Lâm Minh dẫn theo Tử Huyễn thương, đi trong ngọn lửa, theo tay vung lên, một cỗ năng lượng vô hình phát ra, ngọn lửa từ đó tách ra, lộ ra một cái thông lộ.
Lúc này Ứ Nê cự thú đã đình chỉ giãy giụa, chỉ có mấy căn xúc tua bị nướng ở trong ngọn lửa nóng rực.
Lâm Minh một thương phá vỡ Ứ Nê cự thú, trực tiếp đi vào.
Xuy xuy xuy!
Niêm dịch xanh biếc trút xuống xuống dưới, trực tiếp bị ngọn lửa nướng thành tro tàn.
Sau một lát, Lâm Minh tung một viên nội đan màu xanh biếc bằng cỡ nắm tay ở trong cơ thể Ứ Nê cự thú, thu nhập vào trong Tu Di giới.
Hung thú cấp bốn trở lên tất có nội đan, nội đan Ứ Nê cự thú này bất kể dùng để luyện dược hay là chế độc đều là tài liệu tốt nhất, Lâm Minh tự nhiên sẽ không bỏ quên.
Vốn gân Ứ Nê cự thú cũng là tài liệu không tồi, tuy nhiên hiện tại Ứ Nê cự thú bị Lâm Minh một thương đâm xuyên, lại bị hỏa thiêu một lần, gân thú cũng không còn giá trị.
Ngọn lửa không ngừng tách ra, Lâm Minh cứ như vậy mang theo Tử Huyễn thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất đi ra từ trong lửa ngập trời, lúc này tóc hắn rối tung, năng lượng cả người còn sót lại lóe ra hình thành hồ quang màu tím, giống như Ma Thần cái thế.
Khoảng cách Lâm Minh gần nhất chính là thanh niên áo vàng Lãm Nguyệt tông, hắn co quắp ngồi dưới đất, trơ mắt nhìn Lâm Minh đi ra từ trong ngọn lửa, môi co rúm, dường như mất hồn.
Ắn vạn lần không ngờ, Lâm Minh lại trực tiếp đánh chết Ứ Nê cự thú...
Đó là hung thú cấp năm, có thể so với cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong tông môn, mà tu vi Lâm Minh mới là Ngưng Mạch trung kỳ!
Hắn rốt cuộc là ai?
Thanh niên áo vàng rất rõ ràng, tuổi như vậy, tu vi như vậy, lại với thực lực của hắn sẽ có khái niệm như gì.
Hắn không có khả năng không có tiếng tăm gì.
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng hô to truyền đến từ trong quân đội như thủy triều:
- Lâm anh hùng vạn tuế! Lâm anh hùng vạn tuế!
Đối với binh lính bình thường mà nói, Lâm Minh chính là ân nhân bọn họ, không có Lâm Minh. Bọn họ chẳng những phải chết, người nhà phía sau bọn họ cũng hóa thành xương khô.
Họ Lâm... Hắn họ Lâm...
Thiên tài mười sáu tuổi họ Lâm... Thanh niên áo vàng máy động trong lòng, hắn trong đầu hiện ra một cái tên. Ngay sau đó hoàn toàn hóa đá, dường như một pho tượng ngồi yên ở nơi nào, Lâm Minh tùy ý đi qua hắn...
Tiếng hoan hô còn đang tiếp tục, Lâm Minh đứng xa xa nhìn một đám binh sĩ kia cả người đẫm máu, đang cao giọng hoan hô, nỗi lòng không khỏi phức tạp.
Tuy rằng trong trận chiến đấu này, tác dụng lớn chính là những cao thủ, nhưng nếu không có bọn họ dùng thân thể xây dựng tường thành huyết nhục cách trở thú triều, như vậy mặc cho đám người Lâm Minh giết như thế nào. Hung thú vẫn nhảy vào trong Thanh Tang thành, tàn sát dân chúng.
Trong trận chiến đấu này, những binh sĩ này trả giá nhiều nhất. Nhưng bọn hắn nhận được ủng hộ lại ít nhất.
Hắn thậm chí nhìn thấy một binh sĩ mất đi cánh tay trái ở trong trận chiến tranh này. Trải qua băng bó đơn giản, liều mạng quơ về phía chính mình cánh tay phải còn lại.
