Những thân thú này là con cưng của trời, trong cốt nhục trời sinh đã có khắc phù văn đại đạo, vô cùng huyền diệu.
Lâm Minh bắt đầu thích ứng với áp lực khủng bố ở nơi đây, vừa hấp thu pháp tắc chung quanh.
Pháp tắc chi môn, đã dùng hai chữ Pháp tắc mệnh danh, như vậy Lâm Minh suy đoán bản thân Pháp tắc chính là một loại ban thưởng.
Người bình thường tiến vào pháp tắc chi môn, ai mà không nghĩ phải nhanh chóng đi qua cửa, sau đó cầm độ hoàn thành. Căn bản cũng không có giống như Lâm Minh, xem nơi có áp lực khủng bố này thành nơi tu luyện.
Đương nhiên, Lâm Minh dám làm như thế cũng thành lập trên thực lực và lý giải thâm thúy về Tu La Lộ pháp tắc của hắn.
Đây cũng là lực lượng của hắn.
Lâm Minh giống như gốc cây già, vẫn không nhúc nhích trong gió mạnh, lúc này cây cầu run lên, hắn ngồi như vậy suốt ba ngày ba đêm.
Từ đầu đến cuối, áp lực trên cây cầu nhỏ không có tiêu tán, nhưng mà Lâm Minh càng ngày càng thích ứng với áp lực ở nơi đây, giống như dưới áp lực này, cơ bắp, huyết mạch toàn thân của Lâm Minh đều được rèn luyện, đang phát sinh biến hóa trong vô tri vô giác.
Có áp lực, dĩ nhiên là có đối kháng, toàn thân Lâm Minh chống cự áp lực ba ngày ba đêm, đều phun ra nuốt vào năng lượng chống cự trọng áp, chuyện này làm cho tế bào thân thể Lâm Minh đạt được rèn luyện, hắn cũng càng ngày càng thích ứng áp lực khủng bố trong pháp tắc chi môn! Lâm Minh tinh khí thần không ngừng tăng mạnh.
Dần dần Lâm Minh bị một đạo linh lực bao phủ toàn thân.
Rốt cục hắn mở to mắt ra, trong con mắt tử điện lập loè, khí thế như trường đao phóng thẳng lên trời.
Lúc này cây cầu không ngừng lắc lư, khí thế trấn áp thiên địa của hắn bao phủ các nơi, Lâm Minh cứ như vậy đứng trên cầu và di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Áp lực khủng bố tăng lên, áp lực Lâm Minh thừa nhận cũng đạt tới mức khủng bố.
Nhưng mà sau khi thân thể mở ra hai đạo cung đủ giúp Lâm Minh thừa nhận được, rất nhanh cây cầu dài dưới chân đã biến mất, Lâm Minh đã xâm nhập vào trong thế giới kỳ dị.
Trước mặt là hào quang trắng xóa.
Có thể nhìn thấy trên bầu trời có một tòa đại lục vô bờ bến, thương cổ mà hoang vu đang lơ lửng trên cao.
Tiếng cuồng phong gào thét, tiếng sấm rền vang vọng từ các nơi truyền tới.
Trên cổ đại lục ở trên cao có khí tức hùng hồn truyền ra.
Lâm Minh rõ ràng, trong thí luyện cuối cùng là nơi chủ nhân Tu La Lộ tỉ mỉ chọn ra, mỗi một bước đều có thâm ý.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh giống như sao chổi bay thẳng lên trên đại lục cổ này.
Phanh --
Vừa lên trên đại lục cổ này, Lâm Minh hơi ngẩn người.
Không giống như trong suy nghĩ của hắn, phía trước cổ đại lục là một cánh cửa hoàng kim to lớn.
Cánh cửa to như núi, con mắt nhìn không tới giới hạn. Chỉ có thể cảm giác được áp lực hùng hồn từ trong truyền ra, giống như uy áp của thần linh.
Mỗi một đạo khí tức chẳng khác gì nước lũ ập tới, trùng kích nội tâm Lâm Minh. Chuyện này làm cho lỗ chân lông toàn thân của hắn nổi lên.
- Ở đây có cái gì?
Dùng nội tâm Lâm Minh được rèn luyện vô cùng chắc chắn, hắn vẫn cảm nhận được sợ hãi từ trong cánh cửa kia truyền ra. Lúc bình thường chỉ có cường giả Thiên Tôn tỏa khí thế ra mới tạo thành ảnh hưởng tới linh hồn của hắn.
Thời điểm này mỗi cánh cửa hoàng kim bắn hào quang ra bao phủ Lâm Minh.
GIống như bị vô số bàn tay lớn trói buộc, Lâm Minh cảm giác được mỗi đám kim quang đang dò xét thân thể của hắn.
