Lâm Minh cầm thương đứng trên lôi đài, thương chỉ xuống mặt đất.
“Hả... Đây là?”.
Lâm Minh bỗng phát hiện có một dòng năng lượng cực nóng truyền từ chân hắn lao thẳng tới thiên linh.
Năng lượng này chảy vào cơ thể, tùy ý đi qua trong kinh mạch, đâm ngang đâm dọc, đủ loại ảo giác hiện ra trước mắt Lâm Minh, như có một loại cuồng bạo bị đè nén hồi lâu, muốn tuôn ra khỏi sâu trong lòng, làm cho Lâm Minh nhiệt huyết sôi trào...
“Đây là sát khí?”.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn thi thể Trát Nạp bay ra, dòng năng lượng này qua nhiên là tràn ra từ trên người hắn. Trước đó Lâm Minh dựa vào Huyết Sát lệnh hấp thu một chút sát khí, nhưng vì quá trình chậm chạp, không có nhiều cảm giác. Bây giờ một lần hút vào nhiều như thế, Lâm Minh cảm thấy dục vọng ở sâu trong nội tâm mình cùng một mặt đen tối trong linh hồn đang bị thiêu đốt!
Khát vọng máu tươi, khát vọng giết chóc, khát vọng tùy ý buông thả cùng mỹ sắc!
Nhất thời, trong lòng Lâm Minh có một loại khoái cảm cùng rung động không hiểu, muốn phát tiết ra như dã thú nguyên thủy.
Loại biến hóa đột ngột này làm trong lòng Lâm Minh nghiêm nghị, hắn vội bình ổn tâm thần, tiến vào Không Linh võ ý, làm tâm cảnh của mình bình ổn lại.
Lâm Minh tu luyện Thái Nhất Linh Hồn quyết đã lâu, cộng thêm tinh thần chi hải của hắn mạnh mẽ, cỗ sát khí dẫn tới náo động chỉ bùng nổ nháy mắt liền biến mất.
“Sát khí này quả nhiên có thể nhiễu loạn nội tâm người ta, người Cực Tinh thành này điên cuồng, biến thái như vậy, có lẽ là vì bị sát khí xâm lấn linh hồn lâu dài”.
Lâm Minh nhớ tới biểu tình hưởng thụ của Trát Nạp sau khi hấp thu sát khí, cùng với ánh mắt xanh lục, không khỏi thở ra một hơi. Nếu không đè nén được sát khí, ngày sau sẽ bị sát khí điều khiển, trở thành cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Lâm Minh lặng lẽ nhắm mắt, vài hơi thở sau mở ra, trong mắt đã sáng tỏ.
Trên tay hắn, hình xăm Thiên Ma mờ nhạt càng ngưng thực hơn, bộ mặt ác ma ghê tởm cũng càng dữ tợn hơn.
- Định lực của tiểu tử này thật là mạnh.
Một Cự Ma nhìn chằm chằm Lâm Minh, sắc mặt ngưng trọng.
- Hắn lần đầu tới Sát Lục trường, bình thường thì người hấp thu sát khí lần đầu có thể sẽ bị sát khí xông phá mất đi lý trí trong thời gian ngắn, nhưng tên này chỉ nhắm mắt một lát liền khôi phục, không đơn giản!
- Ừ, hơn nữa Trát Nạp vốn là chiến sĩ đứng đầu tầng thứ nhất Thông Thiên tháp, tích lũy nhiều sát khí như thế, bị tiểu tử kia hút đi phân nửa, vậy mà vẫn có thể bảo trì bình tĩnh. Loại người không bị sát khí cùng dục vọng chi phối mới là đáng sợ nhất!
- Hì... Vậy mới thú vị chứ.
Ở bên cạnh hai Cự Ma nói chuyện, một nữ nhân Yêu Tinh tộc khêu gợi nhấp chất lỏng màu đỏ trong ly, liếm môi, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Thấy phản ứng của nữ nhân Yêu tộc, Cự Ma nói chuyện trước đó cười ha hả.
- Huyết Mân Côi, muốn đi dụ dỗ hắn? Đừng quá tự tin, coi chừng ngươi trộm gà không thành mất cả nắm gạo, đổ chính mình vào đó.