Giờ khắc này, trong lòng Lâm Minh đột nhiên có chút trầm trọng, đây là chiến tranh phàm nhân, đội ngũ một vạn người chỉ còn lại có mấy ngàn, đối với bọn binh sĩ mà nói, có thể sống sót, có thể bảo trụ người nhà bọn họ cũng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nghĩ vậy hết thảy đầu sỏ gây nên, Nam Hải Ma Vực, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cỗ hận ý.
Đối với tông môn ngũ phẩm cao cao tại thượng mà nói, tính mạng phàm nhân, với con kiến không khác là bao.
Vì gồm thâu Thần Hoàng đảo trọng lâm Nam Thiên Vực, vì cảnh cáo mười chín tông môn, Nam Hải Ma Vực có thể không chút do dự nhấc lên một trận thổi quét toàn bộ Thần Hoàng châu khủng bố thú triều, thây đầy đất khắp nơi, sinh linh đồ thán.
Lâm Minh hướng quân trận đi đến, còn chưa đi đến, một đám người liền chen chúc xông tới, bọn họ đều là Thanh Tang thành cao tầng, đầu lĩnh chính là Lâm Vạn Sơn, Trang Phàm đám người.
Vừa rồi Lâm Minh một người một thương, một chiêu đánh chết Ứ Nê cự thú đã không thể dùng kỳ tích để hình dung, đó là quái vật lớn nhỏ bằng cỡ núi nhỏ, một thương đâm chết, ngọn lửa với tử điện thẳng hướng tận trời, cảnh tượng như vậy thật sự rung động lòng người.
Diêm bang bang chủ Thạch Lâm Khai kích động tới sắc mặt đỏ rực, hắn cười ha ha nói:
- Lâm anh hùng, ngươi thật sự là Chiến Thần chuyển thế!
Hắn vốn chuẩn bị bảo bốn phía tán thưởng một phen, kết quả lại phát hiện tình huống Lâm Minh có chút không đúng.
- Lâm anh hùng, không có việc gì chứ!
Lâm Minh phất tay áo nói:
- May không sao, ta nghỉ ngơi một chút là được.
Hắn chỉ là tiêu hao quá lớn, cũng không có chịu thương thế gì. Trong cơ thể Ứ Nê cự thú có rất nhiều chất nhầy ăn mòn, nhưng đại bộ phận bị Lôi Hỏa lực thiêu hủy, một ít còn sót lại cũng không phá ra hộ thể chân nguyên của Lâm Minh.
Lúc này, một cô gái mặc áo trắng đi ra từ trong đám người, thật cẩn thận kêu một tiếng:
- Lâm công tử.
Cô gái đúng là Lam Y, sau một màn vừa rồi, Lam Y đã không cần xác nhận thân phận Lâm Minh, phóng nhãn mười chín tông môn, trừ bỏ Lâm Minh ai còn có thể làm đến một bước này?
Trên thực tế, nguyên bản ở trong ấn tượng Lam Y, mặc dù là Lâm Minh cũng không nên có sức chiến đấu khủng bố như vậy, đây là thực lực võ giả Ngưng Mạch kỳ không thể có, ngay cả trưởng lão Lãm Nguyệt tông cũng không làm được, Lãm Nguyệt tông là tiểu tông môn, một ít trưởng lão ngoại môn là cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong trong môn phái, lực công kích của bọn họ tuyệt đối không đạt được loại trình độ này.
Tuổi chỉ mười sáu đã có có thể so với trưởng lão ngoại môn Lãm Nguyệt tông, Lâm Minh làm thiên tài đệ nhất mười chín tông môn, hoàn toàn xứng đáng.
Ở một cái thành thị phàm nhân xa xôi lại có thể gặp được Lâm Minh, Lam Y tuyệt đối không nghĩ tới trải qua ly kỳ như vậy, cơ hội này, nàng tự nhiên không muốn bỏ qua.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn Lam Y một cái, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Đến bước này, Lâm Minh xác nhận Lam Y nhận ra chính mình, nàng vài lần tìm tới cửa khẳng định là có việc.
- Lâm công tử, đây là một quả Thanh Liên đan, có thể trợ giúp ngài khôi phục nguyên khí.
Lam Y nói xong, lấy ra một cái bình sứ khéo léo từ trong Tu Di giới, từ dược hương nồng đậm mà xem, quả thật là đan dược thượng phẩm.
- Không cần.
Lâm Minh khoát tay chặn lại:
- Đan dược ta có, Lam cô nương có chuyện gì, còn xin nói thẳng đi.
