Trần Vĩ lấy một chiếc máy quay kiểu cũ, trải qua mưa nắng nên vô cùng cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất tốt.
Trần Vĩ lấy thẻ nhớ bên trong ra, bỏ vào máy tính, để lên bàn trà, mở cho mọi người xem.
Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc và Sishir bu lại xem, Cổ Lỗ Y không xuất hiện được, ôm Tiểu Đao Đao mặt đỏ bừng ngủ khò khò, tai vảnh lên nghe.
Trên màn hình phát một lúc, ban đầu là những hình ảnh cực kì bình thường, thôn làng hoang vắng trong bóng đêm, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Bạn gái cậu cầm máy quay một mình tới thôn hoang vắng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ.
“Đúng vậy.” Trần Vĩ gật đầu, ánh mắt phức tạp.
“Cô ta cũng to gan thật đó.” Miêu Tiêu Bắc không tin nổi, “Con gái cũng đâu can đảm tới mức này?”
Lam Minh cũng đồng cảm, hỏi Trần Vĩ, “Bình thường cô ta cũng là thế này?”
“Ừ… Lệ Lệ gan dạ hơn so với con gái bình thường.” Trần Vĩ nhíu mày suy nghĩ, “Từ khi biết cô ấy, tôi đã chẳng bao giờ thấy cổ sợ, tuy rằng khi lớn lên trông cô ấy giống như con chim nhỏ cần được bảo vệ… Nhưng mà có thể là tôi quá vô dụng, luôn cảm giác mình không xứng với cô ấy. Nói thật, nếu hôm đó cô ấy trở về an toàn, tôi có thể cũng sẽ vô cùng sợ hãi về hành động đó, để lấy tư liệu sống, nửa đêm chạy tới thôn hoang vắng, hành vi này quả thật làm cho người ta không tài nào hiểu nổi!”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn màn hình.
Chỉ thấy trên màn hình, xung quanh chẳng có gì, vẫn luôn quay xuống đất.
“Cô ta không quay gì hết sao?” Miêu Tiêu Bắc buồn bực.
“Nhìn thì có đi lại, nhưng không quay.” Sishir nói, “Trông như đang tìm gì đó.”
“Ừ.” Lam Minh cũng gật đầu.
Chính lúc này, đột nhiên bên trong vang lên tiếng cười của một cô gái, giữa núi rừng hoang sơ thật sự làm người ta dựng tóc gáy.
“Cười?” Miêu Tiêu Bắc vô cùng kinh ngạc.
“Đoạn phim này tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần.” Trần Vĩ nói, “Là giọng của Lệ Lệ, không sai.” jongwookislove.wordpress.com
“Cô ta có uống say không?” Miêu Tiêu Bắc thấy sợ, làm sao lại có một cô gái nửa đêm chạy tới đó quay phim mà còn cười chứ.
“Có lẽ bị trúng tà.” Lam Minh thật ra nghĩ hành động này không phải do con người có thể làm được.
“Sắp tới rồi!” Trần Vĩ đột nhiên cắt ngang, bảo hai người chú ý.
Chỉ thấy trên màn hình, bỗng nhiên có vật gì lóe lên, một bóng đen cao lớn xuất hiện.
“Là người?” Miêu Tiêu Bắc còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Lệ Lệ, tiếng kêu xé tâm xé phổi, kèm theo tiếng hét, “Quỷ! A!”
…
Sau đó, camera rung lắc dữ dội, rớt xuống đất. Trong quá trình rơi, camera biến đổi góc độ lớn, quay lên bầu trời, cứ thế trong nháy mắt nhìn thấy được cảnh tượng phía sau.
Dương Lệ Lệ đứng ở một tư thế rất kì lạ, gần như là vặn vẹo đứng đó, phía sau là bóng người màu đen, giống như đang kẹp hai bên cô. Dương Lệ Lệ nghiêng đầu qua một bên, giống như bóng đen kia đang cắn cổ cô… Chỉ thấy đỉnh đầu có mái tóc dài màu đen, làm người ta có cảm giác dơ bẩn, nhìn không rõ gương mặt, tướng rất cao.
Màn hình chỉ xẹt qua một cái, mọi người không có cách nào lấy được thông tin chính xác.
Sau đó, camera rơi xuống đất, hình ảnh là mảnh đất trống hoang vu trước mặt, Dương Lệ Lệ và con quái vật kia ngay phía sau. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiêu kêu thảm thiết của Dương Lệ Lệ và tiếng rống của quái vật, làm cho người ta nổi da gà.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng ôm gối, Sishir mở to mắt, Lam Minh thì lại nhíu mày.
