Bộ lạc nhân loại của Hoắc Nguyên tên là bộ lạc Thiên Kình, lần này tướng quân dẫn dắt đội ngũ là một lão nhân Tiên Thiên Chí Cực.
Người này đã hơn trăm tuổi, tuy rằng đối võ giả Tiên Thiên mà nói, trăm tuổi chỉ là trung niên mà thôi, tuy nhiên trăm tuổi mới đạt tới Tiên Thiên Chí Cực, cuộc đời này mà không gì ngoài ý muốn, sẽ không có cơ hội đặt chân vào Toàn Đan nữa.
Trước đó, Hoắc Nguyên sớm đã nói rõ tình huống của Lâm Minh cho tướng quân dẫn đầu đoàn, hắn nhìn thấy Lâm Minh trẻ tuổi như vậy, lập tức không thể tin được, nhưng sau khi thấy một đám thi thể phía sau Lâm Minh, cùng với sát khí dày đặc trên người Lâm Minh, hắn không thể không tin được.
- Đây là thiên tài của đại tông môn nào đi ra lịch lãm a?
Lão nhân lẩm bẩm, từ ý nghĩa nào đó mà nói, tại Ma Vân thảo nguyên này, bọn họ cũng không mạnh hơn võ giả bình dân là bao, truyền thừa không phải là cường đại, rất nhiều võ giả Hậu Thiên kỳ có căn cơ bất ổn, miễn cưỡng đột phá Tiên Thiên, hoàn toàn là dựa vào hàng năm chém giết trên thảo nguyên, đây là tu vi do chém giết mà tăng lên, hoàn toàn không thể so được với những thiên tài của đại tông môn này.
Gặp Nhân tộc thiên tài cỡ này đi tới Ma Vân thảo nguyên lịch lãm, còn thuận tay tiêu diệt bộ lạc Mặc Thương, chỉ có thể nói, bọn họ gặp vận may mà thôi.
Thanh niên này quả thật cũng quá mạnh mẽ rồi, trước đó thì lão nhân cũng từng gặp một vài tông môn thiên tài, nhưng so với Lâm Minh thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nếu có thể tạo quan hệ một chút với tông môn phía sau thanh niên này, vậy thì sẽ vô cùng được lợi.
- Lâm đại...
Lão nhân khiêm tốn nói, nhưng đúng lúc này, một người cô bé áo vải khoảng mười một, mười hai tuổi vừa khóc vừa chạy tới, hô:
- Lâm Minh ca ca!
Cô bé này chính là Thanh Hà, nàng đã nghe nói tới tin tức bộ lạc Mặc Thương bị sụp đổ, cực kỳ vui sướng, không thể tin được, cộng thêm lúc trước nàng rất lo lắng cho Lâm Minh, nên lúc này Thanh Hà không kìm nổi nước mắt.
- Không có việc gì, Thanh Hà!
Lâm Minh xoa đầu Thanh Hà.
- Vị trưởng lão này, phiền toái các ngươi giúp ta chiếu cố tốt cho Thanh Hà.
Lâm Minh khẽ nói với trưởng lão.
- Nhất định, nhất định.
Lão nhân thấy mình có thể làm một vài chuyện cho Lâm Minh, vội vàng vỗ ngực cam đoan.
- Lâm Minh ca ca, ngươi phải đi ư?
Thanh Hà tuy rằng chỉ là một đứa bé, nhưng cũng rất mẫn cảm, lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của Lâm Minh.
- Ân, ta phải đi...
Lâm Minh nhìn Thanh Hà, mỉm cười nói, hắn rất rõ ràng, Thanh Hà từ nhỏ đến lớn đã không được ai đối xử tốt cả, vẫn sống cực kỳ kham khổ, cuộc sống không hạnh phúc chút nào.
