Trên đường quay về biệt thự, Phong Danh Vũ ngồi xem lại những gì cô quay được, cảm thấy nếu biên tập lại thì có thể cải biên thành một bộ phim khoa học viễn tưởng. Đương nhiên đây chính là một bộ phim tuyệt vời nhất dành cho hủ nữ! Nghĩ tới đây cô đã cảm thấy cực kì hưng phấn.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Khiết Liêu nhìn thấy hai con sói đang đứng trước cửa.
Khiết Liêu xuống xe, “Phát hiện ra manh mối gì rồi?”
Hai con sói kêu hai tiếng.
Khiết Liêu gật đầu, “Ta biết rồi, về trước đi, nhớ cẩn thận!”
Hai con sói gật đầu, mau chóng chạy đi, đương nhiên đối với tốc độ của người sói, sói bình thường không thể bì kịp, gần như chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Có chuyện gì?” Long Tước xuống xe, hỏi Khiết Liêu đang cau mày.
“Tôi bảo bọn họ đi tìm tên thần chết kia, bọn họ nói hắn có vẻ đã tới núi Lạc Cán.” Khiết Liêu đáp, “Sau đó núi Lạc Cán bị sạt lở, tên thần chết kia vẫn chưa thấy ra.”
“Bị đè chết rồi?” Phong Tiểu vũ hỏi.
“Sao có thể.” Bạch Lâu lắc đầu, “Thần chết là thần, là thể vô cực, cho dù trời sập thì hắn cũng không bị ảnh hưởng.”
“Nếu vậy thì…” Long Tước nghĩ nghĩ, “Việc núi Lạc Cán bị sạt lở có khi nào liên quan tới hắn?”
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Vào nhà rồi nói tiếp.” Lam Minh nói, “Phơi trăng không tốt.”
“Phơi trăng không tốt?” Phong Tiểu Vũ tò mò theo sát Lam Minh, khó hiểu hỏi, “Em tưởng mặt trời có tia cực tím nên mới không tốt, còn trăng là vô hại chứ.”
“Con người và ma vật khác nhau.” Lam Minh mỉm cười, “Ánh trăng không tốt chỉ là vì nó sẽ làm ma vật trở nên hưng phấn.”
Phong Danh Vũ đứng nhìn, vẻ mặt say mê nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Mình phát hiện ra, mỗi một câu Lam đại nhân nói đều làm cho người ta bất giác suy nghĩ miên man… A! Manh!”
Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn hỏi cô khi nào cô mới nói một tiếng không manh.
“Oáp…” Trong túi Miêu Tiêu Bắc lúc này đột nhiên truyền ra tiếng ngáp đáng yêu.
Miêu Tiêu Bắc lập tức kéo khóa túi ra.
Cổ Lỗ Y đã ngồi dậy, hai tay nắm lại, ngẩng mặt lên ngáp.
“Cổ Lỗ Y, dậy rồi?” Miêu Tiêu Bắc vươn tay bế nó ra, tay kia xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó, “Có đói không? Có muốn ăn gì không?”
“Cục cục…” Cổ Lỗ Y ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc, đầu cọ cọ ngón tay hắn, sau đó mở miệng ngọng ngọng nói, “Bắc Bắc…”
…
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt chừng mười giây, sau đó “A!” một tiếng kêu lên.
Lam Minh xoay đầu lại nhìn, bị Miêu Tiêu Bắc làm giật mình.
“Nó nói kìa!” Miêu Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh, phấn khởi muốn nhảy cẫng lên, “Nó nói rồi! Tôi còn tưởng nó không biết nói!”
Long Tước cười, “Nó và tôi là một giống, chỉ có màu sắc và thuộc tính khác nhau thôi, sao lại không nói được chứ.”
“Vậy sao lúc trước nó không nói?” Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, vừa nói cái gì, nói lại đi.”
Cổ Lỗ Y ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, miệng thầm nói “Bắc Bắc ~” so với lúc nãy thì rõ ràng hơn rất nhiều.
“Gọi Tiểu Vũ được không?” Phong Tiểu Vũ chạy lại nhìn Cỗ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y giơ bàn tay nhỏ bé nhéo mũi Phong Tiểu Vũ.
“Á!” Phong Tiểu Vũ xoa mũi, “Cổ Lỗ Y phân biệt đối xử!”
Miêu Tiêu Bắc vui vẻ, giương mắt nhìn Lam Minh, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn mình mang theo thần sắc phức tạp.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh chỉ cười, không nói gì, bước tới sô pha ngồi xuống.
Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh làm cho đầu óc mờ mịt, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, bước tới bên bàn ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện với Cổ Lỗ Y.
Phong Tiểu Vũ nhìn thấy, khó hiểu hỏi Phong Danh Vũ, “Chị, có rất ít người nhìn thấy Bắc Bắc cười vui vẻ mà lại không có phản ứng gì.”
