Sáng sớm, mặt trời vừa trồi lên phía đông, toàn bộ Thất Huyền cốc đã sôi trào.
Bởi vì hôm nay chỉ còn lại vài trận đấu, thời gian dư thừa, cho nên trận đấu bị trì hoãn đến khi mặt trời lên cao mới bắt đầu.
Dù thế, từ tờ mờ sáng đã có thể thấy được đủ bóng người đi tới quảng trường.
Thời gian ba ngày, ngoài trận chung kết ra, còn lại đều đã kết thúc, bao gồm quyết đấu nhóm hạng hai, hạng ba, cùng đấu điểm số Vạn Sát trận hạng từ một trăm đến hai trăm.
Cuối cùng Tần Hạnh Hiên giành được tổng thứ hạng một trăm sáu mươi chín, còn Lăng Sâm xếp bảy mươi hai, hai thành tích này đã là không tệ.
Thiên Vận quốc một lần có ba người đánh vào trước hai trăm, Cầm Tử Nha đúng là vui mừng hớn hở.
Nhất là Lâm Minh gây cho hắn bất ngờ quá lớn, sau khi đánh bại Mộc Cổ Bặc Vực, Lâm Minh đã có hy vọng giành được hạng nhất! Một khi Lâm Minh giành được quán quân, Cầm Tử Nha sẽ được nhận một viên Nhập Thiên đan mà hắn mơ mộng cầu mong!
Cảnh giới Tiên Thiên là theo đuổi của vô số võ giả, dù là Cầm Tử Nha trời sinh đạm bạc, nghĩ tới có thể đặt chân Tiên Thiên cũng vô cùng kích động!
Tuy nhiên Cầm Tử Nh cũng rõ ràng, Tiên Thiên rất có thể là cuối cùng con đường võ đạo của hắn. Trong cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, hắn là người xuất sắc, khó có ai sánh vai cùng hắn. Nhưng sau khi bước vào Tiên Thiên, hắn liền trở thành võ giả Tiên Thiên bình thường nhất, chính là loại người bị thiên tài tùy ý vượt qua.
Dù là thế, Cầm Tử Nha cũng không cảm thấy có gì chưa đủ nữa, Thiên Diễn đại lục có không biết bao nhiêu võ giả bị kẹt ở bình cảnh Tiên Thiên, cả đời không thể đột phá, buồn bực mà chết.
Khi Lâm Minh đến quảng trường, phát hiện có một trưởng giả áo xanh đeo trường kiếm sau lưng cười hì hì nhìn mình. Nhìn thấy trưởng giả này, trong lòng Lâm Minh cả kinh, đối phương chỉ tùy ý đứng đó, nhưng xung quanh hắn như hình thành một cỗ kiếm ý vô hình vô chất, chém hết mọi thứ.
Cao thủ Tiên Thiên Chí Cực?
Tâm thần Lâm Minh run lên, dù là ở Thất Huyền cốc, cao thủ Tiên Thiên Chí Cực cũng hiếm như lông phượng sừng lân, thậm chí rất nhiều tông chủ phân tông cũng chưa thể đạt đến Tiên Thiên Chí Cực.
- Lâm Minh.
Trưởng giả áo xanh tươi cười như mang theo một cỗ tương tác, hình thành đối lập rõ nét với kiếm sắc bén ngưng tụ thành thực chất trên người hắn.
- Tiền bối.
Lâm Minh cung kính hành lễ.
- Sau khi kết thúc trận đấu, đi Phong Kiếm đài Tuyệt Kiếm phong tìm ta, lão phu Khương Vô Cực.
Khương Vô Cực... Lâm Minh hít một hơi lạnh, quả nhiên là tông chủ Kiếm tông!
Dù là Lâm Minh lòng dạ rất cao, nhưng đối với chuyện này, nhân vật như Khương Vô Cực vẫn là tồn tại mà hắn phải cung kính nhìn lên!
- Vâng!
