Những cường giả Mệnh Vẫn này đều không hẹn mà cùng tụ tập bên cạnh cổ trận, có vài người dùng cảm giác thăm dò, có người thì còn dùng tay sờ, muốn xem có thể phát động cơ quan nào đó, tìm được mật thất, cơ duyên gì đó hay không, thậm chí có người còn hoài nghi cổ trận này có liên quan tới Ma Đế dược viên.
Nhưng cho dù có thử như thế nào, thì trận thai này vẫn chỉ giống một pháp trận bỏ không, không có chút phản ứng nào.
Mọi người không kìm được nhìn về phía Huyễn Vô Cực, thấy Huyễn Vô Cực đã sớm thu hồi cảm giác, lập tức muốn rẽ sang một bên đường, dường như thật sự không có ý định lưu lại ở chỗ này vậy.
Những người này suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành bỏ cuộc.
Có lẽ Huyễn Vô Cực thật sự chỉ tò mò mà tra xét một chút thôi, cũng không có gì đặc biệt cả, dù sao bọn họ theo sát Huyễn Vô Cực là tốt rồi, như thế thì tuyệt đối sẽ không sợ bỏ lỡ cơ hội vào dược viên.
Nghĩ như vậy, vài lão quái Mệnh Vẫn tầng hai lập tức rời đi.
Mà lúc này, Lâm Minh đặt một bàn tay trên trận thai, âm thầm đè lại một phù văn, khi rất nhiều lão quái Mệnh Vẫn sờ soạng trên trận thai, thì một động tác nhỏ này của hắn tất nhiên sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi cả.
Lâm Minh hiểu rất rõ ràng, trận thai này kỳ thật là một Truyền Tống trận cổ.
Ma Thần đế cung rộng cả trăm dặm, bên trong có vô số con đường, đi lại từ trong ra ngoài thì cực kỳ phiền toái, cho nên tại Ma Đế đế cung thì có hơn bốn, năm tòa Truyền Tống trận kiểu này.
Lâm Minh có thể nhớ rất rõ hai nơi trong đó, mà nơi này lại vừa lúc nằm ngoài những chỗ mà hắn đã biết.
“Có lẽ Huyễn Vô Cực biết được từ trong bút ký của Ma Đế về tòa Truyền Tống trận này, thậm chí còn có thể đã biết phương pháp phát động Truyền Tống trận này, vừa rồi khi hắn tra xét Truyền Tống trận thì chắc là muốn xác định tòa Truyền Tống trận này còn có thể sử dụng được hay không, muốn sau khi tìm được bảo vật thì sẽ dùng tòa Truyền Tống trận này để rời đi”.
Mọi người phá vỡ pháp trận bảo hộ đại điện, tiến vào tòa Ma Thần đế cung này, pháp trận lại tự động được chữa trị, nhốt toàn bộ mọi người vào bên trong, nếu muốn đi ra ngoài, thì phải mất bốn, năm ngày để phá trận, cộng thêm thời gian đi lại trong Ma Thần đế cung, có khi còn mất hơn bảy, tám ngày mới ra được.
Nếu sau khi Huyễn Vô Cực đoạt được bảo vật, dựa vào Truyền Tống trận mà rời đi, như vậy thì những người khác chắc chắn sẽ bị vây trong Ma Thần đế cung, đừng nói tới việc đi tranh đoạt bảo vật trên tay hắn.
Âm mưu này cũng thật là kín kẽ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Minh hiện lên một nụ cười có chút tà ác, từ sau khi tiến vào Ma Thần đế cung này, mọi chuyện đều bất lợi, mà hy vọng nhận được Phạm Thiên Long Căn của hắn lại càng xa vời tới mức người ta phải tuyệt vọng, dưới tình huống như vậy, Lâm Minh cũng không còn mong muốn đạt được cơ duyên gì nữa, chỉ cần có cơ hội chơi sỏ Huyễn Vô Cực một phen cho hả giận thì cũng được rồi.
Được trí nhớ của Ma Đế hỗ trơ, cộng thêm hiểu biết của Lâm Minh về trận pháp thời cổ, rất nhanh hắn đã nhận ra kết cấu cơ bản của Truyền Tống trận này, cũng hiểu được trình tự để khởi động trận phù.
Trong đế cung, mỗi một Truyền Tống trận đều có trình tự khởi động đặc biệt, nếu không biết trình tự các trận phù này, thì sẽ không có biện pháp nào khởi động được Truyền Tống trận.
