Sphinx nhìn thấy Lam Minh, ngoài vẻ hưng phấn còn rất ôn nhu, nhưng dù sao nó cũng là sư tử, bước đi uy vũ, Lam Minh thu Minh vào, giới thiệu với mọi người, “Đây là Sphinx.”
Nhưng mà mọi người vừa mới nghe xong lời Bạch Lâu kể lại, ai ai cũng nhìn Lam Minh từ trên xuống dưới, muốn tìm thấy cảm giác của nhân vật truyền kỳ kia trên người hắn… Có điều chỉ vô dụng thôi.
Lam Minh thấy ánh mắt quái dị của mọi người, trong lòng không rõ có vấn đề gì.
Hắn vỗ vỗ đầu Sphinx, cười nói, “Sao không gọi một tiếng?”
Mọi người há to miệng — Nó biết nói sao?
Sphinx vẫy vẫy, hé miệng, “Người phàm.” Thanh âm to như chuông đồng, có sức hút to lớn.
“Phàm cái đầu mi.” Lam Minh đạp nó một cái, giới thiệu mọi người với nó.
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc chừng mười giây, đột nhiên nhảy lên chỉ vào con sư tử la lớn, “Nó biết nói! Nó nói được kìa!”
“Sphinx là Phi Sư.” Bạch Lâu nói, “Phi Sư là thần thú, là thú vật cao cấp chỉ có quý tộc mới được cưỡi, có điều đã bị diệt sạch từ xa xưa, Sphinx đại khái là hỗn huyết của mấy vị thần linh, cho nên mới biết nói.”
…
Trong đầu của Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ lúc này chỉ còn hai từ — Hỗn huyết.
Thần và sư tử… Sao lại là hỗn huyết? Lai giống sao?
“Lam Minh.” Sphinx nhìn hắn, “Ai đã giải trừ phong ấn cho ngươi?”
Lam Minh chỉ Miêu Tiêu Bắc, “Cậu ấy.”
Sphinx ngẩng cao đầu cao ngạo nhìn Miêu Tiêu Bắc, một lúc sau mới nói được một câu, “Ồ, người đẹp, dáng người thật tốt!”
Lam Minh đạp Sphinx văng xuống đất, “Đẹp hay không liên quan gì tới mi!”
Sphinx lẻn chạy ra một bên, tới cạnh từng người ngửi ngửi, cuối cùng vẫn lết tới bên Miêu Tiêu Bắc, nhìn nhìn hắn, “Ta vẫn thích người này nhất.”
Miêu Tiêu Bắc lui ra sau, Sphinx lưu manh mặt dày đi theo.
“Xùy xùy ~~” Cổ Lỗ Y nhô đầu ra khỏi balo, phất phất tay, giống như đuổi Sphinx đi.
Miêu Tiêu Bắc lập tức bảo vệ nó, tránh xa Sphinx ra, lỡ bị nuốt chửng rồi biết tính sao? Xem chừng Cổ Lỗ Y còn không đủ để nhét kẽ răng.
“Sphinx!” Lam Minh trừng mắt nhìn nó, “Mi thành thật chút đi, coi chừng ta thiến bây giờ!”
Sphinx có chút bất mãn, cuối cùng vẫn về chỗ Lam Minh, ngồi xuống liếm lông.
Miêu Tiêu Bắc nhìn Sphinx một lúc lâu, “Lam Minh… Anh muốn đưa nó về?”
“Tất nhiên.” Lam Minh gật đầu, “Nó cũng xem như là bạn nối khố của tôi, với lại nó linh hoạt hơn và chạy nhanh hơn mấy cái xe, phi cơ linh tinh đó.”
“Có thể nuôi sư tử sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có khi nào bị bắt không? Hay bị bẻ cánh?”
“Xì!” Lam Minh đạp hắn một cước, “Biến thân!”
Sphinx lập tức lắc lắc đầu, bước ra xa mấy bước, ngồi xuống… Sau đó biến thành một pho tượng đồng.
…
“Ô!” Phong Tiểu Vũ lại gần sờ thử, tay chạm thấy cứng, rõ ràng là sư tử bằng đồng.
“Rất thần kỳ.” Bạch Lâu cũng lại gần xem.
“Thần kỳ ha?” Sphinx đột nhiên mở miệng.
Ai có mặt ở đó cũng hết cả hồn.
“Vậy thì nuôi tròng nhà cũng được, mang ra đường cũng chẳng hề gì, muốn nó biến thành sư tử lúc nào cũng được.” Lam Minh vừa lòng gật đầu.
Miêu Tiêu Bắc có chút dở khóc dở cười, “Nhưng mà… Nhìn nó có vẻ ăn nhiều lắm, anh nuôi nổi sao?” Nói xong liền liếc mắt nhìn Lam Minh.
Lam Minh đột nhiên mỉm cười, lại gần hỏi, “Bắc Bắc, cậu đang làm nũng với tôi hả?”
Miêu Tiêu Bắc liếc xéo, nghiến răng nói, “Vậy anh tự nuôi đi!”
Lam Minh trầm mặc một lúc, xoay đầu nói với Sphinx, “Tự lực cánh sinh!”
“Hơ?” Sphinx có chút bất mãn, lắc lắc đầu biến trở lại thành nguyên dạng, nằm dưới đất liếm lông, hỏi Lam Minh, “Dạo này ngươi vẫn làm nghề cũ?”
“Ừ.” Lam Minh nhìn nó, đột nhiên nói, “Chắc lâu rồi không hoạt động giãn gân giãn cốt, có muốn đi dạo không?”
“Ố?” Sphinx nở nụ cười, “Có cái gì vui không?”
“Đi bắt một tên huyết tộc biến dị.” Lam Minh đáp.
“Xí.” Sphinx mất hứng thú tiếp tục nằm liếm lông, “Huyết tộc biến dị thì có là cái cóc khô gì, động vật cấp thấp.”
“Mang trong người virus G thăng cấp.” Lam Minh mỉm cười.
Sphinx ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Lam Minh.
Lam Minh vẫn giữ nụ cười.
“Chúng ta đi tìm hắn.” Lam Minh leo lên lưng Sphinx, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cái máy kia xài thế nào?”
