Mục Thiên Vũ giật mình không thôi, Luyện Cốt kỳ đến Ngưng Mạch kỳ có một bình cảnh không lớn không nhỏ. Tuy rằng bình cảnh này không tính là gì đối với thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng mà kéo dài mấy tháng thậm chí nửa năm cũng là bình thường.
Đừng coi thường chênh lệch mấy tháng này, nếu qua mấy tháng nữa, Lâm Minh sẽ lớn lên tới mười sáu tuổi.
Mà mười lăm tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ và mười sáu tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ lại có khác biệt rất lớn.
Mục Thiên Vũ chính là mười lăm tuổi đạt tới Ngưng Mạch kỳ, đặt ở Thần Hoàng đảo cũng là thành tích hạng nhất, bây giờ đã bị Lâm Minh san bằng!
Nghĩ tới thân phận bình dân của Lâm Minh, trong lòng Mục Thiên Vũ dậy sóng. Đây là yêu nghiệt gì thế này? So sánh với hắn, ngay cả quá trình trưởng thành mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo hiện giờ đã trở nên ảm đạm kém sắc!
Lâm Minh lại vô cùng kích động, không lâu trước, võ giả Ngưng Mạch kỳ đối với hắn là tồn tại xa không thể với tới. Lúc trước mục tiêu phấn đấu của hắn chính là trở thành võ giả Ngưng Mạch kỳ, hiện giờ lại thực hiện được nhanh như vậy!
Đang nghĩ tới có nên vận chuyển chân nguyên ngay bây giờ, chính thức đột phá Ngưng Mạch kỳ hay không. Lúc này, Mục Thiên Vũ nói:
- Lâm Minh, lần này ngươi đánh thông kinh mạch là dựa vào lôi đình lực của Tử Giao Thần Lôi, mà không phải dựa vào chân nguyên của bản thân đánh thông. Đây là một chuyện bất ngờ, nếu lúc này đột phá Ngưng Mạch kỳ, sẽ làm căn cơ không vững. Theo ý của ta, ngươi đừng sớm đột phá Ngưng Mạch kỳ như thế, đợi cho tích lũy chân nguyên Luyện Cốt kỳ đến tự nhiên tràn đầy, tự động chảy vào kinh mạch, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.
Lâm Minh ngẩn ra, sau đó liền gật đầu. Mục Thiên Vũ nói đúng, trước kia hắn đột phá Dịch Cân kỳ, Luyện Cốt kỳ cũng là thế, chân nguyên tự nhiên tràn đầy, tự động đột phá cảnh giới. Làm như vậy, căn cơ mới vững chắc, bằng không sẽ là đốt cháy giai đoạn. Tuy rằng tu vi tăng lên nhanh, nhưng căn cơ không vững, tu luyện càng cao sẽ càng khó.
Mục Thiên Vũ thấy Lâm Minh nghe theo ý kiến của mình, không gấp không nóng nảy, hơi gật đầu.
Cúi đầu khảy lửa trại, Mục Thiên Vũ nhất thời không biết nói gì, ngọn lửa vụt lên, củi cháy nổ tách tách.
Canh sôi trên ngọn lửa, mùi hương lan tỏa ra.
Nhưng ngửi mùi canh ngon lành này, Mục Thiên Vũ lại như mất đi hứng thú thưởng thức hôm qua, nàng hiểu được, đã đến lúc chia tay.
Thương thế của nàng đã khỏi, mà chuyện nàng hứa cũng đã làm được, cuộc gặp mặt ngắn ngủi này cũng nên kết thúc.
Không khí chìm vào im lặng, bóng đêm sâu lắng, trong hang núi chỉ có tiếng củi khô bùng cháy và canh sôi trào. Chu Tước cũng ngủ ở một bên, Mục Thiên Vũ khôi phục tới thực lực đỉnh phong, rót vào rất nhiều chân nguyên Hỏa hệ cho Chu Tước, lúc này cánh của Chu Tước đã bắt đầu khôi phục.
- Ngươi có tính toán gì không.
Nhìn Lâm Minh luôn im lặng, Mục Thiên Vũ lên tiếng hỏi.
- Về quốc gia của ta, có chút việc phải xử lý.
- Ngươi là đệ tử của Thất Huyền cốc?