- Ha ha ha ha! Cái này không cần ngươi lo, chỉ cần là nam nhân, sẽ không nắm giữ được dục vọng trong lòng bọn họ.
Nữ nhân Yêu tộc phát ra tiếng cười duyên như chuông bạc.
Trên lôi đài, mấy nam nô nhanh chân lên đài, kéo thi thể Trát Nạp xuống, còn Tu Di giới của Trát Nạp bị bọn họ giữ lại. Dựa theo quy củ Võ Đấu trường, mọi đồ vật trong Tu Di giới của người chết đều là chiến lợi phẩm của kẻ thắng lợi, chỉ là Huyết Sát lệnh trên thân người chết, sau khi chết sẽ bị Thông Thiên tháp thu hồi.
- Đại nhân, đây là của ngài.
Một nam nô cầm Tu Di giới của Trát Nạp đi tới, run sợ đưa cho Lâm Minh.
- Hỏi ngươi một vấn đề.
Lâm Minh gọi nam nô dọn xác này lại.
Nam nô kia hoảng sợ, vội nói:
- Đại nhân có gì dặn dò?
- Điều kiện lên tầng hai là gì?
Nam nô cung kính nói:
- Thưa đại nhân, dựa theo quy định Thông Thiên tháp, người thí luyện muốn lên tầng hai cần liên tiếp thắng mười hai trận ở tầng một, hoặc là thắng đến mức không ai dám ứng chiến.
- Hiểu rồi.
Lâm Minh tiện tay ném một viên Huyết Sát tinh hạ phẩm cho nam nô kia, liên tiếp thắng mười hai trận, cũng không khó. Thường thì những thiên tài tu vi cao sẽ trực tiếp đi Thông Thiên tháp tầng hai, thậm chí là tầng cao hơn. Ở tầng một Thông Thiên tháp, không ai có thể khiến Lâm Minh chân chính cảm thấy uy hiếp.
- Có người lên đài không?
Lâm Minh hỏi, ánh mắt chuyển sang khu Cự Ma tộc.
Trời đổi gió, lúc trước là loài người bị Cự Ma bức ép, bây giờ đổi thành loài người bức ép Cự Ma.
- Tiểu tử này, thật nghĩ hắn là vô địch.
Ở trong góc Võ Đấu trường, một nam nhân Cự Ma bóp nát chén rượu, Cự Ma này mặc áo đen, lưng đeo cự kiếm dài chín xích, thực lực của hắn cũng nằm trong tập đoạn hạng nhất tầng một Thông Thiên tháp.
Cũng là người tập đoàn thứ nhất, thực lực cũng có phân cao thấp, thực lực nam nhân Cự Ma này càng vượt qua Trát Nạp.
- Ngươi muốn lên? Lôi điện của hắn rất khó giải quyết, có chút tác dụng khắc chế công pháp của chúng ta, nếu ta không nhìn nhầm, lôi điện kia hẳn là Lôi Linh địa giai trung phẩm.
- Chỉ là Lôi Linh địa giai trung phẩm, ta còn không để vào mắt, chỉ là không biết tên kia còn có thủ đoạn khác không thôi.
- Hắc, có thì sao chứ, không phải ngươi cũng có chút tuyệt chiêu áp đáy hòm hay sao?
- Đúng vậy.
Cự Ma áo đen mỉm cười, đứng dậy.
- Ta tới đấu với ngươi!
Cự Ma áo đen nói xong, thả người nhảy lên, trực tiếp lướt qua đám người xem, thân cao một trượng, lưng đeo cự kiếm nặng mấy ngàn cân, nện mạnh lên lôi đài như chùy nặng nện xuống, hai viên gạch trực tiếp bị hắn đạp nổ văng ra.
- Hống!
Cự Ma áo đen đáp xuống, phát ra tiếng rống to như dã thú, tiếng gầm đinh tai nhức óc, hắn để trần thân trên, cả người quấn xiềng xích to dày, khi bước đi xiềng xích va chạm nhìn như một con tinh tinh to lớn cuồng bạo.
Lâm Minh liếc Cự Ma áo đen, chỉ nói cường độ khí thế, đối phương vượt xa Trát Nạp.
- Là Ma Sát tông Trọng Kiếm vương Cổ Việt.