Miêu Tiêu Bắc cầm máy định vị mà Lam Minh mới đưa cho hắn, “Ờ… Cái này dùng tốt đó.”
“Cậu đi với tôi đi.” Lam Minh vẫy vẫy Miêu Tiêu Bắc.
“Hay đợi nghiên cứu ra loại virus rồi hẵng đi?” Bạch Lâu lo lắng, “Lỡ bứt dây động rừng thì khổ.”
“Đi bắt sống rồi đem về cho Frank nghiên cứu, lúc đó có khi còn ra kết quả nhanh hơn!” Lam Minh nhếch miệng cười, có vẻ đắc ý.
Miêu Tiêu Bắc hơi do dự, cảm thấy đi với hắn chi bằng đi ngủ còn sướng hơn, nhưng chưa kịp trả lời thì đã bị Lam Minh bế lên lưng Sphinx.
“Đi thôi.” Sphinx mở rộng đôi cánh, chạy vài bước lấy đà bay lên trời… Cánh đập mấy cái bay về phía xa.
Mọi người mở to mắt nhìn, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Nói bay là bay liền vậy đó hả? Có bay về không? Chúng ta ngồi máy bay phải tốn mười mấy tiếng!”
“Ừ.” Bạch Lâu cười cười, “Tốc độ của thần thú rất đáng sợ.”
Hắn xoay đầu lại thì thấy Cảnh Diệu Phong còn đang nhìn mình, Bạch Lâu nhìn đối phương với ánh mắt lãnh cảm, Cảnh Diệu Phong chỉ cười, “Lâu rồi không thấy em cười.”
Bạch Lâu xoay người quay về phòng ngủ.
…
“Này!” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy gió thổi quá to nhưng không có chỗ nào bám giữ thăng bằng, đành phải ôm balo, bảo vệ Cổ Lỗ Y, sợ nó bị gió cuốn bay mất.
Nhưng Cổ Lỗ Y trông có vẻ rất hưng phấn, thò nửa cái đầu ra ngoài, tay nắm lại, rầm rì kêu gì đó.
Lam Minh một tay ôm lấy Miêu Tiêu Bắc, thỏ thẻ bên tai hắn, “Bắc Bắc, Cổ Lỗ Y là long tộc, rồng là loài duy nhất có thể đem ra so sánh với Phi Sư… Tốc độ của bọn nó cũng rất nhanh.”
“Hở.” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại nhìn Lam Minh.
“Sẽ tới nhanh thôi.” Lam Minh ôm chặt Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta nói chuyện tình cảm ha? Hay muốn làm chút chuyện thú vị? Cậu quyết định đi.”
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn, đột nhiên muốn nói chuyện ngày xưa của Lam Minh, liền hỏi, “Nè, bọn họ nói ngày xưa anh ít nói, trầm tĩnh, không thích cười, rất khốc, có phải thật không?”
Lam Minh nhướn mày.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Sphinx nói, “Cố tình ra vẻ thôi, thằng nhóc thối tha.”
Lam Minh lập tức đá nó một cái.
Miêu Tiêu Bắc lo lắng túm lấy lông Sphinx, ý bảo — Đá nó có sao không vậy? Nó là phương tiện giao thông nha.
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Lam Minh nhún vai, trốn tránh.
Thế là lại nghe giọng của Sphinx vang lên, “Cái thằng cha đó đó, từ nhỏ đã có cuộc sống không hạnh phúc, tự giam cầm bản thân!”
Lam Minh lại đạp nó thêm một cú.
“Không hạnh phúc?” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn Lam Minh, đột nhiên trong lòng trào dâng hứng thú, không biết ba mẹ của Lam Minh trông như thế nào ha.
“Mẹ cha nội đó là người đẹp, còn ba là tên khốn đạn đầu tiên của vũ trụ… Ai nha!” Sphinx còn chưa nói xong đã bị Lam Minh nhéo lỗ tai, không hề nương tay.
“Đau! Ngươi tin ta đá ngươi xuống không?” Sphinx hung tợn liếc Lam Minh.
“Thế mi có tin ta làm thịt mi rồi nướng lên ăn không?!” Lam Minh hỏi lại.
“Xí.” Sphinx bất mãn, “Thằng nhóc xấu xa!”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, trên đời này có một con sư tử gọi Lam Minh mấy ngàn tuổi là thằng nhóc xấu xa, hắn có chút tò mò hỏi, “Sphinx, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Không nhớ nữa, lúc mấy ngàn tuổi thì thằng nhóc kia mới sinh ra thôi.” Sphinx cười xấu xa, “Người đẹp, đoán thử đi.”
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc một lúc, vươn tay nhéo lỗ tai Sphinx, vô cùng ra sức.
“Á á đau…” Sphinx đau điếng, xoay đầu lại thì nhìn thấy ấn ký trên tay Miêu Tiêu Bắc, trừng mắt, “Á!”
“Đi!” Lam Minh đánh một cái vào đầu nó, “Nhìn phía trước giùm cái! Coi chừng đâm sầm vào máy bay bây giờ!”
Sphinx cũng nhìn thấy ấn ký trên tay Lam Minh, giật mình há to miệng, “Hai người… hai người sao lại…”
Lam Minh đè đầu nó lại, bắt nó nhìn đằng trước, “Câm miệng! Bay cho cẩn thận vào!”
…
Vì thế, hai người một sư tử còn có một con rồng nhỏ giữa bầu trời đêm vừa bay vừa gây om sòm.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh gần tới dị thường, cảm thấy có chút khó tin, hắn bắt đầu tin tưởng, có khi ông già Noel thật sự có trên đời, cho nên lập tức xoay đầu hỏi Lam Minh, “Ông già Noel ở đâu vậy?”
Lam Minh trầm mặc một lát mới nói, “Bắc cực.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, thì ra có thiệt.
Một lát sau lại nghe Lam Minh “Phốc” một tiếng bật cười, “Tin thật kìa! Trời ơi tin thật kìa!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh khó hiểu, chỉ thấy Lam Minh và Sphinx cười nắt nẻ.
Sphinx cười tới không thể ngậm miệng lại được, “Thú vị, người này quả là thú vị!”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, một người một sư tử này có một điểm giống nhau chính là cấp bậc ngu ngốc!
Tốc độ của Sphinx không thể dùng máy bay bình thường để hình dung, không lâu sau đã về tới thành phố S.
