Kế tiếp là ai?
Đây là thách thức sao? Đây căn bản chính là vẽ mặt trắng trợn!
Nghe thấy Lâm Minh hô lên câu này, mặt của đệ tử Ngũ Hành Vực đã bắt đầu phát xanh.
Tiểu tử này là người sắt sao? Ba trận rồi! Thắng liền ba trận, đối thủ người sau mạnh hơn ngườitrước! Mà Lâm Minh dường như không có dấu hiệu gì rõ ràng khí huyết phù phiếm.
- Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo! Thật cmn, cmn kiêu ngạo!
Một nam nhân Hậu Thổ tông đỏ mặt, dùng liền hai lần “cmn” để phát tiết tâm tình phẫn nộ của mình.
- Tên khốn kiếp này, tức chết lão tử, thủ tịch đệ tử của chúng ta vì sao không ra sân? Đám người Bạch Ngạo Hiên, Hỏa Như Yên, Triển Vân Gian... Làm ăn cái gì không biết, bọn họ đi lên phút giây diệt hắn!
- Ngu ngốc! Nếu thủ tịch đệ tử ra sân, Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh có thể đứng nhìn sao? Đến lúc đó thủ tịch đệ tử so chiêu, vậy không phải là vô công để tiểu tử kia xuống dưới nghỉ ngơi sao? Chúng ta đều xa luân chiến đến nước này rồi, thất bại trong gang tấc, lại phải bắt đầu từ không. Phải một tiếng trống hăng hái tinh thần đánh bại hắn!
- Mẹ nó, lão tử lên diệt uy phong tiểu tử này!
Một tên “trẻ trâu” đứng lên, lại bị người bên cạnh kéo xuống:
- Đừng choáng váng, ngươi còn chưa đủ lọt vào năm hạng đầu đệ tử thân truyền, đi lên chỉ là đưa đồ ăn!
- Hừ, ta cũng không tin hắn có thể lực tốt như vậy. Liên tục ba trận đại chiến, hắn là người thép hay sao? Lão tử cho dù không thắng được hắn cũng muốn ép khô thể lực của hắn!
Khu vực sáu đại tông tranh luận kịch liệt, bọn họ không thể không thừa nhận một sự thật khiến người không thể chấp nhận. Đó chính là sức chịu đựng của Lâm Minh cực kỳ khủng bố!
Tuy rằng sau mỗi một trận chiến, chân nguyên của hắn đều đang tiêu hao. Nhưng là tốc độ tiêu hao thong thả khiến người ta giận sôi. Đó hoàn toàn là một loại cảm giác nhìn không thấy hy vọng.
Thời gian chừng năm hô hấp lại không có ai ra sân. Sở Vân Phi vừa bại trận xuống ở trong Phong Vân cốc xếp hạng thứ tư, Phong Vân cốc trừ Triển Vân Gian ra cũng chỉ có hai người xếp ở phía trước Sở Vân Phi.
Như thế xem ra, cho dù là đệ tử thân truyền xếp hạng thứ hai đi nghênh chiến Lâm Minh cũng không bảo hiểm!
Trận xa luân chiến này, Lâm Minh không hề nghi vấn sẽ thua. Cho dù là thiên tài cấp thánh cũng không chống được mấy chục cao thủ Hậu Thiên. Nhưng mấu chốt là hiện tại, đến ai tới làm tốt thí?
Đệ tử thân truyền của sáu đại tông, lấy ra bất kỳ người nào đều là nhân vật càng thêm ưu tú hơn so với Khương Bạc Vân. Ngạo khí trong lòng người bậc này có thể nghĩ mà biết, bọn họ hết sức quý trọng danh dự của mình.
Cho dù là bị đeo cái danh xa luân chiến không vẻ vang này, mọi người cũng đều hy vọng mình là một người cuối cùng làm ngư ông đắc lợi kia. Sự cao ngạo của bọn họ đã khó thể cho phép bọn họ ra sân làm tốt thí.
- Nhanh ra sân đi, tiểu tử này đang khôi phục thể lực, hắn vừa uống thuốc rồi!
