Này xem cảnh này, Tần Hạnh Hiên triệt để bị chấn động, minh phù cơ sở so với hoa văn cơ sở phức tạp gấp đôi, trong đó ẩn chứa năng lượng biến hóa cũng nhiều hơn, mà Lâm Minh vẫn như cũ có thể ung dung họa ra, này đã vượt qua Tần Hạnh Hiên rồi.
Thiên tài, thiếu niên này dĩ nhiên là thiên tài Minh Văn Thuật!
Nhưng mà hắn học Minh Văn Thuật với ai? Nhìn hắn ăn mặc rõ ràng không phải đại thế gia, chẳng lẽ là đệ tử của một ít tiền bối đại năng ẩn cư ở thâm sơn dạy dỗ?
Tần Hạnh Hiên phát hiện trên người Lâm Minh tràn đầy bí ẩn, nàng tiếp tục giao lưu cùng Lâm Minh, càng giao lưu càng là giật mình, nàng phát hiện Lâm Minh không có cái gì không biết!
3600 loại hoa văn cơ sở cùng 4900 loại minh phù cơ sở, gộp lại hơn tám ngàn loại, tùy tiện liệt kê, Lâm Minh tựa hồ đối với mỗi một cái đều vô cùng quen thuộc!
So với Tần Hạnh Hiên giật mình, Đại sư tỷ đã sớm trợn tròn mắt, nàng hi lý hồ đồ nghe hai người nói một ít lời nói đối với nàng mà nói hoàn toàn là thiên thư, sau đó liền nhìn thấy Tần Hạnh Hiên không ngừng kinh ngạc, than thở.
Đại sư tỷ rất thông hiểu Tần Hạnh Hiên, đừng xem Tần Hạnh Hiên bình thường đối với người nào cũng là vẻ mặt ôn hoà, lấy lễ để tiếp.
Kỳ thực thiên tư lục phẩm cùng thực lực cường đại đã làm nàng kiêu ngạo sâu trong nội tâm, trước đó, nàng chưa bao giờ đánh giá cho bất luận người cùng thế hệ nào cao như vậy.
Cuối cùng Đại sư tỷ thẳng thắn chết lặng, nàng chỉ rõ ràng một chuyện, ngày hôm nay, tín vật bàng thính của tiểu tử này là không có thu được.
Có hay không lầm, tùy tiện một cước liền đá vào tấm sắt, tùy tiện bắt tới một tiểu tử quê mùa, dĩ nhiên chính là thiên tài Minh Văn Thuật!
Đại sư tỷ thật sự muốn điên.
Dần dần, ngữ khí của Tần Hạnh Hiên càng cung kính, từ mới vừa bắt đầu là giọng điệu giao lưu, từ từ biến thành giọng điệu khiêm tốn thỉnh giáo.
Nàng phát hiện, ở bên trong đối thoại của Lâm Minh, kiến giải của Lâm Minh đối với minh phù và kết cấu năng lượng cũng làm cho nàng mở mang tầm mắt, có lúc thậm chí có cảm giác được ích lợi không nhỏ.
Tần Hạnh Hiên càng khẳng định, Lâm Minh là thiên tài Minh Văn Thuật trăm năm khó gặp, mà lão sư sau lưng của hắn tuyệt đối là một Đại Tông Sư, cho dù lão sư mình so sánh cũng phải ảm đạm phai mờ!
Thiếu niên này đến cùng là lai lịch như thế nào?
Tần Hạnh Hiên đối với Lâm Minh tràn đầy hứng thú, không nói đến giao lưu cùng Lâm Minh có thể làm cho mình thu hoạch điểm này, chỉ là bản thân Lâm Minh cùng lão sư thần bí phía sau hắn, đối với Tần thị gia tộc đã có ý nghĩa không tầm thường!
Nghĩ tới đây Tần Hạnh Hiên nói:
- Vị đồng học này, bài giảng đánh đàn sắp bắt đầu, không thể hàn huyên nữa, ngày hôm nay cùng ngươi trò chuyện rất vui vẻ, nếu như có thể, sau khi bài giảng chấm dứt, Hạnh Hiên muốn mời ngươi đi Đại Minh Hiên ăn một bữa cơm, đồng thời tham thảo nguyên lý Minh Văn Thuật thoáng một chút, không biết có được hay không?
Âm thanh của Tần Hạnh Hiên uyển chuyển, hơn nữa ngữ khí cực kỳ thành khẩn, phối hợp dung nhan cảm động của nàng, thực sự khiến người ta khó có thể từ chối.
