“Không phải chứ? Cứ thế dùng tình yêu cứu rỗi?”
“Anh xem di chúc của hắn đi, căn bản là vô cùng cực đoan.” Miêu Tiêu Bắc xem di chúc, lắc đầu, “Tại sao lại như vậy chứ?”
Cảnh Diệu Phong kiểm tra hiện trường, có chút không hiểu hỏi cảnh viên, “Vụ án này, người bị hại lẫn hung thủ đều đã chết, còn cái gì để điều tra?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Chỉ có thể nói là một bi kịch.”
Cấp dưới của Cảnh Diệu Phong cầm mấy tư liệu đưa cho Cảnh Diệu Phong, “Tháng này, kiểu bi kịch này đã có ba vụ xảy ra rồi.”
“Hả?” Lúc này mọi người đều tỉnh táo — Khả nghi!
“Đều vì tình mà giết?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“À, cũng không phải.” Cảnh viên kể lại đầu đuôi cho Cảnh Diệu Phong, ba vụ bi kịch, vụ thứ nhất là cặp tình nhân đòi chia tay, người nữ muốn chia nhưng người nam không chịu. Sau cùng người nam giết cả nhà người nữ rồi tự sát. Cặp thứ hai, người nam là phú nhị đại, muốn cưới một cô gái có gia cảnh nghèo, cha mẹ hắn không chịu, sắp xếp cho hắn một mối khác môn đăng hộ đối. Người nam đó độc chết cha mẹ, cùng cô gái bỏ trốn, bị cảnh sát truy bắt, cuối cùng cả hai tự tử. Người cuối cùng, còn kì lạ hơn. Một cô gái mê muội thần tượng, viết thư gửi cho thần tượng. Thần tượng là diễn viên sao có thể trả lời cô ta được? Cô viết thư một tháng, không thấy hồi âm, nản lòng thoái chí, nói bị phản bội, vì tình tự vẫn.
“Oa… Thanh niên bây giờ sao cực đoan quá vậy?” Lam Minh nhíu mày, “Con người quả nhiên muốn tuyệt chủng sao?!”
“Cục cục.”
Lúc này, Cổ Lỗ Y ở trong balo, cách lớp vải nhéo Miêu Tiêu Bắc một cái.
Miêu Tiêu Bắc bị nó nhéo, đau đến nổi da gà, lập tức mở ra xem, chỉ thấy Cổ Lỗ Y chỉ tay vào radio.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, hỏi cảnh sát, “Trong số hung thủ của ba vụ án, có ai có radio không?”
“Radio?” Cảnh viên ngây ra, phái người đi tìm, Miêu Tiêu Bắc còn hỏi thăm mấy người đó có thói quen nghe radio không, cảnh sát cũng lập tức đi điều tra.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ về nhà trước.
Đến nhà, Khiết Liêu và Bạch Lâu đang ngồi ở phòng khách.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh vừa ngồi xuống, định suy nghĩ về vụ án, thì bỗng nhiên nghe trên lầu có tiếng động. Mọi người còn chưa hiểu gì thì nghe Tiêu Hoa lớn tiếng gọi, “Khiết Liêu! Mau lên đây, Khiết Liêu!”
Khiết Liêu sợ tới đổ mồ hôi, phóng thẳng lên lầu, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cũng chạy theo.
Chỉ thấy trong phòng vô cùng lộn xộn, Tiêu Hoa quỳ dưới đất, cố sức đè lại con sói con đang liều mạng giãy dụa, trên cánh tay hắn có vết thương, mấy con sói con khác tụ lại một bên, đều bị thương, chúng nó giống như bị hoảng sợ, nhìn chằm chằm con sói bị đè đang gào khóc.
“Làm sao vậy?” Khiết Liêu bước nhanh tới, nhận lấy con sói trong tay Tiêu Hoa, chỉ thấy mắt nó đỏ ngầu, liều mạng giãy dụa, móng vuốt vươn dài cào cấu, nhe răng, hung hãn nói không nên lời, như là mất kiểm soát.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy kinh ngạc, đám sói con cũng không phải sói hoang, mà là con của người sói, vẫn luôn rất ngoan hiền, với lại nhìn kỹ, răng của chúng còn chưa mọc dài.
“Có chuyện gì xảy ra?” Khiết Liêu nắm sau cổ con sói, chỉ thấy nó gào khóc kêu la, trông vô cùng đau đớn cũng có điên cuồng.
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Cái này là bệnh chó dại sao?”
Lam Minh giật khóe miệng, “Làm gì có! Người sói không có bị nhiễm bệnh!”
“Ngao ngao ngao.” Mấy con sói con tranh nhau giải thích với Khiết Liêu.
Khiết Liêu nghe xong có chút há hốc.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Lâu cầm hòm thuốc tới vội vàng băng bó vết thương cho Tiêu Hoa.
“Không biết, Tiểu Thất hôm nay chưa ăn gì hết, tôi tưởng nó không khỏe, nên nấu sữa mang lên cho nó uống.” Tiêu Hoa giải thích với mọi người, “Mới ôm nó lên, nó đã nổi điên, muốn cắn Ngũ Nha Đầu, tôi liền đè nó xuống, nhưng mà sức nó quá lớn.”