Đã mười hơi thở, có một số người của Ngũ Hành Vực sắc mặt đều bắt đầu tái xanh. Bị một tiểu tử mười sáu tuổi chặn ở cửa nhà thách thức lại không ai dám lên, đây gọi là chuyện gì chứ!
Nhất là lúc này, khu vực của đệ tử Thần Hoàng đảo bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
- Lâm ca, tuyệt vời!
- Lâm ca, đủ khí phách!
- Lâm ca, nam nhân chân chính, nam nhân thiết huyết!
- Lâm Minh, cố lên!
- Lâm Minh, thật đẹp trai!
Đệ Tử Thần Hoàng đảo lúc này xem như nở mày nở mặt. Trước đó bị người ta chặn cửa thách thức, có thể nói là giật gấu vá vai, đáp ứng không xuể.
Hiện tại Lâm Minh một người thách cho đệ tử Ngũ Hành Vực không dám ló đầu. Còn có gì càng thêm hết giận so với điều này!
Đương nhiên, trong đó có số ít đệ tử như Nghiêm Phó Hồng sắc mặt càng thêm khó coi, khuôn mặt đã nặng đến mức sắp rỉ ra nước. Nghiêm Phó Hồng sợ, hắn không nghĩ tới mình chọc vào một biến thái như vậy. Nếu như bị hắn ta biết... Nghiêm Phó Hồng không dám nghĩ tiếp, nghĩ thôi đều đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Rất nhiều đệ tử Thần Hoàng đảo giẫm lên ghế, vung quần áo, có xu thế phát điên.
Nên biết, đệ tử Thần Hoàng đảo trước giờ tự cho mình rất cao, nhất là đệ tử hạch tâm đó chính là thiên chi kiêu tử trong thiên chi kiêu tử. Nam cố kị hình tượng, nữ thì càng không cần phải nói. Tùy tiện lấy ra một người, thân phận đều ưu việt hơn công chúa một nước gấp trăm lần.
Nhưng là hiện tại, bọn họ cũng bất chấp rụt rè, không để ý kiêu ngạo, ngoác họng hò hét.
Nữ đệ tử của Thần Hoàng đảo phi thường nhiều, nghe tiếng trợ uy như oanh như yến, thậm chí bộ phận nữ đệ tử mặt đỏ bừng, có dấu hiệu phát triển hướng mê trai. Đệ tử Ngũ Hành Vực làm sao còn có thể nhịn được.
Đối với động vật giống đực của thiên nhiên mà nói, thống khổ nhất không gì ngoài ở trước mặt phần đông động vật giống cái mỹ lệ bị động vật giống đực khác ép tới mức không ngẩng đầu lên được.
Người tuy rằng khoe khoang trí tuệ của mình, nhưng loại bản tính động vật khắc sâu tận xương này vẫn như trước không thể áp chế.
Người của Ngũ Hành Vực phát điên, áp lực quá lớn. Một tên “trẻ trâu” bất chấp tất cả đứng lên, ôm tinh thần thấy chết không sờn, kiên quyết đi lên đài. Hắn chuẩn bị làm tốt thí, chuẩn bị hy sinh anh dũng cho thanh danh của Ngũ Hành Vực. Loại tinh thần hy sinh này lập tức nghênh đón ánh mắt khâm phục kiêm đồng tình của đệ tử chung quanh.
“Trẻ trâu” rất thỏa mãn, trong đầu hắn lúc này quanh quẩn đều là những lời nói như “người có thể chết đứng, nhưng không thể sống quỳ!”...
Hy sinh vì nghĩa, sát thân thành nhân. Vì danh tiết mà chết, chết có ý nghĩa.
Lâm Minh không có lời nào để nói nhìn thằng ngốc đứng lên này. Hắn đáp ứng trận xa luân chiến này, một là vì báo đáp Mục Dục Hoàng, hai là vì áp bách cực hạn của mình, trong chiến đấu cực hạn nâng cao thực lực.