Lâm Minh giả vờ như đang sờ soạng lung tung, nhưng hai tay lại liên tục phất qua ba phù văn, âm thầm thay đổi trình tự sắp xếp của ba phù văn này.
Trừ phi Huyễn Vô Cực cũng tinh thông nguyên lý của Truyền Tống trận thượng cổ giống hắn, nếu không thì đừng mơ tới việc phá giải được trình tự trận phù mới này, đến lúc đó mà dựa theo mô tả trong bút ký thì không có khả năng khởi động được Truyền Tống trận.
“Không biết đến lúc đó, Huyễn Vô Cực thật sự muốn dựa vào Truyền Tống trận này mà rời đi, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào a!”.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Minh vô cùng chờ mong.
Sau khi cải biến vài trận phù, Lâm Minh liền yên lặng thu tay lại, mặc dù là Mục Dục Hoàng đứng ngay sát Lâm Minh, khi nhìn thấy Lâm Minh sờ soạng một phen trên trận thai, thì cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, ngược lại còn cười nói:
- Quên đi, Lâm Minh, đừng nói trận thai này có thể chỉ là một trận thai bình thường, cho dù nó phong ấn cơ duyên nào đó, thì cũng không phải là thứ mà chúng ta sờ soạng lung tung thì có thể phát động được, đi thôi.
- Vâng, sư tổ.
Lâm Minh thuận miệng đáp, đi theo sau Mục Dục Hoàng.
Đoạn đường tiếp theo lại càng khó khăn hơn.
Mọi người cũng càng cẩn thận hơn.
Ngoài con rối Kịch Độc Hôi Cáp ra, còn có cả cơ quan bẫy rập, khi mọi người đi đến một đường rẽ, một luồng sáng màu xám bắn ra, bị Nam Duẫn Vương tránh thoát, lại trực tiếp đâm xuyên qua bụng của một lão già đứng phía sau hắn, một lỗ thủng lớn bằng đầu người xuất hiện trước ngực lão già kia, một mùi khét lẹt lan ra.
Lão già kia chưa kịp thốt lên tiếng nào đã chết ngay tại chỗ.
Thấy cảnh này, không khí tại đây càng ngưng trọng hơn, Lâm Minh cũng hít một hơi khí lạnh, hắn chỉ biết một phần trong những cơ quan bẫy rập này mà thôi, phần lớn hắn cũng không biết rõ lắm, nếu một mình hắn tiến vào Ma Thần đế cung, thì tuyệt đối sẽ mất mạng trong này.
Lúc này chỉ còn cách Ma Đế dược viên vài dặm nữa, mọi người càng đi càng chậm, Huyễn Vô Cực, Bạch Mi phương trượng, Nam Duẫn Vương mở đường, cảm giác mở ra toàn bộ, cực kỳ cẩn thận.
Mọi người căng thẳng bước qua đoạn đường cuối cùng, sau khi đi qua một chỗ rẽ có chút âm u, một cánh cửa đá cực nặng nề xuất hiện trước mặt mọi người.
Cửa đá cao mười trượng, thoạt nhìn cực kỳ nặng nề, bề ngoài cửa đá được điêu khắc một con mắt cực lớn, mà xung quanh con mắt này lại là hình vẽ ngọn lửa như những chiếc gai đâm ra bốn phía, thoạt nhìn như là một đồ đằng thần bí nào đó.
Nhìn thấy cửa đá này, Bạch Mi phương trượng cùng Nam Duẫn Vương đều không hẹn mà nhìn về phía Huyễn Vô Cực.
Trong mắt Huyễn Vô Cực khẽ lóe lên một luồng sáng, nhưng trên mặt vẫn không có chút thay đổi nào, chậm rãi đi tới trước cửa đá, dựa theo ghi chép trong bút ký của Ma Đế, phía sau cánh cửa đá này chính là Ma Đế dược viên!
Cố gắng lâu như vậy, trả giá lớn như vậy, Ma Đế dược viên đã ở ngay trước mắt rồi!
Lúc này, cho dù với tâm tính thâm trầm của Huyễn Vô Cực thì cũng không tránh được lo được lo mất, về phần cấm chế trong Ma Đế dược viên thì trong Ma Đế ngọc giản cũng có một chút ghi chép sơ sài.
