Nếu lúc trước chiến một trận với Lâm Minh. Dù nàng cuối cùng không thắng Lâm Minh, nàng cũng không dùng chiêu này, bởi vì đây là át chủ bài của nàng, tiêu hao khí huyết!
Nhưng mà bây giờ, bởi vì Lâm Minh cưỡi trên lưng của nàng, nàng trong lúc nhất thời khó có thể thoát khỏi Lâm Minh, không thể không dùng chiêu thức bảo vệ tính mạng của bản thân.
Thần vũ trên người Phiêu Vũ thần vương trải qua quán chú năng lượng. Mỗi một cây có phẩm chất tiếp cận Chân Thần Linh Bảo.
Nhiều thần vũ tán xạ ra như thế, đây tuyệt đối là ác mộng.
Dưới thế công cuồng mãnh như thế. Đương nhiên Lâm Minh không thể tiếp tục cưỡi lên lưng Phiêu Vũ.
Thương mang kích xạ, hào quang bảy màu nuốt trời cao!
Đồng tử Lâm Minh co rút lại, cầm Ám Long thương trong tay liều chết xông qua.
Bồng!
Một đạo thần vũ hình thành thương mang bị Lâm Minh trực tiếp đạp nát, thân thể của hắn cũng thừa dịp này bay ra xa, tránh né thương mang trùng kích.
Vù vù vù --
Thương mang càng ngày càng nhiều, thần vũ hóa thành thương giao thoa. Hình thành biển cả chết chóc.
Tạch tạch tạch!
Một cây lại một cây thần vũ bị nghiền nát, thân thể Lâm Minh lui lại lui, nhưng mà thương mang quá nhiều, dù hắn lùi nhanh vẫn có hai thần vũ đâm bào bụng và vai Lâm Minh, hắn kiệt lực tránh né chỗ hiểm của mình.
Trong nháy mắt thần vũ bắn vào người của hắn, trong đó ẩn chứa tinh thần công kích làm lỗ mũi Lâm Minh chảy máu tươi!
Đây là một hồi chiến đấu thảm thiết, đến loại trình độ này đã vượt qua giới hạn luận võ, không khác gì chém giết sinh tử!
Tất cả võ giả xem cuộc chiến tâm thần hồi hộp, ngay cả Thần Mộng Thiên Tôn cũng hít khí lực, chiến đấu thảm tới mức này, ngay từ đầu nàng chưa dự liệu tới.
Trong ấn tượng của nàng, Phiêu Vũ thần vương khi chiến đấu với Lâm Minh không dùng át chủ bài mới đúng.
Oanh! Oanh! Oanh! . . .
Thần quang sáng lạn, thương mang trùng thiên, hằng hà thần vũ bị Lâm Minh dùng chiến lực cường đại xé rách, nhưng mà Lâm Minh cũng tổn thương toàn thân, da thịt toàn thân không có nơi nào tốt, thời điểm này có một cây thần vũ đâm vào ngực Lâm Minh.
Nếu Thiên Tôn Nhân tộc bị thương như thế, không chết cũng mất nửa cái mạng, không còn lực chiến đấu.
Mà Lâm Minh lại cắn răng rút thần vũ cắm vào thân thể ra, vận chuyển lực lượng Mệnh Thai Đạo Cung cầm máu cho mình.
Đây là cuộc chiến thảm thiết nhất khi hắn đi tới vũ trụ man hoang.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Lúc này các thần vũ bắn ra xa bị thu hồi, toàn bộ chui vào trong cơ thể Phiêu Vũ thần vương.
Lâm Minh cũng bắt được mấy cây thần vũ, tuy không thể giãy giụa, nhưng mà chúng trong nháy mắt bị rút khí huyết đi, mất đi sáng bóng.
Những khí huyết này đương nhiên là bổ sung vào cơ thể Phiêu Vũ thần vương. Hiển nhiên muốn cướp lấy thần vũ luyện hóa bổn mạng máu huyết của nàng là không thể.
Phiêu Vũ thần vương lúc này còn bảo trì hình thái bảy màu, nhưng mà lưng của nàng huyết nhục mơ hồ, cốt cách cũng đứt gãy, đây chính là nơ Lâm Minh công kích vừa rồi.!