Cổ Lỗ Y ở trong nôi che lỗ tai cho Tiểu Đao Đao, không nên để con nít nghe mấy tiếng kinh khủng này, ngay cả mấy con sói con cũng rúc vào nhau lắng tai nghe, không biết nói gì với nhau.
“Hô…”
Trần Vĩ hít sâu, đại khái là vì quá đau lòng, vươn tay dụi mắt.
Rất nhanh, tiếng gào thét và gầm rú cũng biến mất, bên tai vang lên tiếng bịch bịch, hình như có vật gì đó đấm lên thi thể nằm dưới đất.
Một lát sau, camera di chuyển, hình như bị nhặt lên, cầm đi về phía trước… Còn có tiếng bước chân, rất nặng, rất chậm.
Nhưng mà cả đoạn đường camera đều mở, trong màn ảnh, đúng dịp nhìn thấy cơ thể người nọ, còn rất rõ ràng, chỉ là trời quá tối, có chút khó phân biệt về màu sắc.
Là thân thể của một người nam, ăn mặc rách rưới tới khó có thể hình dung, còn có thể nhìn thấy bàn tay cầm đầu của Dương Lệ Lệ. Tư thế đi vô cùng kì lạ, cứng ngắc mà máy móc… Hèn gì lại đi chậm vậy.
Đầu của Dương Lệ Lệ trừng to mắt, trông vô cùng kinh khủng.
Miêu Tiêu Bắc không muốn xem tiếp, trong lòng nói, so với phim kinh dị còn kinh dị hơn!
Qua một lúc sau, tới bên sườn núi, hung thủ có vẻ muốn ném camera và đầu người xuống dưới… Sau khi camera rơi xuống thì dừng quay, chắc là bị hết pin hoặc bị đập hư, hình ảnh rơi vào một mảng tối, không còn thấy gì nữa.
Dày vò cả buổi rốt cuộc cũng xem xong, Miêu Tiêu Bắc ba người một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trần Vĩ.
Trần Vĩ cũng điều chỉnh hô hấp, “Tôi… tôi chưa cho cảnh sát xem đoạn phim này, tôi thậm chí còn chưa báo cảnh sát.”
Mọi người gật đầu, cảnh tượng thật sự quá chấn động, trải qua truy xét, kì lạ nhất là, mục đích giết người là gì? jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh cau mày, dùng quả đấm chống cằm đờ ra, trong đầu cũng đủ thứ lộn xộn… Thứ kia cắn vào cổ người, vậy chắc là đang hút máu? Cái thanh âm thô lỗ này, không giống huyết tộc, thói quen áp dụng cách thô lỗ là thủ đoạn của ma vật… Chẳng lẽ là cương thi các loại?
Suy nghĩ một chút, hắn để ý bước đi chậm chạp cực kì không phối hợp, không giống ma vật tiến hóa cấp cao, mà càng giống cương thi có lẽ là thi ma cấp thấp.
“Các anh… có thể giúp tôi điều tra rõ không?” Trần Vĩ hỏi, “Tôi nghe một người bạn giới thiệu chỗ các anh, nói các anh giúp em gái hắn giải quyết nhiều chuyện, vô cùng lợi hại.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, chớp mắt mấy cái như là hỏi — Có nhận không?
Lam Minh không hiểu sao cảm thấy thoải mái, hình dạng Bắc Bắc mở to mắt nhìn mình, giống như chó con chờ nghe lời, là biểu tình mà mình hằng mơ ước!
“Ừ, có thể! Chúng tôi sẽ tới thôn của cậu một chuyến để điều tra.” Lam Minh sảng khoái đồng ý, tâm trạng bị quấy rầy kì nghỉ phép lập tức tốt lên.
“Nhưng mà…” Trần Vĩ có chút bận tâm, “Thôn hoang vắng đã bị dỡ bỏ, bây giờ tới đó cũng không có khả năng tìm ra cái gì, với lại nếu đoạn video đó lộ ra ngoài, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn ở quê tôi, đến lúc đó thì sẽ không xong.”
“Yên tâm đi, chúng tôi là dân chuyên nghiệp, nói chung sẽ không làm liên lụy cậu.” Lam Minh nói xong lại hỏi, “Được rồi, thôn bên đó có lai lịch thế nào?”
“Ừm…” Trần Vĩ do dự, “Trước đây, ba mẹ tôi luôn nói, thôn đó bị tàn sát, vẫn luôn bỏ trống đó giờ. Nhưng mà tôi luôn cảm thấy bọn họ chỉ trả lời tôi cho có, chắc chắn là còn bí mật khác!”