- Này...
Trong lúc nhất Lam Y thời có vẻ có chút quẫn bách, mở miệng cầu người, nàng có chút khó có thể mở miệng.
Lúc này, Thạch Lâm Khai lập tức lộ ra một bộ biểu tình thì ra là thế, cười hắc hắc, ý vị thâm trường nhìn Lâm Minh một cái, cho một cái ánh mắt huynh đệ ngươi thật lợi hại, sau đó mượn cớ ly khai.
Thực hiển nhiên, Thạch Lâm Khai nhìn ra Lam Y coi trọng Lâm Minh, loại sự tình này Thạch Lâm Khai thấy rất bình thường, mỹ nữ yêu anh hùng, huống chi tuổi hai người xấp xỉ, diện mạo Lâm Minh lại bất phàm.
Hành động Thạch Lâm Khai tự cho là thông minh, lập tức khiến Lam Y càng thêm quẫn bách, nàng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lâm công tử, ta có việc muốn nhờ, có thể đi tiếp nói chuyện hay không.
- Được rồi, đến quân doanh đi.
Lâm Minh cũng muốn biết một chút tình huống Lãm Nguyệt tông bị tập kích, vốn không có cự tuyệt.
Nhìn thấy thân ảnh Lâm Minh cùng Lam Y rời đi, Trang Phàm liếc mắt nhìn Lâm Vạn Sơn một cái, thuận miệng nói:
- Lão Lâm, Lâm Minh năm nay mười sáu rồi chứ.
Ân... Đến tuổi đính hôn rồi.
Dựa theo tập tục Thiên Vận quốc, nam nhân mười sáu tuổi là đủ tuổi trưởng thành, có thể đính hôn, mười tám tuổi là được thành hôn.
Nhưng võ giả lại khác, võ giả Tiên Thiên, một trăm tuổi không cưới vợ đều rất bình thường, Lâm Vạn Sơn cũng không biết Lâm Minh có tính toán kết hôn hay không, nếu là con cháu Lâm gia tầm thường, câu nói đầu tiên của Lâm Vạn Sơn có thể làm chủ hôn nhân, cho ngươi cưới ai thì ngươi phải cưới người đó, trừ phi ngươi không muốn ở trong gia tộc.
Nhưng ở hôn nhân đại sự của Lâm Minh, Lâm Vạn Sơn không có mảy may quyền lên tiếng, hết thảy đều phải để Lâm Minh làm chủ.
Trang Phàm thở dài một hơi, lắc lắc đầu, hắn cũng chỉ thuận miệng vừa nói, bất kể hiện tại Lâm Minh có ý tứ đính hôn hay không, đều nhất định không có khả năng trở thành con rể Trang gia, Trang gia bọn họ thật sự không chọn ra người con gái nào có thể trèo cao được. Phỏng chừng những vương công quý tộc kia Thiên Vận thành đã sớm theo dõi, chỉ cần Lâm Minh hơi chút lộ ra ý tứ phương diện này, những quý tộc kia chỉ sợ đều sắp xếp đội đến, thậm chí nguyện ý đưa con gái chính mình đến làm tiểu thiếp.
Lều trại của Lâm Minh, ở giữa đại doanh, bên trong trần sắt đơn giản, tuy nhiên cũng rất thoải mái, một tấm giường gỗ nhiều ngăn, mặt trên lót chăn bông tinh khiết, bởi vì bị ép nhiều cho nên ngồi trên có chút cứng rắn.
- Ngồi đi.
Lâm Minh tùy ý chỉ tay xuống giường.
- Lâm công tử, tiểu nữ tên là Chu Tâm Ngữ, Lam Y là nhũ danh của ta...
Lúc trước Lam Y không báo đại danh, cũng là tồn tại tâm tư che giấu, tuy nhiên hiện tại, yêu cầu Lâm Minh làm việc, tự nhiên phải thẳng thắn thành khẩn.
- Chu Tâm Ngữ...
Lâm Minh thoáng nhớ lại một chút, rốt cuộc nhớ lại. Trong kế hoạch Thần Hoàng đảo bồi dưỡng thiên tài, quả thật có cô gái này, nàng là một trong năm mươi nhân giai thiên tài.
- Chu cô nương là đệ tử Lãm Nguyệt tông đi?
