Thiên Vận thành vào thu tràn ngập một vẻ xơ xác tiêu điều.
Tháng chín, thái tử Dương Lâm đăng cơ, đại điện đăng cơ liên tục bảy ngày. Những quan viên lúc trước rớt đài trong đại thanh tẩy đều một lần nữa được phong, người vào kinh kẻ thăng chức.
Về phần những quan viên dòng chính nguyên bản của Dương Chấn thì người giáng chức kẻ lưu đày. Mặc dù Dương Lâm tấm lòng nhân hậu, sau khi trở thành đế vương hắn cũng sẽ dần dần bày ra một mặt tàn nhẫn.
Trung tuần tháng chín, Lâm Minh dẫn theo Tần Hạnh Hiên trở lại Thanh Tang thành.
Lúc trước Dương Lâm đã phái người đón cha mẹ Lâm Minh trở về.
Dương Lâm rõ ràng, lần này có thể giữ được tính mạng, cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế, toàn bộ nhờ Lâm Minh ban tặng, có thể nói là ơn tái tạo. Nhưng mà phần ân tình này hắn không trả nổi, hắn có thể cho Lâm Minh cũng chỉ là quyền lực và tiền tài của thế tục, mà những thứ này đối với Lâm Minh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa.
Tuy nhiên Dương Lâm cũng là nhân vật khôn khéo, hắn không cho được Lâm Minh cái gì, liền hạ chỉ sắc phong cha mẹ của Lâm Minh.
Sắc phong cha của Lâm Minh là Lô quốc công, đất phong năm trăm dặm. Mà Lô quốc này liền bao gồm phạm vi Thanh Tang thành. Nói cách khác, Thanh Tang thành về sau chính là đất phong của Lâm gia.
Sắc phong mẹ của Lâm Minh là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thậm chí ngay cả Lâm Tiểu Đông đều phong nhất đẳng tử tước.
Những sắc phong này thật khó được. Tuy nói bất kể quốc công hay là cáo mệnh phu nhân đều không có quan chức thực quyền, nhưng địa vị quốc công lại gần với thân vương và quận vương, là nhân vật đỉnh cao trong giới quý tộc.
Tước vị là có thể thừa kế, một khi phong trừ khi có tội lớn, nếu không sẽ không hủy. Cho nên triều đình bình thường sẽ không dễ dàng phong tước, trừ bỏ thời điểm kiến quốc phong công phong tước đối với công thần. Khi thái bình thịnh thế, phong tước vị sẽ phi thường cẩn thận, muốn một bước phong đến quốc công, chỉ như người si nói mộng.
Nên biết, Thanh Tang thành chủ cũng chỉ là tước vị tử tước, đất phong ba mươi dặm, thực ấp thiên hộ.
Về phần mấy gia tộc lớn của Thanh Tang thành, trừ lúc trước người Chu gia vì gả con gái trở thành Vinh quý phi, đạt được thân phận quý tộc ngay cả đất phong cũng không có ra, những gia chủ khác ngay cả một cái nhị đẳng nam tước đều không có. Là bình dân một trăm phần trăm, nhiều nhất có thể tính là phú hào nông thôn mà thôi.
Giữa bình dân và quý tộc có khoảng cách khó thể vượt qua. Quý tộc đại biểu cho vinh dự, đại thương nhân tuy rằng có tiền có thế nhưng ở trong lòng bình dân lại đều là hạng đầu cơ trục lợi, luận địa vị xã hội không bằng đại quý tộc.
Cho nên đối với cha mẹ Lâm Minh mà nói, có thể thụ phong quý tộc trở thành nhân vật trong truyền thuyết như quốc công, nhất phẩm cáo mệnh, đó tuyệt đối là chuyện vui bằng trời làm rạng rỡ tổ tông.
Nhìn cha mẹ bộ dạng vui vẻ, Lâm Minh cũng rất vui mừng. Không nghĩ tới, chỉ là một sắc phong nho nhỏ của thế tục liền có thể khiến cha mẹ vui vẻ thành ra như vậy. Lần trước Lâm Minh trở về, cho cha mẹ đan dược quý báu có thể kéo dài tuổi thọ gần trăm năm cũng không làm cha mẹ vui vẻ như vậy.
Mẹ của Lâm Minh vuốt đi vuốt lại thánh chỉ, mừng rỡ cười toe toét. Nói là muốn vời thợ thủ công tạo ra một cái hộp đàn hương, đem thánh chỉ cất vào, còn nói về sau đi suối vàng gặp liệt tổ liệt tông thì trên mặt đều rạng rỡ. Ý tưởng bậc này khiến Lâm Minh dở khóc dở cười.
