Sau khi Phong Danh Vũ tỉnh lại, cô bắt đầu nhìn mọi người cười ngây ngô, vẻ mặt hạnh phúc.
“Chị, bọn họ không phải người đâu á.” Phong Tiểu Vũ nhắc nhở.
“Ờ.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Không sao, đủ manh là được.”
“Khiết Liêu là người sói nha.”
“Ồ? men đó.”
“Long Tước là rồng nha!”
“Ồ? Tên đẹp!”
“Bạch Lâu là quỷ đó!”
“Ồ yeah! Cực phẩm!”
“Lam Minh là…”
“Là gì cũng được… Vô địch công!”
“Bắc Bắc là…”
“Cực phẩm nữ vương thụ, yêu chết đi! Phải trói lại đem vô tủ chưng!”
“Chị! Chị nghĩ tầm bậy tầm bạ gì vậy?” Phong Tiểu Vũ túm tay Phong Danh Vũ lắc lắc.
“Ừ.” Phong Danh Vũ nắm cằm Phong Tiểu Vũ, “Ngoan, em là thiên nhiên ngốc tiểu bạch.”
“Em không phải!” Phong Tiểu Vũ cãi lại.
“Rồi rồi.” Phong Danh Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, “Tiểu thụ không muốn phản công không phải tiểu thụ tốt, chị hiểu.”
“Cô nghe kể chúng tôi không phải người, cô hình như cũng không sợ.” Long Tước hỏi Phong Danh Vũ.
Phong Danh Vũ nhún vai, “Cái này có là gì, tôi còn có thể nhìn thấy mấy thứ kì lạ, cũng thường xuyên có sinh vật không rõ lai lịch tới làm khách, trai đẹp thì giữ, còn trai xấu thì đuổi.”
“Còn con gái thì sao?” Phong Tiểu Vũ khờ dại hỏi.
Phong Danh Vũ chớp mắt, “Đầu độc trở thành chiến hữu, tài nguyên thì cùng hưởng, muốn hủ thì cùng hủ.”
…
“Quả nhiên là một người có linh lực siêu mạnh.” Bạch Lâu nói.
“Các anh chuẩn bị ghép đôi thế nào?” Phong Danh Vũ hiển nhiên để ý tới chuyện này hơn, “Tiểu Vũ, cục cưng, em xem trong số bọn họ ai xứng với Tiêu Hoa?”
Phong Tiểu Vũ hít một hơi, “Chị, chị không thèm lấy chồng luôn?”
“Lấy chồng cái đầu mày, ảnh làm việc cho chị mày đó nghe chưa!” Phong Danh Vũ đè đầu Phong Tiểu Vũ, “Mày chờ đi, năm nay chị mày nhất định phải gả mày đi! Hai mươi hai rồi mà vẫn còn non, quá tệ!”
“Á!” Phong Tiểu Vũ bị đè xuống ghế sô pha, đau khổ giãy dụa, “Bắc Bắc, cứu em!”
Miêu Tiêu Bắc đã trốn ở nơi rất xa, làm gì dám tới gần cứu Phong Tiểu Vũ chứ.
“Gâu!” Đa Mị lúc này đột nhiên lại gần Phong Danh Vũ, vẫy đuôi.
“Đa Mị!” Phong Danh Vũ ném Phong Tiểu Vũ đi, nhào tới ôm Đa Mị, “Chừng nào mới tỉnh đây hả, mau tỉnh đi rồi ăn Tiểu Vũ cho chị, chị đợi hết nổi rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu biết Đa Mị là ai?”
“Đương nhiên.” Phong Danh Vũ nói, “Mình đã nói mình thấy mà.”
Mọi người nhìn nhau.
“Chị, vậy chị còn hợp tác với tên biến thái Vệ Minh Á kia không? Chị có biết hắn không phải người không?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Hả?” Phong Danh Vũ khó hiểu, “Chị chưa gặp Vệ Minh Á, nói chuyện bàn hợp đồng đều do Tiêu Hoa phụ trách.”
“Tiêu Hoa đâu?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hắn không đi với cậu hả?”
“Tiêu Hoa là ai?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, trong giọng nói mang theo chút để ý.
“Ố ồ?” Phong Danh Vũ hắc hắc cười, hỏi Lam Minh, “Ghen hả?”
Lam Minh cũng không phủ nhận, cười cười, vươn tay sửa tóc cho Miêu Tiêu Bắc, “Phòng trước cho chắc.”
“A…” Phong Danh Vũ lăn lộn trên ghế sô pha, “Tôi thích!”
“Ai, chị, gọi điện bảo Tiêu ca về đi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Vệ Minh Á muốn ăn thịt người, rất nguy hiểm.”
“Tiêu Hoa là trợ lý của Danh Vũ, cũng là anh họ của cô ấy và Tiểu Vũ.” Miêu Tiêu Bắc đẩy tay Lam Minh ra, “Rất giỏi, người thật sự làm ăn mới là hắn.”
Lam Minh nhướn mày, Phong Danh Vũ nằm trên sô pha nói, “Hắc Hắc, Tiêu Tiêu là băng sơn kính mắt phúc hắc thụ đó nha… Tôi muốn tìm cho ảnh một tên lưu manh công, nghĩ tới là thấy mỹ mãn rồi ~”
“Chị lại nữa rồi.” Phong Tiểu Vũ đành phải lấy điện thoại trong túi Phong Danh Vũ, bấm số gọi cho Tiêu Hoa… nhưng mà không có ai bắt máy.
