Xe chạy về phía biệt thự ở ngoại ô thành phố S.
Miêu Tiêu Bắc ngồi ở ghế phó lái, xem lá thư của Thomas.
“Sao vậy?” Lam Minh thấy sắc mặt hắn có điều nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Ông Thomas đó.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hỏi Lam Minh, “Tại sao ông ta lại để mọi người đốt chết Maggie? Maggie cho dù có chút khả nghi, nhưng bọn họ dù sao cũng cùng nhau lớn lên, huống chi trước đó ông ta còn yêu Maggie, sao lại nhẫn tâm để người ngoài đốt chết bà ấy?”
“Cho nên…”
“Cho nên anh ghét con người mà, anh sẽ biết.” Miêu Tiêu Bắc không đợi Lam Minh nói xong liền tiếp lời, “Ma quỷ cũng đâu phải ai cũng tốt, Sophie kia là đầu sỏ gây nên.”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, cong khóe miệng, một tay cầm bánh lái, một tay khoác vai Miêu Tiêu Bắc, “Cho nên con người và ma quỷ phải hòa chung với nhau mới là tốt nhất.”
Miêu Tiêu Bắc không nặng không nhẹ đánh lên mặt hắn, Lam Minh cũng giả bộ như bị đánh trúng rất đau, nhìn hắn như vậy rất muốn đánh thêm.
“Ê…”
Khiết Liêu nằm chỏng vó ở đằng sau, nhấc chân đạp lưng ghế, “Hai người có muốn thân thiết thì cũng phải lựa chỗ chứ, ở đằng sau còn người nha.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cũng xoay đầu, đồng thanh nói, “Cậu cũng đâu phải người.”
…
Khiết Liêu im lặng, mặc kệ hai người họ, xoay người nằm xuống ghế, “Được rồi, hai người muốn làm gì thì làm đi, cứ xem tôi như không khí là được.”
Lam Minh nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc — Có vấn đề.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu, thấy Khiết Liêu nằm ngửa nhìn lên trần xe, Cổ Lỗ Y bay bay ở phía trên, cầm máy điện tử chơi trò chơi.
“Này.” Miêu Tiêu Bắc hỏi Khiết Liêu, “Dạo này cậu hay gắt gỏng nhỉ.”
“Có hả?” Khiết Liêu nhướn mày, “Người sói vốn là loài bạo lực cuồng dã mà, đâu có giống quỷ hút máu, thứ ẻo lả.”
Miêu Tiêu Bắc bật cười, “Đúng rồi… dạo này không thấy cậu gây sự với Tiêu Hoa.”
Khiết Liêu giật khóe miệng, xoay đầu, “Cũng đâu phải ngày nào cũng gây, tôi cãi nhau với con người làm gì.”
“Hôm đó Tiêu Hoa có nói về cậu với tôi.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói.
“Hắn nói gì?” Khiết Liêu mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại nhìn hắn, “Cậu quan tâm lắm à?”
“Nói đi, đừng thừa nước đục thả câu!” Khiết Liêu sốt ruột.
“Tiêu Hoa nói với tôi, người sói có phải giống con gái hay không, cứ mỗi tháng là có vài ngày tính tình thay đổi.” Miêu Tiêu Bắc cười nói, “Ảnh nói dạo này cậu thay đổi kinh khủng thật.”
Khiết Liêu bĩu môi, có chút mất mát.
“Không tốt?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Chứng tỏ ảnh rất quan tâm cậu nha.”
“Quan tâm?” Khiết Liêu tò mò nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thấy Khiết Liêu lúc này rất giống một con sói con ngây thơ, liền hỏi, “Sao cậu lại để ý thái độ của Tiêu Hoa đối với cậu quá vậy?”
Khiết Liêu đỏ mặt, “Làm gì có!”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, trong đầu nảy ra một suy nghĩ — Tình đầu! Khiết Liêu bây giờ là đúng tiêu chuẩn tình đầu luôn!
Thấy Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cười xấu xa, Khiết Liêu nhịn không được hỏi, “Gì vậy…”
“Tôi nghe nói Tiêu Hoa rất được yêu thích.”
Chính lúc này, Bạch Lâu đột nhiên nhô đầu vào từ trần xe.
“Ba má ơi!” Khiết Liêu bị hắn dọa sợ, giật cả mình, “Sao anh vào đây được?”
Bạch Lâu cười hì hì chui vào, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Cậu với Tiêu Hoa đi chung thường xuyên vậy mà không phát hiện ra sao? Có rất nhiều người thích hắn, ông chủ công ty khác tới bàn chuyện làm ăn còn chảy nước miếng mà!”
“Có không?” Khiết Liêu căng thẳng, “Chảy nước miếng làm gì? Động vật ăn thịt sao? Tên băng đá lạnh lùng đó…”
“Cái đó gọi là vẻ đẹp cấm dục nha.” Bạch Lâu cười xấu xa.
“Tôi nghe nói người sói có một nghi thức, nếu bạn đời của mình là con người, có thể biến họ trường sinh bất lão, có đúng không?”
Khiết Liêu khẽ động trong lòng, xoay mặt nhìn chỗ khác, “Dù là vậy… nhưng đối phương phải tự nguyện mới được.”
Miêu Tiêu Bắc nâng cằm nhìn Lam Minh — Khiết Liêu tới thời kỳ phiền não của tuổi dậy thì rồi, niên hạ luôn nha!
“Ừm…” Bạch Lâu vuốt cằm nhìn Khiết Liêu, “Nhưng mà Tiêu Hoa vẫn đối xử với cậu như thằng ngốc, làm sao Tiêu Hoa mới thay đổi suy nghĩ về cậu đây nhỉ?”
