Sphinx lưng mang Miêu Tiêu Bắc phóng về phía xa, vừa lúc đụng mặt Lam Minh bọn họ trở về.
“Sao mọi người lại trở về?” Sphinx có chút không rõ, nhưng mà còn chưa hỏi xong, Lam Minh đã kéo Miêu Tiêu Bắc la lớn, “Chạy mau!”
Mọi người không hiểu gì cả, chỉ xoay người bỏ chạy, đồng thời, phía sau có ánh sáng trắng bắn ra, cảm giác như bức xạ hạt nhân.
“Xảy ra chuyện gì?”
Được Lam Minh kéo tránh thoát khỏi những ánh sáng trắng, Miêu Tiêu Bắc kinh hãi hỏi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man, đây là giao chiến hay còn cái gì khác?
“Là năng lượng bạo phát, không có gì, nhưng mà dính đến thần ma có thể…” Lam Minh nói, chỉ chỉ ánh sáng trắng lướt qua, bảo Miêu Tiêu Bắc nhìn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, chỉ thấy trong ánh sắng trắng có hình ảnh bán trong suốt, rất nhanh hóa thành tro tàn, biến mất trong bầu trời đêm, đó có thể là thần ma cấp thấp lơ lửng trên không trung hoặc linh thể.
“Năng lượng gì mà nổ lớn thế?” Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa rõ tình hình.
“Năng lượng biến hình dồn nén tạo thành trận nổ.” Bạch Lâu cũng nhảy xuống, lúc này ánh sáng trắng đã đi qua, cột trụ ánh sáng trong rừng cây xa xa cũng không còn, cây cối xung quanh đổ rạp hơn phân nửa, rất nhiều cư dân mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết xảy ra chuyện gì. jongwookislove.wordpress.com
Miêu Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải, không hiểu năng lượng gì mà dồn nén?
“Không gian chúng ta sinh hoạt vốn là năng lượng cân đối, sau đó năng lượng mới đột nhiên phát sinh, vậy thì năng lượng khác sẽ bị dồn nén.” Sishir ở một bên giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà năng lượng này một khi dồn nén đến một trình độ nhất định sẽ bắn ngược, sẽ trăm phương ngàn kế tìm mọi cách để trút ra ngoài. Đợi nổ rồi rất có thể là như vậy, xuyên thấu qua không gian.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu, liên tưởng đến cảnh trong mơ, địa linh nói sức mạnh hắc ám lan tràn, có thể liên quan đến cái này không?
“Năng lượng bị dồn nén đi rồi thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên sẽ không có thế nào.” Khiết Liêu lo âu cau mày, “Thật không nghĩ tới, lúc chúng ta hoàn toàn không để ý, năng lượng đã mất thăng bằng đến cỡ này rồi.”
“Đúng vậy.” Long Tước cũng sầu lo, “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đúng là làm người ta bất an.”
Mọi người sau khi về nhà, cũng không nghiên cứu về chuyện này nữa, chỉ có thể đợi tới sáng mai rồi điều tra, nghiên cứu đối sách.
Miêu Tiêu Bắc nằm trên giường không ngủ được,vừa lúc Lam Minh chui vào chăn của hắn, hắn liền nói về giấc mơ cho Lam Minh nghe.
Lam Minh nghe xong suy nghĩ một chút, không nói nhiều, vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Ngủ đi, ngày mai đi gặp Lauk.”
Miêu Tiêu Bắc cũng mệt mỏi, ôm Cổ Lỗ Y thiếp đi.
…
Sáng hôm sau, Miêu Tiêu Bắc đã dậy sớm thay quần áo, khẩn cấp muốn đi gặp Lauk.
Lam Minh có chút ghen tuông, “Tôi nói này Bắc Bắc, cậu cần gì phải gấp gáp như vậy? Chỉ là tên nước ngoài thôi mà.”
“Anh cũng là người nước ngoài đó!” Miêu Tiêu Bắc túm nhúm tóc vàng của Lam Minh, ngoài ý muốn, rất mềm mại!
Lam Minh kinh hãi nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu nhõng nhẽo sao?”
Miêu Tiêu Bắc đạp hắn một cái, trước khi ra cửa, còn không quên lo lắng hỏi, “Anh nói xem… Lauk chắc không phải người xấu đâu ha?”
Lam Minh hơi khựng lại, nhìn hắn, “Cậu đang lo điều gì?”
“Trước đây hắn rất chiếu cố tôi, tôi nghĩ hắn không phải người xấu, anh sẽ không giết hắn chứ?” jongwookislove.wordpress.com
“Làm sao có thể!” Lam Minh dở khóc dở cười, “Bắc Bắc, sao cậu lại xem tôi là tên cuồng sát thế?”
“Cuồng giết quỷ các loại…” Miêu Tiêu Bắc bổ sung một câu, sắp xếp xong, nhét Cổ Lỗ Y còn đang chơi với mấy con sói con vào túi, cùng Lam Minh ra ngoài, tới nơi hẹn Lauk.
Lam Minh nhàn nhã lái xe, Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh còn rất hăng hái chơi game với Cổ Lỗ Y, chỉ là Lam Minh có thể nhìn ra, Miêu Tiêu Bắc đang cố gắng giải đi sự khẩn trương trong lòng. Lam Minh mơ hồ cũng có chút lo lắng, Miêu Tiêu Bắc khẩn trương cũng không giống người bình thường, không phải phản ứng sinh lý mà là khả năng biết trước tương lai.