“Tiêu rồi tiêu rồi, có khi nào gặp chuyện không may rồi không?” Phong Tiểu Vũ sốt ruột.
“Không đâu, thằng cha đó thông minh lắm, ai mà dám đụng.” Phong Danh Vũ đứng lên, “Chị đi tắm, Tiểu Vũ gọi đồ ăn đi, lát nữa chúng ta mở tiệc!” Nói xong xách vali lên lầu.
…
Nửa tiếng sau, Phong Danh Vũ mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái bước xuống, “Tiểu Vũ, hai ngày nay em ở đâu?”
“Nhà của Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ nói.
“Hay mọi người ở đây đi.” Phong Danh Vũ đếm nhân số, nói với mọi người, “Nhà của tôi có mười phòng, mọi người có thể ở lại.”
“Không cần đi?” Miêu Tiêu Bắc lập tức nói, trong lòng nghĩ ở đây quá phiêu lưu.
“Ừm, tôi phải cân nhắc tới sức khỏe của nhóm bé cưng nhà tôi, đúng là khi làm việc cần phải ra ngoài.” Long Tước vuốt cằm, lẩm bẩm, “Có một nơi tập trung làm việc thì tốt.”
“Nơi này là vùng đất hội tụ linh lực, đúng là rất tiện lợi.” Lam Minh cũng gật đầu.
“Hơn nữa còn vắng vẻ, dễ dàng làm việc.” Bạch Lâu cũng đồng ý.
“Có thể nuôi sói trong vườn không?” Khiết Liêu hỏi.
Miêu Tiêu Bắc vẫn cảm thấy không đáng tin, chợt nghe Phong Tiểu Vũ, “Ăn nhờ ở đậu khỏi trả tiền có được không?”
“Không thành vấn đề.” Phong Danh Vũ cười tủm tỉm, “Cứ xài thoải mái.”
…
Miêu Tiêu Bắc bắt đầu dao động.
“Tiêu Bắc, có muốn mình tài trợ cho rạp hát không?” Phong Danh Vũ bu lại, cười nói, “Gần đây mình có liên lạc với lão Dương, nói về chuyện tài trợ cho mọi người một rạp hát nha.”
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn rơi vào trạng thái dao động.
Phong Danh Vũ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “Trên lầu có phòng tập múa đẹp lắm đó!”
Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng không chống lại, sau một lúc mới mở miệng, “Có thể nuôi thú không?”
“Hả?” Phong Danh Vũ nghiêng đầu.
Miêu Tiêu Bắc bế Cổ Lỗ Y ra, “Nó nè…”
…
Phong Danh Vũ và Cổ Lỗ Y nhìn nhau đại khái ba phút, Cổ Lỗ Y xoa xoa bụng, ợ một tiếng.
“Ách…” Phong Danh Vũ giữ khuôn mặt tươi cười ngã xuống.
“Chị!” Phong Tiểu Vũ lập tức chạy lại đỡ, “Trời ơi, lại xỉu nữa rồi!”
Mọi người đang bận bàn việc, chợt nghe Phong Danh Vũ hạnh phúc nói, “Thật đáng yêu, manh muốn chết, tôi muốn cho mọi người vào vị trí thừa kế đầu tiên trong danh sách của mình!”
Khoảng chiều tối, đồ ăn được giao tới, mọi người bày ra ăn, bên ngoài chợt có một nam tử mở cửa bước vào. Giương mắt nhìn… thấy mọi người đang ăn, ngẩn người ra.
“Tiêu ca!” Phong Tiểu Vũ kích động đứng dậy, “Anh không bị ăn thịt?! Tốt quá!”
Người vừa bước vào nhà khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, diện mạo rất tinh anh, mặc tây trang màu đen, đeo kính mắt. Da trắng, mũi cao, cực kì dễ nhìn, nhưng lại hay xụ mặt, tạo cho người ta cảm giác rất nghiêm túc. Theo cách hình dung của Phong Danh Vũ, cái này gọi là cấm dục, hấp dẫn của băng sơn!
“Quả nhiên là ở đây.” Tiêu Hoa bước vào, xoa xoa mi tâm, nói với Phong Danh Vũ, “Em làm cho cục diện rối cả lên rồi bỏ đi, bây giờ thì hỏng bét cả rồi.”
“Có thể bảo công ty điện ảnh kia bồi thường tổn thất không?” Phong Danh Vũ vừa ăn mì xào vừa nói, cực kì mất hình tượng, “Ai bảo bọn họ mới quay được một nửa thì diễn viên chạy mất tiêu, hừ!”
Tiêu Hoa cởi áo khoác ra, ném lên sô pha, lại nhìn thấy Vương Khải Suất đang ngủ… nhíu mày, “Sao hắn lại ở đây?”
“Để em kể cho nghe.” Phong Tiểu Vũ kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tiêu Hoa nghe, nhưng Tiêu Hoa dường như không tin, chỉ vỗ vỗ đầu hắn không nói gì.