Lâm Minh cung kính đáp, hắn mơ hồ đoán được Khương Vô Cực tìm hắn làm gì, tông chủ Kiếm tông cho mời, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Ngay lúc này, tiếng cười sang sảng truyền đến.
- Khương Vô Cực, ngươi thật là không phúc hậu mà.
Lời vừa vang lên, dường như còn ở xa xa, nhưng nói tới hết thì đã vang vọng bên tai. Lâm Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú mặc trường bào màu trắng ung dung đi tới, quảng trường mấy chục trượng phía, hắn chỉ cần vài bước là vượt qua, tựa như con đường dưới chân hắn ngắn lại.
Lại là Tiên Thiên Chí Cực!
Mí mắt Lâm Minh run lên, hắn không biết rốt cuộc Thất Huyền cốc có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên Chí Cực. Người tới rõ ràng cũng là nhân vật cấp tông chủ, loại nhân vật này đặt ở Thiên Vận quốc, hoàng đế gặp phải cũng run sợ. Nói cho đúng, hoàng đế ở phàm tục căn bản không có tư cách được gặp.
- Trận đấu còn chưa kết thúc, Kiếm tông các ngươi đã nghĩ tới muốn cướp người? Lâm Minh sử dụng thương, vào Kiếm tông các ngươi thì làm được gì, như vậy còn không bằng gia nhập Hợp Hoan tông của ta!
Nam nhân áo trắng nói rồi, tùy ý vỗ vai Lâm Minh, lộ ra tươi cười dâm đãng hoàn toàn không hợp với thân phận của hắn.
- Hợp Hoan tông, ngươi biết không. Nếu mà gia nhập Hợp Hoan tông ta, cả ngàn mỹ nữ cho ngươi thỏa sức lựa chọn, coi trọng ai thì trực tiếp mang đi. Đủ loại phong cách, đủ loại mùi vị, con gái mười ba mười bốn tuổi, mười bảy mười tám tuổi chưa trải đời, thục phụ đẫy đà mấy chục tuổi kinh nghiệm phong phú, nghe tuổi lớn, nhưng nhìn bề ngoài cũng chỉ hai mươi mấy. Sao hả, chỉ cần ngươi nghĩ ra loại hình, có thể đưa toàn bộ cho ngươi, mẹ con, sinh đôi, sinh tư, tỷ muội, cái gì cũng có! Hơn nữa với thân phận của ngươi, những con gái kia đều sẽ tranh nhau bò lên giường của ngươi, vắt óc nghĩ kế lấy lòng ngươi. Ngẫm lại đi, đây mới là cuộc sống của đàn ông!
Tông chủ Hợp Hoan tông nói xong cười ha hả, Lâm Minh nghe mà trợn mắt há mồm. Nếu không phải tu vi của tên này ngay trước mắt, hắn thật khó mà gắn hắn với tông chủ một tông. Nhưng ngẫm lại Hợp Hoan tông vốn là một cái tông phái quái lạ, hắn cũng bình thường trở lại.
- Sao hả, ngươi không có hứng thú?
Thấy Lâm Minh không có phản ứng gì, ánh mắt tông chủ Hợp Hoan tông có chút kỳ quái, như đang hoài nghi thân thể hay giới tính của Lâm Minh có vấn đề.
Lâm Minh hết biết nói, hắn nói:
- Cảm tạ ý tốt của hai vị tông chủ, tuy nhiên chuyện gia nhập tông môn quá quan trọng, ta còn chưa nghĩ kỹ.
Dựa theo tập tục Thiên Vận quốc, Lâm Minh cũng nên đến tuổi yêu đương đí hôn, nói hắn không có dục niệm với nữ nhân là không thể, chỉ là công pháp Hợp Hoan tông ở trong mắt Lâm Minh là đẳng cấp quá thấp, hắn không thể nào vì chơi nữ nhân mà đi luyện Hợp Hoan thần công gì kia.