“Bí mật gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy hứng thú.
Trần Vĩ lắc đầu, “Tôi đã hỏi rất nhiều người, nhưng bọn họ đều không nói cho tôi biết.”
“Như vầy đi.” Lam Minh nhìn đồng hồ, “Hôm nay chúng tôi muốn thu thập tư liệu, cậu về nhà chuẩn bị trước, sáng ngày mai đến đây, chúng ta cùng nhau lái xe đến đó.”
“Được, các anh nhận vụ này, tôi thật sự rất cám ơn!” Trên mặt Trần Vĩ rốt cuộc cũng có ý cười, đứng lên dọn đồ đạc ra về.
Lam Minh phất tay với hắn, “Có thể để đồ lại ở đây không?”
“A…” Trần Vĩ nhìn thoáng qua đầu người để trên bàn, trầm mặc một lúc, gật đầu, “Được.” Suy nghĩ một chút, hắn để chiếc khăn choàng đỏ, “Bọc lại, Lệ Lệ là xinh đẹp nhất, không thích người khác thấy hình dạng cô ấy như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, trong lòng cảm khái, Trần Vĩ đúng là rất chung tình với Dương Lệ Lệ, thật đáng tiếc.
“Cục cục.”
Trần Vĩ đi rồi, Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao ngủ say bay ra, tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc thì thầm.
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Đúng là đáng sợ.”
“Bắc Bắc.” Lam Minh vẫy tay gọi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Anh… anh định làm gì?”
“Muốn xem thử thứ tập kích Dương Lệ Lệ rốt cuộc là gì.” Lam Minh nói.
Miêu Tiêu Bắc do dự, hắn không muốn xem, cảm giác rất mắc ói, với lại hắn nghĩ, nếu xem lại lần nữa, tối nay đảm bảo là gặp ác mộng!
“A.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc không muốn, mỉm cười, vươn tay kéo hắn, “Tôi đi với cậu, sợ cái gì.”
Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh đi cùng thì đỡ hơn, lại nhìn cái đầu của Dương Lệ Lệ. Cô gái này cứ chết không rõ ràng như vậy thật đáng tiếc, liền đi tới.
Miêu Tiêu Bắc định chạm vào đầu của Dương Lệ Lệ, đột nhiên… Chợt nghe đám sói con bên dưới rú lên. jongwookislove.wordpress.com
Mọi người đều sửng sốt, xoay đầu nhìn, đám Tiểu Thất kêu rất dữ dằn về chiếc đầu. Dù sao tụi nó cũng là sói con, tiếng kêu chỉ có ư ử, chẳng khác nào chó con nổi giận.
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
Cổ Lỗ Y lại nghe hiểu, “Cục!”
“Cái gì?!” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
“Sao thế?” Sishir và Lam Minh đều thấy có chút lao lực, muốn hiểu sói con nói gì phải trải qua ba lần phiên dịch.
“Tiểu Thất tụi nó nói, đầu của người này có mùi không giống con người.”
“Hả?!” Lam Minh cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm cái đầu quan sát cẩn thận… Sau đó, hắn chau mày.
Hắn cầm cây bút trên bàn lên, Lam Minh gõ lên phía trên mấy cái răng — Ở vị trí lợi, bị gõ một cái, răng nanh liền bén nhọn nhô ra, Lam Minh vừa rút bút ra, hàm răng trở về như cũ.
“A…” Sishir cũng kinh ngạc, “Răng nanh! Là huyết tộc!”
Lam Minh cầm cái đầu lên quan sát một lúc lâu, “Không sai, đúng là huyết tộc!”
“Dương Lệ Lệ không phải con người, mà là một quỷ hút máu sao?” Sishir khó hiểu, “Cô ta… tại sao lại muốn quen Trần Vĩ?”
“Trần Vĩ là con người?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y, nhờ nó phiên dịch cho đám sói con, mấy con sói con ư ử hai tiếng, biểu thị mùi vị bình thường, Trần Vĩ đúng là con người.
“Vậy thì tà môn!” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, “Hèn gì cô ta to gan như vậy.”
Sishir tua lại đoạn phim từ đầu, trước đoạn này còn có cảnh quay ban ngày, Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ làm phóng sự người dân. Bên trong có quay rõ ràng tướng mạo của cô. Không ngoài dự đoán, huyết tộc hầu hết đều vô cùng xinh đẹp, Dương Lệ Lệ tuổi trẻ bức người, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân.