“Anh không nhìn ra Vệ Minh Á có gì ghê rợn sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Tiêu Hoa đốt điếu thuốc, “Đừng nói nữa, tên ghê tởm đó rất đáng chết.” Nói xong, Tiêu Hoa bước tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vỗ vai hắn, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, giới thiệu đại khái mọi người cho Tiêu Hoa, Tiêu Hoa lễ phép gật đầu cúi chào, là một người có điều rất dễ làm cho người ta yêu thích.
“Sao vậy?” Phong Danh Vũ rất hứng thú hỏi Tiêu Hoa, “Hắn quấy rầy anh?”
Sắc mặt Tiêu Hoa trở nên khó coi, “Anh cảm thấy hắn nhìn mình như đang nhìn đồ ăn.”
“Đúng là quấy rầy anh rồi.” Vẻ mặt Phong Danh Vũ đáng tiếc, “Sớm biết vậy em đi theo coi rồi!”
Tiêu Hoa bất đắc dĩ cầm ly nước Phong Tiểu Vũ đưa cho.
“Mang là loài thích những thứ xinh đẹp.” Khiết Liêu nói, “Cũng giống như người bình thường thường chọn đồ ăn nhìn đẹp đẽ để ăn.”
Tiêu Hoa xoay mặt nhìn hắn, chỉ chỉ dĩa gà ở trước mặt Khiết Liêu, “Cậu có thể nhìn ra con gà này đẹp trai?”
Khiết Liêu hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn nhìn, cong khóe miệng nói, “Ý tôi là… nếu con người là thức ăn.”
Tiêu Hoa nhíu mày.
Phong Danh Vũ ở bên kia thì cầm chai bia đứng lên, “Nào! Vì cuộc sống manh vật sống cùng manh vật, cụng ly!”
…
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm.
Miêu Tiêu Bắc cúi đầu, nhìn Cổ Lỗ Y vừa nghe nhạc vừa hát, sau đó còn lắc lư theo giai điệu, thoải mái dựa vào người hắn.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, lấy chân gà cho nó ăn, Cổ Lỗ Y hạnh phúc kêu lên.
“Thật dễ thương.” Tiêu Hoa ở bên cạnh cũng có chút giật mình, vươn tay sờ Cổ Lỗ Y, hỏi, “Đây là loài gì vậy?”
Miêu Tiêu Bắc rất muốn nói cho hắn biết đây là rồng, nhưng từ nhỏ Tiêu Hoa đã có phản cảm với những thứ quái lực loạn thần này nọ, bởi vậy Miêu Tiêu Bắc không dám nói.
Lam Minh vừa ăn cơm vừa lật xem cuốn sách quý báu mà Phong Danh Vũ mới đưa, tri thức thông dụng dành cho hủ.
Lam Minh rất hứng thú với thứ mới, Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn, trong chớp mắt máu dâng lên tới não, hắn có xúc động muốn đốt cuốn sách ngay lập tức!
Ăn xong cơm tối, mọi người đều làm chuyện của mình, Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị cùng Bạch Lâu xem phim truyền hình.
Lam Minh ngồi trên ghế sô pha đọc truyện.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trên tấm thảm lông dê, dựa vào ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân, đùa giỡn với Cổ Lỗ Y đặt trên đùi.
Miêu Tiêu Bắc lắc lắc cái đuôi Cổ Lỗ Y, bị nó nhìn thấy, vì thế Cổ Lỗ Y bắt đầu xoay vòng vòng tìm cái đuôi của mình.
Tiêu Hoa ngồi bên bàn trà, xem một đống báo.
Chẳng biết Khiết Liêu gọi sói tới từ bao giờ, hắn đang ở ngoài sân đùa giỡn với hai con sói.
Long Tước cũng ở ngoài sân, đang gọi điện thoại cho từng đứa nhóc nhà mình, dặn dò hỏi thăm cộng tám chuyện.
Phong Danh Vũ cầm ly rượu đứng trên lan can lầu hai, thưởng thức mỹ nam đang ở trong nhà mình, cảm thấy đời mình bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ trở nên điên điên… không! Là đỉnh!
Miêu Tiêu Bắc thấy Vương Khải Suất vẫn chưa tỉnh lại, hắn liền hỏi Lam Minh, “Vệ Minh Á không có hành động gì, nếu hắn không tới thì sao?”
“Thì đi tìm hắn.” Lam Minh lật xem truyện tranh, “Tóm lại tối nay phải giải quyết hắn, ngày mai tới núi Lạc Cán.”
“Núi Lạc Cán?” Tiêu Hoa ngồi ngay bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, liền lên tiếng hỏi, “Mọi người định tới núi Lạc Cán?”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đáng lẽ là hôm nay đi, nhưng có chuyện nên không đi được.”
“Cũng may hôm nay mọi người không đi.” Tiêu Hoa nói, “Ở đó vừa bị sạt lở, mọi người không biết gì sao?”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
“Thật hả?” Phong Tiểu Vũ chuyển kênh xem tin tức.
“Mấy ngày nay trời không mưa, sao lại có vụ sạt lở?” Long Tước bước vào nhà, hỏi, “Hơn nữa nơi đó cũng không thuộc dạng địa chất xốp.”
“Có khi nào có người nhanh chân hơn đến trước?” Bạch Lâu cau mày hỏi, “Ma lực lớn có thể thay đổi kết cấu của núi.”
