Nhất là lần đối chiến Thánh tộc này, Tam Sinh Lão Nhân kỳ thật vốn đã ôm ý định sát nhân thành nhân, một đỉnh tiêm Thiên Tôn quyết tâm liều chết, dù là Chân Thần cũng không thể bỏ qua.
Sau Tam Sinh Lão Nhân lại là một cái lão Thiên Tôn đứng lên, hắn nói:
- Nhân tộc ta tuy suy thoái, nhưng vẫn còn ngông nghênh, chúng ta mặc dù bại, cũng phải bại có tôn nghiêm, ta cũng lưu lại.
- Ta. . . Lưu lại!
Lại có thêm mấy Thiên Tôn lớn tuổi tỏ thái độ.
Những Thiên Tôn này, đều không ngoại lệ tuổi thọ đã không còn nhiều nữa, tu vị đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Tương lai Nhân tộc bây giờ là thuộc về người trẻ tuổi
Tiến đến Man Hoang vũ trụ, tất cả đều chờ ở đông sơn tái khởi, những Thiên Tôn lớn tuổi kia đã không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi nữa rồi.
Lần lượt có mấy lão Thiên Tôn quyết định lưu lại.
Kể cả lão Thiên Tôn của Thái Cổ chư tộc cũng ý định lưu thủ Thần Vực, chỉ có những Thiên Tôn tráng niên như Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê mang theo hi vọng của Thái Cổ chư tộc, đi Man Hoang vũ trụ khai thác.
Đồng thời những lão Thiên Tôn này cũng ngăn trở Thần Mộng Thiên Tôn, bảo nàng vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại Thần Vực chịu chết, nếu thế thật sự quá đáng tiếc, Nhân tộc, cần Thần Mộng lãnh đạo.
Thần Mộng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta lưu lại, cũng không phải chịu chết, ta có nắm chắc có thể sống sót rời đi, mà những Thiên Tôn khác lưu lại, cũng chưa chắc đã nhất định phải hi sinh. . .
Lời của Thần Mộng khiến rất nhiều Nhân tộc Thiên Tôn ngây ngẩn cả người.
Nàng muốn xuất lĩnh Nhân tộc Thiên Tôn đối kháng Chân Thần, nhưng vẫn có cách rời đi được sao?
- Nếu như là Tạo Hóa Thánh Hoàng thì nắm chắc của ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nếu như là các Chân Thần khác thì cũng không phải là không thể đối kháng, đừng quên, chúng ta còn có một chiếc ‘ Tàu Hi Vọng ’!
Thần Mộng bổ sung nói.
Có Tàu Hi Vọng ở đây, quả thực có có thể chạy thoát!
Lúc này, Lâm Minh trong nội tâm khẽ động, đang muốn mở miệng.
Mà Thần Mộng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lâm Minh đã trực tiếp cự tuyệt nói:
- Ngươi đừng nói nữa, ngươi phải rời đi, hơn nữa giờ phải đi ngay.
- Ta. . .
Lâm Minh vốn định nói, Tàu Hi Vọng trong tay hắn, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, nhưng mà thái độ của Thần Mộng lại kiên quyết như vậy.
- Lâm Minh, ngươi miễn là còn sống thì chính là uy hiếp lớn nhất của Thánh tộc, trận lưu thủ chiến này không cần ngươi, sự xuất hiện của ngươi, ngược lại sẽ khiến Thánh tộc không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh chết ngươi, chỉ sẽ tạo thành hiệu quả ngược lại thôi.
Lời của Thần Mộng lập tức đưa tới sự đồng ý của rất nhiều Thiên Tôn, Lâm Minh phải đi, lưu lại được không bù mất.
Lâm Minh chỉ đành phải đáp ứng.
Sau khi Thần Mộng làm ra quyết đoán, hội nghị lập tức kết thúc.
