Sáng sớm, ánh mặt trời chói lọi.
Miêu Tiêu Bắc bị tiếng chim hót thanh thúy gọi dậy, xoay người, từ từ mở mắt.
Đại khái vì xung quanh biệt thự là nơi linh lực tụ tập, rất hợp cho những loài sinh vật sinh sống, cho nên vườn sau nhà của EX sắp phát triển thành sở thú. Trên cành lúc nào cũng nghe thấy tiếng chim kêu, trong vườn còn có một đống mèo chó, vô cùng náo nhiệt.
“Ừm…” Sau lần đi du thuyền lần trước, Miêu Tiêu Bắc không bị nhức đầu nữa, cũng không nằm mơ, lúc nào cũng nghỉ ngơi rất khỏe, chất lượng giấc ngủ siêu cao.
Tỉnh được một chút, Miêu Tiêu Bắc theo thói quen nhìn sang bên phải, thấy Cổ Lỗ Y đã tỉnh, đang bắt chéo chân nằm trên giường đọc sách. Cổ Lỗ Y vô cùng thông minh, theo Long Tước nói nó là một thiên tài nhỏ, tuy rằng vẫn chỉ kêu cục cục, nhưng trên thực tế đã có thể sớm nói chuyện. Nhưng mà nhóc con nghĩ, dùng ngôn ngữ của long tộc để nói chuyện với Miêu Tiêu Bắc tiện hơn, mấu chốt là cả hai đều nghe hiểu. Gần đây nó biết rất nhiều chữ, thích đọc tiểu thuyết. Bởi vậy mỗi tháng Miêu Tiêu Bắc lại chi thêm 20% tiền lương, đều dùng để mua sách báo, dù sao tiền tiêu cho con nít không thể tiết kiệm, tiền giáo dục tuyệt đối không thể tiết kiệm nha!
Chân của Fanny đã lành, ngồi bên cửa sổ phơi nắng, thấy Miêu Tiêu Bắc tỉnh, liền kêu một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc duỗi người, mỗi buổi sáng đều tốt đẹp như thế.
“Chào buổi sáng, Bắc Bắc ~”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, sáng nào cũng vậy, phía sau là Lam Minh, nắm chắc thời cơ hôn chào buổi sáng, cười tủm tỉm hỏi, “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Oáp ~” Sphinx và Lam nằm trên thảm bên giường cũng tỉnh dậy, ngáp một cái.
Miêu Tiêu Bắc giơ gối đầu đánh Lam Minh một cái, người này dạo này cứ thích qua phòng mình ngủ, hết lần này tới lần khác đều tranh thủ mình ngủ làm mấy chuyện gì đâu, hoàn toàn không có năng lực phòng ngự!
“Cục!”
Lúc này, Cổ Lỗ Y bay lên nói huyên thuyên với Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc dùng gối đầu hung hăng đánh Lam Minh — Bởi vì Cổ Lỗ Y vừa mật báo, tối hôm qua Lam Minh thừa dịp Miêu Tiêu Bắc ngủ đã trộm hôn vào miệng mấy cái!
Vì vậy, mỗi buổi sáng cứ bắt đầu bằng một trận gối chiến… Miêu Tiêu Bắc cũng xem như rèn luyện buổi sáng, Lam Minh lại nhân cơ hội mỗi sáng chiếm tiện nghi.
“Xuống giường!” Miêu Tiêu Bắc đánh đã ghiền, nằm xuống thở, sau đó thần thanh khí sảng xoay người đứng lên, “Hôm nay phải luyện tập cả ngày!”
“Cả ngày? Không đi chơi? Buổi chiều tôi còn định rủ cậu đi xem phim, ăn cơm.” Lam Minh nói.
“Ngày mai có buổi diễn quan trọng, buổi tối mới diễn xong, mai đi đi, tôi định dẫn Cổ Lỗ Y đi ăn cua.” Miêu Tiêu Bắc chạy vào WC, Lam Minh híp mắt bắt Cổ Lỗ Y, “Nhóc thúi, dám mật báo?!”
Nói còn chưa dứt lời, Cổ Lỗ Y ôm cuốn sách to cũng cỡ nó tới trước mặt Lam Minh, chỉ chỉ bìa sách, cục cục nói một chuỗi dài.
Lam Minh nghe không hiểu, nhìn bìa sách, chỉ thấy bìa sách vẽ rừng cây rậm rạp, có một bóng ma như ẩn như hiện phía sau, tên sách là , phía trên còn có giới vắn tắt, là chuyện ma ở một ngôi trường, tiểu thuyết kinh dị, lượng tiêu thụ có vẻ không tệ, dạo này bán khá chạy.
“Oa…” Lam Minh nhíu mày, “Xem cái này có ổn không đó, mới bây lớn đã đọc loại sách này, coi chừng phát triển thành trẻ hư.”
“Cục!” Cổ Lổ Y lật trang thứ nhất ra, chỉ vào một đoạn cho Lam Minh xem.
