Xẹt! Xẹt!
Hai đạo kiếm khí một trái một phải phóng tới, góc độ cực kỳ xảo quyệt. Tuy rằng chỉ là một đòn tiện tay, nhưng dù sao cũng là cao thủ Hậu Thiên xuất thân tông môn phát ra. Nếu quả thật là võ giả Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, bị hai đạo kiếm khí này đánh trúng thì chắc chắn sẽ trọng thương.
Thanh niên áo vàng đang muốn một đòn lập uy, đỡ gây thêm rắc rối, mà đối tượng thị uy tốt nhất tự nhiên là Lâm Minh, đệ nhất cao thủ Thanh Tang thành hiện tại.
- Đúng là tự nhiên khi không!
Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, bất cứ ai bị vô cớ cuốn vào, sau đó bị người ta ra tay công kích, trong lòng cũng không thể vui vẻ được.
Ánh sáng xanh da trời bùng lên, Lâm Minh tung hai tay đánh ra, nghênh đón hai đạo kiếm chỉ này.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang, kiếm khí bị nổ nát, Lâm Minh không chút bị thương, không lui một bước.
- Hả?
Thanh niên áo vàng nhướng mày.
- Tu vi Ngưng Mạch kỳ vậy mà đỡ được kiếm chỉ một thành thực lực của ta, ngươi cũng tính là nhân vật. Hắc hắc, vậy thử xem ba thành thực lực của ta đi.
Thanh niên áo vàng lại muốn ra tay, lúc này cô gái áo trắng bên cạnh hắn khoát tay chặn lại.
- Sư huynh, dừng tay đi, không cần lấy thế đè người.
Thanh niên áo vàng tu vi Hậu Thiên sơ kỳ, Lâm Minh lại chỉ có Ngưng Mạch trung kỳ, loại giao thủ này vốn đã không công bằng, thuộc loại cậy tu vi và tuổi đè người, trong mắt các thiên tài, quyết đấu như vậy có thắng cũng chẳng ra gì.
Bị cô gái áo trắng gọi lại, thanh niên áo vàng dù có chút khó chịu, nhưng vẫn theo ý của cô gái áo trắng, nói:
- Nếu sư muội đã nói vậy, quên đi. Hừ, hôm nay coi như ngươi gặp may.
- À? Coi như ta gặp may?
Lâm Minh cảm giác vô cùng buồn cười, giao thủ vừa rồi, thanh niên áo vàng quả thật không dùng vài phần thực lực, tuy nhiên lực cảm giác của vô cùng sắc bén, hắn cảm giác được độ tinh khiết của chân nguyên mà thanh niên áo phát ra, vốn hắn nghĩ thanh niên áo vàng chính là đệ tử hạch tâm, bây giờ xem ra chỉ là hàng đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn cũng không tính là gì, hiện giờ Tần Hạnh Hiên đã là đệ tử nội môn. Theo Tần Hạnh Hiên bày ra thiên phú ngày sau, trở thành đệ tử hạch tâm cũng có khả năng.
- Sao hả, ngươi không phục?
Thanh niên áo vàng nhướng mày.
- Nếu sư muội ta đã nói, hôm nay ta không ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu ngươi không phục, đơn giản, ngày mai nếu có thú triều đột kích, ngươi ta cùng ra tay, xem ai giết được nhiều hơn, sao hả?
Lâm Minh còn chưa nói, Thạch Lâm Khai liền ngắt lời:
- Thế nào cái rắm! Lão tử còn cần các ngươi giúp! Thanh Tang thành ta...
Thạch Lâm Khai còn chưa nói xong, bỗng bị một tiếng nói hùng hồn cắt ngang.
- Thạch bang chủ, xin lấy đại cục làm trọng, quyết định của Thanh Tang thành do Thanh Tang thành đưa ra.
Thạch Lâm Khai sầm mắt quay lại, người vừa đến là Chu Bình quân chủ một vạn Hộ thành quân, hắn mặc quân phục, có chút không giận mà uy.
Trong lòng Thạch Lâm Khai lại bùng lên cả ngọn lửa, quyết định của Thanh Tang thành do Thanh Tang thành đưa ra? Vậy là trực tiếp đẩy Diêm bang ta thành người ngoài ở Thanh Tang thành? Lão tử dẫn các huynh đệ vào sinh ra tử, lại rơi vào thanh danh như thế?