Tàu Hi Vọng lưu ở Phổ Đà sơn, đám tuấn kiệt trẻ tuổi Lâm Minh dưới sự dẫn dắt của một ít Thiên Tôn trẻ tuổi đi tới hậu sơn Phổ Đà sơn, ở đây đậu đầy linh hạm, linh thuyền, Thần cung, còn có linh điểu, tọa kỵ bay lượn lấy.
Qua chốc lát nữa, bọn người Lâm Minh sẽ cưỡi linh hạm xuất phát, tiến đến Man Hoang.
Rất nhiều người ôm nhau tống biệt.
- Tiểu tử, Nhân tộc liền nhờ vào ngươi rồi, đi Man Hoang, giết cho long trời lỡ đất đi!
Hạo Vũ Thiên Tôn trùng trùng điệp điệp đánh một quyền vào ngực Lâm Minh, Lâm Minh là tuấn kiệt trẻ tuổi của hội vũ tuyển bạt đầu tiên mà Hạo Vũ và Thần Mộng chủ trì, xem như là nhất mạch Hạo Vũ và Thần Mộng.
Lâm Minh trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn không nói gì, chỉ trùng trùng điệp điệp gật đầu, lại thi lễ một cái thật sâu với Hạo Vũ Thiên Tôn.
Hạo Vũ Thiên Tôn không đi, hắn lựa chọn lưu lại cùng Thần Mộng.
Hắn là lão chiến hữu của Thần Mông, quen biết đã lâu, hắn cũng là tráng niên, nhưng lại dứt khoát lưu lại, bởi vì hắn tin tưởng Thần Mộng, cũng tin tưởng chính mình.
Hắn không muốn chết trận, nhưng lại muốn tranh thủ một ít thời gian cho Nhân tộc.
Nghĩ đến ức ức triệu thương sinh Nhân tộc, bọn họ cần một cái công đạo.
Lần ly biệt này, nói là sanh ly tử biệt cũng không đủ.
Lâm Minh hít sâu một hơi, dứt khoát bước lên linh hạm, không hề ngoái đầu lại nữa.
Nhưng mà khi Lâm Minh đạp vào linh hạm, lại không có ai chú ý tới, một đầu linh âm bay qua bầu trời dừng lại trên không linh ham, nó bay lượn xoay vòng lấy, một căn lông vũ từ trên lưng linh cầm kia tróc ra, chậm rãi phiêu xuống dưới.
Lông vũ này không chút thu hút, không khác gì linh vũ bình thường cả, nó chậm gãi rơi vào trên linh hạm, chậm rãi dính trên đó, sau đó dần dần sáp nhập vào thân hạm, biến mất không thấy gì nữa. . .
Vũ trụ dài đằng đẵng, mênh mông bát ngát.
Một chiếc linh hạm cực lớn im ắng chạy đi trong tinh không.
Chiếc linh hạm này tên là Tân Kỷ Nguyên . Cái tên này biểu thị, Nhân tộc muốn mở ra một cái Tân Kỷ Nguyên, khiến chủng tộc lại lần nữa huy hoàng.
Lần lữ hành này, Tân Kỷ Nguyên linh hạm phải xuyên qua mười cái Đại Thế Giới trong Thần Vực mới có thể đến được một tiểu thế giới gọi là Lam Tuyết Vực .
Tiểu thế giới này ẩn kín trong Hỗn Loạn Tinh Hải, nếu như không có tọa độ chuẩn xác thì khó mà tìm đến đây được.
Tận cùng Lam Tuyết Vực dựa vào Thán Tức Thần Tường, đằng sau Thán Tức Thần Tường này chính là một trọng vũ trụ khác của Tam Thập Tam Thiên -- Man Hoang vũ trụ.
Bởi vì Thán Tức Thần Tường của Man Hoang vũ trụ chưa bao giờ yếu bớt qua, cho nên trong vũ trụ cũng chưa từng có tánh mạng trí tuệ hình người nào đặt chân đến cả.