Dưới tình huống như vậy, nhất là Thanh Hà chỉ là một cô bé mười một, mười hai tuổi, bản thân cực kỳ đơn thuần, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ rất dễ bị cảm động. Ngẫu nhiên gặp được mình, làm cho nàng thoát khỏi đói khát và bần hàn, giúp nàng tiêu diệt những ác nhân kia, tất nhiên là nàng sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại vào mình, coi mình trở thành ca ca.
Đáng tiếc, dù sao thì Thanh Hà cũng chỉ là một phàm nhân, có lẽ có một chút thiên phú võ đạo, nhưng dù sao cũng có hạn, đây cũng là nguyên nhân mà ngày sau chắc chắn sẽ rất khó gặp lại nhau.
- Ta... Biết rồi!
Thanh Hà nhu thuận không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh tràn ngập vẻ lưu luyến.
Thanh Hà cũng biết, Lâm Minh chỉ đi ngang qua nơi này thôi, giống như hồng nhạn trên trời, bay ngang qua tổ của chim sẻ, có lẽ sẽ dừng lại nghỉ chân một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn bay đi.
Cũng giống như vậy, Lâm Minh vẫn bước trên hành trình của mình, dưới ánh mắt của các võ giả nhân loại tại bộ lạc Mặc Thương, một mình rời đi...
...
Mười ngày sau!
Trời cao trên không không có mây, nhưng kỳ dị chính là, bầu trời dường như bị nhuộm thành màu máu mờ nhạt, chứ không phải là màu xanh thẳm.
Trên một mảnh đất hoang dã, diện tích bao la bát ngát, mênh mông vô bờ, phía cuối thảo nguyên hoang dã này là vài ngọn núi cao.
Vù!
Giữa hai ngọn núi cao có hai luồng sáng màu xanh và hồng bay với tốc độ cực nhanh, từ phía xa nhìn lại, giống như cầu vồng lao tới, đẹp không gì tả xiết.
- Sư muội, phía trước chính là Huyết Sát Nguyên, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi chắc chắn muốn đi cùng ta ư?
Thì ra luồng sáng này là một con chim khổng lồ màu xanh, cũng không biết là thuộc loài gì, tốc độ bay còn nhanh hơn Phi Thiên Giao khi trước của Lâm Minh tận mười lần.
Người vừa mới nói chính là một thanh niên áo đen đứng trên lưng thanh điểu, dáng người cao gầy, khí vũ hiên ngang, chỉ là ánh mắt của hắn lại lờ mờ hiện ra một chút sát khí, tuy rằng thanh niên này đã hết sức áp chế, nhưng vẫn vô tình phát ra.
- Sư huynh, ý của ta đã quyết rồi, không cần nói thêm nữa.
Bên cạnh thanh niên áo đen này cũng là một con chim to màu xanh, một nữ nhân áo đen đứng trên lưng chim, mặt được che bởi tấm lụa đen, dáng người đầy đặn, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ, chỉ là trên người nàng cũng có một tầng sát khí mờ nhạt, làm cho người ta có cảm giác không thể tới gần được.
Hai sư huynh muội bọn họ là nhân loại, nhưng lại tu luyện công pháp ma đạo, đi vào sát đạo.
Tại Thánh Ma đại lục, loại hiện tượng này cực kỳ phổ biến, nhân loại tu luyện công pháp ma đạo, thiên phú tất nhiên không bằng Cự Ma, nhưng d, có cố sức tu luyện công pháp chính đạo thì cũng vẫn không bằng Cự Ma được.
Một khi đã như vậy, thì đâu cần phải nghĩ nhiều, huống chi Thánh Ma đại lục này tràn ngập ma khí, tu luyện công pháp ma đạo thì càng thuận lợi hơn tại Thiên Diễn đại lục.
Cho nên tại đây, các đại tông môn ma đạo mọc lên san sát, một nam một nữ này chính là nhân tài kiệt xuất của một đại tông môn ma đạo trong nhân loại.