Trên khán đài, có người nhận ra Cự Ma áo đen.
- Ma Sát tông là tông môn ngũ phẩm, Cổ Việt là đệ tử thân truyền ở Ma Sát tông, thực lực có thể xếp mười hạng đầu, lần này có thứ xem rồi, quá nửa là tiểu tử kia sẽ không hay ho.
- Cổ Việt, giết hắn! Giết tiểu tử kia!
Cự Ma tộc trên đài điên cuồng rống lên, cũng có nữ nhân Yêu Tinh tộc vừa hét chói tai, vừa rút ra cái yếm múa lung tung.
Cổ Việt rút ra trọng kiếm trên lưng trọng kiếm dài chín xích không có mài bén, mũi kiếm chỉ xuống đất, viên gạch trực tiếp nổ tung ra, hắn cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, nếu trận chiến vừa rồi ngươi đã đối phó toàn lực, vậy ngươi chờ chết đi.
- Hắc Nhật Diệu Không!
Một kiếm chém ra, trên kiếm phong của Cổ Việt phát ra hào quang màu đen, nhất thời ma nguyên cuồn cuộn hình thành mặt trời đen ở trước người Cổ Việt, ngọn lửa đen thiêu đốt hừng hừng, gạch vụn trên mặt đất bị hòa tan thành dung nham.
Lâm Minh đâm ra một thương, hồ quang Diệt Huyết Tà Lôi thật to chui vào trong mặt trời đen, trực tiếp xỏ quyên qua. Nhưng khi tia chớp phá tan mặt trời xông ra, lại bị năng lượng ma nguyên dày đặc trói buộc.
- Hắc! Ngươi lăn qua lộn lại chỉ có một chiêu này thôi sao? Vậy ngươi chờ chết đi!
Cổ Việt cười hung ác, Hắc Nhật Diệu Không của hắn không bị lôi điện khắc chế, độ bền rất mạnh, Cổ Việt đẩy ra, mặt trời đen trói buộc Diệt Huyết Tà Lôi cùng đánh về phía Lâm Minh.
Ầm!
Sóng xung kích khủng bố tùy ý lan tràn, gạch lát nền bị xốc lên hết, ngay cả sàn huyền thiết dưới gạch cũng bị hòa tan lõm xuống một chút.
Cùng lúc bùng nổ, Lâm Minh đã bay ra ngoài, chỉ có quần áo bị nướng một chút.
- Hừ, bản lĩnh chạy trốn không tệ, đáng tiếc trốn được mồng một, không trốn được ngày rằm!
Cổ Việt vung tay, từng đạo ma nguyên to bằng bắp đùi phát ra từ trên người hắn, lan tràn ra mọi hướng, nhanh chóng vây quanh khu vực mà Lâm Minh cùng Cổ Việt đang đứng, chỉ vài hơi thở, mấy trăm bó ma nguyên đan thành một cái lưới lớn, bao phủ hai người bên trong.
Lâm Minh bình tĩnh nhìn xung quanh, chỉ thấy bó chân nguyên bay múa như những con mãng xà đen.
- Hắc, Cổ Việt sử dụng cả Hắc Xà Lao Ngục, hẳn là xong rồi. Hắc Xà Lao Ngục này đúng là thiên la địa võng, sau khi bị nó bao phủ, chỉ có thể chọi cứng với Cổ Việt, mà Cổ Việt mạnh nhất là giao phong trực diện!
Cự Ma dưới đài thấy cảnh này liền trở nên hưng phấn, thiên phú của Cự Ma tộc chủ yếu thể hiện trên lực lượng và phòng ngự, nói tốc độ thì không bằng loài người. Nếu Lâm Minh bị Hắc Xà Lao Ngục hạn chế tốc độ, vậy chỉ có thể chọi cứng, mà loài người chọi cứng với Cự Ma, vậy đúng là muốn chết.
- Lần này xem ngươi còn trốn chỗ nào!
Cổ Việt cười ha hả.
- Hắc Nhật Diệu Không!
Ầm!
