Mã tốc càng ngày càng nhanh, nam tử trên ngựa kia không chỉ ăn mặc chiến giáp, hơn nữa kỵ sĩ thương trong tay hắn thô như tay trẻ con liền không dưới trăm cân, cộng với lực lượng ngựa lao nhanh, một thương huy lại đây, tuyệt đối có thể quét ngã một bức tường!
Ngay thời điểm nam tử cách Lâm Minh không đủ mười mét, trường thương trên tay hắn thình lình nổi lên một tầng hào quang màu vàng đất.
Vũ kỹ!
Thực sự là coi trọng ta, lại còn vận dụng vũ kỹ, ánh mắt Lâm Minh lạnh lẽo, tay phải khẽ nhếch, Hỗn Độn chân nguyên quyết nhanh chóng vận chuyển lại.
Năng lực nhận biết của Lâm Minh trong nháy mắt đề thăng cực hạn, ở trong mắt hắn, tốc độ trường thương kia tựa hồ chậm lại, tiếng vó ngựa ồn ào cũng biến mất.
Lúc nam tử đến bên cạnh Lâm Minh trong vòng ba mét, Lâm Minh đột nhiên từ trạng thái ngồi xếp bằng nhảy lên, sau đó hắn làm ra một động tác để nam tử trên ngựa bất ngờ.
Lâm Minh cũng không hề né tránh, mà là duỗi hai tay ra, quay về trường thương kia mạnh mẽ chộp tới!
Trường thương trăm cân, cộng thêm lực lượng ngựa lao nhanh, có thể đánh gãy đại thụ, lại dùng tay đi bắt?
Ở một sát na trường thương hạ xuống, chân nguyên cả người Lâm Minh dồn vào bên trong song quyền, chân phải bỗng nhiên đạp về phía sau, ở trên bệ đá giẫm ra một dấu chân sâu sắc, sau đó hai tay đón nhận, lực lượng hơn 2600 cân trong nháy mắt bạo phát!
- Lên!
Lâm Minh quát ầm một tiếng, cánh tay nắm lấy trường thương bỗng nhiên giơ lên, lập tức nam tử trên ngựa kia chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, hắn liền bị Lâm Minh hất bay ra ngoài!
Nam tử cảm giác một trận trời đất quay cuồng, tiếng gió vù vù vang vọng bên tai.
Sau một khắc, hắn càm giác đau xót mạnh mẽ sau lưng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất như sai vị, hắn cứ như vậy đánh vào trên một cây đại thụ, yết hầu nam tử ngòn ngọt, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Lâm Minh ném trường thương trăm cân trong tay đi, một lần nữa ngồi xếp bằng xuống.
Thực lực nam tử này chỉ có Luyện thể tầng hai, tuy rằng mượn lực lượng ngựa, thế nhưng so sánh với Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn cương đấu kinh, vẫn kém một đoạn lớn!
Chu vi không ít người nhìn thấy Lâm Minh ra oai một phen, đều âm thầm líu lưỡi, hất một kỵ sĩ toàn lực thúc ngựa xuống, chuyện này quả thật là hình người quái thú a.
Chu Viêm cũng ở trên xe ngựa nhìn một màn này, sắc mặt càng âm trầm, cái thùng cơm Vương Nghĩa Cao này, tìm người cũng là giá áo túi cơm!
Mượn lực ngựa còn bị người ta một chiêu hất bay.
Bất quá cũng may loại kết quả này hắn đã có dự liệu, chỉ là không nghĩ tới động tác phản kích của Lâm Minh sẽ sạch sẽ như vậy gọn gàng.
Đang lúc này, một đám tiếng bước chân ầm ĩ vang lên:
- Chuyện gì xảy ra, bên đường đánh người?
Lâm Minh giương mắt nhìn tới, là Vương Nghĩa Cao mang theo một đám tiểu lâu la chạy tới hiện trường, trong lòng hắn cười lạnh, hiển nhiên đây là đã sớm bày ra.
Vương Nghĩa Cao nhìn nam tử bị Lâm Minh hất bay một chút, trong lòng hơi hồi hộp, phần thực lực này làm trong lòng hắn bồn chồn.