Tông môn gần đây nhất là Thất Huyền cốc, cho nên Mục Thiên Vũ có suy đoán này.
- Xem như vậy.
Lâm Minh do dự một chút, vẫn nói thật.
- À...
Kỳ thật Mục Thiên Vũ rất muốn hỏi Lâm Minh có muốn gia nhập Thần Hoàng đảo hay không. Nhưng lời tới miệng lại lại không nói ra được, chỉ gặp mặt một lần lại bảo người ta gánh tiếng phản sư môn, thật là có chút quá. Hơn nữa thiếu niên này có thành tích hiện giờ, có lẽ Thất Huyền cốc cũng đổ vào rất nhiều tài nguyên.
- Đúng rồi, vì sao cô muốn lấy máu Giao Long?
Lâm Minh đột nhiên nhớ tới vấn đề này, hắn cứ nghĩ mãi.
- Là vì làm cho Hỏa Nhi tiến hóa.
Mục Thiên Vũ nói rồi, chỉ vào Chu Tước ngủ say trong góc, Hỏa Nhi chính là tên của Chu Tước.
- Hỏa Nhi là thánh thú bản mạng của ta, ta cùng nó tâm thần tương liên. Hỏa Nhi sắp đến đến kỳ trưởng thành, muốn tiến hóa cần một viên Thánh Linh đan. Mà luyện chế Thánh Linh đan cần máu của thánh thú trưởng thành. Hết cách, ta đánh phải đi Lôi Đình sơn, kỳ thật ta cũng mang theo điều kiện trao đổi đủ lớn, hơn nữa một chút máu cũng không tổn thất lớn tới Lôi Giao. Nhưng Lôi Giao vẫn không muốn đổi, cuối cùng đánh lên, ta không ngờ Lôi Giao cũng chỉ còn không đủ trăm năm thọ nguyên, đánh lên liền liều mạng như thế, làm ta chịu thiệt nhiều...
Mục Thiên Vũ nói tới đây liền cười khổ, thánh thú có cao ngạo của mình, bảo nó bán máu thì quả thật bị coi là một loại sỉ nhục.
- À, vậy có phải cô còn định ở lại vài ngày, chờ Hỏa Nhi dưỡng thương tốt hơn?
Lâm Minh cúi đầu, đang cho thêm củi.
Mục Thiên Vũ sững ra một lúc, kỳ thật nàng liên tục đưa chân nguyên vào, vết thương của Chu Tước chỉ cần ngày mai là khỏi hẳn. Nhưng lời tới miệng, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khác lạ, sửa miệng nói:
- Có thể còn phải hai ba ngày nữa...
- Ừ, vậy ta cũng ở thêm hai ba ngày, vừa lúc phải điều chỉnh trạng thái.
Lâm Minh cười, không khí nặng nề vừa rồi bỗng trở thành hư không.
- Chờ ta một chút, ta đi bắt mấy con thỏ hoang, hươu nai gì đấy, chỉ có chút canh còn thừa hôm qua thì không đủ.
- Ừ, được.
Tâm tình Mục Thiên Vũ cũng thoải mái hơn nhiều, còn Chu Tước ngủ say bên kia hồn nhiên không biết vì một nguyên nhân gì đấy mà bị chủ nhân bán mất, mấy ngày nữa nó vẫn còn phải tiếp tục chịu đau.
Nhưng mà dù có biết nó cũng sẽ vui vẻ chịu đựng, một canh giờ sau, mùi thịt nướng liền lan tỏa, Chu Tước khịt khịt mũi, mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thịt nướng vàng óng ở lửa trại, hai con mắt lập tức tỏa sáng.
Cái gì đau đớn, lông chim, ở trước mặt thịt nướng ngon lành đều trở thành mây bay.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi ngày Lâm Minh ra ngoài săn thú, trở về nấu nướng, hầm canh, sáng hôm sau, Lâm Minh đụng một con Kim Giao thú ở trong rừng.
Kim Giao thú toàn thân vàng nhạt, dài chừng hai trượng, cả người phủ vảy cứng, rất là lỳ lợm.
Giao Long tính dâm, hay tạp giao, Kim Giao thú này chính là con cháu của Giao Long cùng Kim Giáp Tê Ngưu sinh ra.