Hắn chẳng khác gì đứa trẻ trần trụi bạo lộ trước mặt kim quang này.
Lúc này cánh cửa hoàng kim ảm đạm xuống, bắt đầu biến thành màu bạc.
Đồng thời bên trong truyền ra khí tức nguy hiểm trở nên biến hóa, trở nên quỷ dị, ngay sau đó, trong đó có một cánh cửa mở ra, bên trong có khí tức hàn băng tràn ngập..
Lâm Minh biết rõ cánh cửa này chính là thí luyện thứ hai, trong lòng của hắn âm thầm cảnh giác, cẩn thận đi vào bên trong.
Hô --
Băng tuyết đầy trời mang theo khí tức rét lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng ập tới.
Bầu trời âm u, mây đen có màu xám tro, chồng chất phiêu phù trên cao.
Cây cối, dòng sông, tính cả sơn mạch vô cùng vô tận đều bao phủ trong băng tuyết.
Lâm Minh đột phá Đạo Cung Cửu Tinh đạo thứ hai cung -- Thiên Phạt Đạo Cung, thân thể của hắn vô cùng cường hãn. Chỉ sợ trong một tỷ năm qua cũng không có thân thể nhân loại nào sánh vai với hắn.
Giơ tay nhấc chân cũng có thể đánh nát tiểu hành tinh.
Nhưng mà thân thể như vậy lại cảm giác được giá lạnh thấu xương, da, huyết mạch, xương cốt, nội tạng đều cảm thấy giá lạnh.
Trong lúc đó trước mặt là băng sơn ngàn mét bắt đầu phân giải, một đạo khí tức giá lạnh từ trong ngọn núi này tỏa ra.
Khí tức băng hàn này chẳng khác gì con sóng màu trắng ngập trời ập thẳng vào Lâm mInh.
Mà Lâm Minh không biết.
Thời điểm này trong thí luyện cuối cùng tầng thứ ba, đã có người thông qua pháp tắc chi môn.
Thông qua pháp tắc chi môn đầu tiên, chính là những thí luyện giả chọn độ khó đơn giản nhất.
Bọn họ có rất nhiều người chỉ dùng thời gian ba ngày đã thuận lợi vượt qua pháp tắc chi môn, tiến thẳng tới tầng thứ ba...
- Thông qua, tầng thứ ba, chúng ta đến!
Nhóm đầu tiên thông qua pháp tắc chi môn nhìn thấy bọn họ đã ở tầng thứ ba, lập tức vui mừng quá đỗi.
- Dường như cũng không có khó mà. - Ha ha, sớm biết như vậy ta chọn độ khó Địa cấp, đoán chừng cũng có thể xông qua!
Một ít tuổi trẻ tuấn kiệt hung hăng càn quấy kêu gào lên, thí luyện giả chọn độ khó đơn giản nhất, phần lớn hoàn thành hoàn mỹ, trước đó bởi vì bọn họ bận tâm quá nhiều, không dám chọn độ khó cao, mà hiện tại bọn họ sau khi thông qua hoàn mỹ lại khó tránh khỏi sinh ra suy nghĩ sớm biết như thế chọn đội khó cao hơn.
Bọn họ đang hưng phấn thảo luận với nhau, vừa xem xét tình huống tầng thứ ba, vừa xem xét thì hai mắt nhìn nhau.
Thí luyện cuối cùng tầng ba chỉ là mặt đất trắng xóa đơn điệu, trên mặt đất mênh mông này dường như không có bất kỳ đặc biệt nào cả, cũng không giống gặp nguy hiểm.
Trên không trung của mặt đất màu trắng này lại có vô óố tiên cung đang lơ lửng.
Những Tiên cung này có lớn có nhỏ, nhỏ chỉ lớn như phòng ốc phàm hnana, trung đẳng thì như cung điện hoàng thất, lớn hơn thì như núi cao, mà Tiên cung lớn nhất lại chẳng khác gì như tiểu hành tinh.
Tiên cung thể tích càng lớn khí tức càng đáng sợ, thực tế Tiên cung như tiểu hành tinh kia, trên vách cung điện có khắc vô số phù văn, trong rất nhiều phù văn có phù điêu thần thú, có thanh long uốn lượn, phượng hoàng niết bàn, Kỳ Lân đang chạy, nhiều tới mức đếm không hết.
Những phù điêu này chính là phù văn khiến người ta có cảm giác tinh thần rung động mạnh, giống như trong nội cung này có ban thưởng khó lường.
Chỉ nhìn bề ngoài có thể đoán được, ban thưởng trong Tiên cung lớn nhất có giá trị cực kỳ cao.
- Đây là nơi nào? Những Tiên cung kia là khảo nghiệm sao...
Rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt nhìn qua Tiên cung đều ngẩn người, bọn họ bức thiết muốn đi vào nội cung, nhìn xem trong cung điện có cái gì.
