Người kia sau khi nhìn thấy Đa Mị liền ngồi thụp xuống đất, ở yên trên lầu hai không dám bước xuống, căng thẳng nắm cây gậy trong tay, nhìn Đa Mị.
Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị, có chút khó hiểu quan sát người kia, “Nó không cắn đâu, anh xuống đây đi.”
Người kia một mực lắc đầu, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Hắn là ai thế?”
Lam Minh nghĩ nghĩ, “Trong giới quỷ sư hình như có một người đứng nhất, họ gì ý nhỉ? Bạch gì đó quên rồi.”
Người kia giương mắt nhìn Lam Minh, “Bạch Lâu! Tên đẹp như thế mà không nhớ là thế nào?!”
“Oa…” Phong Tiểu Vũ không khỏi cảm khái, “Bạch Lâu? Cái tên manh ghê!”
Miêu Tiêu Bắc vẫn không thể hiểu được từ “manh” mà Phong Tiểu Vũ nói có nghĩa là gì.
“Anh tới tiệm sách của tôi làm gì?” Bạch Lâu ôm lan can, căng thẳng nhìn Đa Mị, lên tiếng hỏi Lam Minh.
“Tôi muốn tìm sách nói về nguyền rủa bùa chú.” Miêu Tiêu Bắc nói.
Bạch Lâu khoát tay, nghiêm mặt nói, “Tôi không nói chuyện với pháp sư!”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi không biết pháp sư gì cả, chỉ muốn tìm vài cuốn sách thôi.”
“Không làm ăn với cậu!” Bạch Lâu trừng hắn, “Hứ!”
“Không bán thật sao?” Miêu Tiêu Bắc nhướn mày hỏi.
“Tưởng tôi sợ cậu sao?” Bạch Lâu không nể tình.
“Được thôi!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nheo mắt lại, “Đa Mị, lên!”
Tất cả mọi người ngẩn ra, có chút không rõ nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Mà Đa Mị thì đã sủa lên mấy tiếng, muốn chạy lên cầu thang, Miêu Tiêu Bắc túm gáy nó lại, hỏi Bạch Lâu, “Bây giờ có nói không? Không nói tôi thả chó cắn anh!”
Lam Minh bỗng nhiên ý thức được, thật ra Miêu Tiêu Bắc cũng không hiền lành gì.
“A a ~” Bạch Lâu ôm lan can, cả kinh kêu lên, chỉ giá sách thứ ba ở dưới lầu, “Ở phía dưới có nhiều lắm!”
Miêu Tiêu Bắc trả Đa Mị lại cho Phong Tiểu Vũ, bước tới giá sách ngồi xổm xuống, bắt đầu lục tìm.
Lam Minh kiếm chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Lâu đang ngồi xổm trên lầu hai, “Sống cũng dai dữ ha.”
“Quỷ vốn không chết được, trừ khi bị hồn phi phách tán thôi.” Bạch Lâu bất mãn nói, “Lúc nãy tôi đã nói gần đây làm ăn không được, thì ra là anh đã trở lại, quỷ lớn quỷ bé gì cũng chạy hết ráo, sau này tôi bị chết đói thì đều tại anh hết!”
Lam Minh giương mắt nhìn hắn, “Bây giờ cậu vẫn làm nghề xua quỷ?”
“Nếu không thì đám cô hồn dã quỷ đó biết làm sao?” Bạch Lâu khinh thường nhìn hắn, “Tôi đây là vì dân trừ hại cộng thêm vì quỷ siêu độ.”
Đang nói hăng say, Bạch Lâu đột nhiên cảm thấy có gì đó xù xù kế bên mình, xoay mặt nhìn…
“Ba má ơi!” Bạch Lâu lăn xuống cầu thang, thì ra chẳng biết Đa Mị đã chạy tới bên cạnh hắn từ khi nào.
Phong Tiểu Vũ vốn muốn tới gần xem dung mạo của mỹ nam thời xưa, ai ngờ lại dọa người ta, lập tức lao xuống cứu nhưng Đa Mị đã chạy nhanh hơn…
Đa Mị có một thói quen xấu, đó là thích liếm mặt người khác, nhất là người đang nằm.
Vì thế…
“Á á… Cứu tôi với! Cứu tôi!” Bạch Lâu vừa kêu thảm thiết vừa giãy dụa, nhưng Đa Mị đã đè lấy hắn, liếm không ngừng, cũng ra sức vẫy đuôi.