Đôi mắt nàng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, Lâm Minh lúc này tuyệt đối trọng thương nàng, nhưng mà Lâm Minh có Mệnh Thai Đạo Cung, khôi phục sức khỏe càng mạnh hơn nữa, hơn nữa công kích vừa rồi đã tổn hao máu huyết của Phiêu Vũ.
Chiến đấu tới cuối cùng, Phiêu Vũ phần thắng lớn hơn, nhưng mà không có ý nghĩa.
Bởi vì tiếp tục chiến đấu sẽ là đánh sinh tử.
Hơn nữa hai bên chiến đấu, khi đó chỉ không thể tránh khỏi tiêu hao máu huyết bổn nguyên.
- Dừng ở đây!
Phiêu Vũ thần vương đột nhiên nói ra, Lâm Minh khẽ giật mình, vận chuyển thần ma lực chậm lại, lúc này hắn nắm Ám Long Xạ Thủ cũng trở nên run rẩy, thương thế của hắn quá nặng, lúc trước lại trọng thương, một kích cuối cùng vừa rồi đã đâm xuyên qua người hắn ba lỗ!
Mệnh Thai Đạo Cung hiệp trợ Lâm Minh chữa thương, mà thời điểm này ba đại phân thân của Lâm Minh hộ pháp hắn, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vào Phiêu Vũ.
Phương thức chiến đấu của Lâm Minh rất tốt, bị thương chỉ bằng vào Mệnh Thai Đạo Cung khôi phục, ba đại phân thân kéo dài thời gian.
Phương thức tác chiến như thế chỉ kéo dài thời gian mà thôi, nhưng mà Lâm Minh không biết đòn sát thủ cuối cùng của Phiêu Vũ có thể dùng mấy lần, nếu như dùng thêm hai lần, hắn tuyệt đối không gánh được.
- Dừng ở đây?
Lâm Minh nhìn qua Phiêu Vũ.
- Đánh tiếp không có ý nghĩa.
Phiêu vũ lạnh lùng nhìn qua Lâm Minh, hiển nhiên bởi vì vừa rồi Lâm Minh cưỡi lên người nàng mà canh cánh trong lòng.
Kỳ thật nội tâm của nàng hiện tại phức tạp, Lâm Minh cường đại còn trên dự đoán của nàng, nàng trước kia không nghĩ tới có lúc phải sử dụng thần vũ chi thương.
Nghe Phiêu Vũ nói thế, võ giả Nhân tộc thở dài một hơi, kỳ thật vừa rồi bọn họ thấy Phiêu Vũ luôn chiếm thượng phong, thực đánh tiếp Lâm Minh có thể kiên trì tới cuối cùng hay không còn khó nói.
- Lâm Minh. . .
Tiểu Ma Tiên che miệng sắp khóc.
- Cuối cùng chấm dứt!
Hạo Vũ Thiên Tôn lau lau mồ hôi lạnh, nói:
- Chấm dứt cũng tốt!
Hạo Vũ Thiên Tôn không phải người sợ chuyện, nhưng mà đánh tới mức như vừa rồi, hắn thật sự rất khó bình tĩnh, tim sớm treo trên cổ họng.
- Đổ ước thì sao?
Lâm Minh nhìn qua Phiêu Vũ, nhẹ giọng nói, tuy tước đó không dám bình chiến hay là Lâm Minh thắng, nhưng mà Lâm Minh đúng là có lực chiến với Chân Thần Thánh tộc, có thể khiến Phiêu Vũ và Thiên Cương thực hiện đổ ước.
Có thể dùng phương thức này chấm dứt, Lâm Minh cảm thấy khó bình chiến, bởi vì cục diện mà nhìn, hắn lâm vào hoàn cảnh xấu.
- Đổ ước như cũ!
Phiêu Vũ lạnh như băng nói ra, nàng đã sớm bắt đầu sinh ra tâm tư rời khỏi đại chiến Nhân tộc và Thánh tộc.