“Cuốn sách này cải biên theo câu chuyện có thật, có lẽ các bạn không tin, nhưng tôi đã thật sự từng trải qua. Mùa thu vào hai mươi năm trước, trường học đó đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Bạn thân nhất và người yêu của tôi đều rời xa tôi. Sự việc đó đã thay đổi cuộc đời tôi, đến nay vẫn còn mang bóng ma. Nhưng chẳng có ai có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tất cả cho tới bây giờ vẫn là một bí mật — Cuốn tiểu thuyết này, tặng cho những người đã mất đi người quan trọng nhất, cùng với ác ma đã cướp đi người quan trọng nhất của tôi.”
“Bán sách nên dùng trò bịp bợp cũng được mà.” Lam Minh nhún vai.
Cổ Lỗ Y lật sang trang thứ hai, bên trong in thẻ học sinh bản photocopy. Bên trên viết Nhiêu Anh, là tên của tác giả, đây là trường đại học X cô theo học hai mươi năm trước, theo hệ trung văn.
Bốn tờ tiếp theo là ba học sinh khác, đều là nữ. Bên cạnh thẻ học sinh là chứng nhận bọn họ đã chết, đều chết vào hai mươi năm trước, nguyên nhân cái chết — Không rõ!
Hai tờ cuối cùng là thẻ căn cước, là hai người đàn ông, một người viết rõ là thầy của bọn họ, bên cạnh cũng được chứng nhận tử vong. Còn người cuối cùng là chàng trai chừng hai mươi tuổi, bên cạnh cũng được chứng nhận tử vong, còn có một dòng — Người tôi yêu nhất.
“Ồ?!” Lam Minh cảm thấy hứng thú, “Thời gian tử vong đều cùng một ngày vào hai mươi năm trước, nguyên nhân cái chết có nghẹt thở, bị đập chết, chết cháy, trúng độc… Haha, tất cả nguyên nhân gây ra đều không rõ!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nghiêm túc gật đầu.
“Trùng hợp sao?” Lam Minh nhún vai.
“Hô…” Cổ Lỗ Y chống nạnh, tựa như bị Lam Minh chọc giận, cúi người lật lật, nó lật tới một trang, bên trên in một tấm ảnh màu đen, bên dưới viết — Tấm hình cũ gây nên sự cố liên tiếp.
Lam Minh cầm cuốn sách lên, nhìn chằm chằm tấm ảnh, chỉ thấy đó là một khu rừng âm u, xa xa có thể nhìn thấy dãy lầu, mà sâu trong rừng có hai cái bóng trắng, bán trong suốt… Phía sau cái bóng trắng, còn có một cái hang hình tròn màu đen rất to, tất cả đều rất mơ hồ.
“Cổ Lỗ Y.” Lam Minh ho khan một tiếng, “Con người đã từng lấy núm vú giả làm đĩa bay rồi chụp lại.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y có vẻ rất cố chấp với quyển sách này, lắc đầu, vẫy đuôi níu áo Lam Minh, âm nói lúc có lúc không.
“Tới trường học?” Miêu Tiêu Bắc tắm xong, bước ra tay cầm lược chải đầu, chợt nghe Cổ Lỗ Y nắm áo Lam Minh nói cái gì mà — Tới trường học điều tra đi! Đi đi, đi đi!
Lam Minh bất đắc dĩ, cầm quyển sách đưa cho Miêu Tiêu Bắc, “Nó đọc sách nhìn bậy rồi.”
Cổ Lỗ Y tức giận, bay lên đá vào đầu Lam Minh.
“Ui da, thằng quỷ này!” Lam Minh tức giận muốn bắt nó, Cổ Lỗ Y bay đi trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, chỉ vào mấy trang giấy, nói huyên thuyên.
“Hử?” Miêu Tiêu Bắc xem thật lâu, nhíu mày nói, “Cổ Lỗ Y… Mới bây lớn đọc loại sách này có ổn không? Có sợ không vậy?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y lắc đầu, lại nói huyên thuyên.
“Vậy hả?” Miêu Tiêu Bắc cũng có điều suy nghĩ.
“Nó nói cái gì vậy? Cứ kêu cục cục miết.” Lam Minh bước tới ngồi xuống, nghe không hiểu nên hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“À, Cổ Lỗ Y nói nó nghĩ nữ sinh kia thật đáng thương, hơn nữa lời cuối sách còn ghi, cô ta mắc bệnh hiểm nghèo, không lâu sau sẽ rời khỏi nhân thế, cho nên muốn giúp cô ta điều tra chân tướng năm đó, để cô ta có thể yên tâm ra đi.”
Lam Minh nhướn mày, tính nó thích xen vào chuyện người khác, còn nhỏ đã biết thông cảm.
“Cổ Lỗ Y rất có tâm.” Miêu Tiêu Bắc xoa lỗ tai Cổ Lỗ Y, nó bay tới cọ cọ.