“Ế?” Sphinx có chút tán thưởng, “Lam Minh, ngươi ở một nơi đẹp vậy sao? Chắc là có nhiều người đẹp lắm nhỉ?”
“Im.” Lam Minh vỗ vào đầu nó, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Vị trí cụ thể ở đâu?”
“À.” Miêu Tiêu Bắc nhìn vào máy định vị, “Chúng ta cách mục tiêu còn một khoảng, có vẻ là ở hướng đông?”
“Hướng kia!” Sphinx đổi hướng, “Có thể theo ánh trăng để phân rõ.”
“Vậy thì hướng kia.” Miêu Tiêu Bắc chỉ về phía trước, “Bay thêm một chút nữa là tới.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Sphinx phóng về phía trước.
Lam Minh có chút bất mãn, “Sphinx, không cần quá nhập tâm vào trò chủ tớ.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vươn tay vuốt cằm, đôi chủ tớ này ở trong mắt người ta là một cặp đôi anh hùng trừ gian diệt bạo, là hoàng tử và sư tử oai phong, nhưng sự thật thì là một cặp háo sắc, nói chuyện tào lao, bể mộng a!
…
Sphinx bay thêm được một lúc, Miêu Tiêu Bắc nhìn vào máy định vị, chấm xanh của cả ba đang dần đến gần mục tiêu chấm đỏ, nếu xuống thêm chút nữa sẽ nhìn thấy khu đất trống.
Lam Minh nhìn xuống dưới, “Có vẻ là tới rồi.”
“Giờ làm gì?” Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn xuống.
Sphinx dường như đã phát hiện ra gì đó, dừng lại giữa không trung nói với Lam Minh, “Khu này trông có vẻ nguy hiểm, khí hắc ám rất mạnh.”
“Xuống xem chút đi.” Lam Minh ra lệnh, Sphinx lập tức thả người lượn xuống.
Sphinx đáp xuống bãi đất trống, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy quen thuộc, “Chính là ở đây, nhưng mà không biết cửa vào nằm ở đâu.”
Lam Minh nhảy xuống lưng Sphinx, nói với nó, “Tìm đi.”
Miêu Tiêu Bắc cũng nhảy xuống, Sphinx cúi đầu ngửi ngửi, tìm xung quanh, miệng lầm bầm oán giận, “Thứ gì á, ta là sư tử, là vua của muôn loài, đứng đầu trong thần thú mà đối xử như chó vậy đó!”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được, xoay đầu hỏi Lam Minh, “Lúc trước giữa cả hai có chuyện gì xảy ra sao? Sao giờ lại thay đổi lớn quá vậy?”
Lam Minh lắc đầu nói, “Từ đó tới giờ Sphinx là vậy đó, cho nên bị đánh hoài à.”
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, ý của Lam Minh là — Từ đó tới giờ Sphinx là như vậy mà hắn cũng thế, không thay đổi?
“Xuỵt!”
Lúc này, Sphinx đột nhiên ngẩng đầu, chỉ chỉ miếng đất dưới chân, nháy mắt với hai người.
Lam Minh bước tới chỗ Sphinx, nhìn xuống đất, cây cỏ ở vùng đó đều chết khô nhưng xung quanh lãi rất tươi tốt.
“Là cửa xuống tầng hầm?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tôi nhớ ở vùng này ngày xưa là hầm trú ẩn.”
“Hầm trú ẩn?” Lam Minh sờ cằm, “Nói vậy thì cũng có thể. Nhắn tin cho Khiết Liêu đi, nếu hắn biết chắc hẳn sẽ phái vài người sói tới.”
“Ok.” Miêu Tiêu Bắc lấy điện thoại ra nhắn tin, đột nhiên nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một hình ảnh — Một người đeo mặt nạ.
“A!” Miêu Tiêu Bắc vung tay, di động bay đi, Lam Minh khó hiểu chụp lấy, nhìn hắn, “Gì vậy?”
“Có người…” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào di động, trong lòng khó hiểu, có phải gặp quỷ rồi không?
Nhưng mà khi Lam Minh nhìn vào di động thì chẳng thấy gì, hắn đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem, căn bản chẳng có người đeo mặt nạ nào cả, chỉ có hình Cổ Lỗ Y học theo MJ nhảy nhót mà thôi.
“Á… Chả lẽ tôi nhìn lầm?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, nghi ngờ bản thân có khi nào hoa mắt không.
“Cậu nhìn thấy ai?” Lam Minh hỏi.
“Một người đeo mặt nạ.” Lam Minh nhớ lại, “Có chút quen quen, hình như… Chính là người đi cùng Trần Vũ xuống tầng hầm mà chúng ta thấy lúc nãy.”
“Ể?” Lam Minh cũng thấy kì lạ.
“Chắc là nguyên lý của đồ điện.” Sphinx đột nhiên lên tiếng, “Người nọ đại khái có linh lực mạnh, nguyền rủa mảnh đất này, bởi vì linh lực của Bắc Bắc mỹ nhân cũng rất mạnh, đặc biệt là khi năng lực siêu mạnh va chạm với ấn ký, vì thế sẽ thấy được hình ảnh.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Sphinx đang nói cái gì vậy?
“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu, “Xem ra bên trong ngoại trừ tên huyết tộc kia ra, còn có một kẻ khác cực kì lợi hại, không khí âm u bên ngoài nói không chừng là do hắn để lại.”
“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên lên tiếng, “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Không đúng?” Lam Minh khó hiểu nhìn hắn, “Có chỗ nào lạ à?”
“Không nói rõ được.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày lắc đầu, cố gắng suy nghĩ, có thể cảm nhận được tin tức không?
Hắn nghĩ như vậy, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào, có những tiếng nói hỗn loạn, có tiếng kêu thảm thiết… tiếng hét chói tai, lửa cháy bập bùng…
“Bắc Bắc!” Lam Minh vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngây ra, “Có chuyện gì vậy?”
“Có rất nhiều người chết!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Hình như không đúng lắm.”
Lam Minh và Sphinx liếc nhìn nhau, sao lại có người chết?
Sphinx ngửi ngửi, đột nhiên mở to mắt, “Không xong, khí hắc ám tập trung ở khu này là vì để chặn mùi máu!”