“Có thể!” Lam Minh suy nghĩ, “Cũng người muốn vũ dạ tập?”
“Đúng rồi.” Bạch Lâu hỏi Khiết Liêu vừa bước vào, “Cái tên thần chết đuổi giết lang tộc nhà cậu đã có manh mối gì chưa?”
Khiết Liêu bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi đã phái người đi tìm, nhưng mà hoàn toàn không có manh mối.”
“Mọi người đang nói cái gì vậy?” Tiêu Hoa khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
Khiết Liêu vừa lúc đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nhìn, cười nói, “Ừm… Anh là một con người không biết cái gì cả.”
Tiêu Hoa khẽ nhíu mày, Khiết Liêu chính là loại hình hắn ghét nhất, thoạt nhìn mang chút punk style, trông như sinh viên chán học, vừa nhìn liền thấy người này cực kì không có ý thức về trách nhiệm, hơn nữa khi mở miệng ra toàn nói chuyện thần thần quái quái.
Khiết Liêu cảm thấy ánh mắt Tiêu Hoa nhìn mình có chút chán ghét, tròng mắt hắn liền hơi đỏ lên.
Vẻ mặt Tiêu Hoa liền xuất hiện nét kinh ngạc, hắn lắc lắc đầu, sau đó nhìn lại, tròng mắt Khiết Liêu đã trở lại màu đen như cũ.
“Tiêu Tiêu.”
Phong Danh Vũ đột nhiên lên tiếng, “Đừng nhìn nữa, coi chừng bị ăn đó nha ~”
Tiêu Hoa mờ mịt xoay đầu lại nhìn cô.
Lúc này, di động của Vương Khải Suất đột nhiên reo lên.
Bạch Lâu bước tới xem, nháy mắt với mọi người — Là Vệ Minh Á!
Long Tước cầm điện thoại, ho một tiếng, bắt máy, “Alo?”
Mọi người sửng sốt, giọng nói y hệt Vương Khải Suất.
“Cậu ở đâu vậy?” Vệ Minh Á hỏi, “Chưa làm xong đã chạy về, cậu có còn đạo đức nghề nghiệp không hả?”
Long Tước nhướn mày, nhịn cười, cải trang cũng giống lắm chứ.
“Bây giờ tôi đang ở cùng với họ, cậu lập tức tới đây giải thích với người ta, trừ khi cậu không muốn làm việc nữa.” Vệ Minh Á uy hiếp.
Long Tước nhìn Lam Minh, Lam Minh gật đầu.
Long Tước liền hỏi địa chỉ, đồng ý tới đó ngay.
Cúp điện thoại, Long Tước nói với Lam Minh, “Tối nay xử đẹp hắn luôn đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tiêu Hoa reo lên.
Lấy di động ra xem… Lại là Vệ Minh Á.
Miêu Tiêu Bắc thấy Tiêu Hoa có chút khó hiểu nhìn mọi người, hắn mở miệng, “Bắt máy đi, xem hắn nói gì.”
Tiêu Hoa đành phải bắt máy, “Alo?”
“Tiêu tiên sinh, tối nay có rảnh không?” Vệ Minh Á hỏi, “Chúng ta bàn bạc về vấn đề bồi thường hoạt động hôm nay có được không?”
“Ừm… Khi nào?” Tiêu Hoa nhìn đồng hồ.
“Nửa tiếng nữa?” Vệ Minh Á nói xong, hắn báo địa chỉ cho Tiêu Hoa.
“Được.” Tiêu Hoa cúp máy, so sánh với địa chỉ của Long Tước — Giống nhau!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, con này ăn dữ vậy, một đêm quất luôn hai người?
Khiết Liêu nhướn mày, “Đây là cơ hội tốt, xử tại chỗ luôn đi.”
“Mau chóng giải quyết hắn.” Lam Minh đứng dậy, “Trông quá phiền.”
Phong Danh Vũ đột nhiên chạy lại, kéo Lam Minh cười hỏi, “Có biết lái xe không?”
Lam Minh nhìn cô, nói, “Tôi có thể học.”
“Tiểu công chính là phải có tinh thần như thế… Tới gara của tôi đi.” Nói xong, Phong Danh Vũ dẫn mọi người xuống gara.
Bật đèn lên, Phong Danh Vũ chỉ chỉ chiếc xe Jeep, nói với Lam Minh, “Chiếc này có vẻ hợp với anh.”
Lam Minh nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích.
“Bỏ đi.” Miêu Tiêu Bắc lập tức ngăn cản, “Không ai cho không ai cái gì, coi chừng không giữ được trinh tiết!”
Lam Minh nghe xong, hắn mỉm cười, ôm chầm lấy Miêu Tiêu Bắc, “Anh không ngại mất trong tay em đâu!”
“Á á á…” Phong Danh Vũ túm lấy cánh tay Phong Tiểu Vũ cọ cọ, “Hảo manh hảo manh, tặng xe cho anh đó!” Nói xong, liền đưa chìa khóa cho Lam Minh.
Lam Minh cầm chìa khóa, nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc, “Ăn cơm chùa cũng phải có kỹ xảo, theo từ chuyên ngành thì cái này gọi là bán hủ.”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có xúc động muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi.