Kỳ thực Lâm Minh cũng không muốn từ chối, Tần Hạnh Hiên không chỉ xinh đẹp, gia thế hiển hách, hơn nữa hiếm thấy chính là nàng làm người không tệ, không có kiêu căng gì, nữ hài như vậy thực sự khiến người ta không dấy lên được nửa điểm ác cảm.
Bất quá thời gian của Lâm Minh thực sự quá cấp bách, khoảng cách Thất Huyền Vũ Phủ kiểm tra chỉ có ba tháng thời gian, hắn muốn ở bên trong khoảng thời gian này dùng Minh Văn Thuật kiếm tiền, sau đó mua đan dược, Minh Văn trên đan dược, cấp tốc tăng tu vi của mình lên, sau đó thuận lợi tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ.
Tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ, vậy cũng không phải là yên ổn, còn có Chu Viêm mắt nhìn chằm chằm, nếu không có thực lực ngang hàng cùng Chu Viêm, như vậy không nghi ngờ chút nào, mình sẽ bị giẫm rất thảm!
Ở chỗ này nghe đánh đàn mà mình căn bản không có hứng thú, sau đó cùng mỹ nữ ăn cơm trưa, sau cơm trưa nói không chừng còn phải tiếp tục tán gẫu, lập tức hơn nửa ngày sẽ trôi qua rồi.
Về sau có khả năng phải lưu lại Truyền âm phù để liên hệ, không chừng một ngày kia Tần Hạnh Hiên còn có thể ước hẹn mình đồng thời tham thảo tri thức Minh Văn Thuật,… chuyện này đối với Lâm Minh mà nói, chỉ lãng phí thời gian!
Dù sao ở bên trong giao lưu tham thảo, Lâm Minh là không cách nào từ Tần Hạnh Hiên thu được một điểm dẫn dắt cùng tri thức mới.
Lâm Minh có chút tiếc nuối cự tuyệt nói:
- Cái này thực sự xin lỗi, ngày hôm nay ta có một số việc, cần phải trở về.
- Ồ... Ta biết rồi.
Tần Hạnh Hiên tiếc hận nói, thời điểm nói lời mời, nàng cũng chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt.
Trên thực tế, Tần Hạnh Hiên lớn như vậy, chưa từng có mời khác phái cùng tuổi ăn cơm, nhưng người mời nàng ăn cơm lại nhiều vô số kể, mà nàng ngoại trừ mấy bạn thân chốn khuê phòng ra, cái khác một mực từ chối.
Thời điểm từ chối người khác, Tần Hạnh Hiên vẫn chưa có cảm giác gì, mà lần này bị cự tuyệt, lần thứ nhất nàng phát hiện, tư vị bị cự tuyệt có chút khổ sở, thậm chí rất oan ức, dù sao tuy rằng nàng xuất thân đại thế gia, nhưng sâu trong nội tâm chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi mà thôi.
Đối với Lâm Minh từ chối, Đại sư tỷ trực tiếp cảm thấy đầu óc thiếu dùng, trong đầu của nàng chỉ còn lại một ý niệm, gia hoả này... gia hoả này dĩ nhiên cự tuyệt Tần Hạnh Hiên!
Mẹ nó!
Còn có chuyện như vậy?
Hắn còn là nam nhân sao?
- Này, gia hoả ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có biết nàng là ai không?
Đại sư tỷ có chút tức giận, tuy trên mặt Tần Hạnh Hiên không có thay đổi gì, thế nhưng nàng vẫn nhận ra điểm khác lạ.
Tần Hạnh Hiên là một trong những bằng hữu thân thiết nhất chốn khuê phòng của nàng, nàng tự nhiên không thể để Tần Hạnh Hiên oan ức.
Nam quá này ghê tởm, đừng nói là Tần Hạnh Hiên, coi như là Cầm phủ tùy tiện lấy ra một cô nương, còn không phải tùy tiện ngoắt ngoắt tay, một đoàn nam nhân liền hùng hục chạy tới sao.
Gia hoả này dĩ nhiên từ chối thẳng thắn như vậy, có lầm hay không!
Trong lòng Lâm Minh kêu khổ, hắn đương nhiên biết thân phận của Tần Hạnh Hiên, bất quá lúc này tự nhiên không thể nói, hắn có ý định tránh câu chuyện này, nói:
- Đại tỷ, ta thật sự có việc gấp, không lừa ngươi đâu.