“Cậu muốn tới trường điều tra thật sao?” Lam Minh nghĩ chuyện này thật không đáng tin.
Miêu Tiêu Bắc cầm cuốn sách bỏ vào lòng hắn, “Không phải tôi, tôi còn phải tập luyện, là anh đi.” Nói xong, vỗ vỗ ngực hắn, “Ngoan ngoãn đi cùng Cổ Lỗ Y tới trường đi!”
“Không phải chứ…” Không đợi Lam Minh lên tiếng từ chối, Miêu Tiêu Bắc cầm Cổ Lỗ Y nhét vào lòng hắn, miệng kêu, “Tiểu Vũ, mau lên! Trễ rồi!”
Miêu Tiêu Bắc chạy vội xuống lầu, đi cùng Phong Tiểu Vũ, Đa Mị phụ trách lái xe, tới nhà hát tập luyện, chuẩn bị cho buổi diễn quan trọng ngày mai.
Để lại Lam Minh và Cổ Lỗ Y trên lầu, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Meo ~” Fanny mò tới cọ cọ Lam Minh, cọ từ tai tới đuôi, sau đó ngẩng mặt kêu meo meo — Đói bụng rồi ~
Cổ Lỗ Y cũng ngẩng mặt nhìn Lam Minh cười — Ngộ cũng đói bụng rồi ~
Lam Minh đỡ trán… Hắn muốn đi cùng Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ, không muốn ở nhà làm bảo mẫu!
Một con mèo còn có một con rồng đu bám trên người, Lam Minh liếc nhìn cuốn sách trong tay, bất đắc dĩ xuống lầu, thấy năm con sói nằm lăn lóc trên người Khiết Liêu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ.
“Úi chà.” Long Tước đang chải đầu cho Sishir, “Giữ trẻ thời đại mới.”
“Mấy ngày nữa Đao Tù cũng thăng cấp làm bảo mẫu rồi.” Phong Danh Vũ đang ngồi trang điểm, hôm nay cô phải đi cùng Tiêu Hoa tham dự sự kiện, cắt băng khánh thành, “Mấy ngày nữa là Tiểu Ái sinh, hy vọng sẽ sinh được một cục cưng dễ thương khỏe mạnh.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y vừa nghe tới cục cưng, lập tức mừng rỡ, ôm cuốn sách đi tìm Bạch Lâu.
“Muốn điều tra ngôi trường này?” Bạch Lâu cầm lấy, lên máy tính tra tài liệu, “À, trường này lúc trước là trường cho phái nữ, bây giờ đổi thành cho nam nữ, đương nhiên nam sinh ít hơn nữ sinh, mà vườn trường bây giờ vẫn còn giữ, gọi là văn học viện.”
“Quỷ quỷ?” Cổ Lỗ Y chỉ vào bóng trắng, hỏi Bạch Lâu.
“Sao?” Bạch Lâu ngẩn người, cầm tấm hình lên xem, “Cái này… có chút giống.”
“Trường đó có thật là trước đây có ma không?” Phong Danh Vũ nâng cằm hỏi, “Lúc tôi vào đại học, trong trường cũng đồn có ma nhiều lắm.”
“Trường học vốn là một xã hội kiểu nhỏ, tuy rằng ít người, nhưng kết cấu cũng xem như là xã hội thu nhỏ. Nói cách khác, ở trường đại học xảy ra vài chuyện không bình thường, trong trường sẽ phóng đại ra, trở nên vô cùng đặc biệt làm người ta chú ý! Mỗi ngày, ở thành phố nào cũng có người chết, nguyên nhân nhiều vô số kể, người chú ý lại ít, mà trường học chỉ cần có một người chết, lời đồn sẽ tung ra khắp nơi, hai người chết sẽ sôi sùng sục, ba người chết, cơ chế quản lý của trường học sẽ bị khiêu chiến, ba người chết trở lên thì cũng có thể lên giảng bài rồi.” Bạch Lâu đã tra được vài tư liệu về mặt này, “A… Năm đó đúng là xảy ra nhiều vụ án, tính tới hôm nay hằng năm đều có người chết ngoài ý muốn.”
“Chết nhiều người như vậy?” Khiết Liêu ngồi trên sô pha, đút sữa cho mấy con sói con, “Nguy hiểm như vậy sao vẫn có người vào học?”
Bạch Lâu khẽ vuốt vạt áo, “Thật ra mỗi năm đều có những vụ xử nhầm. Tính xác suất, một thành phố, trong một năm số người chết do ngoài ý muốn giảm xuống, mà chính lúc đó cũng sẽ có vài vụ bị xử nhầm tăng lên.”
“Ý cậu là, trong trường học, bất kể là chết ngoài ý muốn hay không, mọi người đều cho rằng là ngoài ý muốn… chỉ cần số người chết không nhiều?” Tiêu Hoa nhún vai, “Bi kịch không xảy ra với mình thì cũng chỉ là bi kịch thôi.”
