Miêu Tiêu Bắc ngồi dưới đất, nhìn nam tử toàn thân toát ra hơi thở quỷ dị, đầu óc có chút không bắt kịp, trong đầu luôn vang câu hỏi, mình có bị điên không?!
Người nọ đánh giá Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi là tên pháp sư gà mờ đến từ đâu vậy?”
Miêu Tiêu Bắc có chút đơ ra, vừa định lắc đầu thì nghe người kia nói, “Quên đi, dù sao cũng là pháp sư… Ai, pháp sư, gọi đao của ta lên đi!”
“Đao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ tình hình hiện tại, người trước mặt hắn đang bảo hắn làm một việc mà chính hắn còn không hiểu.
“Nếu không nhanh lên, hậu quả tự mình ngươi gánh lấy.” Người nọ cong miệng, nụ cười không rõ ý nghĩa.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu… Đang trong lúc nghi hoặc, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thú kêu kì lạ ở bên ngoài… Mấu chốt là không phải chỉ có hai tiếng mà là liên tiếp nhau, tựa như đang có rất nhiều dã thú vọt tới.
Hắn cả kinh, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy liền hít một hơi, ở dưới lầu có ít nhất một trăm con quái vật, đang hướng vào thư viện.
“Làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc căng thẳng.
“Sợ cái gì, gọi đao của ta lên đi, mấy đứa này chẳng đủ nhét kẽ răng.” Người nọ không kiên nhẫn thúc giục Miêu Tiêu Bắc, “Mau lên!”
Miêu Tiêu Bắc có chút khó xử hỏi, “Phải gọi thế nào?”
Người nọ sửng sốt, “Hả?”
Miêu Tiêu Bắc chỉ cuốn sách trong tay, “Tôi không phải pháp sư, chỉ thử nhảy một đoạn thôi, anh là do ngoài ý muốn…”
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng gầm rú, Miêu Tiêu Bắc cả kinh, tiếng gầm rất gần.
Người nọ nhíu mày, giật lấy cuốn sách trong tay Miêu Tiêu Bắc, “Trong đây viết cái gì?”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hét to một tiếng, vươn tay chỉ ra cửa lớn ở phía sau người nọ.
Có một con quái vật vọt vào, cắn xuống bả vai hắn.
Miêu Tiêu Bắc nhắm chặt mắt lại — Xong rồi, bị cắn chết rồi!
Nhưng hắn cũng không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hay tiếng gì đại loại vậy vang lên, Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, thấy người nọ vẫn đứng yên, mà con quái vật kia vẫn liều mạng cắn vào bả vai hắn. Bả vai của hắn có vẻ rất cứng, cắn cỡ nào cũng không chảy máu, Miêu Tiêu Bắc cũng có chút khó hiểu.
“Ngứa quá đó nha ~” Người nọ trả sách lại cho Miêu Tiêu Bắc, vươn tay nắm đầu con quái vật, ném nó xuống đất.
Con quái vật hét lên một tiếng, ngoài cửa có mấy con khác đang ngồi chồm hổm, lùi ra sau híp mắt nhìn, tựa như đang tính toán nhưng không dám hành động tùy tiện.
Người nọ lạnh lùng cười, “Pháp sư, ngươi thử tìm cách đi, chừng nào kêu được đao của ta lên mới thôi.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nương theo ánh trăng bắt đầu tìm kiếm bức vẽ tương tự.
Người nọ xoay người lại, giơ chân đá con quái vật ở dưới… Đám quái vật ở ngoài cửa đều phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Là người thân của các ngươi?” Người nọ cười lạnh, càng dùng sức đạp xuống.
Trong nháy mắt, con quái vật dưới chân liền bốc hỏa sau đó biến thành tro.
Động tác của hắn vừa chấm dứt, ngoài cửa có ba con vọt vào, chia ra ba hướng tấn công.
Người nọ di chuyển rất nhanh, vừa lóe một phát liền không thấy bóng dáng đâu, ba con quái vật đâm vào nhau, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của con ba quái vật, ném vào tường.
Ba con quái vật vừa đụng phải bức tường liền biến thành tro.
“Ngươi có thể nhanh lên không?!” Người nọ thúc giục Miêu Tiêu Bắc vẫn còn đang lật sách.
Miêu Tiêu Bắc lúc này đang luống cuống tay chân, mấu chốt là hắn xem không hiểu trong quyển sách viết gì.
Lại có quái vật nhào tới, người nọ nhíu mày, tiếp tục dùng tay xử lý nó.
Cuộc chiến gần như nghiêng về một phía, năng lực của người nọ hiển nhiên so với đám kia mạnh hơn rất nhiều, nhưng quái vật vật cứ cắm đầu vào, hắn hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, “Tại sao toàn là động vật cấp thấp thế này, bộ mấy khu ma nhân chết hết rồi hả?!”
Miêu Tiêu Bắc đã dần bình tĩnh lại, hắn chọn ra ba trang có khả năng nhất, bắt đầu thử trang đầu tiên.
Trang thứ nhất chỉ có bốn động tác, hắn nhẹ nhàng xoay người múa theo, động tác vừa chấm dứt… đột nhiên… bốn phía lại sáng lên.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh trăng dường như đã sáng hơn lúc nãy.
Mà cùng lúc đó, xa xa lại truyền tới tiếng thú gầm.
“Trời ơi gọi thú tới nữa làm gì?!” Người nọ xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bộ sợ chưa đủ loạn hả?!”