Dưới cơn thịnh nộ, Thạch Lâm Khai thiếu chút nữa muốn trở mặt tại trận. Lúc này, Lâm Minh chân nguyên truyền âm nói:
“Thạch bang chủ, đừng so đo, chuyện này dừng ở đây”.
Trước khi dẫn ra con cờ mai phục của Âu Dương Bác Duyên, Lâm Minh không muốn gặp chuyện ra tay, từ đó bại lộ thực lực của mình.
Lâm Minh là anh hùng mà Thạch Lâm Khai hết sức kính trọng bội phục, Thạch Lâm Khai không thể không nể mặt Lâm Minh, hừ lạnh một tiếng không nói nữa.
Chu Bình vẻ mặt tươi cười quay sang thanh niên áo vàng, nói:
- Ta lập tức phái người dọn chỗ ở tốt nhất Thanh Tang thành, vật dụng chăn đệm đều hoàn toàn mới, lại đổi mấy nha hoàn linh lợi nhanh nhẹn, mời hai vị cao nhân vào ở.
Chu Bình nói xong còn khom người hành lễ, quy cách hoan nghênh như thế như đang cố ý muốn ghê tởm Lâm Minh.
Lâm Minh ở trong quân doanh, cùng ăn cùng ở với tướng sĩ, còn hai người này lại được Chu Bình chuyên dọn nhà cho bọn họ.
Đối với chuyện này, Lâm Minh căn bản không để ý, có những người là như thế, càng tự hạ thân phận, ôn hòa nói chuyện với hắn, hắn lại càng không coi mình ra gì, hếch mũi lên trời. Trái lại, càng vả mặt hắn, đạp hắn một trận, hắn sẽ càng coi ngươi là nhân vật, cảm thấy không đắc tội nổi, phải thờ phụng thật cẩn thận.
Người như thế, dùng một chữ hình dung, đó là... Đê tiện.
Đương nhiên, thái độ Chu Bình đối đãi Lâm Minh và thanh niên áo vàng chênh lệch như vậy cũng có nhân tố thù hận ở trong.
Chu Bình thích ý nhìn thanh niên áo vàng trở mặt với Lâm Minh, tốt nhất là bọn họ đánh lên, đánh cho Lâm Minh trọng thương, như vậy giết hắn sẽ dễ hơn nhiều.
- Coi như ngươi thức thời, mau chuẩn bị đi. Nhớ kỹ phải có mấy thùng nước tắm suối mát trầm hương, chúng ta ở trong Thanh Tang thành. Chỗ như quân doanh này, sư muội ta không ở được. Yên tâm, một khi thú triều bùng nổ, chúng ta chỉ cần vài hơi thở là chạy tới.
Thanh niên áo vàng nói rồi liếc Lâm Minh một cái, bộ dáng như đại nhân không chấp tiểu nhân. Một đòn vừa rồi không thể lập uy, hắn vẫn thấy khó chịu, chỉ là không có cách nào làm trái ý của cô gái áo trắng.
Thanh niên áo vàng cùng sư muội hắn đúng là đệ tử Lãm Nguyệt tông. Lãm Nguyệt tông đã bị diệt môn sáu ngày, đệ tử mười không còn một, trưởng lão Tiên Thiên lại gần như chết hết.
Hai người bọn họ may mắn trốn ra, một đường bụi bặm mỏi mệt, mấy ngày nay phần lớn thời gian đều ở trong rừng rậm Nam Cương, màn trời chiếu đất, ăn lương khô trái dại trong rừng, ngay cả cơ hội tắm rửa thay quần áo cũng không có được, đây là điều làm cô gái áo trắng ưa sạch sẽ rất khó chịu đựng.
Thanh niên áo vàng thừa cơ xui khiến cô gái áo trắng tới thành thị người phàm đặt chân, nghỉ ngơi vài ngày.
Hắn làm như vậy, kỳ thật có mục đích khác. Cô gái áo trắng vốn là một trong đệ tử thân truyền Lãm Nguyệt tông, lần này nàng có thể trốn ra, thanh niên áo vàng chắc chắn trên người nàng mang theo không ít bảo bối, sư phụ của nàng chết ở cạnh nàng, sao không giao đồ vật trên người cho nàng được?