Phong Tiểu Vũ còn đứng nói, “Đa Mị rất thích anh nha.”
“Ách…” Cuối cùng Bạch Lâu sợ quá, bị dọa ngất xỉu.
Trước khi ngất, hắn còn nghe Miêu Tiêu Bắc nói, “Đừng giết chết, tôi vẫn cần xài tới.”
Trong lòng Bạch Lâu hung hăng mắng — Mình quả thật là cực kì ghét pháp sư mà!
Chờ Bạch Lâu tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một cái bàn, Lam Minh đang ngồi ăn kem, Phong Tiểu Vũ cầm cây xúc xích đút cho Đa Mị, Miêu Tiêu Bắc vẫn ngồi đọc sách.
“Tỉnh rồi?” Phong Tiểu Vũ bội phục liếc nhìn Bạch Lâu, “Lần đầu tiên tôi thấy có người bị Đa Mị dọa tới ngất xỉu, anh đúng là rất sợ chó a.”
“Ai nói tôi sợ chó?” Bạch Lâu ngồi dậy, “Tôi chỉ sợ chó có lông trắng mà thôi.”
“Vậy giống Samoyed hay Kinpachi… chắc đều là kẻ thù của anh ha?” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Lâu trừng mắt liếc nhìn hắn, trong lòng mắng… Thằng quỷ chết tiệt, coi chừng tôi ăn thịt cậu!
“Đừng giỡn với hắn.” Lam Minh nói với Phong Tiểu Vũ, “Nếu không hắn sẽ nhập vào người cậu hoặc xua hồn phách của cậu đi.”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ xoay mặt nhìn Lam Minh.
“Có điều hắn không có lá gan đó, nếu không thì cũng giống đám quỷ bị đuổi đi thôi, có đúng không?” Lam Minh cười cười, hỏi Bạch Lâu.
“Tìm tới đâu rồi?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Có manh mối gì chưa?”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, “Sao anh không tự tìm, tôi không biết nhiều kí tự cổ văn lắm.”
Lam Minh cười cười, bước tới đưa sát mặt vào, “Cần tôi giúp ư?”
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn hắn, nhích qua một bên, giữ khoảng cách với Lam Minh.
“Cậu muốn tìm cái gì?” Bạch Lâu hỏi.
“Sách nói về giải trừ thần chú.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Về sách thần chú, tất cả đều bị pháp sư đốt hết rồi.” Bạch Lâu bĩu môi, “Bây giờ đâu còn gì nữa.”
“Tại sao lại đốt?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Hắc hắc hắc.” Bạch Lâu đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt với hắn, “Không nói cho cậu nghe ~”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, liếc nhìn Đa Mị.
Bạch Lâu lập tức trở nên căng thẳng, lùi ra đằng sau, “Không biết, tôi làm sao biết bọn họ muốn cái gì!” Vừa nói vừa liếc nhìn Lam Minh.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh sờ sờ mũi, không phản ứng.
Miêu Tiêu Bắc có chút hoài nghi — hay là Lam Minh biết gì đó?
Lam Minh nhún vai, “Bằng không đi tìm vài con quỷ tới đây hỏi thử?”
“Quỷ?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh, “Quỷ gì?”
Lam Minh nở nụ cười, “Cậu nói thử xem, trên đời này ai là người biết nhiều chuyện nhất?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.
“Em biết!” Phong Tiểu Vũ đứng dậy, “Baidu!”
…
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ thở dài, Bạch Lâu giật giật khóe miệng, “Nhảm nhí!”
Phong Tiểu Vũ xấu hổ cười cười, đúng là trò đùa rất buồn tẻ… Nhưng ai biết được, Lam Minh ngẩn người được một lát, hắn đột nhiên cười ha hả lên, chụp lấy bả vai Phong Tiểu Vũ, ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa nói, “Cậu rất hài hước nha!”
Phong Tiểu Vũ cười cười xấu hổ, “Lam ca, anh cũng nể mặt em quá rồi.”
“Ai là người biết nhiều chuyện nhất?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh đã cười xong.
“Ha hả.” Lam Minh cong khóe miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Người chết.”
Phong Tiểu Vũ nhíu mày, chà chà cánh tay, “Lam ca, ghê quá à.”