“Ách… Tôi không biết…” Miêu Tiêu Bắc có chút tội lỗi.
“Cho nên mới nói gà mờ chính là gà mờ!” Người nọ không kiên nhẫn nói, “Mau lên, tiếp tục!”
Miêu Tiêu Bắc đành phải lật sang trang thứ hai, nhưng vừa làm xong tổ động tác kia…
Đột nhiên… động tác của người nọ bị kiềm hãm. Sau đó hắn ngẩng mặt lên, gào thét điên cuồng, cũng có một chút xu hướng của dã thú, làm cho Miêu Tiêu Bắc bất giác nổi da gà.
Tiếng gầm làm cho đám quái vật ở ngoài kia đột nhiên chùn bước, không dám tới gần.
Miêu Tiêu Bắc thấy trên thân thể người nọ bắt đầu xuất hiện hình xăm con rồng thằn lằn kì lạ nào đó, răng nanh cũng nhọn hơn, tiếng gầm rú của hắn tạo thành tiếng vang, cửa thủy tinh và đèn đường ở bên ngoài đều vỡ nát, tiếng còi xe hơi báo động hú lên không ngừng.
Miêu Tiêu Bắc đã nhìn thấy ánh đèn trong mấy căn nhà xa xa sáng lên, nguy rồi, gây sự chú ý rồi!
“Ha… ha…” Sau khi người kia gầm rú xong, hắn thở dốc một lúc, tựa hồ có chút đau đớn. Một lúc sau bình tĩnh lại, hắn cúi đầu nhìn lên cánh tay, ở đó xuất hiện một huyết văn màu đỏ, hắn xoay đầu trừng Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi hạ thần chú làm gì?!”
“Chú?” Miêu Tiêu Bắc lúc đầu, “Tôi… đã làm gì cơ?”
Người nọ nheo mắt lại, “Nhìn cánh tay của mình kìa!”
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng cúi đầu nhìn, trên làn da đột nhiên xuất hiện một hình vẽ kì lạ màu đỏ, có chút buồn bực, vươn tay chùi chùi, căn bản chùi không ra… Ngẩng đầu lên định hỏi đây là cái gì, hắn liền nhìn thấy có hai con quái vật đang lén lút ra phía sau người nọ, hắn lập tức hét lên, “Đằng sau!”
Người nọ giống như bị thứ gì đó lôi kéo, xoay người lại, dùng hai bộ móng sắc nhọn chụp lấy đầu hai con, vứt ra ngoài.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, người nọ hung tợn xoay đầu nhìn hắn, “Còn làm bậy nữa, ta sẽ xử ngươi luôn!”
Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ… Làm như tôi muốn chắc!
Mới nghĩ tới đây, chợt nghe người nọ rống lên, “Mau làm đi!”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải lật xem trang cuối cùng.
Trang này chỉ có ba động tác, Miêu Tiêu Bắc nhìn đám quái vật ở bên ngoài, cắn răng — Lỡ rồi! Chết thì thôi! Nghĩ tới đây, hắn xâu chuỗi lại ba động tác, sau khi làm xong… bốn phía im lặng, không có gì khác thường xảy ra.
Miêu Tiêu Bắc có chút ủ rũ — Lại làm sai nữa sao?
Nhưng trong lúc hắn đang uể oải, đột nhiên chợt nghe từ trong không trung truyền tới một loạt thanh âm kì lạ, giống như tiếng tim đập… Rất có tiết tấu cũng rất mạnh, sau đó là tiếng hô hấp…
“Ha ha ha!” Người nọ vung chân đá mấy con quái vật vướng víu, ngửa mặt lên trời phá lên cười, hét lớn, “Minh, mày có nhớ tao không?!”
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nọ vươn tay trái, hai tay hơi mở ra, giống như đang nắm chuôi đao, khóe miệng cong lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn, “Mau về với tao, mày được tự do rồi!”
Trong tay hắn đột nhiên có hào quang loé sáng, có một ánh sáng màu xanh dần hình thành một thanh đao.
Miêu Tiêu Bắc ngồi dưới đất, nhìn tình cảnh ở trước mặt giống như phim khoa học viễn tưởng, há to miệng ra.
Sau khi thanh đao đã thành hình, ánh sáng màu xanh từ từ biến thành màu đỏ, tựa như thép nóng chảy đang chậm rãi ngưng kết, cuối cùng… Một thanh đao màu bạc lộng lẫy hiện lên trước mắt.
Tuy rằng Miêu Tiêu Bắc không có hứng thú với phim khoa học viễn tưởng, nhưng hắn cũng không khỏi tán thưởng, thanh đao này thật sự rất đẹp.
Người nọ nắm chặt chuôi đao, chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn thấy đám quái vật đã đứng chật ních trước cửa, hắn nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, “Lại đây hết nào, để ta vận động một chút.”
…
Tiếng nói vừa dứt, đám quái vật liền xông vào, không chỉ có ngoài cửa lớn mà còn có cả ngoài cửa sổ, đều phóng về phía hắn.
Miêu Tiêu Bắc lui vào trong góc tường, có hai con quái vật lao về phía hắn, ngay lúc hắn không có đường lui, một hàn quang quỷ dị xuất hiện, mở mắt ra nhìn, những quái vật trước mặt bị chặn lại, cả thân thể dần bốc cháy, sau đó biến thành tro tàn.