Bảo khí địa giai, loại ngọc giản bí tịch, nhất là... Nhập Thiên đan!
Thanh niên áo vàng đoán trên người cô gái áo trắng có lẽ có tới năm sáu viên Nhập Thiên đan!
Tuy rằng Lãm Nguyệt tông chỉ xếp hạng dưới cùng trong mười chín tông môn, nhưng tích lũy dần cũng có mấy chục viên. Cô gái áo trắng là đệ tử thân truyền số một số hai trong tông môn, vô cùng có khả năng mang theo năm sáu viên!
Ngoài Nhập Thiên đan ra, thanh niên áo vàng mơ hồ biết Lãm Nguyệt tông còn có một loại linh dược chí bảo tông môn, giá trị vượt xa Nhập Thiên đan, nghe nói là có liên quan với đế chủ U Ma đế thành đời trước của Nam Hải Ma Vực.
Tuy rằng hiện tại Lãm Nguyệt tông xuống dốc, nhưng lịch sử tông môn cực kỳ lâu đời, tồn tại hơn hai ngàn năm, hai ngàn năm trước, Lãm Nguyệt tông là tông môn tam phẩm đỉnh cấp, thế lực còn vượt qua Khổng Tước sơn.
Khi đó Lãm Nguyệt tông tham gia vây quét U Ma đế thành ở Nam Thiên Vực, thu được một ít linh dược gì đó cũng không có gì lạ.
U Ma đế thành là tông môn cấp bậc thánh địa, đế chủ U Minh đại đế còn là nhân vật phong hoàng xưng đế ở Thiên Diễn đại lục thời đại đó. Đồ vật chảy ra từ tay nhân vật như vậy, dù là một cái bồn cầu cũng sẽ khiến vô số môn phái nhỏ giành giật điên cuồng.
Linh dược tồn tại trong Lãm Nguyệt tông, nghe nói có tác dụng nhất định cho cao thủ Tiên Thiên Chí Cực xông lên Toàn Đan, về phần cụ thể là gì, thanh niên áo vàng cũng chỉ là nghe đồn, cũng không biết nhiều năm như vậy có thể nào dùng hết rồi không.
Thanh niên áo vàng cũng không trông cậy linh dược này sẽ ở trên người cô gái áo trắng, loại cấp bậc này thì dù là có, xem chừng hắn cũng không dùng được.
Hắn chân chính tâm động tâm là Nhập Thiên đan kia, với tư chất của hắn, muốn tiến vào Tiên Thiên cũng không dễ dàng, nhưng nếu đủ Nhập Thiên đan thì không có vấn đề.
Cảnh giới Tiên Thiên, ai không muốn đạt tới?
Nếu cô gái áo trắng không phải là mỹ nữ như thiên tiên, hơn nữa lại có rất nhiều thủ đoạn hộ mệnh, thanh niên áo vàng đã muốn trực tiếp xuống tay cướp lấy.
Thanh niên áo vàng vốn chỉ là đệ tử nội môn ở Lãm Nguyệt tông, thân phận chênh lệch rất lớn với cô gái áo trắng. Bình thường hai người gặp mặt, thanh niên áo vàng đều phải hết sức cung kính, nhưng trong lòng hắn đã sớm có rất nhiều ý nghĩ không an phận với nàng. Kỳ thật không riêng gì hắn, rất nhiều nam đệ tử Lãm Nguyệt tông đều có ý nghĩ này, một khi lấy được cô gái áo trắng, sẽ có được rất nhiều tài nguyên, còn có thể ôm được mỹ nữ như thế, đó là chuyện hoàn mỹ cỡ nào.
Đương nhiên loại chuyện như thế, thanh niên áo vàng cũng chỉ ngẫm rồi thôi, căn bản không có khả năng xảy ra.
Hơn nữa một tháng trước cô gái áo trắng chính thức được Thần Hoàng đảo lựa chọn, tiến vào kế hoạch bồi dưỡng thiên tài, trở thành một thành viên trong năm mươi thiên tài nhân giai.
Lãm Nguyệt tông vốn chỉ là hạng chót trong mười chín tông môn, lúc trước kế hoạch bồi dưỡng thiên tài mời hơn hai mươi tuấn kiệt trẻ tuổi căn bản không có người của Lãm Nguyệt tông, đến sau toàn bộ kế hoạch bồi dưỡng thiên tài tổng cộng thu được một trăm người. Lãm Nguyệt tông cũng chỉ thu được hai danh ngạch.