Ngọc giản chỉ miêu tả loại hình cấm chế, chứ không ghi lại các chi tiết chính xác, hơn nữa thuật ngữ dùng để miêu tả trận pháp đều là từ mấy vạn năm trước, với chút hiểu biết ít tới mức đáng thương của Huyễn Vô Cực về trận đạo, hắn thật sự không có biện pháp nào hiểu được những nguyên lý trận pháp phức tạp như vậy.
Những năm gần đây, Huyễn Vô Cực tìm kiếm khắp nơi, tra tìm đủ loại điển tịch thời thượng cổ, miễn cưỡng tìm được một loại phương pháp có lẽ có thể phá trận được, nhưng hắn cũng không biết nó có chính xác hay không.
Hít sâu một hơi, Huyễn Vô Cực dùng sức đẩy cánh cửa đá, trên cánh cửa đá này không có bất kỳ cấm chế nào, các cấm chế đều nằm trong dược viên.
Tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đá cao bằng mười mấy người được mở ra.
Sau khi cửa đá được mở ra, mọi người liền thấy một luồng ánh nắng chiếu vào mắt, chiếu rọi cả con đường âm u khi nãy, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều bị chấn động.
Phía sau cánh cửa đá không có con đường nào cả, không có trận thai nào, không có cơ quan con rối, mà lại giống một vùng tiên cảnh, là một thảo nguyên bao la, kỳ lạ nhất chính là, trong thảo nguyên lại giống như có tuyết rơi hàng năm, đây là một thế giới màu trắng, dưới tiết trời giá rét, nó hình thành từng hạt sương xinh đẹp, có thể nói là ngọc thụ quỳnh hoa, xinh đẹp đến mức cực điểm.
Mà ở giữa thảo nguyên này rõ ràng có một con sông uốn cong, con sông này vẫn chưa đóng băng, nhưng lại tản ra hàn khí kinh người, rất khó tưởng tượng nổi cảnh tượng dòng sông núi tuyết này lại xuất hiện trong cung điện cao mấy trăm trượng. Cảm giác ấn tượng mãnh liệt này làm cho người ta khó có thể thích ứng được ngay.
Huyễn Vô Cực là người đầu tiên bước vào trong thế giới băng tuyết này, các lão quái Mệnh Vẫn còn lại hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng bước theo.
Lâm Minh nhìn thấy cảnh tượng trong Ma Đế dược viên nay, kỳ thật hắn cũng không có quá nhiều bất ngờ, cảnh tượng nơi này thì hắn đã có một chút trí nhớ mơ hồ rồi.
Sau khi bước vào thế giới băng giá này, Lâm Minh lập tức cảm giác được từng cơn khí lạnh thấu xương truyền đến, Phạm Thiên Long Căn được trồng trong Ma Đế dược viên thì hoàn toàn mang Băng thuộc tính, nếu hắn không đoán sai, sau khi Phạm Thiên Long Căn trưởng thành thì sẽ có thể tụ tập hàn khí, khiến cho tiểu thế giới này biến thành này bộ dáng như hiện tại.
Những hàn khí này dường như có thể chui xuyên qua sống lưng của mọi người, đối với những lão quái Mệnh Vẫn kia thì tất nhiên không tính là gì, nhưng Lâm Minh lại không thể không vận chuyển chân nguyên hộ thể, mới chống đỡ được hàn khí chui vào thân thể.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh cảm thấy một dòng nước ấm tràn vào cơ thể mình, quay lại thì thấy Mục Dục Hoàng đang truyền Hỏa hệ chân nguyên vào trong cơ thể của mình.
- Lâm Minh, lát nữa ngươi phải đứng phía sau ta, dược viên đã được bọn họ mở ra rồi, ngàn vạn lần không được tới quá gần, tránh bị cuốn vào trong các cuộc giao chiến.
- Ân, ta biết rồi.
Cảm nhận được sự quan tâm của Mục Dục Hoàng với mình, Lâm Minh khẽ gật gật đầu, đạo lý này thì đương nhiên hắn hiểu rõ, nêu các lão quái Mệnh Vẫn tầng ba thật sự giao đấu, chỉ riêng dư chấn cũng đủ để giết chết hắn rồi.
Diện tích của Ma Đế dược viên khoảng hai mươi, ba mươi dặm vuông, mà nơi gieo trồng Phạm Thiên Long Căn nằm tại trung tâm của dược viên, nơi này là một khối linh địa linh mạch hoàn chỉnh.