- Còn là con cháu trực hệ của Lôi Giao.
Lâm Minh nhìn thấy con Kim Giao thú này, kinh ngạc một chút, Lôi Đình tích dịch ở Lôi Đình sơn đúng là lợi hại, nhưng đa số Lôi Đình tích dịch đều không phải con cháu trực hệ của Giao Long, mà là huyết thống cách mấy đời, huyết mạch Giao Long tự nhiên đã nhạt. Nhưng nhìn con Kim Giao thú này giống như mới mười mấy năm gần đây, Lôi Giao ra ngoài tiết dục mới sinh ra, huyết mạch Giao Long trên thân thể dày đặc, thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong.
- Tới đúng lúc, vừa lúc ta muốn thử nghiệm uy lực của Tử Giao Thần Lôi! Đây là ở xung quanh Lôi Đình sơn, nếu rời khỏi phạm vi này, muốn tìm một con hung thú cực phẩm ngang với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong cũng thật không dễ dàng.
Lâm Minh búng ngón tay, một cây kim châm quấn quanh Giao Long màu tím nhảy trên đầu ngón tay, xoay tròn. Đây là Lôi Linh Tử Giao Thần Lôi, tuy rằng trong đó ẩn chứa lôi đình lực vô cùng cuồng bạo, nhưng nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy được gì khác lạ, toàn bộ lôi đình lực bị nén mật độ cao bên trong cây kim, không tràn ra một chút nào.
Nếu không phải võ giả có linh hồn lực cực mạnh, thậm chí không thể nhìn ra cây kim trên tay Lâm Minh là do năng lượng cấu thành, mà sẽ nghĩ rằng nó là một cây kim thật sự. Đây là dấu hiệu của lôi điện đẳng cấp cao, lôi điện hóa hình.
Năng lượng cùng chất lượng vốn là thông nhau, khi năng lượng bị nén quá mức, sẽ hóa thành thực chất.
Con mắt vàng nhạt của Kim Giao thú nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, sát khí lan tỏa, lực cảm giác của nó ngu đần căn bản không thèm nhìn tới cây kim trên tay Lâm Minh, nó coi Lâm Minh trở thành bữa trưa ngon ngọt.
Rống!
Kim Giao thú rống to một tiếng bổ nhào về phía Lâm Minh, móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng tới cổ họng Lâm Minh, muốn xé tan xác hắn.
Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, chỉ bấm tay bắn ra, Bàn Long cương châm nháy mắt biến mất khỏi ngón tay Lâm Minh, một tia hào quang nhỏ không thể thấy được xẹt qua hư không, không có một chút âm thanh nào.
Trong nháy mắt, ánh sáng như bị vặn vẹo, một sợi màu tím nhỏ cắt không gian ra làm hai. Bàn Long cương châm đâm vào miệng Kim Giao thú, xuyên ra từ phía sau, không dính theo một chút máu nào.
Thân thể Kim Giao thú chấn động mạnh, tầm nhìn mờ dần, Lâm Minh trước mắt nó biến mất, Kim Giao thú liền hoang mang rơi xuống đất, thân thể lảo đảo, dường như không hiểu cảm giác đau chợt lóe qua rồi biến mất khi nãy là gì.
Nó khẽ gầm lên, đang muốn tấn công Lâm Minh lần nữa, ngay lúc này điện xà màu tím tuôn ra từ miệng và vết thương ở đằng sau, lan ra toàn thân, lôi đình lực hung bạo cùng ngọn lửa nóng chảy khiến Kim Giao thú phát ra tiếng gào đau đớn. Thân thể nó giãy giụa không thôi, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh tử vong, dần dần nó quỳ rạp xuống đất, bị Lôi Đình chi hỏa đốt thành tro bụi.
Lâm Minh thở ra một hơi, tuy rằng đã sớm dự đoán, nhưng uy lực của Tử Giao Thần Lôi vẫn vượt quá tưởng tượng. Hung thú ngang với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, một đòn là chết! Đương nhiên chủ yếu là có liên quan tới đầu óc ngu dốt của Kim Giao thú, nó căn bản không nhận ra uy lực của Bàn Long cương châm.