Tiểu Thất và Ngũ Nha Đầu đều là tên của mấy con sói con, tụi nó có con đực con cái, Tiểu Thất là con đực, là con đang nổi điên, Ngũ Nha Đầu là một con cái rất dễ thương.
Mọi người nhìn lại, thấy Ngũ Nha Đầu đang trốn phía sau Tiểu Bát, sợ tới phát run.
Miêu Tiêu Bắc lập tức bế nó lên, thấy trên người nó cũng có vết thương, đang chảy máu, lập tức đưa cho Bạch Lâu băng bó.
Mấy con sói con kể xong, Khiết Liêu há miệng, xoay đầu nói với mọi người, “Tụi nó nói, sáng nay Tiểu Thất đột nhiên nói với Ngũ Nha Đầu là thích nó, Ngũ Nha Đầu không chịu, Tiểu Thất liền suy sụp tinh thần, vừa rồi đột nhiên điên lên cào cấu, còn la hét muốn cắn chết Ngũ Nha Đầu sau đó cùng chết…”
Mọi người cũng nhịn không được co quắp khóe miệng.
“Cục…” Cổ Lỗ Y nói — Người sói cũng trưởng thành sớm quá! Thật là hào phóng! Hoàn toàn khác với lang vương nhà bọn họ. Miêu Tiêu Bắc lập tức bịt miệng nó lại.
“Thường ngày tụi nó đúng là rất quậy.” Khiết Liêu nói, “Tiểu Thất và Tiểu Ngũ lớn lên cùng nhau, Tiểu Thất nói thích Tiểu Ngũ cũng không phải chỉ mới một hai bữa, Tiểu Bát và Tiểu Tam là thanh mai trúc mã… Nhưng mà con nít đùa giỡn thôi mà, sao lại cào thành thế này? Răng còn chưa mọc dài đã đòi yêu đòi chết, không có tiền đồ!”
“Bắc Bắc, không đúng.” Lam Minh vỗ nhẹ vào vai Miêu Tiêu Bắc, “Giết chết đối phương, sau đó tự sát.”
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy lạ, lập tức hỏi đám sói con, “Tiểu Thất còn nói gì kì lạ nữa không?”
Đám sói con lập tức nhao nhao lên, Khiết Liêu phiên dịch giúp, “Tiểu Thất nói dùng tình yêu cứu rỗi…”
Mọi người đều mở to mắt.
“Mê muội!” Bạch Lâu băng bó cho Tiểu Ngũ và Tiêu Hoa xong, bắt đầu chữa trị cho mấy con khác, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, có thể nó bị nguyền rủa bằng âm thanh, bởi vì thể chất suy yếu, cho nên trúng chiêu, cậu giải cho nó đi.”
“À… được!” Miêu Tiêu Bắc thật ra có xem trong vũ dạ tập cách giải lời nguyền, chỉ cần vài động tác là được.
“Có bạc hà không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Trong nhà bếp có.” Bạch Lâu chỉ tay về nhà bếp, Cảnh Diệu Phong và Lam Minh hai tên vô dụng đi xuống lấy, tìm cả buổi chả biết cái nào là bạc hà, cho nên cầm hết gia vị lên lầu.
Miêu Tiêu Bắc lấy một miếng ra, mặc dù là sấy khô, nhưng cũng không sao, sau khi bỏ vào nước cho nở ra, để Khiết Liêu giữ con sói lại, đổ lên người nó. Sau đó Miêu Tiêu Bắc vỗ ba cái lên đầu nó, niệm một đoạn chú văn, cuối cùng búng ngón tay.
Đôi mắt đỏ như máu dần biến mất, nó gục đầu xuống, trông rất kiệt sức, mờ mịt nhìn mọi người.
“Ô ô.” Tiểu Ngũ kêu hai tiếng, Tiểu Thất liền bật người, oai oai rên lên, có vẻ rất đau.
“Nó không sao chứ?” Khiết Liêu lo lắng hỏi Bạch Lâu.
“Không sao, giải lời nguyền rồi, tôi xử lý vết thương cho nó là được.” Nói xong liền nhận lấy Tiểu Thất, nó chán nản nằm trên bàn, mặc cho Bạch Lâu muốn làm gì thì làm.
Sau cùng băng bó xong vết thương, Miêu Tiêu Bắc bế nó xuống sô pha, nó bị thương rất nặng, móng vuốt đều bị thương, Tiêu Hoa cũng có chút áy náy, dù sao cũng chỉ là sói con. Nhưng vừa rồi nếu không đè lại, nó sẽ trốn được, sức quá lớn.
“Không sao.” Khiết Liêu kéo cánh tay Tiêu Hoa qua xem xét vết thương, “Lần này, cám ơn anh…”
Tiêu Hoa sửng sốt, ngẩng mặt nhìn Khiết Liêu, trên mặt Khiết Liêu rốt cuộc cũng nở nụ cười, “Anh không cứu nó, có khả năng tụi nó đều chết rồi.”
Tiêu Hoa nhìn chằm chằm Khiết Liêu một lúc lâu, lập tức rút tay về, thằng nhóc này từ lúc nào đã thong dong như vậy, không còn vội vã nữa, vừa nghĩ vừa đưa tay che ngực, tim đập nhanh quá!