Nhưng là thằng này đi lên, chỉ thuần lãng phí thời gian, tu vi rồi lại ngay cả Hậu Thiên kỳ cũng không tới.
Tuy nhiên cũng may có một đệ tử thân truyền của Phong Vân cốc thật sự không nhìn được nữa, cũng đứng lên theo. Hắn là đệ tử xếp hạng ba của Phong Vân cốc, tên là Triển Hoắc, thực lực hơi nhỉnh hơn Sở Vân Phi, nhưng chống lại Lâm Minh hắn cũng không có nhiều nắm chắc.
- Huynh đệ, chúng ta ai ra tay?
Võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong nhìn thấy Triển Hoắc đứng lên, run run rẩy rẩy hỏi. Khi đi lên đài hắn mới cảm nhận được áp lực, không giống với lúc lòng đầy căm phẫn ở dưới đài. Loại áp lực này khiến hắn tâm thần khẩn trương, nhất là ở trên đài, nghe thấy tiếng hoan hô, hò hét của đệ tử hai phe, áp lực lại càng đạt tới cực hạn.
Lại đối mặt Lâm Minh cầm thương ung dung mà đứng trên đài, áp lực lại càng diễn biến thành một loại khí thế áp bách càng thêm mãnh liệt, khiến hắn có chút chịu không nổi.
Hắn rốt cuộc có chút hiểu được, vì sao đệ tử Hậu Thiên kỳ có mấy chục người, lại chừng thời gian mười hơi thở không ai ra sân. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả thiên chi kiêu tử Ngũ Hành Vực và Nam Thiên Vực lượng lớn lão quái Toàn Đan, thất bại chịu đựng áp lực có thể nghĩ mà biết. Dưới áp lực như thế, mỗi người ra sân tự nhiên cực kỳ thận trọng.
Triển Hoắc liếc thằng ngốc này một cái, chân nguyên truyền âm nói:
- Ngươi xuống đi. Ngươi lên tiêu hao chút thể lực ấy của đối thủ, còn không nhiều bằng người ta khôi phục.
“Trẻ trâu” sắc mặt thật sự tái xanh, khi hắn không biết mình nên làm thế nào mới tốt, Triển Hoắc lên đài nói:
- Phong Vân cốc Triển Hoắc, xin chỉ giáo.
Triển Hoắc rút ra vũ khí của hắn, khiến người rất ngoài ý muốn, dĩ nhiên là một cái roi.
Loại vũ khí roi này, còn khó chế tạo hơn thương. Roi của Triển Hoắc dường như là một loại gân thú nào đó bện thành, mặt ngoài gân thú có gắn một chuỗi đốt kim loại, mỗi một đốt kim loại đều bị rèn ra góc cạnh sắc bén. Có thể tưởng tượng, bị roi như vậy vụt đến kết cục tuyệt đối là xương thịt đều nát.
Roi rất dài, ước chừng năm trượng, roi như vậy vung lên rất khó khống chế.
Lâm Minh tiện tay vung trường thương, mũi thương vạch ra một vành trăng tròn trên mặt đất:
- Ra chiêu đi.
Khóe miệng Triển Hoắc nổi lên một độ cong, lộ ra một chút ý cười thâm thúy, nụ cười ẩn chứa ý tứ trêu cợt và trào phúng, khiến Lâm Minh khẽ nhíu mày. Tiểu tử này muốn làm gì?
- Tiểu tử, gặp phải ta xem như ngươi xui xẻo!
Triển Hoắc nói xong hai gối gập lại, đột nhiên nhảy lên trên!
- Ồ? Nhảy lên trên?
Triển Hoắc nhảy một phát lên độ cao hơn mười trượng. Tiếp theo, tốc độ lên cao của hắn bắt đầu thong thả, chờ đến khi tốc độ hạ đến thấp nhất, xảy ra một chuyện khiến người không kịp liệu đến.
Triển Hoắc rồi lại giang hai tay, cả người quần áo phần phật, lắc lư dừng ở giữa không trung.