- Sư muội, bước vào sát đạo sẽ không có đường quay về, không giết người, thì chính là bị người giết, những người chân chính bước qua con đường thây chất thành núi, máu chảy thành sông này, đã ít lại càng ít hơn, ngươi cần phải nghĩ kỹ!
- Sư huynh, những điều này ta hiểu rất rõ!
Nữ nhân áo đen bình tĩnh nói.
Thanh niên thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa, đúng lúc này, hắn đột nhiên chấn động, giảm tốc độ của thanh điểu xuống, trước người hắn không xa có một thanh niên áo lam, không có bất kỳ tọa kị nào, dựa vào bản thân mà phi hành.
Nên biết rằng, tại Thánh Ma đại lục, mặc dù có Truyền Tống trận hỗ trợ di chuyển, nhưng khoảng cách giữa các địa vực đều dùng mười vạn dặm làm đơn vị để tính toán, không có tọa kị, tự mình di chuyển, chân nguyên sẽ tiêu hao cực lớn, người bình thường thì đều không làm như vậy.
- Ân? Lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh? Phong chi ý cảnh phối hợp với năng lực phi hành của bản thân, quả thật sẽ ít tốn sức một chút, chẳng trách hắn có tốc độ nhanh như vậy, xem ra là thiên tài của tông môn nào đó.
Thanh niên áo đen điều khiển thanh điểu đuổi theo, hô:
- Vị võ đạo đồng tu này, tại hạ Hiên Đế thành Mặc Cổ!
- Có chuyện gì chỉ giáo?
Lâm Minh không báo ra tên của mình, càng tới gần Huyết Sát Nguyên, Lâm Minh càng cẩn thận hơn, ở trong này, giết người cướp của thật sự quá phổ biến.
- Gặp nhau là có duyên, chắc huynh đài cũng la thiên tài đi ra từ đại tông môn phải không?
Mặc Cổ nói tới đây, khẽ giật mình một chút, hắn phát hiện Lâm Minh chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, hay là hắn cũng đi tới Huyết Sát Nguyên? Tiên Thiên sơ kỳ mà muốn đi Huyết Sát Nguyên, thật đúng là tự tin a!
- Vị huynh đài này, không biết có phải đang đi tới Huyết Sát Nguyên hay không, tại hạ muốn khuyên huynh đài một câu, Huyết Sát Nguyên cũng không phải là một chỗ yên bình đâu, nơi này giết người không chớp mắt, ta thấy huynh đài chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, không biết đi Huyết Sát Nguyên là lịch lãm, hay là có việc khác? Trên người huynh đài dường như mang theo Huyết Sát lệnh, lờ mờ có sát khí tụ tập, không bằng nhường Huyết Sát lệnh lại cho tại hạ, thế nào? Ta nghĩ, có lẽ ta có thể cung cấp giá cả đủ làm cho huynh đài hài lòng!
- Thật có lỗi, Huyết Sát lệnh có tác dụng với tại hạ, thứ cho không thể nhường được.
Lâm Minh lập tức từ chối, vẻ mặt không chút đổi sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm đề phòng, loại thời điểm này, một lời không hợp lập tức động thủ cướp đoạt thì cũng không phải la chuyện ngạc nhiên gì.
Mặc Cổ bị từ chối, chỉ cười lơ đễnh, nói:
- Nếu huynh đài không có ý định đó, tại hạ cũng đành phải thôi, xin khuyên huynh đài một câu, trong Huyết Sát Nguyên cũng không phải ai cũng dễ nói chuyện giống tại hạ, nhất là bộ tộc Cự Ma, có lẽ ngay cả thương lượng cũng không có, trực tiếp động thủ giết người, trên thực tế, nếu huynh đài không phải nhân loại, mà là Cự Ma, thì có khi tại hạ cũng trực tiếp động thủ cướp đoạt cũng nên.
Mặc Cổ nói xong, cười ha hả, điều khiển thanh điểu bay về bên cạnh sư muội của hắn.