Tiểu Ngũ bò lên sô pha, nằm sấp bên cạnh Tiểu Thất, dùng mũi cọ cọ nó, thân thiết giúp nó liếm vết thương.
Mấy con sói con cũng tới an ủi, Cổ Lỗ Y bay tới, ngồi cạnh tụi nó không biết nói cái gì, có thể là cặn kẽ hỏi lại xảy ra chuyện gì.
“Kì lạ quá.” Lam Minh ngồi cạnh bàn trà, nhìn Khiết Liêu.
Khiết Liêu cũng nhíu chặt mày, “Đúng vậy.”
Miêu Tiêu Bắc giúp Bạch Lâu thu dọn băng gạc, miệng nói, “Rất giống với mấy vụ án, gặp phải chuyện phức tạp trong tình cảm, sau đó thì vô cùng cực đoan.”
“Nhưng mà người bị hại là người, còn đây chỉ là sói con.” Cảnh Diệu Phong cũng không hiểu mấy, “Có liên quan gì sao?”
“Có phải là vì đều nghe tiết mục không?” Miêu Tiêu Bắc mở miệng, “Cái câu dùng tình yêu cứu rỗi, có khi nào là ngụ ý khác không?”
…
Mọi người bận rộn cả buổi, cũng đến trời tối, cảnh viên tới báo cáo kết quả điều tra, có người phát hiện, thì ra hung thủ đều nghe radio, hơn nữa có người nói đều nghe tiết mục, thậm chí còn rất sùng bái Tiểu Nguyệt.
“Đây là điểm giống nhau duy nhất giữa người chết.” Cảnh Diệu Phong bọn họ nghiên cứu, quyết định đêm nay cùng nghe tiết mục, nghiên cứu xem Tiểu Nguyệt kia có phải là Âm ma hay không.
Chỉ chớt mắt đã gần nửa đêm.
Mọi người đều vây quanh trong phòng khách, đợi đến mười hai giờ.
“Âm ma nếu có thể thông qua âm thanh để hại người, cô ta chẳng phải là con quỷ rất mạnh sao?” Miêu Tiêu Bắc nằm sấp trên sô pha, cong chân lên tai, tay giữ lại để kéo gân. Tuy rằng động tác có chút biến thái, nhưng mà không thể không thừa nhận, mức độ dẻo dai quá mức đáng sợ, Lam Minh nhìn mà phải nuốt nước miếng.
“Ừ, nhưng mà Âm ma và nguyền rủa đều có tính nhắm vào một đối tượng nào đó, rất ít nguy hại với diện rộng, Tiểu Thất mặc dù bị nhiễm, đại khái là vì gần đây gặp chuyện tình cảm không ưng ý, với lại thể chất suy yếu mới thế.” Bạch Lâu giải thích cho Miêu Tiêu Bắc.
“Không sai.” Khiết Liêu gật đầu, “Tiểu Thất bị hen suyễn, cho nên được đưa đến đây ở cạnh Tiêu Bắc. Vốn là tưởng sẽ chết non, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, có điều cơ thể đúng là rất yếu.”
“Sẽ khỏe ngay thôi.” Long Tước lấy máu của Miêu Tiêu Bắc được ướp trong tủ lạnh ra, bỏ một chút vào sữa, để Tiểu Thất dùng.
Tiểu Thất vẫn như mình phạm sai lầm, đáng thương, cúi đầu ủ rủ, còn khóc, mọi người nhìn đều rất đau lòng.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y giúp Tiểu Thất giải thích nguyên nhân phát bệnh.
Có đứa nói, hôm qua Tiểu Thất ngồi nghe tiết mục đó xong, tự nhiên trở nên đần độn. Sáng nay thì đầu nở to ra, rồi suy nghĩ điên cuồng ùa về. Nó tỏ tình với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không để ý tới nó, nó liền cảm giác mình bị phản bội, vì vậy nó muốn cùng Tiểu Ngũ tự tử, nếu không thể sống cùng nhau, thì chết cùng nhau là được!
“Quả nhiên là suy nghĩ điên cuồng.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “À… Có thể thông qua tín hiệu radio, truy tìm Tiểu Nguyệt kia, sau đó biết rõ cô ta là người thế nào không?”
“Dựa vào tín hiệu có khi nào hơi khó không?” Mọi người đổ mồ hôi thay Miêu Tiêu Bắc, với lại không biết khả năng của Âm ma là bao nhiêu, e là hơi phiêu lưu.
“Để tôi thử.” Miêu Tiêu Bắc rất kiên trì.
“Mang tôi theo cùng nữa.” Lam Minh đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn, “Làm thế nào để mang anh theo?”
“Cậu nắm tay tôi, tôi đuổi theo suy nghĩ của cậu là được.” Lam Minh nói xong, giơ tay ra trước mặt Miêu Tiêu Bắc, “Với năng lực của cậu bây giờ, chắc chắn là được!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, đồng hồ báo thức reng reng vang lên, Sphinx vẫy đuôi, tinh thần phấn chấn, “Bắt đầu rồi! Phải nắm chắc, nếu không bắt được đêm nay, có thể sẽ còn người chết!”