“Vô cùng chính xác!” Bạch Lâu lật tài liệu xem tiếp, “Được rồi Cổ Lỗ Y, có thể tìm người hỏi hồ sơ vụ án năm đó. Hồ sơ này chỉ có cảnh sát mới có, không tìm được trên mạng.”
“Cục?” Cổ Lổ Y không hiểu, nhìn Bạch Lâu, hỏi ai cơ?
Bạch Lâu ho một cái không nói, cúi đầu làm chuyện của mình.
Mọi người đều hiểu, còn có ai có thể giữ tài liệu chứ? Cảnh Diệu Phong đó!
Cổ Lỗ Y suy nghĩ một chút, bay tới bên người Bạch Lâu, giật lấy điện thoại của hắn.
“A!” Bạch Lâu muốn đuổi theo, Lam Minh đúng lúc đứng gần đó đỡ lấy, chặn đường.
“Anh!” Bạch Lâu bị ôm, Cổ Lỗ Y đã bấm số gọi cho Cảnh Diệu Phong.
“Tiểu Lâu! Xảy ra chuyện gì!” Cảnh Diệu Phong gần như chỉ trong một giây đã bắt máy. Ban đầu hắn có chút không dám tin, Bạch Lâu lại gọi cho mình, nhưng sau đó lập tức phản ứng — Nhất định xảy ra chuyện lớn!
Không nghĩ tới, đầu dây bên kia vang lên giọng của Cổ Lỗ Y.
“Hả?” Cảnh Diệu Phong mất một lúc mới phản ứng, hơi thất vọng, “Cổ Lỗ Y?”‘
“Cục ~” Cổ Lỗ Y ho một cái, “Lâu Lâu nói… Ảnh yêu anh đó ~”
“A…” Mọi người khiếp sợ, Bạch Lâu liền hô lên, “Anh đừng nghe nó nói bậy, tôi không…”
Bạch Lâu muốn ngậm miệng cũng không kịp rồi, mà Cảnh Diệu Phong thì kích động muốn khóc… Một ngàn năm! Tiểu Lâu rốt cuộc cũng nói chuyện với mình!
Lam Minh không nhịn được giơ ngón cái với Cổ Lỗ Y — Làm tốt lắm!
Cổ Lỗ Y ho thêm một tiếng, hít sâu, hét vào điện thoại, “Lâu Lâu nói, yêu anh yêu anh yêu anh… nhớ anh nhớ anh nhớ anh…”
Còn đang la hét thì Bạch Lâu giật lại được, “Không có! Nó muốn hỏi vụ án…”
“Anh tới liền!” Cảnh Diệu Phong cúp điện thoại, bay đi như gió, không cần dùng tới mười giây, chỉ trong nháy mắt đã có mặt.
Khi bước vào, Cảnh Diệu Phong cứ nhìn Bạch Lâu cười khúc khích, hoàn toàn mất đi vẻ lãnh khốc vô tình. Bạch Lâu bất đắc dĩ trừng Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y thì ngồi trên vai Lam Minh ăn bánh phô mai, ngoắc ngoắc Cảnh Diệu Phong.
Cảnh Diệu Phong bước nhanh tới, hắn đột nhiên ý thức được, ở mặt này Cổ Lỗ Y thành thạo hơn bất kì ai, hôm nay có thể làm Tiểu Lâu phản ứng, ngày mai nói không chừng có thể làm cậu ấy tha thứ cho mình…
“Tra cái gì?”
Cổ Lỗ Y cầm cuốn sách đưa cho hắn.
Cảnh Diệu Phong lật sách, “À cái này…” Nói xong, hắn đi tới bên bàn Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, cho anh mượn máy tính.”
Bạch Lâu muốn đứng lên nhường chỗ cho hắn.
“Không cần.” Cảnh Diệu Phong đi ra phía sau, hai tay vòng qua người hắn, cằm kề sát sườn mặt Bạch Lâu, bấm bàn phím vào kho dữ liệu của cảnh cục, dùng mật mã mở phần vụ án cũ. Rất nhanh, hắn dựa theo từ khóa tìm được vụ án vườn trường năm đó.
“Là vụ hơn hai mươi năm trước.” Cảnh Diệu Phong đọc lại, “Theo phân loại của cảnh cục, dán nhãn đen.”
“Màu đen có nghĩa là gì?” Mọi người đều hỏi hắn.
“Chết tự nhiên là màu xanh lá, ngoài ý muốn là xanh dương, mưu sát là màu đỏ, màu đen…Không rõ nguyên nhân, cũng có thể nói là chết dị thường.”
“À…” Mọi người đều hiểu ra, quả nhiên có quỷ sao?!
“Vụ án này thật sự rất thú vị.” Long Tước cầm cuốn sách, mau chóng tìm được số điện thoại của nhà xuất bản, “Hay là chúng ta tìm tới tác giả, hỏi tình hình năm đó xem sao.” Nói xong liền cầm điện thoại lên.