Phong Danh Vũ nhíu mày, “Ít thấy cho nên em mới thấy lạ, bởi cuộc đời chỉ có thể làm thụ.”
Phong Tiểu Vũ buồn bực nhìn Phong Danh Vũ, “Chị, cái này hơi lố rồi đó.”
Phong Danh Vũ nhìn hắn, “Chẳng lẽ chị nói sai? Nói cho mà biết, muốn làm một tiểu công chất lượng, quan trọng nhất chính là phải biết bình tĩnh.”
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, một lúc sau mới nói, “Thì ra là vậy.”
Tất cả mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, Phong Danh Vũ liếc nhìn Vương Khải Suất nằm ngủ trên sô pha, chỉ tay vào hắn, hỏi, “Hắn sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?”
“Chắc là sẽ không còn gì hại hắn nữa.” Long Tước gật đầu, “Chỉ cần chờ hắn tỉnh lại trả tiền là xong.”
“Trả tiền?” Phong Danh Vũ hứng thú bắt chéo chân nói, “Ừm… đúng rồi, ngoài tiền phí của mọi người hắn còn thiếu phí tổn thất của tôi, dù sao người đại diện cũng đã chết, chỗ dựa vững chắc cũng mất, xem hắn chạy đường nào!”
“Oa… chị ác quá!” Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô, “Sao chị có thể phát ngôn những lời đó?”
“Việc kinh doanh tất nhiên phải thận trọng, chắc chắn và nhất định phải tàn nhẫn, ai bảo hắn vừa không đẹp trai vừa chả manh một tí xíu nào làm chi?!” Phong Danh Vũ hùng hồn nói, hoàn toàn không để ý câu trước và câu sau chẳng ăn nhập gì ráo trọi.
“Tiêu Tiêu.” Phong Danh Vũ đột nhiên nhớ tới Tiêu Hoa từ nãy tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào.
Từ sau khi trở về, Tiêu Hoa vẫn luôn ngơ ngác, nhưng mà với khuôn mặt băng sơn lạnh lùng của hắn, biểu tình ngây ngốc cũng chỉ khiến đôi mắt hơi mở to lên, miệng hơi hé, nhưng với ánh mắt mờ mịt còn giữ như vậy một lúc lâu, thật sự cực kì đáng yêu.
Phong Danh Vũ lập tức móc ra máy chụp hình siêu siêu rõ cộng thêm dung lượng siêu siêu nhiều… Tách tách chụp.
“Tiêu ca.” Phong Tiểu Vũ lay lay người Tiêu Hoa, “Anh sao vậy? Có phải mệt quá không? Có muốn đi ngủ không?”
Tiêu Hoa chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt nhìn, tất cả cùng nhìn hắn — Cử động rồi!
Tiêu Hoa chậm rãi xoay đầu nhìn Phong Tiểu Vũ, hỏi, “Em… có phát hiện ra, bọn họ…”
“Ai cơ?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu.
Tiêu Hoa nhìn Khiết Liêu và Lam Minh, nửa ngày sau mới có thể mở miệng nói tiếp, “Bọn họ… không phải người…”
“Dạ biết.” Phong Tiểu Vũ gật đầu.
“Hả?” Tiêu Hoa nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em đã biết từ đầu?”
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt suy nghĩ, “Dạ, cũng vừa mới biết không lâu…”
“Mới vừa biết không lâu sao phản ứng lại tỉnh quá vậy?!” Tiêu Hoa đứng lên, nhìn chằm chằm Phong Tiểu Vũ như vừa bị cái gì đó kích động.
“Tiêu… Tiêu ca, anh bình tĩnh lại đi, đương nhiên em cũng sợ mà.” Phong Tiểu Vũ lập tức trốn ra sau Phong Danh Vũ, Đa Mị cũng chạy lại.
“Ai, bình tĩnh đi.” Phong Danh Vũ vỗ vỗ Tiêu Hoa, “Từ nhỏ em đã nói cho anh nghe có vài sự tồn tại rất đặc biệt, nhưng tại anh không tin thôi.”
Tiêu Hoa cảm giác như trời đất đang quay cuồng.
Khiết Liêu cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Tiêu Hoa rất thú vị, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói, “Anh giờ biết nhiều rồi, cẩn thận coi chừng bị ăn thịt nha, con người.”
Tiêu Hoa xoay mặt nhìn Khiết Liêu, vẫn còn chút căng thẳng, vừa nãy hắn nhìn thấy móng vuốt dài nhọn của Khiết Liêu, trông y như móng vuốt sắt của Wolverine… Nghĩ tới đây, Tiêu Hoa dùng sức lắc đầu, làm cho bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ.
Tính ra thì Miêu Tiêu Bắc là người vẫn còn chút nhân tính, hắn cầm ly rượu đưa cho Tiêu Hoa, an ủi đối phương.
Một ly rượu đúng là đã phát huy tác dụng… Tiêu Hoa buông tay, mềm nhũn ngã ra sau, Khiết Liêu mau chóng giơ tay ra đỡ.