Chu Tâm Ngữ do dự một chút, vẫn gật đầu, thân phận của nàng đã không có gì để giấu giếm, rất dễ dàng nghĩ đến.
Lúc này Ứ Nê cự thú đã đình chỉ giãy giụa, chỉ có mấy căn xúc tua bị nướng ở trong ngọn lửa nóng rực.
Lâm Minh một thương phá vỡ Ứ Nê cự thú, trực tiếp đi vào.
Xuy xuy xuy!
Niêm dịch xanh biếc trút xuống xuống dưới, trực tiếp bị ngọn lửa nướng thành tro tàn.
Sau một lát, Lâm Minh tung một viên nội đan màu xanh biếc bằng cỡ nắm tay ở trong cơ thể Ứ Nê cự thú, thu nhập vào trong Tu Di giới.
Hung thú cấp bốn trở lên tất có nội đan, nội đan Ứ Nê cự thú này bất kể dùng để luyện dược hay là chế độc đều là tài liệu tốt nhất, Lâm Minh tự nhiên sẽ không bỏ quên.
Vốn gân Ứ Nê cự thú cũng là tài liệu không tồi, tuy nhiên hiện tại Ứ Nê cự thú bị Lâm Minh một thương đâm xuyên, lại bị hỏa thiêu một lần, gân thú cũng không còn giá trị.
Ngọn lửa không ngừng tách ra, Lâm Minh cứ như vậy mang theo Tử Huyễn thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất đi ra từ trong lửa ngập trời, lúc này tóc hắn rối tung, năng lượng cả người còn sót lại lóe ra hình thành hồ quang màu tím, giống như Ma Thần cái thế.
Khoảng cách Lâm Minh gần nhất chính là thanh niên áo vàng Lãm Nguyệt tông, hắn co quắp ngồi dưới đất, trơ mắt nhìn Lâm Minh đi ra từ trong ngọn lửa, môi co rúm, dường như mất hồn.
Ắn vạn lần không ngờ, Lâm Minh lại trực tiếp đánh chết Ứ Nê cự thú...
Đó là hung thú cấp năm, có thể so với cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong tông môn, mà tu vi Lâm Minh mới là Ngưng Mạch trung kỳ!
Hắn rốt cuộc là ai?
Thanh niên áo vàng rất rõ ràng, tuổi như vậy, tu vi như vậy, lại với thực lực của hắn sẽ có khái niệm như gì.
Hắn không có khả năng không có tiếng tăm gì.
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng hô to truyền đến từ trong quân đội như thủy triều:
- Lâm anh hùng vạn tuế! Lâm anh hùng vạn tuế!
Đối với binh lính bình thường mà nói, Lâm Minh chính là ân nhân bọn họ, không có Lâm Minh. Bọn họ chẳng những phải chết, người nhà phía sau bọn họ cũng hóa thành xương khô.
Họ Lâm... Hắn họ Lâm...
Thiên tài mười sáu tuổi họ Lâm... Thanh niên áo vàng máy động trong lòng, hắn trong đầu hiện ra một cái tên. Ngay sau đó hoàn toàn hóa đá, dường như một pho tượng ngồi yên ở nơi nào, Lâm Minh tùy ý đi qua hắn...
Tiếng hoan hô còn đang tiếp tục, Lâm Minh đứng xa xa nhìn một đám binh sĩ kia cả người đẫm máu, đang cao giọng hoan hô, nỗi lòng không khỏi phức tạp.
Tuy rằng trong trận chiến đấu này, tác dụng lớn chính là những cao thủ, nhưng nếu không có bọn họ dùng thân thể xây dựng tường thành huyết nhục cách trở thú triều, như vậy mặc cho đám người Lâm Minh giết như thế nào. Hung thú vẫn nhảy vào trong Thanh Tang thành, tàn sát dân chúng.
Trong trận chiến đấu này, những binh sĩ này trả giá nhiều nhất. Nhưng bọn hắn nhận được ủng hộ lại ít nhất.
Hắn thậm chí nhìn thấy một binh sĩ mất đi cánh tay trái ở trong trận chiến tranh này. Trải qua băng bó đơn giản, liều mạng quơ về phía chính mình cánh tay phải còn lại.
Giờ khắc này, trong lòng Lâm Minh đột nhiên có chút trầm trọng, đây là chiến tranh phàm nhân, đội ngũ một vạn người chỉ còn lại có mấy ngàn, đối với bọn binh sĩ mà nói, có thể sống sót, có thể bảo trụ người nhà bọn họ cũng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nghĩ vậy hết thảy đầu sỏ gây nên, Nam Hải Ma Vực, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cỗ hận ý.