Trong lúc hai con quát vật bị thiêu đốt, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy một người cầm đao chém…
Bọn quái vật không ngừng tràn vào, nhưng người nọ dường như rất hưng phấn, “Chỉ có một lời nguyền gọi ma mà đã chạy đến nhiều như vậy? Xem ra đã lâu rồi không có khu ma nhân tiêu chuẩn tới chỉnh đốn bọn bây!”
Miêu Tiêu Bắc biết bản thân hắn rất yếu tim, nhưng niềm đam mê vũ đạo đã bị động tác vung đao của người nọ hấp dẫn.
Dưới ánh trăng mờ nhạt yêu dị, người nọ cầm thanh đao trong tay, xung quanh là quái thú xấu xí, tiếng gió xé ngang cùng tiếng thét thảm của quái vật vang lên, làm cho Miêu Tiêu Bắc không tự giác nghĩ tới thể loại rock. Tiếng gầm rú cũng như những tiếng hét trút giận, cùng với tiết tấu mạnh mẽ, hai thứ kết hợp lại giống như một vũ khúc cổ vũ cuộc chiến.
Màu sắc của ánh trăng dần nhạt đi, Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn, mặt trăng đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, mà đám quái vật kia cũng không vọt tới nữa… Rất nhanh, những con cuối cùng đều chết dưới đao của người nọ, hóa thành tro bụi.
Người nọ nâng đao lên, cẩn thận lau chùi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đặt thanh đao ra sau lưng, xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Gà mờ, cám ơn.”
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc một lúc, chậm rãi đứng dậy.
Nhìn lại căn phòng, Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác bản thân muốn hôn mê, không hề có bất kì dấu vết nào của đám quái vật, giá sách bị đẩy ngã, toàn bộ những cuốn sách quý giá rớt xuống đầy đất… Hắn phải ăn nói làm sao với dì La đây? Thư viện có đòi tiền bồi thường không… Chắc cả đời hắn cũng không trả hết.
“Tiêu rồi…” Miêu Tiêu Bắc nản lòng ngồi xuống mặt đất, có chút chán nản cào tóc, “Nếu sớm biết thì đã không múa bài đó, mọi chuyện sẽ không giống thế này.”
“Đám động vật cấp thấp kia không phải do cậu gọi tới.” Người nọ thu đao, thanh đao kia giống như có ma lực, chớp mắt đã biến mất, trên tay người nọ chỉ còn lại một chiếc vòng có hoa văn giống như thanh đao kia.
Người nọ bước tới gần, Miêu Tiêu Bắc hơi lùi lại, giương mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng rõ, đây không phải người.
“Đứng lên, giải thần chú mau!” Người nọ giơ cánh tay ra, trên đó xuất hiện một kí hiệu nguyền rủa, đỏ như máu.
“A?” Miêu Tiêu Bắc cũng giơ cánh tay ra, hai kí hiệu có thể hợp lại tạo thành một bức vẽ hoàn chỉnh, Miêu Tiêu Bắc liền hỏi, “Đây là cái gì?”
“Tự hạ thần chú mà lại không biết là thế nào?!” Người nọ sốt ruột, “Mau giải chú!”
Miêu Tiêu Bắc có chút khó xử, cầm quyển sách lên, vừa định xem, chợt nghe “Xích” một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác tay mình nóng nóng, lập tức buông tay, cuốn sách liền như mấy con quái vật kia, bốc cháy rồi hóa thành tro.
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt.
“Khốn nạn, quyển sách này là bản sao của ác ma!” Người nọ chán nản nắm một lớp tro, “Còn cách nào khác không?”
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, chỉ biết lắc đầu.
“Đốt cho đã rồi nói không có cách?” Người nọ tựa như vô cùng nóng nảy, quát, “Ta không muốn ở cạnh ngươi cả đời!”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, mờ mịt nhìn hắn.
“Cái đồ gà mờ!” Người nọ nắm cổ áo Miêu Tiêu Bắc, “Thần chú này là thần chú bảo vệ, cậu đã biến tôi thành thần bảo hộ của cậu đó biết không hả?!”
Miêu Tiêu Bắc thành thật lắc đầu, hắn thật sự không biết người này đang nói gì.
“Cái tên… á…” Người nọ vốn định đánh Miêu Tiêu Bắc vài cái, nhưng đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói, hắn liền đẩy Miêu Tiêu Bắc ra, “Mẹ nó, tác dụng của thần chú, tiểu quỷ thúi, chờ đó đi!”
Miêu Tiêu Bắc lo sợ đứng dậy, chạy đi bật đèn… Cũng may đèn đóm không bị hư, chỉ bị tắt thôi. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy có chút dở khóc dở cười, quái vật cũng biết tắt đèn, nói cách khác là cũng có trí não? Không nghĩ tới trên đời này còn có một loài sinh vật như thế.
Sau khi đèn được bật sáng, hai người hướng mắt nhìn nhau… Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng nhìn rõ tướng mạo của người nọ, mà người nọ cũng nhìn thấy hình dáng của Miêu Tiêu Bắc, hai người nhất thời đều đứng ngây ra.