Mọi người gật đầu, sẵn sàng ra quân đón địch.
Đúng nửa đêm, chương trình lên sóng, âm thanh dịu dàng của Tiểu Nguyệt lại xuất hiện.
Miêu Tiêu Bắc nắm tay Lam Minh, bắt đầu truy tìm theo giọng nói của Tiểu Nguyệt.
Chỉ là kiểu truy tìm này trước đây chưa từng có, ban đầu Miêu Tiêu Bắc không biết làm sao, chỉ cảm giác bản thân lạc trong một không gian đen tối. Giọng của Tiểu Nguyệt vang lên, rõ ràng là chân không, không sờ được, cũng không tìm được lối ra.
Miêu Tiêu Bắc đang hoảng loạn, trên vai có người vỗ một cái, cảm giác quen thuộc, giọng của Lam Minh lập tức khiến hắn bình tĩnh, “Bắc Bắc, đừng hoảng, từ từ tìm!”
Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, chỉ thấy Lam Minh đã xuất hiện bên cạnh.
“Anh thật sự đi theo được sao?” Miêu Tiêu Bắc có chút kinh hỉ, tuy rằng hắn vẫn luôn sử dụng năng lực này, nhưng nói thật, mỗi lần hắn đều rất sợ, đặc biệt là truy tìm yêu ma quỷ quái cực kì hung ác, có lẽ còn đích thân nhìn thấy hiện trường máu chảy đầm đìa! Lúc này Lam Minh lại có thể theo cùng, chứng tỏ sau này đều có thể đi cùng nhau… Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, bản thân từ khi nào đã trở nên yếu ớt như vậy? Quá ỷ lại vào Lam Minh, sẽ làm hắn lên mặt!
“Giọng nói cũng có dấu vết, chỉ cần tìm được đầu sợi dây là có thể tìm ra cô ta!” Lam Minh cũng không biết suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc, chỉ lo nhắc nhở hắn.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, chăm chú tìm kiếm.
Giọng nói của Tiểu Nguyệt không ngừng vang lên, bỗng nhiên… Trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc loáng thoáng nhìn thấy có một tấm lụa bán trong suốt, tấm lụa bay bay theo gió, lại có cảm giác nó bay theo tiết tấu, vô cùng phối hợp với giọng nói của Tiểu Nguyệt.
Miêu Tiêu Bắc sáng mắt, vươn tay nắm mạnh lấy, “Có rồi!”
Sau đó, hắn liền cảm giác mình bị nó kéo đi, rất nhanh, xuyên qua không khí… Theo âm thanh xuyên đi liên tục. Lam Minh vẫn luôn bên cạnh, nắm chặt lấy tay hắn.
Theo sóng điện xuyên qua nửa thành phố, Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng nhìn thấy một cửa sổ ở tầng lầu thứ tám, dừng lại… Đây chính là phòng phát thanh.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh bay lơ lửng trên không, nhìn vào trong… Tất nhiên, không có ai phát hiện ra bọn họ, kể cả Tiểu Nguyệt.
Lúc này, từ sớm đã có điện thoại gọi tới, hầu hết đều là phiền não về tình yêu. Tiểu Nguyệt cổ vũ bọn họ, để bọn họ có can đảm đối mặt với tình yêu. Cũng giống như hôm qua, cô nói một vài lời rất khôn lanh, luôn có thể để người đang gặp phiền não tìm được hy vọng.
“Cũng đâu có gì khác thường.” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bên cạnh, lại một lần này cảm khái cách này thật tốt quá! Tuy rằng mình ỷ lại Lam Minh, ở bên cạnh hắn cũng không phải tìm thấy cái loại cảm giác an toàn, nhưng mà ít nhất sẽ không sợ.
“Có thể phải cần người kích thích cô ta một chút, cô ta mới thi triển nguyền rủa đi?” Lam Minh nghĩ tới mấy điểm giống nhau của người chết, “Những người chết kia bị ngăn trở tình yêu nên thấy bị phản bội.”
“Đúng là vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lúc này, có một cuộc gọi đến, giọng nói rất quen, hình như là Sishir.
“Tiểu Nguyệt…” Mấy ngày nay Sishir vừa lúc nghiên cứu kịch bản, bởi vậy giọng diễn rất đạt, “Tôi yêu một người không nên yêu.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh run lên, không biết là ai biên ra câu chuyện này, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Tiểu Nguyệt thay đổi, hai người thăm dò nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Nguyệt có vẻ nghiêm túc.
“Bạn yêu ai mà không nên yêu?” Tiểu Nguyệt hỏi lại.
“Người đó và tôi không môn đăng hộ đối, nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau, tại sao mọi người xung quanh chúng tôi đều muốn ngăn cản cuộc tình này chứ?”
Sishir vừa nói vừa xem kịch bản Cổ Lỗ Y giơ cho hắn đọc, “Tôi nghĩ, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.”