Những chỗ còn lại thì chỉ là linh địa bình thường, sau khi mọi người đi được một đoạn, tộc trưởng Mặc Giao tộc đột nhiên ngạc nhiên ồ lên một tiếng, bước chân vừa động, thân thể đã dạt ra mấy chục trượng.
- Lan Thanh Hoa! Quả nhiên là Lan Thanh Hoa!
Trước mặt tộc trưởng Mặc Giao tộc có một khóm hoa màu lam tím, toàn bộ gốc hoa được bao phủ bởi tầng băng cực dày, thoạt nhìn có vẻ không bắt mắt chút nào.
- Ha ha, thật sự là vận khí tốt!
Tộc trưởng Mặc Giao tộc cẩn thận hái gốc Lan Thanh Hoa này xuống, đặt vào trong Tu Di giới, Lan Thanh Hoa này thuộc về dược vật thời thượng cổ, hiện tại rất khó tìm thấy nữa, Mặc Giao tộc bọn họ vừa đúng lúc có một đan phương có thể dùng đến Lan Thanh Hoa, không nghĩ tới lại thu được trong này.
Nhìn thấy tộc trưởng Mặc Giao tộc thu lấy Lan Thanh Hoa, đám người Huyễn Vô Cực cũng không nói gì thêm, so với Phạm Thiên Long Căn mà nói, một gốc Lan Thanh Hoa nho nhỏ này căn bản chẳng là gì cả.
Khi mà chí bảo đang ở trước mặt, thì tất nhiên bọn họ sẽ không có hứng thú với một chút lợi ích cực nhỏ như vậy mà tranh giành với tộc trưởng Mặc Giao tộc.
Nhưng mọi người không nghĩ tới chính là, gốc Lan Thanh Hoa đó chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó, đủ loại kỳ dược liên tiếp xuất hiện, mà giá trị của chúng đều không kém hơn Lan Thanh Hoa chút nào.
- Thanh Linh Thảo, địa giai trung phẩm!
- Hóa Nguyên Quả ba ngàn năm!
- Vụ Thanh Trà, địa giai trung phẩm!
Một đường đi tới, không ngừng của linh dược xuất hiện, linh địa này đã tồn tại hơn mấy vạn năm, không ai đặt chân tới, dược thảo mọc trong này quả thật có quá nhiều.
Nhưng cho dù có thử như thế nào, thì trận thai này vẫn chỉ giống một pháp trận bỏ không, không có chút phản ứng nào.
Mọi người không kìm được nhìn về phía Huyễn Vô Cực, thấy Huyễn Vô Cực đã sớm thu hồi cảm giác, lập tức muốn rẽ sang một bên đường, dường như thật sự không có ý định lưu lại ở chỗ này vậy.
Những người này suy nghĩ một chút, cũng chỉ đành bỏ cuộc.
Có lẽ Huyễn Vô Cực thật sự chỉ tò mò mà tra xét một chút thôi, cũng không có gì đặc biệt cả, dù sao bọn họ theo sát Huyễn Vô Cực là tốt rồi, như thế thì tuyệt đối sẽ không sợ bỏ lỡ cơ hội vào dược viên.
Nghĩ như vậy, vài lão quái Mệnh Vẫn tầng hai lập tức rời đi.
Mà lúc này, Lâm Minh đặt một bàn tay trên trận thai, âm thầm đè lại một phù văn, khi rất nhiều lão quái Mệnh Vẫn sờ soạng trên trận thai, thì một động tác nhỏ này của hắn tất nhiên sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi cả.
Lâm Minh hiểu rất rõ ràng, trận thai này kỳ thật là một Truyền Tống trận cổ.
Ma Thần đế cung rộng cả trăm dặm, bên trong có vô số con đường, đi lại từ trong ra ngoài thì cực kỳ phiền toái, cho nên tại Ma Đế đế cung thì có hơn bốn, năm tòa Truyền Tống trận kiểu này.
Lâm Minh có thể nhớ rất rõ hai nơi trong đó, mà nơi này lại vừa lúc nằm ngoài những chỗ mà hắn đã biết.