Từ lúc Miêu Tiêu Bắc khôi phục năng lực, ở trình độ lớn thì không biết vận dụng thế nào, mặc dù hắn không ngừng cố gắng liên hệ với vũ dạ tập, nhưng mà trí nhớ về kiếp trước vẫn là con số không, cho nên có vẻ lực bất tòng tâm. Đại Tế Ti mạnh nhất là năng lực đoán trước tương lai! Miêu Tiêu Bắc có thể dự cảm những bất trắc xảy ra trong tương lai gần, nhưng không biết làm sao lý giải sự bất an này, chỉ có thể lấy khẩn trương để xử lý. Vì thế, Lam Minh cũng đề cao cảnh giác, phản cẩn thận sắp xếp lần gặp mặt này!
Nơi Lauk và Miêu Tiêu Bắc hẹn cũng không phải nhà hàng cao cấp, chỉ là một quán ăn gần trường. Nơi này nhìn vẫn còn được, trông khá đơn giản, sạch sẽ.
Bây giờ không phải giờ cơm, trong quán ăn hầu như không có ai, sinh viên chắc vẫn còn đang học.
Trong nháy mắt bước xuống xen nhìn thấy quán ăn, đột nhiên hắn nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.
Chỉ chớp mắt, hắn đã ở EX hơn một năm, có thể là ở cùng nhau quá bận rộn, những chuyện trải qua phần lớn đều không tưởng tượng nổi, cho nên không để ý thời gian trôi qua rất nhanh. Sống chung với một đại gia đình, mỗi ngày đều cãi nhau với Lam Minh hầu như đều rất bình thường. Mà nếu mấy năm trước có người nói với hắn, hắn sẽ ở cùng một nhóm thần ma đi bắt quỷ, hắn nhất định sẽ không tin.
Đứng trước cửa xe, Miêu Tiêu Bắc phát ngốc, Lam Minh gọi hắn một tiếng, “Không phải đi gặp bạn à? Làm gì mà trông đa sầu đa cảm thế?”
“Không có gì.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, cùng Lam Minh đi vào quán ăn.
Lauk còn chưa đến, nhân viên đi ra, dưới sự yêu cầu của Miêu Tiêu Bắc chọn một dãy ghế sô pha, nhìn thời gian… Còn sớm năm phút.
“Đến sớm chi vậy?” Lam Minh phiền nhất là chờ người ta, trong lòng Miêu Tiêu Bắc có cân nhắc, dựa theo tính cách của Lauk, không đến muộn thì không phải hắn.
Quả nhiên, hai người chờ nửa tiếng đồng hồ.
“Có lầm không vậy?” Lam Minh bất mãn, “Có khái niệm về thời gian không?”
“Hắn là như vậy đó.” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, lúc nói chuyện liền thấy cánh cửa kéo ra, một người vội vàng đi vào.
Lam Minh đưa lưng về phía cửa, nghe thấy âm thanh cũng xoay đầu nhìn.
Đi vào là một chàng trai tóc vàng trẻ tuổi, Lam Minh khẽ giật mình, Lauk anh tuấn hơn so với trong hình, cảm giác rất giống Miêu Tiêu Bắc, đều là mỹ nhân. Lam Minh cảm khái, thì ra có loại hình giống Miêu Tiêu Bắc, chỉ là hắn rất chắc chắn mình không có biết Lauk, chắc hẳn không phải bạn cũ.
Mà quay lại bên Miêu Tiêu Bắc, kinh hỉ trong mắt qua đi, chỉ còn lại tia nghi hoặc, thậm chí là kinh ngạc.
Miêu Tiêu Bắc liếc mắt đã nhận ra Lauk, thế nhưng người này ngoại trừ vẻ bề ngoài, tính cách hình như thay đổi rất nhiều. Trong trí nhớ của hắn, Lauk là một công tử đào hoa, nhưng bây giờ sao lại nhìn nhã nhặn như thế?
“Bắc Bắc.” Lauk cũng nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, bước nhanh tới chào.
“Hi, đã lâu không gặp.” Miêu Tiêu Bắc cũng đứng lên, Lauk ôm hắn một cái, rồi nhìn Lam Minh ở đối diện.
“À, hắn là bạn của tôi.” Miêu Tiêu Bắc giới thiệu.
Lauk quan sát Lam Minh một hồi, cười gật đầu, Lam Minh có chút bất ngờ, chẳng lẽ Lauk nhận ra mình? jongwookislove.wordpress.com
Sau khi ngồi xuống, ba người tùy tiện trò chuyện, Miêu Tiêu Bắc thử thăm dò xem Lauk có gặp nguy hiểm gì không, Lauk mang vẻ mặt mờ mịt.
Cứ như vậy, giả thiết của Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đều không thành lập, chẳng lẽ đoán sai phương hướng rồi?
Món ăn được bưng lên, phục vụ đóng cửa lại, Lauk vừa ăn vừa hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, đứa nhỏ trong balo không đói sao?”
Một lời nói của hắn làm Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc giật mình.