“A!” Giữ nguyên hiện trường!” Phong Danh Vũ lập tức móc máy ảnh ra chụp khí thế.
“Bắc Bắc, anh cho ảnh uống cái gì vậy?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh cúi đầu nhìn chai rượu, “A! Chết rồi, là loại Vương Khải Suất uống lúc nãy.”
“Oa… Cũng may không lấy chai khác, không thôi kì này Tiêu ca sẽ thật sự sẽ mất đời trai!” Phong Tiểu Vũ vỗ ngực nói.
Phong Danh Vũ thì cau mày, vẻ mặt tiếc nuối.
“Hôm nay về phòng ngủ sớm đi.” Long Tước nói, “Sáng mai lấy tiền của Vương Khải Suất xong chúng ta sẽ tới núi Lạc Cán, điều tra thử xem có chuyện gì.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu đồng ý.
Chia phòng rất đơn giản, mỗi người một phòng, vì đã được trang hoàng toàn bộ cho nên cứ thế vào ở chẳng cần dọn gì.
Phong Danh Vũ còn dựa theo CP để chia phòng, hơn nữa còn đắm chìm vào niềm thỏa mãn lớn lao.
Lúc thiết kế phòng ở, Phong Danh Vũ chính là ôm những nguyện vọng của mình để bố trí. Mỗi căn phòng đều rất lớn, bên trong là giương đôi… Hai căn kế nhau sẽ có cửa thông qua, phòng tắm cũng được xây cùng một vị trí, hai bên chỉ được ngăn cách bằng một lớp kính mờ.
Phong Danh Vũ ở căn phòng lớn phía tây, kế bên là phòng của Phong Tiểu Vũ thường ở, bên trong còn có phòng nhỏ cho Đa Mị.
Kế bên phòng của Phong Tiểu Vũ là cầu thang, bên kia là một dãy phòng khác:
CP1 là Khiết Liêu và Tiêu Hoa, hai người ở hai căn phòng thông nhau, Phong Danh Vũ cố tình sắp đặt như vậy, Khiết Liêu cũng rất vui vẻ đồng ý, Tiêu Hoa thì không thể phản kháng, đã ngất xỉu nãy giờ còn đâu. Đương nhiên Khiết Liêu cũng chẳng suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy người này lúc ngốc trông rất vui, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Kế hai căn của Khiết Liêu và Tiêu Hoa là CP2 nhưng chỉ có Bạch Lâu ở, căn kế trống rỗng.
Ở bên cạnh là CP3, là phòng của Long Tước, cũng giống như Bạch Lâu, căn kế trống không ai ở, cũng chẳng biết Phong Danh Vũ đã suy xét như thế nào.
Ở bên cạnh là là CP4, hai căn trống, tạm thời chưa có ai ở.
Hai căn còn lại nằm ở phía đông, trên đó viết CP5, đây là phòng của Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, được trang trí theo kiểu Tây Âu, còn rất phù hợp với thẩm mỹ của Lam Minh, lực chú ý của Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn bị căn phòng tập múa ở lầu trên hấp dẫn, chẳng hề quan tâm hàng xóm của mình là ai, đương nhiên… hắn ngủ cùng Cỗ Lỗ Y.
Phong Danh Vũ có một bộ gia cụ dành cho mèo, vừa lúc có thể cho Cổ Lỗ Y dùng.
Miêu Tiêu Bắc lấy cái rổ tinh xảo được dệt từ cây tử đằng đặt trên đầu giường, bên trong lót đệm mềm mại, còn có chăn và gối, đây là chỗ ngủ của Cổ Lỗ Y, cực kì thoải mái.
Miêu Tiêu Bắc còn chuẩn bị một chiếc hộp, bỏ hạt châu vào trong, đặt trong ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ đầu giường, đây là tài sản của Cỗ Lỗ Y.
Đêm đó, thời gian mọi người được ngủ cũng không dài, sau khi Miêu Tiêu Bắc nằm xuống, hắn nhìn thấy Cổ Lỗ Y nhô đầu ra, mở to mắt nhìn hắn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Sao thế?”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y kêu lên, ôm lấy gối đầu, nhảy ra khỏi cái rổ, bước ra phía trước đầu tủ, nhìn Miêu Tiêu Bắc, tư thế kia như là nói, “Muốn ngủ chung ~”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vươn tay chọt chọt bụng nó, “Lỡ đang ngủ đè trúng Cổ Lỗ Y thì sao? Cổ Lỗ Y bé như vậy mà?”
Cổ Lỗ Y mở to mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải cầm cái rổ xuống, đặt lên gối, “Ngủ ở đây đi.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y vui vẻ bay vào trong rổ, đắp chăn lên, ngủ.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, xoay người lại… Có người!
“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh kêu lên, dựng cả tóc gáy, nhìn kỹ lại — Là Lam Minh!