Một người là cô gái áo trắng, người còn lại là nam đệ tử.
Vì thế cô gái áo trắng cùng nam đệ tử kia trở thành long phượng song kiều Lãm Nguyệt tông. Dưới tình huống này, dùng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga để hình dung thanh niên áo vàng ý dâm với cô gái áo trắng cũng không đủ.
Thanh niên áo vàng ghen tị mắt bốc lửa, hận không thể giết nam đệ tử đụng số đỏ kia, thay thế vào đó, sau đó kéo cô gái áo trắng vào tay, xé đi áo khoác cao ngạo của nàng, hung hăng chiếm lấy.
Có lẽ đây là ý nghĩ bình thường của rất nhiều nam đệ tử tông môn buồn bực vì thất bại mà sinh ra nội tâm âm u.
Ngay lúc này, thảm án diệt môn xảy ra, nam đệ tử may mắn kia lại đi đời nhà ma, chỉ riêng điểm này đã làm thanh niên áo vàng cảm thấy sảng khoái.
Càng làm thanh niên áo vàng nằm mơ cũng cười tỉnh, trên đường hắn chạy trốn đụng tới cô gái áo trắng cưỡi Kim Sí Thần Phong điêu, quả thật là ông trời cũng muốn giúp hắn mà.
Bởi vì đau đớn mất sư phụ và tông môn, khi đó cô gái áo trắng đang trong đau khổ, đúng là cơ hội tốt cho thanh niên áo vàng thừa cơ xâm nhập.
Vì thế mấy ngày qua, thanh niên áo vàng sử dụng toàn bộ kinh nghiệm tán gái phong phú của mình, thừa dịp tâm linh cô gái áo trắng yếu ớt nhất, thật sự giành được một ít cảm tình và tiếp nhận của nàng.
Nếu nói, Lãm Nguyệt tông có đệ tử nào trải qua thảm kịch diệt môn mà còn phải cảm tạ Nam Hải Ma Vực, xem chừng chỉ có mỗi thanh niên áo vàng này.
Hai đạo kiếm khí một trái một phải phóng tới, góc độ cực kỳ xảo quyệt. Tuy rằng chỉ là một đòn tiện tay, nhưng dù sao cũng là cao thủ Hậu Thiên xuất thân tông môn phát ra. Nếu quả thật là võ giả Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, bị hai đạo kiếm khí này đánh trúng thì chắc chắn sẽ trọng thương.
Thanh niên áo vàng đang muốn một đòn lập uy, đỡ gây thêm rắc rối, mà đối tượng thị uy tốt nhất tự nhiên là Lâm Minh, đệ nhất cao thủ Thanh Tang thành hiện tại.
- Đúng là tự nhiên khi không!
Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, bất cứ ai bị vô cớ cuốn vào, sau đó bị người ta ra tay công kích, trong lòng cũng không thể vui vẻ được.
Ánh sáng xanh da trời bùng lên, Lâm Minh tung hai tay đánh ra, nghênh đón hai đạo kiếm chỉ này.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang, kiếm khí bị nổ nát, Lâm Minh không chút bị thương, không lui một bước.
- Hả?
Thanh niên áo vàng nhướng mày.
- Tu vi Ngưng Mạch kỳ vậy mà đỡ được kiếm chỉ một thành thực lực của ta, ngươi cũng tính là nhân vật. Hắc hắc, vậy thử xem ba thành thực lực của ta đi.
Thanh niên áo vàng lại muốn ra tay, lúc này cô gái áo trắng bên cạnh hắn khoát tay chặn lại.
- Sư huynh, dừng tay đi, không cần lấy thế đè người.
Thanh niên áo vàng tu vi Hậu Thiên sơ kỳ, Lâm Minh lại chỉ có Ngưng Mạch trung kỳ, loại giao thủ này vốn đã không công bằng, thuộc loại cậy tu vi và tuổi đè người, trong mắt các thiên tài, quyết đấu như vậy có thắng cũng chẳng ra gì.
Bị cô gái áo trắng gọi lại, thanh niên áo vàng dù có chút khó chịu, nhưng vẫn theo ý của cô gái áo trắng, nói:
- Nếu sư muội đã nói vậy, quên đi. Hừ, hôm nay coi như ngươi gặp may.