“Ừ…”
Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên lên tiếng, có vẻ đã hiểu được gì.
“Sao thế?” Lam Minh không hiểu nhìn hắn.
“Dương Lệ Lệ là hoa hậu học đường, nhưng mà Trần Vĩ… Trông như mọt sách, với lại hình dáng quá bình thường, chiều cao cũng không nổi trội, có cảm giác không xứng đôi.”
Sishir và Lam Minh đều sửng sốt.
“A!” Sishir có vẻ đã hiểu, “Con người đều tương đối chú trọng bề ngoài, Bắc Bắc, ý anh là, Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ đứng với nhau không hợp!”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đương nhiên cũng có thể loại trừ trường hợp thật lòng yêu nhau. Nhưng mà bất kể có thật lòng hay không, Dương Lệ Lệ có thể là hướng về thôn bên đó, bên đó có gì hấp dẫn cô ta?”
“Cậu cũng nghe thấy tiếng cười đó.” Lam Minh vừa nghe tới huyết tộc, lập tức thấy mất hứng, Miêu Tiêu Bắc nghĩ nếu như biết là huyết tộc từ đầu, Lam Minh sẽ không nhận vụ này.
“Tôi đã gặp rất nhiều chủng tộc có 2 người yêu nhau thật lòng, chỉ có duy nhất chưa từng thấy huyết tộc quý trọng con người.” Lam Minh bắt chéo chân, “Nhất định có âm mưu.”
“Không phải trong truyện có nói Dracula vì yêu con người…” Miêu Tiêu Bắc nhớ tới tình tiết trong một câu chuyện.
“Đó là phim ảnh.” Lam Minh cười lạnh, “Quỷ hút máu và con người là ví dụ tốt nhất cho con người và đồ ăn, cậu có thấy ai đi yêu con gà chưa?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Lam Minh quả thật rất ghét huyết tộc, cũng không muốn cãi cọ với hắn… Chỉ là, Dương Lệ Lệ lừa Trần Vĩ, chẳng lẽ vì cái thôn kia? Bên trong có cái gì? Cô đúng là từ đầu đã đi tìm đồ. Còn cười nữa, chẳng lẽ tìm được thứ mình muốn?
“Qua đây.” Lam Minh vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc, “Cậu đừng chạm, để tôi.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Vậy phải làm sao?”
“Tôi chạm tay vào đầu người, sau đó cậu nắm tay tôi, nhận biết thông qua tôi.” Lam Minh cười đánh vào trán hắn một cái, “Xem tôi như điện trở.”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Có gì khác nhau?”
“Dòng điện sẽ yếu đi!” Lam Minh cười, “Tôi nhìn thấy, tôi giúp cậu bỏ bớt vài cảnh, cậu cũng đâu muốn xem phim kinh dị, buổi tối mắc công gặp ác mộng.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút giật mình, Lam Minh biết thuật đọc tâm? Sao biết mình suy nghĩ gì hay thế. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh chợt phát hiện Miêu Tiêu Bắc hôm nay vô cùng nghe lời, hắn hài lòng đặt tay lên chiếc đầu, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Sishir, bỗng nhiên hít mũi, vỗ vai Sishir một cái.
Sishir không rõ nhìn nó, Cổ Lỗ Y chỉ vào tã lót.
Cổ Lỗ Y thay tã lót cho Tiểu Đao Đao, bên trong khô ráo, nhưng lại có một viên minh châu, nó bỏ vào lon, đưa cho Sishir cầm, thay tã khác cho Tiểu Đao Đao.
Sishir nhìn Tiểu Đao Đao với ánh mắt bội phục, “Nó là hạnh phúc quá hay dư dinh dưỡng vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con rồng bé như thế lại có thể sinh hạt châu.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y vẫy đuôi — Những đứa trẻ ở bên cạnh Bắc Bắc đều vô cùng khỏe mạnh!
“Cạch.”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thả tay ra, chiếc bút rơi xuống đất, há to miệng nhìn chằm chằm Lam Minh.
Lam Minh nới lỏng tay, xoay đầu nhìn hắn, “Thấy rồi?”
“Nhìn không rõ còn thấy ghê hơn!” Miêu Tiêu Bắc uể oải, “Đó là cái gì?”
“Nói chính xác, hung thủ lần này không giống những lần trước.” Lam Minh dùng khăn ướt lau tay.
“Là cái gì?” Sishir hỏi.
“Một thứ đã lâu không gặp.” Lam Minh dừng một lát mới đáp, “Cương thi.”