Khiết Liêu nhìn trời, “Chuyện này các anh bớt xen vô đi… Mà rốt cuộc anh vào đây bằng cách nào?”
Bạch Lâu nhướn mày, “Tôi là quỷ hồn, quên rồi hả?!”
Khiết Liêu bất đắc dĩ, dựa vào lưng ghế, ngẩn người.
Miêu Tiêu Bắc cười cười xoay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh cau mày nhìn về phía trước.
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hướng mắt của hắn, ở đằng trước là một khu dân cư, đại khái là khu biệt thự, căn nào cũng lùn lùn. Kì lạ chính là, rõ ràng xung quanh trời quang mây tạnh, nhưng chỉ có phía trên khu biệt thự đó là mây đen dầy đặc, lâu lâu còn có tiếng rền của sấm sét.
“Cái này có thể xem là điềm báo đi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, thả chậm tốc độ, “Hy vọng không tới quá trễ.”
Xe chạy vào khu nhà, Khiết Liêu mở cửa kính nhìn vào phòng trực, “Ê, nhìn đi!”
Mọi người nhìn vào phòng trực, chỉ thấy hai cảnh vệ nằm gục trên bàn ngủ.
“Lúc này mà ngủ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“Bị khống chế… Nó ở bên trong!” Lam Minh chậm rãi nói.
Khiết Liêu cũng gật đầu, xoay người vẫy tay với xe của Sishir, Long Tước ở phía sau.
Xe phía sau gật đầu — Đều ý thức ra tình huống rất nghiêm trọng.
Xe càng chạy sâu vào trong, sắc trời càng tối, tầm nhìn trước mặt cũng càng ngày càng khó nhìn.
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy nhiệt độ xung quanh xuống thấp, tình huống này là lần đầu tiên gặp.
“Cảm giác không đúng.” Bạch Lâu nhíu chặt mày, thấp giọng nói, “Chúng ta hình như đã xem nhẹ thực lực của Sophie.”
“Đúng là rất lợi hại.” Lam Minh gật đầu, “Cẩn thận chút.”
Xe chạy đến đúng địa điểm liền dừng lại, sắc trời dĩ nhiên cũng hoàn toàn tối đen, hơn nữa trong bóng đêm không có khả năng hấp thu, ánh sáng đèn xe chiếu ra xa cũng bị cắn nuốt.
Sau khi xuống xe, Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn biệt thự, nó bị một tầng khí đen bao phủ, mà ở bên trên lại có mây đen hình cầu kì lạ, có chỗ hõm vào, vài mặt người nhô ra… hoặc là bộ xương khô, tóm lại là có mấy thứ như vậy vắt ngang ở trên không trung, nhìn rất khó chịu.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Đây là do quá phẫn nộ mà thành?”
“Ừ.” Lam Minh nhíu mày, rất tán thưởng nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Không tệ!”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Dạo này tôi hay xem vũ dạ tập, chỉ là không được đầy đủ.”
“À mà…” Lam Minh đưa sát mặt vào Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ác linh cỡ này, không phải dạng tầm thường.”
“Được khuếch đại.” Sishir và Long Tước cũng xuống xe bước tới, Sishir nói, “Ma lực hoặc chú lực có thể cường đại hóa ác linh! Có người đã hạ chú ngữ lên nơi này.”
“Yêu ma này quả nhiên không đơn giản, cũng không biết từ cái gì biến thành.” Khiết Liêu ngáp một cái, “Vào xem đi.” Nói xong, hắn và Lam Minh cùng trèo vào biệt thự.
Miêu Tiêu Bắc xấu hổ, “Bấm chuông…”
“Bỏ đi Bắc Bắc.” Sishir chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, chỉ lên trời, “Anh nhìn tình hình bây giờ đi, đừng nhấn chuông.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ lại thấy cũng đúng.
Lam Minh leo vào trong, mở cửa ra, Miêu Tiêu Bắc bọn họ bước vào, vừa vào trong liền nhìn thấy ngoài bức tường cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu đỏ.
“Cửa mở.” Bạch Lâu chỉ chỉ… Dưới đất có một người đàn ông trung niên nằm ngủ.
“Trông giống người hầu.”
Mọi người liếc nhìn nhau, quả nhiên Sophie đã tới.
Chạy vào trong, Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, lại một lần nữa cảm thán Thomas này giàu thật.
Trong đại sảnh trống rỗng, cửa phòng trên lầu cũng đóng chặt.
Khiết Liêu ngửi ngửi, “Có người…”
Đồng thời.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân vô cùng kì lạ, giống như có người kéo chân đi, cùm cụm từng tiếng.
Tất cả theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ lát sau… Liền nhìn thấy một cái bóng màu đỏ xuất hiện giữa hành lang đen tối.
Tất cả nhướn mày — Đã thấy khuôn mặt này rồi! Chính là Marilyn trong ảnh chụp.
Miêu Tiêu Bắc không khỏi tán thưởng, quả nhiên không hề có dấu hiệu già đi, vẫn là Marilyn đẹp đẽ trẻ tuổi năm đó.
Chân cô mang đôi giày cao gót màu đỏ, tay kéo một chiếc vali. Kéo đi trên tấm thảm lông dê, khó trách lại phát ra âm thanh như người nào đó đang kéo đồ vật.
Marilyn thấy bên dưới có người, hơi nhíu mày, kéo vali xuống lầu, “… Các cậu giấu ông già sống dai đó ở đâu?”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ nghe xong, thật ra lại thở nhẹ, thì ra Thomas đã trốn rồi.
Lam Minh nhìn chằm chằm Marilyn một lúc, nhăn mày, lẩm bẩm, “Thì ra là một tán linh.”