Bất quá nghĩ đến phía sau có người làm chỗ dựa, sức lực của Vương Nghĩa Cao lại đủ lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Minh, tàn bạo nói:
- Lâm Minh! Ngươi tên khốn này, hết lần này đến lần khác ra tay đánh thủ hạ của ta, ta vốn đã nói không so đo với ngươi, thế nhưng lần này, ngươi khinh người quá đáng!
- Lên! Đều lên cho ta! Đánh chết ta phụ trách!
Vương Nghĩa Cao rất có khí khái anh hùng vung tay lên, nhưng mà, đám lâu la phía sau hắn càng không có ai động! Kể cả bản thân Vương Nghĩa Cao ra lệnh.
Đánh chết ngươi phụ trách? Nói giỡn sao, là bị đánh chết ngươi phụ trách mới đúng!
Những lâu la này đại đa số đều là Luyện thể tầng một, có mấy cái Luyện thể tầng hai, hơn nữa còn là lót đáy trong võ giả đồng cấp, vừa nãy tình cảnh Lâm Minh lật tung kỵ sĩ rõ ràng trước mắt, xông lên không phải là tìm chết sao?
Lâm Minh cười nhạt một tiếng, nói:
- Thế nào, thời gian qua ba tháng, thủ hạ của ngươi vẫn không thăng cấp sao?
Lâm Minh nói tới chuyện ba tháng trước, Vương Nghĩa Cao nhất thời phát hỏa, chuyện kia quả thật là nhục nhã trong đời hắn:
- Đều lên cho ta, bằng không có các ngươi đẹp mắt!
Những tiểu lâu la này trong ngày thường theo Vương Nghĩa Cao lăn lộn, tất nhiên không thể thiếu làm sự tình lấn nam bá nữ.
Vương Nghĩa Cao chính là ô dù của bọn hắn, nếu Vương Nghĩa Cao một cước đá bọn hắn văng ra, không chỉ không bảo vệ bọn họ, trái lại lấy cớ trước kia, bắt bọn hắn vào ngục, như vậy bọn hắn biết đi đâu nói lý lẽ.
Nghĩ tới đây, một nhóm người kiên trì xông lên, ngược lại gia hoả kia cũng sẽ không dám động sát thủ, chỉ là chịu chút nỗi khổ da thịt mà thôi.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh lẽo, chân phải hất trường thương trên đất lên, đưa tay vững vàng nắm lấy, cùng một thời gian đám lâu la kia xông lên, Lâm Minh cầm mũi thương trong tay, dùng cán thương quét qua.
Trong lúc nhất thời giống như đại côn đánh gà con, năm, sáu người xông lên trực tiếp bị hất bay.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên đau đớn thê thảm không dứt bên tai, những tiểu lâu la này quả thực là như đất nặn, đụng vào liền nằm trên mặt đất rên rỉ, một bộ hấp hối.
Thấy cảnh này, Lâm Minh cũng có chút hết chỗ nói, vừa nãy hắn quét qua căn bản không dùng nhiều khí lực, không đến nỗi phải như vậy a.
Bất quá tuy nói bản thân những tiểu lâu la này là giá áo túi cơm, hơn nữa có thành phần diễn kịch.
Nhưng mà Lâm Minh một thương quét ngã bảy, tám người vẫn để cho những người đứng xem xung quanh cảm thấy chấn động, có mấy người đã bắt đầu dồn dập quan tâm Lâm Minh.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Vương Nghĩa Cao, lần này Vương Nghĩa Cao có chút hoảng rồi, mắt thấy Lâm Minh đi tới, hắn ngoài mạnh trong yếu nói:
- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi.
Lâm Minh nhìn Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói:
- Một chiếc lá cho dù nát, diệp mạch của nó cũng có thể rõ ràng thấy được, làm một võ giả há có thể làm mất đi cốt khí? Ngươi hết lần này đến lần khác hãm hại ta, ta đã nhẫn ngươi hai lần, lần thứ ba nhịn nữa, ta tập võ có tác dụng gì?