Trong balo, Cổ Lỗ Y đang chơi game, nghe cũng sững sờ, gãi đầu.
“Hả…” Miêu Tiêu Bắc xấu hổ, “Sao cậu biết?”
Lauk cười, “Tôi có thể nhìn thấy mà.”
“Thấy?” Miêu Tiêu Bắc có chút không hiểu.
“Ừ.” Lauk gật đầu, vươn tay chọt chọt Cổ Lỗ Y qua lớp balo.
Cổ Lỗ Y bị chọt, nắm lấy ngón tay, Lauk nhéo mông nó, Cổ Lỗ Y chui ra ngoài, liếc mắt nhìn.
Lam Minh ngồi nhìn, dùng quả đấm nâng cằm, rất hứng thú hỏi Lauk, “Sao cậu nhìn thấy? Có đôi mắt X quang?”
“Chỉ là khả năng nào đó thôi.” Lauk cười cười, nhìn Lam Minh, “Còn anh? Bên cạnh anh có một con sư tử có cánh?”
Miêu Tiêu Bắc giật mình há to miệng, nhìn chằm chằm Lam Minh — Hắn nói Sphinx phải không?
Lam Minh cũng thấy thú vị, hỏi Lauk, “Cậu nhìn thấy ở đâu.”
“Trong mơ… Có lẽ là bị lãng quên từ lâu?” Lauk không xác định nhún vai, “Từ nhỏ tôi đã có những giấc mơ kì lạ.”
Lam Minh hơi nheo mắt nhìn hắn, Cổ Lỗ Y thấy hắn không phải người bình thường, hơn nữa cũng bị phát hiện, liền chui ra ngồi trên bàn, Miêu Tiêu Bắc đút cho nó ăn.
Lauk vươn tay sờ Cổ Lỗ Y, cười nói, “Ồ thì ra là bạch long.”
Miêu Tiêu Bắc càng bất ngờ hơn, “Cậu có thể nhận ra?”
“Ừ, tôi có một khả năng kì lạ, khi chạm vào người khác có thể nhìn thấy họ trải qua những gì.” Nói xong, vươn tay chạm vào Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, tôi nhìn những năm qua của cậu được chứ?”
Miêu Tiêu Bắc vốn định từ chối, nhưng mà Lam Minh đưa mắt, vừa lúc — Hắn nhìn thấy quá khứ cậu, cậu cũng có thể nhìn thấy quá khứ của hắn.
Miêu Tiêu Bắc lĩnh hội, cho nên không rút tay về.
Chỉ là Lauk chạm vào tay hắn, Miêu Tiêu Bắc không cảm giác được gì, trong nháy mắt dại ra.
Lauk tiếp xúc một hồi thì buông ra, cảm thán, “Bắc Bắc, cuộc sống của cậu đúng là đặc sắc!”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt, nhìn về phía Lam Minh, trong mắt là nghi hoặc không giải thích được.
Lam Minh khẽ nhíu mày, dạo này tình hình của Miêu Tiêu Bắc không ổn định, không biết là do tác dụng của chú ấn hay là năng lượng mất cân bằng, với lại bản thân hắn cũng không tự tin về khả năng kiểm soát năng lượng, cho nên luôn luôn biểu hiện rất luống cuống.
Lauk vừa ăn vừa nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tôi có xem vũ kịch của cậu ở nước ngoài, mấy năm nay đặt được thành tích, ở nước ngoài vô cùng nổi tiếng.”
“Cậu không múa nữa?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lauk cau mũi lắc đầu, “Không, múa dễ gặp chuyện không may.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lam Minh nghĩ Lauk này hình như không đơn giản.
“Cậu còn nhớ chuyện ma trước đây chúng ta gặp không?” Lauk hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Nhớ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, trước đây lúc bọn họ tập múa, bình thường sẽ thấy bóng ma trong gương, còn có bóng người bay bay trong rừng. Nhưng mà chỉ cần Lauk không múa sẽ không xảy ra, chẳng lẽ… giống như vũ dạ tập?
“Lúc tôi còn nhỏ đã phát hiện ra.” Lauk bất đắc dĩ nói, “Chỉ cần tôi làm vài động tác sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được!”
Miêu Tiêu Bắc giật mình, Lam Minh thì sinh nghi trong lòng, năng lực có vẻ không khác Miêu Tiêu Bắc lắm… Có thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y qua lớp vải, quả không đơn giản.
Lauk vẫn mang vẻ mặt không hiểu được, thấy Cổ Lỗ Y ra sức gặm bánh bao rất dễ thương, liền bế nó tới xoa xoa.
Cổ Lỗ Y nghiêng mặt liếc hắn, bay trở lại bên Miêu Tiêu Bắc gặm tiếp, ngoài dự đoán của mọi người, nó giơ ngón giữa với Lauk.
“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, sớm biết không nên cho nó coi mấy cái phim điện ảnh kia, ngoại trừ học chửi thề bây giờ còn giơ ngón giữa!
Lauk thì bị chọc cười ha hả, “Thật thú vị!”
“Cậu chưa từng thấy hiếu kỳ với năng lực của mình à?” Lam Minh hỏi hắn, “Loại này đã vượt qua phạm trù siêu năng lực đi?”