Trần Vĩ lấy thẻ nhớ bên trong ra, bỏ vào máy tính, để lên bàn trà, mở cho mọi người xem.
Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc và Sishir bu lại xem, Cổ Lỗ Y không xuất hiện được, ôm Tiểu Đao Đao mặt đỏ bừng ngủ khò khò, tai vảnh lên nghe.
Trên màn hình phát một lúc, ban đầu là những hình ảnh cực kì bình thường, thôn làng hoang vắng trong bóng đêm, thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Bạn gái cậu cầm máy quay một mình tới thôn hoang vắng?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ.
“Đúng vậy.” Trần Vĩ gật đầu, ánh mắt phức tạp.
“Cô ta cũng to gan thật đó.” Miêu Tiêu Bắc không tin nổi, “Con gái cũng đâu can đảm tới mức này?”
Lam Minh cũng đồng cảm, hỏi Trần Vĩ, “Bình thường cô ta cũng là thế này?”
“Ừ… Lệ Lệ gan dạ hơn so với con gái bình thường.” Trần Vĩ nhíu mày suy nghĩ, “Từ khi biết cô ấy, tôi đã chẳng bao giờ thấy cổ sợ, tuy rằng khi lớn lên trông cô ấy giống như con chim nhỏ cần được bảo vệ… Nhưng mà có thể là tôi quá vô dụng, luôn cảm giác mình không xứng với cô ấy. Nói thật, nếu hôm đó cô ấy trở về an toàn, tôi có thể cũng sẽ vô cùng sợ hãi về hành động đó, để lấy tư liệu sống, nửa đêm chạy tới thôn hoang vắng, hành vi này quả thật làm cho người ta không tài nào hiểu nổi!”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn màn hình.
Chỉ thấy trên màn hình, xung quanh chẳng có gì, vẫn luôn quay xuống đất.
“Cô ta không quay gì hết sao?” Miêu Tiêu Bắc buồn bực.
“Nhìn thì có đi lại, nhưng không quay.” Sishir nói, “Trông như đang tìm gì đó.”
“Ừ.” Lam Minh cũng gật đầu.
Chính lúc này, đột nhiên bên trong vang lên tiếng cười của một cô gái, giữa núi rừng hoang sơ thật sự làm người ta dựng tóc gáy.
“Cười?” Miêu Tiêu Bắc vô cùng kinh ngạc.
“Đoạn phim này tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần.” Trần Vĩ nói, “Là giọng của Lệ Lệ, không sai.” jongwookislove.wordpress.com
“Cô ta có uống say không?” Miêu Tiêu Bắc thấy sợ, làm sao lại có một cô gái nửa đêm chạy tới đó quay phim mà còn cười chứ.
“Có lẽ bị trúng tà.” Lam Minh thật ra nghĩ hành động này không phải do con người có thể làm được.
“Sắp tới rồi!” Trần Vĩ đột nhiên cắt ngang, bảo hai người chú ý.
Chỉ thấy trên màn hình, bỗng nhiên có vật gì lóe lên, một bóng đen cao lớn xuất hiện.
“Là người?” Miêu Tiêu Bắc còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Lệ Lệ, tiếng kêu xé tâm xé phổi, kèm theo tiếng hét, “Quỷ! A!”
…
Sau đó, camera rung lắc dữ dội, rớt xuống đất. Trong quá trình rơi, camera biến đổi góc độ lớn, quay lên bầu trời, cứ thế trong nháy mắt nhìn thấy được cảnh tượng phía sau.
Dương Lệ Lệ đứng ở một tư thế rất kì lạ, gần như là vặn vẹo đứng đó, phía sau là bóng người màu đen, giống như đang kẹp hai bên cô. Dương Lệ Lệ nghiêng đầu qua một bên, giống như bóng đen kia đang cắn cổ cô… Chỉ thấy đỉnh đầu có mái tóc dài màu đen, làm người ta có cảm giác dơ bẩn, nhìn không rõ gương mặt, tướng rất cao.
Màn hình chỉ xẹt qua một cái, mọi người không có cách nào lấy được thông tin chính xác.
Sau đó, camera rơi xuống đất, hình ảnh là mảnh đất trống hoang vu trước mặt, Dương Lệ Lệ và con quái vật kia ngay phía sau. Mọi người chỉ có thể nghe thấy tiêu kêu thảm thiết của Dương Lệ Lệ và tiếng rống của quái vật, làm cho người ta nổi da gà.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng ôm gối, Sishir mở to mắt, Lam Minh thì lại nhíu mày.