Miêu Tiêu Bắc bị tiếng chim hót thanh thúy gọi dậy, xoay người, từ từ mở mắt.
Đại khái vì xung quanh biệt thự là nơi linh lực tụ tập, rất hợp cho những loài sinh vật sinh sống, cho nên vườn sau nhà của EX sắp phát triển thành sở thú. Trên cành lúc nào cũng nghe thấy tiếng chim kêu, trong vườn còn có một đống mèo chó, vô cùng náo nhiệt.
“Ừm…” Sau lần đi du thuyền lần trước, Miêu Tiêu Bắc không bị nhức đầu nữa, cũng không nằm mơ, lúc nào cũng nghỉ ngơi rất khỏe, chất lượng giấc ngủ siêu cao.
Tỉnh được một chút, Miêu Tiêu Bắc theo thói quen nhìn sang bên phải, thấy Cổ Lỗ Y đã tỉnh, đang bắt chéo chân nằm trên giường đọc sách. Cổ Lỗ Y vô cùng thông minh, theo Long Tước nói nó là một thiên tài nhỏ, tuy rằng vẫn chỉ kêu cục cục, nhưng trên thực tế đã có thể sớm nói chuyện. Nhưng mà nhóc con nghĩ, dùng ngôn ngữ của long tộc để nói chuyện với Miêu Tiêu Bắc tiện hơn, mấu chốt là cả hai đều nghe hiểu. Gần đây nó biết rất nhiều chữ, thích đọc tiểu thuyết. Bởi vậy mỗi tháng Miêu Tiêu Bắc lại chi thêm 20% tiền lương, đều dùng để mua sách báo, dù sao tiền tiêu cho con nít không thể tiết kiệm, tiền giáo dục tuyệt đối không thể tiết kiệm nha!
Chân của Fanny đã lành, ngồi bên cửa sổ phơi nắng, thấy Miêu Tiêu Bắc tỉnh, liền kêu một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc duỗi người, mỗi buổi sáng đều tốt đẹp như thế.
“Chào buổi sáng, Bắc Bắc ~”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, sáng nào cũng vậy, phía sau là Lam Minh, nắm chắc thời cơ hôn chào buổi sáng, cười tủm tỉm hỏi, “Buổi sáng muốn ăn gì?”
“Oáp ~” Sphinx và Lam nằm trên thảm bên giường cũng tỉnh dậy, ngáp một cái.
Miêu Tiêu Bắc giơ gối đầu đánh Lam Minh một cái, người này dạo này cứ thích qua phòng mình ngủ, hết lần này tới lần khác đều tranh thủ mình ngủ làm mấy chuyện gì đâu, hoàn toàn không có năng lực phòng ngự!
“Cục!”
Lúc này, Cổ Lỗ Y bay lên nói huyên thuyên với Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc dùng gối đầu hung hăng đánh Lam Minh — Bởi vì Cổ Lỗ Y vừa mật báo, tối hôm qua Lam Minh thừa dịp Miêu Tiêu Bắc ngủ đã trộm hôn vào miệng mấy cái!
Vì vậy, mỗi buổi sáng cứ bắt đầu bằng một trận gối chiến… Miêu Tiêu Bắc cũng xem như rèn luyện buổi sáng, Lam Minh lại nhân cơ hội mỗi sáng chiếm tiện nghi.
“Xuống giường!” Miêu Tiêu Bắc đánh đã ghiền, nằm xuống thở, sau đó thần thanh khí sảng xoay người đứng lên, “Hôm nay phải luyện tập cả ngày!”
“Cả ngày? Không đi chơi? Buổi chiều tôi còn định rủ cậu đi xem phim, ăn cơm.” Lam Minh nói.
“Ngày mai có buổi diễn quan trọng, buổi tối mới diễn xong, mai đi đi, tôi định dẫn Cổ Lỗ Y đi ăn cua.” Miêu Tiêu Bắc chạy vào WC, Lam Minh híp mắt bắt Cổ Lỗ Y, “Nhóc thúi, dám mật báo?!”
Nói còn chưa dứt lời, Cổ Lỗ Y ôm cuốn sách to cũng cỡ nó tới trước mặt Lam Minh, chỉ chỉ bìa sách, cục cục nói một chuỗi dài.
Lam Minh nghe không hiểu, nhìn bìa sách, chỉ thấy bìa sách vẽ rừng cây rậm rạp, có một bóng ma như ẩn như hiện phía sau, tên sách là , phía trên còn có giới vắn tắt, là chuyện ma ở một ngôi trường, tiểu thuyết kinh dị, lượng tiêu thụ có vẻ không tệ, dạo này bán khá chạy.
“Oa…” Lam Minh nhíu mày, “Xem cái này có ổn không đó, mới bây lớn đã đọc loại sách này, coi chừng phát triển thành trẻ hư.”
“Cục!” Cổ Lổ Y lật trang thứ nhất ra, chỉ vào một đoạn cho Lam Minh xem.