“Có thể kiếp trước không phải con người.” Lauk cười lắc đầu, “Bình thường tôi cũng có những giấc mơ kì lạ.” jongwookislove.wordpress.com
“Mơ thấy gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Nói chung rất kì lạ.” Nói xong, Lauk nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên nhớ rõ, lúc lên đại học lần đầu bọn họ chạm mặt, khi đó Lauk nhiệt tình đến độ làm hắn sợ, phảng phất như đã quen từ lâu.
“Lần đầu gặp tôi đã thấy rất quen!” Lauk nói, “Tôi sợ nói ra làm cậu chê cười, hồi còn nhỏ tôi thường xuyên mơ thấy cậu!”
“Tôi?”
“Đúng vậy!” Lauk gật đầu, nói với Miêu Tiêu Bắc ngạc nhiên không thôi, “Tôi còn mơ thấy đời trước của cậu cũng giống thế này, làm rất nhiều chuyện kì lạ, nhưng cảnh trong mơ không chân thật cũng không nối liền nhau.” Nói xong chỉ Lam Minh, “Cũng thấy anh, còn có sư tử bay, rồi hình ảnh chiến trường hỗn loạn.”
Miêu Tiêu Bắc không nói thành lời, Lam Minh thì nhướn mày, cảnh trong mơ của Lauk chính là năng lực của hắn, chẳng lẽ có quan hệ với Đại Tế Ti?
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ — Hình dáng của mình? Không phải Đại Tế Ti chân chính sao? Lauk có ký ức của quá khứ, hơn nữa từ nhỏ đã có năng lực, mình thì mấy năm nay mới có, đồng thời cũng không nhớ lại được chuyện hồi trước.
“Vậy mấy năm nay bình thường cậu có gặp phiền phức không?” Miêu Tiêu Bắc muốn biết Lauk bây giờ có phải bị thần ma quấy rầy không.
“À, không có, từ lúc tôi gặp một người, hắn nói có thể chuyển bớt năng lượng của tôi đi, vì vậy không còn phiền não nữa!”
“Chuyển bớt?” Miêu Tiêu Bắc há miệng, “Làm thế nào? Chuyện của khi nào?”
“Ừ… Gần hai năm rồi đi!” Lauk ngẩng mặt nhớ lại, “Lúc đó có rất nhiều thứ kì lạ truy đuổi tôi, hắn cứu tôi một mạng còn cho tôi rất nhiều phương pháp rèn luyện mình. Mặt khác, hắn nói năng lượng của tôi nhiều quá, cho nên chuyển bớt cho người khác, trở thành thế thân của tôi, giúp tôi hấp dẫn lực chú ý của những thứ kia, như vậy tôi có thể an toàn tiếp tục sống.”
Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt có cảm giác sét đánh ngang tai, hai năm trước, không phải là lúc hắn tới thư viện, vô tình tìm được vũ dạ tập, bắt đầu tất cả mọi chuyện sao?
Lam Minh lúc này không có biểu tình gì, nâng cằm quan sát Lauk, “Mang nguy hiểm chuyển cho người khác, có chút đê tiện thì phải.”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy.” Lauk cười xảo quyệt, “Nhưng mà người nọ nói không sao, thế thân của tôi xung quanh có rất nhiều người giúp đỡ.”
Lúc đó, Lauk và Lam Minh nói về đoạn ngắn trong hồi ức, đều là những thời gian Lam Minh ở cùng Đại Tế Ti, hai người ngược lại đều có cảm giác ôn chuyện cũ.
Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh, cảm giác mình mới là người ngoài cuộc, trong lòng hắn nảy sinh một suy nghĩ — Có khi nào, Lauk mới đúng là Đại Tế Ti, mình thay lời nói của hắn, chính là nhận lấy một phần năng lực, là thế thân kéo đi sự chú ý?
Miêu Tiêu Bắc thật ra không buồn, chỉ có tâm loạn.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai đột nhiên nhảy xuống bàn, cầm dĩa rau, hất lên mặt Lauk.
“A!” Miêu Tiêu Bắc muốn bắt Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y làm cái gì vậy!”
Lauk lấy mấy cọng rau xuống, lau mặt, “Oa, tính cách xấu thật nha!”
Cổ Lỗ Y dùng bánh bao ném hắn, Miêu Tiêu Bắc đánh vào mông nó, “Không được phá!”
Cổ Lỗ Y kéo Miêu Tiêu Bắc bay tới cửa, trong miệng huyên thuyên không biết nói gì.
Miêu Tiêu Bắc nghe hiểu, Cổ Lỗ Y nói — Bắc Bắc, tên kia là người xấu, đừng để ý hắn!
Lam Minh ngồi xem náo nhiệt, rút khăn giấy đưa cho Lauk, hỏi, “Cậu có thể hẹn gặp người đã giúp cậu chuyển linh hồn không?”
“Ừ.” Lauk lau mặt, gật đầu, “Có thể.”
“Tôi muốn gặp hắn một lần, hắn có ở đây không?”
“À, hắn vẫn luôn theo tôi, giống như vệ sĩ.” Lauk nói xong, chỉ ra chiếc xe đậu bên ngoài qua cửa sổ. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy có một chàng trai đứng bên cạnh chiếc xe, gương mặt quen thuộc, khiến Lam Minh liên tục cười lạnh, đây là trò hề gì?