Marilyn ngẩng đầu, liếc nhìn Lam Minh, cười khẽ, “Thì ra là khu ma nhân, không nghĩ lại có thể gặp một nhân vật thời xa xưa ở thời đại này, cảm động thật.” Nói xong lại quét mắt về phía Miêu Tiêu Bắc, “Ừm, một bé trai rất dễ thương.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mắt của mọi người đều là hỏa nhãn kim tinh, chỉ có mình là mắt người thường, không rõ người này là ai, liền hỏi Lam Minh bên cạnh, “Cô ta là cái gì? Bạch cốt tinh?”
“Bắc Bắc.” Bạch Lâu lại gần, thấp giọng nói vào tai Miêu Tiêu Bắc, “Cô ta là thể tập hợp của tán linh, từ rất rất nhiều oán linh không hoàn thiện tạo thành.”
Miêu Tiêu Bắc đại khái cũng tưởng tượng ra.
“Thằng cha đó gọi các người tới giết tôi?” Marilyn lấy thỏi son trong túi ra, nhìn vào gương sửa lại, “Tôi thấy các cậu cũng đừng phí thời gian làm gì, còn về phần tại sao, thì chính các cậu là người hiểu rõ nhất nhỉ?”
“Nghĩa là sao?” Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không hiểu.
“Mỗi một tế bào của cô ta có thể xem là một lời nguyền rủa, cho nên cho dù có đánh tan, oán khí vẫn sẽ xâm nhập vào người khác.”
“Oán khí…” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu được một chút, ở nơi này, có oán khí thì có thể hiểu, trong trại tập trung chắc là bị oán khí che phủ đi.
Marilyn trang điểm xong, liếc mắt thấy chiếc hộp Long Tước đang cầm.
Cô cong khóe miệng, “Xem ra tôi đã tìm được thứ cần tìm.” Nói xong, vươn tay ra trước mặt Long Tước, “Đưa cho tôi!”
Long Tước nhìn chiếc hộp trong tay, mở ra, bên trong là con búp bê Sophie bị đóng cọc gỗ vào ngực.
“Chết tiệt!” Marilyn tức giận, “Thằng cha quái vật không chết đó lại dám làm vậy với tôi!” Cô vừa nói vừa đi về phía trước, nhưng mới bước một bước… Đột nhiên, vẻ mặt Marilyn lại xuất hiện vẻ kì lạ.
Lam Minh sửng sốt, “Nguy rồi!” Nói xong, liền kéo Miêu Tiêu Bắc bọn họ ra ngoài… Nhưng vừa ra tới cửa, mặt đất lại rung chuyển, xung quanh phát ra tiếng “ầm ầm ầm”.
Nhìn lại, bốn bức tường đều có cửa sắt nhô ra, cả căn phòng trong nháy mắt bị lồng sắt giam chặt.
“Sao lại thế này?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, tình huống của bọn họ giống như bị trúng mưu.
Sishir nhìn oán khí xung quanh, đột nhiên bừng tỉnh, “Chết rồi, chúng ta hình như bị lừa rồi.”
“Đúng vậy.” Lam Minh ngồi xổm xuống, kéo tấm thảm lên.
Sàn nhà bên dưới có màu đỏ, bên trên vẽ rất nhiều phù chú kì lạ.
“Đây là chú gì?”
“Chú vực sâu.” Sishir nhìn, cười lạnh, “Là ma chú kéo hết tất cả xuống địa ngục.”
“Kể cả chúng ta?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
“Haha, nhiều năm trôi qua, thằng cha đó đã giết rất nhiều khu ma nhân.” Lúc này, Marilyn lại ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc, trông như chẳng có gì hít một hơi, phun ra làn khói làm cho gương mặt cô trở nên mờ ảo.
“Để tôi nói cho các cậu nghe sự thật.” Marilyn nhẹ nhàng thở dài, “Thomas, hắn hận tất cả những loài không giống mình!”
Tất cả đều sửng sốt.
“Trên thực tế, hắn yêu Maggie điên cuồng.” Marilyn bình thản nói, “Hắn cưới Marilyn về, chính là hy vọng Maggie có thể chiếm thân thể của cô ta, sau đó hai người yêu nhau sống đến già.”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc bọn họ kinh hãi.
“Hắn là một tên ngu xuẩn đáng thương.” Marilyn lại hít một hơi, “Tôi và Maggie quen nhau tại trại tập trung. Khi đó cô ấy còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ đã trốn đi để không bị đưa vào phòng khí độc, cô ấy cũng không ngoại lệ. Cô ấy ôm Sophie trốn vào căn phòng bên cạnh, cô ấy không sợ chết, nhưng thà rằng bị đói chết chứ cũng không muốn mình ra đi mà trông chẳng ra cái gì.”
Tất cả mọi người gật đầu, có thể hiểu.
“Tôi là một oán linh, chủ thể có thể là một linh hồn oan uổng, lâu quá rồi nên cũng không nhớ rõ. Ở nơi đó, oán linh nhiều lắm, hơn nữa vị trí của tôi còn là một cái hõm sâu, cho nên hầu như tất cả oán linh đều tụ tập vào đó, dần dần liền hình thành một linh hồn có ý thức… Tôi muốn tìm một thân thể để sống, cho nên chui vào cơ thể Sophie.”
“Ký sinh trên búp bê chứ không phải con người?” Khiết Liêu nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, con người ở đó cũng đâu biết sống được bao lâu.”
“Đúng vậy.” Marilyn gật đầu, “Câu chuyện sau đó chắc các cậu cũng biết rồi… Thomas chắc hẳn nói tôi gạt hắn, hại chết Maggie… Nhưng chính Maggie tự đi tìm chỗ chết.”