- Sư huynh, chuyện gì vậy?
Khoảng cách khá xa, nữ nhân áo đen cũng không biết rõ Mặc Cổ đi làm cái gì.
- Không có việc gì, chỉ là trên người thanh niên kia có một tấm Huyết Sát lệnh, vốn ta định mua lại, để cho các đệ tử khác trong tông môn làm dự phòng, nhưng lại bị cự tuyệt, tuy nhiên cũng không sao cả, ta thấy hắn cũng xuất thân từ đại tông môn, có lẽ tông môn thế lực của hắn sẽ không kém hơn chúng ta đâu, cũng không biết hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi nào, có lẽ chúng ta từng nghe qua tên của hắn rồi cũng nên!
Mãi cho tới khi Mặc Cổ rời đi, Lâm Minh mới thu tầm mắt lại, tiếp tục phi hành, hắn có thể cảm giác được, vừa rồi tên Mặc Cổ kia có khí thế rất cường đại, đây là một người cực kỳ tự tin, tuy rằng ngôn ngữ lễ kính, nhưng kỳ thật trong thâm tâm lại cực kỳ cao ngạo, tuy nhiên hắn cũng có thực lực xứng với sự cao ngạo và tự tin của mình, chân nguyên trong cơ thể hắn vừa tinh thuần vừa dày đặc, tuy rằng tu vi chỉ là nửa bước Toàn Đan, nhưng chiến lực chắc cũng không kém hơn cường giả Toàn Đan là bao, nhìn tuổi của hắn thì cũng không quá ba mươi, tuổi cỡ này, phối hợp với thực lực như thế, không kém hơn Mục Thiên Vũ là bao nhiêu a!
- Ta còn chưa tới Huyết Sát Nguyên, đã gặp thiên tài cỡ này rồi, xem ra Huyết Sát Nguyên này cũng không phải la chỗ yên bình gì.
Lâm Minh đi tới Thánh Ma đại lục, đã cảm giác được, tố chất trung bình của võ giả Thánh Ma đại lục còn cao hơn tại Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực không ít.
Đầu tiên là Cự Ma tộc có thiên phú xuất chúng, trời sinh chính là chiến sĩ, thứ hai cũng là do hàng năm Thánh Ma đại lục chìm trong chiến loạn, trong giết chóc thì các võ giả sẽ dễ trưởng thành nhất, cho nên mặc dù là võ giả nhân loại thì cũng mạnh hơn tại Nam Thiên Vực không ít.
Chỉ riêng Ma Vân thảo nguyên thôi, đặt tại Nam Thiên Vực thì nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một Thất Huyền địa khu, nhưng tại toàn bộ Thất Huyền địa khu cũng chỉ có một cường giả Toàn Đan, nhưng tại Ma Vân thảo nguyên, số lượng cường giả Toàn Đan lên tới hai mươi, ba mươi người, ngoài đại đa số là Cự Ma ra, số lượng nhân loại võ giả Toàn Đan cũng tới bảy, tám người.
Lại đi thêm vài ngày nữa, Lâm Minh rốt cuộc đặt chân lên trên Huyết Sát Nguyên, làm cho hắn kinh ngạc chính là, dọc theo đường đi hắn chẳng những gặp được nhân loại, Cự Ma, mà còn gặp được ba, bốn chủng tộc khác nữa.
Trong đó có một chủng tộc mang bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, nam thì tuấn tú, nữ thì đẹp khuynh thành, bọn họ có ánh mắt màu xanh lá cây, đôi tai rất dài và nhọn, mái tóc màu xanh nước biển, ngoài ánh mắt, lỗ tai và màu tóc ra, còn lại thì hoàn toàn giống nhân loại. Ngoài ra còn có một vài người mang vảy trên mặt, thậm chí còn có vài người mang cái đuôi xinh đẹp nữa.