Vốn Nhân tộc Thánh tộc đại chiến là vì dã tâm Tạo Hóa Thánh Hoàng mà lên, Phiêu Vũ không muốn chém giết thay Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Về phần Nhân tộc cùng Thánh tộc chiến tranh kết quả cuối cùng thế nào, kỳ thật cho dù Nhân tộc thắng, Thánh tộc cũng không dao động căn cơ, năm đó Nhân tộc chỉ có nhất trọng thiên, Thánh tộc chiếm lĩnh Thần Vực cũng khó chém tận giết tuyệt mọi người.
Như vậy hiện tại trái lại, tinh anh Nhân tộc vốn không có bao nhiêu, mà Thánh tộc thất trọng thiên nhân khẩu không thể tính toán, trong đó Thiên Tôn đỉnh cấp của Thánh tộc còn nhiều hơn Nhân tộc vài lần, Nhân tộc không có khả năng thật sự làm Thánh tộc thế nào.
Hơn nữa trong đó nguy hiểm nhất là Lâm Minh đã cam đoan rời khỏi chiến đấu với nàng và Thiên Cương, quy kết ân oán lên người Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Về phần nợ máu Thánh tộc và Nhân tộc, vẫn do quân đội Nhân tộc qtự i mình đến đòi lại.
Dưới loại tình huống này, Phiêu Vũ có lý do gì kiên trì chứ?
Vốn một trận chiến này cũng chỉ tìm lý do đổ ước mà thôi, đánh thành bộ dạng như vậy, một là Lâm Minh thực lực ngoài dự liệu, thứ hai tự nhiên là bởi vì Lâm Minh cũng mạo phạm Phiêu Vũ.
Nghĩ tới đây, Phiêu Vũ tức giận nhìn qua Lâm Minh , đáng tiếc nàng không có khả năng làm Lâm Minh thế nào, về sau cũng không có biện pháp thanh toán khoản sổ sách này.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Phiêu Vũ ném lại những lời này xong, nàng không lưu lại thêm chút nào, hóa thành hào quang bay vào sâu trong vũ trụ.
Lâm Minh thoáng sửng sốt, hắn không ngờ Phiêu Vũ dứt khoát như vậy.
Bản thân mình chiến đấu với hai Chân Thần, bây giờ đã chấm dứt như thế.
Nhưng mà bây giờ, bởi vì Lâm Minh cưỡi trên lưng của nàng, nàng trong lúc nhất thời khó có thể thoát khỏi Lâm Minh, không thể không dùng chiêu thức bảo vệ tính mạng của bản thân.
Thần vũ trên người Phiêu Vũ thần vương trải qua quán chú năng lượng. Mỗi một cây có phẩm chất tiếp cận Chân Thần Linh Bảo.
Nhiều thần vũ tán xạ ra như thế, đây tuyệt đối là ác mộng.
Dưới thế công cuồng mãnh như thế. Đương nhiên Lâm Minh không thể tiếp tục cưỡi lên lưng Phiêu Vũ.
Thương mang kích xạ, hào quang bảy màu nuốt trời cao!
Đồng tử Lâm Minh co rút lại, cầm Ám Long thương trong tay liều chết xông qua.
Bồng!
Một đạo thần vũ hình thành thương mang bị Lâm Minh trực tiếp đạp nát, thân thể của hắn cũng thừa dịp này bay ra xa, tránh né thương mang trùng kích.
Vù vù vù --
Thương mang càng ngày càng nhiều, thần vũ hóa thành thương giao thoa. Hình thành biển cả chết chóc.
Tạch tạch tạch!
Một cây lại một cây thần vũ bị nghiền nát, thân thể Lâm Minh lui lại lui, nhưng mà thương mang quá nhiều, dù hắn lùi nhanh vẫn có hai thần vũ đâm bào bụng và vai Lâm Minh, hắn kiệt lực tránh né chỗ hiểm của mình.
Trong nháy mắt thần vũ bắn vào người của hắn, trong đó ẩn chứa tinh thần công kích làm lỗ mũi Lâm Minh chảy máu tươi!
Đây là một hồi chiến đấu thảm thiết, đến loại trình độ này đã vượt qua giới hạn luận võ, không khác gì chém giết sinh tử!