“Anh…” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, người này khi đi chẳng hề phát ra tiếng động. Tại sao nằm xuống giường rồi mà mình không hề cảm thấy gì?
Lam Minh cười cười, thưởng thức bộ dáng trông như phát điên của Miêu Tiêu Bắc, thoải mái đắp chăn lên người.
“Về phòng ngủ đi!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Chẳng phải anh có phòng riêng rồi sao?”
“Dù sao giường cũng lớn.” Lam Minh ngáp một cái, “Ngủ đi, đừng keo kiệt như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi không có thói quen ngủ chung với người khác!”
Lam Minh nhướn mày, cười hỏi, “Vậy hả?” Rồi vươn tay chỉ Cỗ Lỗ Y bên cạnh.
Miêu Tiêu Bắc không có cách cãi lại, nhíu mày hỏi, “Tại sao lại phải ngủ với tôi? Anh có thể sang phòng Long Tước hoặc Bạch Lâu hoặc…”
“Bọn họ không ấm như cậu.” Lam Minh trả lời.
Miêu Tiêu Bắc có chút mất tự nhiên, nhưng đành phải nằm xuống, nhìn Lam Minh ngay trước mặt.
Lam Minh chậm rãi mở mắt, Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Mắt xanh!
“Anh… Anh là?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn hắn.
Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, chậm rãi vươn tay sờ cằm Miêu Tiêu Bắc, trong mắt mang theo tia mờ mịt.
Miêu Tiêu Bắc không dám nhúc nhích, Lam Minh đột nhiên xoay người đè lên.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn… cũng cảm thấy trên môi mình chợt lạnh.
Lạnh như băng vậy, tuy rằng vẫn mềm mại… Đúng rồi, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ lại lời Lam Minh, quỷ là lạnh, mà ma thì nóng, vậy đây là Lam…
“Lại ra ngoài quấy rối?”
Lam Minh vừa chấm dứt nụ hôn, hắn cũng tự động nói ra câu đó.
Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn gương mặt của Lam Minh gần trong gang tấc, màu mắt chậm rãi biến đổi… Màu xanh dần chuyển thành màu đen bình thường.
Miêu Tiêu Bắc lúc này mới thở ra một hơi.
Lam Minh lắc đầu, cúi đầu nhìn… Phát hiện tình cảnh của hai người bây giờ có chút kì kì.
“Lam kia vừa mới…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói xong, Lam Minh đã nhướn mày hỏi, “Tên đó làm gì cậu?”
Miêu Tiêu Bắc cũng không đáp, chỉ cảm thấy… Lam Minh đang đè trên người hắn đang dần ấm lại, chính là nhiệt độ cơ thể của người bình thường, không nóng cũng không lạnh.
Lam Minh từ trên cao nhìn xuống, nói, “Đừng lo, hắn chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Miêu Tiêu Bắc sau một lúc lâu mới hỏi, “Hai người… Rốt cuộc có quan hệ gì? Nhân cách phân liệt? Không phải… là ma cách hay ma thần cách?”
Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, sau đó mỉm cười, “Cậu thật đáng yêu.”
Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn ra, Lam Minh nằm xuống bên cạnh, hai tay gối đầu, thoải mái nói, “Nếu cậu muốn biết, tôi có thể cho cậu biết, chỉ cần cậu không cảm thấy ghê tởm là được.”
“Sao?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.
“Lam và Minh là song sinh khác trứng.” Lam Minh trả lời.
“Chẳng phải Minh là đao của anh sao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ hỏi.
“Đao là túc thể của Minh.” Lam Minh trả lời.
“Vậy… Lam, Minh, anh là Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, “Rốt cuộc là có quan hệ thế nào?”
Lam Minh nhìn hắn thật lâu, nhún vai nói, “Bỏ đi, vẫn là không nói tốt hơn, mắc công ảnh hưởng tới chất lượng của giấc ngủ.”
“Nút thắt (*) ở đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, nhưng Lam Minh lại đứng dậy, vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu hôn xuống, “Ngủ ngon, mộng đẹp nhé.” Nói xong, liền xoay người về phòng.
(*) Chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc.
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn mất đi cảm giác buồn ngủ, trong đầu cực kì loạn, không nghĩ tới lại có tận ba người? Không phải… bọn họ không phải người.
Nghĩ miên man một hồi, Miêu Tiêu Bắc xoay đầu liền nhìn thấy Cổ Lỗ Y đang mở to mắt nhìn hắn, thấy Miêu Tiêu Bắc phát hiện, nó liền lập tức giả bộ ngủ… Chỉ có chiếc đuôi lộ ra ngoài, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trong nháy mắt, mọi cảm giác không thoải mái liền bay sạch, chẳng lẽ đây chính là thuốc chữa mà Phong Danh Vũ nói? Thở dài một hơi, trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, bỏ đi… hắn là ai thì kệ hắn chứ!