Sau đó Lâm Minh mới biết, đây là Yêu Tinh bộ tộc trên Thánh Ma đại lục
Người này đã hơn trăm tuổi, tuy rằng đối võ giả Tiên Thiên mà nói, trăm tuổi chỉ là trung niên mà thôi, tuy nhiên trăm tuổi mới đạt tới Tiên Thiên Chí Cực, cuộc đời này mà không gì ngoài ý muốn, sẽ không có cơ hội đặt chân vào Toàn Đan nữa.
Trước đó, Hoắc Nguyên sớm đã nói rõ tình huống của Lâm Minh cho tướng quân dẫn đầu đoàn, hắn nhìn thấy Lâm Minh trẻ tuổi như vậy, lập tức không thể tin được, nhưng sau khi thấy một đám thi thể phía sau Lâm Minh, cùng với sát khí dày đặc trên người Lâm Minh, hắn không thể không tin được.
- Đây là thiên tài của đại tông môn nào đi ra lịch lãm a?
Lão nhân lẩm bẩm, từ ý nghĩa nào đó mà nói, tại Ma Vân thảo nguyên này, bọn họ cũng không mạnh hơn võ giả bình dân là bao, truyền thừa không phải là cường đại, rất nhiều võ giả Hậu Thiên kỳ có căn cơ bất ổn, miễn cưỡng đột phá Tiên Thiên, hoàn toàn là dựa vào hàng năm chém giết trên thảo nguyên, đây là tu vi do chém giết mà tăng lên, hoàn toàn không thể so được với những thiên tài của đại tông môn này.
Gặp Nhân tộc thiên tài cỡ này đi tới Ma Vân thảo nguyên lịch lãm, còn thuận tay tiêu diệt bộ lạc Mặc Thương, chỉ có thể nói, bọn họ gặp vận may mà thôi.
Thanh niên này quả thật cũng quá mạnh mẽ rồi, trước đó thì lão nhân cũng từng gặp một vài tông môn thiên tài, nhưng so với Lâm Minh thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nếu có thể tạo quan hệ một chút với tông môn phía sau thanh niên này, vậy thì sẽ vô cùng được lợi.
- Lâm đại...
Lão nhân khiêm tốn nói, nhưng đúng lúc này, một người cô bé áo vải khoảng mười một, mười hai tuổi vừa khóc vừa chạy tới, hô:
- Lâm Minh ca ca!
Cô bé này chính là Thanh Hà, nàng đã nghe nói tới tin tức bộ lạc Mặc Thương bị sụp đổ, cực kỳ vui sướng, không thể tin được, cộng thêm lúc trước nàng rất lo lắng cho Lâm Minh, nên lúc này Thanh Hà không kìm nổi nước mắt.
- Không có việc gì, Thanh Hà!
Lâm Minh xoa đầu Thanh Hà.
- Vị trưởng lão này, phiền toái các ngươi giúp ta chiếu cố tốt cho Thanh Hà.
Lâm Minh khẽ nói với trưởng lão.
- Nhất định, nhất định.
Lão nhân thấy mình có thể làm một vài chuyện cho Lâm Minh, vội vàng vỗ ngực cam đoan.
- Lâm Minh ca ca, ngươi phải đi ư?
Thanh Hà tuy rằng chỉ là một đứa bé, nhưng cũng rất mẫn cảm, lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của Lâm Minh.
- Ân, ta phải đi...
Lâm Minh nhìn Thanh Hà, mỉm cười nói, hắn rất rõ ràng, Thanh Hà từ nhỏ đến lớn đã không được ai đối xử tốt cả, vẫn sống cực kỳ kham khổ, cuộc sống không hạnh phúc chút nào.
Dưới tình huống như vậy, nhất là Thanh Hà chỉ là một cô bé mười một, mười hai tuổi, bản thân cực kỳ đơn thuần, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ rất dễ bị cảm động. Ngẫu nhiên gặp được mình, làm cho nàng thoát khỏi đói khát và bần hàn, giúp nàng tiêu diệt những ác nhân kia, tất nhiên là nàng sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại vào mình, coi mình trở thành ca ca.