“Người chết chắc chắn là người biết được rất nhiều chuyện.” Lam Minh nói, “Ít nhất… người sống biết, lúc người chết còn sống cũng biết, mà thứ người chết biết, chưa chắc người còn sống cũng biết.”
Phong Tiểu Vũ theo bản năng ôm Đa Mị, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cố tình làm ra vẻ huyền bí.”
Lam Minh nở nụ cười, hỏi hắn, “Có muốn thử một chút không? Tìm vài con quỷ tới hỏi thử, có khi lại tìm ra manh mối.” Vừa nói hắn vừa vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, tựa như cảm thấy rất thú vị.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Phải làm sao mới tìm được?”
“Nhờ hắn nè!” Lam Minh túm lấy Bạch Lâu, “Hắn biết cách làm, gọi quỷ chính là sở trường của quỷ sư!”
“Không được!” Bạch Lâu lắc đầu, “Gần đây nhóm tiểu quỷ đều chạy hết rồi, chỉ còn lại đại quỷ, nếu tụ tập lại, quản không được mà còn gặp chuyện xui xẻo!”
Lam Minh cười lạnh, “Có mấy con quỷ mà cũng trông không được à?”
“Đã bảo là đại quỷ rồi mà, chứ có phải là tiểu quỷ đâu!” Bạch Lâu nói, “Lỡ cả đám tụ lại đi hại người, tôi bị trời phạt thì ai chịu trách nhiệm đây?”
“Sợ cái gì?” Lam Minh liếc mắt nhìn, “Tìm một nơi hẻo lánh… Tôi giúp cậu trừng trị chúng nó, nếu đã không nghe lời thì sớm muộn gì cũng đi hại người, cũng coi như là vì dân trừ hại.”
Bạch Lâu nhíu mày, tựa như có chút do dự.
“Đây là rất có lợi với việc làm ăn của cậu.” Lam Minh nhỏ nhẹ nói, tựa như một lời hướng dẫn, “Diệt trừ vài con đại quỷ, vậy thì từ đây về sau sẽ không có ai tới quấy rầy cậu nữa, nhưng lại kéo đám tiểu quỷ về… Tới lúc đó cậu ăn nên làm ra, tại sao lại không làm chứ?”
Bạch Lâu nghe xong, tròng mắt đảo một vòng, nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng rất ổn, “Cũng đúng… Nhưng mà… anh phải cam kết với tôi là dẹp được đám đại quỷ đó!”
“Sao cậu lại dong dài như vậy?” Lam Minh mất kiên nhẫn.
“Còn nữa…” Bạch Lâu lại muốn ra điều kiện.
“Cái gì?” Lam Minh nhíu mày.
“Tên pháp sư kia!” Bạch Lâu chỉ vào Miêu Tiêu Bắc, “Hắn phải nuôi tôi một tháng!”
“Tại sao chứ?” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt.
Lam Minh thì lại sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Ê.” Miêu Tiêu Bắc túm lấy Lam Minh, nhíu mày, “Chẳng phải anh nên hỏi ý kiến của tôi à?”
Lam Minh nhún vai, thấp giọng nói nhỏ, “Ngoan, đừng dễ giận vậy mà. Gọi quỷ thật sự rất tốn sức… Nếu chỉ gọi vài con thì không có vấn đề gì, nhưng nếu gọi một lúc nhiều con thì quỷ sư sẽ bị hao tổn rất nhiều nguyên khí, nói cách khác trong một tháng tiếp theo sẽ cực kì yếu, nuôi dễ lắm.”
“Là chăm sóc!” Bạch Lâu kháng nghị, nuôi nấng con khỉ gì, làm như hắn là động vật không bằng!
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, xem như đã hiểu, nghĩ nghĩ một hồi lại hỏi, “Hắn… ăn có nhiều không?”
Lam Minh sửng sốt, chợt nghe Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi, “Có phải cũng ăn nhiều như anh không?”
Lam Minh bất đắc dĩ, Bạch Lâu phá lên cười, “Quỷ ăn rất ít… không giống như quái vật, đặc biệt là đối với cơm nước các thứ.”
“Nga… vậy thì không sao.” Miêu Tiêu Bắc yên tâm gật đầu, “Dù sao anh chắc cũng không sợ lạnh, cũng biết tiết kiệm điện phải không?”
Bạch Lâu có chút bất mãn nhìn Miêu Tiêu Bắc, vươn tay chỉ Đa Mị, “Nó không được tới gần tôi!”