“Còn lá thư của Maggie?” Miêu Tiêu Bắc cầm lá thư ra.
“Là giả, tất cả đều do hắn ngụy tạo!” Marilyn lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sự thật là, Thomas đã sớm phát hiện sự có mặt của tôi, hắn nói với tôi, có đồng ý làm chút chuyện cho Maggie không. Tôi đương nhiên đồng ý, vì tôi thích cô ấy. Vì thế Thomas nói với tôi, hắn sẽ mang về một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau đó bảo tôi giải cứu linh hồn trong thân xác bé nhỏ của Maggie, đưa vào cơ thể của cô gái nọ… Nghĩa là tôi sẽ giết chết cô gái đó. Nhưng sau khi Maggie biết được, cô ấy lại không chịu, cô ấy nói nếu tôi thật sự yêu cô ấy thì cứ giết cô ấy đi. Cho nên lúc đó, Maggie thật sự đã tự bỏ mình. Sau đó tôi bỏ búp bê, nhập vào cơ thể của Marilyn. Khi Thomas biết chuyện này, hắn liền nổi điên, hắn cho rằng tôi hại chết Maggie sau đó chiếm thân thể của Marilyn, cho nên điên cuồng nghĩ mọi cách để giết tôi, còn có tất cả ma vật trên thế giới này.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Tình thế chuyển đột ngột, giờ phải làm sao?
Lam Minh cũng bất đắc dĩ, tình huống này đúng là lần đầu tiên gặp, hai bên đều cho là mình đúng, nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, xem ra cách nói của Marilyn có độ đáng tin cao hơn.
“Tóm lại, ra ngoài trước rồi tính sau.” Lam Minh nói xong, rút Minh ra.
“Các cậu có thể ra ngoài?” Marilyn có chút không dám tin, “Lồng sắt này có linh lực, ở phía trên còn bị phong ấn, linh thể bị giam sẽ không thể nào ra được.”
Đừng lo.” Sishir kéo Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, chúng ta có thể nhân tiện đi thăm địa ngục luôn, anh chưa tới lần nào mà ha? Tôi đưa anh đi du lịch!”
Miêu Tiêu Bắc dở khóc dở cười, du lịch địa ngục… Không biết lúc về có viết thành một bộ truyện hay không.
“Cái đó chỉ có tác dụng với linh thể.” Lam Minh nâng tay chém một đao, lồng sắt liền bị đứt thành từng đoạn, “Nhưng chúng tôi cũng đâu phải linh hồn bay lung tung.”
Khiết Liêu giơ chân, đá bay song sắt.
Mọi người bước ra ngoài, ở phía trước có mấy chiếc xe màu đen.
Marilyn vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu hỏi cô, “Cô không đi? Hay là không thể nhúc nhích?”
Marilyn nhún vai, đốt điếu thuốc thứ hai, vén chân váy lên, để Miêu Tiêu Bắc thấy chân của mình.
Ban đầu Miêu Tiêu Bắc có chút ngại, nhưng sau khi nhìn thấy liền nhíu mày… Thân thể Marilyn đã bị thối rữa nghiêm trọng.
“Thời gian của tôi vốn không nhiều.” Marilyn cười ảm đạm, “Chỉ là tham lam nơi muôn màu muôn vẻ này, không muốn đi mà thôi.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất tiếc nuối.
Thấy vẻ mặt của Miêu Tiêu Bắc, Marilyn mỉm cười, “Cậu thật sự rất đáng yêu, lúc Thomas còn nhỏ, cũng đáng yêu như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, giương mắt nhìn cô, “Cô… rốt cuộc là Sophie, hay là Maggie?”
Marilyn nở nụ cười, “Tôi là từ oán khí tạo thành, cậu đoán xem, Maggie và Marilyn thật sự khi chết đi, trong lòng có oán hận hay không?”
Miêu Tiêu Bắc há to miệng.
“Haha.” Marilyn cười lắc đầu, trên mặt hiện vẻ sầu bi, “Tôi sở dĩ nhiều năm vậy rồi vẫn chưa chết, là do muốn biết rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt của Marilyn, không hiểu sao Miêu Tiêu Bắc có cảm giác thời gian xáo trộn.
“Thomas, hắn rốt cuộc là vì cái gì mà từ một đứa bé đáng yêu trở thành như vậy?” Marilyn hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Hắn hiển nhiên không bị chiếm xác, nhưng cũng hình như không phải do tự nhiên… Tôi, Mary lẫn Maggie đều muốn biết đáp án.”
Xoay người bước ra ngoài, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh bọn họ cùng bước ra sân, chỉ thấy cửa xe mở ra, một ông lão tóc trắng chậm rãi bước xuống, nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc bọn họ.
Sau đó, ông ta nghiêng đầu nhìn vào trong, nâng tay chào Marilyn, “Chúng ta lại gặp nhau, Sophie.”
Marilyn nở nụ cười khinh thường.
Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ Thomas, cảm thấy ông chỉ là một người bình thường, liền thấp giọng hỏi Lam Minh, “Bọn họ hai bên đều cho là mình đúng, vậy rốt cuộc ai mới là người nói dối?”
Lam Minh nhướn mày, “Cái này rất phiền phức, để phân biệt người hay ma nói dối khó lắm.”
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy khó giải quyết.
Lam Minh lại nháy mắt với hắn — Người khác không nhận ra được, nhưng cậu thì có thể nha… Miệng người có thể nói dối, nhưng lòng người thì không.
Miêu Tiêu Bắc ngồi ở ghế phó lái, xem lá thư của Thomas.