Lam Minh sửng sốt, rút Minh ra, cạy miếng che tầng hầm lên, cùng lúc đó, mùi máu cùng với mùi khét trộn lẫn vào nhau xộc lên mũi, giống như có thứ gì đó bị đốt trụi.
Nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen như mực, có rất nhiều thi thể vẫn còn đang cháy, những ngọn lửa yếu ớt, trông chẳng khác nào địa ngục.
“Sao lại như vậy…” Miêu Tiêu Bắc giật mình không thôi, “Lúc nãy nhìn thấy đâu phải thế này!”
“Chúng ta tới chậm một bước rồi.” Lam Minh nhíu mày, “Có người hủy thi diệt tích!”
“Vậy những người bên dưới là quỷ hay là cái gì khác?” Miêu Tiêu Bắc hy vọng đó không phải người, tuy ma vật chết rồi thì cũng đáng thương nhưng trong lòng lại thấy ma vật có chết cũng không chảy máu, biến thành tro cũng sẽ không đau khổ.
“Vào xem đi.” Lam Minh cởi áo khoác, che lên đầu Miêu Tiêu Bắc, sau đó ôm lấy hắn.
“Tự tôi đi được!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Với lại bên dưới còn lửa, mà chúng ta lại mở cửa hầm, gió thổi vào có khi nào gây cháy lần hai không, bên dưới có thể còn nóng.”
“Nóng cho nên mới phải bế cậu xuống!” Lam Minh cười cười, “Không khí ở dưới chắc hẳn có vấn đề, nếu không chịu nổi tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho!” Nói xong liền nháy mắt.
Miêu Tiêu Bắc im lặng.
“Đi thôi!” Lam Minh bế Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống dưới, “Sphinx, trông cửa.”
“Thì trông cửa.” Sphinx vẫy vẫy đuôi, nằm xuống liếm lông, miệng lầm bầm bất mãn, “Vẫn xem ta như con chó… cơ mà không ngờ nửa kia của chủ nhân lại là đại pháp sư, tuy rằng trông cũng đẹp đó nhưng xem ra cũng rất dễ đùa giỡn.”
Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc vào trong, quả nhiên lập tức cảm thấy xung quanh nóng rực.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhìn Lam Minh, “Nóng như vậy, anh có sao không? Dưới đất có nóng không?”
Lam Minh nói, “Nóng hay lạnh không thành vấn đề với tôi, nếu ấm ấm thì tôi còn quan tâm chút xíu… Bắc Bắc, quan tâm tôi hả?”
Miêu Tiêu Bắc thật muốn đánh người này, từ khi nào bán hủ đã trở thành thói quen vậy hả!
“Cổ Lỗ Y, có nóng không?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y, thấy nó cả người đỏ rực, lăn qua lăn lại rất thoải mái.
“Nó là rồng lửa.” Lam Minh lắc đầu, “Sao có thể sợ nóng chứ!”
Miêu Tiêu Bắc phẩy phẩy tay, nhưng mà tôi nóng!
Hai người tiến sâu vào trong.
“Ở bên kia!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên chỉ về phía trước, “Anh nhìn đi!”
Lam Minh nhìn theo hướng chỉ tay của Miêu Tiêu Bắc, trong đống thi thể bị đốt cháy có cái gì đó nhúc nhích, hình như là người,nhưng mà sao trông ngắn quá!
Tới gần vài bước mới thấy rõ, Miêu Tiêu Bắc sợ tới mức mặt trắng bệch, xoay đầu đi không dám nhìn.
Lam Minh nhìn kỹ, lúc nãy nhìn thấy ngắn là vì chỉ có nửa thân người! Nửa người dưới của người kia đã bị chém đứt, ruột cũng lòi ra ngoài. Kỳ lạ là máu của người này có màu xanh lá, nhìn lên khuôn mặt, bỏ qua phần bị cháy xém thì trông rất quen mặt — Là Trần Vũ!
“Sao anh lại…?” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn thấy Trần Vũ, cả hai đều lắp bắp kinh hãi.
“Haha…” Trần Vũ ngẩng đầu nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười nói, “Quả nhiên, không ngờ lại tới nhanh như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc vẫn rất ghét người này, hắn hại rất nhiều người, nhưng mà bây giờ lại không dám khẳng định bộ dạng này của hắn là thật hay chỉ là ảo giác? Tuy rằng Trần Vũ rất đáng hận, nhưng nhìn thấy thảm trạng của hắn lúc này vẫn khiến cho người ta bi thương.
“Đừng để suy nghĩ mê hoặc.” Lam Minh đột nhiên mỉm cười, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Đối với cái thứ này, chỉ cần còn trái tim và vài tế bào thì vẫn có thể sống lại.”
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, giờ nhìn lại mới thấy, sở dĩ Trần Vũ nhúc nhích thật ra là đang sinh trưởng từ từ, không đúng, nói chính xác là, thoạt nhìn là từ từ nhưng thật ra là rất nhanh. Miệng vết thương đang không ngừng thay da non.
“Sao máu của ngươi đã thay đổi nhưng vẫn không chết?” Lam Minh khó hiểu hỏi.
Trần Vũ chỉ cười, mặt của hắn lúc này đã khôi phục nguyên trạng, “Cái này tôi cũng muốn biết, có điều bây giờ hai người chắc hẳn không có thời gian nói chuyện với tôi nhỉ?”
Lam Minh sửng sốt.
“Người vừa mới rời khỏi đây, hình như mới là người mà hai người muốn tìm.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau — Phải tìm hắn sao?
“Nếu hai người giết tôi bây giờ thì cũng chỉ giết được một tên lâu la không quan trọng.” Tay của Trần Vũ đã hồi phục, hắn nâng cằm nói, “Không giết tôi thì còn có cơ hội bắt được tên kia, hắn đi về phía Bắc.”
Lam Minh nhăn mày.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn Lam Minh, người này chỉ suy xét có hai giây liền xoay người phóng ra ngoài, nhảy lên lưng Sphinx, “Đi về hướng Bắc!”
“Đi đâu?” Sphinx lập tức đứng dậy sải chân phóng đi, vừa chạy vừa hỏi.
“Đi bắt cá lớn!” Lam Minh liếm liếm khóe miệng, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.