- Ha ha, cũng phải, tự nhiên là phải cân nhắc kỹ càng. Sau khi trận đấu kết thúc, có rảnh đi Hợp Hoan tông ngồi chơi, ta chuẩn bị vài món quà tặng cho ngươi.
Tông chủ Hợp Hoan tông nói rồi, lộ ra tươi cười mà đàn ông đều hiểu, có thể tự ngẫm ra mấy thứ gọi là quà kia.
Lâm Minh liền dở khóc dở cười.
Từ khi tông chủ Hợp Hoan tông xuất hiện, Khương Vô Cực vẫn luôn sầm mặt. Quan hệ giữa các đại tông môn Thất Huyền cốc đều không hòa hợp, hơn nữa Kiếm tông và Hợp Hoan tông, một bên tự cho là tông môn chính đạo chính khí, bên còn lại là tà tông chú ý làm theo ý mình, lý niệm của hai bên trái ngược, làm sao có thể ở chung hòa hợp được.
Trong lúc hai tông chủ đại tông môn Thất Huyền cốc trừng mắt lạnh, trận đấu đã bắt đầu. Tuyển thủ hôm nay chỉ có sáu người, Lâm Minh, Cầm Vô Tâm, Khương Lan Kiếm, Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực, Âu Dương Minh.
Sáu người này đã xác định là sáu hạng đầu hội võ tổng tông lần này.
Ra sân đầu tiên là Mộc Cổ Bặc Vực, hắn đã thay mới con rối, con rối hư hại nghiêm trọng muốn sửa chữa là chuyện rất rườm rà, Mộc Cổ Bặc Vực lấy ra con rối dự phòng, nói uy lực rõ ràng là không bằng tổ hợp trước đó.
Nhưng dù vậy, thực lực của hắn cũng mạnh mẽ làm người ta giật mình, trận chiến với Cầm Vô Tâm, Mộc Cổ Bặc Vực thắng lợi thoải mái, bởi vì tiếng đàn của Cầm Vô Tâm căn bản không phá được lực trường chân nguyên của hắn.
Tiếp theo, Âu Dương Minh đấu Khương Lan Kiếm, Khương Lan Kiếm công kích cực kỳ sắc bén, nhưng vẫn không địch lại Âu Dương Minh mà thua.
Như thế, hạng năm hạng sáu đã xác định, hạng năm Cầm Vô Tâm, hạng sáu Khương Lan Kiếm.
Tiếp theo, còn bốn vị trí đấu.
Âu Dương Minh đấu Khương Bạc Vân.
Trận chiến này dẫn tới quá nhiều chú ý, vốn mọi người nghĩ đây sẽ là trận chung kết hội võ tổng tông.
Khương Bạc Vân lần đầu tiên rút kiếm của hắn, làm người ta kinh ngạc, là hộp kiếm sau lưng hắn có đến hai thanh kiếm. Một thanh màu xanh, một thanh màu đen, hai thanh kiếm đều mỏng lại dài, trong đó mặt ngoài kiếm màu xanh phủ kín vảy xanh, ánh sáng lạnh lẽo, hàn quang lan tràn.
Còn thanh kiếm máu đen thì cắm trong vỏ kiếm, vỏ kiếm như làm bằng tinh thạch màu đen, vô cùng cổ quái.
Hai thanh này lập tức dẫn tới hứng thú của người xem, Lâm Minh cũng cực kỳ chú ý, hắn mơ hồ cảm thấy hai thanh kiếm không đơn giản.
Là một kiếm khách, đánh thẳng đến giờ mới rút kiếm lần đầu, đủ để chứng minh thực lực đáng sợ của Khương Bạc Vân. Bây giờ một lần là hai thanh kiếm, lại làm người xem bỗng nhiên hưng phấn.
- Chẳng lẽ Khương Bạc Vân học dòng song kiếm?
- Không thể nào, Kiếm tông Thất Huyền cốc chúng ta tu luyện kiếm một tay, hơn nữa dòng song kiếm không phải chính thống, Khương Bạc Vân không thể nào bỏ gần cầu xa...