“Có lẽ Huyễn Vô Cực biết được từ trong bút ký của Ma Đế về tòa Truyền Tống trận này, thậm chí còn có thể đã biết phương pháp phát động Truyền Tống trận này, vừa rồi khi hắn tra xét Truyền Tống trận thì chắc là muốn xác định tòa Truyền Tống trận này còn có thể sử dụng được hay không, muốn sau khi tìm được bảo vật thì sẽ dùng tòa Truyền Tống trận này để rời đi”.
Mọi người phá vỡ pháp trận bảo hộ đại điện, tiến vào tòa Ma Thần đế cung này, pháp trận lại tự động được chữa trị, nhốt toàn bộ mọi người vào bên trong, nếu muốn đi ra ngoài, thì phải mất bốn, năm ngày để phá trận, cộng thêm thời gian đi lại trong Ma Thần đế cung, có khi còn mất hơn bảy, tám ngày mới ra được.
Nếu sau khi Huyễn Vô Cực đoạt được bảo vật, dựa vào Truyền Tống trận mà rời đi, như vậy thì những người khác chắc chắn sẽ bị vây trong Ma Thần đế cung, đừng nói tới việc đi tranh đoạt bảo vật trên tay hắn.
Âm mưu này cũng thật là kín kẽ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Minh hiện lên một nụ cười có chút tà ác, từ sau khi tiến vào Ma Thần đế cung này, mọi chuyện đều bất lợi, mà hy vọng nhận được Phạm Thiên Long Căn của hắn lại càng xa vời tới mức người ta phải tuyệt vọng, dưới tình huống như vậy, Lâm Minh cũng không còn mong muốn đạt được cơ duyên gì nữa, chỉ cần có cơ hội chơi sỏ Huyễn Vô Cực một phen cho hả giận thì cũng được rồi.
Được trí nhớ của Ma Đế hỗ trơ, cộng thêm hiểu biết của Lâm Minh về trận pháp thời cổ, rất nhanh hắn đã nhận ra kết cấu cơ bản của Truyền Tống trận này, cũng hiểu được trình tự để khởi động trận phù.
Trong đế cung, mỗi một Truyền Tống trận đều có trình tự khởi động đặc biệt, nếu không biết trình tự các trận phù này, thì sẽ không có biện pháp nào khởi động được Truyền Tống trận.
Lâm Minh giả vờ như đang sờ soạng lung tung, nhưng hai tay lại liên tục phất qua ba phù văn, âm thầm thay đổi trình tự sắp xếp của ba phù văn này.
Trừ phi Huyễn Vô Cực cũng tinh thông nguyên lý của Truyền Tống trận thượng cổ giống hắn, nếu không thì đừng mơ tới việc phá giải được trình tự trận phù mới này, đến lúc đó mà dựa theo mô tả trong bút ký thì không có khả năng khởi động được Truyền Tống trận.
“Không biết đến lúc đó, Huyễn Vô Cực thật sự muốn dựa vào Truyền Tống trận này mà rời đi, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào a!”.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Minh vô cùng chờ mong.
Sau khi cải biến vài trận phù, Lâm Minh liền yên lặng thu tay lại, mặc dù là Mục Dục Hoàng đứng ngay sát Lâm Minh, khi nhìn thấy Lâm Minh sờ soạng một phen trên trận thai, thì cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, ngược lại còn cười nói:
- Quên đi, Lâm Minh, đừng nói trận thai này có thể chỉ là một trận thai bình thường, cho dù nó phong ấn cơ duyên nào đó, thì cũng không phải là thứ mà chúng ta sờ soạng lung tung thì có thể phát động được, đi thôi.
- Vâng, sư tổ.
Lâm Minh thuận miệng đáp, đi theo sau Mục Dục Hoàng.
Đoạn đường tiếp theo lại càng khó khăn hơn.
Mọi người cũng càng cẩn thận hơn.
Ngoài con rối Kịch Độc Hôi Cáp ra, còn có cả cơ quan bẫy rập, khi mọi người đi đến một đường rẽ, một luồng sáng màu xám bắn ra, bị Nam Duẫn Vương tránh thoát, lại trực tiếp đâm xuyên qua bụng của một lão già đứng phía sau hắn, một lỗ thủng lớn bằng đầu người xuất hiện trước ngực lão già kia, một mùi khét lẹt lan ra.
Lão già kia chưa kịp thốt lên tiếng nào đã chết ngay tại chỗ.