Đây là nội dung cẩu huyết mà Long Tước và Phong Danh Vũ đã giúp đỡ biên soạn.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh liền chú ý tới… Khi Sishir nói mấy chữ ‘tôi sắp chịu không nổi nữa rồi’, sắc mặt của Tiểu Nguyệt trong nháy mắt thay đổi! Thần sắc nhu hòa không còn lại một chút gì, biến thành dữ tợn nói không nên lời!
“Anh xem di chúc của hắn đi, căn bản là vô cùng cực đoan.” Miêu Tiêu Bắc xem di chúc, lắc đầu, “Tại sao lại như vậy chứ?”
Cảnh Diệu Phong kiểm tra hiện trường, có chút không hiểu hỏi cảnh viên, “Vụ án này, người bị hại lẫn hung thủ đều đã chết, còn cái gì để điều tra?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Chỉ có thể nói là một bi kịch.”
Cấp dưới của Cảnh Diệu Phong cầm mấy tư liệu đưa cho Cảnh Diệu Phong, “Tháng này, kiểu bi kịch này đã có ba vụ xảy ra rồi.”
“Hả?” Lúc này mọi người đều tỉnh táo — Khả nghi!
“Đều vì tình mà giết?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“À, cũng không phải.” Cảnh viên kể lại đầu đuôi cho Cảnh Diệu Phong, ba vụ bi kịch, vụ thứ nhất là cặp tình nhân đòi chia tay, người nữ muốn chia nhưng người nam không chịu. Sau cùng người nam giết cả nhà người nữ rồi tự sát. Cặp thứ hai, người nam là phú nhị đại, muốn cưới một cô gái có gia cảnh nghèo, cha mẹ hắn không chịu, sắp xếp cho hắn một mối khác môn đăng hộ đối. Người nam đó độc chết cha mẹ, cùng cô gái bỏ trốn, bị cảnh sát truy bắt, cuối cùng cả hai tự tử. Người cuối cùng, còn kì lạ hơn. Một cô gái mê muội thần tượng, viết thư gửi cho thần tượng. Thần tượng là diễn viên sao có thể trả lời cô ta được? Cô viết thư một tháng, không thấy hồi âm, nản lòng thoái chí, nói bị phản bội, vì tình tự vẫn.
“Oa… Thanh niên bây giờ sao cực đoan quá vậy?” Lam Minh nhíu mày, “Con người quả nhiên muốn tuyệt chủng sao?!”
“Cục cục.”
Lúc này, Cổ Lỗ Y ở trong balo, cách lớp vải nhéo Miêu Tiêu Bắc một cái.
Miêu Tiêu Bắc bị nó nhéo, đau đến nổi da gà, lập tức mở ra xem, chỉ thấy Cổ Lỗ Y chỉ tay vào radio.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, hỏi cảnh sát, “Trong số hung thủ của ba vụ án, có ai có radio không?”
“Radio?” Cảnh viên ngây ra, phái người đi tìm, Miêu Tiêu Bắc còn hỏi thăm mấy người đó có thói quen nghe radio không, cảnh sát cũng lập tức đi điều tra.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ về nhà trước.
Đến nhà, Khiết Liêu và Bạch Lâu đang ngồi ở phòng khách.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh vừa ngồi xuống, định suy nghĩ về vụ án, thì bỗng nhiên nghe trên lầu có tiếng động. Mọi người còn chưa hiểu gì thì nghe Tiêu Hoa lớn tiếng gọi, “Khiết Liêu! Mau lên đây, Khiết Liêu!”
Khiết Liêu sợ tới đổ mồ hôi, phóng thẳng lên lầu, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cũng chạy theo.
Chỉ thấy trong phòng vô cùng lộn xộn, Tiêu Hoa quỳ dưới đất, cố sức đè lại con sói con đang liều mạng giãy dụa, trên cánh tay hắn có vết thương, mấy con sói con khác tụ lại một bên, đều bị thương, chúng nó giống như bị hoảng sợ, nhìn chằm chằm con sói bị đè đang gào khóc.
“Làm sao vậy?” Khiết Liêu bước nhanh tới, nhận lấy con sói trong tay Tiêu Hoa, chỉ thấy mắt nó đỏ ngầu, liều mạng giãy dụa, móng vuốt vươn dài cào cấu, nhe răng, hung hãn nói không nên lời, như là mất kiểm soát.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy kinh ngạc, đám sói con cũng không phải sói hoang, mà là con của người sói, vẫn luôn rất ngoan hiền, với lại nhìn kỹ, răng của chúng còn chưa mọc dài.
“Có chuyện gì xảy ra?” Khiết Liêu nắm sau cổ con sói, chỉ thấy nó gào khóc kêu la, trông vô cùng đau đớn cũng có điên cuồng.
Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Cái này là bệnh chó dại sao?”
Lam Minh giật khóe miệng, “Làm gì có! Người sói không có bị nhiễm bệnh!”
“Ngao ngao ngao.” Mấy con sói con tranh nhau giải thích với Khiết Liêu.
Khiết Liêu nghe xong có chút há hốc.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Lâu cầm hòm thuốc tới vội vàng băng bó vết thương cho Tiêu Hoa.