Dòng song kiếm có ưu điểm của dòng song kiếm, nhưng kiếm đạo chính thống vẫn chủ yếu là đơn kiếm. Ngươi chân chính theo kiếm đạo cực hạn cơ bản là dùng đơn kiếm, từ xưa nay thánh nhân xưng bá kiếm đạo cũng hiếm có dòng song kiếm.
Trận đấu bắt đầu, Khương Bạc Vân căn bản không vận dụng thanh kiếm đen, mà chỉ lấy ra thanh kiếm xanh, kiếm quang sắc bén rũ xuống như cầu vồng, Âu Dương Minh thả ra tử viêm liên tục bị cắt nát.
Khương Bạc Vân cầm kiếm trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi, trận chiến với Âu Dương Minh hoàn toàn nghiêng về một phía. Trong vòng mười nhịp thở, chiến đấu kết thúc, Âu Dương Minh nhận thua.
Khương Bạc Vân thu hồi kiếm xanh vào hộp, còn thanh kiếm đen, hắn lại chưa từng đụng tới.
Hai kiếm trong tay, lại chỉ dùng một cây?
Không có ai cho rằng Khương Bạc Vân đặt thanh kiếm thứ hai trong hộp chỉ là bày biện, khẳng định nó có uy lực khủng bố, sở dĩ không lấy ra, có lẽ là vì Âu Dương Minh không đủ tư cách.
“Khương Bạc Vân hẳn không phải dòng song kiếm, chỉ là có hai thanh kiếm, thanh kiếm thứ hai hẳn là sử dụng khi phối hợp chiêu thức đặc thù...”.
Lâm Minh trầm ngâm, hắn nhìn Khương Bạc Vân, luôn có cảm giác khó đo lường, đối phương bình tĩnh tự tin, tự nhiên là có vốn mà tự tin.
Người xem đều tràn đầy tò mò với thanh kiếm thứ hai của Khương Bạc Vân, chờ mong nó ra sân, vốn bọn họ còn ký gửi hy vọng vào Mộc Cổ Bặc Vực, nhưng bọn họ lại thất vọng.
Khi trọng tài tuyên bố Khương Bạc Vân đấu Mộc Cổ Bặc Vực, Khương Bạc Vân lại từ chối xuất chiến.
- Khương Bạc Vân, vì sao ngươi không xuất chiến?
Bộ mặt như thây khô của Mộc Cổ Bặc Vực hoàn toàn vặn vẹo, khó coi hết chỗ nói.
- Ta không muốn thắng không hay ho mà thôi, Hỏa Tà Thần bị phế, Xích Kim Quy cũng không phải trạng thái tốt nhất, ngươi đã không thể là đối thủ của ta.
Khương Bạc Vân ôm hộp kiếm, bình thản nói.
Mộc Cổ Bặc Vực cắn răng trắng ởn của hắn, hắc hắc cười lạnh:
- Thì ra ngươi đang đáng thương ta, không thể ngờ tới, Mộc Cổ Bặc Vực ta lại có một ngày rơi xuống nông nỗi này, bị người ta thương hại.
Tuy rằng trong lòng hắn cực hận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trạng thái hiện giờ của hắn không thể là đối thủ của Khương Bạc Vân.
Khương Bạc Vân nói:
- Nói nhiều vô ích, bây giờ chỉ sợ ngươi không có cả tư cách ép ta lấy ra kiếm đen. Khi nào ngươi tự nhận khôi phục trạng thái đỉnh cao, có thể tới Tuyệt Kiếm phong tìm ta, hai ta một trận quyết thắng thua!
Vì thế, trận đấu giữa Khương Bạc Vân và Mộc Cổ Bặc Vực bị gác lại, còn hạng bốn của Âu Dương Minh đã cơ bản xác định, chỉ còn một trận quán quân cuối cùng, Lâm Minh đấu Khương Bạc Vân!