Điều làm Miêu Tiêu Bắc giật mình chính là, lúc nãy trong bóng tối, hắn rõ ràng cảm thấy người này rất yêu dị kì lạ, hoàn toàn không phải người! Nhưng mà bây giờ nhìn lại, chẳng biết do ánh sáng hay do hắn biến hình… Tóm lại, bây giờ người nọ là một người hoàn toàn bình thường! Trên người không có hình xăm, màu mắt cũng bình thường, tóc màu đen, chỉ là dáng người có vẻ cao lớn, tướng mạo anh tuấn mang nét phương tây, đại khái là vì ngũ quan rất rõ nét. Làn da khỏe mạnh, mặc một bộ quần áo màu đen bình thường.
Còn điều làm người nọ giật mình, chính là tướng mạo và hình dáng của Miêu Tiêu Bắc… làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Nghĩ tới đây, người nọ đột nhiên hỏi, “Cậu tên gì?”
Miêu Tiêu Bắc đã bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, miệng đáp, “Miêu Tiêu Bắc.”
“Nga… Quả nhiên là họ Miêu.” Người nọ hiểu rõ, cười nói, “Tôi là Lam Minh, là khu ma nhân cực mạnh.”
“Lam Minh? Khu ma nhân a, một nghề nghiệp rất ngầu.” Miêu Tiêu Bắc vừa dọn vừa gật đầu, “Lam Minh, anh có thể giúp tôi dựng giá sách lên không? Tôi…”
Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, hắn nhìn thấy Lam Minh vẻ mặt không thoải mái chạy tới giúp hắn dựng giá sách.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn, hai người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, Lam Minh lại có vẻ ngượng ngùng.
Thật lâu sau chợt nghe Miêu Tiêu Bắc nói, “Nhặt sách đặt lên giá đi…”
Lam Minh lập tức đi nhặt sách đặt về chỗ cũ, nhưng nhìn có vẻ rất lộn xộn.
“Xếp lại cho đàng hoàng…”
“Ê, có để cho ta yên không hả?!” Lam Minh xếp sách lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Miêu Tiêu Bắc, giống như đang chột dạ.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, vươn tay sờ cằm, “Ách… Anh thử bước hai bước xem…”
Vừa dứt lời, Lam Minh vẻ mặt tức giận bước tới, vươn tay chỉ Miêu Tiêu Bắc uy hiếp, “Tiểu quỷ thúi, chờ đó đi!”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu ra, “Nga, câu thần chú đó ép anh phải nghe lời tôi hả?”
Lam Minh chán nản, đã bị đoán ra.
Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại.
“Cậu muốn làm gì?” Lam Minh cảnh giác hỏi.
“Tôi không thể để mọi người phát hiện ra sách ở đây đã bị tôi phá, anh giúp tôi nghĩ cách đi, làm sao mà sáng mai không có ai phát hiện ra!” Miêu Tiêu Bắc nói.
Lam Minh nhìn hắn một lát, cười nói, “Có thể.”
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc vừa mừng vừa sợ.
“Đương nhiên.” Lam Minh bước tới, kéo hắn về phía mình, “Ra ngoài trước đã!” Nói xong, hắn ôm Miêu Tiêu Bắc, phóng ra cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa hiểu gì thì đã đứng an toàn trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn, thư viện giống như bị gió lốc cuốn, hư hại không còn gì để nói, trong lòng buồn bực, vậy mà cũng coi là ổn ư?
“Chỉ cần khôi phục lại nguyên trạng thôi đúng không?” Lam Minh hỏi.
“Đúng vậy, anh làm được thật ư?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Vậy thì mau lên!”
Lam Minh xoay mặt nhìn hắn, mỉm cười, vươn tay về phía thư viện, búng một cái.
Miêu Tiêu Bắc lẳng lặng chờ kỳ tích xuất hiện…
“Oanh” một tiếng, cả tòa nhà như nổ tung… Hoàn toàn sụp đổ, thư viện trong khoảnh khắc biến thành khu phế tích.
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Lam Minh thì cười xấu xa, vươn tay chỉ mũi Miêu Tiêu Bắc, “Nhớ kỹ nha tiểu quỷ, ác ma không dễ sai khiến đâu.”
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn hắn, “Anh…”
“Tôi chỉ làm theo ý của cậu.” Lam Minh vô tội nhún vai, “Bây giờ nó đã khôi phục hình dạng nguyên thủy, không đúng à?”
“Tôi…” Miêu Tiêu Bắc định mở miệng nói nhưng không biết nên cãi cái gì.
Lam Minh vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, “Đi thôi, đi nghĩ cách giải thần chú.”
“Đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hay là anh đi đi, tôi không sử dụng bậy bạ là được chứ gì.”
“Vô dụng thôi.” Lam Minh nói, “Một khi đã dùng thần chú bảo hộ, nó cũng giống như kí một hợp đồng, tôi phải bảo vệ cậu, nếu không sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.”
“Không cần đâu…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu.
“Cậu tưởng tôi muốn chắc?!” Lam Minh hung hăng mắng, sau đó lại ôm ngực, “Á đau…” Thần chú này làm cho ngực hắn đau vào những lúc hắn lớn tiếng với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc rút tay ra, “Vậy… Hay là anh đi tìm đi, tìm được thì tới chỗ tôi, tôi giúp anh giải thần chú?”
“Cậu làm như dễ lắm!” Lam Minh túm cánh tay hắn kéo đi, “Bây giờ cậu phải nuôi tôi, tôi ăn nhiều lắm đó!”
“Hả? Hay là… thương lượng lại nha?”
“Không được!”