Trôi nổi?
Đệ tử của Thần Hoàng đảo ngây người, Ngũ Hành Vực trừ Phong Vân cốc ra đa số đệ tử còn lại cũng ngây người. Ngay cả một số trưởng lão của Thần Hoàng đảo cũng hơi động dung.
- Ồ? Tiểu tử này thú vị, Phong Vân cốc ở mặt lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp!
- Triển Hoắc này cũng là một trong Phong Vân tứ kiệt hả. Loại ý cảnh lĩnh ngộ kỳ lạ này, không thấy kém Sở Vân Phi một chút nào, Phong Vân cốc ngàn năm tông môn tích lũy, danh bất hư truyền.
- Ha ha! Tích lũy là một phương diện, vẫn là tiểu tử Triển Hoắc này ngộ tính tốt. Phi Không thuật cũng không phải mỗi một đệ tử Phong Vân cốc đều có thể học được. Kỹ xảo này rất khó nắm giữ, trong thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Triển Hoắc biết mà thôi.
Chỉ có Lâm Minh trên mặt lộ ra một vẻ cực kỳ cổ quái. Phi Không thuật?
Hắn nhìn thân hình Triển Hoắc mơ hồ không chừng, thỉnh thoảng lại có dòng khí xoáy nhỏ bé hình thành bên cạnh người. Đây là dấu hiệu Phong nguyên khí khống chế không ổn.
Nếu như với ánh mắt Lâm Minh sau khi tu luyện Kim Bằng Phá Hư mà xem, một chiêu này của Triển Hoắc không có bất kỳ giá trị thực chiến, có thể nói là vụng về không chịu nổi.
Tuy nhiên, Lâm Minh cũng hiểu được một chuyện. Dưới Tiên Thiên phi hành cũng không phải là chuyện gì rất giỏi. Hắn trước đây một mực che giấu bí mật của Kim Bằng Phá Hư, sợ bộ công pháp này gây kinh thế hãi tục cỡ nào. Hiện tại xem ra, hạng người kỳ tài ngút trời, có thể lĩnh ngộ kỹ xảo phi không trong Phong chi ý cảnh cũng chẳng có gì lạ.
Chính mình không cần phải giấu giếm, dù sao ngộ tính của hắn bởi vì một số nguyên nhân quỷ thần xui khiến, bị người kinh là người trời. Lại thêm một phần lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cũng sẽ không có người hoài nghi cái gì.
Có thể tùy ý vận dụng Kim Bằng Phá Hư có thể trong chiến đấu đột nhiên ở không trung biến hướng, phần kỹ xảo này nếu vận dụng thuần thục có thể khiến người khó lòng phòng bị.
Lúc này Triển Hoắc ở không trung đã bay đến độ cao hơn hai mươi trượng, ở mặt đất nhìn lên chỉ là một bóng người bằng bàn tay mà thôi. Hắn cười hắc hắc, lớn tiếng nói:
- Lâm Minh, trận chiến đấu này ta đã ở vào thế bất bại! Ngươi làm khó dễ được ta?
Triển Hoắc rất thông minh, hắn phỏng chừng mình khả năng đấu không lại Lâm Minh, như vậy hắn liền dùng Phi Không thuật bay lên không trung, sau đó lợi dụng ưu thế độ dài của vũ khí roi. Lại thêm ưu thế công kích tầm xa của chân nguyên dung nhập trong gió, tiêu hao thể lực của Lâm Minh. Làm như vậy, đánh một trận này, cho dù mình vẫn thua cũng có thể làm cho Lâm Minh tiêu hao bảy tám phần. Xem hắn còn có vốn liếng gì để đánh tiếp.
Lâm Minh chỉ có thể bị động chịu đánh, độ cao hai mươi trượng, võ giả nhảy lên tuy rằng có thể đạt tới, nhưng là khi nhảy lên lực đạo đã không còn lại bao nhiêu. Triển Hoắc hoàn toàn có thể nhìn rõ phương hướng lúc Lâm Minh nhảy lên, ung dung né tránh.