Bởi vì hôm nay chỉ còn lại vài trận đấu, thời gian dư thừa, cho nên trận đấu bị trì hoãn đến khi mặt trời lên cao mới bắt đầu.
Dù thế, từ tờ mờ sáng đã có thể thấy được đủ bóng người đi tới quảng trường.
Thời gian ba ngày, ngoài trận chung kết ra, còn lại đều đã kết thúc, bao gồm quyết đấu nhóm hạng hai, hạng ba, cùng đấu điểm số Vạn Sát trận hạng từ một trăm đến hai trăm.
Cuối cùng Tần Hạnh Hiên giành được tổng thứ hạng một trăm sáu mươi chín, còn Lăng Sâm xếp bảy mươi hai, hai thành tích này đã là không tệ.
Thiên Vận quốc một lần có ba người đánh vào trước hai trăm, Cầm Tử Nha đúng là vui mừng hớn hở.
Nhất là Lâm Minh gây cho hắn bất ngờ quá lớn, sau khi đánh bại Mộc Cổ Bặc Vực, Lâm Minh đã có hy vọng giành được hạng nhất! Một khi Lâm Minh giành được quán quân, Cầm Tử Nha sẽ được nhận một viên Nhập Thiên đan mà hắn mơ mộng cầu mong!
Cảnh giới Tiên Thiên là theo đuổi của vô số võ giả, dù là Cầm Tử Nha trời sinh đạm bạc, nghĩ tới có thể đặt chân Tiên Thiên cũng vô cùng kích động!
Tuy nhiên Cầm Tử Nh cũng rõ ràng, Tiên Thiên rất có thể là cuối cùng con đường võ đạo của hắn. Trong cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, hắn là người xuất sắc, khó có ai sánh vai cùng hắn. Nhưng sau khi bước vào Tiên Thiên, hắn liền trở thành võ giả Tiên Thiên bình thường nhất, chính là loại người bị thiên tài tùy ý vượt qua.
Dù là thế, Cầm Tử Nha cũng không cảm thấy có gì chưa đủ nữa, Thiên Diễn đại lục có không biết bao nhiêu võ giả bị kẹt ở bình cảnh Tiên Thiên, cả đời không thể đột phá, buồn bực mà chết.
Khi Lâm Minh đến quảng trường, phát hiện có một trưởng giả áo xanh đeo trường kiếm sau lưng cười hì hì nhìn mình. Nhìn thấy trưởng giả này, trong lòng Lâm Minh cả kinh, đối phương chỉ tùy ý đứng đó, nhưng xung quanh hắn như hình thành một cỗ kiếm ý vô hình vô chất, chém hết mọi thứ.
Cao thủ Tiên Thiên Chí Cực?
Tâm thần Lâm Minh run lên, dù là ở Thất Huyền cốc, cao thủ Tiên Thiên Chí Cực cũng hiếm như lông phượng sừng lân, thậm chí rất nhiều tông chủ phân tông cũng chưa thể đạt đến Tiên Thiên Chí Cực.
- Lâm Minh.
Trưởng giả áo xanh tươi cười như mang theo một cỗ tương tác, hình thành đối lập rõ nét với kiếm sắc bén ngưng tụ thành thực chất trên người hắn.
- Tiền bối.
Lâm Minh cung kính hành lễ.
- Sau khi kết thúc trận đấu, đi Phong Kiếm đài Tuyệt Kiếm phong tìm ta, lão phu Khương Vô Cực.
Khương Vô Cực... Lâm Minh hít một hơi lạnh, quả nhiên là tông chủ Kiếm tông!
Dù là Lâm Minh lòng dạ rất cao, nhưng đối với chuyện này, nhân vật như Khương Vô Cực vẫn là tồn tại mà hắn phải cung kính nhìn lên!
- Vâng!