Lâm mẫu đang cao hứng lải nhải, đột nhiên tây sương truyền đến một tiếng bé gái khóc ré lên.
Đứa bé này là muội muội của Lâm Minh.
Lần này Lâm Minh bị nhốt ở Thần Hoàng bí cảnh dài đến một năm, dưới sự bảo vệ của Cầm Tử Nha, cha mẹ Lâm Minh từ đầu đến cuối đều không biết tin chết của Lâm Minh, vui vui vẻ vẻ sinh sống một năm, còn thêm cho Lâm Minh một muội muội.
Lại nói tiếp, đây vẫn là công lao của đan dược Lâm Minh đưa. Hai vợ chồng làm lụng vất vả nửa đời người, ngược lại càng sống càng trẻ tuổi, nếp nhăn trên da biến mất, thân thể cũng càng ngày càng tốt. Hiện tại hai vợ chồng thoạt nhìn so với người khoảng ba mươi không có gì khác nhau.
Muội muội Lâm Minh chỉ mới mấy tháng, còn đang bú sữa, đặt tên Lâm Tiểu Cáp.
Tiều nha đầu đôi mắt to đến lạ thường, cũng không sợ người lạ. Sau khi nhìn thấy Lâm Minh liền trợn tròn đôi mắt vừa sáng lại đen nhìn không chớp.
Lâm Minh nhìn mà hết sức thích, từ trong Tu Di giới lấy ra hai khối ngọc bội dưỡng hồn treo lên cổ nàng.
Sinh mệnh nhỏ này tới quá đúng lúc. Lâm Minh vốn còn lo lắng sau khi mình đi cha mẹ hiu quạnh, có Tiểu Cáp sẽ không như vậy. Sau này lại thêm đệ đệ gì nữa, còn có thể thừa kế tước vị, về phần Tiểu Cáp, có thể sẽ gả vào hoàng cung, ngày sau trở thành hoàng hậu cũng cực kỳ có khả năng. Đến lúc đó, cha mẹ hẳn là sẽ không có gì tiếc nuối nữa...
Lâm Minh vốn không định nói cho cha mẹ chuyện xảy ra một năm nay, nhưng mà hai vợ chồng về nhà lâu vẫn biết được sự tình trải qua. Lâm mẫu nghe xong những tin tức này, nghĩ lại mà sợ không thôi.
Hơn nữa khi biết được Lâm Minh rất nhanh sẽ lại rời Thiên Vận quốc, thậm chí có thể rời đi rất lâu, tâm tình vốn cực kỳ vui vẻ của Lâm mẫu lập tức bị làm nhạt đi, hồi lâu không nói.
Bà không biết Lâm Minh ra ngoài sẽ trải qua những gì, nhưng không hề nghi ngờ là phi thường nguy hiểm. Hơn nữa mấy năm về sau đều không gặp lại con, Lâm mẫu cũng vui không nổi.
Duy nhất có thể khiến Lâm mẫu vui vẻ chút đó chính là Tần Hạnh Hiên. Tuy rằng Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên còn chỉ là quan hệ bằng hữu, nhưng theo như Lâm mẫu thấy, Lâm Minh đã dẫn Tần Hạnh Hiên về nhà, chính là ý tứ gặp cha mẹ chồng. Nàng dâu này nhìn thế nào đều vừa lòng thế ấy, xuất thân lại tốt, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, bộ dạng cũng xinh đẹp.
Lâm mẫu nói bóng nói gió vài lần, hỏi lúc nào thì có thể thành thân ôm cháu trai, điều này làm cho Lâm Minh không biết nên khóc hay cười. Muốn trông cậy vào hắn cho ôm cháu trai, còn không bằng trông cậy vào Tiểu Cáp trưởng thành ôm cháu ngoại còn đáng tin hơn chút.
Võ giả du lịch bốn phương, không có chỗ cố định, căn bản không có khả năng chiếu cố con mình. Đây cũng là nguyên nhân đa số võ giả sinh dục rất muộn. Bình thường chỉ có tiềm lực cũng hết, cảnh giới ổn định, mới cân nhắc chuyện sinh con. Trong đại năng Toàn Đan, trăm tuổi trở lên sinh con chỗ nào cũng có.