Cổ Lỗ Y ở trong nôi che lỗ tai cho Tiểu Đao Đao, không nên để con nít nghe mấy tiếng kinh khủng này, ngay cả mấy con sói con cũng rúc vào nhau lắng tai nghe, không biết nói gì với nhau.
“Hô…”
Trần Vĩ hít sâu, đại khái là vì quá đau lòng, vươn tay dụi mắt.
Rất nhanh, tiếng gào thét và gầm rú cũng biến mất, bên tai vang lên tiếng bịch bịch, hình như có vật gì đó đấm lên thi thể nằm dưới đất.
Một lát sau, camera di chuyển, hình như bị nhặt lên, cầm đi về phía trước… Còn có tiếng bước chân, rất nặng, rất chậm.
Nhưng mà cả đoạn đường camera đều mở, trong màn ảnh, đúng dịp nhìn thấy cơ thể người nọ, còn rất rõ ràng, chỉ là trời quá tối, có chút khó phân biệt về màu sắc.
Là thân thể của một người nam, ăn mặc rách rưới tới khó có thể hình dung, còn có thể nhìn thấy bàn tay cầm đầu của Dương Lệ Lệ. Tư thế đi vô cùng kì lạ, cứng ngắc mà máy móc… Hèn gì lại đi chậm vậy.
Đầu của Dương Lệ Lệ trừng to mắt, trông vô cùng kinh khủng.
Miêu Tiêu Bắc không muốn xem tiếp, trong lòng nói, so với phim kinh dị còn kinh dị hơn!
Qua một lúc sau, tới bên sườn núi, hung thủ có vẻ muốn ném camera và đầu người xuống dưới… Sau khi camera rơi xuống thì dừng quay, chắc là bị hết pin hoặc bị đập hư, hình ảnh rơi vào một mảng tối, không còn thấy gì nữa.
Dày vò cả buổi rốt cuộc cũng xem xong, Miêu Tiêu Bắc ba người một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trần Vĩ.
Trần Vĩ cũng điều chỉnh hô hấp, “Tôi… tôi chưa cho cảnh sát xem đoạn phim này, tôi thậm chí còn chưa báo cảnh sát.”
Mọi người gật đầu, cảnh tượng thật sự quá chấn động, trải qua truy xét, kì lạ nhất là, mục đích giết người là gì? jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh cau mày, dùng quả đấm chống cằm đờ ra, trong đầu cũng đủ thứ lộn xộn… Thứ kia cắn vào cổ người, vậy chắc là đang hút máu? Cái thanh âm thô lỗ này, không giống huyết tộc, thói quen áp dụng cách thô lỗ là thủ đoạn của ma vật… Chẳng lẽ là cương thi các loại?
Suy nghĩ một chút, hắn để ý bước đi chậm chạp cực kì không phối hợp, không giống ma vật tiến hóa cấp cao, mà càng giống cương thi có lẽ là thi ma cấp thấp.
“Các anh… có thể giúp tôi điều tra rõ không?” Trần Vĩ hỏi, “Tôi nghe một người bạn giới thiệu chỗ các anh, nói các anh giúp em gái hắn giải quyết nhiều chuyện, vô cùng lợi hại.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, chớp mắt mấy cái như là hỏi — Có nhận không?
Lam Minh không hiểu sao cảm thấy thoải mái, hình dạng Bắc Bắc mở to mắt nhìn mình, giống như chó con chờ nghe lời, là biểu tình mà mình hằng mơ ước!
“Ừ, có thể! Chúng tôi sẽ tới thôn của cậu một chuyến để điều tra.” Lam Minh sảng khoái đồng ý, tâm trạng bị quấy rầy kì nghỉ phép lập tức tốt lên.
“Nhưng mà…” Trần Vĩ có chút bận tâm, “Thôn hoang vắng đã bị dỡ bỏ, bây giờ tới đó cũng không có khả năng tìm ra cái gì, với lại nếu đoạn video đó lộ ra ngoài, tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn ở quê tôi, đến lúc đó thì sẽ không xong.”
“Yên tâm đi, chúng tôi là dân chuyên nghiệp, nói chung sẽ không làm liên lụy cậu.” Lam Minh nói xong lại hỏi, “Được rồi, thôn bên đó có lai lịch thế nào?”
“Ừm…” Trần Vĩ do dự, “Trước đây, ba mẹ tôi luôn nói, thôn đó bị tàn sát, vẫn luôn bỏ trống đó giờ. Nhưng mà tôi luôn cảm thấy bọn họ chỉ trả lời tôi cho có, chắc chắn là còn bí mật khác!”