Nhưng mà mọi người vừa mới nghe xong lời Bạch Lâu kể lại, ai ai cũng nhìn Lam Minh từ trên xuống dưới, muốn tìm thấy cảm giác của nhân vật truyền kỳ kia trên người hắn… Có điều chỉ vô dụng thôi.
Lam Minh thấy ánh mắt quái dị của mọi người, trong lòng không rõ có vấn đề gì.
Hắn vỗ vỗ đầu Sphinx, cười nói, “Sao không gọi một tiếng?”
Mọi người há to miệng — Nó biết nói sao?
Sphinx vẫy vẫy, hé miệng, “Người phàm.” Thanh âm to như chuông đồng, có sức hút to lớn.
“Phàm cái đầu mi.” Lam Minh đạp nó một cái, giới thiệu mọi người với nó.
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc chừng mười giây, đột nhiên nhảy lên chỉ vào con sư tử la lớn, “Nó biết nói! Nó nói được kìa!”
“Sphinx là Phi Sư.” Bạch Lâu nói, “Phi Sư là thần thú, là thú vật cao cấp chỉ có quý tộc mới được cưỡi, có điều đã bị diệt sạch từ xa xưa, Sphinx đại khái là hỗn huyết của mấy vị thần linh, cho nên mới biết nói.”
…
Trong đầu của Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ lúc này chỉ còn hai từ — Hỗn huyết.
Thần và sư tử… Sao lại là hỗn huyết? Lai giống sao?
“Lam Minh.” Sphinx nhìn hắn, “Ai đã giải trừ phong ấn cho ngươi?”
Lam Minh chỉ Miêu Tiêu Bắc, “Cậu ấy.”
Sphinx ngẩng cao đầu cao ngạo nhìn Miêu Tiêu Bắc, một lúc sau mới nói được một câu, “Ồ, người đẹp, dáng người thật tốt!”
Lam Minh đạp Sphinx văng xuống đất, “Đẹp hay không liên quan gì tới mi!”
Sphinx lẻn chạy ra một bên, tới cạnh từng người ngửi ngửi, cuối cùng vẫn lết tới bên Miêu Tiêu Bắc, nhìn nhìn hắn, “Ta vẫn thích người này nhất.”
Miêu Tiêu Bắc lui ra sau, Sphinx lưu manh mặt dày đi theo.
“Xùy xùy ~~” Cổ Lỗ Y nhô đầu ra khỏi balo, phất phất tay, giống như đuổi Sphinx đi.
Miêu Tiêu Bắc lập tức bảo vệ nó, tránh xa Sphinx ra, lỡ bị nuốt chửng rồi biết tính sao? Xem chừng Cổ Lỗ Y còn không đủ để nhét kẽ răng.
“Sphinx!” Lam Minh trừng mắt nhìn nó, “Mi thành thật chút đi, coi chừng ta thiến bây giờ!”
Sphinx có chút bất mãn, cuối cùng vẫn về chỗ Lam Minh, ngồi xuống liếm lông.
Miêu Tiêu Bắc nhìn Sphinx một lúc lâu, “Lam Minh… Anh muốn đưa nó về?”
“Tất nhiên.” Lam Minh gật đầu, “Nó cũng xem như là bạn nối khố của tôi, với lại nó linh hoạt hơn và chạy nhanh hơn mấy cái xe, phi cơ linh tinh đó.”
“Có thể nuôi sư tử sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có khi nào bị bắt không? Hay bị bẻ cánh?”
“Xì!” Lam Minh đạp hắn một cước, “Biến thân!”
Sphinx lập tức lắc lắc đầu, bước ra xa mấy bước, ngồi xuống… Sau đó biến thành một pho tượng đồng.
…
“Ô!” Phong Tiểu Vũ lại gần sờ thử, tay chạm thấy cứng, rõ ràng là sư tử bằng đồng.
“Rất thần kỳ.” Bạch Lâu cũng lại gần xem.
“Thần kỳ ha?” Sphinx đột nhiên mở miệng.
Ai có mặt ở đó cũng hết cả hồn.
“Vậy thì nuôi tròng nhà cũng được, mang ra đường cũng chẳng hề gì, muốn nó biến thành sư tử lúc nào cũng được.” Lam Minh vừa lòng gật đầu.
Miêu Tiêu Bắc có chút dở khóc dở cười, “Nhưng mà… Nhìn nó có vẻ ăn nhiều lắm, anh nuôi nổi sao?” Nói xong liền liếc mắt nhìn Lam Minh.
Lam Minh đột nhiên mỉm cười, lại gần hỏi, “Bắc Bắc, cậu đang làm nũng với tôi hả?”
Miêu Tiêu Bắc liếc xéo, nghiến răng nói, “Vậy anh tự nuôi đi!”
Lam Minh trầm mặc một lúc, xoay đầu nói với Sphinx, “Tự lực cánh sinh!”
“Hơ?” Sphinx có chút bất mãn, lắc lắc đầu biến trở lại thành nguyên dạng, nằm dưới đất liếm lông, hỏi Lam Minh, “Dạo này ngươi vẫn làm nghề cũ?”
“Ừ.” Lam Minh nhìn nó, đột nhiên nói, “Chắc lâu rồi không hoạt động giãn gân giãn cốt, có muốn đi dạo không?”
“Ố?” Sphinx nở nụ cười, “Có cái gì vui không?”
“Đi bắt một tên huyết tộc biến dị.” Lam Minh đáp.
“Xí.” Sphinx mất hứng thú tiếp tục nằm liếm lông, “Huyết tộc biến dị thì có là cái cóc khô gì, động vật cấp thấp.”
“Mang trong người virus G thăng cấp.” Lam Minh mỉm cười.
Sphinx ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Lam Minh.
Lam Minh vẫn giữ nụ cười.
“Chúng ta đi tìm hắn.” Lam Minh leo lên lưng Sphinx, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, cái máy kia xài thế nào?”
Miêu Tiêu Bắc cầm máy định vị mà Lam Minh mới đưa cho hắn, “Ờ… Cái này dùng tốt đó.”
“Cậu đi với tôi đi.” Lam Minh vẫy vẫy Miêu Tiêu Bắc.