…
Sau đó, Miêu Tiêu Bắc đành phải đưa tên khu ma nhân mạnh nhất vừa mới nhặt được về nhà.
Người nọ đánh giá Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi là tên pháp sư gà mờ đến từ đâu vậy?”
Miêu Tiêu Bắc có chút đơ ra, vừa định lắc đầu thì nghe người kia nói, “Quên đi, dù sao cũng là pháp sư… Ai, pháp sư, gọi đao của ta lên đi!”
“Đao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ tình hình hiện tại, người trước mặt hắn đang bảo hắn làm một việc mà chính hắn còn không hiểu.
“Nếu không nhanh lên, hậu quả tự mình ngươi gánh lấy.” Người nọ cong miệng, nụ cười không rõ ý nghĩa.
Miêu Tiêu Bắc không hiểu… Đang trong lúc nghi hoặc, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thú kêu kì lạ ở bên ngoài… Mấu chốt là không phải chỉ có hai tiếng mà là liên tiếp nhau, tựa như đang có rất nhiều dã thú vọt tới.
Hắn cả kinh, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy liền hít một hơi, ở dưới lầu có ít nhất một trăm con quái vật, đang hướng vào thư viện.
“Làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc căng thẳng.
“Sợ cái gì, gọi đao của ta lên đi, mấy đứa này chẳng đủ nhét kẽ răng.” Người nọ không kiên nhẫn thúc giục Miêu Tiêu Bắc, “Mau lên!”
Miêu Tiêu Bắc có chút khó xử hỏi, “Phải gọi thế nào?”
Người nọ sửng sốt, “Hả?”
Miêu Tiêu Bắc chỉ cuốn sách trong tay, “Tôi không phải pháp sư, chỉ thử nhảy một đoạn thôi, anh là do ngoài ý muốn…”
Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng gầm rú, Miêu Tiêu Bắc cả kinh, tiếng gầm rất gần.
Người nọ nhíu mày, giật lấy cuốn sách trong tay Miêu Tiêu Bắc, “Trong đây viết cái gì?”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hét to một tiếng, vươn tay chỉ ra cửa lớn ở phía sau người nọ.
Có một con quái vật vọt vào, cắn xuống bả vai hắn.
Miêu Tiêu Bắc nhắm chặt mắt lại — Xong rồi, bị cắn chết rồi!
Nhưng hắn cũng không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hay tiếng gì đại loại vậy vang lên, Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, thấy người nọ vẫn đứng yên, mà con quái vật kia vẫn liều mạng cắn vào bả vai hắn. Bả vai của hắn có vẻ rất cứng, cắn cỡ nào cũng không chảy máu, Miêu Tiêu Bắc cũng có chút khó hiểu.
“Ngứa quá đó nha ~” Người nọ trả sách lại cho Miêu Tiêu Bắc, vươn tay nắm đầu con quái vật, ném nó xuống đất.
Con quái vật hét lên một tiếng, ngoài cửa có mấy con khác đang ngồi chồm hổm, lùi ra sau híp mắt nhìn, tựa như đang tính toán nhưng không dám hành động tùy tiện.
Người nọ lạnh lùng cười, “Pháp sư, ngươi thử tìm cách đi, chừng nào kêu được đao của ta lên mới thôi.”
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nương theo ánh trăng bắt đầu tìm kiếm bức vẽ tương tự.
Người nọ xoay người lại, giơ chân đá con quái vật ở dưới… Đám quái vật ở ngoài cửa đều phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Là người thân của các ngươi?” Người nọ cười lạnh, càng dùng sức đạp xuống.
Trong nháy mắt, con quái vật dưới chân liền bốc hỏa sau đó biến thành tro.
Động tác của hắn vừa chấm dứt, ngoài cửa có ba con vọt vào, chia ra ba hướng tấn công.
Người nọ di chuyển rất nhanh, vừa lóe một phát liền không thấy bóng dáng đâu, ba con quái vật đâm vào nhau, hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của con ba quái vật, ném vào tường.
Ba con quái vật vừa đụng phải bức tường liền biến thành tro.
“Ngươi có thể nhanh lên không?!” Người nọ thúc giục Miêu Tiêu Bắc vẫn còn đang lật sách.
Miêu Tiêu Bắc lúc này đang luống cuống tay chân, mấu chốt là hắn xem không hiểu trong quyển sách viết gì.
Lại có quái vật nhào tới, người nọ nhíu mày, tiếp tục dùng tay xử lý nó.
Cuộc chiến gần như nghiêng về một phía, năng lực của người nọ hiển nhiên so với đám kia mạnh hơn rất nhiều, nhưng quái vật vật cứ cắm đầu vào, hắn hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, “Tại sao toàn là động vật cấp thấp thế này, bộ mấy khu ma nhân chết hết rồi hả?!”
Miêu Tiêu Bắc đã dần bình tĩnh lại, hắn chọn ra ba trang có khả năng nhất, bắt đầu thử trang đầu tiên.
Trang thứ nhất chỉ có bốn động tác, hắn nhẹ nhàng xoay người múa theo, động tác vừa chấm dứt… đột nhiên… bốn phía lại sáng lên.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh trăng dường như đã sáng hơn lúc nãy.
Mà cùng lúc đó, xa xa lại truyền tới tiếng thú gầm.
“Trời ơi gọi thú tới nữa làm gì?!” Người nọ xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bộ sợ chưa đủ loạn hả?!”
“Ách… Tôi không biết…” Miêu Tiêu Bắc có chút tội lỗi.