Lâm Minh cung kính đáp, hắn mơ hồ đoán được Khương Vô Cực tìm hắn làm gì, tông chủ Kiếm tông cho mời, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Ngay lúc này, tiếng cười sang sảng truyền đến.
- Khương Vô Cực, ngươi thật là không phúc hậu mà.
Lời vừa vang lên, dường như còn ở xa xa, nhưng nói tới hết thì đã vang vọng bên tai. Lâm Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú mặc trường bào màu trắng ung dung đi tới, quảng trường mấy chục trượng phía, hắn chỉ cần vài bước là vượt qua, tựa như con đường dưới chân hắn ngắn lại.
Lại là Tiên Thiên Chí Cực!
Mí mắt Lâm Minh run lên, hắn không biết rốt cuộc Thất Huyền cốc có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên Chí Cực. Người tới rõ ràng cũng là nhân vật cấp tông chủ, loại nhân vật này đặt ở Thiên Vận quốc, hoàng đế gặp phải cũng run sợ. Nói cho đúng, hoàng đế ở phàm tục căn bản không có tư cách được gặp.
- Trận đấu còn chưa kết thúc, Kiếm tông các ngươi đã nghĩ tới muốn cướp người? Lâm Minh sử dụng thương, vào Kiếm tông các ngươi thì làm được gì, như vậy còn không bằng gia nhập Hợp Hoan tông của ta!
Nam nhân áo trắng nói rồi, tùy ý vỗ vai Lâm Minh, lộ ra tươi cười dâm đãng hoàn toàn không hợp với thân phận của hắn.
- Hợp Hoan tông, ngươi biết không. Nếu mà gia nhập Hợp Hoan tông ta, cả ngàn mỹ nữ cho ngươi thỏa sức lựa chọn, coi trọng ai thì trực tiếp mang đi. Đủ loại phong cách, đủ loại mùi vị, con gái mười ba mười bốn tuổi, mười bảy mười tám tuổi chưa trải đời, thục phụ đẫy đà mấy chục tuổi kinh nghiệm phong phú, nghe tuổi lớn, nhưng nhìn bề ngoài cũng chỉ hai mươi mấy. Sao hả, chỉ cần ngươi nghĩ ra loại hình, có thể đưa toàn bộ cho ngươi, mẹ con, sinh đôi, sinh tư, tỷ muội, cái gì cũng có! Hơn nữa với thân phận của ngươi, những con gái kia đều sẽ tranh nhau bò lên giường của ngươi, vắt óc nghĩ kế lấy lòng ngươi. Ngẫm lại đi, đây mới là cuộc sống của đàn ông!
Tông chủ Hợp Hoan tông nói xong cười ha hả, Lâm Minh nghe mà trợn mắt há mồm. Nếu không phải tu vi của tên này ngay trước mắt, hắn thật khó mà gắn hắn với tông chủ một tông. Nhưng ngẫm lại Hợp Hoan tông vốn là một cái tông phái quái lạ, hắn cũng bình thường trở lại.
- Sao hả, ngươi không có hứng thú?
Thấy Lâm Minh không có phản ứng gì, ánh mắt tông chủ Hợp Hoan tông có chút kỳ quái, như đang hoài nghi thân thể hay giới tính của Lâm Minh có vấn đề.
Lâm Minh hết biết nói, hắn nói:
- Cảm tạ ý tốt của hai vị tông chủ, tuy nhiên chuyện gia nhập tông môn quá quan trọng, ta còn chưa nghĩ kỹ.
Dựa theo tập tục Thiên Vận quốc, Lâm Minh cũng nên đến tuổi yêu đương đí hôn, nói hắn không có dục niệm với nữ nhân là không thể, chỉ là công pháp Hợp Hoan tông ở trong mắt Lâm Minh là đẳng cấp quá thấp, hắn không thể nào vì chơi nữ nhân mà đi luyện Hợp Hoan thần công gì kia.
- Ha ha, cũng phải, tự nhiên là phải cân nhắc kỹ càng. Sau khi trận đấu kết thúc, có rảnh đi Hợp Hoan tông ngồi chơi, ta chuẩn bị vài món quà tặng cho ngươi.