“Chị, bọn họ không phải người đâu á.” Phong Tiểu Vũ nhắc nhở.
“Ờ.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Không sao, đủ manh là được.”
“Khiết Liêu là người sói nha.”
“Ồ? men đó.”
“Long Tước là rồng nha!”
“Ồ? Tên đẹp!”
“Bạch Lâu là quỷ đó!”
“Ồ yeah! Cực phẩm!”
“Lam Minh là…”
“Là gì cũng được… Vô địch công!”
“Bắc Bắc là…”
“Cực phẩm nữ vương thụ, yêu chết đi! Phải trói lại đem vô tủ chưng!”
“Chị! Chị nghĩ tầm bậy tầm bạ gì vậy?” Phong Tiểu Vũ túm tay Phong Danh Vũ lắc lắc.
“Ừ.” Phong Danh Vũ nắm cằm Phong Tiểu Vũ, “Ngoan, em là thiên nhiên ngốc tiểu bạch.”
“Em không phải!” Phong Tiểu Vũ cãi lại.
“Rồi rồi.” Phong Danh Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, “Tiểu thụ không muốn phản công không phải tiểu thụ tốt, chị hiểu.”
“Cô nghe kể chúng tôi không phải người, cô hình như cũng không sợ.” Long Tước hỏi Phong Danh Vũ.
Phong Danh Vũ nhún vai, “Cái này có là gì, tôi còn có thể nhìn thấy mấy thứ kì lạ, cũng thường xuyên có sinh vật không rõ lai lịch tới làm khách, trai đẹp thì giữ, còn trai xấu thì đuổi.”
“Còn con gái thì sao?” Phong Tiểu Vũ khờ dại hỏi.
Phong Danh Vũ chớp mắt, “Đầu độc trở thành chiến hữu, tài nguyên thì cùng hưởng, muốn hủ thì cùng hủ.”
…
“Quả nhiên là một người có linh lực siêu mạnh.” Bạch Lâu nói.
“Các anh chuẩn bị ghép đôi thế nào?” Phong Danh Vũ hiển nhiên để ý tới chuyện này hơn, “Tiểu Vũ, cục cưng, em xem trong số bọn họ ai xứng với Tiêu Hoa?”
Phong Tiểu Vũ hít một hơi, “Chị, chị không thèm lấy chồng luôn?”
“Lấy chồng cái đầu mày, ảnh làm việc cho chị mày đó nghe chưa!” Phong Danh Vũ đè đầu Phong Tiểu Vũ, “Mày chờ đi, năm nay chị mày nhất định phải gả mày đi! Hai mươi hai rồi mà vẫn còn non, quá tệ!”
“Á!” Phong Tiểu Vũ bị đè xuống ghế sô pha, đau khổ giãy dụa, “Bắc Bắc, cứu em!”
Miêu Tiêu Bắc đã trốn ở nơi rất xa, làm gì dám tới gần cứu Phong Tiểu Vũ chứ.
“Gâu!” Đa Mị lúc này đột nhiên lại gần Phong Danh Vũ, vẫy đuôi.
“Đa Mị!” Phong Danh Vũ ném Phong Tiểu Vũ đi, nhào tới ôm Đa Mị, “Chừng nào mới tỉnh đây hả, mau tỉnh đi rồi ăn Tiểu Vũ cho chị, chị đợi hết nổi rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu biết Đa Mị là ai?”
“Đương nhiên.” Phong Danh Vũ nói, “Mình đã nói mình thấy mà.”
Mọi người nhìn nhau.
“Chị, vậy chị còn hợp tác với tên biến thái Vệ Minh Á kia không? Chị có biết hắn không phải người không?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Hả?” Phong Danh Vũ khó hiểu, “Chị chưa gặp Vệ Minh Á, nói chuyện bàn hợp đồng đều do Tiêu Hoa phụ trách.”
“Tiêu Hoa đâu?” Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hắn không đi với cậu hả?”
“Tiêu Hoa là ai?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, trong giọng nói mang theo chút để ý.
“Ố ồ?” Phong Danh Vũ hắc hắc cười, hỏi Lam Minh, “Ghen hả?”
Lam Minh cũng không phủ nhận, cười cười, vươn tay sửa tóc cho Miêu Tiêu Bắc, “Phòng trước cho chắc.”
“A…” Phong Danh Vũ lăn lộn trên ghế sô pha, “Tôi thích!”
“Ai, chị, gọi điện bảo Tiêu ca về đi.” Phong Tiểu Vũ nói, “Vệ Minh Á muốn ăn thịt người, rất nguy hiểm.”
“Tiêu Hoa là trợ lý của Danh Vũ, cũng là anh họ của cô ấy và Tiểu Vũ.” Miêu Tiêu Bắc đẩy tay Lam Minh ra, “Rất giỏi, người thật sự làm ăn mới là hắn.”
Lam Minh nhướn mày, Phong Danh Vũ nằm trên sô pha nói, “Hắc Hắc, Tiêu Tiêu là băng sơn kính mắt phúc hắc thụ đó nha… Tôi muốn tìm cho ảnh một tên lưu manh công, nghĩ tới là thấy mỹ mãn rồi ~”
“Chị lại nữa rồi.” Phong Tiểu Vũ đành phải lấy điện thoại trong túi Phong Danh Vũ, bấm số gọi cho Tiêu Hoa… nhưng mà không có ai bắt máy.