Mấy tháng trước, Nhân tộc phái hai mươi Thiên Tôn đến Lam Tuyết Vực, liên thủ dùng thần minh pháp chỉ đả thông Thán Tức Thần Tường, cũng khiến cửa vào có thể duy trì.
Kế tiếp, tinh nhuệ Nhân tộc đều thông qua cửa vào tiến nhập Man Hoang vũ trụ, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm một ít nơi bí ẩn, thành lập căn cứ, phát triển sinh tồn...
Tân Kỷ Nguyên là linh hạm Thiên Tôn Linh Bảo cấp, tốc độ so với Tàu Hi Vọng tự nhiên có khác biệt rất lớn, nó từ khi xuất phát đến khi bay tới đi phải hao phí hơn hai tháng.
Mà trong thời gian dài như thế cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện rồi, ví dụ như một đám Thiên Tôn lưu thủ của Nhân tộc đại chiến với Thánh tộc...
Trong một gian đaị điện của linh hạm Tân Kỷ Nguyên , rất nhiều Nhân tộc tuấn kiệt tụ tập ở chỗ này
Long Nha, Hành Si, Tiểu Ma Tiên, Vô Yên, Quân Bích Nguyệt, còn có Lâm Minh...
Những Thần Vực tuấn kiệt này lại lần nữa tụ họp rồi.
Nhớ năm đó, ở Thần Vực đệ nhất hội vũ, những tuấn kiệt này cũng chỉ mới hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, hăng hái, chỉ điểm giang sơn.
Bọn hắn ở trên lôi đài triển lộ khả năng, ức triệu thương, cử thế chú mục, huy hoàng cỡ nào chứ!
Nhưng mà giờ cách hơn một trăm năm, bọn hắn lần nữa tụ họp, tuy rằng thực lực từng người đều có tiến bộ nhảy vọt, nhưng đối mặt với đại kiếp nạn của Thần Vực cũng chỉ có thể hốt hoảng trốn chết...
Lúc này, Tiểu Ma Tiên nhìn tinh không tráng lệ bên ngoài cửa sổ mạn tàu, sờ lấy bụng của mình, trong lòng không biết có cảm giác gì.
Sau Tam Sinh Lão Nhân lại là một cái lão Thiên Tôn đứng lên, hắn nói:
- Nhân tộc ta tuy suy thoái, nhưng vẫn còn ngông nghênh, chúng ta mặc dù bại, cũng phải bại có tôn nghiêm, ta cũng lưu lại.
- Ta. . . Lưu lại!
Lại có thêm mấy Thiên Tôn lớn tuổi tỏ thái độ.
Những Thiên Tôn này, đều không ngoại lệ tuổi thọ đã không còn nhiều nữa, tu vị đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Tương lai Nhân tộc bây giờ là thuộc về người trẻ tuổi
Tiến đến Man Hoang vũ trụ, tất cả đều chờ ở đông sơn tái khởi, những Thiên Tôn lớn tuổi kia đã không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi nữa rồi.
Lần lượt có mấy lão Thiên Tôn quyết định lưu lại.
Kể cả lão Thiên Tôn của Thái Cổ chư tộc cũng ý định lưu thủ Thần Vực, chỉ có những Thiên Tôn tráng niên như Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê mang theo hi vọng của Thái Cổ chư tộc, đi Man Hoang vũ trụ khai thác.
Đồng thời những lão Thiên Tôn này cũng ngăn trở Thần Mộng Thiên Tôn, bảo nàng vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại Thần Vực chịu chết, nếu thế thật sự quá đáng tiếc, Nhân tộc, cần Thần Mộng lãnh đạo.
Thần Mộng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta lưu lại, cũng không phải chịu chết, ta có nắm chắc có thể sống sót rời đi, mà những Thiên Tôn khác lưu lại, cũng chưa chắc đã nhất định phải hi sinh. . .
Lời của Thần Mộng khiến rất nhiều Nhân tộc Thiên Tôn ngây ngẩn cả người.