Đây là thách thức sao? Đây căn bản chính là vẽ mặt trắng trợn!
Nghe thấy Lâm Minh hô lên câu này, mặt của đệ tử Ngũ Hành Vực đã bắt đầu phát xanh.
Tiểu tử này là người sắt sao? Ba trận rồi! Thắng liền ba trận, đối thủ người sau mạnh hơn ngườitrước! Mà Lâm Minh dường như không có dấu hiệu gì rõ ràng khí huyết phù phiếm.
- Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo! Thật cmn, cmn kiêu ngạo!
Một nam nhân Hậu Thổ tông đỏ mặt, dùng liền hai lần “cmn” để phát tiết tâm tình phẫn nộ của mình.
- Tên khốn kiếp này, tức chết lão tử, thủ tịch đệ tử của chúng ta vì sao không ra sân? Đám người Bạch Ngạo Hiên, Hỏa Như Yên, Triển Vân Gian... Làm ăn cái gì không biết, bọn họ đi lên phút giây diệt hắn!
- Ngu ngốc! Nếu thủ tịch đệ tử ra sân, Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh có thể đứng nhìn sao? Đến lúc đó thủ tịch đệ tử so chiêu, vậy không phải là vô công để tiểu tử kia xuống dưới nghỉ ngơi sao? Chúng ta đều xa luân chiến đến nước này rồi, thất bại trong gang tấc, lại phải bắt đầu từ không. Phải một tiếng trống hăng hái tinh thần đánh bại hắn!
- Mẹ nó, lão tử lên diệt uy phong tiểu tử này!
Một tên “trẻ trâu” đứng lên, lại bị người bên cạnh kéo xuống:
- Đừng choáng váng, ngươi còn chưa đủ lọt vào năm hạng đầu đệ tử thân truyền, đi lên chỉ là đưa đồ ăn!
- Hừ, ta cũng không tin hắn có thể lực tốt như vậy. Liên tục ba trận đại chiến, hắn là người thép hay sao? Lão tử cho dù không thắng được hắn cũng muốn ép khô thể lực của hắn!
Khu vực sáu đại tông tranh luận kịch liệt, bọn họ không thể không thừa nhận một sự thật khiến người không thể chấp nhận. Đó chính là sức chịu đựng của Lâm Minh cực kỳ khủng bố!
Tuy rằng sau mỗi một trận chiến, chân nguyên của hắn đều đang tiêu hao. Nhưng là tốc độ tiêu hao thong thả khiến người ta giận sôi. Đó hoàn toàn là một loại cảm giác nhìn không thấy hy vọng.
Thời gian chừng năm hô hấp lại không có ai ra sân. Sở Vân Phi vừa bại trận xuống ở trong Phong Vân cốc xếp hạng thứ tư, Phong Vân cốc trừ Triển Vân Gian ra cũng chỉ có hai người xếp ở phía trước Sở Vân Phi.
Như thế xem ra, cho dù là đệ tử thân truyền xếp hạng thứ hai đi nghênh chiến Lâm Minh cũng không bảo hiểm!
Trận xa luân chiến này, Lâm Minh không hề nghi vấn sẽ thua. Cho dù là thiên tài cấp thánh cũng không chống được mấy chục cao thủ Hậu Thiên. Nhưng mấu chốt là hiện tại, đến ai tới làm tốt thí?
Đệ tử thân truyền của sáu đại tông, lấy ra bất kỳ người nào đều là nhân vật càng thêm ưu tú hơn so với Khương Bạc Vân. Ngạo khí trong lòng người bậc này có thể nghĩ mà biết, bọn họ hết sức quý trọng danh dự của mình.
Cho dù là bị đeo cái danh xa luân chiến không vẻ vang này, mọi người cũng đều hy vọng mình là một người cuối cùng làm ngư ông đắc lợi kia. Sự cao ngạo của bọn họ đã khó thể cho phép bọn họ ra sân làm tốt thí.
- Nhanh ra sân đi, tiểu tử này đang khôi phục thể lực, hắn vừa uống thuốc rồi!