“Uy lực Tử Giao Thần Lôi chỉ hơn chứ không kém Lôi Hỏa Sát, hơn nữa mấu chốt là không tiêu hao chân nguyên gì. Không giống Lôi Hỏa Sát, sau một đòn ta sẽ tiêu hai ba bốn phần chân nguyên. Hiện giờ uy lực Hỏa Tinh trong hạt giống Tà Thần kém xa Lôi Linh, sử dụng Lôi Hỏa Sát sẽ không có hiệu quả tốt lắm. Lôi Hỏa Sát này, đợi ta trở về lấy được Hỏa Tinh của Hỏa Xi bộ lạc rồi hãy dùng”.
Lâm Minh nghĩ vậy, tùy tiện bắt một con hoẵng, trở về hang động.
Mục Thiên Vũ cũng có hứng thú thử tay nghề nấu ăn của mình, tuy rằng Mục Thiên Vũ chưa bao giờ nướng thức ăn, nhưng nàng có thể dùng linh hồn lực quan sát được mỗi một phần của thịt nướng. Dựa vào lực khống chế này, nàng cũng nướng ra hình ra dáng, ít nhất không tới mức cháy khét, nhưng bất kể nướng thế nào cũng không nướng ra được mùi vị như Lâm Minh.
Săn thú, nấu nướng, nhóm lửa hầm canh, nhàn rỗi thì ngồi xuống tu luyện, ngẫu nhiên trò chuyện với Mục Thiên Vũ, nói những chuyện mới lạ, ngày qua ngày bình thản ấm áp.
Cứ thế đến sáng ngày thứ ba, khi Chu Tước đón ánh nắng sớm, mở ra đôi cánh đỏ rực, Lâm Minh hiểu rõ cuối cũng đã đến lúc chia tay.
- Ngươi có chuyện gì muốn ta giúp không?
Mục Thiên Vũ vừa rửa mặt, nhìn mặt trời lên, tay che mắt, yếu ớt nói.
Vốn Lâm Minh muốn lắc đầu, nhưng bỗng nhớ tới, nói:
- Ta muốn giết một người, thực lực của hắn yếu hơn ta. Nhưng ta muốn giết hắn cũng không dễ, hơn nữa hắn ở trong phủ đệ, xung quanh còn có người. Ta muốn giết hắn rất dễ để lại chứng cớ bị người ta nắm được nhược điểm, cô có biện pháp gì không?
Đừng coi thường chênh lệch mấy tháng này, nếu qua mấy tháng nữa, Lâm Minh sẽ lớn lên tới mười sáu tuổi.
Mà mười lăm tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ và mười sáu tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ lại có khác biệt rất lớn.
Mục Thiên Vũ chính là mười lăm tuổi đạt tới Ngưng Mạch kỳ, đặt ở Thần Hoàng đảo cũng là thành tích hạng nhất, bây giờ đã bị Lâm Minh san bằng!
Nghĩ tới thân phận bình dân của Lâm Minh, trong lòng Mục Thiên Vũ dậy sóng. Đây là yêu nghiệt gì thế này? So sánh với hắn, ngay cả quá trình trưởng thành mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo hiện giờ đã trở nên ảm đạm kém sắc!
Lâm Minh lại vô cùng kích động, không lâu trước, võ giả Ngưng Mạch kỳ đối với hắn là tồn tại xa không thể với tới. Lúc trước mục tiêu phấn đấu của hắn chính là trở thành võ giả Ngưng Mạch kỳ, hiện giờ lại thực hiện được nhanh như vậy!
Đang nghĩ tới có nên vận chuyển chân nguyên ngay bây giờ, chính thức đột phá Ngưng Mạch kỳ hay không. Lúc này, Mục Thiên Vũ nói:
- Lâm Minh, lần này ngươi đánh thông kinh mạch là dựa vào lôi đình lực của Tử Giao Thần Lôi, mà không phải dựa vào chân nguyên của bản thân đánh thông. Đây là một chuyện bất ngờ, nếu lúc này đột phá Ngưng Mạch kỳ, sẽ làm căn cơ không vững. Theo ý của ta, ngươi đừng sớm đột phá Ngưng Mạch kỳ như thế, đợi cho tích lũy chân nguyên Luyện Cốt kỳ đến tự nhiên tràn đầy, tự động chảy vào kinh mạch, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.