Ở nhà sinh sống bình tĩnh nửa tháng, thời gian này Lâm Minh rất ít tu luyện, đa số thời gian đều cùng cha mẹ, ngẫu nhiên chơi đùa với Tiểu Cáp.
Chỉ là vào khi đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Minh sẽ tìm hiểu một chút về Đại Hoang kích quyết Ma Đế để lại, càng tìm hiểu lại càng cảm thấy bộ công pháp này tinh thâm vô cùng, nhưng muốn luyện lại cũng khó khăn thật mạnh.
Ngày chia tay rốt cuộc đến, Lâm Minh phải về Thần Hoàng đảo, mà Tần Hạnh Hiên cũng cùng đi một lượt với hắn. Với Thất Huyền cốc cũng xem như là trần duyên đã dứt.
Hôm sau, sáng sớm.
Gió thu hiu quạnh, lá cây khô vàng, trên trời xanh và trong, một đàn chim nhạn không tiếng động bay về nam. Lâm Minh đứng dưới cánh Hỏa Lân rộng rãi, cả người bị gió lửa thổi bay phất phới.
Ở phía sau Lâm Minh, Lâm mẫu bụm miệng, không nén nổi rơi lệ.
Lâm phụ cũng cảm khái. Có thể có con trai như vậy, ông rất là tự hào, nhưng cũng định trước con trai này sẽ không ở bên cạnh bọn họ, nếu không hắn vĩnh viễn không bay cao.
- Cha, mẹ, bảo trọng!
Lâm Minh quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó thả người nhảy lên Hỏa Lân. Hỏa Lân dang cánh, mang theo Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên phóng lên trời cao.
Chu Tước giương cánh bay cao, tiếng gió gào thét, lửa nhuộm đỏ bầu trời...
Con đường của cường giả đã định trước sẽ cô độc tịch mịch, tuổi thọ dài lâu không có khả năng cùng thân nhân sống đến cuối đời.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đại năng, tỷ như Vu Thần của Nam Cương sau bao nhiêu năm vẫn hạ phàm giải quyết xong nhân quả trần duyên.
- Lâm Minh, chúng ta trực tiếp bay đi Thần Hoàng đảo sao?
Trên lưng Chu Tước, Tần Hạnh Hiên hỏi.
- Đúng, trực tiếp đ Thần Hoàng đảo!
Tháng chín, thái tử Dương Lâm đăng cơ, đại điện đăng cơ liên tục bảy ngày. Những quan viên lúc trước rớt đài trong đại thanh tẩy đều một lần nữa được phong, người vào kinh kẻ thăng chức.
Về phần những quan viên dòng chính nguyên bản của Dương Chấn thì người giáng chức kẻ lưu đày. Mặc dù Dương Lâm tấm lòng nhân hậu, sau khi trở thành đế vương hắn cũng sẽ dần dần bày ra một mặt tàn nhẫn.
Trung tuần tháng chín, Lâm Minh dẫn theo Tần Hạnh Hiên trở lại Thanh Tang thành.
Lúc trước Dương Lâm đã phái người đón cha mẹ Lâm Minh trở về.
Dương Lâm rõ ràng, lần này có thể giữ được tính mạng, cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế, toàn bộ nhờ Lâm Minh ban tặng, có thể nói là ơn tái tạo. Nhưng mà phần ân tình này hắn không trả nổi, hắn có thể cho Lâm Minh cũng chỉ là quyền lực và tiền tài của thế tục, mà những thứ này đối với Lâm Minh mà nói không có bất kỳ ý nghĩa.
Tuy nhiên Dương Lâm cũng là nhân vật khôn khéo, hắn không cho được Lâm Minh cái gì, liền hạ chỉ sắc phong cha mẹ của Lâm Minh.
Sắc phong cha của Lâm Minh là Lô quốc công, đất phong năm trăm dặm. Mà Lô quốc này liền bao gồm phạm vi Thanh Tang thành. Nói cách khác, Thanh Tang thành về sau chính là đất phong của Lâm gia.
Sắc phong mẹ của Lâm Minh là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thậm chí ngay cả Lâm Tiểu Đông đều phong nhất đẳng tử tước.
Những sắc phong này thật khó được. Tuy nói bất kể quốc công hay là cáo mệnh phu nhân đều không có quan chức thực quyền, nhưng địa vị quốc công lại gần với thân vương và quận vương, là nhân vật đỉnh cao trong giới quý tộc.