- Ngươi gọi ai là đại tỷ? Ta chẳng thèm tính toán cùng ngươi, ngươi có chuyện gì, ta phái người giúp ngươi đi làm.
Thiên tài, thiếu niên này dĩ nhiên là thiên tài Minh Văn Thuật!
Nhưng mà hắn học Minh Văn Thuật với ai? Nhìn hắn ăn mặc rõ ràng không phải đại thế gia, chẳng lẽ là đệ tử của một ít tiền bối đại năng ẩn cư ở thâm sơn dạy dỗ?
Tần Hạnh Hiên phát hiện trên người Lâm Minh tràn đầy bí ẩn, nàng tiếp tục giao lưu cùng Lâm Minh, càng giao lưu càng là giật mình, nàng phát hiện Lâm Minh không có cái gì không biết!
3600 loại hoa văn cơ sở cùng 4900 loại minh phù cơ sở, gộp lại hơn tám ngàn loại, tùy tiện liệt kê, Lâm Minh tựa hồ đối với mỗi một cái đều vô cùng quen thuộc!
So với Tần Hạnh Hiên giật mình, Đại sư tỷ đã sớm trợn tròn mắt, nàng hi lý hồ đồ nghe hai người nói một ít lời nói đối với nàng mà nói hoàn toàn là thiên thư, sau đó liền nhìn thấy Tần Hạnh Hiên không ngừng kinh ngạc, than thở.
Đại sư tỷ rất thông hiểu Tần Hạnh Hiên, đừng xem Tần Hạnh Hiên bình thường đối với người nào cũng là vẻ mặt ôn hoà, lấy lễ để tiếp.
Kỳ thực thiên tư lục phẩm cùng thực lực cường đại đã làm nàng kiêu ngạo sâu trong nội tâm, trước đó, nàng chưa bao giờ đánh giá cho bất luận người cùng thế hệ nào cao như vậy.
Cuối cùng Đại sư tỷ thẳng thắn chết lặng, nàng chỉ rõ ràng một chuyện, ngày hôm nay, tín vật bàng thính của tiểu tử này là không có thu được.
Có hay không lầm, tùy tiện một cước liền đá vào tấm sắt, tùy tiện bắt tới một tiểu tử quê mùa, dĩ nhiên chính là thiên tài Minh Văn Thuật!
Đại sư tỷ thật sự muốn điên.
Dần dần, ngữ khí của Tần Hạnh Hiên càng cung kính, từ mới vừa bắt đầu là giọng điệu giao lưu, từ từ biến thành giọng điệu khiêm tốn thỉnh giáo.
Nàng phát hiện, ở bên trong đối thoại của Lâm Minh, kiến giải của Lâm Minh đối với minh phù và kết cấu năng lượng cũng làm cho nàng mở mang tầm mắt, có lúc thậm chí có cảm giác được ích lợi không nhỏ.
Tần Hạnh Hiên càng khẳng định, Lâm Minh là thiên tài Minh Văn Thuật trăm năm khó gặp, mà lão sư sau lưng của hắn tuyệt đối là một Đại Tông Sư, cho dù lão sư mình so sánh cũng phải ảm đạm phai mờ!
Thiếu niên này đến cùng là lai lịch như thế nào?
Tần Hạnh Hiên đối với Lâm Minh tràn đầy hứng thú, không nói đến giao lưu cùng Lâm Minh có thể làm cho mình thu hoạch điểm này, chỉ là bản thân Lâm Minh cùng lão sư thần bí phía sau hắn, đối với Tần thị gia tộc đã có ý nghĩa không tầm thường!
Nghĩ tới đây Tần Hạnh Hiên nói:
- Vị đồng học này, bài giảng đánh đàn sắp bắt đầu, không thể hàn huyên nữa, ngày hôm nay cùng ngươi trò chuyện rất vui vẻ, nếu như có thể, sau khi bài giảng chấm dứt, Hạnh Hiên muốn mời ngươi đi Đại Minh Hiên ăn một bữa cơm, đồng thời tham thảo nguyên lý Minh Văn Thuật thoáng một chút, không biết có được hay không?
Âm thanh của Tần Hạnh Hiên uyển chuyển, hơn nữa ngữ khí cực kỳ thành khẩn, phối hợp dung nhan cảm động của nàng, thực sự khiến người ta khó có thể từ chối.