Tông chủ Hợp Hoan tông nói rồi, lộ ra tươi cười mà đàn ông đều hiểu, có thể tự ngẫm ra mấy thứ gọi là quà kia.
Lâm Minh liền dở khóc dở cười.
Từ khi tông chủ Hợp Hoan tông xuất hiện, Khương Vô Cực vẫn luôn sầm mặt. Quan hệ giữa các đại tông môn Thất Huyền cốc đều không hòa hợp, hơn nữa Kiếm tông và Hợp Hoan tông, một bên tự cho là tông môn chính đạo chính khí, bên còn lại là tà tông chú ý làm theo ý mình, lý niệm của hai bên trái ngược, làm sao có thể ở chung hòa hợp được.
Trong lúc hai tông chủ đại tông môn Thất Huyền cốc trừng mắt lạnh, trận đấu đã bắt đầu. Tuyển thủ hôm nay chỉ có sáu người, Lâm Minh, Cầm Vô Tâm, Khương Lan Kiếm, Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực, Âu Dương Minh.
Sáu người này đã xác định là sáu hạng đầu hội võ tổng tông lần này.
Ra sân đầu tiên là Mộc Cổ Bặc Vực, hắn đã thay mới con rối, con rối hư hại nghiêm trọng muốn sửa chữa là chuyện rất rườm rà, Mộc Cổ Bặc Vực lấy ra con rối dự phòng, nói uy lực rõ ràng là không bằng tổ hợp trước đó.
Nhưng dù vậy, thực lực của hắn cũng mạnh mẽ làm người ta giật mình, trận chiến với Cầm Vô Tâm, Mộc Cổ Bặc Vực thắng lợi thoải mái, bởi vì tiếng đàn của Cầm Vô Tâm căn bản không phá được lực trường chân nguyên của hắn.
Tiếp theo, Âu Dương Minh đấu Khương Lan Kiếm, Khương Lan Kiếm công kích cực kỳ sắc bén, nhưng vẫn không địch lại Âu Dương Minh mà thua.
Như thế, hạng năm hạng sáu đã xác định, hạng năm Cầm Vô Tâm, hạng sáu Khương Lan Kiếm.
Tiếp theo, còn bốn vị trí đấu.
Âu Dương Minh đấu Khương Bạc Vân.
Trận chiến này dẫn tới quá nhiều chú ý, vốn mọi người nghĩ đây sẽ là trận chung kết hội võ tổng tông.
Khương Bạc Vân lần đầu tiên rút kiếm của hắn, làm người ta kinh ngạc, là hộp kiếm sau lưng hắn có đến hai thanh kiếm. Một thanh màu xanh, một thanh màu đen, hai thanh kiếm đều mỏng lại dài, trong đó mặt ngoài kiếm màu xanh phủ kín vảy xanh, ánh sáng lạnh lẽo, hàn quang lan tràn.
Còn thanh kiếm máu đen thì cắm trong vỏ kiếm, vỏ kiếm như làm bằng tinh thạch màu đen, vô cùng cổ quái.
Hai thanh này lập tức dẫn tới hứng thú của người xem, Lâm Minh cũng cực kỳ chú ý, hắn mơ hồ cảm thấy hai thanh kiếm không đơn giản.
Là một kiếm khách, đánh thẳng đến giờ mới rút kiếm lần đầu, đủ để chứng minh thực lực đáng sợ của Khương Bạc Vân. Bây giờ một lần là hai thanh kiếm, lại làm người xem bỗng nhiên hưng phấn.
- Chẳng lẽ Khương Bạc Vân học dòng song kiếm?
- Không thể nào, Kiếm tông Thất Huyền cốc chúng ta tu luyện kiếm một tay, hơn nữa dòng song kiếm không phải chính thống, Khương Bạc Vân không thể nào bỏ gần cầu xa...