Lam Minh túm hắn kéo xuống bàn, “Mau bắt đầu đi, mà đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chơi với bọn nó!”
Miêu Tiêu bất đắc dĩ thẹo hai người ra ngoài, Phong Tiểu Vũ chạy lại hỏi, “Bắc ca… Bây giờ cũng đang quay phim?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một lát, quyết định tin tưởng tiềm lực vô hạn của Phong Tiểu Vũ, vỗ bả vai hắn kiên định nói, “Đúng vậy, lần này là phim khoa học viễn tưởng!”
“Thật không?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Thật!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tuyệt đối là thật!”
“Nga… vậy em có cần đóng vai quần chúng nữa không?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có kịch bản gì không?”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Cậu tự phát huy đi… Nhớ kỹ, đừng đoạt vai diễn của người ta là được!”
“Nga!” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Em hiểu rồi!”
…
Sau đó, Miêu Tiêu Bắc dẫn Lam Minh tới một quán lẩu, bốn người cùng nhau ăn, ăn lẩu tương đối hiệu quả, Lam Minh dường như rất vừa lòng… Bởi vì lần trước ăn ở quán của Ba Xà tộc, Lam Minh đã được ăn no, cho nên sức ăn của hắn bây giờ cũng như người bình thường, bốn người ăn chỉ hết ba trăm, được giảm giá còn khoảng hai trăm mấy, Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, lúc trả tiền hắn lại được báo là không cần trả…
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ đang nơm nớp lo sợ… Hay là, đây cũng không phải người luôn? Miêu Tiêu Bắc lại thêm một lần nữa cảm khái, rốt cuộc là hắn đang sinh hoạt trong thế giới gì a.
Rời khỏi quán lẩu, Miêu Tiêu Bắc lái xe ra ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở gần khu rừng rậm rạp.
Sắc trời dần tối, trên đường chỉ còn lác đác vài người, Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua khu rừng, “Là ở đây?”
“Ừm.” Lam Minh gật đầu, mở cửa bước xuống xe, “Ở đây đúng là không tồi… Rất thích hợp để vui chơi.” Nói xong, hắn chậm rãi bước vào cánh rừng.
Bạch Lâu lấy đồ xuống, Phong Tiểu Vũ muốn giúp nhưng lại bị hắn đẩy ra, “Con người không được đụng vào!” Nói xong liền ôm cái rương vội vã chạy vào rừng.
Phong Tiểu Vũ xoa tay hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Dữ quá à, nhưng mà tay lạnh lắm nha, có phải hắn bị thiếu máu không, anh nhìn đi, tại sao mặt hắn trắng nhách vậy?”
“Khụ khụ.” Miêu Tiêu Bắc lựa chọn không nhìn, nói với Phong Tiểu Vũ, “Đi thôi, lát nữa có nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh nghe chưa?”
“Nghe ~” Phong Tiểu Vũ gật đầu, hắn rất thích phim khoa học viễn tưởng, dẫn Đa Mị chạy vào rừng.
Vừa bước vào vừng, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thấy lạnh, hắn theo bản năng sờ sờ hai cánh tay, lúc này, bên cạnh đột nhiên có chút ấm ấm.
Miêu Tiêu Bắc giật mình ngẩng mặt lên, chẳng biết Lam Minh đã tới chỗ hắn từ bao giờ.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên buồn bực — Ma quỷ thì sao lại ấm?
“Ha hả.” Lam Minh dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Ác ma và quỷ có hai thể chất khác nhau, ác ma giống lửa nên rất nóng, quỷ thì lại giống băng, cực kì rét lạnh.”
…
“Con người thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh hơi cong khóe miệng, đưa môi sát tới bên tai Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Nhiệt độ cơ thể của con người… là nhiệt độ mà cả ác ma lẫn quỷ đều hướng tới — tổng kết đơn giản lại, nó gọi là ấm áp.”
…
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn hắn, “Tôi còn tưởng anh ghét con người.”
Lam Minh nhìn chằm chằm mắt hắn, “Đúng là rất ghét.”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Bởi vì chỉ có cơ thể là ấm áp.” Lam Minh vươn tay chỉ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Ở đây so với ác ma còn nóng hơn.” Sau đó lại chỉ chỉ vị trí ngực trái, “Nhưng ở đây… thì còn lạnh hơn cả quỷ…”
Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị, có chút khó hiểu quan sát người kia, “Nó không cắn đâu, anh xuống đây đi.”