Đáng tiếc, dù sao thì Thanh Hà cũng chỉ là một phàm nhân, có lẽ có một chút thiên phú võ đạo, nhưng dù sao cũng có hạn, đây cũng là nguyên nhân mà ngày sau chắc chắn sẽ rất khó gặp lại nhau.
- Ta... Biết rồi!
Thanh Hà nhu thuận không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh tràn ngập vẻ lưu luyến.
Thanh Hà cũng biết, Lâm Minh chỉ đi ngang qua nơi này thôi, giống như hồng nhạn trên trời, bay ngang qua tổ của chim sẻ, có lẽ sẽ dừng lại nghỉ chân một chút, nhưng cuối cùng thì vẫn bay đi.
Cũng giống như vậy, Lâm Minh vẫn bước trên hành trình của mình, dưới ánh mắt của các võ giả nhân loại tại bộ lạc Mặc Thương, một mình rời đi...
...
Mười ngày sau!
Trời cao trên không không có mây, nhưng kỳ dị chính là, bầu trời dường như bị nhuộm thành màu máu mờ nhạt, chứ không phải là màu xanh thẳm.
Trên một mảnh đất hoang dã, diện tích bao la bát ngát, mênh mông vô bờ, phía cuối thảo nguyên hoang dã này là vài ngọn núi cao.
Vù!
Giữa hai ngọn núi cao có hai luồng sáng màu xanh và hồng bay với tốc độ cực nhanh, từ phía xa nhìn lại, giống như cầu vồng lao tới, đẹp không gì tả xiết.
- Sư muội, phía trước chính là Huyết Sát Nguyên, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi chắc chắn muốn đi cùng ta ư?
Thì ra luồng sáng này là một con chim khổng lồ màu xanh, cũng không biết là thuộc loài gì, tốc độ bay còn nhanh hơn Phi Thiên Giao khi trước của Lâm Minh tận mười lần.
Người vừa mới nói chính là một thanh niên áo đen đứng trên lưng thanh điểu, dáng người cao gầy, khí vũ hiên ngang, chỉ là ánh mắt của hắn lại lờ mờ hiện ra một chút sát khí, tuy rằng thanh niên này đã hết sức áp chế, nhưng vẫn vô tình phát ra.
- Sư huynh, ý của ta đã quyết rồi, không cần nói thêm nữa.
Bên cạnh thanh niên áo đen này cũng là một con chim to màu xanh, một nữ nhân áo đen đứng trên lưng chim, mặt được che bởi tấm lụa đen, dáng người đầy đặn, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ, chỉ là trên người nàng cũng có một tầng sát khí mờ nhạt, làm cho người ta có cảm giác không thể tới gần được.
Hai sư huynh muội bọn họ là nhân loại, nhưng lại tu luyện công pháp ma đạo, đi vào sát đạo.
Tại Thánh Ma đại lục, loại hiện tượng này cực kỳ phổ biến, nhân loại tu luyện công pháp ma đạo, thiên phú tất nhiên không bằng Cự Ma, nhưng d, có cố sức tu luyện công pháp chính đạo thì cũng vẫn không bằng Cự Ma được.
Một khi đã như vậy, thì đâu cần phải nghĩ nhiều, huống chi Thánh Ma đại lục này tràn ngập ma khí, tu luyện công pháp ma đạo thì càng thuận lợi hơn tại Thiên Diễn đại lục.
Cho nên tại đây, các đại tông môn ma đạo mọc lên san sát, một nam một nữ này chính là nhân tài kiệt xuất của một đại tông môn ma đạo trong nhân loại.
- Sư muội, bước vào sát đạo sẽ không có đường quay về, không giết người, thì chính là bị người giết, những người chân chính bước qua con đường thây chất thành núi, máu chảy thành sông này, đã ít lại càng ít hơn, ngươi cần phải nghĩ kỹ!