“Cuốn sách này cải biên theo câu chuyện có thật, có lẽ các bạn không tin, nhưng tôi đã thật sự từng trải qua. Mùa thu vào hai mươi năm trước, trường học đó đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Bạn thân nhất và người yêu của tôi đều rời xa tôi. Sự việc đó đã thay đổi cuộc đời tôi, đến nay vẫn còn mang bóng ma. Nhưng chẳng có ai có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tất cả cho tới bây giờ vẫn là một bí mật — Cuốn tiểu thuyết này, tặng cho những người đã mất đi người quan trọng nhất, cùng với ác ma đã cướp đi người quan trọng nhất của tôi.”
“Bán sách nên dùng trò bịp bợp cũng được mà.” Lam Minh nhún vai.
Cổ Lỗ Y lật sang trang thứ hai, bên trong in thẻ học sinh bản photocopy. Bên trên viết Nhiêu Anh, là tên của tác giả, đây là trường đại học X cô theo học hai mươi năm trước, theo hệ trung văn.
Bốn tờ tiếp theo là ba học sinh khác, đều là nữ. Bên cạnh thẻ học sinh là chứng nhận bọn họ đã chết, đều chết vào hai mươi năm trước, nguyên nhân cái chết — Không rõ!
Hai tờ cuối cùng là thẻ căn cước, là hai người đàn ông, một người viết rõ là thầy của bọn họ, bên cạnh cũng được chứng nhận tử vong. Còn người cuối cùng là chàng trai chừng hai mươi tuổi, bên cạnh cũng được chứng nhận tử vong, còn có một dòng — Người tôi yêu nhất.
“Ồ?!” Lam Minh cảm thấy hứng thú, “Thời gian tử vong đều cùng một ngày vào hai mươi năm trước, nguyên nhân cái chết có nghẹt thở, bị đập chết, chết cháy, trúng độc… Haha, tất cả nguyên nhân gây ra đều không rõ!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nghiêm túc gật đầu.
“Trùng hợp sao?” Lam Minh nhún vai.
“Hô…” Cổ Lỗ Y chống nạnh, tựa như bị Lam Minh chọc giận, cúi người lật lật, nó lật tới một trang, bên trên in một tấm ảnh màu đen, bên dưới viết — Tấm hình cũ gây nên sự cố liên tiếp.
Lam Minh cầm cuốn sách lên, nhìn chằm chằm tấm ảnh, chỉ thấy đó là một khu rừng âm u, xa xa có thể nhìn thấy dãy lầu, mà sâu trong rừng có hai cái bóng trắng, bán trong suốt… Phía sau cái bóng trắng, còn có một cái hang hình tròn màu đen rất to, tất cả đều rất mơ hồ.
“Cổ Lỗ Y.” Lam Minh ho khan một tiếng, “Con người đã từng lấy núm vú giả làm đĩa bay rồi chụp lại.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y có vẻ rất cố chấp với quyển sách này, lắc đầu, vẫy đuôi níu áo Lam Minh, âm nói lúc có lúc không.
“Tới trường học?” Miêu Tiêu Bắc tắm xong, bước ra tay cầm lược chải đầu, chợt nghe Cổ Lỗ Y nắm áo Lam Minh nói cái gì mà — Tới trường học điều tra đi! Đi đi, đi đi!
Lam Minh bất đắc dĩ, cầm quyển sách đưa cho Miêu Tiêu Bắc, “Nó đọc sách nhìn bậy rồi.”
Cổ Lỗ Y tức giận, bay lên đá vào đầu Lam Minh.
“Ui da, thằng quỷ này!” Lam Minh tức giận muốn bắt nó, Cổ Lỗ Y bay đi trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, chỉ vào mấy trang giấy, nói huyên thuyên.
“Hử?” Miêu Tiêu Bắc xem thật lâu, nhíu mày nói, “Cổ Lỗ Y… Mới bây lớn đọc loại sách này có ổn không? Có sợ không vậy?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y lắc đầu, lại nói huyên thuyên.
“Vậy hả?” Miêu Tiêu Bắc cũng có điều suy nghĩ.
“Nó nói cái gì vậy? Cứ kêu cục cục miết.” Lam Minh bước tới ngồi xuống, nghe không hiểu nên hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“À, Cổ Lỗ Y nói nó nghĩ nữ sinh kia thật đáng thương, hơn nữa lời cuối sách còn ghi, cô ta mắc bệnh hiểm nghèo, không lâu sau sẽ rời khỏi nhân thế, cho nên muốn giúp cô ta điều tra chân tướng năm đó, để cô ta có thể yên tâm ra đi.”
Lam Minh nhướn mày, tính nó thích xen vào chuyện người khác, còn nhỏ đã biết thông cảm.
“Cổ Lỗ Y rất có tâm.” Miêu Tiêu Bắc xoa lỗ tai Cổ Lỗ Y, nó bay tới cọ cọ.