“Sao mọi người lại trở về?” Sphinx có chút không rõ, nhưng mà còn chưa hỏi xong, Lam Minh đã kéo Miêu Tiêu Bắc la lớn, “Chạy mau!”
Mọi người không hiểu gì cả, chỉ xoay người bỏ chạy, đồng thời, phía sau có ánh sáng trắng bắn ra, cảm giác như bức xạ hạt nhân.
“Xảy ra chuyện gì?”
Được Lam Minh kéo tránh thoát khỏi những ánh sáng trắng, Miêu Tiêu Bắc kinh hãi hỏi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man, đây là giao chiến hay còn cái gì khác?
“Là năng lượng bạo phát, không có gì, nhưng mà dính đến thần ma có thể…” Lam Minh nói, chỉ chỉ ánh sáng trắng lướt qua, bảo Miêu Tiêu Bắc nhìn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, chỉ thấy trong ánh sắng trắng có hình ảnh bán trong suốt, rất nhanh hóa thành tro tàn, biến mất trong bầu trời đêm, đó có thể là thần ma cấp thấp lơ lửng trên không trung hoặc linh thể.
“Năng lượng gì mà nổ lớn thế?” Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa rõ tình hình.
“Năng lượng biến hình dồn nén tạo thành trận nổ.” Bạch Lâu cũng nhảy xuống, lúc này ánh sáng trắng đã đi qua, cột trụ ánh sáng trong rừng cây xa xa cũng không còn, cây cối xung quanh đổ rạp hơn phân nửa, rất nhiều cư dân mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết xảy ra chuyện gì. jongwookislove.wordpress.com
Miêu Tiêu Bắc nhìn trái nhìn phải, không hiểu năng lượng gì mà dồn nén?
“Không gian chúng ta sinh hoạt vốn là năng lượng cân đối, sau đó năng lượng mới đột nhiên phát sinh, vậy thì năng lượng khác sẽ bị dồn nén.” Sishir ở một bên giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà năng lượng này một khi dồn nén đến một trình độ nhất định sẽ bắn ngược, sẽ trăm phương ngàn kế tìm mọi cách để trút ra ngoài. Đợi nổ rồi rất có thể là như vậy, xuyên thấu qua không gian.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu, liên tưởng đến cảnh trong mơ, địa linh nói sức mạnh hắc ám lan tràn, có thể liên quan đến cái này không?
“Năng lượng bị dồn nén đi rồi thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên sẽ không có thế nào.” Khiết Liêu lo âu cau mày, “Thật không nghĩ tới, lúc chúng ta hoàn toàn không để ý, năng lượng đã mất thăng bằng đến cỡ này rồi.”
“Đúng vậy.” Long Tước cũng sầu lo, “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đúng là làm người ta bất an.”
Mọi người sau khi về nhà, cũng không nghiên cứu về chuyện này nữa, chỉ có thể đợi tới sáng mai rồi điều tra, nghiên cứu đối sách.
Miêu Tiêu Bắc nằm trên giường không ngủ được,vừa lúc Lam Minh chui vào chăn của hắn, hắn liền nói về giấc mơ cho Lam Minh nghe.
Lam Minh nghe xong suy nghĩ một chút, không nói nhiều, vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Ngủ đi, ngày mai đi gặp Lauk.”
Miêu Tiêu Bắc cũng mệt mỏi, ôm Cổ Lỗ Y thiếp đi.
…
Sáng hôm sau, Miêu Tiêu Bắc đã dậy sớm thay quần áo, khẩn cấp muốn đi gặp Lauk.
Lam Minh có chút ghen tuông, “Tôi nói này Bắc Bắc, cậu cần gì phải gấp gáp như vậy? Chỉ là tên nước ngoài thôi mà.”
“Anh cũng là người nước ngoài đó!” Miêu Tiêu Bắc túm nhúm tóc vàng của Lam Minh, ngoài ý muốn, rất mềm mại!
Lam Minh kinh hãi nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cậu nhõng nhẽo sao?”
Miêu Tiêu Bắc đạp hắn một cái, trước khi ra cửa, còn không quên lo lắng hỏi, “Anh nói xem… Lauk chắc không phải người xấu đâu ha?”
Lam Minh hơi khựng lại, nhìn hắn, “Cậu đang lo điều gì?”
“Trước đây hắn rất chiếu cố tôi, tôi nghĩ hắn không phải người xấu, anh sẽ không giết hắn chứ?” jongwookislove.wordpress.com
“Làm sao có thể!” Lam Minh dở khóc dở cười, “Bắc Bắc, sao cậu lại xem tôi là tên cuồng sát thế?”
“Cuồng giết quỷ các loại…” Miêu Tiêu Bắc bổ sung một câu, sắp xếp xong, nhét Cổ Lỗ Y còn đang chơi với mấy con sói con vào túi, cùng Lam Minh ra ngoài, tới nơi hẹn Lauk.
Lam Minh nhàn nhã lái xe, Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh còn rất hăng hái chơi game với Cổ Lỗ Y, chỉ là Lam Minh có thể nhìn ra, Miêu Tiêu Bắc đang cố gắng giải đi sự khẩn trương trong lòng. Lam Minh mơ hồ cũng có chút lo lắng, Miêu Tiêu Bắc khẩn trương cũng không giống người bình thường, không phải phản ứng sinh lý mà là khả năng biết trước tương lai.