“Cho nên mới nói gà mờ chính là gà mờ!” Người nọ không kiên nhẫn nói, “Mau lên, tiếp tục!”
Miêu Tiêu Bắc đành phải lật sang trang thứ hai, nhưng vừa làm xong tổ động tác kia…
Đột nhiên… động tác của người nọ bị kiềm hãm. Sau đó hắn ngẩng mặt lên, gào thét điên cuồng, cũng có một chút xu hướng của dã thú, làm cho Miêu Tiêu Bắc bất giác nổi da gà.
Tiếng gầm làm cho đám quái vật ở ngoài kia đột nhiên chùn bước, không dám tới gần.
Miêu Tiêu Bắc thấy trên thân thể người nọ bắt đầu xuất hiện hình xăm con rồng thằn lằn kì lạ nào đó, răng nanh cũng nhọn hơn, tiếng gầm rú của hắn tạo thành tiếng vang, cửa thủy tinh và đèn đường ở bên ngoài đều vỡ nát, tiếng còi xe hơi báo động hú lên không ngừng.
Miêu Tiêu Bắc đã nhìn thấy ánh đèn trong mấy căn nhà xa xa sáng lên, nguy rồi, gây sự chú ý rồi!
“Ha… ha…” Sau khi người kia gầm rú xong, hắn thở dốc một lúc, tựa hồ có chút đau đớn. Một lúc sau bình tĩnh lại, hắn cúi đầu nhìn lên cánh tay, ở đó xuất hiện một huyết văn màu đỏ, hắn xoay đầu trừng Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi hạ thần chú làm gì?!”
“Chú?” Miêu Tiêu Bắc lúc đầu, “Tôi… đã làm gì cơ?”
Người nọ nheo mắt lại, “Nhìn cánh tay của mình kìa!”
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng cúi đầu nhìn, trên làn da đột nhiên xuất hiện một hình vẽ kì lạ màu đỏ, có chút buồn bực, vươn tay chùi chùi, căn bản chùi không ra… Ngẩng đầu lên định hỏi đây là cái gì, hắn liền nhìn thấy có hai con quái vật đang lén lút ra phía sau người nọ, hắn lập tức hét lên, “Đằng sau!”
Người nọ giống như bị thứ gì đó lôi kéo, xoay người lại, dùng hai bộ móng sắc nhọn chụp lấy đầu hai con, vứt ra ngoài.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, người nọ hung tợn xoay đầu nhìn hắn, “Còn làm bậy nữa, ta sẽ xử ngươi luôn!”
Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ… Làm như tôi muốn chắc!
Mới nghĩ tới đây, chợt nghe người nọ rống lên, “Mau làm đi!”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, đành phải lật xem trang cuối cùng.
Trang này chỉ có ba động tác, Miêu Tiêu Bắc nhìn đám quái vật ở bên ngoài, cắn răng — Lỡ rồi! Chết thì thôi! Nghĩ tới đây, hắn xâu chuỗi lại ba động tác, sau khi làm xong… bốn phía im lặng, không có gì khác thường xảy ra.
Miêu Tiêu Bắc có chút ủ rũ — Lại làm sai nữa sao?
Nhưng trong lúc hắn đang uể oải, đột nhiên chợt nghe từ trong không trung truyền tới một loạt thanh âm kì lạ, giống như tiếng tim đập… Rất có tiết tấu cũng rất mạnh, sau đó là tiếng hô hấp…
“Ha ha ha!” Người nọ vung chân đá mấy con quái vật vướng víu, ngửa mặt lên trời phá lên cười, hét lớn, “Minh, mày có nhớ tao không?!”
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nọ vươn tay trái, hai tay hơi mở ra, giống như đang nắm chuôi đao, khóe miệng cong lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn, “Mau về với tao, mày được tự do rồi!”
Trong tay hắn đột nhiên có hào quang loé sáng, có một ánh sáng màu xanh dần hình thành một thanh đao.
Miêu Tiêu Bắc ngồi dưới đất, nhìn tình cảnh ở trước mặt giống như phim khoa học viễn tưởng, há to miệng ra.
Sau khi thanh đao đã thành hình, ánh sáng màu xanh từ từ biến thành màu đỏ, tựa như thép nóng chảy đang chậm rãi ngưng kết, cuối cùng… Một thanh đao màu bạc lộng lẫy hiện lên trước mắt.
Tuy rằng Miêu Tiêu Bắc không có hứng thú với phim khoa học viễn tưởng, nhưng hắn cũng không khỏi tán thưởng, thanh đao này thật sự rất đẹp.
Người nọ nắm chặt chuôi đao, chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn thấy đám quái vật đã đứng chật ních trước cửa, hắn nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, “Lại đây hết nào, để ta vận động một chút.”
…
Tiếng nói vừa dứt, đám quái vật liền xông vào, không chỉ có ngoài cửa lớn mà còn có cả ngoài cửa sổ, đều phóng về phía hắn.
Miêu Tiêu Bắc lui vào trong góc tường, có hai con quái vật lao về phía hắn, ngay lúc hắn không có đường lui, một hàn quang quỷ dị xuất hiện, mở mắt ra nhìn, những quái vật trước mặt bị chặn lại, cả thân thể dần bốc cháy, sau đó biến thành tro tàn.