“Sao vậy?” Lam Minh thấy sắc mặt hắn có điều nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
“Ông Thomas đó.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, hỏi Lam Minh, “Tại sao ông ta lại để mọi người đốt chết Maggie? Maggie cho dù có chút khả nghi, nhưng bọn họ dù sao cũng cùng nhau lớn lên, huống chi trước đó ông ta còn yêu Maggie, sao lại nhẫn tâm để người ngoài đốt chết bà ấy?”
“Cho nên…”
“Cho nên anh ghét con người mà, anh sẽ biết.” Miêu Tiêu Bắc không đợi Lam Minh nói xong liền tiếp lời, “Ma quỷ cũng đâu phải ai cũng tốt, Sophie kia là đầu sỏ gây nên.”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, cong khóe miệng, một tay cầm bánh lái, một tay khoác vai Miêu Tiêu Bắc, “Cho nên con người và ma quỷ phải hòa chung với nhau mới là tốt nhất.”
Miêu Tiêu Bắc không nặng không nhẹ đánh lên mặt hắn, Lam Minh cũng giả bộ như bị đánh trúng rất đau, nhìn hắn như vậy rất muốn đánh thêm.
“Ê…”
Khiết Liêu nằm chỏng vó ở đằng sau, nhấc chân đạp lưng ghế, “Hai người có muốn thân thiết thì cũng phải lựa chỗ chứ, ở đằng sau còn người nha.”
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cũng xoay đầu, đồng thanh nói, “Cậu cũng đâu phải người.”
…
Khiết Liêu im lặng, mặc kệ hai người họ, xoay người nằm xuống ghế, “Được rồi, hai người muốn làm gì thì làm đi, cứ xem tôi như không khí là được.”
Lam Minh nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc — Có vấn đề.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu, thấy Khiết Liêu nằm ngửa nhìn lên trần xe, Cổ Lỗ Y bay bay ở phía trên, cầm máy điện tử chơi trò chơi.
“Này.” Miêu Tiêu Bắc hỏi Khiết Liêu, “Dạo này cậu hay gắt gỏng nhỉ.”
“Có hả?” Khiết Liêu nhướn mày, “Người sói vốn là loài bạo lực cuồng dã mà, đâu có giống quỷ hút máu, thứ ẻo lả.”
Miêu Tiêu Bắc bật cười, “Đúng rồi… dạo này không thấy cậu gây sự với Tiêu Hoa.”
Khiết Liêu giật khóe miệng, xoay đầu, “Cũng đâu phải ngày nào cũng gây, tôi cãi nhau với con người làm gì.”
“Hôm đó Tiêu Hoa có nói về cậu với tôi.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói.
“Hắn nói gì?” Khiết Liêu mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại nhìn hắn, “Cậu quan tâm lắm à?”
“Nói đi, đừng thừa nước đục thả câu!” Khiết Liêu sốt ruột.
“Tiêu Hoa nói với tôi, người sói có phải giống con gái hay không, cứ mỗi tháng là có vài ngày tính tình thay đổi.” Miêu Tiêu Bắc cười nói, “Ảnh nói dạo này cậu thay đổi kinh khủng thật.”
Khiết Liêu bĩu môi, có chút mất mát.
“Không tốt?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Chứng tỏ ảnh rất quan tâm cậu nha.”
“Quan tâm?” Khiết Liêu tò mò nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thấy Khiết Liêu lúc này rất giống một con sói con ngây thơ, liền hỏi, “Sao cậu lại để ý thái độ của Tiêu Hoa đối với cậu quá vậy?”
Khiết Liêu đỏ mặt, “Làm gì có!”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, trong đầu nảy ra một suy nghĩ — Tình đầu! Khiết Liêu bây giờ là đúng tiêu chuẩn tình đầu luôn!
Thấy Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cười xấu xa, Khiết Liêu nhịn không được hỏi, “Gì vậy…”
“Tôi nghe nói Tiêu Hoa rất được yêu thích.”
Chính lúc này, Bạch Lâu đột nhiên nhô đầu vào từ trần xe.
“Ba má ơi!” Khiết Liêu bị hắn dọa sợ, giật cả mình, “Sao anh vào đây được?”
Bạch Lâu cười hì hì chui vào, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Cậu với Tiêu Hoa đi chung thường xuyên vậy mà không phát hiện ra sao? Có rất nhiều người thích hắn, ông chủ công ty khác tới bàn chuyện làm ăn còn chảy nước miếng mà!”
“Có không?” Khiết Liêu căng thẳng, “Chảy nước miếng làm gì? Động vật ăn thịt sao? Tên băng đá lạnh lùng đó…”
“Cái đó gọi là vẻ đẹp cấm dục nha.” Bạch Lâu cười xấu xa.
“Tôi nghe nói người sói có một nghi thức, nếu bạn đời của mình là con người, có thể biến họ trường sinh bất lão, có đúng không?”
Khiết Liêu khẽ động trong lòng, xoay mặt nhìn chỗ khác, “Dù là vậy… nhưng đối phương phải tự nguyện mới được.”
Miêu Tiêu Bắc nâng cằm nhìn Lam Minh — Khiết Liêu tới thời kỳ phiền não của tuổi dậy thì rồi, niên hạ luôn nha!
“Ừm…” Bạch Lâu vuốt cằm nhìn Khiết Liêu, “Nhưng mà Tiêu Hoa vẫn đối xử với cậu như thằng ngốc, làm sao Tiêu Hoa mới thay đổi suy nghĩ về cậu đây nhỉ?”
Khiết Liêu nhìn trời, “Chuyện này các anh bớt xen vô đi… Mà rốt cuộc anh vào đây bằng cách nào?”