Từ lúc Miêu Tiêu Bắc khôi phục năng lực, ở trình độ lớn thì không biết vận dụng thế nào, mặc dù hắn không ngừng cố gắng liên hệ với vũ dạ tập, nhưng mà trí nhớ về kiếp trước vẫn là con số không, cho nên có vẻ lực bất tòng tâm. Đại Tế Ti mạnh nhất là năng lực đoán trước tương lai! Miêu Tiêu Bắc có thể dự cảm những bất trắc xảy ra trong tương lai gần, nhưng không biết làm sao lý giải sự bất an này, chỉ có thể lấy khẩn trương để xử lý. Vì thế, Lam Minh cũng đề cao cảnh giác, phản cẩn thận sắp xếp lần gặp mặt này!
Nơi Lauk và Miêu Tiêu Bắc hẹn cũng không phải nhà hàng cao cấp, chỉ là một quán ăn gần trường. Nơi này nhìn vẫn còn được, trông khá đơn giản, sạch sẽ.
Bây giờ không phải giờ cơm, trong quán ăn hầu như không có ai, sinh viên chắc vẫn còn đang học.
Trong nháy mắt bước xuống xen nhìn thấy quán ăn, đột nhiên hắn nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước.
Chỉ chớp mắt, hắn đã ở EX hơn một năm, có thể là ở cùng nhau quá bận rộn, những chuyện trải qua phần lớn đều không tưởng tượng nổi, cho nên không để ý thời gian trôi qua rất nhanh. Sống chung với một đại gia đình, mỗi ngày đều cãi nhau với Lam Minh hầu như đều rất bình thường. Mà nếu mấy năm trước có người nói với hắn, hắn sẽ ở cùng một nhóm thần ma đi bắt quỷ, hắn nhất định sẽ không tin.
Đứng trước cửa xe, Miêu Tiêu Bắc phát ngốc, Lam Minh gọi hắn một tiếng, “Không phải đi gặp bạn à? Làm gì mà trông đa sầu đa cảm thế?”
“Không có gì.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, cùng Lam Minh đi vào quán ăn.
Lauk còn chưa đến, nhân viên đi ra, dưới sự yêu cầu của Miêu Tiêu Bắc chọn một dãy ghế sô pha, nhìn thời gian… Còn sớm năm phút.
“Đến sớm chi vậy?” Lam Minh phiền nhất là chờ người ta, trong lòng Miêu Tiêu Bắc có cân nhắc, dựa theo tính cách của Lauk, không đến muộn thì không phải hắn.
Quả nhiên, hai người chờ nửa tiếng đồng hồ.
“Có lầm không vậy?” Lam Minh bất mãn, “Có khái niệm về thời gian không?”
“Hắn là như vậy đó.” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, lúc nói chuyện liền thấy cánh cửa kéo ra, một người vội vàng đi vào.
Lam Minh đưa lưng về phía cửa, nghe thấy âm thanh cũng xoay đầu nhìn.
Đi vào là một chàng trai tóc vàng trẻ tuổi, Lam Minh khẽ giật mình, Lauk anh tuấn hơn so với trong hình, cảm giác rất giống Miêu Tiêu Bắc, đều là mỹ nhân. Lam Minh cảm khái, thì ra có loại hình giống Miêu Tiêu Bắc, chỉ là hắn rất chắc chắn mình không có biết Lauk, chắc hẳn không phải bạn cũ.
Mà quay lại bên Miêu Tiêu Bắc, kinh hỉ trong mắt qua đi, chỉ còn lại tia nghi hoặc, thậm chí là kinh ngạc.
Miêu Tiêu Bắc liếc mắt đã nhận ra Lauk, thế nhưng người này ngoại trừ vẻ bề ngoài, tính cách hình như thay đổi rất nhiều. Trong trí nhớ của hắn, Lauk là một công tử đào hoa, nhưng bây giờ sao lại nhìn nhã nhặn như thế?
“Bắc Bắc.” Lauk cũng nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, bước nhanh tới chào.
“Hi, đã lâu không gặp.” Miêu Tiêu Bắc cũng đứng lên, Lauk ôm hắn một cái, rồi nhìn Lam Minh ở đối diện.
“À, hắn là bạn của tôi.” Miêu Tiêu Bắc giới thiệu.
Lauk quan sát Lam Minh một hồi, cười gật đầu, Lam Minh có chút bất ngờ, chẳng lẽ Lauk nhận ra mình? jongwookislove.wordpress.com
Sau khi ngồi xuống, ba người tùy tiện trò chuyện, Miêu Tiêu Bắc thử thăm dò xem Lauk có gặp nguy hiểm gì không, Lauk mang vẻ mặt mờ mịt.
Cứ như vậy, giả thiết của Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đều không thành lập, chẳng lẽ đoán sai phương hướng rồi?
Món ăn được bưng lên, phục vụ đóng cửa lại, Lauk vừa ăn vừa hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, đứa nhỏ trong balo không đói sao?”
Một lời nói của hắn làm Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc giật mình.
Trong balo, Cổ Lỗ Y đang chơi game, nghe cũng sững sờ, gãi đầu.