“Không biết, Tiểu Thất hôm nay chưa ăn gì hết, tôi tưởng nó không khỏe, nên nấu sữa mang lên cho nó uống.” Tiêu Hoa giải thích với mọi người, “Mới ôm nó lên, nó đã nổi điên, muốn cắn Ngũ Nha Đầu, tôi liền đè nó xuống, nhưng mà sức nó quá lớn.”
Tiểu Thất và Ngũ Nha Đầu đều là tên của mấy con sói con, tụi nó có con đực con cái, Tiểu Thất là con đực, là con đang nổi điên, Ngũ Nha Đầu là một con cái rất dễ thương.
Mọi người nhìn lại, thấy Ngũ Nha Đầu đang trốn phía sau Tiểu Bát, sợ tới phát run.
Miêu Tiêu Bắc lập tức bế nó lên, thấy trên người nó cũng có vết thương, đang chảy máu, lập tức đưa cho Bạch Lâu băng bó.
Mấy con sói con kể xong, Khiết Liêu há miệng, xoay đầu nói với mọi người, “Tụi nó nói, sáng nay Tiểu Thất đột nhiên nói với Ngũ Nha Đầu là thích nó, Ngũ Nha Đầu không chịu, Tiểu Thất liền suy sụp tinh thần, vừa rồi đột nhiên điên lên cào cấu, còn la hét muốn cắn chết Ngũ Nha Đầu sau đó cùng chết…”
Mọi người cũng nhịn không được co quắp khóe miệng.
“Cục…” Cổ Lỗ Y nói — Người sói cũng trưởng thành sớm quá! Thật là hào phóng! Hoàn toàn khác với lang vương nhà bọn họ. Miêu Tiêu Bắc lập tức bịt miệng nó lại.
“Thường ngày tụi nó đúng là rất quậy.” Khiết Liêu nói, “Tiểu Thất và Tiểu Ngũ lớn lên cùng nhau, Tiểu Thất nói thích Tiểu Ngũ cũng không phải chỉ mới một hai bữa, Tiểu Bát và Tiểu Tam là thanh mai trúc mã… Nhưng mà con nít đùa giỡn thôi mà, sao lại cào thành thế này? Răng còn chưa mọc dài đã đòi yêu đòi chết, không có tiền đồ!”
“Bắc Bắc, không đúng.” Lam Minh vỗ nhẹ vào vai Miêu Tiêu Bắc, “Giết chết đối phương, sau đó tự sát.”
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy lạ, lập tức hỏi đám sói con, “Tiểu Thất còn nói gì kì lạ nữa không?”
Đám sói con lập tức nhao nhao lên, Khiết Liêu phiên dịch giúp, “Tiểu Thất nói dùng tình yêu cứu rỗi…”
Mọi người đều mở to mắt.
“Mê muội!” Bạch Lâu băng bó cho Tiểu Ngũ và Tiêu Hoa xong, bắt đầu chữa trị cho mấy con khác, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, có thể nó bị nguyền rủa bằng âm thanh, bởi vì thể chất suy yếu, cho nên trúng chiêu, cậu giải cho nó đi.”
“À… được!” Miêu Tiêu Bắc thật ra có xem trong vũ dạ tập cách giải lời nguyền, chỉ cần vài động tác là được.
“Có bạc hà không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Trong nhà bếp có.” Bạch Lâu chỉ tay về nhà bếp, Cảnh Diệu Phong và Lam Minh hai tên vô dụng đi xuống lấy, tìm cả buổi chả biết cái nào là bạc hà, cho nên cầm hết gia vị lên lầu.
Miêu Tiêu Bắc lấy một miếng ra, mặc dù là sấy khô, nhưng cũng không sao, sau khi bỏ vào nước cho nở ra, để Khiết Liêu giữ con sói lại, đổ lên người nó. Sau đó Miêu Tiêu Bắc vỗ ba cái lên đầu nó, niệm một đoạn chú văn, cuối cùng búng ngón tay.
Đôi mắt đỏ như máu dần biến mất, nó gục đầu xuống, trông rất kiệt sức, mờ mịt nhìn mọi người.
“Ô ô.” Tiểu Ngũ kêu hai tiếng, Tiểu Thất liền bật người, oai oai rên lên, có vẻ rất đau.
“Nó không sao chứ?” Khiết Liêu lo lắng hỏi Bạch Lâu.
“Không sao, giải lời nguyền rồi, tôi xử lý vết thương cho nó là được.” Nói xong liền nhận lấy Tiểu Thất, nó chán nản nằm trên bàn, mặc cho Bạch Lâu muốn làm gì thì làm.
Sau cùng băng bó xong vết thương, Miêu Tiêu Bắc bế nó xuống sô pha, nó bị thương rất nặng, móng vuốt đều bị thương, Tiêu Hoa cũng có chút áy náy, dù sao cũng chỉ là sói con. Nhưng vừa rồi nếu không đè lại, nó sẽ trốn được, sức quá lớn.
“Không sao.” Khiết Liêu kéo cánh tay Tiêu Hoa qua xem xét vết thương, “Lần này, cám ơn anh…”
Tiêu Hoa sửng sốt, ngẩng mặt nhìn Khiết Liêu, trên mặt Khiết Liêu rốt cuộc cũng nở nụ cười, “Anh không cứu nó, có khả năng tụi nó đều chết rồi.”