“Cậu muốn tới trường điều tra thật sao?” Lam Minh nghĩ chuyện này thật không đáng tin.
Miêu Tiêu Bắc cầm cuốn sách bỏ vào lòng hắn, “Không phải tôi, tôi còn phải tập luyện, là anh đi.” Nói xong, vỗ vỗ ngực hắn, “Ngoan ngoãn đi cùng Cổ Lỗ Y tới trường đi!”
“Không phải chứ…” Không đợi Lam Minh lên tiếng từ chối, Miêu Tiêu Bắc cầm Cổ Lỗ Y nhét vào lòng hắn, miệng kêu, “Tiểu Vũ, mau lên! Trễ rồi!”
Miêu Tiêu Bắc chạy vội xuống lầu, đi cùng Phong Tiểu Vũ, Đa Mị phụ trách lái xe, tới nhà hát tập luyện, chuẩn bị cho buổi diễn quan trọng ngày mai.
Để lại Lam Minh và Cổ Lỗ Y trên lầu, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Meo ~” Fanny mò tới cọ cọ Lam Minh, cọ từ tai tới đuôi, sau đó ngẩng mặt kêu meo meo — Đói bụng rồi ~
Cổ Lỗ Y cũng ngẩng mặt nhìn Lam Minh cười — Ngộ cũng đói bụng rồi ~
Lam Minh đỡ trán… Hắn muốn đi cùng Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ, không muốn ở nhà làm bảo mẫu!
Một con mèo còn có một con rồng đu bám trên người, Lam Minh liếc nhìn cuốn sách trong tay, bất đắc dĩ xuống lầu, thấy năm con sói nằm lăn lóc trên người Khiết Liêu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ.
“Úi chà.” Long Tước đang chải đầu cho Sishir, “Giữ trẻ thời đại mới.”
“Mấy ngày nữa Đao Tù cũng thăng cấp làm bảo mẫu rồi.” Phong Danh Vũ đang ngồi trang điểm, hôm nay cô phải đi cùng Tiêu Hoa tham dự sự kiện, cắt băng khánh thành, “Mấy ngày nữa là Tiểu Ái sinh, hy vọng sẽ sinh được một cục cưng dễ thương khỏe mạnh.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y vừa nghe tới cục cưng, lập tức mừng rỡ, ôm cuốn sách đi tìm Bạch Lâu.
“Muốn điều tra ngôi trường này?” Bạch Lâu cầm lấy, lên máy tính tra tài liệu, “À, trường này lúc trước là trường cho phái nữ, bây giờ đổi thành cho nam nữ, đương nhiên nam sinh ít hơn nữ sinh, mà vườn trường bây giờ vẫn còn giữ, gọi là văn học viện.”
“Quỷ quỷ?” Cổ Lỗ Y chỉ vào bóng trắng, hỏi Bạch Lâu.
“Sao?” Bạch Lâu ngẩn người, cầm tấm hình lên xem, “Cái này… có chút giống.”
“Trường đó có thật là trước đây có ma không?” Phong Danh Vũ nâng cằm hỏi, “Lúc tôi vào đại học, trong trường cũng đồn có ma nhiều lắm.”
“Trường học vốn là một xã hội kiểu nhỏ, tuy rằng ít người, nhưng kết cấu cũng xem như là xã hội thu nhỏ. Nói cách khác, ở trường đại học xảy ra vài chuyện không bình thường, trong trường sẽ phóng đại ra, trở nên vô cùng đặc biệt làm người ta chú ý! Mỗi ngày, ở thành phố nào cũng có người chết, nguyên nhân nhiều vô số kể, người chú ý lại ít, mà trường học chỉ cần có một người chết, lời đồn sẽ tung ra khắp nơi, hai người chết sẽ sôi sùng sục, ba người chết, cơ chế quản lý của trường học sẽ bị khiêu chiến, ba người chết trở lên thì cũng có thể lên giảng bài rồi.” Bạch Lâu đã tra được vài tư liệu về mặt này, “A… Năm đó đúng là xảy ra nhiều vụ án, tính tới hôm nay hằng năm đều có người chết ngoài ý muốn.”
“Chết nhiều người như vậy?” Khiết Liêu ngồi trên sô pha, đút sữa cho mấy con sói con, “Nguy hiểm như vậy sao vẫn có người vào học?”
Bạch Lâu khẽ vuốt vạt áo, “Thật ra mỗi năm đều có những vụ xử nhầm. Tính xác suất, một thành phố, trong một năm số người chết do ngoài ý muốn giảm xuống, mà chính lúc đó cũng sẽ có vài vụ bị xử nhầm tăng lên.”
“Ý cậu là, trong trường học, bất kể là chết ngoài ý muốn hay không, mọi người đều cho rằng là ngoài ý muốn… chỉ cần số người chết không nhiều?” Tiêu Hoa nhún vai, “Bi kịch không xảy ra với mình thì cũng chỉ là bi kịch thôi.”