Người kia một mực lắc đầu, Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Hắn là ai thế?”
Lam Minh nghĩ nghĩ, “Trong giới quỷ sư hình như có một người đứng nhất, họ gì ý nhỉ? Bạch gì đó quên rồi.”
Người kia giương mắt nhìn Lam Minh, “Bạch Lâu! Tên đẹp như thế mà không nhớ là thế nào?!”
“Oa…” Phong Tiểu Vũ không khỏi cảm khái, “Bạch Lâu? Cái tên manh ghê!”
Miêu Tiêu Bắc vẫn không thể hiểu được từ “manh” mà Phong Tiểu Vũ nói có nghĩa là gì.
“Anh tới tiệm sách của tôi làm gì?” Bạch Lâu ôm lan can, căng thẳng nhìn Đa Mị, lên tiếng hỏi Lam Minh.
“Tôi muốn tìm sách nói về nguyền rủa bùa chú.” Miêu Tiêu Bắc nói.
Bạch Lâu khoát tay, nghiêm mặt nói, “Tôi không nói chuyện với pháp sư!”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi không biết pháp sư gì cả, chỉ muốn tìm vài cuốn sách thôi.”
“Không làm ăn với cậu!” Bạch Lâu trừng hắn, “Hứ!”
“Không bán thật sao?” Miêu Tiêu Bắc nhướn mày hỏi.
“Tưởng tôi sợ cậu sao?” Bạch Lâu không nể tình.
“Được thôi!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nheo mắt lại, “Đa Mị, lên!”
Tất cả mọi người ngẩn ra, có chút không rõ nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Mà Đa Mị thì đã sủa lên mấy tiếng, muốn chạy lên cầu thang, Miêu Tiêu Bắc túm gáy nó lại, hỏi Bạch Lâu, “Bây giờ có nói không? Không nói tôi thả chó cắn anh!”
Lam Minh bỗng nhiên ý thức được, thật ra Miêu Tiêu Bắc cũng không hiền lành gì.
“A a ~” Bạch Lâu ôm lan can, cả kinh kêu lên, chỉ giá sách thứ ba ở dưới lầu, “Ở phía dưới có nhiều lắm!”
Miêu Tiêu Bắc trả Đa Mị lại cho Phong Tiểu Vũ, bước tới giá sách ngồi xổm xuống, bắt đầu lục tìm.
Lam Minh kiếm chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Lâu đang ngồi xổm trên lầu hai, “Sống cũng dai dữ ha.”
“Quỷ vốn không chết được, trừ khi bị hồn phi phách tán thôi.” Bạch Lâu bất mãn nói, “Lúc nãy tôi đã nói gần đây làm ăn không được, thì ra là anh đã trở lại, quỷ lớn quỷ bé gì cũng chạy hết ráo, sau này tôi bị chết đói thì đều tại anh hết!”
Lam Minh giương mắt nhìn hắn, “Bây giờ cậu vẫn làm nghề xua quỷ?”
“Nếu không thì đám cô hồn dã quỷ đó biết làm sao?” Bạch Lâu khinh thường nhìn hắn, “Tôi đây là vì dân trừ hại cộng thêm vì quỷ siêu độ.”
Đang nói hăng say, Bạch Lâu đột nhiên cảm thấy có gì đó xù xù kế bên mình, xoay mặt nhìn…
“Ba má ơi!” Bạch Lâu lăn xuống cầu thang, thì ra chẳng biết Đa Mị đã chạy tới bên cạnh hắn từ khi nào.
Phong Tiểu Vũ vốn muốn tới gần xem dung mạo của mỹ nam thời xưa, ai ngờ lại dọa người ta, lập tức lao xuống cứu nhưng Đa Mị đã chạy nhanh hơn…
Đa Mị có một thói quen xấu, đó là thích liếm mặt người khác, nhất là người đang nằm.
Vì thế…
“Á á… Cứu tôi với! Cứu tôi!” Bạch Lâu vừa kêu thảm thiết vừa giãy dụa, nhưng Đa Mị đã đè lấy hắn, liếm không ngừng, cũng ra sức vẫy đuôi.
Phong Tiểu Vũ còn đứng nói, “Đa Mị rất thích anh nha.”