Tất cả võ giả xem cuộc chiến tâm thần hồi hộp, ngay cả Thần Mộng Thiên Tôn cũng hít khí lực, chiến đấu thảm tới mức này, ngay từ đầu nàng chưa dự liệu tới.
Trong ấn tượng của nàng, Phiêu Vũ thần vương khi chiến đấu với Lâm Minh không dùng át chủ bài mới đúng.
Oanh! Oanh! Oanh! . . .
Thần quang sáng lạn, thương mang trùng thiên, hằng hà thần vũ bị Lâm Minh dùng chiến lực cường đại xé rách, nhưng mà Lâm Minh cũng tổn thương toàn thân, da thịt toàn thân không có nơi nào tốt, thời điểm này có một cây thần vũ đâm vào ngực Lâm Minh.
Nếu Thiên Tôn Nhân tộc bị thương như thế, không chết cũng mất nửa cái mạng, không còn lực chiến đấu.
Mà Lâm Minh lại cắn răng rút thần vũ cắm vào thân thể ra, vận chuyển lực lượng Mệnh Thai Đạo Cung cầm máu cho mình.
Đây là cuộc chiến thảm thiết nhất khi hắn đi tới vũ trụ man hoang.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Lúc này các thần vũ bắn ra xa bị thu hồi, toàn bộ chui vào trong cơ thể Phiêu Vũ thần vương.
Lâm Minh cũng bắt được mấy cây thần vũ, tuy không thể giãy giụa, nhưng mà chúng trong nháy mắt bị rút khí huyết đi, mất đi sáng bóng.
Những khí huyết này đương nhiên là bổ sung vào cơ thể Phiêu Vũ thần vương. Hiển nhiên muốn cướp lấy thần vũ luyện hóa bổn mạng máu huyết của nàng là không thể.
Phiêu Vũ thần vương lúc này còn bảo trì hình thái bảy màu, nhưng mà lưng của nàng huyết nhục mơ hồ, cốt cách cũng đứt gãy, đây chính là nơ Lâm Minh công kích vừa rồi.!
Đôi mắt nàng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, Lâm Minh lúc này tuyệt đối trọng thương nàng, nhưng mà Lâm Minh có Mệnh Thai Đạo Cung, khôi phục sức khỏe càng mạnh hơn nữa, hơn nữa công kích vừa rồi đã tổn hao máu huyết của Phiêu Vũ.
Chiến đấu tới cuối cùng, Phiêu Vũ phần thắng lớn hơn, nhưng mà không có ý nghĩa.
Bởi vì tiếp tục chiến đấu sẽ là đánh sinh tử.
Hơn nữa hai bên chiến đấu, khi đó chỉ không thể tránh khỏi tiêu hao máu huyết bổn nguyên.
- Dừng ở đây!
Phiêu Vũ thần vương đột nhiên nói ra, Lâm Minh khẽ giật mình, vận chuyển thần ma lực chậm lại, lúc này hắn nắm Ám Long Xạ Thủ cũng trở nên run rẩy, thương thế của hắn quá nặng, lúc trước lại trọng thương, một kích cuối cùng vừa rồi đã đâm xuyên qua người hắn ba lỗ!
Mệnh Thai Đạo Cung hiệp trợ Lâm Minh chữa thương, mà thời điểm này ba đại phân thân của Lâm Minh hộ pháp hắn, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vào Phiêu Vũ.
Phương thức chiến đấu của Lâm Minh rất tốt, bị thương chỉ bằng vào Mệnh Thai Đạo Cung khôi phục, ba đại phân thân kéo dài thời gian.
Phương thức tác chiến như thế chỉ kéo dài thời gian mà thôi, nhưng mà Lâm Minh không biết đòn sát thủ cuối cùng của Phiêu Vũ có thể dùng mấy lần, nếu như dùng thêm hai lần, hắn tuyệt đối không gánh được.
- Dừng ở đây?
Lâm Minh nhìn qua Phiêu Vũ.
- Đánh tiếp không có ý nghĩa.
Phiêu vũ lạnh lùng nhìn qua Lâm Minh, hiển nhiên bởi vì vừa rồi Lâm Minh cưỡi lên người nàng mà canh cánh trong lòng.