- Sư huynh, những điều này ta hiểu rất rõ!
Nữ nhân áo đen bình tĩnh nói.
Thanh niên thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa, đúng lúc này, hắn đột nhiên chấn động, giảm tốc độ của thanh điểu xuống, trước người hắn không xa có một thanh niên áo lam, không có bất kỳ tọa kị nào, dựa vào bản thân mà phi hành.
Nên biết rằng, tại Thánh Ma đại lục, mặc dù có Truyền Tống trận hỗ trợ di chuyển, nhưng khoảng cách giữa các địa vực đều dùng mười vạn dặm làm đơn vị để tính toán, không có tọa kị, tự mình di chuyển, chân nguyên sẽ tiêu hao cực lớn, người bình thường thì đều không làm như vậy.
- Ân? Lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh? Phong chi ý cảnh phối hợp với năng lực phi hành của bản thân, quả thật sẽ ít tốn sức một chút, chẳng trách hắn có tốc độ nhanh như vậy, xem ra là thiên tài của tông môn nào đó.
Thanh niên áo đen điều khiển thanh điểu đuổi theo, hô:
- Vị võ đạo đồng tu này, tại hạ Hiên Đế thành Mặc Cổ!
- Có chuyện gì chỉ giáo?
Lâm Minh không báo ra tên của mình, càng tới gần Huyết Sát Nguyên, Lâm Minh càng cẩn thận hơn, ở trong này, giết người cướp của thật sự quá phổ biến.
- Gặp nhau là có duyên, chắc huynh đài cũng la thiên tài đi ra từ đại tông môn phải không?
Mặc Cổ nói tới đây, khẽ giật mình một chút, hắn phát hiện Lâm Minh chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, hay là hắn cũng đi tới Huyết Sát Nguyên? Tiên Thiên sơ kỳ mà muốn đi Huyết Sát Nguyên, thật đúng là tự tin a!
- Vị huynh đài này, không biết có phải đang đi tới Huyết Sát Nguyên hay không, tại hạ muốn khuyên huynh đài một câu, Huyết Sát Nguyên cũng không phải là một chỗ yên bình đâu, nơi này giết người không chớp mắt, ta thấy huynh đài chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, không biết đi Huyết Sát Nguyên là lịch lãm, hay là có việc khác? Trên người huynh đài dường như mang theo Huyết Sát lệnh, lờ mờ có sát khí tụ tập, không bằng nhường Huyết Sát lệnh lại cho tại hạ, thế nào? Ta nghĩ, có lẽ ta có thể cung cấp giá cả đủ làm cho huynh đài hài lòng!
- Thật có lỗi, Huyết Sát lệnh có tác dụng với tại hạ, thứ cho không thể nhường được.
Lâm Minh lập tức từ chối, vẻ mặt không chút đổi sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm đề phòng, loại thời điểm này, một lời không hợp lập tức động thủ cướp đoạt thì cũng không phải la chuyện ngạc nhiên gì.
Mặc Cổ bị từ chối, chỉ cười lơ đễnh, nói:
- Nếu huynh đài không có ý định đó, tại hạ cũng đành phải thôi, xin khuyên huynh đài một câu, trong Huyết Sát Nguyên cũng không phải ai cũng dễ nói chuyện giống tại hạ, nhất là bộ tộc Cự Ma, có lẽ ngay cả thương lượng cũng không có, trực tiếp động thủ giết người, trên thực tế, nếu huynh đài không phải nhân loại, mà là Cự Ma, thì có khi tại hạ cũng trực tiếp động thủ cướp đoạt cũng nên.
Mặc Cổ nói xong, cười ha hả, điều khiển thanh điểu bay về bên cạnh sư muội của hắn.
- Sư huynh, chuyện gì vậy?