Lâm Minh ngẩn ra, sau đó liền gật đầu. Mục Thiên Vũ nói đúng, trước kia hắn đột phá Dịch Cân kỳ, Luyện Cốt kỳ cũng là thế, chân nguyên tự nhiên tràn đầy, tự động đột phá cảnh giới. Làm như vậy, căn cơ mới vững chắc, bằng không sẽ là đốt cháy giai đoạn. Tuy rằng tu vi tăng lên nhanh, nhưng căn cơ không vững, tu luyện càng cao sẽ càng khó.
Mục Thiên Vũ thấy Lâm Minh nghe theo ý kiến của mình, không gấp không nóng nảy, hơi gật đầu.
Cúi đầu khảy lửa trại, Mục Thiên Vũ nhất thời không biết nói gì, ngọn lửa vụt lên, củi cháy nổ tách tách.
Canh sôi trên ngọn lửa, mùi hương lan tỏa ra.
Nhưng ngửi mùi canh ngon lành này, Mục Thiên Vũ lại như mất đi hứng thú thưởng thức hôm qua, nàng hiểu được, đã đến lúc chia tay.
Thương thế của nàng đã khỏi, mà chuyện nàng hứa cũng đã làm được, cuộc gặp mặt ngắn ngủi này cũng nên kết thúc.
Không khí chìm vào im lặng, bóng đêm sâu lắng, trong hang núi chỉ có tiếng củi khô bùng cháy và canh sôi trào. Chu Tước cũng ngủ ở một bên, Mục Thiên Vũ khôi phục tới thực lực đỉnh phong, rót vào rất nhiều chân nguyên Hỏa hệ cho Chu Tước, lúc này cánh của Chu Tước đã bắt đầu khôi phục.
- Ngươi có tính toán gì không.
Nhìn Lâm Minh luôn im lặng, Mục Thiên Vũ lên tiếng hỏi.
- Về quốc gia của ta, có chút việc phải xử lý.
- Ngươi là đệ tử của Thất Huyền cốc?
Tông môn gần đây nhất là Thất Huyền cốc, cho nên Mục Thiên Vũ có suy đoán này.
- Xem như vậy.
Lâm Minh do dự một chút, vẫn nói thật.
- À...
Kỳ thật Mục Thiên Vũ rất muốn hỏi Lâm Minh có muốn gia nhập Thần Hoàng đảo hay không. Nhưng lời tới miệng lại lại không nói ra được, chỉ gặp mặt một lần lại bảo người ta gánh tiếng phản sư môn, thật là có chút quá. Hơn nữa thiếu niên này có thành tích hiện giờ, có lẽ Thất Huyền cốc cũng đổ vào rất nhiều tài nguyên.
- Đúng rồi, vì sao cô muốn lấy máu Giao Long?
Lâm Minh đột nhiên nhớ tới vấn đề này, hắn cứ nghĩ mãi.
- Là vì làm cho Hỏa Nhi tiến hóa.
Mục Thiên Vũ nói rồi, chỉ vào Chu Tước ngủ say trong góc, Hỏa Nhi chính là tên của Chu Tước.
- Hỏa Nhi là thánh thú bản mạng của ta, ta cùng nó tâm thần tương liên. Hỏa Nhi sắp đến đến kỳ trưởng thành, muốn tiến hóa cần một viên Thánh Linh đan. Mà luyện chế Thánh Linh đan cần máu của thánh thú trưởng thành. Hết cách, ta đánh phải đi Lôi Đình sơn, kỳ thật ta cũng mang theo điều kiện trao đổi đủ lớn, hơn nữa một chút máu cũng không tổn thất lớn tới Lôi Giao. Nhưng Lôi Giao vẫn không muốn đổi, cuối cùng đánh lên, ta không ngờ Lôi Giao cũng chỉ còn không đủ trăm năm thọ nguyên, đánh lên liền liều mạng như thế, làm ta chịu thiệt nhiều...
Mục Thiên Vũ nói tới đây liền cười khổ, thánh thú có cao ngạo của mình, bảo nó bán máu thì quả thật bị coi là một loại sỉ nhục.
- À, vậy có phải cô còn định ở lại vài ngày, chờ Hỏa Nhi dưỡng thương tốt hơn?
Lâm Minh cúi đầu, đang cho thêm củi.