“Vô cùng chính xác!” Bạch Lâu lật tài liệu xem tiếp, “Được rồi Cổ Lỗ Y, có thể tìm người hỏi hồ sơ vụ án năm đó. Hồ sơ này chỉ có cảnh sát mới có, không tìm được trên mạng.”
“Cục?” Cổ Lổ Y không hiểu, nhìn Bạch Lâu, hỏi ai cơ?
Bạch Lâu ho một cái không nói, cúi đầu làm chuyện của mình.
Mọi người đều hiểu, còn có ai có thể giữ tài liệu chứ? Cảnh Diệu Phong đó!
Cổ Lỗ Y suy nghĩ một chút, bay tới bên người Bạch Lâu, giật lấy điện thoại của hắn.
“A!” Bạch Lâu muốn đuổi theo, Lam Minh đúng lúc đứng gần đó đỡ lấy, chặn đường.
“Anh!” Bạch Lâu bị ôm, Cổ Lỗ Y đã bấm số gọi cho Cảnh Diệu Phong.
“Tiểu Lâu! Xảy ra chuyện gì!” Cảnh Diệu Phong gần như chỉ trong một giây đã bắt máy. Ban đầu hắn có chút không dám tin, Bạch Lâu lại gọi cho mình, nhưng sau đó lập tức phản ứng — Nhất định xảy ra chuyện lớn!
Không nghĩ tới, đầu dây bên kia vang lên giọng của Cổ Lỗ Y.
“Hả?” Cảnh Diệu Phong mất một lúc mới phản ứng, hơi thất vọng, “Cổ Lỗ Y?”‘
“Cục ~” Cổ Lỗ Y ho một cái, “Lâu Lâu nói… Ảnh yêu anh đó ~”
“A…” Mọi người khiếp sợ, Bạch Lâu liền hô lên, “Anh đừng nghe nó nói bậy, tôi không…”
Bạch Lâu muốn ngậm miệng cũng không kịp rồi, mà Cảnh Diệu Phong thì kích động muốn khóc… Một ngàn năm! Tiểu Lâu rốt cuộc cũng nói chuyện với mình!
Lam Minh không nhịn được giơ ngón cái với Cổ Lỗ Y — Làm tốt lắm!
Cổ Lỗ Y ho thêm một tiếng, hít sâu, hét vào điện thoại, “Lâu Lâu nói, yêu anh yêu anh yêu anh… nhớ anh nhớ anh nhớ anh…”
Còn đang la hét thì Bạch Lâu giật lại được, “Không có! Nó muốn hỏi vụ án…”
“Anh tới liền!” Cảnh Diệu Phong cúp điện thoại, bay đi như gió, không cần dùng tới mười giây, chỉ trong nháy mắt đã có mặt.
Khi bước vào, Cảnh Diệu Phong cứ nhìn Bạch Lâu cười khúc khích, hoàn toàn mất đi vẻ lãnh khốc vô tình. Bạch Lâu bất đắc dĩ trừng Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y thì ngồi trên vai Lam Minh ăn bánh phô mai, ngoắc ngoắc Cảnh Diệu Phong.
Cảnh Diệu Phong bước nhanh tới, hắn đột nhiên ý thức được, ở mặt này Cổ Lỗ Y thành thạo hơn bất kì ai, hôm nay có thể làm Tiểu Lâu phản ứng, ngày mai nói không chừng có thể làm cậu ấy tha thứ cho mình…
“Tra cái gì?”
Cổ Lỗ Y cầm cuốn sách đưa cho hắn.
Cảnh Diệu Phong lật sách, “À cái này…” Nói xong, hắn đi tới bên bàn Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, cho anh mượn máy tính.”
Bạch Lâu muốn đứng lên nhường chỗ cho hắn.
“Không cần.” Cảnh Diệu Phong đi ra phía sau, hai tay vòng qua người hắn, cằm kề sát sườn mặt Bạch Lâu, bấm bàn phím vào kho dữ liệu của cảnh cục, dùng mật mã mở phần vụ án cũ. Rất nhanh, hắn dựa theo từ khóa tìm được vụ án vườn trường năm đó.
“Là vụ hơn hai mươi năm trước.” Cảnh Diệu Phong đọc lại, “Theo phân loại của cảnh cục, dán nhãn đen.”
“Màu đen có nghĩa là gì?” Mọi người đều hỏi hắn.
“Chết tự nhiên là màu xanh lá, ngoài ý muốn là xanh dương, mưu sát là màu đỏ, màu đen…Không rõ nguyên nhân, cũng có thể nói là chết dị thường.”
“À…” Mọi người đều hiểu ra, quả nhiên có quỷ sao?!
“Vụ án này thật sự rất thú vị.” Long Tước cầm cuốn sách, mau chóng tìm được số điện thoại của nhà xuất bản, “Hay là chúng ta tìm tới tác giả, hỏi tình hình năm đó xem sao.” Nói xong liền cầm điện thoại lên.
/177
|