Xoay người nhắm mắt lại, cổ gắng ngủ một giấc, lấy sức cho ngày mai.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Khiết Liêu nhìn thấy hai con sói đang đứng trước cửa.
Khiết Liêu xuống xe, “Phát hiện ra manh mối gì rồi?”
Hai con sói kêu hai tiếng.
Khiết Liêu gật đầu, “Ta biết rồi, về trước đi, nhớ cẩn thận!”
Hai con sói gật đầu, mau chóng chạy đi, đương nhiên đối với tốc độ của người sói, sói bình thường không thể bì kịp, gần như chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Có chuyện gì?” Long Tước xuống xe, hỏi Khiết Liêu đang cau mày.
“Tôi bảo bọn họ đi tìm tên thần chết kia, bọn họ nói hắn có vẻ đã tới núi Lạc Cán.” Khiết Liêu đáp, “Sau đó núi Lạc Cán bị sạt lở, tên thần chết kia vẫn chưa thấy ra.”
“Bị đè chết rồi?” Phong Tiểu vũ hỏi.
“Sao có thể.” Bạch Lâu lắc đầu, “Thần chết là thần, là thể vô cực, cho dù trời sập thì hắn cũng không bị ảnh hưởng.”
“Nếu vậy thì…” Long Tước nghĩ nghĩ, “Việc núi Lạc Cán bị sạt lở có khi nào liên quan tới hắn?”
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Vào nhà rồi nói tiếp.” Lam Minh nói, “Phơi trăng không tốt.”
“Phơi trăng không tốt?” Phong Tiểu Vũ tò mò theo sát Lam Minh, khó hiểu hỏi, “Em tưởng mặt trời có tia cực tím nên mới không tốt, còn trăng là vô hại chứ.”
“Con người và ma vật khác nhau.” Lam Minh mỉm cười, “Ánh trăng không tốt chỉ là vì nó sẽ làm ma vật trở nên hưng phấn.”
Phong Danh Vũ đứng nhìn, vẻ mặt say mê nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Mình phát hiện ra, mỗi một câu Lam đại nhân nói đều làm cho người ta bất giác suy nghĩ miên man… A! Manh!”
Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn hỏi cô khi nào cô mới nói một tiếng không manh.
“Oáp…” Trong túi Miêu Tiêu Bắc lúc này đột nhiên truyền ra tiếng ngáp đáng yêu.
Miêu Tiêu Bắc lập tức kéo khóa túi ra.
Cổ Lỗ Y đã ngồi dậy, hai tay nắm lại, ngẩng mặt lên ngáp.
“Cổ Lỗ Y, dậy rồi?” Miêu Tiêu Bắc vươn tay bế nó ra, tay kia xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó, “Có đói không? Có muốn ăn gì không?”
“Cục cục…” Cổ Lỗ Y ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc, đầu cọ cọ ngón tay hắn, sau đó mở miệng ngọng ngọng nói, “Bắc Bắc…”
…
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt chừng mười giây, sau đó “A!” một tiếng kêu lên.
Lam Minh xoay đầu lại nhìn, bị Miêu Tiêu Bắc làm giật mình.
“Nó nói kìa!” Miêu Tiêu Bắc giữ chặt Lam Minh, phấn khởi muốn nhảy cẫng lên, “Nó nói rồi! Tôi còn tưởng nó không biết nói!”
Long Tước cười, “Nó và tôi là một giống, chỉ có màu sắc và thuộc tính khác nhau thôi, sao lại không nói được chứ.”
“Vậy sao lúc trước nó không nói?” Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, vừa nói cái gì, nói lại đi.”
Cổ Lỗ Y ôm cổ tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, miệng thầm nói “Bắc Bắc ~” so với lúc nãy thì rõ ràng hơn rất nhiều.
“Gọi Tiểu Vũ được không?” Phong Tiểu Vũ chạy lại nhìn Cỗ Lỗ Y.
Cổ Lỗ Y giơ bàn tay nhỏ bé nhéo mũi Phong Tiểu Vũ.
“Á!” Phong Tiểu Vũ xoa mũi, “Cổ Lỗ Y phân biệt đối xử!”
Miêu Tiêu Bắc vui vẻ, giương mắt nhìn Lam Minh, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn mình mang theo thần sắc phức tạp.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh chỉ cười, không nói gì, bước tới sô pha ngồi xuống.
Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh làm cho đầu óc mờ mịt, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, bước tới bên bàn ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện với Cổ Lỗ Y.
Phong Tiểu Vũ nhìn thấy, khó hiểu hỏi Phong Danh Vũ, “Chị, có rất ít người nhìn thấy Bắc Bắc cười vui vẻ mà lại không có phản ứng gì.”
Phong Danh Vũ nhíu mày, “Ít thấy cho nên em mới thấy lạ, bởi cuộc đời chỉ có thể làm thụ.”
Phong Tiểu Vũ buồn bực nhìn Phong Danh Vũ, “Chị, cái này hơi lố rồi đó.”