Lâm Minh bắt đầu thích ứng với áp lực khủng bố ở nơi đây, vừa hấp thu pháp tắc chung quanh.
Pháp tắc chi môn, đã dùng hai chữ Pháp tắc mệnh danh, như vậy Lâm Minh suy đoán bản thân Pháp tắc chính là một loại ban thưởng.
Người bình thường tiến vào pháp tắc chi môn, ai mà không nghĩ phải nhanh chóng đi qua cửa, sau đó cầm độ hoàn thành. Căn bản cũng không có giống như Lâm Minh, xem nơi có áp lực khủng bố này thành nơi tu luyện.
Đương nhiên, Lâm Minh dám làm như thế cũng thành lập trên thực lực và lý giải thâm thúy về Tu La Lộ pháp tắc của hắn.
Đây cũng là lực lượng của hắn.
Lâm Minh giống như gốc cây già, vẫn không nhúc nhích trong gió mạnh, lúc này cây cầu run lên, hắn ngồi như vậy suốt ba ngày ba đêm.
Từ đầu đến cuối, áp lực trên cây cầu nhỏ không có tiêu tán, nhưng mà Lâm Minh càng ngày càng thích ứng với áp lực ở nơi đây, giống như dưới áp lực này, cơ bắp, huyết mạch toàn thân của Lâm Minh đều được rèn luyện, đang phát sinh biến hóa trong vô tri vô giác.
Có áp lực, dĩ nhiên là có đối kháng, toàn thân Lâm Minh chống cự áp lực ba ngày ba đêm, đều phun ra nuốt vào năng lượng chống cự trọng áp, chuyện này làm cho tế bào thân thể Lâm Minh đạt được rèn luyện, hắn cũng càng ngày càng thích ứng áp lực khủng bố trong pháp tắc chi môn! Lâm Minh tinh khí thần không ngừng tăng mạnh.
Dần dần Lâm Minh bị một đạo linh lực bao phủ toàn thân.
Rốt cục hắn mở to mắt ra, trong con mắt tử điện lập loè, khí thế như trường đao phóng thẳng lên trời.
Lúc này cây cầu không ngừng lắc lư, khí thế trấn áp thiên địa của hắn bao phủ các nơi, Lâm Minh cứ như vậy đứng trên cầu và di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Áp lực khủng bố tăng lên, áp lực Lâm Minh thừa nhận cũng đạt tới mức khủng bố.
Nhưng mà sau khi thân thể mở ra hai đạo cung đủ giúp Lâm Minh thừa nhận được, rất nhanh cây cầu dài dưới chân đã biến mất, Lâm Minh đã xâm nhập vào trong thế giới kỳ dị.
Trước mặt là hào quang trắng xóa.
Có thể nhìn thấy trên bầu trời có một tòa đại lục vô bờ bến, thương cổ mà hoang vu đang lơ lửng trên cao.
Tiếng cuồng phong gào thét, tiếng sấm rền vang vọng từ các nơi truyền tới.
Trên cổ đại lục ở trên cao có khí tức hùng hồn truyền ra.
Lâm Minh rõ ràng, trong thí luyện cuối cùng là nơi chủ nhân Tu La Lộ tỉ mỉ chọn ra, mỗi một bước đều có thâm ý.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh giống như sao chổi bay thẳng lên trên đại lục cổ này.
Phanh --
Vừa lên trên đại lục cổ này, Lâm Minh hơi ngẩn người.
Không giống như trong suy nghĩ của hắn, phía trước cổ đại lục là một cánh cửa hoàng kim to lớn.
Cánh cửa to như núi, con mắt nhìn không tới giới hạn. Chỉ có thể cảm giác được áp lực hùng hồn từ trong truyền ra, giống như uy áp của thần linh.
Mỗi một đạo khí tức chẳng khác gì nước lũ ập tới, trùng kích nội tâm Lâm Minh. Chuyện này làm cho lỗ chân lông toàn thân của hắn nổi lên.
- Ở đây có cái gì?
Dùng nội tâm Lâm Minh được rèn luyện vô cùng chắc chắn, hắn vẫn cảm nhận được sợ hãi từ trong cánh cửa kia truyền ra. Lúc bình thường chỉ có cường giả Thiên Tôn tỏa khí thế ra mới tạo thành ảnh hưởng tới linh hồn của hắn.
Thời điểm này mỗi cánh cửa hoàng kim bắn hào quang ra bao phủ Lâm Minh.
GIống như bị vô số bàn tay lớn trói buộc, Lâm Minh cảm giác được mỗi đám kim quang đang dò xét thân thể của hắn.
Hắn chẳng khác gì đứa trẻ trần trụi bạo lộ trước mặt kim quang này.