Bạch Lâu nhướn mày, “Tôi là quỷ hồn, quên rồi hả?!”
Khiết Liêu bất đắc dĩ, dựa vào lưng ghế, ngẩn người.
Miêu Tiêu Bắc cười cười xoay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh cau mày nhìn về phía trước.
Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hướng mắt của hắn, ở đằng trước là một khu dân cư, đại khái là khu biệt thự, căn nào cũng lùn lùn. Kì lạ chính là, rõ ràng xung quanh trời quang mây tạnh, nhưng chỉ có phía trên khu biệt thự đó là mây đen dầy đặc, lâu lâu còn có tiếng rền của sấm sét.
“Cái này có thể xem là điềm báo đi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.
“Ừ.” Lam Minh gật đầu, thả chậm tốc độ, “Hy vọng không tới quá trễ.”
Xe chạy vào khu nhà, Khiết Liêu mở cửa kính nhìn vào phòng trực, “Ê, nhìn đi!”
Mọi người nhìn vào phòng trực, chỉ thấy hai cảnh vệ nằm gục trên bàn ngủ.
“Lúc này mà ngủ?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“Bị khống chế… Nó ở bên trong!” Lam Minh chậm rãi nói.
Khiết Liêu cũng gật đầu, xoay người vẫy tay với xe của Sishir, Long Tước ở phía sau.
Xe phía sau gật đầu — Đều ý thức ra tình huống rất nghiêm trọng.
Xe càng chạy sâu vào trong, sắc trời càng tối, tầm nhìn trước mặt cũng càng ngày càng khó nhìn.
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy nhiệt độ xung quanh xuống thấp, tình huống này là lần đầu tiên gặp.
“Cảm giác không đúng.” Bạch Lâu nhíu chặt mày, thấp giọng nói, “Chúng ta hình như đã xem nhẹ thực lực của Sophie.”
“Đúng là rất lợi hại.” Lam Minh gật đầu, “Cẩn thận chút.”
Xe chạy đến đúng địa điểm liền dừng lại, sắc trời dĩ nhiên cũng hoàn toàn tối đen, hơn nữa trong bóng đêm không có khả năng hấp thu, ánh sáng đèn xe chiếu ra xa cũng bị cắn nuốt.
Sau khi xuống xe, Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn biệt thự, nó bị một tầng khí đen bao phủ, mà ở bên trên lại có mây đen hình cầu kì lạ, có chỗ hõm vào, vài mặt người nhô ra… hoặc là bộ xương khô, tóm lại là có mấy thứ như vậy vắt ngang ở trên không trung, nhìn rất khó chịu.
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Đây là do quá phẫn nộ mà thành?”
“Ừ.” Lam Minh nhíu mày, rất tán thưởng nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Không tệ!”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Dạo này tôi hay xem vũ dạ tập, chỉ là không được đầy đủ.”
“À mà…” Lam Minh đưa sát mặt vào Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ác linh cỡ này, không phải dạng tầm thường.”
“Được khuếch đại.” Sishir và Long Tước cũng xuống xe bước tới, Sishir nói, “Ma lực hoặc chú lực có thể cường đại hóa ác linh! Có người đã hạ chú ngữ lên nơi này.”
“Yêu ma này quả nhiên không đơn giản, cũng không biết từ cái gì biến thành.” Khiết Liêu ngáp một cái, “Vào xem đi.” Nói xong, hắn và Lam Minh cùng trèo vào biệt thự.
Miêu Tiêu Bắc xấu hổ, “Bấm chuông…”
“Bỏ đi Bắc Bắc.” Sishir chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, chỉ lên trời, “Anh nhìn tình hình bây giờ đi, đừng nhấn chuông.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ lại thấy cũng đúng.
Lam Minh leo vào trong, mở cửa ra, Miêu Tiêu Bắc bọn họ bước vào, vừa vào trong liền nhìn thấy ngoài bức tường cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu đỏ.
“Cửa mở.” Bạch Lâu chỉ chỉ… Dưới đất có một người đàn ông trung niên nằm ngủ.
“Trông giống người hầu.”
Mọi người liếc nhìn nhau, quả nhiên Sophie đã tới.
Chạy vào trong, Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, lại một lần nữa cảm thán Thomas này giàu thật.
Trong đại sảnh trống rỗng, cửa phòng trên lầu cũng đóng chặt.
Khiết Liêu ngửi ngửi, “Có người…”
Đồng thời.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân vô cùng kì lạ, giống như có người kéo chân đi, cùm cụm từng tiếng.
Tất cả theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ lát sau… Liền nhìn thấy một cái bóng màu đỏ xuất hiện giữa hành lang đen tối.
Tất cả nhướn mày — Đã thấy khuôn mặt này rồi! Chính là Marilyn trong ảnh chụp.
Miêu Tiêu Bắc không khỏi tán thưởng, quả nhiên không hề có dấu hiệu già đi, vẫn là Marilyn đẹp đẽ trẻ tuổi năm đó.
Chân cô mang đôi giày cao gót màu đỏ, tay kéo một chiếc vali. Kéo đi trên tấm thảm lông dê, khó trách lại phát ra âm thanh như người nào đó đang kéo đồ vật.
Marilyn thấy bên dưới có người, hơi nhíu mày, kéo vali xuống lầu, “… Các cậu giấu ông già sống dai đó ở đâu?”
Miêu Tiêu Bắc bọn họ nghe xong, thật ra lại thở nhẹ, thì ra Thomas đã trốn rồi.
Lam Minh nhìn chằm chằm Marilyn một lúc, nhăn mày, lẩm bẩm, “Thì ra là một tán linh.”