“Bí mật gì?” Miêu Tiêu Bắc thấy hứng thú.
Trần Vĩ lắc đầu, “Tôi đã hỏi rất nhiều người, nhưng bọn họ đều không nói cho tôi biết.”
“Như vầy đi.” Lam Minh nhìn đồng hồ, “Hôm nay chúng tôi muốn thu thập tư liệu, cậu về nhà chuẩn bị trước, sáng ngày mai đến đây, chúng ta cùng nhau lái xe đến đó.”
“Được, các anh nhận vụ này, tôi thật sự rất cám ơn!” Trên mặt Trần Vĩ rốt cuộc cũng có ý cười, đứng lên dọn đồ đạc ra về.
Lam Minh phất tay với hắn, “Có thể để đồ lại ở đây không?”
“A…” Trần Vĩ nhìn thoáng qua đầu người để trên bàn, trầm mặc một lúc, gật đầu, “Được.” Suy nghĩ một chút, hắn để chiếc khăn choàng đỏ, “Bọc lại, Lệ Lệ là xinh đẹp nhất, không thích người khác thấy hình dạng cô ấy như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, trong lòng cảm khái, Trần Vĩ đúng là rất chung tình với Dương Lệ Lệ, thật đáng tiếc.
“Cục cục.”
Trần Vĩ đi rồi, Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao ngủ say bay ra, tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc thì thầm.
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Đúng là đáng sợ.”
“Bắc Bắc.” Lam Minh vẫy tay gọi Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Anh… anh định làm gì?”
“Muốn xem thử thứ tập kích Dương Lệ Lệ rốt cuộc là gì.” Lam Minh nói.
Miêu Tiêu Bắc do dự, hắn không muốn xem, cảm giác rất mắc ói, với lại hắn nghĩ, nếu xem lại lần nữa, tối nay đảm bảo là gặp ác mộng!
“A.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc không muốn, mỉm cười, vươn tay kéo hắn, “Tôi đi với cậu, sợ cái gì.”
Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh đi cùng thì đỡ hơn, lại nhìn cái đầu của Dương Lệ Lệ. Cô gái này cứ chết không rõ ràng như vậy thật đáng tiếc, liền đi tới.
Miêu Tiêu Bắc định chạm vào đầu của Dương Lệ Lệ, đột nhiên… Chợt nghe đám sói con bên dưới rú lên. jongwookislove.wordpress.com
Mọi người đều sửng sốt, xoay đầu nhìn, đám Tiểu Thất kêu rất dữ dằn về chiếc đầu. Dù sao tụi nó cũng là sói con, tiếng kêu chỉ có ư ử, chẳng khác nào chó con nổi giận.
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
Cổ Lỗ Y lại nghe hiểu, “Cục!”
“Cái gì?!” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.
“Sao thế?” Sishir và Lam Minh đều thấy có chút lao lực, muốn hiểu sói con nói gì phải trải qua ba lần phiên dịch.
“Tiểu Thất tụi nó nói, đầu của người này có mùi không giống con người.”
“Hả?!” Lam Minh cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm cái đầu quan sát cẩn thận… Sau đó, hắn chau mày.
Hắn cầm cây bút trên bàn lên, Lam Minh gõ lên phía trên mấy cái răng — Ở vị trí lợi, bị gõ một cái, răng nanh liền bén nhọn nhô ra, Lam Minh vừa rút bút ra, hàm răng trở về như cũ.
“A…” Sishir cũng kinh ngạc, “Răng nanh! Là huyết tộc!”
Lam Minh cầm cái đầu lên quan sát một lúc lâu, “Không sai, đúng là huyết tộc!”
“Dương Lệ Lệ không phải con người, mà là một quỷ hút máu sao?” Sishir khó hiểu, “Cô ta… tại sao lại muốn quen Trần Vĩ?”
“Trần Vĩ là con người?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y, nhờ nó phiên dịch cho đám sói con, mấy con sói con ư ử hai tiếng, biểu thị mùi vị bình thường, Trần Vĩ đúng là con người.
“Vậy thì tà môn!” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, “Hèn gì cô ta to gan như vậy.”
Sishir tua lại đoạn phim từ đầu, trước đoạn này còn có cảnh quay ban ngày, Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ làm phóng sự người dân. Bên trong có quay rõ ràng tướng mạo của cô. Không ngoài dự đoán, huyết tộc hầu hết đều vô cùng xinh đẹp, Dương Lệ Lệ tuổi trẻ bức người, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân.