Nàng muốn xuất lĩnh Nhân tộc Thiên Tôn đối kháng Chân Thần, nhưng vẫn có cách rời đi được sao?
- Nếu như là Tạo Hóa Thánh Hoàng thì nắm chắc của ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nếu như là các Chân Thần khác thì cũng không phải là không thể đối kháng, đừng quên, chúng ta còn có một chiếc ‘ Tàu Hi Vọng ’!
Thần Mộng bổ sung nói.
Có Tàu Hi Vọng ở đây, quả thực có có thể chạy thoát!
Lúc này, Lâm Minh trong nội tâm khẽ động, đang muốn mở miệng.
Mà Thần Mộng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lâm Minh đã trực tiếp cự tuyệt nói:
- Ngươi đừng nói nữa, ngươi phải rời đi, hơn nữa giờ phải đi ngay.
- Ta. . .
Lâm Minh vốn định nói, Tàu Hi Vọng trong tay hắn, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, nhưng mà thái độ của Thần Mộng lại kiên quyết như vậy.
- Lâm Minh, ngươi miễn là còn sống thì chính là uy hiếp lớn nhất của Thánh tộc, trận lưu thủ chiến này không cần ngươi, sự xuất hiện của ngươi, ngược lại sẽ khiến Thánh tộc không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh chết ngươi, chỉ sẽ tạo thành hiệu quả ngược lại thôi.
Lời của Thần Mộng lập tức đưa tới sự đồng ý của rất nhiều Thiên Tôn, Lâm Minh phải đi, lưu lại được không bù mất.
Lâm Minh chỉ đành phải đáp ứng.
Sau khi Thần Mộng làm ra quyết đoán, hội nghị lập tức kết thúc.
Tàu Hi Vọng lưu ở Phổ Đà sơn, đám tuấn kiệt trẻ tuổi Lâm Minh dưới sự dẫn dắt của một ít Thiên Tôn trẻ tuổi đi tới hậu sơn Phổ Đà sơn, ở đây đậu đầy linh hạm, linh thuyền, Thần cung, còn có linh điểu, tọa kỵ bay lượn lấy.
Qua chốc lát nữa, bọn người Lâm Minh sẽ cưỡi linh hạm xuất phát, tiến đến Man Hoang.
Rất nhiều người ôm nhau tống biệt.
- Tiểu tử, Nhân tộc liền nhờ vào ngươi rồi, đi Man Hoang, giết cho long trời lỡ đất đi!
Hạo Vũ Thiên Tôn trùng trùng điệp điệp đánh một quyền vào ngực Lâm Minh, Lâm Minh là tuấn kiệt trẻ tuổi của hội vũ tuyển bạt đầu tiên mà Hạo Vũ và Thần Mộng chủ trì, xem như là nhất mạch Hạo Vũ và Thần Mộng.
Lâm Minh trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn không nói gì, chỉ trùng trùng điệp điệp gật đầu, lại thi lễ một cái thật sâu với Hạo Vũ Thiên Tôn.
Hạo Vũ Thiên Tôn không đi, hắn lựa chọn lưu lại cùng Thần Mộng.
Hắn là lão chiến hữu của Thần Mông, quen biết đã lâu, hắn cũng là tráng niên, nhưng lại dứt khoát lưu lại, bởi vì hắn tin tưởng Thần Mộng, cũng tin tưởng chính mình.
Hắn không muốn chết trận, nhưng lại muốn tranh thủ một ít thời gian cho Nhân tộc.
Nghĩ đến ức ức triệu thương sinh Nhân tộc, bọn họ cần một cái công đạo.
Lần ly biệt này, nói là sanh ly tử biệt cũng không đủ.
Lâm Minh hít sâu một hơi, dứt khoát bước lên linh hạm, không hề ngoái đầu lại nữa.