Marilyn ngẩng đầu, liếc nhìn Lam Minh, cười khẽ, “Thì ra là khu ma nhân, không nghĩ lại có thể gặp một nhân vật thời xa xưa ở thời đại này, cảm động thật.” Nói xong lại quét mắt về phía Miêu Tiêu Bắc, “Ừm, một bé trai rất dễ thương.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mắt của mọi người đều là hỏa nhãn kim tinh, chỉ có mình là mắt người thường, không rõ người này là ai, liền hỏi Lam Minh bên cạnh, “Cô ta là cái gì? Bạch cốt tinh?”
“Bắc Bắc.” Bạch Lâu lại gần, thấp giọng nói vào tai Miêu Tiêu Bắc, “Cô ta là thể tập hợp của tán linh, từ rất rất nhiều oán linh không hoàn thiện tạo thành.”
Miêu Tiêu Bắc đại khái cũng tưởng tượng ra.
“Thằng cha đó gọi các người tới giết tôi?” Marilyn lấy thỏi son trong túi ra, nhìn vào gương sửa lại, “Tôi thấy các cậu cũng đừng phí thời gian làm gì, còn về phần tại sao, thì chính các cậu là người hiểu rõ nhất nhỉ?”
“Nghĩa là sao?” Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không hiểu.
“Mỗi một tế bào của cô ta có thể xem là một lời nguyền rủa, cho nên cho dù có đánh tan, oán khí vẫn sẽ xâm nhập vào người khác.”
“Oán khí…” Miêu Tiêu Bắc đã hiểu được một chút, ở nơi này, có oán khí thì có thể hiểu, trong trại tập trung chắc là bị oán khí che phủ đi.
Marilyn trang điểm xong, liếc mắt thấy chiếc hộp Long Tước đang cầm.
Cô cong khóe miệng, “Xem ra tôi đã tìm được thứ cần tìm.” Nói xong, vươn tay ra trước mặt Long Tước, “Đưa cho tôi!”
Long Tước nhìn chiếc hộp trong tay, mở ra, bên trong là con búp bê Sophie bị đóng cọc gỗ vào ngực.
“Chết tiệt!” Marilyn tức giận, “Thằng cha quái vật không chết đó lại dám làm vậy với tôi!” Cô vừa nói vừa đi về phía trước, nhưng mới bước một bước… Đột nhiên, vẻ mặt Marilyn lại xuất hiện vẻ kì lạ.
Lam Minh sửng sốt, “Nguy rồi!” Nói xong, liền kéo Miêu Tiêu Bắc bọn họ ra ngoài… Nhưng vừa ra tới cửa, mặt đất lại rung chuyển, xung quanh phát ra tiếng “ầm ầm ầm”.
Nhìn lại, bốn bức tường đều có cửa sắt nhô ra, cả căn phòng trong nháy mắt bị lồng sắt giam chặt.
“Sao lại thế này?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu, tình huống của bọn họ giống như bị trúng mưu.
Sishir nhìn oán khí xung quanh, đột nhiên bừng tỉnh, “Chết rồi, chúng ta hình như bị lừa rồi.”
“Đúng vậy.” Lam Minh ngồi xổm xuống, kéo tấm thảm lên.
Sàn nhà bên dưới có màu đỏ, bên trên vẽ rất nhiều phù chú kì lạ.
“Đây là chú gì?”
“Chú vực sâu.” Sishir nhìn, cười lạnh, “Là ma chú kéo hết tất cả xuống địa ngục.”
“Kể cả chúng ta?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.
“Haha, nhiều năm trôi qua, thằng cha đó đã giết rất nhiều khu ma nhân.” Lúc này, Marilyn lại ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc, trông như chẳng có gì hít một hơi, phun ra làn khói làm cho gương mặt cô trở nên mờ ảo.
“Để tôi nói cho các cậu nghe sự thật.” Marilyn nhẹ nhàng thở dài, “Thomas, hắn hận tất cả những loài không giống mình!”
Tất cả đều sửng sốt.
“Trên thực tế, hắn yêu Maggie điên cuồng.” Marilyn bình thản nói, “Hắn cưới Marilyn về, chính là hy vọng Maggie có thể chiếm thân thể của cô ta, sau đó hai người yêu nhau sống đến già.”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc bọn họ kinh hãi.
“Hắn là một tên ngu xuẩn đáng thương.” Marilyn lại hít một hơi, “Tôi và Maggie quen nhau tại trại tập trung. Khi đó cô ấy còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ đã trốn đi để không bị đưa vào phòng khí độc, cô ấy cũng không ngoại lệ. Cô ấy ôm Sophie trốn vào căn phòng bên cạnh, cô ấy không sợ chết, nhưng thà rằng bị đói chết chứ cũng không muốn mình ra đi mà trông chẳng ra cái gì.”
Tất cả mọi người gật đầu, có thể hiểu.
“Tôi là một oán linh, chủ thể có thể là một linh hồn oan uổng, lâu quá rồi nên cũng không nhớ rõ. Ở nơi đó, oán linh nhiều lắm, hơn nữa vị trí của tôi còn là một cái hõm sâu, cho nên hầu như tất cả oán linh đều tụ tập vào đó, dần dần liền hình thành một linh hồn có ý thức… Tôi muốn tìm một thân thể để sống, cho nên chui vào cơ thể Sophie.”
“Ký sinh trên búp bê chứ không phải con người?” Khiết Liêu nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, con người ở đó cũng đâu biết sống được bao lâu.”
“Đúng vậy.” Marilyn gật đầu, “Câu chuyện sau đó chắc các cậu cũng biết rồi… Thomas chắc hẳn nói tôi gạt hắn, hại chết Maggie… Nhưng chính Maggie tự đi tìm chỗ chết.”