“Hay đợi nghiên cứu ra loại virus rồi hẵng đi?” Bạch Lâu lo lắng, “Lỡ bứt dây động rừng thì khổ.”
“Đi bắt sống rồi đem về cho Frank nghiên cứu, lúc đó có khi còn ra kết quả nhanh hơn!” Lam Minh nhếch miệng cười, có vẻ đắc ý.
Miêu Tiêu Bắc hơi do dự, cảm thấy đi với hắn chi bằng đi ngủ còn sướng hơn, nhưng chưa kịp trả lời thì đã bị Lam Minh bế lên lưng Sphinx.
“Đi thôi.” Sphinx mở rộng đôi cánh, chạy vài bước lấy đà bay lên trời… Cánh đập mấy cái bay về phía xa.
Mọi người mở to mắt nhìn, Phong Tiểu Vũ hỏi, “Nói bay là bay liền vậy đó hả? Có bay về không? Chúng ta ngồi máy bay phải tốn mười mấy tiếng!”
“Ừ.” Bạch Lâu cười cười, “Tốc độ của thần thú rất đáng sợ.”
Hắn xoay đầu lại thì thấy Cảnh Diệu Phong còn đang nhìn mình, Bạch Lâu nhìn đối phương với ánh mắt lãnh cảm, Cảnh Diệu Phong chỉ cười, “Lâu rồi không thấy em cười.”
Bạch Lâu xoay người quay về phòng ngủ.
…
“Này!” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy gió thổi quá to nhưng không có chỗ nào bám giữ thăng bằng, đành phải ôm balo, bảo vệ Cổ Lỗ Y, sợ nó bị gió cuốn bay mất.
Nhưng Cổ Lỗ Y trông có vẻ rất hưng phấn, thò nửa cái đầu ra ngoài, tay nắm lại, rầm rì kêu gì đó.
Lam Minh một tay ôm lấy Miêu Tiêu Bắc, thỏ thẻ bên tai hắn, “Bắc Bắc, Cổ Lỗ Y là long tộc, rồng là loài duy nhất có thể đem ra so sánh với Phi Sư… Tốc độ của bọn nó cũng rất nhanh.”
“Hở.” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại nhìn Lam Minh.
“Sẽ tới nhanh thôi.” Lam Minh ôm chặt Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta nói chuyện tình cảm ha? Hay muốn làm chút chuyện thú vị? Cậu quyết định đi.”
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn, đột nhiên muốn nói chuyện ngày xưa của Lam Minh, liền hỏi, “Nè, bọn họ nói ngày xưa anh ít nói, trầm tĩnh, không thích cười, rất khốc, có phải thật không?”
Lam Minh nhướn mày.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Sphinx nói, “Cố tình ra vẻ thôi, thằng nhóc thối tha.”
Lam Minh lập tức đá nó một cái.
Miêu Tiêu Bắc lo lắng túm lấy lông Sphinx, ý bảo — Đá nó có sao không vậy? Nó là phương tiện giao thông nha.
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Lam Minh nhún vai, trốn tránh.
Thế là lại nghe giọng của Sphinx vang lên, “Cái thằng cha đó đó, từ nhỏ đã có cuộc sống không hạnh phúc, tự giam cầm bản thân!”
Lam Minh lại đạp nó thêm một cú.
“Không hạnh phúc?” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn Lam Minh, đột nhiên trong lòng trào dâng hứng thú, không biết ba mẹ của Lam Minh trông như thế nào ha.
“Mẹ cha nội đó là người đẹp, còn ba là tên khốn đạn đầu tiên của vũ trụ… Ai nha!” Sphinx còn chưa nói xong đã bị Lam Minh nhéo lỗ tai, không hề nương tay.
“Đau! Ngươi tin ta đá ngươi xuống không?” Sphinx hung tợn liếc Lam Minh.
“Thế mi có tin ta làm thịt mi rồi nướng lên ăn không?!” Lam Minh hỏi lại.
“Xí.” Sphinx bất mãn, “Thằng nhóc xấu xa!”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, trên đời này có một con sư tử gọi Lam Minh mấy ngàn tuổi là thằng nhóc xấu xa, hắn có chút tò mò hỏi, “Sphinx, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Không nhớ nữa, lúc mấy ngàn tuổi thì thằng nhóc kia mới sinh ra thôi.” Sphinx cười xấu xa, “Người đẹp, đoán thử đi.”
Miêu Tiêu Bắc trầm mặc một lúc, vươn tay nhéo lỗ tai Sphinx, vô cùng ra sức.
“Á á đau…” Sphinx đau điếng, xoay đầu lại thì nhìn thấy ấn ký trên tay Miêu Tiêu Bắc, trừng mắt, “Á!”
“Đi!” Lam Minh đánh một cái vào đầu nó, “Nhìn phía trước giùm cái! Coi chừng đâm sầm vào máy bay bây giờ!”
Sphinx cũng nhìn thấy ấn ký trên tay Lam Minh, giật mình há to miệng, “Hai người… hai người sao lại…”
Lam Minh đè đầu nó lại, bắt nó nhìn đằng trước, “Câm miệng! Bay cho cẩn thận vào!”
…
Vì thế, hai người một sư tử còn có một con rồng nhỏ giữa bầu trời đêm vừa bay vừa gây om sòm.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh gần tới dị thường, cảm thấy có chút khó tin, hắn bắt đầu tin tưởng, có khi ông già Noel thật sự có trên đời, cho nên lập tức xoay đầu hỏi Lam Minh, “Ông già Noel ở đâu vậy?”
Lam Minh trầm mặc một lát mới nói, “Bắc cực.”
“Ồ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, thì ra có thiệt.
Một lát sau lại nghe Lam Minh “Phốc” một tiếng bật cười, “Tin thật kìa! Trời ơi tin thật kìa!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh khó hiểu, chỉ thấy Lam Minh và Sphinx cười nắt nẻ.
Sphinx cười tới không thể ngậm miệng lại được, “Thú vị, người này quả là thú vị!”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, một người một sư tử này có một điểm giống nhau chính là cấp bậc ngu ngốc!
Tốc độ của Sphinx không thể dùng máy bay bình thường để hình dung, không lâu sau đã về tới thành phố S.