Trong lúc hai con quát vật bị thiêu đốt, Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy một người cầm đao chém…
Bọn quái vật không ngừng tràn vào, nhưng người nọ dường như rất hưng phấn, “Chỉ có một lời nguyền gọi ma mà đã chạy đến nhiều như vậy? Xem ra đã lâu rồi không có khu ma nhân tiêu chuẩn tới chỉnh đốn bọn bây!”
Miêu Tiêu Bắc biết bản thân hắn rất yếu tim, nhưng niềm đam mê vũ đạo đã bị động tác vung đao của người nọ hấp dẫn.
Dưới ánh trăng mờ nhạt yêu dị, người nọ cầm thanh đao trong tay, xung quanh là quái thú xấu xí, tiếng gió xé ngang cùng tiếng thét thảm của quái vật vang lên, làm cho Miêu Tiêu Bắc không tự giác nghĩ tới thể loại rock. Tiếng gầm rú cũng như những tiếng hét trút giận, cùng với tiết tấu mạnh mẽ, hai thứ kết hợp lại giống như một vũ khúc cổ vũ cuộc chiến.
Màu sắc của ánh trăng dần nhạt đi, Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn, mặt trăng đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, mà đám quái vật kia cũng không vọt tới nữa… Rất nhanh, những con cuối cùng đều chết dưới đao của người nọ, hóa thành tro bụi.
Người nọ nâng đao lên, cẩn thận lau chùi, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đặt thanh đao ra sau lưng, xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Gà mờ, cám ơn.”
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc một lúc, chậm rãi đứng dậy.
Nhìn lại căn phòng, Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác bản thân muốn hôn mê, không hề có bất kì dấu vết nào của đám quái vật, giá sách bị đẩy ngã, toàn bộ những cuốn sách quý giá rớt xuống đầy đất… Hắn phải ăn nói làm sao với dì La đây? Thư viện có đòi tiền bồi thường không… Chắc cả đời hắn cũng không trả hết.
“Tiêu rồi…” Miêu Tiêu Bắc nản lòng ngồi xuống mặt đất, có chút chán nản cào tóc, “Nếu sớm biết thì đã không múa bài đó, mọi chuyện sẽ không giống thế này.”
“Đám động vật cấp thấp kia không phải do cậu gọi tới.” Người nọ thu đao, thanh đao kia giống như có ma lực, chớp mắt đã biến mất, trên tay người nọ chỉ còn lại một chiếc vòng có hoa văn giống như thanh đao kia.
Người nọ bước tới gần, Miêu Tiêu Bắc hơi lùi lại, giương mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng rõ, đây không phải người.
“Đứng lên, giải thần chú mau!” Người nọ giơ cánh tay ra, trên đó xuất hiện một kí hiệu nguyền rủa, đỏ như máu.
“A?” Miêu Tiêu Bắc cũng giơ cánh tay ra, hai kí hiệu có thể hợp lại tạo thành một bức vẽ hoàn chỉnh, Miêu Tiêu Bắc liền hỏi, “Đây là cái gì?”
“Tự hạ thần chú mà lại không biết là thế nào?!” Người nọ sốt ruột, “Mau giải chú!”
Miêu Tiêu Bắc có chút khó xử, cầm quyển sách lên, vừa định xem, chợt nghe “Xích” một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác tay mình nóng nóng, lập tức buông tay, cuốn sách liền như mấy con quái vật kia, bốc cháy rồi hóa thành tro.
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt.
“Khốn nạn, quyển sách này là bản sao của ác ma!” Người nọ chán nản nắm một lớp tro, “Còn cách nào khác không?”
Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, chỉ biết lắc đầu.
“Đốt cho đã rồi nói không có cách?” Người nọ tựa như vô cùng nóng nảy, quát, “Ta không muốn ở cạnh ngươi cả đời!”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, mờ mịt nhìn hắn.
“Cái đồ gà mờ!” Người nọ nắm cổ áo Miêu Tiêu Bắc, “Thần chú này là thần chú bảo vệ, cậu đã biến tôi thành thần bảo hộ của cậu đó biết không hả?!”
Miêu Tiêu Bắc thành thật lắc đầu, hắn thật sự không biết người này đang nói gì.
“Cái tên… á…” Người nọ vốn định đánh Miêu Tiêu Bắc vài cái, nhưng đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói, hắn liền đẩy Miêu Tiêu Bắc ra, “Mẹ nó, tác dụng của thần chú, tiểu quỷ thúi, chờ đó đi!”
Miêu Tiêu Bắc lo sợ đứng dậy, chạy đi bật đèn… Cũng may đèn đóm không bị hư, chỉ bị tắt thôi. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy có chút dở khóc dở cười, quái vật cũng biết tắt đèn, nói cách khác là cũng có trí não? Không nghĩ tới trên đời này còn có một loài sinh vật như thế.
Sau khi đèn được bật sáng, hai người hướng mắt nhìn nhau… Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng nhìn rõ tướng mạo của người nọ, mà người nọ cũng nhìn thấy hình dáng của Miêu Tiêu Bắc, hai người nhất thời đều đứng ngây ra.
Điều làm Miêu Tiêu Bắc giật mình chính là, lúc nãy trong bóng tối, hắn rõ ràng cảm thấy người này rất yêu dị kì lạ, hoàn toàn không phải người! Nhưng mà bây giờ nhìn lại, chẳng biết do ánh sáng hay do hắn biến hình… Tóm lại, bây giờ người nọ là một người hoàn toàn bình thường! Trên người không có hình xăm, màu mắt cũng bình thường, tóc màu đen, chỉ là dáng người có vẻ cao lớn, tướng mạo anh tuấn mang nét phương tây, đại khái là vì ngũ quan rất rõ nét. Làn da khỏe mạnh, mặc một bộ quần áo màu đen bình thường.