“Tiêu rồi tiêu rồi, có khi nào gặp chuyện không may rồi không?” Phong Tiểu Vũ sốt ruột.
“Không đâu, thằng cha đó thông minh lắm, ai mà dám đụng.” Phong Danh Vũ đứng lên, “Chị đi tắm, Tiểu Vũ gọi đồ ăn đi, lát nữa chúng ta mở tiệc!” Nói xong xách vali lên lầu.
…
Nửa tiếng sau, Phong Danh Vũ mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái bước xuống, “Tiểu Vũ, hai ngày nay em ở đâu?”
“Nhà của Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ nói.
“Hay mọi người ở đây đi.” Phong Danh Vũ đếm nhân số, nói với mọi người, “Nhà của tôi có mười phòng, mọi người có thể ở lại.”
“Không cần đi?” Miêu Tiêu Bắc lập tức nói, trong lòng nghĩ ở đây quá phiêu lưu.
“Ừm, tôi phải cân nhắc tới sức khỏe của nhóm bé cưng nhà tôi, đúng là khi làm việc cần phải ra ngoài.” Long Tước vuốt cằm, lẩm bẩm, “Có một nơi tập trung làm việc thì tốt.”
“Nơi này là vùng đất hội tụ linh lực, đúng là rất tiện lợi.” Lam Minh cũng gật đầu.
“Hơn nữa còn vắng vẻ, dễ dàng làm việc.” Bạch Lâu cũng đồng ý.
“Có thể nuôi sói trong vườn không?” Khiết Liêu hỏi.
Miêu Tiêu Bắc vẫn cảm thấy không đáng tin, chợt nghe Phong Tiểu Vũ, “Ăn nhờ ở đậu khỏi trả tiền có được không?”
“Không thành vấn đề.” Phong Danh Vũ cười tủm tỉm, “Cứ xài thoải mái.”
…
Miêu Tiêu Bắc bắt đầu dao động.
“Tiêu Bắc, có muốn mình tài trợ cho rạp hát không?” Phong Danh Vũ bu lại, cười nói, “Gần đây mình có liên lạc với lão Dương, nói về chuyện tài trợ cho mọi người một rạp hát nha.”
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn rơi vào trạng thái dao động.
Phong Danh Vũ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “Trên lầu có phòng tập múa đẹp lắm đó!”
Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng không chống lại, sau một lúc mới mở miệng, “Có thể nuôi thú không?”
“Hả?” Phong Danh Vũ nghiêng đầu.
Miêu Tiêu Bắc bế Cổ Lỗ Y ra, “Nó nè…”
…
Phong Danh Vũ và Cổ Lỗ Y nhìn nhau đại khái ba phút, Cổ Lỗ Y xoa xoa bụng, ợ một tiếng.
“Ách…” Phong Danh Vũ giữ khuôn mặt tươi cười ngã xuống.
“Chị!” Phong Tiểu Vũ lập tức chạy lại đỡ, “Trời ơi, lại xỉu nữa rồi!”
Mọi người đang bận bàn việc, chợt nghe Phong Danh Vũ hạnh phúc nói, “Thật đáng yêu, manh muốn chết, tôi muốn cho mọi người vào vị trí thừa kế đầu tiên trong danh sách của mình!”
Khoảng chiều tối, đồ ăn được giao tới, mọi người bày ra ăn, bên ngoài chợt có một nam tử mở cửa bước vào. Giương mắt nhìn… thấy mọi người đang ăn, ngẩn người ra.
“Tiêu ca!” Phong Tiểu Vũ kích động đứng dậy, “Anh không bị ăn thịt?! Tốt quá!”
Người vừa bước vào nhà khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, diện mạo rất tinh anh, mặc tây trang màu đen, đeo kính mắt. Da trắng, mũi cao, cực kì dễ nhìn, nhưng lại hay xụ mặt, tạo cho người ta cảm giác rất nghiêm túc. Theo cách hình dung của Phong Danh Vũ, cái này gọi là cấm dục, hấp dẫn của băng sơn!
“Quả nhiên là ở đây.” Tiêu Hoa bước vào, xoa xoa mi tâm, nói với Phong Danh Vũ, “Em làm cho cục diện rối cả lên rồi bỏ đi, bây giờ thì hỏng bét cả rồi.”
“Có thể bảo công ty điện ảnh kia bồi thường tổn thất không?” Phong Danh Vũ vừa ăn mì xào vừa nói, cực kì mất hình tượng, “Ai bảo bọn họ mới quay được một nửa thì diễn viên chạy mất tiêu, hừ!”
Tiêu Hoa cởi áo khoác ra, ném lên sô pha, lại nhìn thấy Vương Khải Suất đang ngủ… nhíu mày, “Sao hắn lại ở đây?”
“Để em kể cho nghe.” Phong Tiểu Vũ kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tiêu Hoa nghe, nhưng Tiêu Hoa dường như không tin, chỉ vỗ vỗ đầu hắn không nói gì.