“Ừ…”
Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên lên tiếng, có vẻ đã hiểu được gì.
“Sao thế?” Lam Minh không hiểu nhìn hắn.
“Dương Lệ Lệ là hoa hậu học đường, nhưng mà Trần Vĩ… Trông như mọt sách, với lại hình dáng quá bình thường, chiều cao cũng không nổi trội, có cảm giác không xứng đôi.”
Sishir và Lam Minh đều sửng sốt.
“A!” Sishir có vẻ đã hiểu, “Con người đều tương đối chú trọng bề ngoài, Bắc Bắc, ý anh là, Dương Lệ Lệ và Trần Vĩ đứng với nhau không hợp!”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đương nhiên cũng có thể loại trừ trường hợp thật lòng yêu nhau. Nhưng mà bất kể có thật lòng hay không, Dương Lệ Lệ có thể là hướng về thôn bên đó, bên đó có gì hấp dẫn cô ta?”
“Cậu cũng nghe thấy tiếng cười đó.” Lam Minh vừa nghe tới huyết tộc, lập tức thấy mất hứng, Miêu Tiêu Bắc nghĩ nếu như biết là huyết tộc từ đầu, Lam Minh sẽ không nhận vụ này.
“Tôi đã gặp rất nhiều chủng tộc có 2 người yêu nhau thật lòng, chỉ có duy nhất chưa từng thấy huyết tộc quý trọng con người.” Lam Minh bắt chéo chân, “Nhất định có âm mưu.”
“Không phải trong truyện có nói Dracula vì yêu con người…” Miêu Tiêu Bắc nhớ tới tình tiết trong một câu chuyện.
“Đó là phim ảnh.” Lam Minh cười lạnh, “Quỷ hút máu và con người là ví dụ tốt nhất cho con người và đồ ăn, cậu có thấy ai đi yêu con gà chưa?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Lam Minh quả thật rất ghét huyết tộc, cũng không muốn cãi cọ với hắn… Chỉ là, Dương Lệ Lệ lừa Trần Vĩ, chẳng lẽ vì cái thôn kia? Bên trong có cái gì? Cô đúng là từ đầu đã đi tìm đồ. Còn cười nữa, chẳng lẽ tìm được thứ mình muốn?
“Qua đây.” Lam Minh vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc, “Cậu đừng chạm, để tôi.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Vậy phải làm sao?”
“Tôi chạm tay vào đầu người, sau đó cậu nắm tay tôi, nhận biết thông qua tôi.” Lam Minh cười đánh vào trán hắn một cái, “Xem tôi như điện trở.”
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, “Có gì khác nhau?”
“Dòng điện sẽ yếu đi!” Lam Minh cười, “Tôi nhìn thấy, tôi giúp cậu bỏ bớt vài cảnh, cậu cũng đâu muốn xem phim kinh dị, buổi tối mắc công gặp ác mộng.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút giật mình, Lam Minh biết thuật đọc tâm? Sao biết mình suy nghĩ gì hay thế. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh chợt phát hiện Miêu Tiêu Bắc hôm nay vô cùng nghe lời, hắn hài lòng đặt tay lên chiếc đầu, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Sishir, bỗng nhiên hít mũi, vỗ vai Sishir một cái.
Sishir không rõ nhìn nó, Cổ Lỗ Y chỉ vào tã lót.
Cổ Lỗ Y thay tã lót cho Tiểu Đao Đao, bên trong khô ráo, nhưng lại có một viên minh châu, nó bỏ vào lon, đưa cho Sishir cầm, thay tã khác cho Tiểu Đao Đao.
Sishir nhìn Tiểu Đao Đao với ánh mắt bội phục, “Nó là hạnh phúc quá hay dư dinh dưỡng vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con rồng bé như thế lại có thể sinh hạt châu.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y vẫy đuôi — Những đứa trẻ ở bên cạnh Bắc Bắc đều vô cùng khỏe mạnh!
“Cạch.”
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thả tay ra, chiếc bút rơi xuống đất, há to miệng nhìn chằm chằm Lam Minh.
Lam Minh nới lỏng tay, xoay đầu nhìn hắn, “Thấy rồi?”
“Nhìn không rõ còn thấy ghê hơn!” Miêu Tiêu Bắc uể oải, “Đó là cái gì?”
“Nói chính xác, hung thủ lần này không giống những lần trước.” Lam Minh dùng khăn ướt lau tay.
“Là cái gì?” Sishir hỏi.
“Một thứ đã lâu không gặp.” Lam Minh dừng một lát mới đáp, “Cương thi.”
/177
|