Mặt trời lại trồi lên từ thân trọng kiếm của Cổ Việt, càng to lớn nóng cháy hơn. Tuy rằng Cổ Việt ngông cuồng, nhưng sẽ không coi thường Lâm Minh, một đòn này hắn sử dụng ba thành chân nguyên, hai tay cầm kiếm chém ra, mặt trời đen như quả cầu lửa đen bừng cháy bắn về phía Lâm Minh!
Hắc Xà Lao Ngục vây quanh, căn bản không thể tránh né, đối mặt với mặt trời đen hừng hực, Lâm Minh cười khẽ.
- Hình như ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ biết một chiêu?
- Hừ, chết tới nơi còn rộng mồm! Chết cho ta!
Trọng kiếm chín xích chém ra thật mạnh!
Ngay khi mặt trời đen tới gần, Lâm Minh búng tay, ba đạo Lôi Linh hợp nhất, Tà Thần Lôi Linh rít gào xông ra!
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ khó nghe thấy, Tà Thần Lôi Linh đâm vào mặt trời đen, bắn ra từ mặt bên kia, tốc độ khó thấy được bằng mắt thường đâm về phía cổ họng Cổ Việt.
- Cút!
Bởi vì Tà Thần Lôi Linh là năng lượng nén mật độ cao, Cổ Việt còn tưởng là ám khí bình thường, không chút nghĩ ngợi đánh ra một quyền. Kỳ thật trong lúc chớp nhoáng này, Cổ Việt cũng không thể phát ra công kích mạnh hơn.
Nhưng nắm tay của Cổ Việt có rèn luyện cỡ nào, có thêm ma nguyên bao bọc, nhưng làm sao có thể so sánh với Tà Thần cương châm vô cùng sắc bén.
Ma nguyên hộ thể bị Tà Thần cương châm đâm như giấy rách, nắm tay của Cổ Việt trực tiếp bị xuyên thấu. Thế tới của Tà Thần cương châm không yếu, thậm chí không thay đổi một chút quỹ tích nào, kéo theo máu tươi tiếp tục đâm vào cổ họng của Cổ Việt!
Phập!
Cổ họng bị đâm thủng, hầu kết vỡ vụn, Cổ Việt ngơ ngác trừng to mắt, tốc độ của Tà Thần cương châm thật sự quá nhanh, cho nên hắn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì...
“Hả... Đây là?”.
Lâm Minh bỗng phát hiện có một dòng năng lượng cực nóng truyền từ chân hắn lao thẳng tới thiên linh.
Năng lượng này chảy vào cơ thể, tùy ý đi qua trong kinh mạch, đâm ngang đâm dọc, đủ loại ảo giác hiện ra trước mắt Lâm Minh, như có một loại cuồng bạo bị đè nén hồi lâu, muốn tuôn ra khỏi sâu trong lòng, làm cho Lâm Minh nhiệt huyết sôi trào...
“Đây là sát khí?”.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn thi thể Trát Nạp bay ra, dòng năng lượng này qua nhiên là tràn ra từ trên người hắn. Trước đó Lâm Minh dựa vào Huyết Sát lệnh hấp thu một chút sát khí, nhưng vì quá trình chậm chạp, không có nhiều cảm giác. Bây giờ một lần hút vào nhiều như thế, Lâm Minh cảm thấy dục vọng ở sâu trong nội tâm mình cùng một mặt đen tối trong linh hồn đang bị thiêu đốt!
Khát vọng máu tươi, khát vọng giết chóc, khát vọng tùy ý buông thả cùng mỹ sắc!
Nhất thời, trong lòng Lâm Minh có một loại khoái cảm cùng rung động không hiểu, muốn phát tiết ra như dã thú nguyên thủy.
Loại biến hóa đột ngột này làm trong lòng Lâm Minh nghiêm nghị, hắn vội bình ổn tâm thần, tiến vào Không Linh võ ý, làm tâm cảnh của mình bình ổn lại.
Lâm Minh tu luyện Thái Nhất Linh Hồn quyết đã lâu, cộng thêm tinh thần chi hải của hắn mạnh mẽ, cỗ sát khí dẫn tới náo động chỉ bùng nổ nháy mắt liền biến mất.
“Sát khí này quả nhiên có thể nhiễu loạn nội tâm người ta, người Cực Tinh thành này điên cuồng, biến thái như vậy, có lẽ là vì bị sát khí xâm lấn linh hồn lâu dài”.