Nhưng mà khi Lâm Minh đạp vào linh hạm, lại không có ai chú ý tới, một đầu linh âm bay qua bầu trời dừng lại trên không linh ham, nó bay lượn xoay vòng lấy, một căn lông vũ từ trên lưng linh cầm kia tróc ra, chậm rãi phiêu xuống dưới.
Lông vũ này không chút thu hút, không khác gì linh vũ bình thường cả, nó chậm gãi rơi vào trên linh hạm, chậm rãi dính trên đó, sau đó dần dần sáp nhập vào thân hạm, biến mất không thấy gì nữa. . .
Vũ trụ dài đằng đẵng, mênh mông bát ngát.
Một chiếc linh hạm cực lớn im ắng chạy đi trong tinh không.
Chiếc linh hạm này tên là Tân Kỷ Nguyên . Cái tên này biểu thị, Nhân tộc muốn mở ra một cái Tân Kỷ Nguyên, khiến chủng tộc lại lần nữa huy hoàng.
Lần lữ hành này, Tân Kỷ Nguyên linh hạm phải xuyên qua mười cái Đại Thế Giới trong Thần Vực mới có thể đến được một tiểu thế giới gọi là Lam Tuyết Vực .
Tiểu thế giới này ẩn kín trong Hỗn Loạn Tinh Hải, nếu như không có tọa độ chuẩn xác thì khó mà tìm đến đây được.
Tận cùng Lam Tuyết Vực dựa vào Thán Tức Thần Tường, đằng sau Thán Tức Thần Tường này chính là một trọng vũ trụ khác của Tam Thập Tam Thiên -- Man Hoang vũ trụ.
Bởi vì Thán Tức Thần Tường của Man Hoang vũ trụ chưa bao giờ yếu bớt qua, cho nên trong vũ trụ cũng chưa từng có tánh mạng trí tuệ hình người nào đặt chân đến cả.
Mấy tháng trước, Nhân tộc phái hai mươi Thiên Tôn đến Lam Tuyết Vực, liên thủ dùng thần minh pháp chỉ đả thông Thán Tức Thần Tường, cũng khiến cửa vào có thể duy trì.
Kế tiếp, tinh nhuệ Nhân tộc đều thông qua cửa vào tiến nhập Man Hoang vũ trụ, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm một ít nơi bí ẩn, thành lập căn cứ, phát triển sinh tồn...
Tân Kỷ Nguyên là linh hạm Thiên Tôn Linh Bảo cấp, tốc độ so với Tàu Hi Vọng tự nhiên có khác biệt rất lớn, nó từ khi xuất phát đến khi bay tới đi phải hao phí hơn hai tháng.
Mà trong thời gian dài như thế cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện rồi, ví dụ như một đám Thiên Tôn lưu thủ của Nhân tộc đại chiến với Thánh tộc...
Trong một gian đaị điện của linh hạm Tân Kỷ Nguyên , rất nhiều Nhân tộc tuấn kiệt tụ tập ở chỗ này
Long Nha, Hành Si, Tiểu Ma Tiên, Vô Yên, Quân Bích Nguyệt, còn có Lâm Minh...
Những Thần Vực tuấn kiệt này lại lần nữa tụ họp rồi.
Nhớ năm đó, ở Thần Vực đệ nhất hội vũ, những tuấn kiệt này cũng chỉ mới hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, hăng hái, chỉ điểm giang sơn.
Bọn hắn ở trên lôi đài triển lộ khả năng, ức triệu thương, cử thế chú mục, huy hoàng cỡ nào chứ!
Nhưng mà giờ cách hơn một trăm năm, bọn hắn lần nữa tụ họp, tuy rằng thực lực từng người đều có tiến bộ nhảy vọt, nhưng đối mặt với đại kiếp nạn của Thần Vực cũng chỉ có thể hốt hoảng trốn chết...
Lúc này, Tiểu Ma Tiên nhìn tinh không tráng lệ bên ngoài cửa sổ mạn tàu, sờ lấy bụng của mình, trong lòng không biết có cảm giác gì.
/2473
|