Đã mười hơi thở, có một số người của Ngũ Hành Vực sắc mặt đều bắt đầu tái xanh. Bị một tiểu tử mười sáu tuổi chặn ở cửa nhà thách thức lại không ai dám lên, đây gọi là chuyện gì chứ!
Nhất là lúc này, khu vực của đệ tử Thần Hoàng đảo bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
- Lâm ca, tuyệt vời!
- Lâm ca, đủ khí phách!
- Lâm ca, nam nhân chân chính, nam nhân thiết huyết!
- Lâm Minh, cố lên!
- Lâm Minh, thật đẹp trai!
Đệ Tử Thần Hoàng đảo lúc này xem như nở mày nở mặt. Trước đó bị người ta chặn cửa thách thức, có thể nói là giật gấu vá vai, đáp ứng không xuể.
Hiện tại Lâm Minh một người thách cho đệ tử Ngũ Hành Vực không dám ló đầu. Còn có gì càng thêm hết giận so với điều này!
Đương nhiên, trong đó có số ít đệ tử như Nghiêm Phó Hồng sắc mặt càng thêm khó coi, khuôn mặt đã nặng đến mức sắp rỉ ra nước. Nghiêm Phó Hồng sợ, hắn không nghĩ tới mình chọc vào một biến thái như vậy. Nếu như bị hắn ta biết... Nghiêm Phó Hồng không dám nghĩ tiếp, nghĩ thôi đều đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Rất nhiều đệ tử Thần Hoàng đảo giẫm lên ghế, vung quần áo, có xu thế phát điên.
Nên biết, đệ tử Thần Hoàng đảo trước giờ tự cho mình rất cao, nhất là đệ tử hạch tâm đó chính là thiên chi kiêu tử trong thiên chi kiêu tử. Nam cố kị hình tượng, nữ thì càng không cần phải nói. Tùy tiện lấy ra một người, thân phận đều ưu việt hơn công chúa một nước gấp trăm lần.
Nhưng là hiện tại, bọn họ cũng bất chấp rụt rè, không để ý kiêu ngạo, ngoác họng hò hét.
Nữ đệ tử của Thần Hoàng đảo phi thường nhiều, nghe tiếng trợ uy như oanh như yến, thậm chí bộ phận nữ đệ tử mặt đỏ bừng, có dấu hiệu phát triển hướng mê trai. Đệ tử Ngũ Hành Vực làm sao còn có thể nhịn được.
Đối với động vật giống đực của thiên nhiên mà nói, thống khổ nhất không gì ngoài ở trước mặt phần đông động vật giống cái mỹ lệ bị động vật giống đực khác ép tới mức không ngẩng đầu lên được.
Người tuy rằng khoe khoang trí tuệ của mình, nhưng loại bản tính động vật khắc sâu tận xương này vẫn như trước không thể áp chế.
Người của Ngũ Hành Vực phát điên, áp lực quá lớn. Một tên “trẻ trâu” bất chấp tất cả đứng lên, ôm tinh thần thấy chết không sờn, kiên quyết đi lên đài. Hắn chuẩn bị làm tốt thí, chuẩn bị hy sinh anh dũng cho thanh danh của Ngũ Hành Vực. Loại tinh thần hy sinh này lập tức nghênh đón ánh mắt khâm phục kiêm đồng tình của đệ tử chung quanh.
“Trẻ trâu” rất thỏa mãn, trong đầu hắn lúc này quanh quẩn đều là những lời nói như “người có thể chết đứng, nhưng không thể sống quỳ!”...
Hy sinh vì nghĩa, sát thân thành nhân. Vì danh tiết mà chết, chết có ý nghĩa.
Lâm Minh không có lời nào để nói nhìn thằng ngốc đứng lên này. Hắn đáp ứng trận xa luân chiến này, một là vì báo đáp Mục Dục Hoàng, hai là vì áp bách cực hạn của mình, trong chiến đấu cực hạn nâng cao thực lực.