Lúc này cánh cửa hoàng kim ảm đạm xuống, bắt đầu biến thành màu bạc.
Đồng thời bên trong truyền ra khí tức nguy hiểm trở nên biến hóa, trở nên quỷ dị, ngay sau đó, trong đó có một cánh cửa mở ra, bên trong có khí tức hàn băng tràn ngập..
Lâm Minh biết rõ cánh cửa này chính là thí luyện thứ hai, trong lòng của hắn âm thầm cảnh giác, cẩn thận đi vào bên trong.
Hô --
Băng tuyết đầy trời mang theo khí tức rét lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng ập tới.
Bầu trời âm u, mây đen có màu xám tro, chồng chất phiêu phù trên cao.
Cây cối, dòng sông, tính cả sơn mạch vô cùng vô tận đều bao phủ trong băng tuyết.
Lâm Minh đột phá Đạo Cung Cửu Tinh đạo thứ hai cung -- Thiên Phạt Đạo Cung, thân thể của hắn vô cùng cường hãn. Chỉ sợ trong một tỷ năm qua cũng không có thân thể nhân loại nào sánh vai với hắn.
Giơ tay nhấc chân cũng có thể đánh nát tiểu hành tinh.
Nhưng mà thân thể như vậy lại cảm giác được giá lạnh thấu xương, da, huyết mạch, xương cốt, nội tạng đều cảm thấy giá lạnh.
Trong lúc đó trước mặt là băng sơn ngàn mét bắt đầu phân giải, một đạo khí tức giá lạnh từ trong ngọn núi này tỏa ra.
Khí tức băng hàn này chẳng khác gì con sóng màu trắng ngập trời ập thẳng vào Lâm mInh.
Mà Lâm Minh không biết.
Thời điểm này trong thí luyện cuối cùng tầng thứ ba, đã có người thông qua pháp tắc chi môn.
Thông qua pháp tắc chi môn đầu tiên, chính là những thí luyện giả chọn độ khó đơn giản nhất.
Bọn họ có rất nhiều người chỉ dùng thời gian ba ngày đã thuận lợi vượt qua pháp tắc chi môn, tiến thẳng tới tầng thứ ba...
- Thông qua, tầng thứ ba, chúng ta đến!
Nhóm đầu tiên thông qua pháp tắc chi môn nhìn thấy bọn họ đã ở tầng thứ ba, lập tức vui mừng quá đỗi.
- Dường như cũng không có khó mà. - Ha ha, sớm biết như vậy ta chọn độ khó Địa cấp, đoán chừng cũng có thể xông qua!
Một ít tuổi trẻ tuấn kiệt hung hăng càn quấy kêu gào lên, thí luyện giả chọn độ khó đơn giản nhất, phần lớn hoàn thành hoàn mỹ, trước đó bởi vì bọn họ bận tâm quá nhiều, không dám chọn độ khó cao, mà hiện tại bọn họ sau khi thông qua hoàn mỹ lại khó tránh khỏi sinh ra suy nghĩ sớm biết như thế chọn đội khó cao hơn.
Bọn họ đang hưng phấn thảo luận với nhau, vừa xem xét tình huống tầng thứ ba, vừa xem xét thì hai mắt nhìn nhau.
Thí luyện cuối cùng tầng ba chỉ là mặt đất trắng xóa đơn điệu, trên mặt đất mênh mông này dường như không có bất kỳ đặc biệt nào cả, cũng không giống gặp nguy hiểm.
Trên không trung của mặt đất màu trắng này lại có vô óố tiên cung đang lơ lửng.
Những Tiên cung này có lớn có nhỏ, nhỏ chỉ lớn như phòng ốc phàm hnana, trung đẳng thì như cung điện hoàng thất, lớn hơn thì như núi cao, mà Tiên cung lớn nhất lại chẳng khác gì như tiểu hành tinh.
Tiên cung thể tích càng lớn khí tức càng đáng sợ, thực tế Tiên cung như tiểu hành tinh kia, trên vách cung điện có khắc vô số phù văn, trong rất nhiều phù văn có phù điêu thần thú, có thanh long uốn lượn, phượng hoàng niết bàn, Kỳ Lân đang chạy, nhiều tới mức đếm không hết.
Những phù điêu này chính là phù văn khiến người ta có cảm giác tinh thần rung động mạnh, giống như trong nội cung này có ban thưởng khó lường.
Chỉ nhìn bề ngoài có thể đoán được, ban thưởng trong Tiên cung lớn nhất có giá trị cực kỳ cao.
- Đây là nơi nào? Những Tiên cung kia là khảo nghiệm sao...
Rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt nhìn qua Tiên cung đều ngẩn người, bọn họ bức thiết muốn đi vào nội cung, nhìn xem trong cung điện có cái gì.
/2473
|