“Ế?” Sphinx có chút tán thưởng, “Lam Minh, ngươi ở một nơi đẹp vậy sao? Chắc là có nhiều người đẹp lắm nhỉ?”
“Im.” Lam Minh vỗ vào đầu nó, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Vị trí cụ thể ở đâu?”
“À.” Miêu Tiêu Bắc nhìn vào máy định vị, “Chúng ta cách mục tiêu còn một khoảng, có vẻ là ở hướng đông?”
“Hướng kia!” Sphinx đổi hướng, “Có thể theo ánh trăng để phân rõ.”
“Vậy thì hướng kia.” Miêu Tiêu Bắc chỉ về phía trước, “Bay thêm một chút nữa là tới.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Sphinx phóng về phía trước.
Lam Minh có chút bất mãn, “Sphinx, không cần quá nhập tâm vào trò chủ tớ.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vươn tay vuốt cằm, đôi chủ tớ này ở trong mắt người ta là một cặp đôi anh hùng trừ gian diệt bạo, là hoàng tử và sư tử oai phong, nhưng sự thật thì là một cặp háo sắc, nói chuyện tào lao, bể mộng a!
…
Sphinx bay thêm được một lúc, Miêu Tiêu Bắc nhìn vào máy định vị, chấm xanh của cả ba đang dần đến gần mục tiêu chấm đỏ, nếu xuống thêm chút nữa sẽ nhìn thấy khu đất trống.
Lam Minh nhìn xuống dưới, “Có vẻ là tới rồi.”
“Giờ làm gì?” Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn xuống.
Sphinx dường như đã phát hiện ra gì đó, dừng lại giữa không trung nói với Lam Minh, “Khu này trông có vẻ nguy hiểm, khí hắc ám rất mạnh.”
“Xuống xem chút đi.” Lam Minh ra lệnh, Sphinx lập tức thả người lượn xuống.
Sphinx đáp xuống bãi đất trống, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy quen thuộc, “Chính là ở đây, nhưng mà không biết cửa vào nằm ở đâu.”
Lam Minh nhảy xuống lưng Sphinx, nói với nó, “Tìm đi.”
Miêu Tiêu Bắc cũng nhảy xuống, Sphinx cúi đầu ngửi ngửi, tìm xung quanh, miệng lầm bầm oán giận, “Thứ gì á, ta là sư tử, là vua của muôn loài, đứng đầu trong thần thú mà đối xử như chó vậy đó!”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được, xoay đầu hỏi Lam Minh, “Lúc trước giữa cả hai có chuyện gì xảy ra sao? Sao giờ lại thay đổi lớn quá vậy?”
Lam Minh lắc đầu nói, “Từ đó tới giờ Sphinx là vậy đó, cho nên bị đánh hoài à.”
Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, ý của Lam Minh là — Từ đó tới giờ Sphinx là như vậy mà hắn cũng thế, không thay đổi?
“Xuỵt!”
Lúc này, Sphinx đột nhiên ngẩng đầu, chỉ chỉ miếng đất dưới chân, nháy mắt với hai người.
Lam Minh bước tới chỗ Sphinx, nhìn xuống đất, cây cỏ ở vùng đó đều chết khô nhưng xung quanh lãi rất tươi tốt.
“Là cửa xuống tầng hầm?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tôi nhớ ở vùng này ngày xưa là hầm trú ẩn.”
“Hầm trú ẩn?” Lam Minh sờ cằm, “Nói vậy thì cũng có thể. Nhắn tin cho Khiết Liêu đi, nếu hắn biết chắc hẳn sẽ phái vài người sói tới.”
“Ok.” Miêu Tiêu Bắc lấy điện thoại ra nhắn tin, đột nhiên nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một hình ảnh — Một người đeo mặt nạ.
“A!” Miêu Tiêu Bắc vung tay, di động bay đi, Lam Minh khó hiểu chụp lấy, nhìn hắn, “Gì vậy?”
“Có người…” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào di động, trong lòng khó hiểu, có phải gặp quỷ rồi không?
Nhưng mà khi Lam Minh nhìn vào di động thì chẳng thấy gì, hắn đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem, căn bản chẳng có người đeo mặt nạ nào cả, chỉ có hình Cổ Lỗ Y học theo MJ nhảy nhót mà thôi.
“Á… Chả lẽ tôi nhìn lầm?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, nghi ngờ bản thân có khi nào hoa mắt không.
“Cậu nhìn thấy ai?” Lam Minh hỏi.
“Một người đeo mặt nạ.” Lam Minh nhớ lại, “Có chút quen quen, hình như… Chính là người đi cùng Trần Vũ xuống tầng hầm mà chúng ta thấy lúc nãy.”
“Ể?” Lam Minh cũng thấy kì lạ.
“Chắc là nguyên lý của đồ điện.” Sphinx đột nhiên lên tiếng, “Người nọ đại khái có linh lực mạnh, nguyền rủa mảnh đất này, bởi vì linh lực của Bắc Bắc mỹ nhân cũng rất mạnh, đặc biệt là khi năng lực siêu mạnh va chạm với ấn ký, vì thế sẽ thấy được hình ảnh.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Sphinx đang nói cái gì vậy?
“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu, “Xem ra bên trong ngoại trừ tên huyết tộc kia ra, còn có một kẻ khác cực kì lợi hại, không khí âm u bên ngoài nói không chừng là do hắn để lại.”
“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên lên tiếng, “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Không đúng?” Lam Minh khó hiểu nhìn hắn, “Có chỗ nào lạ à?”
“Không nói rõ được.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày lắc đầu, cố gắng suy nghĩ, có thể cảm nhận được tin tức không?
Hắn nghĩ như vậy, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng ồn ào, có những tiếng nói hỗn loạn, có tiếng kêu thảm thiết… tiếng hét chói tai, lửa cháy bập bùng…
“Bắc Bắc!” Lam Minh vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngây ra, “Có chuyện gì vậy?”
“Có rất nhiều người chết!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Hình như không đúng lắm.”
Lam Minh và Sphinx liếc nhìn nhau, sao lại có người chết?
Sphinx ngửi ngửi, đột nhiên mở to mắt, “Không xong, khí hắc ám tập trung ở khu này là vì để chặn mùi máu!”