Đối với tông môn ngũ phẩm cao cao tại thượng mà nói, tính mạng phàm nhân, với con kiến không khác là bao.
Vì gồm thâu Thần Hoàng đảo trọng lâm Nam Thiên Vực, vì cảnh cáo mười chín tông môn, Nam Hải Ma Vực có thể không chút do dự nhấc lên một trận thổi quét toàn bộ Thần Hoàng châu khủng bố thú triều, thây đầy đất khắp nơi, sinh linh đồ thán.
Lâm Minh hướng quân trận đi đến, còn chưa đi đến, một đám người liền chen chúc xông tới, bọn họ đều là Thanh Tang thành cao tầng, đầu lĩnh chính là Lâm Vạn Sơn, Trang Phàm đám người.
Vừa rồi Lâm Minh một người một thương, một chiêu đánh chết Ứ Nê cự thú đã không thể dùng kỳ tích để hình dung, đó là quái vật lớn nhỏ bằng cỡ núi nhỏ, một thương đâm chết, ngọn lửa với tử điện thẳng hướng tận trời, cảnh tượng như vậy thật sự rung động lòng người.
Diêm bang bang chủ Thạch Lâm Khai kích động tới sắc mặt đỏ rực, hắn cười ha ha nói:
- Lâm anh hùng, ngươi thật sự là Chiến Thần chuyển thế!
Hắn vốn chuẩn bị bảo bốn phía tán thưởng một phen, kết quả lại phát hiện tình huống Lâm Minh có chút không đúng.
- Lâm anh hùng, không có việc gì chứ!
Lâm Minh phất tay áo nói:
- May không sao, ta nghỉ ngơi một chút là được.
Hắn chỉ là tiêu hao quá lớn, cũng không có chịu thương thế gì. Trong cơ thể Ứ Nê cự thú có rất nhiều chất nhầy ăn mòn, nhưng đại bộ phận bị Lôi Hỏa lực thiêu hủy, một ít còn sót lại cũng không phá ra hộ thể chân nguyên của Lâm Minh.
Lúc này, một cô gái mặc áo trắng đi ra từ trong đám người, thật cẩn thận kêu một tiếng:
- Lâm công tử.
Cô gái đúng là Lam Y, sau một màn vừa rồi, Lam Y đã không cần xác nhận thân phận Lâm Minh, phóng nhãn mười chín tông môn, trừ bỏ Lâm Minh ai còn có thể làm đến một bước này?
Trên thực tế, nguyên bản ở trong ấn tượng Lam Y, mặc dù là Lâm Minh cũng không nên có sức chiến đấu khủng bố như vậy, đây là thực lực võ giả Ngưng Mạch kỳ không thể có, ngay cả trưởng lão Lãm Nguyệt tông cũng không làm được, Lãm Nguyệt tông là tiểu tông môn, một ít trưởng lão ngoại môn là cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong trong môn phái, lực công kích của bọn họ tuyệt đối không đạt được loại trình độ này.
Tuổi chỉ mười sáu đã có có thể so với trưởng lão ngoại môn Lãm Nguyệt tông, Lâm Minh làm thiên tài đệ nhất mười chín tông môn, hoàn toàn xứng đáng.
Ở một cái thành thị phàm nhân xa xôi lại có thể gặp được Lâm Minh, Lam Y tuyệt đối không nghĩ tới trải qua ly kỳ như vậy, cơ hội này, nàng tự nhiên không muốn bỏ qua.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn Lam Y một cái, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Đến bước này, Lâm Minh xác nhận Lam Y nhận ra chính mình, nàng vài lần tìm tới cửa khẳng định là có việc.
- Lâm công tử, đây là một quả Thanh Liên đan, có thể trợ giúp ngài khôi phục nguyên khí.
Lam Y nói xong, lấy ra một cái bình sứ khéo léo từ trong Tu Di giới, từ dược hương nồng đậm mà xem, quả thật là đan dược thượng phẩm.
- Không cần.
Lâm Minh khoát tay chặn lại:
- Đan dược ta có, Lam cô nương có chuyện gì, còn xin nói thẳng đi.
- Này...