Nhưng là thằng này đi lên, chỉ thuần lãng phí thời gian, tu vi rồi lại ngay cả Hậu Thiên kỳ cũng không tới.
Tuy nhiên cũng may có một đệ tử thân truyền của Phong Vân cốc thật sự không nhìn được nữa, cũng đứng lên theo. Hắn là đệ tử xếp hạng ba của Phong Vân cốc, tên là Triển Hoắc, thực lực hơi nhỉnh hơn Sở Vân Phi, nhưng chống lại Lâm Minh hắn cũng không có nhiều nắm chắc.
- Huynh đệ, chúng ta ai ra tay?
Võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong nhìn thấy Triển Hoắc đứng lên, run run rẩy rẩy hỏi. Khi đi lên đài hắn mới cảm nhận được áp lực, không giống với lúc lòng đầy căm phẫn ở dưới đài. Loại áp lực này khiến hắn tâm thần khẩn trương, nhất là ở trên đài, nghe thấy tiếng hoan hô, hò hét của đệ tử hai phe, áp lực lại càng đạt tới cực hạn.
Lại đối mặt Lâm Minh cầm thương ung dung mà đứng trên đài, áp lực lại càng diễn biến thành một loại khí thế áp bách càng thêm mãnh liệt, khiến hắn có chút chịu không nổi.
Hắn rốt cuộc có chút hiểu được, vì sao đệ tử Hậu Thiên kỳ có mấy chục người, lại chừng thời gian mười hơi thở không ai ra sân. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả thiên chi kiêu tử Ngũ Hành Vực và Nam Thiên Vực lượng lớn lão quái Toàn Đan, thất bại chịu đựng áp lực có thể nghĩ mà biết. Dưới áp lực như thế, mỗi người ra sân tự nhiên cực kỳ thận trọng.
Triển Hoắc liếc thằng ngốc này một cái, chân nguyên truyền âm nói:
- Ngươi xuống đi. Ngươi lên tiêu hao chút thể lực ấy của đối thủ, còn không nhiều bằng người ta khôi phục.
“Trẻ trâu” sắc mặt thật sự tái xanh, khi hắn không biết mình nên làm thế nào mới tốt, Triển Hoắc lên đài nói:
- Phong Vân cốc Triển Hoắc, xin chỉ giáo.
Triển Hoắc rút ra vũ khí của hắn, khiến người rất ngoài ý muốn, dĩ nhiên là một cái roi.
Loại vũ khí roi này, còn khó chế tạo hơn thương. Roi của Triển Hoắc dường như là một loại gân thú nào đó bện thành, mặt ngoài gân thú có gắn một chuỗi đốt kim loại, mỗi một đốt kim loại đều bị rèn ra góc cạnh sắc bén. Có thể tưởng tượng, bị roi như vậy vụt đến kết cục tuyệt đối là xương thịt đều nát.
Roi rất dài, ước chừng năm trượng, roi như vậy vung lên rất khó khống chế.
Lâm Minh tiện tay vung trường thương, mũi thương vạch ra một vành trăng tròn trên mặt đất:
- Ra chiêu đi.
Khóe miệng Triển Hoắc nổi lên một độ cong, lộ ra một chút ý cười thâm thúy, nụ cười ẩn chứa ý tứ trêu cợt và trào phúng, khiến Lâm Minh khẽ nhíu mày. Tiểu tử này muốn làm gì?
- Tiểu tử, gặp phải ta xem như ngươi xui xẻo!
Triển Hoắc nói xong hai gối gập lại, đột nhiên nhảy lên trên!
- Ồ? Nhảy lên trên?
Triển Hoắc nhảy một phát lên độ cao hơn mười trượng. Tiếp theo, tốc độ lên cao của hắn bắt đầu thong thả, chờ đến khi tốc độ hạ đến thấp nhất, xảy ra một chuyện khiến người không kịp liệu đến.
Triển Hoắc rồi lại giang hai tay, cả người quần áo phần phật, lắc lư dừng ở giữa không trung.
Trôi nổi?