- À? Coi như ta gặp may?
Lâm Minh cảm giác vô cùng buồn cười, giao thủ vừa rồi, thanh niên áo vàng quả thật không dùng vài phần thực lực, tuy nhiên lực cảm giác của vô cùng sắc bén, hắn cảm giác được độ tinh khiết của chân nguyên mà thanh niên áo phát ra, vốn hắn nghĩ thanh niên áo vàng chính là đệ tử hạch tâm, bây giờ xem ra chỉ là hàng đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn cũng không tính là gì, hiện giờ Tần Hạnh Hiên đã là đệ tử nội môn. Theo Tần Hạnh Hiên bày ra thiên phú ngày sau, trở thành đệ tử hạch tâm cũng có khả năng.
- Sao hả, ngươi không phục?
Thanh niên áo vàng nhướng mày.
- Nếu sư muội ta đã nói, hôm nay ta không ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu ngươi không phục, đơn giản, ngày mai nếu có thú triều đột kích, ngươi ta cùng ra tay, xem ai giết được nhiều hơn, sao hả?
Lâm Minh còn chưa nói, Thạch Lâm Khai liền ngắt lời:
- Thế nào cái rắm! Lão tử còn cần các ngươi giúp! Thanh Tang thành ta...
Thạch Lâm Khai còn chưa nói xong, bỗng bị một tiếng nói hùng hồn cắt ngang.
- Thạch bang chủ, xin lấy đại cục làm trọng, quyết định của Thanh Tang thành do Thanh Tang thành đưa ra.
Thạch Lâm Khai sầm mắt quay lại, người vừa đến là Chu Bình quân chủ một vạn Hộ thành quân, hắn mặc quân phục, có chút không giận mà uy.
Trong lòng Thạch Lâm Khai lại bùng lên cả ngọn lửa, quyết định của Thanh Tang thành do Thanh Tang thành đưa ra? Vậy là trực tiếp đẩy Diêm bang ta thành người ngoài ở Thanh Tang thành? Lão tử dẫn các huynh đệ vào sinh ra tử, lại rơi vào thanh danh như thế?
Dưới cơn thịnh nộ, Thạch Lâm Khai thiếu chút nữa muốn trở mặt tại trận. Lúc này, Lâm Minh chân nguyên truyền âm nói:
“Thạch bang chủ, đừng so đo, chuyện này dừng ở đây”.
Trước khi dẫn ra con cờ mai phục của Âu Dương Bác Duyên, Lâm Minh không muốn gặp chuyện ra tay, từ đó bại lộ thực lực của mình.
Lâm Minh là anh hùng mà Thạch Lâm Khai hết sức kính trọng bội phục, Thạch Lâm Khai không thể không nể mặt Lâm Minh, hừ lạnh một tiếng không nói nữa.
Chu Bình vẻ mặt tươi cười quay sang thanh niên áo vàng, nói:
- Ta lập tức phái người dọn chỗ ở tốt nhất Thanh Tang thành, vật dụng chăn đệm đều hoàn toàn mới, lại đổi mấy nha hoàn linh lợi nhanh nhẹn, mời hai vị cao nhân vào ở.
Chu Bình nói xong còn khom người hành lễ, quy cách hoan nghênh như thế như đang cố ý muốn ghê tởm Lâm Minh.
Lâm Minh ở trong quân doanh, cùng ăn cùng ở với tướng sĩ, còn hai người này lại được Chu Bình chuyên dọn nhà cho bọn họ.
Đối với chuyện này, Lâm Minh căn bản không để ý, có những người là như thế, càng tự hạ thân phận, ôn hòa nói chuyện với hắn, hắn lại càng không coi mình ra gì, hếch mũi lên trời. Trái lại, càng vả mặt hắn, đạp hắn một trận, hắn sẽ càng coi ngươi là nhân vật, cảm thấy không đắc tội nổi, phải thờ phụng thật cẩn thận.
Người như thế, dùng một chữ hình dung, đó là... Đê tiện.
Đương nhiên, thái độ Chu Bình đối đãi Lâm Minh và thanh niên áo vàng chênh lệch như vậy cũng có nhân tố thù hận ở trong.