Lâm Minh nói xong, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao nhất thời tóc gáy dựng lên.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, Lâm Minh này, hắn điên rồi! Ngay cả mình cũng dám đánh?
- Ngươi dám! Phụ thân ta là... A!
Ngay thời điểm nam tử cách Lâm Minh không đủ mười mét, trường thương trên tay hắn thình lình nổi lên một tầng hào quang màu vàng đất.
Vũ kỹ!
Thực sự là coi trọng ta, lại còn vận dụng vũ kỹ, ánh mắt Lâm Minh lạnh lẽo, tay phải khẽ nhếch, Hỗn Độn chân nguyên quyết nhanh chóng vận chuyển lại.
Năng lực nhận biết của Lâm Minh trong nháy mắt đề thăng cực hạn, ở trong mắt hắn, tốc độ trường thương kia tựa hồ chậm lại, tiếng vó ngựa ồn ào cũng biến mất.
Lúc nam tử đến bên cạnh Lâm Minh trong vòng ba mét, Lâm Minh đột nhiên từ trạng thái ngồi xếp bằng nhảy lên, sau đó hắn làm ra một động tác để nam tử trên ngựa bất ngờ.
Lâm Minh cũng không hề né tránh, mà là duỗi hai tay ra, quay về trường thương kia mạnh mẽ chộp tới!
Trường thương trăm cân, cộng thêm lực lượng ngựa lao nhanh, có thể đánh gãy đại thụ, lại dùng tay đi bắt?
Ở một sát na trường thương hạ xuống, chân nguyên cả người Lâm Minh dồn vào bên trong song quyền, chân phải bỗng nhiên đạp về phía sau, ở trên bệ đá giẫm ra một dấu chân sâu sắc, sau đó hai tay đón nhận, lực lượng hơn 2600 cân trong nháy mắt bạo phát!
- Lên!
Lâm Minh quát ầm một tiếng, cánh tay nắm lấy trường thương bỗng nhiên giơ lên, lập tức nam tử trên ngựa kia chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, hắn liền bị Lâm Minh hất bay ra ngoài!
Nam tử cảm giác một trận trời đất quay cuồng, tiếng gió vù vù vang vọng bên tai.
Sau một khắc, hắn càm giác đau xót mạnh mẽ sau lưng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất như sai vị, hắn cứ như vậy đánh vào trên một cây đại thụ, yết hầu nam tử ngòn ngọt, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Lâm Minh ném trường thương trăm cân trong tay đi, một lần nữa ngồi xếp bằng xuống.
Thực lực nam tử này chỉ có Luyện thể tầng hai, tuy rằng mượn lực lượng ngựa, thế nhưng so sánh với Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn cương đấu kinh, vẫn kém một đoạn lớn!
Chu vi không ít người nhìn thấy Lâm Minh ra oai một phen, đều âm thầm líu lưỡi, hất một kỵ sĩ toàn lực thúc ngựa xuống, chuyện này quả thật là hình người quái thú a.
Chu Viêm cũng ở trên xe ngựa nhìn một màn này, sắc mặt càng âm trầm, cái thùng cơm Vương Nghĩa Cao này, tìm người cũng là giá áo túi cơm!
Mượn lực ngựa còn bị người ta một chiêu hất bay.
Bất quá cũng may loại kết quả này hắn đã có dự liệu, chỉ là không nghĩ tới động tác phản kích của Lâm Minh sẽ sạch sẽ như vậy gọn gàng.
Đang lúc này, một đám tiếng bước chân ầm ĩ vang lên:
- Chuyện gì xảy ra, bên đường đánh người?
Lâm Minh giương mắt nhìn tới, là Vương Nghĩa Cao mang theo một đám tiểu lâu la chạy tới hiện trường, trong lòng hắn cười lạnh, hiển nhiên đây là đã sớm bày ra.
Vương Nghĩa Cao nhìn nam tử bị Lâm Minh hất bay một chút, trong lòng hơi hồi hộp, phần thực lực này làm trong lòng hắn bồn chồn.