Đệ tử của Thần Hoàng đảo ngây người, Ngũ Hành Vực trừ Phong Vân cốc ra đa số đệ tử còn lại cũng ngây người. Ngay cả một số trưởng lão của Thần Hoàng đảo cũng hơi động dung.
- Ồ? Tiểu tử này thú vị, Phong Vân cốc ở mặt lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp!
- Triển Hoắc này cũng là một trong Phong Vân tứ kiệt hả. Loại ý cảnh lĩnh ngộ kỳ lạ này, không thấy kém Sở Vân Phi một chút nào, Phong Vân cốc ngàn năm tông môn tích lũy, danh bất hư truyền.
- Ha ha! Tích lũy là một phương diện, vẫn là tiểu tử Triển Hoắc này ngộ tính tốt. Phi Không thuật cũng không phải mỗi một đệ tử Phong Vân cốc đều có thể học được. Kỹ xảo này rất khó nắm giữ, trong thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có Triển Hoắc biết mà thôi.
Chỉ có Lâm Minh trên mặt lộ ra một vẻ cực kỳ cổ quái. Phi Không thuật?
Hắn nhìn thân hình Triển Hoắc mơ hồ không chừng, thỉnh thoảng lại có dòng khí xoáy nhỏ bé hình thành bên cạnh người. Đây là dấu hiệu Phong nguyên khí khống chế không ổn.
Nếu như với ánh mắt Lâm Minh sau khi tu luyện Kim Bằng Phá Hư mà xem, một chiêu này của Triển Hoắc không có bất kỳ giá trị thực chiến, có thể nói là vụng về không chịu nổi.
Tuy nhiên, Lâm Minh cũng hiểu được một chuyện. Dưới Tiên Thiên phi hành cũng không phải là chuyện gì rất giỏi. Hắn trước đây một mực che giấu bí mật của Kim Bằng Phá Hư, sợ bộ công pháp này gây kinh thế hãi tục cỡ nào. Hiện tại xem ra, hạng người kỳ tài ngút trời, có thể lĩnh ngộ kỹ xảo phi không trong Phong chi ý cảnh cũng chẳng có gì lạ.
Chính mình không cần phải giấu giếm, dù sao ngộ tính của hắn bởi vì một số nguyên nhân quỷ thần xui khiến, bị người kinh là người trời. Lại thêm một phần lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cũng sẽ không có người hoài nghi cái gì.
Có thể tùy ý vận dụng Kim Bằng Phá Hư có thể trong chiến đấu đột nhiên ở không trung biến hướng, phần kỹ xảo này nếu vận dụng thuần thục có thể khiến người khó lòng phòng bị.
Lúc này Triển Hoắc ở không trung đã bay đến độ cao hơn hai mươi trượng, ở mặt đất nhìn lên chỉ là một bóng người bằng bàn tay mà thôi. Hắn cười hắc hắc, lớn tiếng nói:
- Lâm Minh, trận chiến đấu này ta đã ở vào thế bất bại! Ngươi làm khó dễ được ta?
Triển Hoắc rất thông minh, hắn phỏng chừng mình khả năng đấu không lại Lâm Minh, như vậy hắn liền dùng Phi Không thuật bay lên không trung, sau đó lợi dụng ưu thế độ dài của vũ khí roi. Lại thêm ưu thế công kích tầm xa của chân nguyên dung nhập trong gió, tiêu hao thể lực của Lâm Minh. Làm như vậy, đánh một trận này, cho dù mình vẫn thua cũng có thể làm cho Lâm Minh tiêu hao bảy tám phần. Xem hắn còn có vốn liếng gì để đánh tiếp.
Lâm Minh chỉ có thể bị động chịu đánh, độ cao hai mươi trượng, võ giả nhảy lên tuy rằng có thể đạt tới, nhưng là khi nhảy lên lực đạo đã không còn lại bao nhiêu. Triển Hoắc hoàn toàn có thể nhìn rõ phương hướng lúc Lâm Minh nhảy lên, ung dung né tránh.
/2473
|