Tiêu Hoa nhìn chằm chằm Khiết Liêu một lúc lâu, lập tức rút tay về, thằng nhóc này từ lúc nào đã thong dong như vậy, không còn vội vã nữa, vừa nghĩ vừa đưa tay che ngực, tim đập nhanh quá!
Tiểu Ngũ bò lên sô pha, nằm sấp bên cạnh Tiểu Thất, dùng mũi cọ cọ nó, thân thiết giúp nó liếm vết thương.
Mấy con sói con cũng tới an ủi, Cổ Lỗ Y bay tới, ngồi cạnh tụi nó không biết nói cái gì, có thể là cặn kẽ hỏi lại xảy ra chuyện gì.
“Kì lạ quá.” Lam Minh ngồi cạnh bàn trà, nhìn Khiết Liêu.
Khiết Liêu cũng nhíu chặt mày, “Đúng vậy.”
Miêu Tiêu Bắc giúp Bạch Lâu thu dọn băng gạc, miệng nói, “Rất giống với mấy vụ án, gặp phải chuyện phức tạp trong tình cảm, sau đó thì vô cùng cực đoan.”
“Nhưng mà người bị hại là người, còn đây chỉ là sói con.” Cảnh Diệu Phong cũng không hiểu mấy, “Có liên quan gì sao?”
“Có phải là vì đều nghe tiết mục
…
Mọi người bận rộn cả buổi, cũng đến trời tối, cảnh viên tới báo cáo kết quả điều tra, có người phát hiện, thì ra hung thủ đều nghe radio, hơn nữa có người nói đều nghe tiết mục
“Đây là điểm giống nhau duy nhất giữa người chết.” Cảnh Diệu Phong bọn họ nghiên cứu, quyết định đêm nay cùng nghe tiết mục
Chỉ chớt mắt đã gần nửa đêm.
Mọi người đều vây quanh trong phòng khách, đợi đến mười hai giờ.
“Âm ma nếu có thể thông qua âm thanh để hại người, cô ta chẳng phải là con quỷ rất mạnh sao?” Miêu Tiêu Bắc nằm sấp trên sô pha, cong chân lên tai, tay giữ lại để kéo gân. Tuy rằng động tác có chút biến thái, nhưng mà không thể không thừa nhận, mức độ dẻo dai quá mức đáng sợ, Lam Minh nhìn mà phải nuốt nước miếng.
“Ừ, nhưng mà Âm ma và nguyền rủa đều có tính nhắm vào một đối tượng nào đó, rất ít nguy hại với diện rộng, Tiểu Thất mặc dù bị nhiễm, đại khái là vì gần đây gặp chuyện tình cảm không ưng ý, với lại thể chất suy yếu mới thế.” Bạch Lâu giải thích cho Miêu Tiêu Bắc.
“Không sai.” Khiết Liêu gật đầu, “Tiểu Thất bị hen suyễn, cho nên được đưa đến đây ở cạnh Tiêu Bắc. Vốn là tưởng sẽ chết non, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, có điều cơ thể đúng là rất yếu.”
“Sẽ khỏe ngay thôi.” Long Tước lấy máu của Miêu Tiêu Bắc được ướp trong tủ lạnh ra, bỏ một chút vào sữa, để Tiểu Thất dùng.
Tiểu Thất vẫn như mình phạm sai lầm, đáng thương, cúi đầu ủ rủ, còn khóc, mọi người nhìn đều rất đau lòng.
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y giúp Tiểu Thất giải thích nguyên nhân phát bệnh.
Có đứa nói, hôm qua Tiểu Thất ngồi nghe tiết mục đó xong, tự nhiên trở nên đần độn. Sáng nay thì đầu nở to ra, rồi suy nghĩ điên cuồng ùa về. Nó tỏ tình với Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không để ý tới nó, nó liền cảm giác mình bị phản bội, vì vậy nó muốn cùng Tiểu Ngũ tự tử, nếu không thể sống cùng nhau, thì chết cùng nhau là được!
“Quả nhiên là suy nghĩ điên cuồng.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “À… Có thể thông qua tín hiệu radio, truy tìm Tiểu Nguyệt kia, sau đó biết rõ cô ta là người thế nào không?”
“Dựa vào tín hiệu có khi nào hơi khó không?” Mọi người đổ mồ hôi thay Miêu Tiêu Bắc, với lại không biết khả năng của Âm ma là bao nhiêu, e là hơi phiêu lưu.
“Để tôi thử.” Miêu Tiêu Bắc rất kiên trì.
“Mang tôi theo cùng nữa.” Lam Minh đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn, “Làm thế nào để mang anh theo?”
“Cậu nắm tay tôi, tôi đuổi theo suy nghĩ của cậu là được.” Lam Minh nói xong, giơ tay ra trước mặt Miêu Tiêu Bắc, “Với năng lực của cậu bây giờ, chắc chắn là được!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, đồng hồ báo thức reng reng vang lên, Sphinx vẫy đuôi, tinh thần phấn chấn, “Bắt đầu rồi! Phải nắm chắc, nếu không bắt được đêm nay, có thể sẽ còn người chết!”
Mọi người gật đầu, sẵn sàng ra quân đón địch.