Kỳ thực Lâm Minh cũng không muốn từ chối, Tần Hạnh Hiên không chỉ xinh đẹp, gia thế hiển hách, hơn nữa hiếm thấy chính là nàng làm người không tệ, không có kiêu căng gì, nữ hài như vậy thực sự khiến người ta không dấy lên được nửa điểm ác cảm.
Bất quá thời gian của Lâm Minh thực sự quá cấp bách, khoảng cách Thất Huyền Vũ Phủ kiểm tra chỉ có ba tháng thời gian, hắn muốn ở bên trong khoảng thời gian này dùng Minh Văn Thuật kiếm tiền, sau đó mua đan dược, Minh Văn trên đan dược, cấp tốc tăng tu vi của mình lên, sau đó thuận lợi tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ.
Tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ, vậy cũng không phải là yên ổn, còn có Chu Viêm mắt nhìn chằm chằm, nếu không có thực lực ngang hàng cùng Chu Viêm, như vậy không nghi ngờ chút nào, mình sẽ bị giẫm rất thảm!
Ở chỗ này nghe đánh đàn mà mình căn bản không có hứng thú, sau đó cùng mỹ nữ ăn cơm trưa, sau cơm trưa nói không chừng còn phải tiếp tục tán gẫu, lập tức hơn nửa ngày sẽ trôi qua rồi.
Về sau có khả năng phải lưu lại Truyền âm phù để liên hệ, không chừng một ngày kia Tần Hạnh Hiên còn có thể ước hẹn mình đồng thời tham thảo tri thức Minh Văn Thuật,… chuyện này đối với Lâm Minh mà nói, chỉ lãng phí thời gian!
Dù sao ở bên trong giao lưu tham thảo, Lâm Minh là không cách nào từ Tần Hạnh Hiên thu được một điểm dẫn dắt cùng tri thức mới.
Lâm Minh có chút tiếc nuối cự tuyệt nói:
- Cái này thực sự xin lỗi, ngày hôm nay ta có một số việc, cần phải trở về.
- Ồ... Ta biết rồi.
Tần Hạnh Hiên tiếc hận nói, thời điểm nói lời mời, nàng cũng chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt.
Trên thực tế, Tần Hạnh Hiên lớn như vậy, chưa từng có mời khác phái cùng tuổi ăn cơm, nhưng người mời nàng ăn cơm lại nhiều vô số kể, mà nàng ngoại trừ mấy bạn thân chốn khuê phòng ra, cái khác một mực từ chối.
Thời điểm từ chối người khác, Tần Hạnh Hiên vẫn chưa có cảm giác gì, mà lần này bị cự tuyệt, lần thứ nhất nàng phát hiện, tư vị bị cự tuyệt có chút khổ sở, thậm chí rất oan ức, dù sao tuy rằng nàng xuất thân đại thế gia, nhưng sâu trong nội tâm chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi mà thôi.
Đối với Lâm Minh từ chối, Đại sư tỷ trực tiếp cảm thấy đầu óc thiếu dùng, trong đầu của nàng chỉ còn lại một ý niệm, gia hoả này... gia hoả này dĩ nhiên cự tuyệt Tần Hạnh Hiên!
Mẹ nó!
Còn có chuyện như vậy?
Hắn còn là nam nhân sao?
- Này, gia hoả ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có biết nàng là ai không?
Đại sư tỷ có chút tức giận, tuy trên mặt Tần Hạnh Hiên không có thay đổi gì, thế nhưng nàng vẫn nhận ra điểm khác lạ.
Tần Hạnh Hiên là một trong những bằng hữu thân thiết nhất chốn khuê phòng của nàng, nàng tự nhiên không thể để Tần Hạnh Hiên oan ức.
Nam quá này ghê tởm, đừng nói là Tần Hạnh Hiên, coi như là Cầm phủ tùy tiện lấy ra một cô nương, còn không phải tùy tiện ngoắt ngoắt tay, một đoàn nam nhân liền hùng hục chạy tới sao.
Gia hoả này dĩ nhiên từ chối thẳng thắn như vậy, có lầm hay không!
Trong lòng Lâm Minh kêu khổ, hắn đương nhiên biết thân phận của Tần Hạnh Hiên, bất quá lúc này tự nhiên không thể nói, hắn có ý định tránh câu chuyện này, nói:
- Đại tỷ, ta thật sự có việc gấp, không lừa ngươi đâu.
- Ngươi gọi ai là đại tỷ? Ta chẳng thèm tính toán cùng ngươi, ngươi có chuyện gì, ta phái người giúp ngươi đi làm.
/2473
|