Kỳ thật nội tâm của nàng hiện tại phức tạp, Lâm Minh cường đại còn trên dự đoán của nàng, nàng trước kia không nghĩ tới có lúc phải sử dụng thần vũ chi thương.
Nghe Phiêu Vũ nói thế, võ giả Nhân tộc thở dài một hơi, kỳ thật vừa rồi bọn họ thấy Phiêu Vũ luôn chiếm thượng phong, thực đánh tiếp Lâm Minh có thể kiên trì tới cuối cùng hay không còn khó nói.
- Lâm Minh. . .
Tiểu Ma Tiên che miệng sắp khóc.
- Cuối cùng chấm dứt!
Hạo Vũ Thiên Tôn lau lau mồ hôi lạnh, nói:
- Chấm dứt cũng tốt!
Hạo Vũ Thiên Tôn không phải người sợ chuyện, nhưng mà đánh tới mức như vừa rồi, hắn thật sự rất khó bình tĩnh, tim sớm treo trên cổ họng.
- Đổ ước thì sao?
Lâm Minh nhìn qua Phiêu Vũ, nhẹ giọng nói, tuy tước đó không dám bình chiến hay là Lâm Minh thắng, nhưng mà Lâm Minh đúng là có lực chiến với Chân Thần Thánh tộc, có thể khiến Phiêu Vũ và Thiên Cương thực hiện đổ ước.
Có thể dùng phương thức này chấm dứt, Lâm Minh cảm thấy khó bình chiến, bởi vì cục diện mà nhìn, hắn lâm vào hoàn cảnh xấu.
- Đổ ước như cũ!
Phiêu Vũ lạnh như băng nói ra, nàng đã sớm bắt đầu sinh ra tâm tư rời khỏi đại chiến Nhân tộc và Thánh tộc.
Vốn Nhân tộc Thánh tộc đại chiến là vì dã tâm Tạo Hóa Thánh Hoàng mà lên, Phiêu Vũ không muốn chém giết thay Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Về phần Nhân tộc cùng Thánh tộc chiến tranh kết quả cuối cùng thế nào, kỳ thật cho dù Nhân tộc thắng, Thánh tộc cũng không dao động căn cơ, năm đó Nhân tộc chỉ có nhất trọng thiên, Thánh tộc chiếm lĩnh Thần Vực cũng khó chém tận giết tuyệt mọi người.
Như vậy hiện tại trái lại, tinh anh Nhân tộc vốn không có bao nhiêu, mà Thánh tộc thất trọng thiên nhân khẩu không thể tính toán, trong đó Thiên Tôn đỉnh cấp của Thánh tộc còn nhiều hơn Nhân tộc vài lần, Nhân tộc không có khả năng thật sự làm Thánh tộc thế nào.
Hơn nữa trong đó nguy hiểm nhất là Lâm Minh đã cam đoan rời khỏi chiến đấu với nàng và Thiên Cương, quy kết ân oán lên người Tạo Hóa Thánh Hoàng.
Về phần nợ máu Thánh tộc và Nhân tộc, vẫn do quân đội Nhân tộc qtự i mình đến đòi lại.
Dưới loại tình huống này, Phiêu Vũ có lý do gì kiên trì chứ?
Vốn một trận chiến này cũng chỉ tìm lý do đổ ước mà thôi, đánh thành bộ dạng như vậy, một là Lâm Minh thực lực ngoài dự liệu, thứ hai tự nhiên là bởi vì Lâm Minh cũng mạo phạm Phiêu Vũ.
Nghĩ tới đây, Phiêu Vũ tức giận nhìn qua Lâm Minh , đáng tiếc nàng không có khả năng làm Lâm Minh thế nào, về sau cũng không có biện pháp thanh toán khoản sổ sách này.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Phiêu Vũ ném lại những lời này xong, nàng không lưu lại thêm chút nào, hóa thành hào quang bay vào sâu trong vũ trụ.
Lâm Minh thoáng sửng sốt, hắn không ngờ Phiêu Vũ dứt khoát như vậy.
Bản thân mình chiến đấu với hai Chân Thần, bây giờ đã chấm dứt như thế.
/2473
|