Phong Danh Vũ nhìn hắn, “Chẳng lẽ chị nói sai? Nói cho mà biết, muốn làm một tiểu công chất lượng, quan trọng nhất chính là phải biết bình tĩnh.”
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, một lúc sau mới nói, “Thì ra là vậy.”
Tất cả mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, Phong Danh Vũ liếc nhìn Vương Khải Suất nằm ngủ trên sô pha, chỉ tay vào hắn, hỏi, “Hắn sẽ không gặp chuyện gì nữa đúng không?”
“Chắc là sẽ không còn gì hại hắn nữa.” Long Tước gật đầu, “Chỉ cần chờ hắn tỉnh lại trả tiền là xong.”
“Trả tiền?” Phong Danh Vũ hứng thú bắt chéo chân nói, “Ừm… đúng rồi, ngoài tiền phí của mọi người hắn còn thiếu phí tổn thất của tôi, dù sao người đại diện cũng đã chết, chỗ dựa vững chắc cũng mất, xem hắn chạy đường nào!”
“Oa… chị ác quá!” Phong Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn cô, “Sao chị có thể phát ngôn những lời đó?”
“Việc kinh doanh tất nhiên phải thận trọng, chắc chắn và nhất định phải tàn nhẫn, ai bảo hắn vừa không đẹp trai vừa chả manh một tí xíu nào làm chi?!” Phong Danh Vũ hùng hồn nói, hoàn toàn không để ý câu trước và câu sau chẳng ăn nhập gì ráo trọi.
“Tiêu Tiêu.” Phong Danh Vũ đột nhiên nhớ tới Tiêu Hoa từ nãy tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào.
Từ sau khi trở về, Tiêu Hoa vẫn luôn ngơ ngác, nhưng mà với khuôn mặt băng sơn lạnh lùng của hắn, biểu tình ngây ngốc cũng chỉ khiến đôi mắt hơi mở to lên, miệng hơi hé, nhưng với ánh mắt mờ mịt còn giữ như vậy một lúc lâu, thật sự cực kì đáng yêu.
Phong Danh Vũ lập tức móc ra máy chụp hình siêu siêu rõ cộng thêm dung lượng siêu siêu nhiều… Tách tách chụp.
“Tiêu ca.” Phong Tiểu Vũ lay lay người Tiêu Hoa, “Anh sao vậy? Có phải mệt quá không? Có muốn đi ngủ không?”
Tiêu Hoa chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt nhìn, tất cả cùng nhìn hắn — Cử động rồi!
Tiêu Hoa chậm rãi xoay đầu nhìn Phong Tiểu Vũ, hỏi, “Em… có phát hiện ra, bọn họ…”
“Ai cơ?” Phong Tiểu Vũ nghiêng đầu.
Tiêu Hoa nhìn Khiết Liêu và Lam Minh, nửa ngày sau mới có thể mở miệng nói tiếp, “Bọn họ… không phải người…”
“Dạ biết.” Phong Tiểu Vũ gật đầu.
“Hả?” Tiêu Hoa nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em đã biết từ đầu?”
Phong Tiểu Vũ ngẩng mặt suy nghĩ, “Dạ, cũng vừa mới biết không lâu…”
“Mới vừa biết không lâu sao phản ứng lại tỉnh quá vậy?!” Tiêu Hoa đứng lên, nhìn chằm chằm Phong Tiểu Vũ như vừa bị cái gì đó kích động.
“Tiêu… Tiêu ca, anh bình tĩnh lại đi, đương nhiên em cũng sợ mà.” Phong Tiểu Vũ lập tức trốn ra sau Phong Danh Vũ, Đa Mị cũng chạy lại.
“Ai, bình tĩnh đi.” Phong Danh Vũ vỗ vỗ Tiêu Hoa, “Từ nhỏ em đã nói cho anh nghe có vài sự tồn tại rất đặc biệt, nhưng tại anh không tin thôi.”
Tiêu Hoa cảm giác như trời đất đang quay cuồng.
Khiết Liêu cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Tiêu Hoa rất thú vị, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói, “Anh giờ biết nhiều rồi, cẩn thận coi chừng bị ăn thịt nha, con người.”
Tiêu Hoa xoay mặt nhìn Khiết Liêu, vẫn còn chút căng thẳng, vừa nãy hắn nhìn thấy móng vuốt dài nhọn của Khiết Liêu, trông y như móng vuốt sắt của Wolverine… Nghĩ tới đây, Tiêu Hoa dùng sức lắc đầu, làm cho bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ.
Tính ra thì Miêu Tiêu Bắc là người vẫn còn chút nhân tính, hắn cầm ly rượu đưa cho Tiêu Hoa, an ủi đối phương.
Một ly rượu đúng là đã phát huy tác dụng… Tiêu Hoa buông tay, mềm nhũn ngã ra sau, Khiết Liêu mau chóng giơ tay ra đỡ.