Thấy cảnh này, không khí tại đây càng ngưng trọng hơn, Lâm Minh cũng hít một hơi khí lạnh, hắn chỉ biết một phần trong những cơ quan bẫy rập này mà thôi, phần lớn hắn cũng không biết rõ lắm, nếu một mình hắn tiến vào Ma Thần đế cung, thì tuyệt đối sẽ mất mạng trong này.
Lúc này chỉ còn cách Ma Đế dược viên vài dặm nữa, mọi người càng đi càng chậm, Huyễn Vô Cực, Bạch Mi phương trượng, Nam Duẫn Vương mở đường, cảm giác mở ra toàn bộ, cực kỳ cẩn thận.
Mọi người căng thẳng bước qua đoạn đường cuối cùng, sau khi đi qua một chỗ rẽ có chút âm u, một cánh cửa đá cực nặng nề xuất hiện trước mặt mọi người.
Cửa đá cao mười trượng, thoạt nhìn cực kỳ nặng nề, bề ngoài cửa đá được điêu khắc một con mắt cực lớn, mà xung quanh con mắt này lại là hình vẽ ngọn lửa như những chiếc gai đâm ra bốn phía, thoạt nhìn như là một đồ đằng thần bí nào đó.
Nhìn thấy cửa đá này, Bạch Mi phương trượng cùng Nam Duẫn Vương đều không hẹn mà nhìn về phía Huyễn Vô Cực.
Trong mắt Huyễn Vô Cực khẽ lóe lên một luồng sáng, nhưng trên mặt vẫn không có chút thay đổi nào, chậm rãi đi tới trước cửa đá, dựa theo ghi chép trong bút ký của Ma Đế, phía sau cánh cửa đá này chính là Ma Đế dược viên!
Cố gắng lâu như vậy, trả giá lớn như vậy, Ma Đế dược viên đã ở ngay trước mắt rồi!
Lúc này, cho dù với tâm tính thâm trầm của Huyễn Vô Cực thì cũng không tránh được lo được lo mất, về phần cấm chế trong Ma Đế dược viên thì trong Ma Đế ngọc giản cũng có một chút ghi chép sơ sài.
Ngọc giản chỉ miêu tả loại hình cấm chế, chứ không ghi lại các chi tiết chính xác, hơn nữa thuật ngữ dùng để miêu tả trận pháp đều là từ mấy vạn năm trước, với chút hiểu biết ít tới mức đáng thương của Huyễn Vô Cực về trận đạo, hắn thật sự không có biện pháp nào hiểu được những nguyên lý trận pháp phức tạp như vậy.
Những năm gần đây, Huyễn Vô Cực tìm kiếm khắp nơi, tra tìm đủ loại điển tịch thời thượng cổ, miễn cưỡng tìm được một loại phương pháp có lẽ có thể phá trận được, nhưng hắn cũng không biết nó có chính xác hay không.
Hít sâu một hơi, Huyễn Vô Cực dùng sức đẩy cánh cửa đá, trên cánh cửa đá này không có bất kỳ cấm chế nào, các cấm chế đều nằm trong dược viên.
Tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đá cao bằng mười mấy người được mở ra.
Sau khi cửa đá được mở ra, mọi người liền thấy một luồng ánh nắng chiếu vào mắt, chiếu rọi cả con đường âm u khi nãy, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều bị chấn động.
Phía sau cánh cửa đá không có con đường nào cả, không có trận thai nào, không có cơ quan con rối, mà lại giống một vùng tiên cảnh, là một thảo nguyên bao la, kỳ lạ nhất chính là, trong thảo nguyên lại giống như có tuyết rơi hàng năm, đây là một thế giới màu trắng, dưới tiết trời giá rét, nó hình thành từng hạt sương xinh đẹp, có thể nói là ngọc thụ quỳnh hoa, xinh đẹp đến mức cực điểm.
Mà ở giữa thảo nguyên này rõ ràng có một con sông uốn cong, con sông này vẫn chưa đóng băng, nhưng lại tản ra hàn khí kinh người, rất khó tưởng tượng nổi cảnh tượng dòng sông núi tuyết này lại xuất hiện trong cung điện cao mấy trăm trượng. Cảm giác ấn tượng mãnh liệt này làm cho người ta khó có thể thích ứng được ngay.
Huyễn Vô Cực là người đầu tiên bước vào trong thế giới băng tuyết này, các lão quái Mệnh Vẫn còn lại hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng bước theo.