Lâm Minh nhớ tới biểu tình hưởng thụ của Trát Nạp sau khi hấp thu sát khí, cùng với ánh mắt xanh lục, không khỏi thở ra một hơi. Nếu không đè nén được sát khí, ngày sau sẽ bị sát khí điều khiển, trở thành cái xác không hồn chỉ biết giết chóc.
Lâm Minh lặng lẽ nhắm mắt, vài hơi thở sau mở ra, trong mắt đã sáng tỏ.
Trên tay hắn, hình xăm Thiên Ma mờ nhạt càng ngưng thực hơn, bộ mặt ác ma ghê tởm cũng càng dữ tợn hơn.
- Định lực của tiểu tử này thật là mạnh.
Một Cự Ma nhìn chằm chằm Lâm Minh, sắc mặt ngưng trọng.
- Hắn lần đầu tới Sát Lục trường, bình thường thì người hấp thu sát khí lần đầu có thể sẽ bị sát khí xông phá mất đi lý trí trong thời gian ngắn, nhưng tên này chỉ nhắm mắt một lát liền khôi phục, không đơn giản!
- Ừ, hơn nữa Trát Nạp vốn là chiến sĩ đứng đầu tầng thứ nhất Thông Thiên tháp, tích lũy nhiều sát khí như thế, bị tiểu tử kia hút đi phân nửa, vậy mà vẫn có thể bảo trì bình tĩnh. Loại người không bị sát khí cùng dục vọng chi phối mới là đáng sợ nhất!
- Hì... Vậy mới thú vị chứ.
Ở bên cạnh hai Cự Ma nói chuyện, một nữ nhân Yêu Tinh tộc khêu gợi nhấp chất lỏng màu đỏ trong ly, liếm môi, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn.
Thấy phản ứng của nữ nhân Yêu tộc, Cự Ma nói chuyện trước đó cười ha hả.
- Huyết Mân Côi, muốn đi dụ dỗ hắn? Đừng quá tự tin, coi chừng ngươi trộm gà không thành mất cả nắm gạo, đổ chính mình vào đó.
- Ha ha ha ha! Cái này không cần ngươi lo, chỉ cần là nam nhân, sẽ không nắm giữ được dục vọng trong lòng bọn họ.
Nữ nhân Yêu tộc phát ra tiếng cười duyên như chuông bạc.
Trên lôi đài, mấy nam nô nhanh chân lên đài, kéo thi thể Trát Nạp xuống, còn Tu Di giới của Trát Nạp bị bọn họ giữ lại. Dựa theo quy củ Võ Đấu trường, mọi đồ vật trong Tu Di giới của người chết đều là chiến lợi phẩm của kẻ thắng lợi, chỉ là Huyết Sát lệnh trên thân người chết, sau khi chết sẽ bị Thông Thiên tháp thu hồi.
- Đại nhân, đây là của ngài.
Một nam nô cầm Tu Di giới của Trát Nạp đi tới, run sợ đưa cho Lâm Minh.
- Hỏi ngươi một vấn đề.
Lâm Minh gọi nam nô dọn xác này lại.
Nam nô kia hoảng sợ, vội nói:
- Đại nhân có gì dặn dò?
- Điều kiện lên tầng hai là gì?
Nam nô cung kính nói:
- Thưa đại nhân, dựa theo quy định Thông Thiên tháp, người thí luyện muốn lên tầng hai cần liên tiếp thắng mười hai trận ở tầng một, hoặc là thắng đến mức không ai dám ứng chiến.
- Hiểu rồi.
Lâm Minh tiện tay ném một viên Huyết Sát tinh hạ phẩm cho nam nô kia, liên tiếp thắng mười hai trận, cũng không khó. Thường thì những thiên tài tu vi cao sẽ trực tiếp đi Thông Thiên tháp tầng hai, thậm chí là tầng cao hơn. Ở tầng một Thông Thiên tháp, không ai có thể khiến Lâm Minh chân chính cảm thấy uy hiếp.
- Có người lên đài không?
Lâm Minh hỏi, ánh mắt chuyển sang khu Cự Ma tộc.
Trời đổi gió, lúc trước là loài người bị Cự Ma bức ép, bây giờ đổi thành loài người bức ép Cự Ma.