Lam Minh sửng sốt, rút Minh ra, cạy miếng che tầng hầm lên, cùng lúc đó, mùi máu cùng với mùi khét trộn lẫn vào nhau xộc lên mũi, giống như có thứ gì đó bị đốt trụi.
Nhìn vào bên trong chỉ thấy một màu đen như mực, có rất nhiều thi thể vẫn còn đang cháy, những ngọn lửa yếu ớt, trông chẳng khác nào địa ngục.
“Sao lại như vậy…” Miêu Tiêu Bắc giật mình không thôi, “Lúc nãy nhìn thấy đâu phải thế này!”
“Chúng ta tới chậm một bước rồi.” Lam Minh nhíu mày, “Có người hủy thi diệt tích!”
“Vậy những người bên dưới là quỷ hay là cái gì khác?” Miêu Tiêu Bắc hy vọng đó không phải người, tuy ma vật chết rồi thì cũng đáng thương nhưng trong lòng lại thấy ma vật có chết cũng không chảy máu, biến thành tro cũng sẽ không đau khổ.
“Vào xem đi.” Lam Minh cởi áo khoác, che lên đầu Miêu Tiêu Bắc, sau đó ôm lấy hắn.
“Tự tôi đi được!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Với lại bên dưới còn lửa, mà chúng ta lại mở cửa hầm, gió thổi vào có khi nào gây cháy lần hai không, bên dưới có thể còn nóng.”
“Nóng cho nên mới phải bế cậu xuống!” Lam Minh cười cười, “Không khí ở dưới chắc hẳn có vấn đề, nếu không chịu nổi tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho!” Nói xong liền nháy mắt.
Miêu Tiêu Bắc im lặng.
“Đi thôi!” Lam Minh bế Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống dưới, “Sphinx, trông cửa.”
“Thì trông cửa.” Sphinx vẫy vẫy đuôi, nằm xuống liếm lông, miệng lầm bầm bất mãn, “Vẫn xem ta như con chó… cơ mà không ngờ nửa kia của chủ nhân lại là đại pháp sư, tuy rằng trông cũng đẹp đó nhưng xem ra cũng rất dễ đùa giỡn.”
Lam Minh ôm Miêu Tiêu Bắc vào trong, quả nhiên lập tức cảm thấy xung quanh nóng rực.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhìn Lam Minh, “Nóng như vậy, anh có sao không? Dưới đất có nóng không?”
Lam Minh nói, “Nóng hay lạnh không thành vấn đề với tôi, nếu ấm ấm thì tôi còn quan tâm chút xíu… Bắc Bắc, quan tâm tôi hả?”
Miêu Tiêu Bắc thật muốn đánh người này, từ khi nào bán hủ đã trở thành thói quen vậy hả!
“Cổ Lỗ Y, có nóng không?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y, thấy nó cả người đỏ rực, lăn qua lăn lại rất thoải mái.
“Nó là rồng lửa.” Lam Minh lắc đầu, “Sao có thể sợ nóng chứ!”
Miêu Tiêu Bắc phẩy phẩy tay, nhưng mà tôi nóng!
Hai người tiến sâu vào trong.
“Ở bên kia!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên chỉ về phía trước, “Anh nhìn đi!”
Lam Minh nhìn theo hướng chỉ tay của Miêu Tiêu Bắc, trong đống thi thể bị đốt cháy có cái gì đó nhúc nhích, hình như là người,nhưng mà sao trông ngắn quá!
Tới gần vài bước mới thấy rõ, Miêu Tiêu Bắc sợ tới mức mặt trắng bệch, xoay đầu đi không dám nhìn.
Lam Minh nhìn kỹ, lúc nãy nhìn thấy ngắn là vì chỉ có nửa thân người! Nửa người dưới của người kia đã bị chém đứt, ruột cũng lòi ra ngoài. Kỳ lạ là máu của người này có màu xanh lá, nhìn lên khuôn mặt, bỏ qua phần bị cháy xém thì trông rất quen mặt — Là Trần Vũ!
“Sao anh lại…?” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn thấy Trần Vũ, cả hai đều lắp bắp kinh hãi.
“Haha…” Trần Vũ ngẩng đầu nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười nói, “Quả nhiên, không ngờ lại tới nhanh như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc vẫn rất ghét người này, hắn hại rất nhiều người, nhưng mà bây giờ lại không dám khẳng định bộ dạng này của hắn là thật hay chỉ là ảo giác? Tuy rằng Trần Vũ rất đáng hận, nhưng nhìn thấy thảm trạng của hắn lúc này vẫn khiến cho người ta bi thương.
“Đừng để suy nghĩ mê hoặc.” Lam Minh đột nhiên mỉm cười, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Đối với cái thứ này, chỉ cần còn trái tim và vài tế bào thì vẫn có thể sống lại.”
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, giờ nhìn lại mới thấy, sở dĩ Trần Vũ nhúc nhích thật ra là đang sinh trưởng từ từ, không đúng, nói chính xác là, thoạt nhìn là từ từ nhưng thật ra là rất nhanh. Miệng vết thương đang không ngừng thay da non.
“Sao máu của ngươi đã thay đổi nhưng vẫn không chết?” Lam Minh khó hiểu hỏi.
Trần Vũ chỉ cười, mặt của hắn lúc này đã khôi phục nguyên trạng, “Cái này tôi cũng muốn biết, có điều bây giờ hai người chắc hẳn không có thời gian nói chuyện với tôi nhỉ?”
Lam Minh sửng sốt.
“Người vừa mới rời khỏi đây, hình như mới là người mà hai người muốn tìm.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau — Phải tìm hắn sao?
“Nếu hai người giết tôi bây giờ thì cũng chỉ giết được một tên lâu la không quan trọng.” Tay của Trần Vũ đã hồi phục, hắn nâng cằm nói, “Không giết tôi thì còn có cơ hội bắt được tên kia, hắn đi về phía Bắc.”
Lam Minh nhăn mày.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn Lam Minh, người này chỉ suy xét có hai giây liền xoay người phóng ra ngoài, nhảy lên lưng Sphinx, “Đi về hướng Bắc!”
“Đi đâu?” Sphinx lập tức đứng dậy sải chân phóng đi, vừa chạy vừa hỏi.
“Đi bắt cá lớn!” Lam Minh liếm liếm khóe miệng, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.
/177
|