“Ách…” Cuối cùng Bạch Lâu sợ quá, bị dọa ngất xỉu.
Trước khi ngất, hắn còn nghe Miêu Tiêu Bắc nói, “Đừng giết chết, tôi vẫn cần xài tới.”
Trong lòng Bạch Lâu hung hăng mắng — Mình quả thật là cực kì ghét pháp sư mà!
Chờ Bạch Lâu tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một cái bàn, Lam Minh đang ngồi ăn kem, Phong Tiểu Vũ cầm cây xúc xích đút cho Đa Mị, Miêu Tiêu Bắc vẫn ngồi đọc sách.
“Tỉnh rồi?” Phong Tiểu Vũ bội phục liếc nhìn Bạch Lâu, “Lần đầu tiên tôi thấy có người bị Đa Mị dọa tới ngất xỉu, anh đúng là rất sợ chó a.”
“Ai nói tôi sợ chó?” Bạch Lâu ngồi dậy, “Tôi chỉ sợ chó có lông trắng mà thôi.”
“Vậy giống Samoyed hay Kinpachi… chắc đều là kẻ thù của anh ha?” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Lâu trừng mắt liếc nhìn hắn, trong lòng mắng… Thằng quỷ chết tiệt, coi chừng tôi ăn thịt cậu!
“Đừng giỡn với hắn.” Lam Minh nói với Phong Tiểu Vũ, “Nếu không hắn sẽ nhập vào người cậu hoặc xua hồn phách của cậu đi.”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ xoay mặt nhìn Lam Minh.
“Có điều hắn không có lá gan đó, nếu không thì cũng giống đám quỷ bị đuổi đi thôi, có đúng không?” Lam Minh cười cười, hỏi Bạch Lâu.
“Tìm tới đâu rồi?” Lam Minh hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Có manh mối gì chưa?”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, “Sao anh không tự tìm, tôi không biết nhiều kí tự cổ văn lắm.”
Lam Minh cười cười, bước tới đưa sát mặt vào, “Cần tôi giúp ư?”
Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn hắn, nhích qua một bên, giữ khoảng cách với Lam Minh.
“Cậu muốn tìm cái gì?” Bạch Lâu hỏi.
“Sách nói về giải trừ thần chú.” Miêu Tiêu Bắc nói.
“Về sách thần chú, tất cả đều bị pháp sư đốt hết rồi.” Bạch Lâu bĩu môi, “Bây giờ đâu còn gì nữa.”
“Tại sao lại đốt?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Hắc hắc hắc.” Bạch Lâu đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt với hắn, “Không nói cho cậu nghe ~”
Miêu Tiêu Bắc nheo mắt lại, liếc nhìn Đa Mị.
Bạch Lâu lập tức trở nên căng thẳng, lùi ra đằng sau, “Không biết, tôi làm sao biết bọn họ muốn cái gì!” Vừa nói vừa liếc nhìn Lam Minh.
Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh sờ sờ mũi, không phản ứng.
Miêu Tiêu Bắc có chút hoài nghi — hay là Lam Minh biết gì đó?
Lam Minh nhún vai, “Bằng không đi tìm vài con quỷ tới đây hỏi thử?”
“Quỷ?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh, “Quỷ gì?”
Lam Minh nở nụ cười, “Cậu nói thử xem, trên đời này ai là người biết nhiều chuyện nhất?”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.
“Em biết!” Phong Tiểu Vũ đứng dậy, “Baidu!”
…
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ thở dài, Bạch Lâu giật giật khóe miệng, “Nhảm nhí!”
Phong Tiểu Vũ xấu hổ cười cười, đúng là trò đùa rất buồn tẻ… Nhưng ai biết được, Lam Minh ngẩn người được một lát, hắn đột nhiên cười ha hả lên, chụp lấy bả vai Phong Tiểu Vũ, ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa nói, “Cậu rất hài hước nha!”
Phong Tiểu Vũ cười cười xấu hổ, “Lam ca, anh cũng nể mặt em quá rồi.”
“Ai là người biết nhiều chuyện nhất?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh đã cười xong.
“Ha hả.” Lam Minh cong khóe miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Người chết.”
Phong Tiểu Vũ nhíu mày, chà chà cánh tay, “Lam ca, ghê quá à.”
“Người chết chắc chắn là người biết được rất nhiều chuyện.” Lam Minh nói, “Ít nhất… người sống biết, lúc người chết còn sống cũng biết, mà thứ người chết biết, chưa chắc người còn sống cũng biết.”