“Anh không nhìn ra Vệ Minh Á có gì ghê rợn sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Tiêu Hoa đốt điếu thuốc, “Đừng nói nữa, tên ghê tởm đó rất đáng chết.” Nói xong, Tiêu Hoa bước tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vỗ vai hắn, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, giới thiệu đại khái mọi người cho Tiêu Hoa, Tiêu Hoa lễ phép gật đầu cúi chào, là một người có điều rất dễ làm cho người ta yêu thích.
“Sao vậy?” Phong Danh Vũ rất hứng thú hỏi Tiêu Hoa, “Hắn quấy rầy anh?”
Sắc mặt Tiêu Hoa trở nên khó coi, “Anh cảm thấy hắn nhìn mình như đang nhìn đồ ăn.”
“Đúng là quấy rầy anh rồi.” Vẻ mặt Phong Danh Vũ đáng tiếc, “Sớm biết vậy em đi theo coi rồi!”
Tiêu Hoa bất đắc dĩ cầm ly nước Phong Tiểu Vũ đưa cho.
“Mang là loài thích những thứ xinh đẹp.” Khiết Liêu nói, “Cũng giống như người bình thường thường chọn đồ ăn nhìn đẹp đẽ để ăn.”
Tiêu Hoa xoay mặt nhìn hắn, chỉ chỉ dĩa gà ở trước mặt Khiết Liêu, “Cậu có thể nhìn ra con gà này đẹp trai?”
Khiết Liêu hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn nhìn, cong khóe miệng nói, “Ý tôi là… nếu con người là thức ăn.”
Tiêu Hoa nhíu mày.
Phong Danh Vũ ở bên kia thì cầm chai bia đứng lên, “Nào! Vì cuộc sống manh vật sống cùng manh vật, cụng ly!”
…
Mọi người lại tiếp tục ăn cơm.
Miêu Tiêu Bắc cúi đầu, nhìn Cổ Lỗ Y vừa nghe nhạc vừa hát, sau đó còn lắc lư theo giai điệu, thoải mái dựa vào người hắn.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, lấy chân gà cho nó ăn, Cổ Lỗ Y hạnh phúc kêu lên.
“Thật dễ thương.” Tiêu Hoa ở bên cạnh cũng có chút giật mình, vươn tay sờ Cổ Lỗ Y, hỏi, “Đây là loài gì vậy?”
Miêu Tiêu Bắc rất muốn nói cho hắn biết đây là rồng, nhưng từ nhỏ Tiêu Hoa đã có phản cảm với những thứ quái lực loạn thần này nọ, bởi vậy Miêu Tiêu Bắc không dám nói.
Lam Minh vừa ăn cơm vừa lật xem cuốn sách quý báu mà Phong Danh Vũ mới đưa, tri thức thông dụng dành cho hủ.
Lam Minh rất hứng thú với thứ mới, Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn, trong chớp mắt máu dâng lên tới não, hắn có xúc động muốn đốt cuốn sách ngay lập tức!
Ăn xong cơm tối, mọi người đều làm chuyện của mình, Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị cùng Bạch Lâu xem phim truyền hình.
Lam Minh ngồi trên ghế sô pha đọc truyện.
Miêu Tiêu Bắc ngồi trên tấm thảm lông dê, dựa vào ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân, đùa giỡn với Cổ Lỗ Y đặt trên đùi.
Miêu Tiêu Bắc lắc lắc cái đuôi Cổ Lỗ Y, bị nó nhìn thấy, vì thế Cổ Lỗ Y bắt đầu xoay vòng vòng tìm cái đuôi của mình.
Tiêu Hoa ngồi bên bàn trà, xem một đống báo.
Chẳng biết Khiết Liêu gọi sói tới từ bao giờ, hắn đang ở ngoài sân đùa giỡn với hai con sói.
Long Tước cũng ở ngoài sân, đang gọi điện thoại cho từng đứa nhóc nhà mình, dặn dò hỏi thăm cộng tám chuyện.
Phong Danh Vũ cầm ly rượu đứng trên lan can lầu hai, thưởng thức mỹ nam đang ở trong nhà mình, cảm thấy đời mình bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ trở nên điên điên… không! Là đỉnh!
Miêu Tiêu Bắc thấy Vương Khải Suất vẫn chưa tỉnh lại, hắn liền hỏi Lam Minh, “Vệ Minh Á không có hành động gì, nếu hắn không tới thì sao?”
“Thì đi tìm hắn.” Lam Minh lật xem truyện tranh, “Tóm lại tối nay phải giải quyết hắn, ngày mai tới núi Lạc Cán.”
“Núi Lạc Cán?” Tiêu Hoa ngồi ngay bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, liền lên tiếng hỏi, “Mọi người định tới núi Lạc Cán?”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đáng lẽ là hôm nay đi, nhưng có chuyện nên không đi được.”
“Cũng may hôm nay mọi người không đi.” Tiêu Hoa nói, “Ở đó vừa bị sạt lở, mọi người không biết gì sao?”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
“Thật hả?” Phong Tiểu Vũ chuyển kênh xem tin tức.
“Mấy ngày nay trời không mưa, sao lại có vụ sạt lở?” Long Tước bước vào nhà, hỏi, “Hơn nữa nơi đó cũng không thuộc dạng địa chất xốp.”
“Có khi nào có người nhanh chân hơn đến trước?” Bạch Lâu cau mày hỏi, “Ma lực lớn có thể thay đổi kết cấu của núi.”