“Hả…” Miêu Tiêu Bắc xấu hổ, “Sao cậu biết?”
Lauk cười, “Tôi có thể nhìn thấy mà.”
“Thấy?” Miêu Tiêu Bắc có chút không hiểu.
“Ừ.” Lauk gật đầu, vươn tay chọt chọt Cổ Lỗ Y qua lớp balo.
Cổ Lỗ Y bị chọt, nắm lấy ngón tay, Lauk nhéo mông nó, Cổ Lỗ Y chui ra ngoài, liếc mắt nhìn.
Lam Minh ngồi nhìn, dùng quả đấm nâng cằm, rất hứng thú hỏi Lauk, “Sao cậu nhìn thấy? Có đôi mắt X quang?”
“Chỉ là khả năng nào đó thôi.” Lauk cười cười, nhìn Lam Minh, “Còn anh? Bên cạnh anh có một con sư tử có cánh?”
Miêu Tiêu Bắc giật mình há to miệng, nhìn chằm chằm Lam Minh — Hắn nói Sphinx phải không?
Lam Minh cũng thấy thú vị, hỏi Lauk, “Cậu nhìn thấy ở đâu.”
“Trong mơ… Có lẽ là bị lãng quên từ lâu?” Lauk không xác định nhún vai, “Từ nhỏ tôi đã có những giấc mơ kì lạ.”
Lam Minh hơi nheo mắt nhìn hắn, Cổ Lỗ Y thấy hắn không phải người bình thường, hơn nữa cũng bị phát hiện, liền chui ra ngồi trên bàn, Miêu Tiêu Bắc đút cho nó ăn.
Lauk vươn tay sờ Cổ Lỗ Y, cười nói, “Ồ thì ra là bạch long.”
Miêu Tiêu Bắc càng bất ngờ hơn, “Cậu có thể nhận ra?”
“Ừ, tôi có một khả năng kì lạ, khi chạm vào người khác có thể nhìn thấy họ trải qua những gì.” Nói xong, vươn tay chạm vào Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, tôi nhìn những năm qua của cậu được chứ?”
Miêu Tiêu Bắc vốn định từ chối, nhưng mà Lam Minh đưa mắt, vừa lúc — Hắn nhìn thấy quá khứ cậu, cậu cũng có thể nhìn thấy quá khứ của hắn.
Miêu Tiêu Bắc lĩnh hội, cho nên không rút tay về.
Chỉ là Lauk chạm vào tay hắn, Miêu Tiêu Bắc không cảm giác được gì, trong nháy mắt dại ra.
Lauk tiếp xúc một hồi thì buông ra, cảm thán, “Bắc Bắc, cuộc sống của cậu đúng là đặc sắc!”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt, nhìn về phía Lam Minh, trong mắt là nghi hoặc không giải thích được.
Lam Minh khẽ nhíu mày, dạo này tình hình của Miêu Tiêu Bắc không ổn định, không biết là do tác dụng của chú ấn hay là năng lượng mất cân bằng, với lại bản thân hắn cũng không tự tin về khả năng kiểm soát năng lượng, cho nên luôn luôn biểu hiện rất luống cuống.
Lauk vừa ăn vừa nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tôi có xem vũ kịch của cậu ở nước ngoài, mấy năm nay đặt được thành tích, ở nước ngoài vô cùng nổi tiếng.”
“Cậu không múa nữa?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lauk cau mũi lắc đầu, “Không, múa dễ gặp chuyện không may.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lam Minh nghĩ Lauk này hình như không đơn giản.
“Cậu còn nhớ chuyện ma trước đây chúng ta gặp không?” Lauk hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Nhớ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, trước đây lúc bọn họ tập múa, bình thường sẽ thấy bóng ma trong gương, còn có bóng người bay bay trong rừng. Nhưng mà chỉ cần Lauk không múa sẽ không xảy ra, chẳng lẽ… giống như vũ dạ tập?
“Lúc tôi còn nhỏ đã phát hiện ra.” Lauk bất đắc dĩ nói, “Chỉ cần tôi làm vài động tác sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được!”
Miêu Tiêu Bắc giật mình, Lam Minh thì sinh nghi trong lòng, năng lực có vẻ không khác Miêu Tiêu Bắc lắm… Có thể nhìn thấy Cổ Lỗ Y qua lớp vải, quả không đơn giản.
Lauk vẫn mang vẻ mặt không hiểu được, thấy Cổ Lỗ Y ra sức gặm bánh bao rất dễ thương, liền bế nó tới xoa xoa.
Cổ Lỗ Y nghiêng mặt liếc hắn, bay trở lại bên Miêu Tiêu Bắc gặm tiếp, ngoài dự đoán của mọi người, nó giơ ngón giữa với Lauk.
“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, sớm biết không nên cho nó coi mấy cái phim điện ảnh kia, ngoại trừ học chửi thề bây giờ còn giơ ngón giữa!
Lauk thì bị chọc cười ha hả, “Thật thú vị!”
“Cậu chưa từng thấy hiếu kỳ với năng lực của mình à?” Lam Minh hỏi hắn, “Loại này đã vượt qua phạm trù siêu năng lực đi?”