Bất quá nghĩ đến phía sau có người làm chỗ dựa, sức lực của Vương Nghĩa Cao lại đủ lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Minh, tàn bạo nói:
- Lâm Minh! Ngươi tên khốn này, hết lần này đến lần khác ra tay đánh thủ hạ của ta, ta vốn đã nói không so đo với ngươi, thế nhưng lần này, ngươi khinh người quá đáng!
- Lên! Đều lên cho ta! Đánh chết ta phụ trách!
Vương Nghĩa Cao rất có khí khái anh hùng vung tay lên, nhưng mà, đám lâu la phía sau hắn càng không có ai động! Kể cả bản thân Vương Nghĩa Cao ra lệnh.
Đánh chết ngươi phụ trách? Nói giỡn sao, là bị đánh chết ngươi phụ trách mới đúng!
Những lâu la này đại đa số đều là Luyện thể tầng một, có mấy cái Luyện thể tầng hai, hơn nữa còn là lót đáy trong võ giả đồng cấp, vừa nãy tình cảnh Lâm Minh lật tung kỵ sĩ rõ ràng trước mắt, xông lên không phải là tìm chết sao?
Lâm Minh cười nhạt một tiếng, nói:
- Thế nào, thời gian qua ba tháng, thủ hạ của ngươi vẫn không thăng cấp sao?
Lâm Minh nói tới chuyện ba tháng trước, Vương Nghĩa Cao nhất thời phát hỏa, chuyện kia quả thật là nhục nhã trong đời hắn:
- Đều lên cho ta, bằng không có các ngươi đẹp mắt!
Những tiểu lâu la này trong ngày thường theo Vương Nghĩa Cao lăn lộn, tất nhiên không thể thiếu làm sự tình lấn nam bá nữ.
Vương Nghĩa Cao chính là ô dù của bọn hắn, nếu Vương Nghĩa Cao một cước đá bọn hắn văng ra, không chỉ không bảo vệ bọn họ, trái lại lấy cớ trước kia, bắt bọn hắn vào ngục, như vậy bọn hắn biết đi đâu nói lý lẽ.
Nghĩ tới đây, một nhóm người kiên trì xông lên, ngược lại gia hoả kia cũng sẽ không dám động sát thủ, chỉ là chịu chút nỗi khổ da thịt mà thôi.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh lẽo, chân phải hất trường thương trên đất lên, đưa tay vững vàng nắm lấy, cùng một thời gian đám lâu la kia xông lên, Lâm Minh cầm mũi thương trong tay, dùng cán thương quét qua.
Trong lúc nhất thời giống như đại côn đánh gà con, năm, sáu người xông lên trực tiếp bị hất bay.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên đau đớn thê thảm không dứt bên tai, những tiểu lâu la này quả thực là như đất nặn, đụng vào liền nằm trên mặt đất rên rỉ, một bộ hấp hối.
Thấy cảnh này, Lâm Minh cũng có chút hết chỗ nói, vừa nãy hắn quét qua căn bản không dùng nhiều khí lực, không đến nỗi phải như vậy a.
Bất quá tuy nói bản thân những tiểu lâu la này là giá áo túi cơm, hơn nữa có thành phần diễn kịch.
Nhưng mà Lâm Minh một thương quét ngã bảy, tám người vẫn để cho những người đứng xem xung quanh cảm thấy chấn động, có mấy người đã bắt đầu dồn dập quan tâm Lâm Minh.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Vương Nghĩa Cao, lần này Vương Nghĩa Cao có chút hoảng rồi, mắt thấy Lâm Minh đi tới, hắn ngoài mạnh trong yếu nói:
- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi.
Lâm Minh nhìn Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói:
- Một chiếc lá cho dù nát, diệp mạch của nó cũng có thể rõ ràng thấy được, làm một võ giả há có thể làm mất đi cốt khí? Ngươi hết lần này đến lần khác hãm hại ta, ta đã nhẫn ngươi hai lần, lần thứ ba nhịn nữa, ta tập võ có tác dụng gì?
Lâm Minh nói xong, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao nhất thời tóc gáy dựng lên.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, Lâm Minh này, hắn điên rồi! Ngay cả mình cũng dám đánh?
- Ngươi dám! Phụ thân ta là... A!
/2473
|