“Có thể!” Lam Minh suy nghĩ, “Cũng người muốn vũ dạ tập?”
“Đúng rồi.” Bạch Lâu hỏi Khiết Liêu vừa bước vào, “Cái tên thần chết đuổi giết lang tộc nhà cậu đã có manh mối gì chưa?”
Khiết Liêu bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi đã phái người đi tìm, nhưng mà hoàn toàn không có manh mối.”
“Mọi người đang nói cái gì vậy?” Tiêu Hoa khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
Khiết Liêu vừa lúc đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nhìn, cười nói, “Ừm… Anh là một con người không biết cái gì cả.”
Tiêu Hoa khẽ nhíu mày, Khiết Liêu chính là loại hình hắn ghét nhất, thoạt nhìn mang chút punk style, trông như sinh viên chán học, vừa nhìn liền thấy người này cực kì không có ý thức về trách nhiệm, hơn nữa khi mở miệng ra toàn nói chuyện thần thần quái quái.
Khiết Liêu cảm thấy ánh mắt Tiêu Hoa nhìn mình có chút chán ghét, tròng mắt hắn liền hơi đỏ lên.
Vẻ mặt Tiêu Hoa liền xuất hiện nét kinh ngạc, hắn lắc lắc đầu, sau đó nhìn lại, tròng mắt Khiết Liêu đã trở lại màu đen như cũ.
“Tiêu Tiêu.”
Phong Danh Vũ đột nhiên lên tiếng, “Đừng nhìn nữa, coi chừng bị ăn đó nha ~”
Tiêu Hoa mờ mịt xoay đầu lại nhìn cô.
Lúc này, di động của Vương Khải Suất đột nhiên reo lên.
Bạch Lâu bước tới xem, nháy mắt với mọi người — Là Vệ Minh Á!
Long Tước cầm điện thoại, ho một tiếng, bắt máy, “Alo?”
Mọi người sửng sốt, giọng nói y hệt Vương Khải Suất.
“Cậu ở đâu vậy?” Vệ Minh Á hỏi, “Chưa làm xong đã chạy về, cậu có còn đạo đức nghề nghiệp không hả?”
Long Tước nhướn mày, nhịn cười, cải trang cũng giống lắm chứ.
“Bây giờ tôi đang ở cùng với họ, cậu lập tức tới đây giải thích với người ta, trừ khi cậu không muốn làm việc nữa.” Vệ Minh Á uy hiếp.
Long Tước nhìn Lam Minh, Lam Minh gật đầu.
Long Tước liền hỏi địa chỉ, đồng ý tới đó ngay.
Cúp điện thoại, Long Tước nói với Lam Minh, “Tối nay xử đẹp hắn luôn đi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tiêu Hoa reo lên.
Lấy di động ra xem… Lại là Vệ Minh Á.
Miêu Tiêu Bắc thấy Tiêu Hoa có chút khó hiểu nhìn mọi người, hắn mở miệng, “Bắt máy đi, xem hắn nói gì.”
Tiêu Hoa đành phải bắt máy, “Alo?”
“Tiêu tiên sinh, tối nay có rảnh không?” Vệ Minh Á hỏi, “Chúng ta bàn bạc về vấn đề bồi thường hoạt động hôm nay có được không?”
“Ừm… Khi nào?” Tiêu Hoa nhìn đồng hồ.
“Nửa tiếng nữa?” Vệ Minh Á nói xong, hắn báo địa chỉ cho Tiêu Hoa.
“Được.” Tiêu Hoa cúp máy, so sánh với địa chỉ của Long Tước — Giống nhau!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, con này ăn dữ vậy, một đêm quất luôn hai người?
Khiết Liêu nhướn mày, “Đây là cơ hội tốt, xử tại chỗ luôn đi.”
“Mau chóng giải quyết hắn.” Lam Minh đứng dậy, “Trông quá phiền.”
Phong Danh Vũ đột nhiên chạy lại, kéo Lam Minh cười hỏi, “Có biết lái xe không?”
Lam Minh nhìn cô, nói, “Tôi có thể học.”
“Tiểu công chính là phải có tinh thần như thế… Tới gara của tôi đi.” Nói xong, Phong Danh Vũ dẫn mọi người xuống gara.
Bật đèn lên, Phong Danh Vũ chỉ chỉ chiếc xe Jeep, nói với Lam Minh, “Chiếc này có vẻ hợp với anh.”
Lam Minh nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích.
“Bỏ đi.” Miêu Tiêu Bắc lập tức ngăn cản, “Không ai cho không ai cái gì, coi chừng không giữ được trinh tiết!”
Lam Minh nghe xong, hắn mỉm cười, ôm chầm lấy Miêu Tiêu Bắc, “Anh không ngại mất trong tay em đâu!”
“Á á á…” Phong Danh Vũ túm lấy cánh tay Phong Tiểu Vũ cọ cọ, “Hảo manh hảo manh, tặng xe cho anh đó!” Nói xong, liền đưa chìa khóa cho Lam Minh.
Lam Minh cầm chìa khóa, nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc, “Ăn cơm chùa cũng phải có kỹ xảo, theo từ chuyên ngành thì cái này gọi là bán hủ.”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có xúc động muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi.
/177
|