Tước vị là có thể thừa kế, một khi phong trừ khi có tội lớn, nếu không sẽ không hủy. Cho nên triều đình bình thường sẽ không dễ dàng phong tước, trừ bỏ thời điểm kiến quốc phong công phong tước đối với công thần. Khi thái bình thịnh thế, phong tước vị sẽ phi thường cẩn thận, muốn một bước phong đến quốc công, chỉ như người si nói mộng.
Nên biết, Thanh Tang thành chủ cũng chỉ là tước vị tử tước, đất phong ba mươi dặm, thực ấp thiên hộ.
Về phần mấy gia tộc lớn của Thanh Tang thành, trừ lúc trước người Chu gia vì gả con gái trở thành Vinh quý phi, đạt được thân phận quý tộc ngay cả đất phong cũng không có ra, những gia chủ khác ngay cả một cái nhị đẳng nam tước đều không có. Là bình dân một trăm phần trăm, nhiều nhất có thể tính là phú hào nông thôn mà thôi.
Giữa bình dân và quý tộc có khoảng cách khó thể vượt qua. Quý tộc đại biểu cho vinh dự, đại thương nhân tuy rằng có tiền có thế nhưng ở trong lòng bình dân lại đều là hạng đầu cơ trục lợi, luận địa vị xã hội không bằng đại quý tộc.
Cho nên đối với cha mẹ Lâm Minh mà nói, có thể thụ phong quý tộc trở thành nhân vật trong truyền thuyết như quốc công, nhất phẩm cáo mệnh, đó tuyệt đối là chuyện vui bằng trời làm rạng rỡ tổ tông.
Nhìn cha mẹ bộ dạng vui vẻ, Lâm Minh cũng rất vui mừng. Không nghĩ tới, chỉ là một sắc phong nho nhỏ của thế tục liền có thể khiến cha mẹ vui vẻ thành ra như vậy. Lần trước Lâm Minh trở về, cho cha mẹ đan dược quý báu có thể kéo dài tuổi thọ gần trăm năm cũng không làm cha mẹ vui vẻ như vậy.
Mẹ của Lâm Minh vuốt đi vuốt lại thánh chỉ, mừng rỡ cười toe toét. Nói là muốn vời thợ thủ công tạo ra một cái hộp đàn hương, đem thánh chỉ cất vào, còn nói về sau đi suối vàng gặp liệt tổ liệt tông thì trên mặt đều rạng rỡ. Ý tưởng bậc này khiến Lâm Minh dở khóc dở cười.
Lâm mẫu đang cao hứng lải nhải, đột nhiên tây sương truyền đến một tiếng bé gái khóc ré lên.
Đứa bé này là muội muội của Lâm Minh.
Lần này Lâm Minh bị nhốt ở Thần Hoàng bí cảnh dài đến một năm, dưới sự bảo vệ của Cầm Tử Nha, cha mẹ Lâm Minh từ đầu đến cuối đều không biết tin chết của Lâm Minh, vui vui vẻ vẻ sinh sống một năm, còn thêm cho Lâm Minh một muội muội.
Lại nói tiếp, đây vẫn là công lao của đan dược Lâm Minh đưa. Hai vợ chồng làm lụng vất vả nửa đời người, ngược lại càng sống càng trẻ tuổi, nếp nhăn trên da biến mất, thân thể cũng càng ngày càng tốt. Hiện tại hai vợ chồng thoạt nhìn so với người khoảng ba mươi không có gì khác nhau.
Muội muội Lâm Minh chỉ mới mấy tháng, còn đang bú sữa, đặt tên Lâm Tiểu Cáp.
Tiều nha đầu đôi mắt to đến lạ thường, cũng không sợ người lạ. Sau khi nhìn thấy Lâm Minh liền trợn tròn đôi mắt vừa sáng lại đen nhìn không chớp.
Lâm Minh nhìn mà hết sức thích, từ trong Tu Di giới lấy ra hai khối ngọc bội dưỡng hồn treo lên cổ nàng.
Sinh mệnh nhỏ này tới quá đúng lúc. Lâm Minh vốn còn lo lắng sau khi mình đi cha mẹ hiu quạnh, có Tiểu Cáp sẽ không như vậy. Sau này lại thêm đệ đệ gì nữa, còn có thể thừa kế tước vị, về phần Tiểu Cáp, có thể sẽ gả vào hoàng cung, ngày sau trở thành hoàng hậu cũng cực kỳ có khả năng. Đến lúc đó, cha mẹ hẳn là sẽ không có gì tiếc nuối nữa...