- Tiểu tử này, thật nghĩ hắn là vô địch.
Ở trong góc Võ Đấu trường, một nam nhân Cự Ma bóp nát chén rượu, Cự Ma này mặc áo đen, lưng đeo cự kiếm dài chín xích, thực lực của hắn cũng nằm trong tập đoạn hạng nhất tầng một Thông Thiên tháp.
Cũng là người tập đoàn thứ nhất, thực lực cũng có phân cao thấp, thực lực nam nhân Cự Ma này càng vượt qua Trát Nạp.
- Ngươi muốn lên? Lôi điện của hắn rất khó giải quyết, có chút tác dụng khắc chế công pháp của chúng ta, nếu ta không nhìn nhầm, lôi điện kia hẳn là Lôi Linh địa giai trung phẩm.
- Chỉ là Lôi Linh địa giai trung phẩm, ta còn không để vào mắt, chỉ là không biết tên kia còn có thủ đoạn khác không thôi.
- Hắc, có thì sao chứ, không phải ngươi cũng có chút tuyệt chiêu áp đáy hòm hay sao?
- Đúng vậy.
Cự Ma áo đen mỉm cười, đứng dậy.
- Ta tới đấu với ngươi!
Cự Ma áo đen nói xong, thả người nhảy lên, trực tiếp lướt qua đám người xem, thân cao một trượng, lưng đeo cự kiếm nặng mấy ngàn cân, nện mạnh lên lôi đài như chùy nặng nện xuống, hai viên gạch trực tiếp bị hắn đạp nổ văng ra.
- Hống!
Cự Ma áo đen đáp xuống, phát ra tiếng rống to như dã thú, tiếng gầm đinh tai nhức óc, hắn để trần thân trên, cả người quấn xiềng xích to dày, khi bước đi xiềng xích va chạm nhìn như một con tinh tinh to lớn cuồng bạo.
Lâm Minh liếc Cự Ma áo đen, chỉ nói cường độ khí thế, đối phương vượt xa Trát Nạp.
- Là Ma Sát tông Trọng Kiếm vương Cổ Việt.
Trên khán đài, có người nhận ra Cự Ma áo đen.
- Ma Sát tông là tông môn ngũ phẩm, Cổ Việt là đệ tử thân truyền ở Ma Sát tông, thực lực có thể xếp mười hạng đầu, lần này có thứ xem rồi, quá nửa là tiểu tử kia sẽ không hay ho.
- Cổ Việt, giết hắn! Giết tiểu tử kia!
Cự Ma tộc trên đài điên cuồng rống lên, cũng có nữ nhân Yêu Tinh tộc vừa hét chói tai, vừa rút ra cái yếm múa lung tung.
Cổ Việt rút ra trọng kiếm trên lưng trọng kiếm dài chín xích không có mài bén, mũi kiếm chỉ xuống đất, viên gạch trực tiếp nổ tung ra, hắn cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, nếu trận chiến vừa rồi ngươi đã đối phó toàn lực, vậy ngươi chờ chết đi.
- Hắc Nhật Diệu Không!
Một kiếm chém ra, trên kiếm phong của Cổ Việt phát ra hào quang màu đen, nhất thời ma nguyên cuồn cuộn hình thành mặt trời đen ở trước người Cổ Việt, ngọn lửa đen thiêu đốt hừng hừng, gạch vụn trên mặt đất bị hòa tan thành dung nham.
Lâm Minh đâm ra một thương, hồ quang Diệt Huyết Tà Lôi thật to chui vào trong mặt trời đen, trực tiếp xỏ quyên qua. Nhưng khi tia chớp phá tan mặt trời xông ra, lại bị năng lượng ma nguyên dày đặc trói buộc.
- Hắc! Ngươi lăn qua lộn lại chỉ có một chiêu này thôi sao? Vậy ngươi chờ chết đi!
Cổ Việt cười hung ác, Hắc Nhật Diệu Không của hắn không bị lôi điện khắc chế, độ bền rất mạnh, Cổ Việt đẩy ra, mặt trời đen trói buộc Diệt Huyết Tà Lôi cùng đánh về phía Lâm Minh.
Ầm!