Chu Bình thích ý nhìn thanh niên áo vàng trở mặt với Lâm Minh, tốt nhất là bọn họ đánh lên, đánh cho Lâm Minh trọng thương, như vậy giết hắn sẽ dễ hơn nhiều.
- Coi như ngươi thức thời, mau chuẩn bị đi. Nhớ kỹ phải có mấy thùng nước tắm suối mát trầm hương, chúng ta ở trong Thanh Tang thành. Chỗ như quân doanh này, sư muội ta không ở được. Yên tâm, một khi thú triều bùng nổ, chúng ta chỉ cần vài hơi thở là chạy tới.
Thanh niên áo vàng nói rồi liếc Lâm Minh một cái, bộ dáng như đại nhân không chấp tiểu nhân. Một đòn vừa rồi không thể lập uy, hắn vẫn thấy khó chịu, chỉ là không có cách nào làm trái ý của cô gái áo trắng.
Thanh niên áo vàng cùng sư muội hắn đúng là đệ tử Lãm Nguyệt tông. Lãm Nguyệt tông đã bị diệt môn sáu ngày, đệ tử mười không còn một, trưởng lão Tiên Thiên lại gần như chết hết.
Hai người bọn họ may mắn trốn ra, một đường bụi bặm mỏi mệt, mấy ngày nay phần lớn thời gian đều ở trong rừng rậm Nam Cương, màn trời chiếu đất, ăn lương khô trái dại trong rừng, ngay cả cơ hội tắm rửa thay quần áo cũng không có được, đây là điều làm cô gái áo trắng ưa sạch sẽ rất khó chịu đựng.
Thanh niên áo vàng thừa cơ xui khiến cô gái áo trắng tới thành thị người phàm đặt chân, nghỉ ngơi vài ngày.
Hắn làm như vậy, kỳ thật có mục đích khác. Cô gái áo trắng vốn là một trong đệ tử thân truyền Lãm Nguyệt tông, lần này nàng có thể trốn ra, thanh niên áo vàng chắc chắn trên người nàng mang theo không ít bảo bối, sư phụ của nàng chết ở cạnh nàng, sao không giao đồ vật trên người cho nàng được?
Bảo khí địa giai, loại ngọc giản bí tịch, nhất là... Nhập Thiên đan!
Thanh niên áo vàng đoán trên người cô gái áo trắng có lẽ có tới năm sáu viên Nhập Thiên đan!
Tuy rằng Lãm Nguyệt tông chỉ xếp hạng dưới cùng trong mười chín tông môn, nhưng tích lũy dần cũng có mấy chục viên. Cô gái áo trắng là đệ tử thân truyền số một số hai trong tông môn, vô cùng có khả năng mang theo năm sáu viên!
Ngoài Nhập Thiên đan ra, thanh niên áo vàng mơ hồ biết Lãm Nguyệt tông còn có một loại linh dược chí bảo tông môn, giá trị vượt xa Nhập Thiên đan, nghe nói là có liên quan với đế chủ U Ma đế thành đời trước của Nam Hải Ma Vực.
Tuy rằng hiện tại Lãm Nguyệt tông xuống dốc, nhưng lịch sử tông môn cực kỳ lâu đời, tồn tại hơn hai ngàn năm, hai ngàn năm trước, Lãm Nguyệt tông là tông môn tam phẩm đỉnh cấp, thế lực còn vượt qua Khổng Tước sơn.
Khi đó Lãm Nguyệt tông tham gia vây quét U Ma đế thành ở Nam Thiên Vực, thu được một ít linh dược gì đó cũng không có gì lạ.
U Ma đế thành là tông môn cấp bậc thánh địa, đế chủ U Minh đại đế còn là nhân vật phong hoàng xưng đế ở Thiên Diễn đại lục thời đại đó. Đồ vật chảy ra từ tay nhân vật như vậy, dù là một cái bồn cầu cũng sẽ khiến vô số môn phái nhỏ giành giật điên cuồng.
Linh dược tồn tại trong Lãm Nguyệt tông, nghe nói có tác dụng nhất định cho cao thủ Tiên Thiên Chí Cực xông lên Toàn Đan, về phần cụ thể là gì, thanh niên áo vàng cũng chỉ là nghe đồn, cũng không biết nhiều năm như vậy có thể nào dùng hết rồi không.