Đúng nửa đêm, chương trình
Miêu Tiêu Bắc nắm tay Lam Minh, bắt đầu truy tìm theo giọng nói của Tiểu Nguyệt.
Chỉ là kiểu truy tìm này trước đây chưa từng có, ban đầu Miêu Tiêu Bắc không biết làm sao, chỉ cảm giác bản thân lạc trong một không gian đen tối. Giọng của Tiểu Nguyệt vang lên, rõ ràng là chân không, không sờ được, cũng không tìm được lối ra.
Miêu Tiêu Bắc đang hoảng loạn, trên vai có người vỗ một cái, cảm giác quen thuộc, giọng của Lam Minh lập tức khiến hắn bình tĩnh, “Bắc Bắc, đừng hoảng, từ từ tìm!”
Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, chỉ thấy Lam Minh đã xuất hiện bên cạnh.
“Anh thật sự đi theo được sao?” Miêu Tiêu Bắc có chút kinh hỉ, tuy rằng hắn vẫn luôn sử dụng năng lực này, nhưng nói thật, mỗi lần hắn đều rất sợ, đặc biệt là truy tìm yêu ma quỷ quái cực kì hung ác, có lẽ còn đích thân nhìn thấy hiện trường máu chảy đầm đìa! Lúc này Lam Minh lại có thể theo cùng, chứng tỏ sau này đều có thể đi cùng nhau… Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, bản thân từ khi nào đã trở nên yếu ớt như vậy? Quá ỷ lại vào Lam Minh, sẽ làm hắn lên mặt!
“Giọng nói cũng có dấu vết, chỉ cần tìm được đầu sợi dây là có thể tìm ra cô ta!” Lam Minh cũng không biết suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc, chỉ lo nhắc nhở hắn.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, chăm chú tìm kiếm.
Giọng nói của Tiểu Nguyệt không ngừng vang lên, bỗng nhiên… Trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc loáng thoáng nhìn thấy có một tấm lụa bán trong suốt, tấm lụa bay bay theo gió, lại có cảm giác nó bay theo tiết tấu, vô cùng phối hợp với giọng nói của Tiểu Nguyệt.
Miêu Tiêu Bắc sáng mắt, vươn tay nắm mạnh lấy, “Có rồi!”
Sau đó, hắn liền cảm giác mình bị nó kéo đi, rất nhanh, xuyên qua không khí… Theo âm thanh xuyên đi liên tục. Lam Minh vẫn luôn bên cạnh, nắm chặt lấy tay hắn.
Theo sóng điện xuyên qua nửa thành phố, Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng nhìn thấy một cửa sổ ở tầng lầu thứ tám, dừng lại… Đây chính là phòng phát thanh.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh bay lơ lửng trên không, nhìn vào trong… Tất nhiên, không có ai phát hiện ra bọn họ, kể cả Tiểu Nguyệt.
Lúc này, từ sớm đã có điện thoại gọi tới, hầu hết đều là phiền não về tình yêu. Tiểu Nguyệt cổ vũ bọn họ, để bọn họ có can đảm đối mặt với tình yêu. Cũng giống như hôm qua, cô nói một vài lời rất khôn lanh, luôn có thể để người đang gặp phiền não tìm được hy vọng.
“Cũng đâu có gì khác thường.” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bên cạnh, lại một lần này cảm khái cách này thật tốt quá! Tuy rằng mình ỷ lại Lam Minh, ở bên cạnh hắn cũng không phải tìm thấy cái loại cảm giác an toàn, nhưng mà ít nhất sẽ không sợ.
“Có thể phải cần người kích thích cô ta một chút, cô ta mới thi triển nguyền rủa đi?” Lam Minh nghĩ tới mấy điểm giống nhau của người chết, “Những người chết kia bị ngăn trở tình yêu nên thấy bị phản bội.”
“Đúng là vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lúc này, có một cuộc gọi đến, giọng nói rất quen, hình như là Sishir.
“Tiểu Nguyệt…” Mấy ngày nay Sishir vừa lúc nghiên cứu kịch bản, bởi vậy giọng diễn rất đạt, “Tôi yêu một người không nên yêu.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh run lên, không biết là ai biên ra câu chuyện này, rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Tiểu Nguyệt thay đổi, hai người thăm dò nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Nguyệt có vẻ nghiêm túc.
“Bạn yêu ai mà không nên yêu?” Tiểu Nguyệt hỏi lại.
“Người đó và tôi không môn đăng hộ đối, nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau, tại sao mọi người xung quanh chúng tôi đều muốn ngăn cản cuộc tình này chứ?”
Sishir vừa nói vừa xem kịch bản Cổ Lỗ Y giơ cho hắn đọc, “Tôi nghĩ, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.”
Đây là nội dung cẩu huyết mà Long Tước và Phong Danh Vũ đã giúp đỡ biên soạn.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh liền chú ý tới… Khi Sishir nói mấy chữ ‘tôi sắp chịu không nổi nữa rồi’, sắc mặt của Tiểu Nguyệt trong nháy mắt thay đổi! Thần sắc nhu hòa không còn lại một chút gì, biến thành dữ tợn nói không nên lời!
/177
|