Sóng xung kích khủng bố tùy ý lan tràn, gạch lát nền bị xốc lên hết, ngay cả sàn huyền thiết dưới gạch cũng bị hòa tan lõm xuống một chút.
Cùng lúc bùng nổ, Lâm Minh đã bay ra ngoài, chỉ có quần áo bị nướng một chút.
- Hừ, bản lĩnh chạy trốn không tệ, đáng tiếc trốn được mồng một, không trốn được ngày rằm!
Cổ Việt vung tay, từng đạo ma nguyên to bằng bắp đùi phát ra từ trên người hắn, lan tràn ra mọi hướng, nhanh chóng vây quanh khu vực mà Lâm Minh cùng Cổ Việt đang đứng, chỉ vài hơi thở, mấy trăm bó ma nguyên đan thành một cái lưới lớn, bao phủ hai người bên trong.
Lâm Minh bình tĩnh nhìn xung quanh, chỉ thấy bó chân nguyên bay múa như những con mãng xà đen.
- Hắc, Cổ Việt sử dụng cả Hắc Xà Lao Ngục, hẳn là xong rồi. Hắc Xà Lao Ngục này đúng là thiên la địa võng, sau khi bị nó bao phủ, chỉ có thể chọi cứng với Cổ Việt, mà Cổ Việt mạnh nhất là giao phong trực diện!
Cự Ma dưới đài thấy cảnh này liền trở nên hưng phấn, thiên phú của Cự Ma tộc chủ yếu thể hiện trên lực lượng và phòng ngự, nói tốc độ thì không bằng loài người. Nếu Lâm Minh bị Hắc Xà Lao Ngục hạn chế tốc độ, vậy chỉ có thể chọi cứng, mà loài người chọi cứng với Cự Ma, vậy đúng là muốn chết.
- Lần này xem ngươi còn trốn chỗ nào!
Cổ Việt cười ha hả.
- Hắc Nhật Diệu Không!
Ầm!
Mặt trời lại trồi lên từ thân trọng kiếm của Cổ Việt, càng to lớn nóng cháy hơn. Tuy rằng Cổ Việt ngông cuồng, nhưng sẽ không coi thường Lâm Minh, một đòn này hắn sử dụng ba thành chân nguyên, hai tay cầm kiếm chém ra, mặt trời đen như quả cầu lửa đen bừng cháy bắn về phía Lâm Minh!
Hắc Xà Lao Ngục vây quanh, căn bản không thể tránh né, đối mặt với mặt trời đen hừng hực, Lâm Minh cười khẽ.
- Hình như ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ biết một chiêu?
- Hừ, chết tới nơi còn rộng mồm! Chết cho ta!
Trọng kiếm chín xích chém ra thật mạnh!
Ngay khi mặt trời đen tới gần, Lâm Minh búng tay, ba đạo Lôi Linh hợp nhất, Tà Thần Lôi Linh rít gào xông ra!
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ khó nghe thấy, Tà Thần Lôi Linh đâm vào mặt trời đen, bắn ra từ mặt bên kia, tốc độ khó thấy được bằng mắt thường đâm về phía cổ họng Cổ Việt.
- Cút!
Bởi vì Tà Thần Lôi Linh là năng lượng nén mật độ cao, Cổ Việt còn tưởng là ám khí bình thường, không chút nghĩ ngợi đánh ra một quyền. Kỳ thật trong lúc chớp nhoáng này, Cổ Việt cũng không thể phát ra công kích mạnh hơn.
Nhưng nắm tay của Cổ Việt có rèn luyện cỡ nào, có thêm ma nguyên bao bọc, nhưng làm sao có thể so sánh với Tà Thần cương châm vô cùng sắc bén.
Ma nguyên hộ thể bị Tà Thần cương châm đâm như giấy rách, nắm tay của Cổ Việt trực tiếp bị xuyên thấu. Thế tới của Tà Thần cương châm không yếu, thậm chí không thay đổi một chút quỹ tích nào, kéo theo máu tươi tiếp tục đâm vào cổ họng của Cổ Việt!
Phập!
Cổ họng bị đâm thủng, hầu kết vỡ vụn, Cổ Việt ngơ ngác trừng to mắt, tốc độ của Tà Thần cương châm thật sự quá nhanh, cho nên hắn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì...
/2473
|