“A!” Giữ nguyên hiện trường!” Phong Danh Vũ lập tức móc máy ảnh ra chụp khí thế.
“Bắc Bắc, anh cho ảnh uống cái gì vậy?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh cúi đầu nhìn chai rượu, “A! Chết rồi, là loại Vương Khải Suất uống lúc nãy.”
“Oa… Cũng may không lấy chai khác, không thôi kì này Tiêu ca sẽ thật sự sẽ mất đời trai!” Phong Tiểu Vũ vỗ ngực nói.
Phong Danh Vũ thì cau mày, vẻ mặt tiếc nuối.
“Hôm nay về phòng ngủ sớm đi.” Long Tước nói, “Sáng mai lấy tiền của Vương Khải Suất xong chúng ta sẽ tới núi Lạc Cán, điều tra thử xem có chuyện gì.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu đồng ý.
Chia phòng rất đơn giản, mỗi người một phòng, vì đã được trang hoàng toàn bộ cho nên cứ thế vào ở chẳng cần dọn gì.
Phong Danh Vũ còn dựa theo CP để chia phòng, hơn nữa còn đắm chìm vào niềm thỏa mãn lớn lao.
Lúc thiết kế phòng ở, Phong Danh Vũ chính là ôm những nguyện vọng của mình để bố trí. Mỗi căn phòng đều rất lớn, bên trong là giương đôi… Hai căn kế nhau sẽ có cửa thông qua, phòng tắm cũng được xây cùng một vị trí, hai bên chỉ được ngăn cách bằng một lớp kính mờ.
Phong Danh Vũ ở căn phòng lớn phía tây, kế bên là phòng của Phong Tiểu Vũ thường ở, bên trong còn có phòng nhỏ cho Đa Mị.
Kế bên phòng của Phong Tiểu Vũ là cầu thang, bên kia là một dãy phòng khác:
CP1 là Khiết Liêu và Tiêu Hoa, hai người ở hai căn phòng thông nhau, Phong Danh Vũ cố tình sắp đặt như vậy, Khiết Liêu cũng rất vui vẻ đồng ý, Tiêu Hoa thì không thể phản kháng, đã ngất xỉu nãy giờ còn đâu. Đương nhiên Khiết Liêu cũng chẳng suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy người này lúc ngốc trông rất vui, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Kế hai căn của Khiết Liêu và Tiêu Hoa là CP2 nhưng chỉ có Bạch Lâu ở, căn kế trống rỗng.
Ở bên cạnh là CP3, là phòng của Long Tước, cũng giống như Bạch Lâu, căn kế trống không ai ở, cũng chẳng biết Phong Danh Vũ đã suy xét như thế nào.
Ở bên cạnh là là CP4, hai căn trống, tạm thời chưa có ai ở.
Hai căn còn lại nằm ở phía đông, trên đó viết CP5, đây là phòng của Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, được trang trí theo kiểu Tây Âu, còn rất phù hợp với thẩm mỹ của Lam Minh, lực chú ý của Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn bị căn phòng tập múa ở lầu trên hấp dẫn, chẳng hề quan tâm hàng xóm của mình là ai, đương nhiên… hắn ngủ cùng Cỗ Lỗ Y.
Phong Danh Vũ có một bộ gia cụ dành cho mèo, vừa lúc có thể cho Cổ Lỗ Y dùng.
Miêu Tiêu Bắc lấy cái rổ tinh xảo được dệt từ cây tử đằng đặt trên đầu giường, bên trong lót đệm mềm mại, còn có chăn và gối, đây là chỗ ngủ của Cổ Lỗ Y, cực kì thoải mái.
Miêu Tiêu Bắc còn chuẩn bị một chiếc hộp, bỏ hạt châu vào trong, đặt trong ngăn kéo đầu tiên của chiếc tủ đầu giường, đây là tài sản của Cỗ Lỗ Y.
Đêm đó, thời gian mọi người được ngủ cũng không dài, sau khi Miêu Tiêu Bắc nằm xuống, hắn nhìn thấy Cổ Lỗ Y nhô đầu ra, mở to mắt nhìn hắn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Sao thế?”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y kêu lên, ôm lấy gối đầu, nhảy ra khỏi cái rổ, bước ra phía trước đầu tủ, nhìn Miêu Tiêu Bắc, tư thế kia như là nói, “Muốn ngủ chung ~”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vươn tay chọt chọt bụng nó, “Lỡ đang ngủ đè trúng Cổ Lỗ Y thì sao? Cổ Lỗ Y bé như vậy mà?”
Cổ Lỗ Y mở to mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải cầm cái rổ xuống, đặt lên gối, “Ngủ ở đây đi.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y vui vẻ bay vào trong rổ, đắp chăn lên, ngủ.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, xoay người lại… Có người!
“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh kêu lên, dựng cả tóc gáy, nhìn kỹ lại — Là Lam Minh!
“Anh…” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, người này khi đi chẳng hề phát ra tiếng động. Tại sao nằm xuống giường rồi mà mình không hề cảm thấy gì?
