp Tu La Thiên Đạo không thể có chút sai lầm, sai lầm sẽ phá hư hệ thống thần văn phù, động tác của Lâm Minh giống như đang khiêu vũ, không cẩn thận là thua cả bàn.
- Lão sư, hắn có thể thành công không?
Bên cạnh Tiết lão. Mộng Dao thất thần hỏi.
Tiết lão trịnh trọng nói ra:
- Bước thứ ba là dung hợp, là quá trình khó nhất của tam phẩm thần văn phù, hắn mới bắt đầu, còn phải chờ thêm nửa giờ nữa mới biết. Trong đó không có chút sai lầm nào mới khó khăn.
- Bước thứ ba mới vừa bắt đầu, đằng sau còn sớm, hiên tại tới bước này ta cũng làm được.
Bên cạnh Tiết lão, Tần Dật trầm giọng nói.
Hắn ngược lại không có khoác lác, Lâm Minh hiện tại hoàn thành vẽ chủ thể, Tần Dật trạng thái tốt xác thực cũng có thể hoàn thành.
Nhưng mà dung hợp thì Tần Dật nhiều nhất hoàn thành một nửa mà thôi, quá trình thứ ba này càng về sau càng khó, mà hết lần này tới lần khác linh hồn lực tiêu hao cũng lợi hại, kết quả cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn qua thần văn phủ sụp đổ.
Tần Dật là người không nguyện ý nhìn thấy Lâm Minh thành công nhất, hắn thậm chí đang nguyền rủa Lâm Minh nên thất bại trong quá trình dung hợp, thất bại trong gang tấc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một phút đồng hồ, nửa tiếng, động tác của Lâm Minh vẫn đâu vào đấy, không có ai biết Lâm Minh tu luyện Tu La Thiên Thư xong thì hắn lý giải Tu La Thiên Đạo đạt tới mức nào, đối với người khác mà nói bước thứ ba là khó khăn nhất, đối với Lâm Minh mà nói thì nó là bước đơn giản nhất.
Một tấm thần văn phù Lâm Minh chỉ cần hoàn thành chủ thể thì cơ bản không xảy ra vấn đề gì, dung hợp Tu La Thiên Đạo đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.
Nhưng mà hắn không muốn làm quá mức kinh thế hãi tục, mà là tốc độ chậm dần, giống như cố sức hoàn thành.
Trong nháy mắt lại qua nửa canh giờ!
Trong nửa canh giờ này Lâm Minh không có bất kỳ sai lầm nào, hắn làm gì chắc đó nên dung hợp được chín thành.
Thời điể này cho dù là lão giả áo bào trắng hay là Tiết lão, Tô lão đều ngừng thở, bọn họ ý thức được chuyện oanh động sẽ xảy ra, thậm chí có thể nói là sự kiện ghi vào lịch sử sắp ra đời trước mặt bọn họ.
- Chẳng lẽ... Hắn thật có thể thành công...
Tần Dật mí mắt nhảy lên, cảm giác khó tin nổi.
Lại qua một nén nhang, Lâm Minh dung nhập vài đường vân Tu La Thiên Dạo vào trong thần văn phù, một sát na đó cả tấm thần văn phù tỏa ra hào quang sáng ngời.
Tam phẩm thần văn phù, hoàn thành!
Hình ảnh biến mất, lão giả áo trắng bất chấp tiếp tục duy trì hình chiếu, hắn trực tiếp đi kiểm tra thần văn phù của Lâm Minh..
- Không được!
Tiết lão Tô lão đều đứng lên, hai người phản ứng đầu tiên là mở cửa đi vào xem xét kết quả.
Những người khác nhanh chóng đuổi kịp, mắt thấy kỳ tích phát sinh.
- Như thế nào rồi?
Đẩy cửa ra, Tiết lão đầu hỏi.
Mà lúc này linh hồn lưc của lão giả áo bào trắng đang quan sát thần văn phù do Lâm Minh vẽ, hắn tận tâm cảm giác hồi lâu mới đưa thần văn phù qua.
- Chính các ngươi xem đi.
Tiết lão cùng Tô lão đã sớm không thể chờ đợi được.
Bọn họ đoạt lấy thần văn phù, thần niệm chìm vào trong đó, lưu chuyển một vòng thấy rõ tình huống bên trong, hai người đều hít khí lạnh, thần văn phù này hoàn thành, hơn nữa các phương diện xử lý không thể bắt bẻ gì được.
Hai người người hai mặt nhìn nhau, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngơ ngác nhìn qua Lâm Minh thật lâu, Tiết lão đầu đột nhiên cười khổ một tiếng, nói ra:
- Tiểu tử này, ta thật muốn cắt hắn thành miếng mà nghiên cứu đấy.
Một năm trước Tiết lão đầu trong Thần Văn Sư công hội ở chợ giao dịch gặp được Lâm Minh, hắn làm thế nào cũng không ngờ tiểu gia hỏa hắn lười phản ứng tới vào hôm nay làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.
Nghe được Tiết lão đầu nói, trong lòng Lâm Minh không được tự nhiên, cắt miếng ra nghiên cứu?
Hắn biết rõ Tiết lão đầu chỉ nói mà thôi, nhưng mà hắn thế đơn lực bạc, đối với chuyện này đúng là quá mẫn cảm, hắn cũng không dám cam đoan trong Thần Văn Sư công hội có người nào thật sự có suy nghĩ này hay không, cốt linh của mình đúng là quá chói mắt, từ cốt linh mà có được thành tựu như vậy khó tránh khỏi khiến người ta sinh nghi, muốn hảo hảo nghiên cứu một phen.
Nếu như là Giới Vương cái gì, Lâm Minh tự nhiên không sợ, nhưng nếu như Thiên Tôn có hứng thú với hắn thì đây không phải hiện tượng tốt.
- Thằng này rốt cuộc là do thần văn đại sư nào dạy dỗ ra, chẳng lẽ là thất phẩm Thần Văn Sư lánh đời?
Tô lão hồi nhớ lại, cảm giác cả nội Tu La Lộ, hắn không nghĩ ra người nào có khả năng dạy ra Lâm Minh được, đúng là quá biến thái mà.
Nghe được Tô lão, Tiết lão nói chuyện, Lâm Minh ngược lại cảm động trong lòng, chính mình có lẽ nên giả tạo ra sư phụ cao nhân nào đó đi.
Thần Văn Sư một đường, không có sư phụ dạy thì căn bản không có khả năng tự học thành tài, chính mình tuổi còn trẻ, trên phương diện thần văn thuật có thành tựu như vậy, Lâm Minh nói hắn không có sư phụ, đều không có người nào tin. Phải nói Lâm Minh chẳng những có sư phụ, hơn nữa còn là sư phụ trâu bò mười phần, rất có thể là thất phẩm Thần Văn Sư, cũng chính là Thiên Tôn, thậm chí là ngoài Thiên Tôn!
Người này còn phải mọi cách chiếu cố Lâm Minh, tay cầm tay chỉ việc, như thế hơn nữa Lâm Minh ngộ tính và thiên phú phi phàm mới có thể tạo nên thần thoại như vậy.
Ý thức được điểm này, Lâm Minh cũng nguyện ý biết thời biết thế cho ra sư phụ giả tạo.
Có một sư phụ cường đại, có thể tăng an toàn của mình lên không ít, uy hiếp những người có mưu đồ với mình.
Hiện tại Lâm Minh nói hắn có sư phụ Chân Thần đều sẽ có người tin tưởng, dù sao Lâm Minh cho dù trình độ thần văn thuật hay thực lực đều vượt xa thiên tài của Chân Thần thánh địa!
/2473
|