Trong lúc nhất Lam Y thời có vẻ có chút quẫn bách, mở miệng cầu người, nàng có chút khó có thể mở miệng.
Lúc này, Thạch Lâm Khai lập tức lộ ra một bộ biểu tình thì ra là thế, cười hắc hắc, ý vị thâm trường nhìn Lâm Minh một cái, cho một cái ánh mắt huynh đệ ngươi thật lợi hại, sau đó mượn cớ ly khai.
Thực hiển nhiên, Thạch Lâm Khai nhìn ra Lam Y coi trọng Lâm Minh, loại sự tình này Thạch Lâm Khai thấy rất bình thường, mỹ nữ yêu anh hùng, huống chi tuổi hai người xấp xỉ, diện mạo Lâm Minh lại bất phàm.
Hành động Thạch Lâm Khai tự cho là thông minh, lập tức khiến Lam Y càng thêm quẫn bách, nàng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lâm công tử, ta có việc muốn nhờ, có thể đi tiếp nói chuyện hay không.
- Được rồi, đến quân doanh đi.
Lâm Minh cũng muốn biết một chút tình huống Lãm Nguyệt tông bị tập kích, vốn không có cự tuyệt.
Nhìn thấy thân ảnh Lâm Minh cùng Lam Y rời đi, Trang Phàm liếc mắt nhìn Lâm Vạn Sơn một cái, thuận miệng nói:
- Lão Lâm, Lâm Minh năm nay mười sáu rồi chứ.
Ân... Đến tuổi đính hôn rồi.
Dựa theo tập tục Thiên Vận quốc, nam nhân mười sáu tuổi là đủ tuổi trưởng thành, có thể đính hôn, mười tám tuổi là được thành hôn.
Nhưng võ giả lại khác, võ giả Tiên Thiên, một trăm tuổi không cưới vợ đều rất bình thường, Lâm Vạn Sơn cũng không biết Lâm Minh có tính toán kết hôn hay không, nếu là con cháu Lâm gia tầm thường, câu nói đầu tiên của Lâm Vạn Sơn có thể làm chủ hôn nhân, cho ngươi cưới ai thì ngươi phải cưới người đó, trừ phi ngươi không muốn ở trong gia tộc.
Nhưng ở hôn nhân đại sự của Lâm Minh, Lâm Vạn Sơn không có mảy may quyền lên tiếng, hết thảy đều phải để Lâm Minh làm chủ.
Trang Phàm thở dài một hơi, lắc lắc đầu, hắn cũng chỉ thuận miệng vừa nói, bất kể hiện tại Lâm Minh có ý tứ đính hôn hay không, đều nhất định không có khả năng trở thành con rể Trang gia, Trang gia bọn họ thật sự không chọn ra người con gái nào có thể trèo cao được. Phỏng chừng những vương công quý tộc kia Thiên Vận thành đã sớm theo dõi, chỉ cần Lâm Minh hơi chút lộ ra ý tứ phương diện này, những quý tộc kia chỉ sợ đều sắp xếp đội đến, thậm chí nguyện ý đưa con gái chính mình đến làm tiểu thiếp.
Lều trại của Lâm Minh, ở giữa đại doanh, bên trong trần sắt đơn giản, tuy nhiên cũng rất thoải mái, một tấm giường gỗ nhiều ngăn, mặt trên lót chăn bông tinh khiết, bởi vì bị ép nhiều cho nên ngồi trên có chút cứng rắn.
- Ngồi đi.
Lâm Minh tùy ý chỉ tay xuống giường.
- Lâm công tử, tiểu nữ tên là Chu Tâm Ngữ, Lam Y là nhũ danh của ta...
Lúc trước Lam Y không báo đại danh, cũng là tồn tại tâm tư che giấu, tuy nhiên hiện tại, yêu cầu Lâm Minh làm việc, tự nhiên phải thẳng thắn thành khẩn.
- Chu Tâm Ngữ...
Lâm Minh thoáng nhớ lại một chút, rốt cuộc nhớ lại. Trong kế hoạch Thần Hoàng đảo bồi dưỡng thiên tài, quả thật có cô gái này, nàng là một trong năm mươi nhân giai thiên tài.
- Chu cô nương là đệ tử Lãm Nguyệt tông đi?
Chu Tâm Ngữ do dự một chút, vẫn gật đầu, thân phận của nàng đã không có gì để giấu giếm, rất dễ dàng nghĩ đến.
/2473
|