Mục Thiên Vũ sững ra một lúc, kỳ thật nàng liên tục đưa chân nguyên vào, vết thương của Chu Tước chỉ cần ngày mai là khỏi hẳn. Nhưng lời tới miệng, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác khác lạ, sửa miệng nói:
- Có thể còn phải hai ba ngày nữa...
- Ừ, vậy ta cũng ở thêm hai ba ngày, vừa lúc phải điều chỉnh trạng thái.
Lâm Minh cười, không khí nặng nề vừa rồi bỗng trở thành hư không.
- Chờ ta một chút, ta đi bắt mấy con thỏ hoang, hươu nai gì đấy, chỉ có chút canh còn thừa hôm qua thì không đủ.
- Ừ, được.
Tâm tình Mục Thiên Vũ cũng thoải mái hơn nhiều, còn Chu Tước ngủ say bên kia hồn nhiên không biết vì một nguyên nhân gì đấy mà bị chủ nhân bán mất, mấy ngày nữa nó vẫn còn phải tiếp tục chịu đau.
Nhưng mà dù có biết nó cũng sẽ vui vẻ chịu đựng, một canh giờ sau, mùi thịt nướng liền lan tỏa, Chu Tước khịt khịt mũi, mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thịt nướng vàng óng ở lửa trại, hai con mắt lập tức tỏa sáng.
Cái gì đau đớn, lông chim, ở trước mặt thịt nướng ngon lành đều trở thành mây bay.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi ngày Lâm Minh ra ngoài săn thú, trở về nấu nướng, hầm canh, sáng hôm sau, Lâm Minh đụng một con Kim Giao thú ở trong rừng.
Kim Giao thú toàn thân vàng nhạt, dài chừng hai trượng, cả người phủ vảy cứng, rất là lỳ lợm.
Giao Long tính dâm, hay tạp giao, Kim Giao thú này chính là con cháu của Giao Long cùng Kim Giáp Tê Ngưu sinh ra.
- Còn là con cháu trực hệ của Lôi Giao.
Lâm Minh nhìn thấy con Kim Giao thú này, kinh ngạc một chút, Lôi Đình tích dịch ở Lôi Đình sơn đúng là lợi hại, nhưng đa số Lôi Đình tích dịch đều không phải con cháu trực hệ của Giao Long, mà là huyết thống cách mấy đời, huyết mạch Giao Long tự nhiên đã nhạt. Nhưng nhìn con Kim Giao thú này giống như mới mười mấy năm gần đây, Lôi Giao ra ngoài tiết dục mới sinh ra, huyết mạch Giao Long trên thân thể dày đặc, thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong.
- Tới đúng lúc, vừa lúc ta muốn thử nghiệm uy lực của Tử Giao Thần Lôi! Đây là ở xung quanh Lôi Đình sơn, nếu rời khỏi phạm vi này, muốn tìm một con hung thú cực phẩm ngang với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong cũng thật không dễ dàng.
Lâm Minh búng ngón tay, một cây kim châm quấn quanh Giao Long màu tím nhảy trên đầu ngón tay, xoay tròn. Đây là Lôi Linh Tử Giao Thần Lôi, tuy rằng trong đó ẩn chứa lôi đình lực vô cùng cuồng bạo, nhưng nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy được gì khác lạ, toàn bộ lôi đình lực bị nén mật độ cao bên trong cây kim, không tràn ra một chút nào.
Nếu không phải võ giả có linh hồn lực cực mạnh, thậm chí không thể nhìn ra cây kim trên tay Lâm Minh là do năng lượng cấu thành, mà sẽ nghĩ rằng nó là một cây kim thật sự. Đây là dấu hiệu của lôi điện đẳng cấp cao, lôi điện hóa hình.
Năng lượng cùng chất lượng vốn là thông nhau, khi năng lượng bị nén quá mức, sẽ hóa thành thực chất.
Con mắt vàng nhạt của Kim Giao thú nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, sát khí lan tỏa, lực cảm giác của nó ngu đần căn bản không thèm nhìn tới cây kim trên tay Lâm Minh, nó coi Lâm Minh trở thành bữa trưa ngon ngọt.
Rống!
Kim Giao thú rống to một tiếng bổ nhào về phía Lâm Minh, móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng tới cổ họng Lâm Minh, muốn xé tan xác hắn.
Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, chỉ bấm tay bắn ra, Bàn Long cương châm nháy mắt biến mất khỏi ngón tay Lâm Minh, một tia hào quang nhỏ không thể thấy được xẹt qua hư không, không có một chút âm thanh nào.
Trong nháy mắt, ánh sáng như bị vặn vẹo, một sợi màu tím nhỏ cắt không gian ra làm hai. Bàn Long cương châm đâm vào miệng Kim Giao thú, xuyên ra từ phía sau, không dính theo một chút máu nào.
Thân thể Kim Giao thú chấn động mạnh, tầm nhìn mờ dần, Lâm Minh trước mắt nó biến mất, Kim Giao thú liền hoang mang rơi xuống đất, thân thể lảo đảo, dường như không hiểu cảm giác đau chợt lóe qua rồi biến mất khi nãy là gì.
Nó khẽ gầm lên, đang muốn tấn công Lâm Minh lần nữa, ngay lúc này điện xà màu tím tuôn ra từ miệng và vết thương ở đằng sau, lan ra toàn thân, lôi đình lực hung bạo cùng ngọn lửa nóng chảy khiến Kim Giao thú phát ra tiếng gào đau đớn. Thân thể nó giãy giụa không thôi, cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh tử vong, dần dần nó quỳ rạp xuống đất, bị Lôi Đình chi hỏa đốt thành tro bụi.
Lâm Minh thở ra một hơi, tuy rằng đã sớm dự đoán, nhưng uy lực của Tử Giao Thần Lôi vẫn vượt quá tưởng tượng. Hung thú ngang với võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong, một đòn là chết! Đương nhiên chủ yếu là có liên quan tới đầu óc ngu dốt của Kim Giao thú, nó căn bản không nhận ra uy lực của Bàn Long cương châm.
“Uy lực Tử Giao Thần Lôi chỉ hơn chứ không kém Lôi Hỏa Sát, hơn nữa mấu chốt là không tiêu hao chân nguyên gì. Không giống Lôi Hỏa Sát, sau một đòn ta sẽ tiêu hai ba bốn phần chân nguyên. Hiện giờ uy lực Hỏa Tinh trong hạt giống Tà Thần kém xa Lôi Linh, sử dụng Lôi Hỏa Sát sẽ không có hiệu quả tốt lắm. Lôi Hỏa Sát này, đợi ta trở về lấy được Hỏa Tinh của Hỏa Xi bộ lạc rồi hãy dùng”.
Lâm Minh nghĩ vậy, tùy tiện bắt một con hoẵng, trở về hang động.
Mục Thiên Vũ cũng có hứng thú thử tay nghề nấu ăn của mình, tuy rằng Mục Thiên Vũ chưa bao giờ nướng thức ăn, nhưng nàng có thể dùng linh hồn lực quan sát được mỗi một phần của thịt nướng. Dựa vào lực khống chế này, nàng cũng nướng ra hình ra dáng, ít nhất không tới mức cháy khét, nhưng bất kể nướng thế nào cũng không nướng ra được mùi vị như Lâm Minh.
Săn thú, nấu nướng, nhóm lửa hầm canh, nhàn rỗi thì ngồi xuống tu luyện, ngẫu nhiên trò chuyện với Mục Thiên Vũ, nói những chuyện mới lạ, ngày qua ngày bình thản ấm áp.
Cứ thế đến sáng ngày thứ ba, khi Chu Tước đón ánh nắng sớm, mở ra đôi cánh đỏ rực, Lâm Minh hiểu rõ cuối cũng đã đến lúc chia tay.
- Ngươi có chuyện gì muốn ta giúp không?
Mục Thiên Vũ vừa rửa mặt, nhìn mặt trời lên, tay che mắt, yếu ớt nói.
Vốn Lâm Minh muốn lắc đầu, nhưng bỗng nhớ tới, nói:
- Ta muốn giết một người, thực lực của hắn yếu hơn ta. Nhưng ta muốn giết hắn cũng không dễ, hơn nữa hắn ở trong phủ đệ, xung quanh còn có người. Ta muốn giết hắn rất dễ để lại chứng cớ bị người ta nắm được nhược điểm, cô có biện pháp gì không?
/2473
|