Còn điều làm người nọ giật mình, chính là tướng mạo và hình dáng của Miêu Tiêu Bắc… làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Nghĩ tới đây, người nọ đột nhiên hỏi, “Cậu tên gì?”
Miêu Tiêu Bắc đã bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, miệng đáp, “Miêu Tiêu Bắc.”
“Nga… Quả nhiên là họ Miêu.” Người nọ hiểu rõ, cười nói, “Tôi là Lam Minh, là khu ma nhân cực mạnh.”
“Lam Minh? Khu ma nhân a, một nghề nghiệp rất ngầu.” Miêu Tiêu Bắc vừa dọn vừa gật đầu, “Lam Minh, anh có thể giúp tôi dựng giá sách lên không? Tôi…”
Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, hắn nhìn thấy Lam Minh vẻ mặt không thoải mái chạy tới giúp hắn dựng giá sách.
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn, hai người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, Lam Minh lại có vẻ ngượng ngùng.
Thật lâu sau chợt nghe Miêu Tiêu Bắc nói, “Nhặt sách đặt lên giá đi…”
Lam Minh lập tức đi nhặt sách đặt về chỗ cũ, nhưng nhìn có vẻ rất lộn xộn.
“Xếp lại cho đàng hoàng…”
“Ê, có để cho ta yên không hả?!” Lam Minh xếp sách lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Miêu Tiêu Bắc, giống như đang chột dạ.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, vươn tay sờ cằm, “Ách… Anh thử bước hai bước xem…”
Vừa dứt lời, Lam Minh vẻ mặt tức giận bước tới, vươn tay chỉ Miêu Tiêu Bắc uy hiếp, “Tiểu quỷ thúi, chờ đó đi!”
“A!” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu ra, “Nga, câu thần chú đó ép anh phải nghe lời tôi hả?”
Lam Minh chán nản, đã bị đoán ra.
Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại.
“Cậu muốn làm gì?” Lam Minh cảnh giác hỏi.
“Tôi không thể để mọi người phát hiện ra sách ở đây đã bị tôi phá, anh giúp tôi nghĩ cách đi, làm sao mà sáng mai không có ai phát hiện ra!” Miêu Tiêu Bắc nói.
Lam Minh nhìn hắn một lát, cười nói, “Có thể.”
“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc vừa mừng vừa sợ.
“Đương nhiên.” Lam Minh bước tới, kéo hắn về phía mình, “Ra ngoài trước đã!” Nói xong, hắn ôm Miêu Tiêu Bắc, phóng ra cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa hiểu gì thì đã đứng an toàn trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn, thư viện giống như bị gió lốc cuốn, hư hại không còn gì để nói, trong lòng buồn bực, vậy mà cũng coi là ổn ư?
“Chỉ cần khôi phục lại nguyên trạng thôi đúng không?” Lam Minh hỏi.
“Đúng vậy, anh làm được thật ư?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Vậy thì mau lên!”
Lam Minh xoay mặt nhìn hắn, mỉm cười, vươn tay về phía thư viện, búng một cái.
Miêu Tiêu Bắc lẳng lặng chờ kỳ tích xuất hiện…
“Oanh” một tiếng, cả tòa nhà như nổ tung… Hoàn toàn sụp đổ, thư viện trong khoảnh khắc biến thành khu phế tích.
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Lam Minh thì cười xấu xa, vươn tay chỉ mũi Miêu Tiêu Bắc, “Nhớ kỹ nha tiểu quỷ, ác ma không dễ sai khiến đâu.”
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn hắn, “Anh…”
“Tôi chỉ làm theo ý của cậu.” Lam Minh vô tội nhún vai, “Bây giờ nó đã khôi phục hình dạng nguyên thủy, không đúng à?”
“Tôi…” Miêu Tiêu Bắc định mở miệng nói nhưng không biết nên cãi cái gì.
Lam Minh vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, “Đi thôi, đi nghĩ cách giải thần chú.”
“Đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Hay là anh đi đi, tôi không sử dụng bậy bạ là được chứ gì.”
“Vô dụng thôi.” Lam Minh nói, “Một khi đã dùng thần chú bảo hộ, nó cũng giống như kí một hợp đồng, tôi phải bảo vệ cậu, nếu không sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.”
“Không cần đâu…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu.
“Cậu tưởng tôi muốn chắc?!” Lam Minh hung hăng mắng, sau đó lại ôm ngực, “Á đau…” Thần chú này làm cho ngực hắn đau vào những lúc hắn lớn tiếng với Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc rút tay ra, “Vậy… Hay là anh đi tìm đi, tìm được thì tới chỗ tôi, tôi giúp anh giải thần chú?”
“Cậu làm như dễ lắm!” Lam Minh túm cánh tay hắn kéo đi, “Bây giờ cậu phải nuôi tôi, tôi ăn nhiều lắm đó!”
“Hả? Hay là… thương lượng lại nha?”
“Không được!”
…
Sau đó, Miêu Tiêu Bắc đành phải đưa tên khu ma nhân mạnh nhất vừa mới nhặt được về nhà.
/177
|