Lâm Minh vốn không định nói cho cha mẹ chuyện xảy ra một năm nay, nhưng mà hai vợ chồng về nhà lâu vẫn biết được sự tình trải qua. Lâm mẫu nghe xong những tin tức này, nghĩ lại mà sợ không thôi.
Hơn nữa khi biết được Lâm Minh rất nhanh sẽ lại rời Thiên Vận quốc, thậm chí có thể rời đi rất lâu, tâm tình vốn cực kỳ vui vẻ của Lâm mẫu lập tức bị làm nhạt đi, hồi lâu không nói.
Bà không biết Lâm Minh ra ngoài sẽ trải qua những gì, nhưng không hề nghi ngờ là phi thường nguy hiểm. Hơn nữa mấy năm về sau đều không gặp lại con, Lâm mẫu cũng vui không nổi.
Duy nhất có thể khiến Lâm mẫu vui vẻ chút đó chính là Tần Hạnh Hiên. Tuy rằng Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên còn chỉ là quan hệ bằng hữu, nhưng theo như Lâm mẫu thấy, Lâm Minh đã dẫn Tần Hạnh Hiên về nhà, chính là ý tứ gặp cha mẹ chồng. Nàng dâu này nhìn thế nào đều vừa lòng thế ấy, xuất thân lại tốt, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, bộ dạng cũng xinh đẹp.
Lâm mẫu nói bóng nói gió vài lần, hỏi lúc nào thì có thể thành thân ôm cháu trai, điều này làm cho Lâm Minh không biết nên khóc hay cười. Muốn trông cậy vào hắn cho ôm cháu trai, còn không bằng trông cậy vào Tiểu Cáp trưởng thành ôm cháu ngoại còn đáng tin hơn chút.
Võ giả du lịch bốn phương, không có chỗ cố định, căn bản không có khả năng chiếu cố con mình. Đây cũng là nguyên nhân đa số võ giả sinh dục rất muộn. Bình thường chỉ có tiềm lực cũng hết, cảnh giới ổn định, mới cân nhắc chuyện sinh con. Trong đại năng Toàn Đan, trăm tuổi trở lên sinh con chỗ nào cũng có.
Ở nhà sinh sống bình tĩnh nửa tháng, thời gian này Lâm Minh rất ít tu luyện, đa số thời gian đều cùng cha mẹ, ngẫu nhiên chơi đùa với Tiểu Cáp.
Chỉ là vào khi đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Minh sẽ tìm hiểu một chút về Đại Hoang kích quyết Ma Đế để lại, càng tìm hiểu lại càng cảm thấy bộ công pháp này tinh thâm vô cùng, nhưng muốn luyện lại cũng khó khăn thật mạnh.
Ngày chia tay rốt cuộc đến, Lâm Minh phải về Thần Hoàng đảo, mà Tần Hạnh Hiên cũng cùng đi một lượt với hắn. Với Thất Huyền cốc cũng xem như là trần duyên đã dứt.
Hôm sau, sáng sớm.
Gió thu hiu quạnh, lá cây khô vàng, trên trời xanh và trong, một đàn chim nhạn không tiếng động bay về nam. Lâm Minh đứng dưới cánh Hỏa Lân rộng rãi, cả người bị gió lửa thổi bay phất phới.
Ở phía sau Lâm Minh, Lâm mẫu bụm miệng, không nén nổi rơi lệ.
Lâm phụ cũng cảm khái. Có thể có con trai như vậy, ông rất là tự hào, nhưng cũng định trước con trai này sẽ không ở bên cạnh bọn họ, nếu không hắn vĩnh viễn không bay cao.
- Cha, mẹ, bảo trọng!
Lâm Minh quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó thả người nhảy lên Hỏa Lân. Hỏa Lân dang cánh, mang theo Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên phóng lên trời cao.
Chu Tước giương cánh bay cao, tiếng gió gào thét, lửa nhuộm đỏ bầu trời...
Con đường của cường giả đã định trước sẽ cô độc tịch mịch, tuổi thọ dài lâu không có khả năng cùng thân nhân sống đến cuối đời.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đại năng, tỷ như Vu Thần của Nam Cương sau bao nhiêu năm vẫn hạ phàm giải quyết xong nhân quả trần duyên.
- Lâm Minh, chúng ta trực tiếp bay đi Thần Hoàng đảo sao?
Trên lưng Chu Tước, Tần Hạnh Hiên hỏi.
- Đúng, trực tiếp đ Thần Hoàng đảo!
/2473
|