“Có thể kiếp trước không phải con người.” Lauk cười lắc đầu, “Bình thường tôi cũng có những giấc mơ kì lạ.” jongwookislove.wordpress.com
“Mơ thấy gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Nói chung rất kì lạ.” Nói xong, Lauk nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên nhớ rõ, lúc lên đại học lần đầu bọn họ chạm mặt, khi đó Lauk nhiệt tình đến độ làm hắn sợ, phảng phất như đã quen từ lâu.
“Lần đầu gặp tôi đã thấy rất quen!” Lauk nói, “Tôi sợ nói ra làm cậu chê cười, hồi còn nhỏ tôi thường xuyên mơ thấy cậu!”
“Tôi?”
“Đúng vậy!” Lauk gật đầu, nói với Miêu Tiêu Bắc ngạc nhiên không thôi, “Tôi còn mơ thấy đời trước của cậu cũng giống thế này, làm rất nhiều chuyện kì lạ, nhưng cảnh trong mơ không chân thật cũng không nối liền nhau.” Nói xong chỉ Lam Minh, “Cũng thấy anh, còn có sư tử bay, rồi hình ảnh chiến trường hỗn loạn.”
Miêu Tiêu Bắc không nói thành lời, Lam Minh thì nhướn mày, cảnh trong mơ của Lauk chính là năng lực của hắn, chẳng lẽ có quan hệ với Đại Tế Ti?
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ — Hình dáng của mình? Không phải Đại Tế Ti chân chính sao? Lauk có ký ức của quá khứ, hơn nữa từ nhỏ đã có năng lực, mình thì mấy năm nay mới có, đồng thời cũng không nhớ lại được chuyện hồi trước.
“Vậy mấy năm nay bình thường cậu có gặp phiền phức không?” Miêu Tiêu Bắc muốn biết Lauk bây giờ có phải bị thần ma quấy rầy không.
“À, không có, từ lúc tôi gặp một người, hắn nói có thể chuyển bớt năng lượng của tôi đi, vì vậy không còn phiền não nữa!”
“Chuyển bớt?” Miêu Tiêu Bắc há miệng, “Làm thế nào? Chuyện của khi nào?”
“Ừ… Gần hai năm rồi đi!” Lauk ngẩng mặt nhớ lại, “Lúc đó có rất nhiều thứ kì lạ truy đuổi tôi, hắn cứu tôi một mạng còn cho tôi rất nhiều phương pháp rèn luyện mình. Mặt khác, hắn nói năng lượng của tôi nhiều quá, cho nên chuyển bớt cho người khác, trở thành thế thân của tôi, giúp tôi hấp dẫn lực chú ý của những thứ kia, như vậy tôi có thể an toàn tiếp tục sống.”
Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt có cảm giác sét đánh ngang tai, hai năm trước, không phải là lúc hắn tới thư viện, vô tình tìm được vũ dạ tập, bắt đầu tất cả mọi chuyện sao?
Lam Minh lúc này không có biểu tình gì, nâng cằm quan sát Lauk, “Mang nguy hiểm chuyển cho người khác, có chút đê tiện thì phải.”
“Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy.” Lauk cười xảo quyệt, “Nhưng mà người nọ nói không sao, thế thân của tôi xung quanh có rất nhiều người giúp đỡ.”
Lúc đó, Lauk và Lam Minh nói về đoạn ngắn trong hồi ức, đều là những thời gian Lam Minh ở cùng Đại Tế Ti, hai người ngược lại đều có cảm giác ôn chuyện cũ.
Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh, cảm giác mình mới là người ngoài cuộc, trong lòng hắn nảy sinh một suy nghĩ — Có khi nào, Lauk mới đúng là Đại Tế Ti, mình thay lời nói của hắn, chính là nhận lấy một phần năng lực, là thế thân kéo đi sự chú ý?
Miêu Tiêu Bắc thật ra không buồn, chỉ có tâm loạn.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai đột nhiên nhảy xuống bàn, cầm dĩa rau, hất lên mặt Lauk.
“A!” Miêu Tiêu Bắc muốn bắt Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y làm cái gì vậy!”
Lauk lấy mấy cọng rau xuống, lau mặt, “Oa, tính cách xấu thật nha!”
Cổ Lỗ Y dùng bánh bao ném hắn, Miêu Tiêu Bắc đánh vào mông nó, “Không được phá!”
Cổ Lỗ Y kéo Miêu Tiêu Bắc bay tới cửa, trong miệng huyên thuyên không biết nói gì.
Miêu Tiêu Bắc nghe hiểu, Cổ Lỗ Y nói — Bắc Bắc, tên kia là người xấu, đừng để ý hắn!
Lam Minh ngồi xem náo nhiệt, rút khăn giấy đưa cho Lauk, hỏi, “Cậu có thể hẹn gặp người đã giúp cậu chuyển linh hồn không?”
“Ừ.” Lauk lau mặt, gật đầu, “Có thể.”
“Tôi muốn gặp hắn một lần, hắn có ở đây không?”
“À, hắn vẫn luôn theo tôi, giống như vệ sĩ.” Lauk nói xong, chỉ ra chiếc xe đậu bên ngoài qua cửa sổ. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy có một chàng trai đứng bên cạnh chiếc xe, gương mặt quen thuộc, khiến Lam Minh liên tục cười lạnh, đây là trò hề gì?
/177
|