Lâm Minh nhìn thấy cảnh tượng trong Ma Đế dược viên nay, kỳ thật hắn cũng không có quá nhiều bất ngờ, cảnh tượng nơi này thì hắn đã có một chút trí nhớ mơ hồ rồi.
Sau khi bước vào thế giới băng giá này, Lâm Minh lập tức cảm giác được từng cơn khí lạnh thấu xương truyền đến, Phạm Thiên Long Căn được trồng trong Ma Đế dược viên thì hoàn toàn mang Băng thuộc tính, nếu hắn không đoán sai, sau khi Phạm Thiên Long Căn trưởng thành thì sẽ có thể tụ tập hàn khí, khiến cho tiểu thế giới này biến thành này bộ dáng như hiện tại.
Những hàn khí này dường như có thể chui xuyên qua sống lưng của mọi người, đối với những lão quái Mệnh Vẫn kia thì tất nhiên không tính là gì, nhưng Lâm Minh lại không thể không vận chuyển chân nguyên hộ thể, mới chống đỡ được hàn khí chui vào thân thể.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh cảm thấy một dòng nước ấm tràn vào cơ thể mình, quay lại thì thấy Mục Dục Hoàng đang truyền Hỏa hệ chân nguyên vào trong cơ thể của mình.
- Lâm Minh, lát nữa ngươi phải đứng phía sau ta, dược viên đã được bọn họ mở ra rồi, ngàn vạn lần không được tới quá gần, tránh bị cuốn vào trong các cuộc giao chiến.
- Ân, ta biết rồi.
Cảm nhận được sự quan tâm của Mục Dục Hoàng với mình, Lâm Minh khẽ gật gật đầu, đạo lý này thì đương nhiên hắn hiểu rõ, nêu các lão quái Mệnh Vẫn tầng ba thật sự giao đấu, chỉ riêng dư chấn cũng đủ để giết chết hắn rồi.
Diện tích của Ma Đế dược viên khoảng hai mươi, ba mươi dặm vuông, mà nơi gieo trồng Phạm Thiên Long Căn nằm tại trung tâm của dược viên, nơi này là một khối linh địa linh mạch hoàn chỉnh.
Những chỗ còn lại thì chỉ là linh địa bình thường, sau khi mọi người đi được một đoạn, tộc trưởng Mặc Giao tộc đột nhiên ngạc nhiên ồ lên một tiếng, bước chân vừa động, thân thể đã dạt ra mấy chục trượng.
- Lan Thanh Hoa! Quả nhiên là Lan Thanh Hoa!
Trước mặt tộc trưởng Mặc Giao tộc có một khóm hoa màu lam tím, toàn bộ gốc hoa được bao phủ bởi tầng băng cực dày, thoạt nhìn có vẻ không bắt mắt chút nào.
- Ha ha, thật sự là vận khí tốt!
Tộc trưởng Mặc Giao tộc cẩn thận hái gốc Lan Thanh Hoa này xuống, đặt vào trong Tu Di giới, Lan Thanh Hoa này thuộc về dược vật thời thượng cổ, hiện tại rất khó tìm thấy nữa, Mặc Giao tộc bọn họ vừa đúng lúc có một đan phương có thể dùng đến Lan Thanh Hoa, không nghĩ tới lại thu được trong này.
Nhìn thấy tộc trưởng Mặc Giao tộc thu lấy Lan Thanh Hoa, đám người Huyễn Vô Cực cũng không nói gì thêm, so với Phạm Thiên Long Căn mà nói, một gốc Lan Thanh Hoa nho nhỏ này căn bản chẳng là gì cả.
Khi mà chí bảo đang ở trước mặt, thì tất nhiên bọn họ sẽ không có hứng thú với một chút lợi ích cực nhỏ như vậy mà tranh giành với tộc trưởng Mặc Giao tộc.
Nhưng mọi người không nghĩ tới chính là, gốc Lan Thanh Hoa đó chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó, đủ loại kỳ dược liên tiếp xuất hiện, mà giá trị của chúng đều không kém hơn Lan Thanh Hoa chút nào.
- Thanh Linh Thảo, địa giai trung phẩm!
- Hóa Nguyên Quả ba ngàn năm!
- Vụ Thanh Trà, địa giai trung phẩm!
Một đường đi tới, không ngừng của linh dược xuất hiện, linh địa này đã tồn tại hơn mấy vạn năm, không ai đặt chân tới, dược thảo mọc trong này quả thật có quá nhiều.
/2473
|