Phong Tiểu Vũ theo bản năng ôm Đa Mị, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Cố tình làm ra vẻ huyền bí.”
Lam Minh nở nụ cười, hỏi hắn, “Có muốn thử một chút không? Tìm vài con quỷ tới hỏi thử, có khi lại tìm ra manh mối.” Vừa nói hắn vừa vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, tựa như cảm thấy rất thú vị.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Phải làm sao mới tìm được?”
“Nhờ hắn nè!” Lam Minh túm lấy Bạch Lâu, “Hắn biết cách làm, gọi quỷ chính là sở trường của quỷ sư!”
“Không được!” Bạch Lâu lắc đầu, “Gần đây nhóm tiểu quỷ đều chạy hết rồi, chỉ còn lại đại quỷ, nếu tụ tập lại, quản không được mà còn gặp chuyện xui xẻo!”
Lam Minh cười lạnh, “Có mấy con quỷ mà cũng trông không được à?”
“Đã bảo là đại quỷ rồi mà, chứ có phải là tiểu quỷ đâu!” Bạch Lâu nói, “Lỡ cả đám tụ lại đi hại người, tôi bị trời phạt thì ai chịu trách nhiệm đây?”
“Sợ cái gì?” Lam Minh liếc mắt nhìn, “Tìm một nơi hẻo lánh… Tôi giúp cậu trừng trị chúng nó, nếu đã không nghe lời thì sớm muộn gì cũng đi hại người, cũng coi như là vì dân trừ hại.”
Bạch Lâu nhíu mày, tựa như có chút do dự.
“Đây là rất có lợi với việc làm ăn của cậu.” Lam Minh nhỏ nhẹ nói, tựa như một lời hướng dẫn, “Diệt trừ vài con đại quỷ, vậy thì từ đây về sau sẽ không có ai tới quấy rầy cậu nữa, nhưng lại kéo đám tiểu quỷ về… Tới lúc đó cậu ăn nên làm ra, tại sao lại không làm chứ?”
Bạch Lâu nghe xong, tròng mắt đảo một vòng, nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng rất ổn, “Cũng đúng… Nhưng mà… anh phải cam kết với tôi là dẹp được đám đại quỷ đó!”
“Sao cậu lại dong dài như vậy?” Lam Minh mất kiên nhẫn.
“Còn nữa…” Bạch Lâu lại muốn ra điều kiện.
“Cái gì?” Lam Minh nhíu mày.
“Tên pháp sư kia!” Bạch Lâu chỉ vào Miêu Tiêu Bắc, “Hắn phải nuôi tôi một tháng!”
“Tại sao chứ?” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt.
Lam Minh thì lại sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề.”
“Ê.” Miêu Tiêu Bắc túm lấy Lam Minh, nhíu mày, “Chẳng phải anh nên hỏi ý kiến của tôi à?”
Lam Minh nhún vai, thấp giọng nói nhỏ, “Ngoan, đừng dễ giận vậy mà. Gọi quỷ thật sự rất tốn sức… Nếu chỉ gọi vài con thì không có vấn đề gì, nhưng nếu gọi một lúc nhiều con thì quỷ sư sẽ bị hao tổn rất nhiều nguyên khí, nói cách khác trong một tháng tiếp theo sẽ cực kì yếu, nuôi dễ lắm.”
“Là chăm sóc!” Bạch Lâu kháng nghị, nuôi nấng con khỉ gì, làm như hắn là động vật không bằng!
“Nga…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, xem như đã hiểu, nghĩ nghĩ một hồi lại hỏi, “Hắn… ăn có nhiều không?”
Lam Minh sửng sốt, chợt nghe Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi, “Có phải cũng ăn nhiều như anh không?”
Lam Minh bất đắc dĩ, Bạch Lâu phá lên cười, “Quỷ ăn rất ít… không giống như quái vật, đặc biệt là đối với cơm nước các thứ.”
“Nga… vậy thì không sao.” Miêu Tiêu Bắc yên tâm gật đầu, “Dù sao anh chắc cũng không sợ lạnh, cũng biết tiết kiệm điện phải không?”
Bạch Lâu có chút bất mãn nhìn Miêu Tiêu Bắc, vươn tay chỉ Đa Mị, “Nó không được tới gần tôi!”