Dòng song kiếm có ưu điểm của dòng song kiếm, nhưng kiếm đạo chính thống vẫn chủ yếu là đơn kiếm. Ngươi chân chính theo kiếm đạo cực hạn cơ bản là dùng đơn kiếm, từ xưa nay thánh nhân xưng bá kiếm đạo cũng hiếm có dòng song kiếm.
Trận đấu bắt đầu, Khương Bạc Vân căn bản không vận dụng thanh kiếm đen, mà chỉ lấy ra thanh kiếm xanh, kiếm quang sắc bén rũ xuống như cầu vồng, Âu Dương Minh thả ra tử viêm liên tục bị cắt nát.
Khương Bạc Vân cầm kiếm trong tay, khí thế hoàn toàn thay đổi, trận chiến với Âu Dương Minh hoàn toàn nghiêng về một phía. Trong vòng mười nhịp thở, chiến đấu kết thúc, Âu Dương Minh nhận thua.
Khương Bạc Vân thu hồi kiếm xanh vào hộp, còn thanh kiếm đen, hắn lại chưa từng đụng tới.
Hai kiếm trong tay, lại chỉ dùng một cây?
Không có ai cho rằng Khương Bạc Vân đặt thanh kiếm thứ hai trong hộp chỉ là bày biện, khẳng định nó có uy lực khủng bố, sở dĩ không lấy ra, có lẽ là vì Âu Dương Minh không đủ tư cách.
“Khương Bạc Vân hẳn không phải dòng song kiếm, chỉ là có hai thanh kiếm, thanh kiếm thứ hai hẳn là sử dụng khi phối hợp chiêu thức đặc thù...”.
Lâm Minh trầm ngâm, hắn nhìn Khương Bạc Vân, luôn có cảm giác khó đo lường, đối phương bình tĩnh tự tin, tự nhiên là có vốn mà tự tin.
Người xem đều tràn đầy tò mò với thanh kiếm thứ hai của Khương Bạc Vân, chờ mong nó ra sân, vốn bọn họ còn ký gửi hy vọng vào Mộc Cổ Bặc Vực, nhưng bọn họ lại thất vọng.
Khi trọng tài tuyên bố Khương Bạc Vân đấu Mộc Cổ Bặc Vực, Khương Bạc Vân lại từ chối xuất chiến.
- Khương Bạc Vân, vì sao ngươi không xuất chiến?
Bộ mặt như thây khô của Mộc Cổ Bặc Vực hoàn toàn vặn vẹo, khó coi hết chỗ nói.
- Ta không muốn thắng không hay ho mà thôi, Hỏa Tà Thần bị phế, Xích Kim Quy cũng không phải trạng thái tốt nhất, ngươi đã không thể là đối thủ của ta.
Khương Bạc Vân ôm hộp kiếm, bình thản nói.
Mộc Cổ Bặc Vực cắn răng trắng ởn của hắn, hắc hắc cười lạnh:
- Thì ra ngươi đang đáng thương ta, không thể ngờ tới, Mộc Cổ Bặc Vực ta lại có một ngày rơi xuống nông nỗi này, bị người ta thương hại.
Tuy rằng trong lòng hắn cực hận, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trạng thái hiện giờ của hắn không thể là đối thủ của Khương Bạc Vân.
Khương Bạc Vân nói:
- Nói nhiều vô ích, bây giờ chỉ sợ ngươi không có cả tư cách ép ta lấy ra kiếm đen. Khi nào ngươi tự nhận khôi phục trạng thái đỉnh cao, có thể tới Tuyệt Kiếm phong tìm ta, hai ta một trận quyết thắng thua!
Vì thế, trận đấu giữa Khương Bạc Vân và Mộc Cổ Bặc Vực bị gác lại, còn hạng bốn của Âu Dương Minh đã cơ bản xác định, chỉ còn một trận quán quân cuối cùng, Lâm Minh đấu Khương Bạc Vân!
/2473
|