Thanh niên áo vàng cũng không trông cậy linh dược này sẽ ở trên người cô gái áo trắng, loại cấp bậc này thì dù là có, xem chừng hắn cũng không dùng được.
Hắn chân chính tâm động tâm là Nhập Thiên đan kia, với tư chất của hắn, muốn tiến vào Tiên Thiên cũng không dễ dàng, nhưng nếu đủ Nhập Thiên đan thì không có vấn đề.
Cảnh giới Tiên Thiên, ai không muốn đạt tới?
Nếu cô gái áo trắng không phải là mỹ nữ như thiên tiên, hơn nữa lại có rất nhiều thủ đoạn hộ mệnh, thanh niên áo vàng đã muốn trực tiếp xuống tay cướp lấy.
Thanh niên áo vàng vốn chỉ là đệ tử nội môn ở Lãm Nguyệt tông, thân phận chênh lệch rất lớn với cô gái áo trắng. Bình thường hai người gặp mặt, thanh niên áo vàng đều phải hết sức cung kính, nhưng trong lòng hắn đã sớm có rất nhiều ý nghĩ không an phận với nàng. Kỳ thật không riêng gì hắn, rất nhiều nam đệ tử Lãm Nguyệt tông đều có ý nghĩ này, một khi lấy được cô gái áo trắng, sẽ có được rất nhiều tài nguyên, còn có thể ôm được mỹ nữ như thế, đó là chuyện hoàn mỹ cỡ nào.
Đương nhiên loại chuyện như thế, thanh niên áo vàng cũng chỉ ngẫm rồi thôi, căn bản không có khả năng xảy ra.
Hơn nữa một tháng trước cô gái áo trắng chính thức được Thần Hoàng đảo lựa chọn, tiến vào kế hoạch bồi dưỡng thiên tài, trở thành một thành viên trong năm mươi thiên tài nhân giai.
Lãm Nguyệt tông vốn chỉ là hạng chót trong mười chín tông môn, lúc trước kế hoạch bồi dưỡng thiên tài mời hơn hai mươi tuấn kiệt trẻ tuổi căn bản không có người của Lãm Nguyệt tông, đến sau toàn bộ kế hoạch bồi dưỡng thiên tài tổng cộng thu được một trăm người. Lãm Nguyệt tông cũng chỉ thu được hai danh ngạch.
Một người là cô gái áo trắng, người còn lại là nam đệ tử.
Vì thế cô gái áo trắng cùng nam đệ tử kia trở thành long phượng song kiều Lãm Nguyệt tông. Dưới tình huống này, dùng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga để hình dung thanh niên áo vàng ý dâm với cô gái áo trắng cũng không đủ.
Thanh niên áo vàng ghen tị mắt bốc lửa, hận không thể giết nam đệ tử đụng số đỏ kia, thay thế vào đó, sau đó kéo cô gái áo trắng vào tay, xé đi áo khoác cao ngạo của nàng, hung hăng chiếm lấy.
Có lẽ đây là ý nghĩ bình thường của rất nhiều nam đệ tử tông môn buồn bực vì thất bại mà sinh ra nội tâm âm u.
Ngay lúc này, thảm án diệt môn xảy ra, nam đệ tử may mắn kia lại đi đời nhà ma, chỉ riêng điểm này đã làm thanh niên áo vàng cảm thấy sảng khoái.
Càng làm thanh niên áo vàng nằm mơ cũng cười tỉnh, trên đường hắn chạy trốn đụng tới cô gái áo trắng cưỡi Kim Sí Thần Phong điêu, quả thật là ông trời cũng muốn giúp hắn mà.
Bởi vì đau đớn mất sư phụ và tông môn, khi đó cô gái áo trắng đang trong đau khổ, đúng là cơ hội tốt cho thanh niên áo vàng thừa cơ xâm nhập.
Vì thế mấy ngày qua, thanh niên áo vàng sử dụng toàn bộ kinh nghiệm tán gái phong phú của mình, thừa dịp tâm linh cô gái áo trắng yếu ớt nhất, thật sự giành được một ít cảm tình và tiếp nhận của nàng.
Nếu nói, Lãm Nguyệt tông có đệ tử nào trải qua thảm kịch diệt môn mà còn phải cảm tạ Nam Hải Ma Vực, xem chừng chỉ có mỗi thanh niên áo vàng này.
/2473
|