Lam Minh túm hắn kéo xuống bàn, “Mau bắt đầu đi, mà đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chơi với bọn nó!”
Miêu Tiêu bất đắc dĩ thẹo hai người ra ngoài, Phong Tiểu Vũ chạy lại hỏi, “Bắc ca… Bây giờ cũng đang quay phim?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một lát, quyết định tin tưởng tiềm lực vô hạn của Phong Tiểu Vũ, vỗ bả vai hắn kiên định nói, “Đúng vậy, lần này là phim khoa học viễn tưởng!”
“Thật không?” Phong Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Thật!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tuyệt đối là thật!”
“Nga… vậy em có cần đóng vai quần chúng nữa không?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Có kịch bản gì không?”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Cậu tự phát huy đi… Nhớ kỹ, đừng đoạt vai diễn của người ta là được!”
“Nga!” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Em hiểu rồi!”
…
Sau đó, Miêu Tiêu Bắc dẫn Lam Minh tới một quán lẩu, bốn người cùng nhau ăn, ăn lẩu tương đối hiệu quả, Lam Minh dường như rất vừa lòng… Bởi vì lần trước ăn ở quán của Ba Xà tộc, Lam Minh đã được ăn no, cho nên sức ăn của hắn bây giờ cũng như người bình thường, bốn người ăn chỉ hết ba trăm, được giảm giá còn khoảng hai trăm mấy, Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, lúc trả tiền hắn lại được báo là không cần trả…
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ đang nơm nớp lo sợ… Hay là, đây cũng không phải người luôn? Miêu Tiêu Bắc lại thêm một lần nữa cảm khái, rốt cuộc là hắn đang sinh hoạt trong thế giới gì a.
Rời khỏi quán lẩu, Miêu Tiêu Bắc lái xe ra ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở gần khu rừng rậm rạp.
Sắc trời dần tối, trên đường chỉ còn lác đác vài người, Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua khu rừng, “Là ở đây?”
“Ừm.” Lam Minh gật đầu, mở cửa bước xuống xe, “Ở đây đúng là không tồi… Rất thích hợp để vui chơi.” Nói xong, hắn chậm rãi bước vào cánh rừng.
Bạch Lâu lấy đồ xuống, Phong Tiểu Vũ muốn giúp nhưng lại bị hắn đẩy ra, “Con người không được đụng vào!” Nói xong liền ôm cái rương vội vã chạy vào rừng.
Phong Tiểu Vũ xoa tay hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Dữ quá à, nhưng mà tay lạnh lắm nha, có phải hắn bị thiếu máu không, anh nhìn đi, tại sao mặt hắn trắng nhách vậy?”
“Khụ khụ.” Miêu Tiêu Bắc lựa chọn không nhìn, nói với Phong Tiểu Vũ, “Đi thôi, lát nữa có nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh nghe chưa?”
“Nghe ~” Phong Tiểu Vũ gật đầu, hắn rất thích phim khoa học viễn tưởng, dẫn Đa Mị chạy vào rừng.
Vừa bước vào vừng, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên thấy lạnh, hắn theo bản năng sờ sờ hai cánh tay, lúc này, bên cạnh đột nhiên có chút ấm ấm.
Miêu Tiêu Bắc giật mình ngẩng mặt lên, chẳng biết Lam Minh đã tới chỗ hắn từ bao giờ.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên buồn bực — Ma quỷ thì sao lại ấm?
“Ha hả.” Lam Minh dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Ác ma và quỷ có hai thể chất khác nhau, ác ma giống lửa nên rất nóng, quỷ thì lại giống băng, cực kì rét lạnh.”
…
“Con người thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Lam Minh hơi cong khóe miệng, đưa môi sát tới bên tai Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Nhiệt độ cơ thể của con người… là nhiệt độ mà cả ác ma lẫn quỷ đều hướng tới — tổng kết đơn giản lại, nó gọi là ấm áp.”
…
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn hắn, “Tôi còn tưởng anh ghét con người.”
Lam Minh nhìn chằm chằm mắt hắn, “Đúng là rất ghét.”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Bởi vì chỉ có cơ thể là ấm áp.” Lam Minh vươn tay chỉ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Ở đây so với ác ma còn nóng hơn.” Sau đó lại chỉ chỉ vị trí ngực trái, “Nhưng ở đây… thì còn lạnh hơn cả quỷ…”
/177
|