Lam Minh cười cười, thưởng thức bộ dáng trông như phát điên của Miêu Tiêu Bắc, thoải mái đắp chăn lên người.
“Về phòng ngủ đi!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Chẳng phải anh có phòng riêng rồi sao?”
“Dù sao giường cũng lớn.” Lam Minh ngáp một cái, “Ngủ đi, đừng keo kiệt như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi không có thói quen ngủ chung với người khác!”
Lam Minh nhướn mày, cười hỏi, “Vậy hả?” Rồi vươn tay chỉ Cỗ Lỗ Y bên cạnh.
Miêu Tiêu Bắc không có cách cãi lại, nhíu mày hỏi, “Tại sao lại phải ngủ với tôi? Anh có thể sang phòng Long Tước hoặc Bạch Lâu hoặc…”
“Bọn họ không ấm như cậu.” Lam Minh trả lời.
Miêu Tiêu Bắc có chút mất tự nhiên, nhưng đành phải nằm xuống, nhìn Lam Minh ngay trước mặt.
Lam Minh chậm rãi mở mắt, Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Mắt xanh!
“Anh… Anh là?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn hắn.
Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, chậm rãi vươn tay sờ cằm Miêu Tiêu Bắc, trong mắt mang theo tia mờ mịt.
Miêu Tiêu Bắc không dám nhúc nhích, Lam Minh đột nhiên xoay người đè lên.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn… cũng cảm thấy trên môi mình chợt lạnh.
Lạnh như băng vậy, tuy rằng vẫn mềm mại… Đúng rồi, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ lại lời Lam Minh, quỷ là lạnh, mà ma thì nóng, vậy đây là Lam…
“Lại ra ngoài quấy rối?”
Lam Minh vừa chấm dứt nụ hôn, hắn cũng tự động nói ra câu đó.
Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn gương mặt của Lam Minh gần trong gang tấc, màu mắt chậm rãi biến đổi… Màu xanh dần chuyển thành màu đen bình thường.
Miêu Tiêu Bắc lúc này mới thở ra một hơi.
Lam Minh lắc đầu, cúi đầu nhìn… Phát hiện tình cảnh của hai người bây giờ có chút kì kì.
“Lam kia vừa mới…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói xong, Lam Minh đã nhướn mày hỏi, “Tên đó làm gì cậu?”
Miêu Tiêu Bắc cũng không đáp, chỉ cảm thấy… Lam Minh đang đè trên người hắn đang dần ấm lại, chính là nhiệt độ cơ thể của người bình thường, không nóng cũng không lạnh.
Lam Minh từ trên cao nhìn xuống, nói, “Đừng lo, hắn chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Miêu Tiêu Bắc sau một lúc lâu mới hỏi, “Hai người… Rốt cuộc có quan hệ gì? Nhân cách phân liệt? Không phải… là ma cách hay ma thần cách?”
Lam Minh nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, sau đó mỉm cười, “Cậu thật đáng yêu.”
Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn ra, Lam Minh nằm xuống bên cạnh, hai tay gối đầu, thoải mái nói, “Nếu cậu muốn biết, tôi có thể cho cậu biết, chỉ cần cậu không cảm thấy ghê tởm là được.”
“Sao?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.
“Lam và Minh là song sinh khác trứng.” Lam Minh trả lời.
“Chẳng phải Minh là đao của anh sao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ hỏi.
“Đao là túc thể của Minh.” Lam Minh trả lời.
“Vậy… Lam, Minh, anh là Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, “Rốt cuộc là có quan hệ thế nào?”
Lam Minh nhìn hắn thật lâu, nhún vai nói, “Bỏ đi, vẫn là không nói tốt hơn, mắc công ảnh hưởng tới chất lượng của giấc ngủ.”
“Nút thắt (*) ở đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, nhưng Lam Minh lại đứng dậy, vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu hôn xuống, “Ngủ ngon, mộng đẹp nhé.” Nói xong, liền xoay người về phòng.
(*) Chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc.
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn mất đi cảm giác buồn ngủ, trong đầu cực kì loạn, không nghĩ tới lại có tận ba người? Không phải… bọn họ không phải người.
Nghĩ miên man một hồi, Miêu Tiêu Bắc xoay đầu liền nhìn thấy Cổ Lỗ Y đang mở to mắt nhìn hắn, thấy Miêu Tiêu Bắc phát hiện, nó liền lập tức giả bộ ngủ… Chỉ có chiếc đuôi lộ ra ngoài, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trong nháy mắt, mọi cảm giác không thoải mái liền bay sạch, chẳng lẽ đây chính là thuốc chữa mà Phong Danh Vũ nói? Thở dài một hơi, trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, bỏ đi… hắn là ai thì kệ hắn chứ!
Xoay người nhắm mắt lại, cổ gắng ngủ một giấc, lấy sức cho ngày mai.
/177
|