Khoảng cách khá xa, nữ nhân áo đen cũng không biết rõ Mặc Cổ đi làm cái gì.
- Không có việc gì, chỉ là trên người thanh niên kia có một tấm Huyết Sát lệnh, vốn ta định mua lại, để cho các đệ tử khác trong tông môn làm dự phòng, nhưng lại bị cự tuyệt, tuy nhiên cũng không sao cả, ta thấy hắn cũng xuất thân từ đại tông môn, có lẽ tông môn thế lực của hắn sẽ không kém hơn chúng ta đâu, cũng không biết hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi nào, có lẽ chúng ta từng nghe qua tên của hắn rồi cũng nên!
Mãi cho tới khi Mặc Cổ rời đi, Lâm Minh mới thu tầm mắt lại, tiếp tục phi hành, hắn có thể cảm giác được, vừa rồi tên Mặc Cổ kia có khí thế rất cường đại, đây là một người cực kỳ tự tin, tuy rằng ngôn ngữ lễ kính, nhưng kỳ thật trong thâm tâm lại cực kỳ cao ngạo, tuy nhiên hắn cũng có thực lực xứng với sự cao ngạo và tự tin của mình, chân nguyên trong cơ thể hắn vừa tinh thuần vừa dày đặc, tuy rằng tu vi chỉ là nửa bước Toàn Đan, nhưng chiến lực chắc cũng không kém hơn cường giả Toàn Đan là bao, nhìn tuổi của hắn thì cũng không quá ba mươi, tuổi cỡ này, phối hợp với thực lực như thế, không kém hơn Mục Thiên Vũ là bao nhiêu a!
- Ta còn chưa tới Huyết Sát Nguyên, đã gặp thiên tài cỡ này rồi, xem ra Huyết Sát Nguyên này cũng không phải la chỗ yên bình gì.
Lâm Minh đi tới Thánh Ma đại lục, đã cảm giác được, tố chất trung bình của võ giả Thánh Ma đại lục còn cao hơn tại Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực không ít.
Đầu tiên là Cự Ma tộc có thiên phú xuất chúng, trời sinh chính là chiến sĩ, thứ hai cũng là do hàng năm Thánh Ma đại lục chìm trong chiến loạn, trong giết chóc thì các võ giả sẽ dễ trưởng thành nhất, cho nên mặc dù là võ giả nhân loại thì cũng mạnh hơn tại Nam Thiên Vực không ít.
Chỉ riêng Ma Vân thảo nguyên thôi, đặt tại Nam Thiên Vực thì nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một Thất Huyền địa khu, nhưng tại toàn bộ Thất Huyền địa khu cũng chỉ có một cường giả Toàn Đan, nhưng tại Ma Vân thảo nguyên, số lượng cường giả Toàn Đan lên tới hai mươi, ba mươi người, ngoài đại đa số là Cự Ma ra, số lượng nhân loại võ giả Toàn Đan cũng tới bảy, tám người.
Lại đi thêm vài ngày nữa, Lâm Minh rốt cuộc đặt chân lên trên Huyết Sát Nguyên, làm cho hắn kinh ngạc chính là, dọc theo đường đi hắn chẳng những gặp được nhân loại, Cự Ma, mà còn gặp được ba, bốn chủng tộc khác nữa.
Trong đó có một chủng tộc mang bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, nam thì tuấn tú, nữ thì đẹp khuynh thành, bọn họ có ánh mắt màu xanh lá cây, đôi tai rất dài và nhọn, mái tóc màu xanh nước biển, ngoài ánh mắt, lỗ tai và màu tóc ra, còn lại thì hoàn toàn giống nhân loại. Ngoài ra còn có một vài người mang vảy trên mặt, thậm chí còn có vài người mang cái đuôi xinh đẹp nữa.
Sau đó Lâm Minh mới biết, đây là Yêu Tinh bộ tộc trên Thánh Ma đại lục
/2473
|