“Còn lá thư của Maggie?” Miêu Tiêu Bắc cầm lá thư ra.
“Là giả, tất cả đều do hắn ngụy tạo!” Marilyn lắc đầu, nghiêm túc nói, “Sự thật là, Thomas đã sớm phát hiện sự có mặt của tôi, hắn nói với tôi, có đồng ý làm chút chuyện cho Maggie không. Tôi đương nhiên đồng ý, vì tôi thích cô ấy. Vì thế Thomas nói với tôi, hắn sẽ mang về một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau đó bảo tôi giải cứu linh hồn trong thân xác bé nhỏ của Maggie, đưa vào cơ thể của cô gái nọ… Nghĩa là tôi sẽ giết chết cô gái đó. Nhưng sau khi Maggie biết được, cô ấy lại không chịu, cô ấy nói nếu tôi thật sự yêu cô ấy thì cứ giết cô ấy đi. Cho nên lúc đó, Maggie thật sự đã tự bỏ mình. Sau đó tôi bỏ búp bê, nhập vào cơ thể của Marilyn. Khi Thomas biết chuyện này, hắn liền nổi điên, hắn cho rằng tôi hại chết Maggie sau đó chiếm thân thể của Marilyn, cho nên điên cuồng nghĩ mọi cách để giết tôi, còn có tất cả ma vật trên thế giới này.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Tình thế chuyển đột ngột, giờ phải làm sao?
Lam Minh cũng bất đắc dĩ, tình huống này đúng là lần đầu tiên gặp, hai bên đều cho là mình đúng, nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, xem ra cách nói của Marilyn có độ đáng tin cao hơn.
“Tóm lại, ra ngoài trước rồi tính sau.” Lam Minh nói xong, rút Minh ra.
“Các cậu có thể ra ngoài?” Marilyn có chút không dám tin, “Lồng sắt này có linh lực, ở phía trên còn bị phong ấn, linh thể bị giam sẽ không thể nào ra được.”
Đừng lo.” Sishir kéo Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, chúng ta có thể nhân tiện đi thăm địa ngục luôn, anh chưa tới lần nào mà ha? Tôi đưa anh đi du lịch!”
Miêu Tiêu Bắc dở khóc dở cười, du lịch địa ngục… Không biết lúc về có viết thành một bộ truyện hay không.
“Cái đó chỉ có tác dụng với linh thể.” Lam Minh nâng tay chém một đao, lồng sắt liền bị đứt thành từng đoạn, “Nhưng chúng tôi cũng đâu phải linh hồn bay lung tung.”
Khiết Liêu giơ chân, đá bay song sắt.
Mọi người bước ra ngoài, ở phía trước có mấy chiếc xe màu đen.
Marilyn vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu hỏi cô, “Cô không đi? Hay là không thể nhúc nhích?”
Marilyn nhún vai, đốt điếu thuốc thứ hai, vén chân váy lên, để Miêu Tiêu Bắc thấy chân của mình.
Ban đầu Miêu Tiêu Bắc có chút ngại, nhưng sau khi nhìn thấy liền nhíu mày… Thân thể Marilyn đã bị thối rữa nghiêm trọng.
“Thời gian của tôi vốn không nhiều.” Marilyn cười ảm đạm, “Chỉ là tham lam nơi muôn màu muôn vẻ này, không muốn đi mà thôi.”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy rất tiếc nuối.
Thấy vẻ mặt của Miêu Tiêu Bắc, Marilyn mỉm cười, “Cậu thật sự rất đáng yêu, lúc Thomas còn nhỏ, cũng đáng yêu như vậy.”
Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, giương mắt nhìn cô, “Cô… rốt cuộc là Sophie, hay là Maggie?”
Marilyn nở nụ cười, “Tôi là từ oán khí tạo thành, cậu đoán xem, Maggie và Marilyn thật sự khi chết đi, trong lòng có oán hận hay không?”
Miêu Tiêu Bắc há to miệng.
“Haha.” Marilyn cười lắc đầu, trên mặt hiện vẻ sầu bi, “Tôi sở dĩ nhiều năm vậy rồi vẫn chưa chết, là do muốn biết rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt của Marilyn, không hiểu sao Miêu Tiêu Bắc có cảm giác thời gian xáo trộn.
“Thomas, hắn rốt cuộc là vì cái gì mà từ một đứa bé đáng yêu trở thành như vậy?” Marilyn hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Hắn hiển nhiên không bị chiếm xác, nhưng cũng hình như không phải do tự nhiên… Tôi, Mary lẫn Maggie đều muốn biết đáp án.”
Xoay người bước ra ngoài, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh bọn họ cùng bước ra sân, chỉ thấy cửa xe mở ra, một ông lão tóc trắng chậm rãi bước xuống, nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc bọn họ.
Sau đó, ông ta nghiêng đầu nhìn vào trong, nâng tay chào Marilyn, “Chúng ta lại gặp nhau, Sophie.”
Marilyn nở nụ cười khinh thường.
Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ Thomas, cảm thấy ông chỉ là một người bình thường, liền thấp giọng hỏi Lam Minh, “Bọn họ hai bên đều cho là mình đúng, vậy rốt cuộc ai mới là người nói dối?”
Lam Minh nhướn mày, “Cái này rất phiền phức, để phân biệt người hay ma nói dối khó lắm.”
Miêu Tiêu Bắc cũng thấy khó giải quyết.
Lam Minh lại nháy mắt với hắn — Người khác không nhận ra được, nhưng cậu thì có thể nha… Miệng người có thể nói dối, nhưng lòng người thì không.
/177
|